Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 +

Jihoon ngoan ngoãn tắm rửa, chỉnh chu một lượt, thuận tiện bôi một ít gel bôi trơn, đợi sấy tóc khô, mới mặc đồ ngủ bước ra.

Bây giờ là mùa thu, cậu mặc áo ngủ dài tay, chất vải rất mềm mại, trên đó có một con thỏ mắt to rất dễ thương.Lee Sanghyeok đã tắm trước cậu, ngồi trên giường mình dùng quang hình xem cái gì đó, bởi vì âm thanh bận quá nhỏ, Jihoon cũng không nghe thấy rõ nội dung.

Cậu leo lên giường, vừa định hỏi chồng đang xem cái gì,ánh mắt rơi xuống màn hình, ngay lập tức bị sắc thịt trên màn hình làm kích động.Diễn viên trên màn hình đang làm động tác pít-tông với cơ thể trần trụi. Công nghệ quay phim có độ nét cao nên hầu hết mọi chi tiết đều được ghi lại rõ ràng, có lẽ còn rõ hơn nhìn thực tế.

Từ nhỏ đến lớn Jihoon chưa bao giờ xem. Mặc dù cha và anh trai rất chiều chuộng cậu nhưng họ kiểm soát rất nghiêm ngặt về vấn đề này. Trước khi cậu 18 tuổi, anh trai cậu thậm chí còn cài đặt phần mềm ngăn chặn tin khiêu dâm trên hình quang.

Vì vậy tiểu thiếu gia chỉ ngạo mạn trên phương diện "ăn uống", những nơi sắc tình gợi cảm không được tiếp xúc qua, hơn nữa tinh cầu đế quốc căn bản cũng không có nơi như thế. Lúc này cậu đã trải qua nhiều lần ân ái nhưng đối với những hình ảnh như thế này, vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, trong tiềm thức che mắt lại.Anh vươn tay ra, lại đem tay cậu nắm lấy, thì thầm vào tai: "Học tập chút"

"Anh, anh..." Jihoon quá xấu hổ, nhưng lòng hiếu kỳ nổi lên, cuối cùng đỏ mặt nhìn vào màn hình.Phim được quay bởi diễn viên từ tinh cầu Đế quốc, Diễn viên AV hay GV là một nghề hợp pháp ở đây nhưng nó là một nghề tương đối thấp kém, có phần bị phân biệt đối xử, vì vậy nếu không thực sự bị dồn đến bước đường cùng, hầu hết mọi người sẽ không chọn làm cái này.

Nhưng thực tế, có một số diễn viên nổi tiếng nhận được rất nhiều sự yêu thích, những người này không phân nam nữ đều được gọi là "Ngôi sao khiêu dâm", hơn nữa một diễn nổi tiếng sau khi "giải nghệ" đã gả cho một trung tướng, thành công nâng thân phận thành "quý tộc".Cái Lee Sanghyeok mở là phim GV, từ ngoài nhìn vào, số 0 căn bản không thể nhìn ra có phải là "giống cái mới" hay không.


Số 0 của bộ phim có phần hơi nhút nhát, đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt, sống mũi cao và đôi môi gợi cảm nhưng ngay cả khi không lộ mặt, có thể thấy anh ta vượt trội hơn hẳn về ngoại hình.

Dáng người tốt, so với nữ thì mềm mại hơn một chút, nước da trắng nõn, chân tay mảnh khảnh, khi bị tiến vào sẽ phát ra tiếng khóc nức nở, đặc biệt trêu người. Số 1 là nam nhân cao to da ngăm đen, còn có một cái đầu hói, nhìn thật sự dũng mãnh. Cơ bắp cuồn cuộn, như thể anh ta có thể hạ gục một con gấu bằng một cú đấm. Dương vật của anh ta cũng thô dài như vóc dáng, đen đen, lúc cắm vào hậu huyệt của số 0, thị giác quả thật bị kích thích.

Jihoon chỉ xem một phút, hơi thở của cậu đã bắt đầu trở nên lộn xộn, nhịp tim từng nhịp từng nhịp rất nhanh, hai chân từ từ tiến lại gần nhau hơn.Nam nhân dường như cảm nhận được sự khác lạ, anh dùng lòng bàn tay ấm áp chạm vào hạ bộ của cậu, vuốt ve vùng bụng mềm mại, sau đó luồn vào trong quần, chạm vào thanh thịt nhỏ đang run rẩy, một tay giữ lấy nó rồi bắt đầu tư từ xoa nắn.

"ưm ..." Jihoon vô cùng xấu hổ, kích thích thị giác và xúc giác khiến toàn thân phát nóng.

Trong phim, số 0 đã bị cưỡng hiếp và bạo hành, cuối cùng dường như không thể chịu đựng được, anh ta khóc lóc van xin sự thương xót và nói với giọng đáng thương như "không được rồi": "sắp hỏng rồi", khiến cho người đàn ông càng làm anh ta dữ dội hơn.

"Em cho rằng anh ta có xấu rất ?"Giọng nói trầm thấp đột ngột rót vào tai khiến cả người Jihoon run lên, vô thức ngẩng đầu, nhìn nam nhân với đôi mắt ngấn nước và thèm khát khiến đôi mắt Lee Sanghyeok tối sầm lại.Jihoon đỏ mặt xấu hổ, lông mi chớp chớp hai cái, nhìn rõ khuôn mặt trên màn hình, sau đó thì thào: "Em cảm thấy, có lẽ không nên..."

Lee Sanghyeok thấp giọng cười, ngón tay xoa nắn côn thịt nhỏ của cậu: "Tại sao?"

Tai Jihoon đỏ bừng, nhưng cơ thể lại khao khát, khiến cậu vất bỏ đi sự xấu hổ: "Bởi vì nhìn anh ta rất thoải mái ah...mặc dù nói không cần, nhưng đối phương mỗi lần muốn rút lui, anh ta lại đuổi đến..." Cậu đột nhiên nghĩ bản thân mình cũng như vậy, cũng trốn mấy lần, nhưng khi Lee Sanghyeok thật sự rút lui, cậu lại muốn. Cảm nhận được nụ cười xấu xa của nam nhân, Jihoon nhận ra anhlà cố ý hỏi mình câu hỏi này, xấu hổ đến mức vội vàng kéo chăn bông, cố gắng che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Cậu vừa trốn dưới chăn bông, Lee Sanghyeok đã theo cậu vào, âm thanh của quang hình cũng dừng lại.Căn phòng trở nên yên tĩnh làm Jihoon liền cảm thấy hơi thở gấp gáp của mình.

Lee Sanghyeok đem cậu ôm vào trong lòng, trong bóng tối hôn lên môi cậu, thấp giọng cười: "Em nghĩ tới cái gì mà lại thẹn thùng như vậy."

"Anh trêu em" Jihoon thấp giọng tố cáo.

"Anh trêu em như thế nào?"

Jihoon không thể đáp lời, lại nhỏ giọng nói: "Anh giễu cợt em"

"anh giễu cợt em cái gì?"

Jihoon xấu không hổ đáp nhưng lại đặc biệt thích cảm giác được ở cùng với chồng trong một không gian nhỏ, cậu nhịn không được ôm cổ đối phướng, tìm đến môi hôn xuống.Nụ hôn mềm mại kéo dài ngọt như nho phong mật,hai người hiển nhiên không có nhiều kinh nghiệm hôn nhau, nhưng lại có thể tìm ra điểm mẫn cảm của nhau rất chính xác.


Môi và lưỡi đan xen, quần của Jihoon bị lột ra, tay của nam nhân chạm vào lối vào mềm mại của cậu, khi nhận thấy sự ẩm ướt bên trong, anh thấp giọng cười: "Sao lại ướt như vậy?" ngón tay từ từ đi vào.

"Ưm.." Jihoon nhẹ nhàng liếm yết hầu của anh: "Thuận lơi, thuận lợi cho ông xã đi vào....a....ưm..." Rõ ràng chỉ dùng ngón tay, cậu đã cảm thấy rất thoải mái,vì đang trốn trong chăn, đèn không sáng lắm, Jihoon lại càng có thể buông thả mình.

Cậu mở rộng đôi chân, một bên hưởng thụ sự khuếch chướng của đối phương, một bên sờ côn thịt thô to của nam nhân.Dưới thân người cường tráng, dương vật thô dài đã cương cứng, cầm trong tay như que hàn, vừa nóng vừa cứng, hơn nữa rất to, một chút cũng không thua số 1 trong phim GV.

Jihoon nghĩ đến bộ phim vừa xem, lại nghĩ đến tư thế pít-tông trần trụi liền bị kích động, hậu huyệt càng co rút.

Lee Sanghyeok cảm nhận sự động tình của cậu, có chút kinh ngạc: "Hưng phấn như vậy?" Anh rút ngón tay đã chứa đầy chất lỏng trong suốt ra, khác với màu trắng sữa của chất bôi trơn, mà là một màu trong suốt.

Thượng tướng đại nhân cười một tiếng: "Em tự mình xem xem, có ..."

Jihoon xấu hổ đến mức che mắt lại, không nhịn được móc chân qua anh, thở gấp: "Em muốn..."

Lee Sanghyeok trêu cậu: "Muốn cái gì?"

"Muốn ông xã..."Cô vợ nhỏ đỏ bừng cả người, vừa dễ thương vừa gợi cảm, khiến Lee Sanghyeok cảm thấy trong lòng như đang giấu một con thỏ, ngứa ngứa, mềm mềm.

Anh tiếp tục trêu: "Muốn ông xã làm cái gì?"

Jihoon xấu hổ đến mức không nói ra được, dục vọng thiêu đốt khiến cậu không thể chịu đựng được, nhịn không được dùng hai chân vòng qua eo nam nhân, sau đó thẳng mông chạm tới dương vật thô dài hướng tới hậu huyệt ướt át, chỉ là vẫn chưa tới, liền bị Lee Sanghyeok giữ chặt eo.

"Muốn ông xã làm cái gì? Nói ra anh cho em."Ngũ quan anh tuấn phóng đại, trước mặt không phải sự lạnh lùng ngày trước, mà là sự ấm áp và trêu chọc, là dáng vẻ Jihoon yêu thích nhất.

Jihoon khóc nức nở vì xấu hổ, vặn vẹo người mà vẫn không chạm được đến vật yêu thích, cuối cùng chỉ có thể chịu đựng sự xấu hổ mà thều thào: "Muốn ông xã...đâm em...cho em ăn côn thịt... ăn côn thịt to của ông xa...ư..."Mỗi một từ đều mang theo sự gượng gạo, nhưng lại làm tan chảy trái tim người khác.

Lee Sanghyeok thở hổn hển, bụng dưới nóng ran, không thể chịu nổi nữa, đẩy dương vật cứng ngắc của mình vào cái miệng đang lắc lư của cậu, từ từ đâm sâu, côn thịt to cứng ấn vào bên trong.

"ưm...ông xã...ông xã, ông xã..."Jihoon từng tiếng từng tiếng gọi anh, làm cho thượng tướng đại nhân mất khống chế, gần như điên cuồng đưa dương vật của mình vào thông đạo của cậu.Không có bao cao su, không có bất cứ thứ già ngăn cản, dương vật đi vào cơ thể của Jihoon trần trụi, xâm chiếm cậu, lấp đầy cậu.

Lee Sanghyeok thấp giọng hỏi: "Là muốn anh đâm em như thế này?"

"Ưm...muốn ông xã đâm...ư ư...vẫn chưa đủ....muốn đâm vào khoang sinh sản..." Jihoon cảm thấy mình mất hết tỉnh táo, lại có thể nói ra những lời đáng xấu hổ như vậy.

"Tiểu dâm đãng, khoang sinh sản vẫn chưa mở, bây giờ đâm không vào," Lưng Lee Sanghyeok x ướt đẫm mồ hôi, cả người mất tự chủ.

Bị chồng gọi là "tiểu dâm đãng" khiến Jihoon cảm thấy uỷ khuất, càng thêm xấu hổ, cậu nhỏ giọng phản bác: "Em không là tiểu dâm đãng..." Nhưng là càng hưng phấn, hậu huyệt càng cắn côn thịt của nam nhân càng chặt.

"Chính là tiểu dâm dãng, là tiểu dâm đãng thích ăn gậy thịt của chồng." Lee Sanghyeok rút dương vật ra, cố ý nâng mông Jihoon lên để cậu có thể nhìn thấy nơi giao hợp của hai người: "Xem xem, cắn rất chặt, không đành lòng buông lỏng."

Hình ảnh khiến Jihoon sửng sốt, trên thức tế cậu chưa nhìn rõ sự kết hợp của hai người như vậy, hơn nữa ngày trước hai người làm không bày ra tư thế phía trước này.

Cậu thấy hậu huyệt của mình bị kéo căng ra, tạo thành một lỗ tròn, hút chặt lấy dương vật của nam nhân, hơn nữa còn trơn ướt và chảy nước, quả thật vô cùng dâm loạn."Mới không phải...ưm..." Jihoon xấu hổ không dám nhìn nhiều, đưa mu bàn tay ra che mắt.

Lee Sanghyeok, lại một lần nữa dùng lực đỉnh vào, ma sát toàn bộ thông đạo.Lối vào của khoang sinh dục cuối cùng cũng được mở ra sau nhiều lần cọ xát, khi quy đầu tiến vào, Jihoon cả người run rẩy, nước miếng không ngừng chảy ra từ khóe miệng, cả người cậu trở lên hỏang loạn, côn thịt nhỏ cũng run lên, trong cổ họng liên tục phát ra tiếng thút thít, làm đến thoải mái yết ớt gọi chồng.

Lee Sanghyeok cũng gọi cậu, gọi cậu là tiểu dâm đãng, cũng gọi cậu là bảo bối, bị kẹp đến thoải mái, căn bản không thừa một lực nào, bất luận làm ra sao, vợ nhỏ sẽ càng trở lên dâm đãng, càng ngọt ngào, ngọt đến trái tim anh đập rộn ràng.Làm xong lần một, Jihoon đã bắn đến hai lần, cũng đạt triều thổi 1 lần.

Phần của cậu bị rót đến căng lên, bụng bị bắn đầy, ngay cả miệng hậu môn cũng dính đầy tinh dịch."Bắn nhiều như vậy, có lẽ rất dễ mang thai đi?" Lee Sanghyeok xoa xoa bụng nhỏ, tâm tình vui vẻ hỏi,,

Jihoon chỉ biết lắc đầu, khoái cảm quá độ khiến cậu không nói lên lời. Nhưng trong thâm tâm cậu biết, sẽ không mang thai.Dù sao cậu cũng uống thuốc tránh thai rồi.


Hôm sau Lee Sanghyeok phải đến quân bộ, anh vốn dĩ muốn đi cùng Jihoon, nhưng cậu từ chối. Sau khi Seo Jinhyeok đến đón Lee Sanghyeok, Jihoon gói quần áo cậu đã may vào hộp quà đã nhận được trước đó, sau đó lái xe đến "Phóng Thượng".

Khu thương mại không được phép đậu xe, muốn dừng xe phải có chứng nhận tiêu dùng của trong đó, Jihoon đậu xe cách đó hai dãy phố, sau đó cầm hộp giấy trực tiếp đi bộ vào. 2 năm trước, mỗi lần cậu đến đều rất oanh oanh liệt liệt, vô cùng khí thế, không ít cửa hàng trưởng hoan nghênh từ xa, mặt mày hớn hở mời cậu vào, lấy ra những sản phẩm xa xỉ mới nhất cho cậu lựa chọn.

Không giống như bây giờ, cậu phải đội mũ che kín mặt, lén lút đi vào một con đường hẻo lánh.Nhưng hôm nay, vận may của cậu có vẻ không được tốt cho lắm.Khi chuẩn bị bước vào cửa sau, cậu thấy Andy đang nói chuyện với một người đàn ông mặc quần áo đắt tiền, trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ vàng, dù là quần áo hay phụ kiện, vừa nhìn có thể nhận thấy ấy là Logo của thương hiệu nổi tiếng.

Khi đối mặt với Andy, anh ta trông hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Andy cười lấy lòng, hết dỗ dành vị khách lớn, đáy mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, trong lòng đột nhiên sực tỉnh, gần như không kịp suy nghĩ, liền gọi cậu: "Jeong thiếu gia"

Jihoon không nghĩ rằng anh ấy sẽ gọi mình, cậu không kịp trốn, chỉ có thể dừng bước đứng đơ tại chỗ.Người đàn ông thực sự bị hấp dẫn, trước tiên anh ta cau mày, nghi ngờ nói: "Jeong thiếu gia? Jeong thiếu gia nào?" Anh ta nhìn về phía Jihoon, hai mắt híp lại, bước nhanh tới, mấy bước liền đối mặt với Jihoon.

Đợi nhìn thấy rõ mặt cậu, đó người cười một tiếng, trong giọng điệu của anh ta có sự chế giễu: "Tôi nói sao đây, còn có Jeong thiếu gia nào nữa ngoài Jeong thiếu gia này?"

Jihoon nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình, trong giây lát hận không thể đào một cái hố chui xuống.Người đàn ông thấy cậu không nói gì, cười lạnh nói: " Không phải chứ? không phải là không nhớ tôi chứ, tôi có thể nhớ cậu đó, Jeong thiếu gia, năm đó thật oai phong, thật lợi hại hại, tôi chẳng qua chỉ tặng cho Lee Sanghyeok một chai nước, cậu liền đem người đuổi theo, đánh đến hai mắt của tôi sưng lên, cậu còn nhớ chuyện này không?"

Jihoon mím môi không nói lời nào, hai vãi rũ vai xuống, không hề có khí thế cao ngạo như trước đây.

"Hừ, hiện tại ngay cả nói cũng không dám nói? Giả bộ đáng thương cái gì? Khí thể ức hiếp người khác ban đầu đâu rồi? Tôi nghe nói nhà cậu phá sản rồi? Làm sao? Phá sản rồi vẫn có tiền đến đây tiêu sao?"

Toàn thân Jihoon run lên, sợ hãi lùi lại một bước, thì thào: "Không phải..."

"Không phải cái gì?" Anh ta đẩy đẩy vai cậu, khẩu khí đem theo chút không kiên nhẫn: "Tôi nói, cậu vẫn còn nhớ tên của tôi không?"


Nam Doyoung, anh ta tên Nam Doyoung. Jihoon vẫn còn nhớ, năm đó những người bên cạnh thân thiết với Lee Sanghyeok cậu đều nhớ rõ, cậu còn đặc biệt chọn ra những người có khả năng thích Lee Sanghyeok, trong đó có Nam Doyoung.

Anh ta cũng là học sinh của trường quân đội, là đàn em của Lee Sanghyeok, cũng là một "giống cái mới", hơn nữa cũng rất xinh đẹp.

Khi đó, Jihoon đã rất tức giận khi thấy anh ta đưa nước và khăn cho Lee Sanghyeok, cậu đã thầm mắng anh ta là đồ vô liêm sỉ, đồng thời tìm cơ hội "nói chuyện". Động thủ ngược lại không phải là cậu, mà người đi bên cạnh cậu, không kịp nói rõ liền cho Nam Doyoung mộ cái đấm, động tác rất nhanh khiến Jihoon muốn ngăn cản cũng không được.

Cậu lúc đó cũng không đồng tình nhưng khi nhìn khuôn mặt xin đẹp kia bị đánh hỏng, trong lòng lại rất vui vẻ.

Gia cảnh Nam Doyoung chỉ ở mức bình thường trên tinh cầu Đế chế, không có hàm tước, cũng không phải là người bản địa, càng không có tài phú, cha của anh ta cũng là thuộc hạ dưới tay Jeong gia, vì vậy dù có bị Jihoon ức hiếp, anh ta cũng không dám nói gì, thay vào đó anh phải ngoan ngoãn tránh xa Lee Sanghyeok.Nhưng thời thế đã thay đổi, sau khi Jeong gia bị phá sản, gia thế của nhà anh ta lại tăng lên, anh ta lại cưới một vị thiếu tướng nên anh ta đương nhiên trở thành một người có thế lực. Jihoon không dám nói, chỉ hy vọng rằng Nam Doyoung sẽ chỉ sỉ nhục mình một lúc và rời đi càng sớm càng tốt.

Nhưng Nam Doyoung có vẻ rất tức giận nên vừa đụng đến cậu, anh ta tự nhiên đem tất cả sự tức giận trút ra ngoài.

Nam Doyoung chế nhạo nói: "Cậu cho rằng không mở miệng nói chuyện thì không sao? Còn nhớ khi đó cậu đã làm gì với tôi không?"

Jihoon thì thào: "Tôi xin lỗi..."

Thanh niên sửng sốt một chút, thậm chí hoài nghi mình bị hỏng: "Cậu nói cái gì?"

"Xin lỗi..." Jihoon thậm chí còn cúi đầu: "Hồi đó tôi đã sai khi bắt nạt cậu, tôi xin lỗi..."

"Cái! Đm!" Nam Doyoung ngẩng đầu lên trời, cười giễu cợt: "Hôm nay lẽ nào ngày đêm đảo lộn sao? Thiếu gia nhà họ Jeong thế mà lại xin lỗi tôi? Này, Andy, anh có nghe rõ không?"

Andy vốn định làm lá chắn cho Jihoon, khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của cậu, không lòng có chút không chịu được, nói: "Nghe rõ nghe rõ, Jeong thiếu gia thực sự xin lỗi cậu, Kim thiếu gia, cậu bớt giận, đừng chấp chuyện cũ. Trong tiệm của chúng tôi có rất nhiều đồ mới, tôi dẫn cậu đi xem xem, cho cậu ưu đãi tốt nhất."

Andy muốn đem người lôi đi nhưng Nam Doyoung lại cau mày nói: "Tôi đã nói rằng tôi không muốn những thứ các người bày trong cửa hàng. Tôi muốn gặp cô Rila. Tôi muốn đích thân cô ấy may trang phục cho tôi, không quan tâm giá cả."

Andy cảm thấy đau khổ. Đối với anh ta "phu nhân Rila" là một công cụ kiếm tiền và một mánh quảng cáo mà anh thực hiện ở chế độ riêng tư, tất nhiên anh ta sẽ từ chối công khai, dù sao càng hiếm càng quý. Ngược lại Jihoon nghe thấy tên "phu nhân Rila" không hề có phản ứng, bởi vì cậu thậm chí không biết rằng mình là "Phu nhân Rila".

Andy nhanh chóng cười và nói: "Phu nhân Rila có thể nhận đặt hàng. Anh chỉ cần nói yêu cầu của anh cho tôi, tôi nhất định sẽ nói lại đầy đủ, hơn nữa sẽ dựa vào theo yêu cầu của cậu mà làm."

Nam Doyoung: "Không được, tôi muốn gặp trực tiếp cô ấy. Tôi không chỉ muốn cô ấy nhận đơn của tôi, mà còn muốn cô ấy chỉ nhận một mình tôi. Dù sao tiệc Chanh Hoa quan trọng như vậy, tôi không muốn bị người khác vượt mặt.


Nghe đến tên "tiệc Chanh Hoa", Jihoon mới có chút phản ứng, Chanh Hoa là cầu hoa của tinh cầu Đế quốc, là loài hoa chỉ có thể nở trên hành tinh này, sau khi nở cực tuyệt mỹ, là sắc cam rất đẹp, không chỉ có thể ngắm mà còn có thể ăn được. Hơn nữa nơi tổ chức tiệc Chanh Hoa là gia tộc "Hữu Ti", một gia tộc bản địa lâu đời nhất trên hành tinh.

Trong yến hội, nam nữ thanh niên sẽ chơi một số trò chơi, sau khi thắng cuộc sẽ nhận được giải thưởng. Ý định ban đầu của bữa đại tiệc này có lẽ là để gắn kết những người hàng xóm với nhau, thắng thua trò chơi là thứ 2.

Dần dần đến hiện tại, nảy sinh cảm giác cạnh tranh khiến mọi người tranh đấu.Hơn nữa một người bình thường có thể nhận nhận được thư mời tham dự tiệc Chanh Hoa là một điều rất đáng tự hào, suy cho cùng những người có thể tham gia đều là dân bản địa hoặc người có hàm tước, nếu không sẽ phải rất giàu có.

Jihoon đã tham gia hai lần trước đó, tuy nhiên trước đây cậu kém cỏi, chưa bao giờ thắng cho nên tự nhiên cảm thấy mất đi hứng thú, sau này có mời cậu cũng không nữa.Trong hai năm qua, sau khi Jeong gia phá sản, cậu không còn nhận được thư mời.

Andy vẫn đang cố gắng thuyết phục: "Nhưng Nam thiếu gia, phu nhân Rila thật sự không rảnh, hơn nữa cô ấy là người có thân phận, vì vậy..." Anh một bên nói, một bên nháy mắt với Jihoon ra hiệu cho cậu rời đi trước.

Jihoon thở phào nhẹ nhõm, đang định rời đi, nhưng Nam Doyoung đột nhiên đứng ở trước mặt cậu, nhìn chằm chằm hộp giấy trong tay: "Trên tay cậu cầm cái gì?"

Jihoon sửng sốt một chút, trong tiềm thức muốn trốn trở về: "Không có gì..."

Nam Doyoung không lý lẽ vươn tay muốn lấy hộp giấy trong tay cậu, anh ta cao ngang ngửa với Jihoon, nhưng một người thì mạnh mẽ, một người yếu đuối, Jihoon không dám tranh, hộp giấy liền thuận lợi bị Nam Doyoung cướp lấy.

Nam Doyoung cau mày gỡ lớp hộp giấy bên ngoài, một mảnh ánh sáng xanh sáng lên, anh ta có thể nhìn rõ bên trong. Mặc dù không hoàn toàn mở chiếc váy ra, nhưng chỉ nhìn thấy chiếc trâm cài hình ngôi sao, Nam Doyoung liền biết chiếc váy này hẳn là hàng đắt tiền.

Hơi thở của anh ta nhẹ dần, đưa tay chạm vào viên pha lê màu xanh lam trên đó, còn chưa động vào, Jihoon vội vàng đi tới cầm lấy chiếc hộp, nói: "Xin lỗi, đây là đồ của người khác, Nam... Nam thiếu gia...!Tôi, tôi mang đi trước..."

Nam Doyoung giữ lấy, đôi mắt đầy ngạc nhiên: "Đây không phải là tác phẩm của "phu nhân Rila" sao? Nhất định đi? Tôi đã nghiên cứu các tác phẩm của cô ấy, chúng đều theo phong cách này, ngay cả cách cắt may cũng rất giống nhau." Anh ta lại nhìn Jihoon đầy nghi ngờ: "Cậu bây giờ nghèo như vậy, còn có thể tìm phu nhân may quần áo theo yêu cầu sao?"

Jihoon không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, trong tiềm thức liền trả lời: "Không phải, tôi..."

Andy cũng vội nói: "Không phải không phải, đây không phải là tác phẩm của phu nhân Rila" Một bên nói một bên nháy mắt với Jihoon.

Jihoon vốn dĩ muốn giải thích đây là do chính cậu làm, nhưng lại nghĩ rằng bây giờ cậu đang làm việc bất hợp pháp, nếu bị báo cáo, không chỉ nguồn tài chính bị cắt mà còn liên luỵ đến Andy, vì vậy cậu không dám mở miệng.

Nam Doyoung vụ cầm chặt hộp giấy không buông, nói: "Tôi không quan tâm, bất kể là của ai, Tôi nhìn trúng cái này, tôi muốn nó. Cần bao nhiêu tiền nói với tôi"

Andy chảy mồ hôi trán: "Nam thiếu gia, cái này là nữ phục..."

Nam Doyoung cau mày, cầm lên, quả nhiên là váy của phụ nữ, anh ta đột nhiên thất vọng. Nhưng rất nhanh liền quay qua trừng mắt nhìn Jihoon: "Đồ phụ nữ, sao lại nằm trên tay cậu?"

"Tôi, tôi..." Jihoon bị bất ngờ không tìm được lý do biện hộ, nhưng Andy đã cảnh giác, cười nói: "Jeong thiếu gia giúp tôi sửa kích cỡ, có phải không?"

Jihoon vội vàng gật đầu.

"Nam thiếu gia, cậu vẫn là trả lại cho tôi đi." Cậu không dám cướp mạnh, chỉ có thể cầu xin.

Nam Doyoung hừ lạnh, ném chiếc hộp xuống đất, sau đó nặng nề ném chiếc váy vào trong, nói: "Tôi lần này tốt bụng bỏ qua cho cậu" Anh ta quay lưng lại và nói với Andy trước khi rời đi: "Tôi sẽ gửi kích thước và yêu cầu cho anh vào ngày mai. Anh phải giục phu nhân Rila làm cho tôi càng sớm càng tốt. Hơn nữa phải nói rõ, trong tháng này chỉ được nhận đơn của tôi, không tiếp đơn người khác."

Thấy có thể tiễn vị tôn thần này đi, Andy vội vàng cúi đầu nói "vâng ". Đợi người chờ đi, mới thở phào nhẹ nhõm.

Jihoon nhặt chiếc hộp lên, vỗ nhẹ vào lớp bụi dưới đáy hộp.

Andy trừng mắt một cái, gắt gao nói: "Cậu đến thật trùng hợp, không thể đến muộn hơn một chút sao? Nếu bị người khác vạch trần công việc cậu đang làm, không chỉ là cậu, tôi cũng sẽ bị liên luỵ."

Jihoon nhanh chóng xin lỗi: "Xin lỗi."

Hai người tiến vào nhà kho, Andy bật đèn sáng nhất, cả người đã bình tĩnh trở lại.

"Kiểm tra lại đi.

Nếu không có chuyện gì, ngày mai gửi cho Shin tiểu thư."Chiếc váy được ánh đèn chiếu vào khiến nó càng thêm sang trọng và chói mắt.

Phải nói rằng Andy vẫn rất ngưỡng mộ Jihoon, chỉ sau hai năm, cậu có thể hoàn thành một "tác phẩm" như vậy một cách độc lập, và chắc chắn sẽ trở thành một nhà thiết kế xuất sắc trong tương lai.

Anh ta vừa kiểm tra vừa nói: "Shin tiểu thư nhất định sẽ rất hài lòng. Nó thực sự rất đẹp. Pha lê màu xanh lam cũng đẹp. Không thiếu một hạt nào đúng không?"

Jihoon nói: "Không, tất cả 148 hạt đều đã được sử dụng. Tôi đã đếm chúng trước khi mang đến." Lời nói vừa dứt, đôi mắt cậu đột nhiên mở to, cả người cứng lại.

Một lúc sau, Andy cũng hơi sững sờ,đưa tay chạm vào một đoạn váy nào đó, đột nhiên có chỗ trống, chỉ còn lại một sợi chỉ.

Andy lạc giọng: "Đây là...có phải rơi mất một hạt không?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro