Kook à ! Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian
" Khụ khụ khụ ..." Jung Kook thật sự bị đầu óc , tính cách bá đạo của anh V đánh bại , cậu vội giải thích : " Tôi chỉ đùa thôi ... đùa thôi mà ..."
V hình như đưa chìa khóa cho Kook thành thói quen , anh lại tiện tay đưa cho cậu một chìa khóa nữa : "Chỗ này khó bắt xe đi lắm , cậu đi làm sẽ không tiện , cậu cứ lái chiếc xe này đi làm " .
Jung Kook : "........." hạn hán lời ...
Tại sao ... ?
Tại sao cậu chỉ ở đây tạm một thời gian thôi mà lại có cảm giác như đang được bao dưỡng thế này ?
Oái , không đúng , nếu là bao dưỡng thì cũng phải là giấu ở bên ngoài chứ , làm gì có chuyện được đưa tất cả chìa khóa nhà chính như thế này , ngay cả em trai ruột cũng quăng cho cậu chăm ?
Sặc , làm như vợ chồng mới cưới không bằng …
Tự nhiên nhớ đến lần đầu gặp lại nhau , anh V cũng bất thình lình cầu hôn cậu ...
Kook tự cảm thấy bản thân cũng khá hiểu đàn ông , lẫn tâm lý phụ nữ , nhưng mà đối diện với người đàn ông này , cậu như đứng trước một hệ thống tường lửa cao cấp , hoàn toàn không thể vượt qua được ...
Nhất thời mềm lòng đồng ý ở lại cũng không biết là phúc hay là họa đây ...
Nửa đêm ...
Có người nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào căn phòng ngủ im ắng .
Người đàn ông nhẹ nhàng bước vào , khẽ khàng ngồi xuống cạnh mép giường .
Dưới ánh đèn lờ mờ trên đầu giường , chàng trai kia vẫn ngủ say sưa không hay biết , hơi thở thơm mát , vẻ mặt dịu dàng , đôi môi trông như anh đào mùa hạ nhẹ nhàng mở ra như đang mời gọi ...
Một lát sau ... một bóng đen bỗng phủ lên ánh sáng tĩnh mịch , bóng người đàn ông tiến gần lại cánh hoa anh đào đỏ thẫm kia ....
Khoảng cách cảm nhận được hơi thở của nhau , chỉ cần động một cái thôi là có thể "hái" được , nhưng anh lại cố gắng khắc chế bản thân , nhẹ nhàng đặt một nụ hôn dịu mát lên trán cậu .
Kook à ! Chúng ta còn nhiều thời gian .
.........
Sáng ngày hôm sau .
Kook vốn tưởng rằng mình sẽ bị lạ giường không ngủ được , nhưng không ngờ cậu lại ngủ khá ngon , cũng không mộng mị gì .
Lúc cậu tỉnh dậy cũng thấy J Hope đã dậy rồi .
J Hope đang cầm một quyển sách ngồi trên sofa phòng khách chăm chú đọc , không phát ra chút âm thanh nào .
Rõ ràng trông ngoan như vậy , thật không thể tưởng tượng nổi lúc J Hope phát điên lên lại ...
" J Hope , chào buổi sáng ~ " Kook đi tới phía sau sofa , cậu niềm nở bắt chuyện với J Hope .
J Hope lập tức vui mừng ngẩng lên : " Chào , mới sáng sớm tôi dậy đã lập tức chạy sang đây chờ cậu rồi đấy " .
Tuy sắc mặt của J Hope cũng không có gì thay đổi nhưng Kook vẫn có thể cảm nhận được từ đôi mắt biết nói của J Hope rằng tâm trạng của anh đang rất tốt .
Kook cảm thấy buồn cười vươn tay tóm tóm nhúm tóc bù xù trên đầu J Hope : " Hôm nay tôi không có việc gì , có thể ở nhà chơi với cậu cả ngày rồi ! "
Vừa dứt lời , trông J Hope có vẻ càng vui hơn , thậm chí anh còn hơi hơi mỉm cười .
Kook nhìn xung quanh phòng khách , không thấy anh V đâu , quản gia và người giúp việc cũng không bảo cậu đợi anh ăn sáng cùng , nên Kook nghĩ anh đã tới công ty rồi .
Ăn sáng xong , Kook vốn còn đang lo không biết nên làm gì để chơi cùng J Hope , lỡ cậu và J Hope không hợp nhau thì làm sao đây ...
Kết quả , điều cậu lo lắng đã không xảy ra .
Cả một buổi sáng , Kook nằm trên sofa xem phim truyền hình , còn J Hope thì nằm bò trên ghế bên cạnh xem đọc sách , vẽ tranh , hay chơi game hai người chẳng ai làm phiền ai , chung sống rất hòa hợp với nhau .
Trong lúc đó , người giúp việc có vào một lần , chỉ mang chút đồ ngọt và hoa quả tới , cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng như sợ sẽ làm ồn tới không khí yên tĩnh của ngôi nhà .
Xem ra hai vị thiếu gia nhà này thường ngày rất thích yên tĩnh .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro