Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG XIV


Kris's POV


Tôi thả mình xuống ghế bành trong phòng ngủ với sự mỏi mệt, người ta đi chơi thì khỏe, còn mình sao lại như chẳng còn sức sống thế này, tôi duỗi thẳng chân, như muốn nằm ra ghế, đưa tay lên, vò lấy đầu mình bởi những suy nghĩ không thể nào diễn giải.

Một tuần ở Hawaii với anh Han, mọi chuyện đến bất ngờ mà tôi không thể làm chủ, thậm chí đến giờ này tôi vẫn chưa tin đó là sự thật. Tôi đứng dậy bước vào toilet, bước đến trước gương, tấm gương lớn đủ để soi toàn bộ thân thể tôi, trút bỏ y phục trên người... tôi nhìn... anh Han tìm kiếm gì ở nơi tôi?

Biết rằng ngày đấy những trò tình ái này, với lý do đầu tiên là tôi tò mò, nhưng cái kết quả cuối cùng đem theo động lực cho những lần sau tiếp diễn lại là tình cảm thật của tôi, mà không một ai biết, kể cả nó. Tôi dấu đi tất cả mọi cảm xúc thật của chính mình vì tôi sợ.

Có rất nhiều thứ trên thế gian khiến tôi sợ, nhưng đời bắt tôi phải cất nó lại, dấu diếm nó để tỏ rõ bản lĩnh đàn ông của mình. Tôi bật cười ngạo nghễ, cùng với những giọt nước trong mắt làm mờ đi những hình ảnh trong gương...

Tôi hoàn mỹ ư? Ừ... tôi hoàn mỹ... Để làm gì? Để tôi phải sống giả dối, tôi ước mình là một đứa xấu xí không ai thèm dòm ngó, kể cả Tao, tôi thích được một lần đứng ở vị trí của Tao, tôi không muốn mình là mặt trời...

Mặt trời trong tôi chỉ là thứ để trưng ra ánh sáng chóa mắt phủ lấp đi những thứ xấu xa tồi tệ... Tôi cảm thấy mệt mỏi, bởi những gì tôi đang gánh trên vai, mà không có ai chia sẻ. Tôi yếu đuối hơn mọi người rất nhiều, để tôi phải tự bảo vệ mình bằng một cái vỏ bọc tưởng chừng như chắc chắn... Không, nó sẽ vỡ toang một cách nhanh chóng bởi thứ tình cảm thật sự của chính tôi...

Tôi đang chờ đợi, luôn chờ đợi một kết thúc viên mãn khi cuộc đời tôi không có một phút giây nào được như ý trong mọi chuyện. Tôi cố gắng gìn giữ mình khỏi những tổn thương mà đáng lý ra với hình thể và gương mặt này tôi không nên nhận lấy. Đừng bao giờ nhìn bên ngoài mà đánh giá một con người. Tôi luôn thuộc nằm lòng câu đấy để cho công việc của tôi.

Tôi quay đi, bước đến bồn massage... bước xuống bồn, dòng nước ấm quen thuộc, kể cả mùi hương, tôi thả mình vào bồn, đưa tay với cái remote mở nhạc... tôi tựa người vào đúng vị trí như mọi lần, nhắm mắt lại... lắng nghe... tiếng thì thầm của nó hòa vào những cung điệu bay bổng đưa tôi bay lên cao, trên không gian rộng lớn... dải Ngân Hà rực rỡ với ánh sáng lấp lánh...

Tôi muốn mình là ai trong những hành tinh lớn nhỏ đó... là ai thì tôi không cần biết, tôi chỉ muốn biết, nó muốn mình là ai mà thôi. Cuộc sống là những ngày làm việc từ sáng cho đến tối khuya, về nhà bỏ gì đó vào bụng, rồi ngâm mình trong bồn massage nghe nhạc thư giản. Sau đó, lại làm chút việc, rồi đến khi không còn còn động não được nữa, thả mình xuống giường, có hôm không kịp kéo mền thì đã ngủ lăn quay.

Đôi lúc tôi nghĩ làm con heo còn sướng hơn là làm thân tôi như thế này... heo... tôi chợt nhớ đến con bé đứng bên Tao ngày trước... thật, tôi không biết nó là con gái, cho đến khi nó bị bọn nam sinh da trắng xâm phạm, nó thích Luhan, tôi nhận ra điều đó vì có lần tôi đã nói với Luhan, nhưng Luhan lắc đầu bảo: " Anh không muốn chơi trò của cậu!"

Anh Han thận trọng hơn tôi cho những mối quan hệ, mỗi chúng tôi đều có một hoàn cảnh khó khăn khi được đến đây học, bởi thế ai cũng biết giữ lấy mình. Riêng tôi... không biết vì sao tôi không thể giữ mình trước Tao... tôi buộc miệng...

-" Tao, cậu đang làm gì đấy?"

Rồi thinh lặng lắng nghe tiếng Tao trả lời...

-" Em rất buồn vì anh..."

Tôi giật mình mở mắt ra... chẳng thấy gì ngoài căn phòng quen thuộc với tấm gương lớn, tự dưng từ đâu đó có gió... không, cái phòng tắm này rất kín, không có gió bao giờ. Tôi đưa mắt đảo một vòng để tìm cái cửa sổ trong mơ, để xem nó có mở rộng cửa không... rồi tôi bật cười... cay đắng... đầu tôi như muốn vỡ tung ra cho những suy nghĩ vớ vẩn của mình, nhưng có điều gì đó thúc giục tôi, để tôi khép mắt lại, tiếp tục...

-" Anh biết mình luôn làm cho cậu đau đớn..."

-" Anh hối hận ư..."

Lần này thì tôi bật dậy... đứng sững người, cái gương lớn trong phòng tắm biến thành cái cửa sổ lớn, với hai cánh cửa bằng kính mở ra, chỉ có một màu đen bên ngoài kia, cùng những vì tinh tú lấp lánh, bầu trời đầy sao khi đêm về, gió thổi đến, như muốn thổi tung tôi... trong cái màu đen đấy có thứ gì đó đang xuất hiện... tôi nhíu mày nheo mắt để nhìn rõ hơn...

Màu đen trở nên đặc quánh rồi đùng đục như bột mè... nó như đang được nhào nặn bởi bàn tay ai chẳng biết, chỉ biết nó nổi lên... nổi lên... vật gì đó tròn tròn, rồi sau đó nó nổi hẳn như một viên bột làm chè... bột nhão quá đến nổi nó đang chảy xuống... thành hình mái tóc... Không... giờ thì tôi thấy rõ... nó là một cái đầu cùng với mái tóc dài phủ che hết đi phía trước... cái hình ảnh của con ma trong phim The Ring, bất giác tôi ngó xuống sàn để tìm hình ảnh tiếp theo...

Trên nền nhà bằng đá trắng sáng của nhà tôi, làm nổi trội cái màu đen đặc sóng sánh đó... từng vệt, từng vệt chạy xuống, tạo thành những vũng to to như dấu chân của con sư tử, là hai cái tay dài ngoằn đang cào cấu lên cái nền trơn bóng để tìm một ví trí vững vàng... nhưng không, cái đám bột không xương hay vì thật sự đá hoa cương lót phòng tắm của tôi trơn thì tôi chẳng biết, chỉ biết nó đang ngoặt nghẹo một cách kinh tởm, tôi ngồi phịch xuống bồn... há miệng ra chỉ để nhận lấy cái màu đen mang hình thù một con quái vật chồm đến, trước mặt tôi.

Tôi ngả ra, nhưng sao không thể tìm được một tư thế thư giản quen thuộc... tôi nghẹn lại hơi thở, mấp máy môi... từ cái mớ tóc bết dính như nhớt đấy, một vật thò ra dài nhọn, như là cái lưỡi... lướt trên khuôn mặt tôi... lành lạnh. Toàn thân tôi bất động, chỉ có trái tim tôi đập liên hồi, tôi không thể khép mắt lại, để từ chối mọi thứ...

Cảm giác ghê tởm bởi cái lưỡi đấy đang quét trên khuôn mặt mình. Nó đang tìm gì? Mùi vụ của tôi ư...

-" Chào Kris!"

Tôi há hốc miệng, để cái lưỡi đấy lần vào trong miệng mình, đảo một vòng thật nhanh rồi rút ra...

-" Anh là người đầu tiên nhìn thấy em, nào chào em đi!"

Tôi mấp máy tôi...

-" Ch...ào... T... ie!"

-" Anh quả nhiên là người thức thời nhất! Anh có nhớ đã hứa với em những gì không?"

-" Lấy... lại... công bằng... cho Tie!"

-" Cảm ơn anh, anh yên lòng, bọn da trắng đấy em tiễn nó lên đường từ sớm rồi, giờ đến lượt bọn anh thôi!"

-" Bọn... bọn anh... ư?"

-" Ừ... thì bọn anh, chúng ta bắt đầu từ Luhan trước..."

-" Em... Tie... bọn anh không..."

-" Im lặng nào, đây không phải là tòa án để anh biện hộ..."

-" Nhưng..."

-" Okay, dù gì em cũng đang cần anh, em cho anh một cơ hội..."

-" Anh sẽ làm tất cả để không phải xảy ra một án mạng nào?"

-" Anh nghĩ em tin lời anh hứa sao? Anh chưa làm xong lời hứa đầu tiên của anh đấy, thôi nào, có những thứ anh không muốn vẫn luôn phải nhận đấy thôi, em cho anh cơ hội lần này là những thứ anh muốn nhé..."

-" Nhưng..."

-" Em chỉ trả lại những gì mà đáng lý ra nó phải đi đúng quỹ đạo của trái đất mà thôi. Nhiệm vụ 1: Anh có biết vì sao em yêu anh Han không? Đó là vì em thích tính cách của anh ấy, làm nhiều hơn nói, anh ấy đã chọn sai cái nghề dành cho tính cách của mình rồi, nào giờ thì thực hiện đi..."

-" Chuyện... xảy ra ở Hawaii...?"

-" Anh nhạy bén thật đấy!"

-" Vậy nếu như anh không làm?"

-" Vậy em sẽ đếm ngược lên, người đầu tiên sẽ là Tao, anh chọn đi..."

-" Tại sao anh phải chọn?"

-" Vì anh đã hứa, sao anh không như bọn họ?"

-" Anh không biết!"

-" Vậy em nói cho anh biết, tại vì anh đặt trách nhiệm lên hàng đầu cùng cảm xúc của anh!"

-" Thế cũng có tội ư?"

-" Tội của anh rất đơn giản, yêu một người đáng lý ra anh không nên yêu, đôi mắt Tao rất đẹp, kể cả khuôn miệng của cậu ấy, anh nói đi nếu như Tao không còn nhìn anh, không gọi tên anh thì sẽ như thế nào?"

-" Em uy hiếp anh?"

-" Chính xác, trong trường hợp này em không có cách chọn nào tốt hơn!"

-" Để anh suy nghĩ!"

-" Không, trò chơi này em làm chủ, anh không có quyền lựa chọn ngoài việc anh giữ Luhan hay Tao bên anh!"

-" Anh không có ai để mà giữ cả, ngoài việc đó ra em cần gì anh sẽ đáp ứng cho em!"

-" Thứ em cần rất nhiều, và em cũng dư sức để đòi hỏi những ước muốn đó ở nơi anh, nào yêu em đi... thật sự bên anh một tuần qua ở Hawaii, em thích anh rồi đó!"

Cái hình thể bằng bột nhào màu đen bao trùm lấy tôi, tôi ngước cố lên, tìm một hơi để biết mình đang sống, tôi thét lên...

-" Không... Tie!"

Tôi giật mình bật dậy, thở dốc... nhìn quanh, tất cả mọi thứ đều không có gì khác biệt, chỉ trái tim tôi vẫn đập liên rồi, tôi gục xuống, ụp mắt vào nước... chỉ là mơ thôi sao...

Tôi đứng bật dậy, rời khỏi phòng tắm, lấy cái khăn bông quàng qua người đi qua phòng làm việc... ngồi vào máy, tôi kiểm tra... vụ án tranh chấp ngôi nhà cổ... Tôi chồm người tới khi không tin vào chính mắt mình, cũng như cái đầu mình, rõ ràng người nghiên cứu rõ vụ này là tôi, hồ sơ tranh tụng mà tôi đưa cho anh Han cũng là do một tay tôi soạn, thì làm sao tôi có thể quên đi, tôi thuộc nằm lòng đến nỗi tôi có thể đọc ra hết cơ mà... tôi mấp máy môi với những dòng chữ trong màn hình màu đen đậm...

" Anh tìm gì nữa, tất cả những gì mà em đã đem đến cho anh đó là những thứ em muốn, đơn giản có vậy thôi, bắt đầu từ giờ trở đi, chẳng có cái sự thật nào sống ở giữa chúng ta cả, anh biết rõ chúng ta phải bảo vệ chính mình, như cái ngày đấy bọn anh đã tự bảo vệ mình, bỏ quên em..."



Tôi đưa tay tắt máy mà không qua thao tác theo trình tự, màn hình trở nên tối đen...

*Áh...*

Tôi thét lớn bật ngã ra ghế... Cái hình dạng gớm ghiếc của một con bé với mái tóc xõa ra che hết đi khuôn mặt đang trườn ra khỏi cái màn hình của tôi... tôi vội đứng bật dậy xoay người... chạy ra khỏi phòng làm việc... chạy đến phòng ngủ, khóa trái cửa, nhảy lên giường trùm kín mền theo bản năng con người của tôi...

*Áh..................*

Tôi thét lớn và dùng hết hơi mà mình vốn có khi thấy nó đang nằm bên cạnh tôi, tôi giơ chân ra, cũng là vì theo quán tính, đạp nó xuống giường, nhưng không, tự dưng nó vo tròn thành một cục bám chặt lấy chân tôi, khiến tôi đưa cả hai tay lên cào mạnh nó ra, hai bàn tay tôi chạm vào thứ màu đen nhớp nháp, bết dính khó chịu, càng cào tôi càng ngửi thấy mùi hôi thối xông lên... tôi choáng váng bật khóc thét lớn...

-" Tie... thả anh ra... thả anh ra Tie..."

-" Anh ngoan không?"

Tiếng nó văng vẳng bên tai, tôi buông tay thở dốc gật đầu...

-" Ngoan!"

Dù tôi biết hiện tại mình như một đứa con nít...

-" Vậy anh chọn ai?"

-" Anh không có sự lựa chọn!"

Tôi cố gắng...

-" Rồi em sẽ hiểu Tie..."

-" Em rất hiểu... nhất là cái đời đầy gian trá này, anh không muốn em bên anh...!?"

-" Anh biết, em có nhiều uất ức, nhưng lúc đó em cũng hiểu chúng ta chỉ là..."

-" Thôi... giờ không phải là lúc ôn lại chuyện cũ, nếu anh không thích em ở bên thì em đi tìm Tao vậy?"

Tôi giật mình khi thấy thoáng một vệt đen, tôi vội nhìn ra cửa tự dưng thốt lên...

-" Tie..."

Tôi ngả ra giường với cảm giác bất lực, nhìn lên trần như muốn nhìn xuyên qua, xuyên qua mọi thứ, mấp máy môi...

-" Em... đừng đi!"


.........

Tie's POV


Tôi mỉm cười bước đến từng bước, buông lời như thỏ thẻ...

-" Anh không muốn em rời xa anh đúng không? Kris!"

Anh gật đầu xuống, xoay người, co thân lại, đủ để tôi thấy toàn thân anh run rẩy, kể cả cái giọng trầm trầm của anh...

-" Cho anh suy nghĩ..."

Tôi ngồi xuống giường, đưa tay ra, chạm nhẹ vào mái tóc của anh, nó vẫn còn chưa khô... có cần em hong khô cho anh không nhỉ? Tôi hít một hơi rồi thổi ra, những sợi tóc màu đen bóng bay bay lên, nhè nhẹ, cùng cái rùng mình của anh... tôi di chuyển môi qua cái gáy cao của anh, hiện tại trông nó thật hấp dẫn...

-" Anh mệt... muốn nghỉ ngơi, được không... Tie?"

Anh nghẹn ngào, tôi cúi xuống, kề môi vào vành tai anh, đáp nhỏ...

-" Dĩ nhiên là được, goodnight!"

-" Good... night...!"

-" Không cần khách sáo, em là ma không biết ngủ!"

Anh vội xoay qua... đủ để tôi nhìn thấy đôi mắt màu đen láy long lanh, từng giọt nước khẽ khàng rơi xuống...

-" Em cứ ở yên đấy... với anh...!"

Tôi cúi xuống, chạm môi thật nhẹ vào trán anh...

-" Được rồi, anh yên tâm ngủ đi, em hứa sẽ không quấy rầy Tao!"

Đôi mắt màu đen khép chặt lại, nhưng từng giọt nước vẫn tuôn rơi...

-" Cảm ơn... Tie...!"

Tôi mỉm cười chồm tới kéo mền đắp cho anh... anh luôn là kẻ biết thức thời... Kris... ngày mai khi mặt trời lên, anh phải cho em biết đáp án đấy, tôi xoay mình, phóng lên tầng trên, tôi phải đi thăm người yêu của tôi mới được...

Luhan, anh ngủ chưa nhỉ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kristao