Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Cùng quân cộng rớt Hoàng tuyền (tứ)

Lực hút từ Âm Phủ truyền ra ngày càng lớn, trong không gian vẫn còn lờ mờ nghe được tiếng khóc lóc cùng kêu gào thảm thiết. 

Một hố đen khổng lồ đã xuất hiện ngay trước mắt nàng. 

Tối đến mức cái gì cũng không nhìn thấy, loại tình cảnh này không khỏi khiến người ta sởn gai ốc. 

Toàn Cơ vẫn bị túm chặt như cũ, trong bóng tối mịt mù, tầm mắt đã mắt đầu trở nên mơ hồ. 

Nàng nỗ lực trầm giọng nói: "Ta... ta không phải Linh Lung ! Ngươi còn không mau buông tay ra!"

Ô Đồng bị lực hút kia kéo đến chân không chạm đất, chỉ là vẫn gắt gao nắm lấy hai bàn tay nàng, thế nào cũng không buông. 

Nghe Toàn Cơ nói vậy, hắn cười lên ha hả, khuôn mặt nhuốm đầy máu tươi, khi cười lộ ra hàm răng trắng hếu. 

Hắn dùng âm thanh rét lạnh đạp lại: "Ta chết cũng không buông tay!"

Nói xong, hắn dần dần thu liễm lại nụ cười, ánh mắt bỗng trở nên nhu hòa hơn. 

Dường như bị rơi vào trong ảo mộng, lẩm bẩm nói: "Không sai, không buông, sẽ không buông tay. Lần này ta sẽ không buông ngươi ra nữa... Linh Lung... Linh Lung... Ngươi, ngốc hài tử này, còn chưa hiểu rõ sao?"

Hắn...

Nhưng ngay lập tức, biểu tình nanh ác lại xuất hiện, giống như tuyệt vọng, lại cũng giống như cuồng hỉ, cao giọng nói: "Chúng ta cùng nhau đi chết đi!"

Toàn Cơ chỉ thấy từ đằng sau có một lực mạnh mẽ đánh tới, nàng không còn đứng trên vật trụ kia nữa, tay vẫn bị hắn gắt gao giữ lấy. 

Hai người trong phút chốc liền bị hút sâu vào trong huyệt động sâu hút tối đen kia, Bất Chu Sơn ầm ầm khép lại, không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.

Thời điểm tỉnh lại, Toàn Cơ cảm thấy một mảnh mơ hồ, không biết chính mình hiện tại đang ở chỗ nào, chung quanh trống rỗng, chỉ có một mảnh đen kịt u tối. Từ trong bóng tối chợt lóe lên một tia sáng màu hồng từ phía xe truyền đến, tựa như ánh lửa. 

Nàng cảm thấy toàn thân phía dưới cứng ngắc, giống như bị người nào đó khóa trụ. Lập tức nghĩ đến Ô Đồng khuôn mặt đáng sợ nhuốm đầy máu tươi kia, nàng vội giật mình, một cước đạp lên thân người kia, chỉ nghe "Ối" một tiếng, rồi ngay lập tức có người không chút khách khí rống lên: "Là kẻ nào to gan dám giẫm lên lão tử! Không có mắt sao!"

Là Đằng Xà ? 

Toàn Cơ nhanh chóng rút chân ra, xem xét xung quanh, nơi này là một mảnh đất hoang vu, vạn vật đều tối đen, không có lấy một màu sắc tươi sáng, ngoại trừ việc phân biệt đâu là trời, đâu là đất thì cái gì cũng không rõ. 

Ở bầu trời phía xa kia nổi lên một dải đỏ sậm sáng màu, giống như vừa có ngọn lửa đi qua, vẫn còn vương lại vài mảnh tàn đỏ, chỉ là nhìn mãi cũng không rõ là thứ gì. Nơi đây hết thảy đều mơ hồ.

Đằng Xà từ trên mặt đất nhảy dựng lên, xoa xoa đầu, ngạc nhiên nói: "Nơi này là Âm Phủ sao? Thế nào lại vừa lạnh vừa tối như vậy? Vô Chi Kỳ là đang ở đâu trong cái chỗ tồi tàn rách nát này?"

Toàn Cơ lắc đầu, nàng cũng không biết Vô Chi Kỳ kia là ai, càng không biết hắn cụ thể đang ở chỗ nào, chỉ là hiện tại chẳng thấy Ô Đồng và Tử Hồ đâu cả. 

Bọn họ không phải cũng bị hút vào cái chỗ quỷ quái này chứ?

Vừa nãy, Ô Đồng còn gắt gao giữ chặt tay nàng không buông, nhưng giờ lại là Đằng Xà ở cùng nàng. 

Toàn Cơ mờ mịt bước hai bước, nhất thời không thể phân biệt rõ đông tây nam bắc —— nơi này chính là Âm Phủ? 

Thế nào lại... so với trong tưởng tượng của nàng hoàn toàn khác biệt ? Là nơi này sao? Vậy mấy cái âm sai, tiểu quỷ kia đâu?

"A a a ! Bên kia có lửa! Chẳng lẽ chỗ chúng ta đang đứng là Địa Ngục?! Thế nào lại rơi chúng cái địa phương chết tiệt này!" Đằng Xà hô to gọi nhỏ, rồi như chợt biết được cái gì lại hô lên: "Đúng rồi! Bên này là đường mấy ác quỷ đi qua để trở về, quả nhiên là Địa Ngục. Vô Chi Kỳ tiểu tử kia chắc phải ở mấy tầng phía dưới nữa..."

Hắn thấy Toàn Cơ đang ngẩn người, hung hăng chọt nàng một cái, nói: "Ngươi còn đứng ngốc ra cái gì! Đi thôi! Muốn để bọn phán quan phát hiện rồi hỏng đại sự sao?"

"Đi... Đi đâu?" Toàn Cơ ngơ ngẩn hỏi, bị hắn kéo đi về phía trước rất nhanh.

"Đi tìm Vô Chi Kỳ! Xem hắn có chết hay không."

Ba chữ Vô Chi Kỳ lần nữa được nhắc tới, Toàn Cơ chợt thấy có một cỗ cảm xúc dâng lên trong lòng, chỉ cảm thấy cái tên này có điểm quen thuộc nhưng nhất thời không nghĩ ra được. 

Kỳ quái, một hình ảnh nào đó xẹt qua trong đầu nàng, nhưng lại không thể nhìn rõ, giống như nàng vừa quên đi cái gì đó, giống như có một đoạn hồi ức thế nào cũng không nhớ ra được. 

Vô Chi Kỳ... Vô Chi Kỳ... Rốt cuộc là ai ?

Đằng Xà ở bên cạnh lại tiếp tục lải nhải : "Hắn bị nhốt dưới này cũng ngàn năm rồi đi ! Ngày trước hắn náo đến kinh thiên động địa, suýt chút nữa thì đến Thiên Đình diệt sạch. Ứng Long có nói 'Minh Thương dễ tránh, Ám tiễn khó phòng'. Nếu không phải Bạch Đế sai người mua chuộc yêu ma tâm phúc bên cạnh hắn, biết được nhược điểm của hắn, nói không chừng tiểu tử Vô Chi Kỳ kia còn có thể giết cả ông trời, đại náo một trận! Ta vẫn nghĩ đi tìm hắn đánh một trận xem ai lợi hại hơn, nhưng Bạch Đế kia lại không cho ta hạ phàm. Hắc, lần này tìm tới Âm Phủ, phải tìm hắn thư giãn gân cốt một trận đã rồi nói gì thì nói. Bạch Đế cũng không có cách nào cản trở ta!"

Hắn bày ra điệu bộ hư hỏng vui sướng, lại nghĩ đến có thể được giao đấu với đại yêu ma kinh thiên động địa kia, so với việc đem tất cả mỹ thực tuyệt mỹ trên thế gian ném đến trước mặt hắn thì càng làm cho hắn hưng phấn hơn gấp bội.

Toàn Cơ lúc này vẫn đang tập trung suy nghĩ, tìm kiếm bóng hình Vô Chi Kỳ trong ký ức, mỗi khi được nghe về hắn thế nào cũng cảm thấy rất quen thuộc. 

Trong đầu cũng lờ mờ xác nhận quả thật có một đại yêu như thế, bất phục thiên điện, quấy rối nhiễu loạn khắp nơi. 

Nàng lẩm bẩm nói: "Cái nhược điểm đó... có phải là háo sắc hay không?

Đằng Xà nhảy dựng lên, trợn tròn mắt: "Ngươi nghe ai nói vậy?

Toàn Cơ lắc đầu nói: "Không rõ, chỉ cảm thấy lờ mờ có ấn tượng."

Đằng Xà thở dài: "Kỳ thực nội tình bên trong thế nào ta cũng không rõ lắm. Chỉ nghe mấy tên khác nói rằng hắn nháo đến rối tinh rối mù, Thiên Đế lại không cho phép đàm luận về việc này, càng tức hơn là Bách Đế không cho ta tìm hắn động chân động tay thư giãn gân cốt, ta cũng chỉ là nghe người khác nói mà thôi. Ứng Long nói hắn là tên đại háo sắc, hơn nữa còn là háo sắc đến vô phương cứu chữa, chỉ cần nhìn thấy nữ nhân có chút tư sắc liền hận không thể sấn tới trêu ghẹo nàng ta một chút."

Tuy rằng Đằng Xà đối với việc nữ nhi tình trường này cảm thấy vô cùng nhàm chán, vô luận là tư sắc hay nữ nhân cái vân vân mây mây gì gì đó có thể so với đánh nhau thống khoái sao? 

Có thể so sánh với cơm ngon canh ngọt, sơn hào hải vị ngày ba bữa no sao? Bất quá đây là nhược điểm của Vô Chi Kỳ a, hắn cũng chẳng có biện pháp gì.

"Nói tơi cũng thấy kỳ quái, ngươi lúc đó ở Thiên giới cũng coi như là một đại nhân vật vang danh tứ hải, tính ra cũng có chút mỹ mạo, rõ ràng là hoàn toàn hợp với khẩu vị của hắn, thế nào lại không để ngươi đi đối phó với hắn?"

Không chỉ Đằng Xà cảm thấy kỳ quái, chính Toàn Cơ cũng thấy có điểm lạ lùng. Đúng nha, vì cái gì lại không để nàng xuống đối phó với cái tên Vô Chi Kỳ kia? Nếu lần đó để nàng đi không chừng bây giờ có thể nhớ ra hắn là ai.

Bất quá trước mắt không phải lúc để suy xét vấn đề này, hai người lại bay về phía trước một đoạn, đột nhiên phát hiện ánh lửa phía trước càng lúc càng sáng hơn, bầu trời đen kịt âm u dần thay bằng sắc cam hồng, phía dưới cũng nhìn rõ đường đi được phân ra. 

Nguyên lai bọn họ lạc trên một vách đá cheo leo, phía dưới là từng tảng đá lớn, còn dưới cả đá... chính là một biển lửa. 

Thì ra bọn họ đang đứng trên một biển lửa. Khó trách bọn họ cảm thấy có ánh lửa sáng ngời, nó không chỉ là lửa mà còn là một biển lửa hừng hực.

Lửa bốc lên, ôm trọn lấy những tảng đá gần chúng, đá bị lửa hun thành màu đỏ sẫm. Vị trí mà bọn họ đang đứng không phải là vách duy nhất, phóng tầm mắt ra xa còn có thể nhìn thấy ba bốn núi đá lớn nữa. Sâu trong biển lửa kia tựa hồ còn nghe phảng phất thấy tiếng kêu gào, la thét thê lương, một cơn gió tiêu điều thổi ngang qua, càng làm lòng người thêm sầu não ưu tư.

Toàn Cơ cũng Đằng Xà tuy rằng đều là Thượng tiên trên Thiên giới, nhưng đối với mấy chuyện ở địa ngục cũng chỉ là được nghe kể lại, nghe người đời rỉ tai nhau, chưa được tận mắt chứng kiến bao giờ. 

Lúc này đây, đứng giữa biển lửa bập bùng hừng hực cháy, vô số người quằn quại trong đau đớn cố gắng bám lấy chân núi đá trong tuyệt vọng và khốn cùng, bay phía trên có rất nhiều âm sai tiểu quỷ vung roi quất vào người bọn họ đẩy bọn họ xuống, nếu vẫn không đuổi được liền ngậm một thứ giống như bánh trẻo, đến gần ngọn lửa hơn để đẩy những người kia xuống. 

Không giống như người sống bị hỏa thiêu rất nhanh chết, sau khi chết cũng mất hết tri giác không còn cảm giác gì, thế cũng còn tính là may mắn. 

Ở Địa ngục thì khác, những người này đều là vì khi còn tại dương thế làm nhiều điều ác, khi chết sẽ bị đày đến đây chịu hình phạt lửa địa ngục tàn khốc ác liệt này. 

Khi vào biển lửa cũng không thể chết, chỉ bị ngọn lửa hung bạo thiêu cháy, hung bạo hun nóng, bị thiêu đến không còn nhìn ra hình hài, bị thiêu đến huyết nhục lẫn lộn, xương cốt cũng trở thành cặn bã, cuối cùng được nhóm tiểu quỷ ngồi trên bờ xúc lên , đặt trên bờ, một cơn gió nhẹ thổi qua liền khôi phục lại da thịt tướng mạo không sứt mẻ gì, ngay sau đó lại bị đem đến chân núi đá để chịu hình tiếp.

"Này cũng thật đủ thảm..." Đằng Xà trợn mắt há mồm, thì thào nói: "Vô Chi Kỳ không phải cũng sẽ bị ngọn lửa hung bạo này thiêu đốt, bị bọn quỷ sai này khi phụ chứ?"

Toàn Cơ nói nhỏ: "Ta từng đọc một cuốn sách có nói quá, Địa ngục có mười tám tầng, cái này gọi là Biển lửa Địa ngục, ngoài ra còn có vạc dầu sôi này, núi đao này, còn có cái gì bạt lưỡi a..."


(*)Bạt lưỡi: Phàm người tại thế hay khêu chọc li gián, phỉ báng hại người, chửi rủa người khác, gian ngôn xảo biện, nói dối gạt người, sau khi chết sẽ vào Bạt Thiệt Địa Ngục. Tiểu quỷ sẽ bạnh mồm rồi dùng kềm thép gấp lấy lưỡi rút ra, không phải là giựt một cái cho đứt hẳn mà là từ từ kéo cho dài ra.

"Cái gì rút lưỡi... Có thể ăn sao?" Đằng Xà hiển nhiên là không chuyên tâm nghe nàng nói, "Nhiều tầng như vậy, chẳng lẽ chúng ta phải đi từng tầm tìm hắn sao?" Nếu kéo dài thời gian như vậy, Hậu Thổ đại đế nhất định sẽ nhanh chóng phát hiện ra bọn họ.

Toàn Cơ lắc lắc đầu: "Chúng ta bay tiếp một đoạn nữa đi... Xem phía trước còn cái gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cổtrang