Chap 2
Chapter 2
Lễ cưới được tổ chức lớn nhất trong nước vì không lớn sao được, đó là ngày đám cưới của đứa cháu đích tôn của dòng họ Hoàng. Đám cưới này ông Hải là vui nhất, vì thằng cháu quậy phá của ông rồi cũng có người cột chân nó lại. Mà lại là đứa cháu của ông bạn thân của ông Hải nữa. Ông Hải nói với ông Thanh:
- Đến đời cháu thì chúng ta cũng được làm sui gia, thật là không uổng công.
Ông Thanh cũng nói:
- Hi vọng chúng nó cho chúng ta vài đứa cháu là được rồi.
Hai ông khoái chí cụng ly với nhau. Chỉ có cô dâu với chú rễ là không được vui. Cả hai đều đang suy nghĩ về một việc gì đó. Nụ cười của hai người thật gượng gạo.
Cuối cùng thì tiệc cưới cũng xong, Hoài Thơ phải đi về với gia đình chồng. Bà Thái ôm con nước mắt chảy dài, dặn dò đủ thứ.
- Về bên đó nhớ nghe lời nha con, không được bướng đó. Có gì không biết thì phải hỏi.
Ông Hải đứng kế bên nói
- Con đừng lo sẽ không ai dám ăn hiếp đứa cháu dâu này đâu. Cũng đã khuya rồi chúng ta đi thôi.
Hoài Thơ chui vào xe ngồi kế chồng của mình. Nói là chồng nhưng cô cũng chưa nhìn kỹ mặt chồng mình như thế nào. Chỉ biết tên của chồng cô là Hoàng Phong Thiên. Hoài Thơ len lén nhìn qua thì thấy Phong Thiên cũng đang nhìn mình, cô bối rối quay mặt đi, cô nhìn ngoài trời, mọi người vẫn lái xe qua lại tấp nập, cô hi vọng rằng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn ngày hôm nay.
Xe dừng lại trước một biệt thự thật lớn và sang trọng. Cái cửa sắt khổng lồ từ từ mở ra cho xe chạy vào. Hoài Thơ không biết có bao nhiêu người ở ngôi biệt thự này nữa, nhưng chắc có lẽ phải đông lắm, nếu không thì sẽ rất trống vắng vì nó quá to lớn. Nhà của Hoài Thơ không phải là nhỏ, nhưng so với ngôi biệt thự này thì chẳng thấm vào đâu. Hoài Thơ bước theo chân ba mẹ chồng của mình. Đi đến phòng khách thì ông Phong nói
- Thiên con đưa vợ mình lên phòng đi, giờ cũng đã khuya rồi.
Rồi ông quay sang hỏi mấy người giúp việc
- Cô út về chưa?
Bà Bảy người giúp việc già nhất ở đây nói
- Dạ thưa ông chủ, sáng giờ không thấy cô út đâu hết.
Ông Phong bực bội, nhưng vợ ông xoa dịu
- Thôi anh à, hôm nay là ngày vui của con, anh đừng có giận dữ.
Ông Phong bực bội gắt
- Thiệt không hiểu nổi, đám cưới của cháu mà cũng không chịu về, bỏ đi đâu mất tiêu.
Ông Phong vừa nói xong, thì Hoài Thơ nghe một giọng nói vang lên
- Anh hai giận quá mau già đó!
Ông Phong quay lại, bực tức lúc này như càng bùng lên
- Em nói cho anh biết đi, sao giờ này mới về. Hôm nay là đám cưới của Phong Thiên mà em cũng không ở nhà.
Hải Ngọc nắm cánh tay anh hai mình nhỏ nhẹ
- Không phải là em không muốn về, nhưng trên đường có nhiều tai nạn xảy ra, chiếc xe của em phải nhích từng chút một, nên em không về kịp.
Bực tức trong lòng ông Phong như được xoa dịu. Dẫu sao Hải Ngọc cũng là đứa em gái duy nhất của ông. Nói là cô của Phong Thiên nhưng thật ra Hải Ngọc chỉ lớn hơn Phong Thiên vài tuổi vì Hải Ngọc là con của người đàn bà bên ngoài của ba ông. Khi Hải Ngọc vừa tròn 8 tuổi thì mẹ cô đem đến cho ba anh nuôi, vì bà bệnh nặng không thể nuôi được nữa. Vài tháng sau mẹ Hải Ngọc qua đời và Hải Ngọc rất hận ba vì nghĩ rằng ông để mẹ con cô cực khổ nên mẹ mới chết. Đó là lý do vì sao từ nhỏ Hải Ngọc đã không gần gũi với ba mình và cũng một phần ông quá nghiêm khắc với cô. Hải Ngọc là do một tay ông Phong, vợ ông và bà bảy nuôi lớn. Vì do được nuông chiều quá nên cô bướng bỉnh, nhưng được cái Hải Ngọc rất yêu thương anh chị mình và cô rất giỏi. Thằng con ông thường nói út cái gì cũng giỏi. Đúng thật là như vậy. Vì Hải Ngọc bây giờ đã có công ty riêng của cô, và nó đang phát triển rất nhanh. Ông nhìn em gái mình rồi lắc đầu.
- Em làm sao thì làm đi, chút xíu ba vô thì em nói chuyện với ba.
Hải Ngọc không muốn đối đầu với ba mình. Cô định năn nỉ anh trai thì cô nghe tiếng xe của ông Hải đổ dồn phía trước cổng, Hải Ngọc nói với anh
- Em lên ngủ trước đây, anh giúp em nhé
Nói rồi cô bỏ chạy một nước, ông Phong chỉ biết nhìn theo lắc đầu. Thấy vậy nên Phong Thiên và Hoài Thơ về phòng của mình. Ông Hải từ ngoài bước vào hỏi
- Ba mới nghe tiếng của Hải Ngọc đây mà, nó đâu rồi?
Ông Phong đi lại dìu ba ngồi xuống ghế nói
- Em con hôm nay có chuyện đột xuất nên không về kịp đám cưới của Phong Thiên, xin ba đừng có giận.
Ông Hải bực mình mắng
- Con với cái, lúc nào cũng cãi lời ba, không biết khi nào nó mới ngoan ngoãn đây. Tìm một nơi nào đó gã phức đi cho rồi. Thật khổ.
Bà Phong cười với ba chồng
- Ba đừng lo, Hải Ngọc nhà mình nhiều người muốn cưới lắm. Chỉ là em nó chưa chịu thôi. Bây giờ con đưa ba vào trong nghỉ nhé, có gì mai rồi nói.
Hai vợ chồng dìu ông Hải đứng dậy, trong lòng vẫn bực tức nên ông nói
- Cũng tại hai đứa con, cưng chiều nó quá đó. Hết con rồi đến cháu. Đứa nào cũng muốn làm cho ông vỡ tim mà chết.
Còn Hoài Thơ vừa về đến nhà chồng, lần đầu tiên thấy cô út. Cô của Phong Thiên thật là trẻ, trẻ hơn sức tưởng tượng của cô rất nhiều. Cô có nghe mẹ cô nhắc sơ về Hải Ngọc, nhưng cô không ngờ, Hải Ngọc khác xa trí tưởng tượng của cô.
Hoài Thơ đi vào phòng được dành riêng cho cô và Phong Thiên. Hoài Thơ nhìn quanh, cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Đúng lúc đó thì Phong Thiên đi vào
- Em đi tắm đi, rồi chúng ta nói chuyện.
Hoài Thơ làm theo như cái máy, cô rất cần phải tắm, vì nguyên ngày hôm nay cô rất mệt. Nên cô chỉ muốn tắm và ngủ. Đợi Hoài Thơ vào phòng tắm rồi, Phong Thiên chạy qua phòng Hải Ngọc, anh gọi nhỏ
- Út ơi út mở cửa cho Thiên.
Tiếng Hải Ngọc ở trong vọng ra
- Cửa không khóa, vào đi!
Phong Thiên bước vào và khóa cửa lại, Hải Ngọc nhíu mày hỏi
- Hôm nay cưới vợ sao không về phòng đi, qua phòng út làm gì?
Phong Thiên chúm hai tay vào nhau năn nỉ
- Út giúp Thiên đi út, Nguyệt Nga đang giận Thiên đó, Thiên nói tối nay sẽ tới, út giúp dùm Thiên.
Hải Ngọc trợn mắt
- Thiên nói thiệt không đó? Có vợ rồi mà không bỏ bồ? Út không giúp đâu.
Phong Thiên tiếp tục năn nỉ
- Giúp Thiên đi, Thiên không yêu cô ta, nhưng phải nghe lời ông nội, út biết ông nội mà, ông nói muốn ai dám cãi. Chỉ có út dám thôi.
Hải Ngọc liếc cháu, cái thằng ăn với nói, làm như Hải Ngọc bất hiếu lắm vậy.
- Nhưng cho dù muốn giúp, út giúp thế nào đây?
Phong Thiên mừng rỡ
- Út qua phòng Thiên ngủ tối nay đi. Lỡ sáng mai mẹ có lên thì thấy hai người trên gường sẽ không nghi ngờ, nghen út
Hải Ngọc lắc đầu
- Rồi út phải nói sao với vợ của con?
Phong Thiên trấn an.
Út đừng lo, con sẽ nói cho cổ nghe ngay bây giờ, út giúp Thiên nhen
Phong Thiên định đi thì Hải Ngọc kéo áo anh lại
- Con có thấy mình tàn nhẫn lắm không? Đêm tân hôn của người ta con nói con đi với bồ
Phong Thiên cười nói
- Út ơi là út, cô ta cũng đâu có yêu con, cô ta cưới Thiên vì ba của cô ta bị người ta gạt tiền công ty. Út khỏi lo.
Hải Ngọc đa nghi nhìn Phong Thiên
- Sao Thiên biết?
Phong Thiên đắc ý
- Vì Thiên đã điều tra, cô ta còn có một người yêu nữa kìa. Nên út khỏi lo gì cả. Giúp Thiên nhen.
Hải Ngọc nhìn theo thằng cháu lắc đầu. Cô lớn hơn Phong Thiên có 4 tuổi nên không cho Phong Thiên gọi cô xưng con. Chỉ được gọi út và xưng tên thôi. Hải Ngọc cầm cái gối của mình bước sang phòng Phong Thiên. Cô không biết rằng đêm nay đã thay đổi cuộc đời của 3 người.
Còn Hoài Thơ, cô đợi Phong Thiên lâu quá nên ngủ lúc nào không hay, nữa đêm thức giấc tưởng ở nhà nên Hoài Thơ quay qua tìm gối ôm. Tìm được rồi cô ôm thật chặt mà không biết mình đang ôm Hải Ngọc. Sáng thức dậy, Hoài Thơ vừa mở mắt thì thấy Hải Ngọc đang nhìn mình. Hoài Thơ giơ tay chặn ngực. Cô không ôm Hải Ngọc nữa mà nhích ra xa một chút.
- Xin lỗi út.
Vẫn gương mặt lạnh lùng Hải Ngọc không nói gì. Cô nhắm mắt lại. Nghe tiếng thở đều đều của Hải Ngọc, Hoài Thơ biết rằng cô đã ngủ rồi, Hoài Thơ ngắm Hải Ngọc. Hồi tối có nhìn thấy, nhưng Hoài Thơ chưa kịp nhìn kỹ. Giờ trong giấc ngủ, Hải Ngọc như một thiên thần. Chóp mũi thanh cao và đôi môi trái tim thật khêu gợi. Sao Hoài Thơ lại nghe rạo rực. Cảm giác mới mẽ lan tràn trong tim cô, một ý nghĩ thoáng qua đầu làm Hoài Thơ rùng mình, cũng may lúc đó có tiếng gõ cửa.
- Phong Thiên, Hoài Thơ, các con dậy chưa xuống ông nội kêu kìa.
Hải Ngọc thức giấc còn Hoài Thơ định bước xuống gường thì Hải Ngọc kéo tay Hoài Thơ lại nói nhỏ
- Thơ lại mở cửa đi, nói là Thiên còn ngủ chút nữa sẽ xuống.
Hoài Thơ gật đầu rồi vội vã xuống giường mở cửa, còn Hải Ngọc thì lấy mền trùm lại.
- Chào mẹ!
Bà Phong nhìn vô thấy vậy tưởng Phong Thiên còn ngủ, bà nói với con dâu.
- Con để chồng con ngủ một chút nữa rồi hai đứa xuống gặp ông nội. Thôi mẹ xuống dưới làm đồ ăn sáng cho ba con đây.
Đợi bà Phong đi rồi Hoài Thơ đóng cửa phòng lại và quay lại giường, lúc này Hải Ngọc mới giở mền ra, cô thở hắt. Đúng là mệt quá. Cái thằng cháu này của cô rồi cũng sẽ bị cô đập cho một trận. Hoài Thơ nhìn Hải Ngọc lúng túng không biết nói gì thì cánh cửa sổ mở làm cả hai giật mình. Phong Thiên từ ngoài chui vào nhìn Hải Ngọc và Hoài Thơ cười tươi.
Hải Ngọc chỉ cái giường kêu cả hai lại ngồi. Cô nói với Phong Thiên và Hoài Thơ
- Bây giờ chúng ta cần phải nói chuyện cho rõ ràng.
Phong Thiên nhìn Hải Ngọc ngạc nhiên
- Nói chuyện rõ ràng gì út?
Hoài Thơ cũng nhìn Hải Ngọc như không hiểu, Hải Ngọc ký vào đầu Phong Thiên nghe cái chốc.
- Con đi đâu giờ mới về, hồi tối ai ngủ với vợ con, chuyện này không thể để như vậy hoài được. Phải có cách giải quyết chứ.
Phong Thiên gãi đầu nhìn Hoài Thơ như muốn xin lỗi
- Nhưng bây giờ giải quyết như thế nào đây út?
Hải Ngọc nói không chớp mắt
- Bỏ cô gái kia rồi về ăn ở đàng hoàng với vợ của Thiên chứ sao.
Cả Phong Thiên và Hoài Thơ không hẹn đồng kêu lên
- Không được!
Phong Thiên nhìn Hoài Thơ ngạc nhiên, anh thì còn có lý do, nhưng tại sao Hoài Thơ lại không đồng ý? Phong Thiên chợt nhớ lại là Hoài Thơ đã có người bạn trai trước khi lấy anh làm chồng. Chắc đó là lý do. Hoài Thơ nhìn hai người rồi nói
- Hay là vầy đi, anh Phong Thiên cứ sống theo ý thích của mình, chúng ta tuy là vợ chồng nhưng không phải là vợ chồng. Chỉ khi nào có mặt người lớn thì mình đóng kịch cho họ xem thôi. Như vậy có được không?
Hải Ngọc lắc đầu
- Không được, như vậy còn tương lai của Hoài Thơ thì sao?
Phong Thiên không để Hoài Thơ trả lời liền nói
- Hoài Thơ cũng đã có bạn trai rồi mà.
Hoài Thơ xua tay
- Không có, đã chia tay rồi.
Phong Thiên nhìn Hoài Thơ làm cô đỏ mặt, rồi anh liếc sang Hải Ngọc nói
- Mới có 1 đêm mà sao Thiên nghi quá?!
Hải Ngọc quay sang nhìn Thiên, ánh mắt đó cho Thiên biết rằng anh cần ăn nói nghiêm chỉnh lại.
- Thiên biết lỗi rồi, út giúp Thiên đi
Hải Ngọc suy nghĩ một hồi rồi nói
- Thôi như vậy đi, Thiên cứ lo cho cái cô bồ của Thiên. Còn chuyện Hoài Thơ thì hãy để cho út. Mai này nếu tìm được ai rồi thì cũng phải cho út biết, rồi lúc đó ta sẽ tính chuyện đó sau. Từ nay trở đi, trước mặt người lớn thì hai đứa cứ đóng kịch là vợ chồng. Cố gắng xin ông nội cho ra riêng ở. Có gì thì cũng dễ dàng hơn. Sau này mà Thiên có tình cảm hay lạng quạng gì đó đến Hoài Thơ thì biết tay út. Bây giờ út cho Thiên suy nghĩ đó. Một là bỏ bồ mà lo cho vợ. Hai thì dừng có nghĩ đến nữa. Từ nay út sẽ lo cho Hoài Thơ cho đến khi Hoài Thơ tìm được người mình thương.
Phong Thiên nhìn Hải Ngọc chầm chầm. Còn Hoài Thơ cô cảm thấy mình như con rối, cô giận dữ nói
- Tương lai của Thơ thì Thơ tự biết lo. Thiên cứ làm những gì mình cần làm, Thơ không cần ai quan tâm hết.
Hải Ngọc nhún vai cười khẩy, cô nhìn Hoài Thơ làm Hoài Thơ lúng túng. Hoài Thơ giận mình hết sức, sao trước mặt Hải Ngọc cô lại mất tự chủ đến như vậy.
- Chuyện này tính như vậy đi. Út về phòng đây.
Hải Ngọc đi vài bước rồi quay lại nói
- Nếu ban đêm mà Thiên ở với bồ thì út qua phòng Thiên ngủ để khỏi bị phát hiện, nhưng nếu Thiên có ở nhà thì Thơ qua phòng út, út sẽ đưa chìa khóa phòng cho Thơ.
Hải Ngọc đóng cửa lại sau khi nói xong làm cả Phong Thiên và Hoài Thơ chỉ nhìn nhau, Phong Thiên biết vì sao út của anh lại lo cho Hoài Thơ vì út đang nhớ đến mẹ. Út không muốn Hoài Thơ phải đau khổ như mẹ của út đã cam chịu. Phong Thiên không hiểu chuyện của người lớn nhưng út làm như vậy cũng đúng. Anh cũng đang phân vân không biết mình chọn Nguyệt Nga có đúng không. Anh biết gia đình anh không ai ưa thích gì Nguyệt Nga cả, đến út cũng vậy. Nhưng tình cảm mà. Phong Thiên thở dài nói với Hoài Thơ:
- Chúng ta vào chuẩn bị xuống dưới gặp ông nội.
Hai người đứng dậy đi làm vệ sinh rồi xuống dưới nhà. Ông Hải đã ngồi ở ghế đợi sẵn. Vừa thấy Hoài Thơ và Phong Thiên ông liền kêu lại .
- Hai đứa lại ông bảo.
Hai người vừa ngồi xuống thì Hải Ngọc cũng từ trên xuống. Hoài Thơ nhìn cô không chớp mắt. Hải Ngọc thật gọn gàng với chiếc áo sơ mi màu xanh được tém gọn trong chiêc quần tây trắng. Đôi giày gót, mũi nhọn làm cho Hải Ngọc dịu dàng hơn rất nhiều. Lo nhìn Hải Ngọc nên Hoài Thơ không biết ông Hải nói gì, đến khi Phong Thiên lay cánh tay của cô thì Hoài Thơ mới giật mình, ông Hải hỏi cô:
- Nãy giờ ông nói các con nghĩ sao?
Hoài Thơ nhìn Phong Thiên ngơ ngác, thấy vậy nên Phong Thiên nói
- Con chưa quyết định được ông à, hay đễ một thời gian nữa!
Ông Hải bực mình gắt
- Đợi gì nữa mà đợi, con đã lớn rồi, cũng đã có vợ rồi. Bây giờ cũng phải lo cho công ty giúp ba của con chứ. Không lẽ cứ đi nhong nhong suốt ngày.
Phong Thiên không dám cãi nhưng anh nói
- Con có việc làm của riêng con, ông đừng ép con được không?
Lần này ông Hải thật sự giận dữ
- Ông nói mà không nghe thì dừng nhìn mặt ông nữa. Hết con rồi cháu, có đứa nào coi ông ra gì đâu.
Giờ thì Hoài Thơ đã hiều ông Hải và Phong Thiên nói những gì, cô cũng không biết phải nói làm sao vì cô vẫn còn đang đi học lỡ đỡ. Năm nay là năm cuối của cô, rồi sau đó cô muốn đi mấy nước khác để học thêm, nhưng giờ chắc không đi đâu được nữa rồi, nhưng việc học của cô thì cô không thể nào bỏ. Hoài Thơ hít một hơi thật dài định nói giúp cho Phong Thiên nhưng ông Hải lên tiếng trước
- Thôi thì như vầy đi, Phong Thiên, con đến giúp ba con một tuần 4 ngày thôi, còn 3 ngày kia con muốn làm gì thì làm. Ông chỉ muốn con thích nghi với công việc. Còn Hoài Thơ thì vừa đi học vừa làm với cô út. Như vậy hai đứa sau này mới có thể lo cho công ty. Ông nói như vậy được chưa? Nếu còn cãi nữa thì dừng nhìn mặt ông nữa.
Phong Thiên và Hoài Thơ biết không còn cách nào khác nữa nên cả hai đồng ý. Ông Hải hài lòng.
- Thôi hai con đi ăn sáng đi rồi chuản bị đi làm. Hoài Thơ này, lịch học của con ra sao?
- Dạ thưa ông nội, con đi học thứ 2,4,6
Ông Hải gật đầu
- Vậy tốt rồi, 3, 5, 7 con theo cô út đi làm, tụi con đi hưởng tuần trăng mật 2 tuần rồi về làm việc, thôi ông vô chuẩn bị, hôm nay ông phải ra Vũng Tàu có chút chuyện.
Đợi ông Hải đi rồi, Phong Thiên và Hoài Thơ đi xuống bếp. Thấy Hải Ngọc đang ngồi ăn ngon lành, Phong Thiên đi lại ủ rủ, thấy vậy Hải Ngọc hỏi
- Ông nội la hả?
Phong Thiên lắc đầu nói
- La thì còn đỡ, cái này ông nội bắt Thiên phải đi làm với ba. Mà út biết đó, Thiên với ba đâu có hợp, còn công việc của Thiên thì sao?
Hải Ngọc nhíu mày, cô biết anh trai cô với đứa cháu không hợp nhau, nhưng đó không phải vấn đề cô lo ngại. Cô chỉ lo là công việc đó không hợp với Phong Thiên mà thôi.
- Vậy sao Thiên không nói với ba Thiên để ba Thiên nói với ông nội?
Phong Thiên trợn mắt
- Út nghĩ là ba Thiên sẽ giúp Thiên sao?
Hải Ngọc nhún vai, cô nuốt vội miếng bánh mì trong miệng và nói
- Chưa thử sao biết là không được?
Phong Thiên im lặng không nói, biết thằng cháu mình đang suy nghĩ nên Hải Ngọc cũng không làm phiền, cô ăn xong miếng bánh mì cuối cùng và đứng dậy.
- Út đi làm đây, hai đứa đi chơi vui vẻ.
Phong Thiên kéo tay Hải Ngọc lại nhe răng cười
- Út, giúp Thiên chuyện này.
Hải Ngọc gỡ tay Thiên ra khỏi tay mình, cô sửa lại cánh tay áo cho ngay ngắn nói.
- Làm nhăn nheo đồ út hết, có gì nói đi.
Phong Thiên nghe Hải Ngọc nói câu đó là biết Hải Ngọc sẽ giúp nên nói nhỏ nhỏ sợ ba và ông nội nghe.
- Cho Hoài Thơ đi với út hôm nay, vì Thiên có hẹn với Nguyệt Nga rồi.
Hải Ngọc nhíu mày, cô hi vọng thằng cháu của cô hãy nên thân một chút. Rồi một lúc nào đó Phong Thiên sẽ hối hận cho mà coi, vì Hoài Thơ mới chính là người giúp cho sự nghiệp của Phong Thiên sau này. Nguyệt Nga thì Hải Ngọc đã gặp qua 1 lần . Cô nàng chỉ biết tiền bạc và bề ngoài thôi. Thật chẳng ra làm sao cả. Hải Ngọc nhìn Hoài Thơ rồi nói:
- Thơ ăn mau rồi đi với út, hôm nay út có nhiều công chuyện lắm.
Hoài Thơ đứng dậy lên lầu thay đồ, Hải Ngọc quay sang nói với Phong Thiên
- Tối nay Thiên hãy về sớm nha, vì út có chuyện cần nói với cả hai đứa. Nếu Thiên không yêu Hoài Thơ thì cũng phải tìm cho mình một người đàng hoàng. Nguyệt Nga không phải là đối tượng tốt của Thiên đâu.
Nói xong Hải Ngọc bỏ đi, để Phong Thiên lại với nhiều suy nghĩ trong đầu. Có thật là quen với Nguyệt Nga là điều tệ hại nhất không? Còn Hoài Thơ? Nếu anh muốn bắt đầu với cô, cô có bằng lòng không? Phong Thiên thở dài, đến bây giờ anh vẫn chưa làm được gì cả, công việc của anh cũng nhờ Hải Ngọc giúp đỡ mà thôi. Hải Ngọc thật là giỏi, chỉ hơn anh có 4 tuổi, nhưng cô làm được tất cả mọi thứ. Công ty của cô cũng do tiền của cô tự mở lên, không có lấy của ba anh và ông nội một đồng xu nào cả. Mặc dù ông nội tỏ vẻ khó khăn với Hải Ngọc, nhưng Phong Thiên biết Hải Ngọc chính là sự tự hào của ông nội lẫn ba me anh. Còn anh thì sao? Không được, Phong Thiên phải cố gắng thôi. Chuyện tình cảm quan trọng, nhưng sự nghiệp của một người đàn ông quan trọng hơn. Phong Thiên đứng dậy, lấy điện thoại gọi cho Phú Tường. Anh phải co một kế hoạch mới cho phòng triển lãm nhỏ của mình thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro