Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

CHƯƠNG 8:

Tác giả: Tử Trừng

Editor: nàng Thiên Nhi lão quỷ~

Beta: Hiểu Phương các chủ ta đây chứ ai~

Nguồn: tangthuvien

Tắm rửa thoải mái, La Khải Giám thầm nghĩ nhanh chút trở lại phòng lên giường ngủ, cô đoán rằng lấy trình độ mệt mỏi của mình, hẳn là có thể lập tức ngủ ngay. Kéo khăn lông trên cổ để lau nước trên trán, trong khi đang bước qua cửa phòng Diêm Tử Hậu, thình lình bị một bàn tay từ trong phòng anh kéo đi vào, 'phanh' một tiếng, cửa phòng lập tức bị đóng lại.

La Khải Giám bị nắm, hít một hơi thật sâu, căn bản còn chưa kịp đem tạp âm ở yết hầu biến thành tiếng thét chói tai, môi đỏ mọng liền bị một đôi môi ấm áp bắt được.

Nụ hôn này đến quá đột ngột, làm cho đầu cô sớm đã mệt mỏi nay càng trở nên hỗn độn hơn, không thể ức chế sự tê dại toàn thân, xụi lơ trong lồng ngực cường tráng của đối phương.

Diêm Tử Hậu tham lam cắn mút đôi môi đỏ mọng mà anh luôn suy nghĩ, buổi chiều hôm nay ở nhà ăn gặp cô cùng Vương Chí Tuấn nói chuyện vui vẻ như vậy, anh không nhịn được ghen ghét dữ dội, hận không thể từ hôn môi mà xác nhận tấm lòng chân thật của cô.

"Khỉ, Khỉ à.." Cô thở gấp gáp, đẩy đẩy vai anh. "Không được, tôi... sắp thở không được rồi..." Tránh đi đôi môi anh, cô thở từng ngụm, từng ngụm, làm cho bộ phổi hoạt động lại bình thường.

Diêm Tử Hậu không có trả lời, môi ấm áp ngược lại tiến công đến cổ trắng noãn của cô, bàn tay to không nhịn được di động trên đường cong của cô. Vừa tắm rửa xong, trên người cô có hương vị giống như anh, bởi vì bọn họ cùng sử dụng một lọ sữa tắm.

"Ông làm sao vậy?" Rất nhanh phát hiện được sự không thích hợp của anh, La Khải Giám đỏ mặt, thở hồng hộc đẩy người đang đến gần. "Khỉ, đừng như vậy, ông thật kỳ lạ…"

Từ sau đêm đó, giữa bọn họ chưa từng lại có hành động thân thiết, hại trái tim cô không chịu khống chế đập mãnh liệt, thân thể không hiểu sao bắt đầu nóng lên, dường như đang mong chờ chút gì...

"Tiểu Giám..." Trời! Đến bây giờ anh mới biết được khống chế dục vọng muốn chiếm lấy cô là chuyện ngu xuẩn như thế nào, anh muốn cô đến muốn nổ tung ra. Lung tung hôn lấy sau tai, cổ cô, bàn tay to nôn nóng tiến vào vạt áo ngủ của cô; đầu gối cọ xát vào chân cô, toàn thân bởi vì khẩn cấp muốn giữ lấy cô mà nóng lên.

"Không cần, Khỉ à..." Dựa lưng vào ván cửa rắn chắc, lại hứng lấy sự cuồng nhiệt của anh, hai chân cô mềm nhũn chống đỡ không được sức nặng cơ thể.

"Tại sao lại tìm anh ta giúp đỡ? Cơ hội tìm công việc nhiều như vậy, tại sao lại phải dựa vào quan hệ của anh ta mới được chứ?" Anh chua xót hỏi, càng buồn rằng cô không cho anh một cảm tình chính xác rõ ràng, chỉ có thể 'lén lút đến lén lút đi'.

"Anh ta?" Lý trí của La Khải Giám bị miệng lưỡi nhiệt tình của anh dẫn đi mất, cô nhắm mắt lại lắc lắc đầu, thật vất vả mới biết được 'anh ta' mà anh đang nói là ai. "Ông nói Chí Tuấn hả? Tôi chỉ nói một chút chuyện trong điện thoại thôi..."

"Là anh ta chủ động đề nghị muốn bà đến tiệm anh ta làm sao?" Anh biết là tên đó nham hiểm, hoàn toàn là tên xấu xa.

"Uh... A!" Rồi đột ngột bị anh ôm lấy, cô hơi hoảng sợ ôm lấy cổ anh. "Đừng như vậy, ông thả tôi xuống đi!" Ý thức được ý đồ của anh, lòng cô rối loạn. Chuyện vụng trộm 'ăn trái cấm' lần trước, nói cho đúng là do cô chủ động, bây giờ anh muốn 'ôn chuyện cũ' là không có gì đáng trách, nhưng cô lại giãy dụa không biết từ chối như thế nào cho tốt. Có lẽ ngày đó cô rất sợ hãi, rất xúc động, mới có thể kìm lòng không được theo anh lên giường, nhưng không có nghĩa là từ nay cô và anh trở thành bạn giường, cô không cần loại hạnh hạ thân thể này.

"Không buông." Anh đã không có cảm giác an toàn, bảo anh buông tay như thế nào lại làm cho bản thân không hoảng sợ. "Tối hôm nay không cho bà đi trở về." Đem cô đặt nhẹ trên giường, anh lập tức cúi xuống, không cho cô có thời gian để trốn tránh.

"Đừng như vậy, Khỉ." Đẩy ngực anh ra, cô co rúm lại. "Chúng ta không nên tiếp tục như vậy..."

"Có ý gì?" Anh nheo mắt lại, con ngươi đen tràn đầy một tia chua xót không dễ phát hiện.

"Ngày đó chúng ta... không, ý của tôi là... Ông quên chuyện tối hôm đó đi được không? Giưa chúng ta không nên xuất hiện loại quan hệ như vậy..." Cô có chút hoảng loạn, không hiểu được sao cô lại làm cho quan hệ hai người tệ như vậy.

Lông mày nhăn lại hằn một vết sâu, trong mắt anh tràn đầy sự không dám tin. "Nói cho rõ ràng!"

"Tôi không biết nói như thế nào cho tốt... Dù sao làm như vậy là không đúng, tôi ... thật xin lỗi." Tuy rằng không biết tại cô lại muốn xin lỗi, nhưng thấy thật có lỗi mà không kìm lòng được nói ra.

Diêm Tử Hậu hít vào lại hít vào, anh xoay người ngồi dậy, ngồi ở mép giường thật lâu không nói nên lời.

"Khỉ?" Sợ hãi nhìn trộm dò xét anh một cái, thấy mặt anh xanh mét, vẻ mặt ấm ức, không biết tại sao cô cảm thấy trong lòng thật khó chịu. Không biết từ khi nào, cô lại chú ý đến chuyển biến cảm xúc của anh? Bọn họ lúc trước không phải như thế, mỗi lần gặp mặt lại cãi nhau, hận không thể xé rách bộ mặt đáng ghét của đối phương, vì sao chỉ qua có vài tháng ngắn ngủi, cô với anh lại khó qua như vậy, trở nên khó làm cho người ta nắm giữ--

"Ông nói chút gì đi." Bất luận anh nói cái gì đó, thậm chí cãi nhau với cô cũng tốt, nhưng mà không nên im lặng như vậy. Con người im lặng của anh làm người ta cảm thấy không yên!

Đôi mắt nhìn đầu gối không có tiêu cự, chỉ có chua xót tràn đầy. "Bà muốn tôi nói cái gì?" Giọng anh khàn khàn khó phân biệt, anh chậm chạp không thể nhận sự thật tàn nhẫn mà cô nói.

"Nói cái gì cũng được." Cô nhẹ nhàng thở ra, ít nhất lại không trở thành cái hũ nút. "Ví dụ như nói chuyện công tác a, chuyện bạn bè a, hay là chuyện quán lẩu của chúng ta." Thuận miệng nhắc đến vài đề tài không thú vị, hồn nhiên giả tạo cảnh hòa bình.

Ngực anh phập phồng mãnh liệt, ánh mắt toát ra sự ghen ghét khó có thể che giấu. "Là vì anh ta sao?" Bất quá cách xa không đến hai tuần, cô liền từ chối sự đụng chạm của anh, cô đã từng ôm chặt anh như thế không cho anh rời đi, cô mềm mại nằm ở dưới thân anh mà thở dốc, vì sự kết hợp kịch liệt mà rên rỉ. Vì sao cô lại đã quên hết? Nếu không phải trong lòng có người đàn ông khác, sao nỡ bắt anh quên đi? Đêm hôm đó là ký ức tốt đẹp nhất đời anh, anh nhớ từng mỗi một câu nói của cô, mỗi một ánh nhìn, mỗi một nét quyến rũ mà cô bày ra vì anh-- anh vĩnh viễn tiếc, không muốn quên đi!

"Anh ta?" Không nghĩ đến trọng tâm đề tài giữa họ lại xuất hiện kẻ thứ ba, cô sững sờ trong chốc lát. "Ai a?"

"Anh của bà chủ của bà." Anh khinh thường nhắc đến tên kia, tên phá đám đó.

"Chí Tuấn?" Cô khó hiểu nhăn lại mày. "Sao lại nhắc đến anh ta?"

"Chẳng lẽ bà không cảm giác được anh ta đang theo đuổi bà?" Có người cạnh tranh, thì có thể thấy được người phụ nữ của anh có sức hấp dẫn, là một chuyện rất đắc ý không phải sao? Chết là chết ở chỗ cô không có chút ý thức là người phụ nữ của anh, căn bản không đặt anh trong lòng. Chẳng lẽ đoạn tình cảm này luôn luôn là một mình anh tình nguyện? Chẳng lẽ cô chỉ đứng một bên mắt lạnh nhìn, giễu cợt sự kìm lòng không mà đắm chìm của anh?

"Làm sao có thể!" Cô cười khẽ ra tiếng, xem lời nói của anh như trò đùa. "Chúng tôi chỉ trao đổi qua điện thoại, thỉnh thoảng gặp mặt, anh ta đâu có theo đuổi tôi!"

"Anh ta không có theo đuổi bà?" Anh buồn bực ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô. "Anh ta không theo đuổi mà lại giữ liên lạc với bà? Anh ta không theo đuổi mà lại giới thiệu việc làm cho bà? Nếu anh ta không theo đuổi bà, vì sao đối với chuyện của bà lại nhiệt tình như vậy?! Dưa Hấu to, vì sao đầu óc bà luôn ngờ nghệch như vậy, vĩnh viễn không nhìn ra ý tưởng và mục đích chính của người khác?"

La Khải Giám sững sờ nhìn anh, tiêu hóa lời nói xong rồi mới chầm chậm mở miệng "Sao ông lại mắng tôi?"

"Tôi chửi bà là vì tốt cho bà!" Anh chịu đủ rồi! Anh không cần lại lừa mình dối người, anh thừa nhận tình cảm lưu luyến bị chết non, như vậy là được đúng không?! "Mở to con mắt của bà mà nhìn rõ được không? Nhìn cho rõ ràng tâm ý của người khác đối với bà, tình cảm đối với bà, đừng làm bị thương người khác mà không biết như vậy."

Nói ra hết toàn bộ buồn bực lâu nay, anh cảm thấy lòng dạ mình rối tinh rối mù.

"Rốt cuộc ông đang nói cái gì a?" Cô càng nghe càng không hiểu, một cơn tức giận bùng lên. "Tôi có mắt tôi biết nhìn! Rõ ràng là không có chuyện gì vì sao ông lại cứ cố chấp nói là có? Khi nào thì tôi làm tổn thương người khác? Tôi là người hiền lành nhất, mới không làm tổn thương người khác đâu!" Cuối cùng, còn không quên tự tâng bốc tự nhận là mình hiền lành đến không thể hơn.

"Bà dám nói là bà không có?!" Giọng anh càng lúc càng lớn, đến cuối cùng như là gào lên.

"Vốn là tôi không có!" Tính cách nóng nảy của cô bùng phát, giọng cũng cất cao theo. "Ông lớn tiếng như vậy làm cái gì? Muốn so ai lớn tiếng phải không? Tôi không tin là tôi sẽ thua ông đâu!"

"Tôi không phải đang đấu giọng to giộng nhỏ với bà!" Vì sao cô lại không chịu hiểu?

"Vậy sao ông lại gào vào mặt tôi?!" Còn nói không phải? Rõ ràng rất giống như tham gia trận đấu giọng to, cô không cao giọng sao đấu lại a.

"Tôi không phải gào vào mặt bà! Tôi đang nói khuyên bà!" Anh giận điên lên, đau lòng và còn phiền lòng, nỗi đau trong tim anh khó có thể lành lại.

"Cái gì tôi cũng chưa làm, căn bản không cần ông khuyên bảo!"

"Bà phân rõ phải trái được không?"

"Khỉ thúi, căn bản là tôi đúng, ông không cần tự dưng gây chuyện, kiên quyết đặt tội trên đầu tôi."

"Tôi tự dưng gây chuyện?! Tôi đang nói chuyện!"

"Mới là lạ, Chí Tuấn là tốt bụng, anh ta như người anh trai mà giúp đỡ tôi, vì sao ông cố ý vặn vẹo tâm ý của anh ta?"

"Vấn đề là anh ta không nghĩ như vậy!"

"Làm sao ông biết?"

Diêm Tử Hậu có lý nhưng không thể nói rõ. Anh mới nói có một câu. Cô lại chen thêm năm sáu câu, hai người tranh cãi không đâu, phải như thế nào mới có thể nói đến trọng điểm đây.  "Anh ta là đàn ông giống tôi!" Tâm tình của đàn ông thì đàn ông biết. "Trong lòng anh ta nghĩ gì tôi rõ hơn ai hết." Bật thốt ra âm thanh lớn nhất, anh như rít gào lên.

La Khải Giám không cãi lại, cô bĩu môi, đường cong bên môi run run biểu hiện cảm xúc cô đang bùng nổ, cô tức giận đến muốn khóc!

"Không cho khóc!" Đối với từng biểu cảm của cô, Diêm Tử Hậu hiểu rõ như lòng bàn tay, đương nhiên thấy được phản ứng không khống chế được của cô, trước đó liền lên tiếng cảnh cáo. "Có nghe hay không? Không cho khóc!"

"Ai cần ông lo!" Cô run run trả lời, hai mắt tràn đầy hơi nước.

"Con gái chính là con gái, nói không lại người khác, thì chỉ biết khóc để phản đối." Lửa giận trong lòng anh càng cất cao lên, không hiểu nước mắt của cô là vì ai.

La Khải Giám cắn môi, chật vật trừng anh. "Ông không cần vơ đũa cả nắm."

"Tôi vơ đũa cả nắm?" Anh cười nhạo một tiếng, ngôn ngữ hiện lên sự trào phúng. "Nếu không thì tràn đầy trong hốc mắt của bà ngay lúc này là cái gì? Đừng nói cho tôi là hệ thống cung cấp nước uống, người ngu cũng không tin."

"Diêm Tử Hậu!" Cô giận điên lên rồi, lấy gối đầu ném anh, lại làm cho anh dễ dàng bắt được, làm cô càng thêm giận.

"Cốc cốc." Trên ván cửa truyền đến hai tiếng gõ nhẹ, La Khải Giám ác trừng anh một cái, chạy ra mở cửa.

"Tiểu Giám? Sao con lại ở trong phòng của Tử Hậu?" Trương Ngọc Quyên lo lắng đứng ở ngoài cửa, thấy người mở cửa là con gái nên sững sờ.

"Không, không có a, vốn con đang cùng Tử Hậu bàn chút chuyện!" Cô chột dạ cúi đầu, nhưng giọng mũi lại bán đứng cô.

Trương Ngọc Quyên nhìn cô một cái, lại quay vào trong phòng nhìn Diêm Tử Hậu một cái. "Hai đứa con lại cãi nhau cái gì?" Hai đứa trẻ này, không phải được một thời gian không cãi nhau sao? Sao bệnh cũ lại tái phát?

"Chúng con không cãi nhau." Nghe qua mang chút ít cảm xúc giận hờn.

Trương Ngọc Quyên chau chau mày, rõ ràng không tin lời cô. "Tử Hậu?"

Diêm Tử Hậu sâu sắc nhìn La Khải Giám một cái, cuối cùng thở dài. "Không có, má La, chúng con không có cãi nhau."

"Thực sự?" Không có mới là lạ, rõ ràng là hai người có chuyện đặt trong lòng mà không nói ra.

"Dạ." Anh đứng dậy đi tới gần cửa, lại thấy La Khải Giám nhanh chóng trốn ra sau lưng Trương Ngọc Quyên, anh lộ ra nụ cười khổ. "Thực sự không cãi nhau." Bây giờ ngay cả tới gần anh cô cũng không chịu được sao? Thật đáng buồn, Diêm Tử Hậu, rốt cuộc mày còn lưu luyến cái gì đây?

"Không có là tốt rồi." Lo lắng nhìn con gái một cái, Trương Ngọc Quyên nhìn không ra manh mối, chỉ có thể từ bỏ. "Đi nghỉ sớm một chút, Tiểu Giám, con nên trở về phòng."

"Dạ." La Khải Giám trộm nhìn anh một cái, lòng nặng nề xoay người về phòng.

"Má La, con muốn chuyển ra ngoài." Một câu làm bước chân La Khải Giám ngừng lại, cô khiếp sợ trợn tròn hai mắt to, xoay mạnh người nhìn anh chăm chú.

Trương Ngọc Quyên hỏi: "Sao vậy? Không phải đang sống tốt ở đây sao, vì sao muốn chuyển ra ngoài?" Xem đi, thì ra trong lòng hai đứa đều có quỷ.

"Con..." bàn tay to lắc lắc cái cửa đẩy trái đẩy phải, một lát sau lại không biết làm sao cứ chà chà ống quần. "Con không nói nơi này không tốt, chỉ là con... muốn chuyển ra ngoài sống một mình."

"Nhưng là ba mẹ con giao cho má--" Mặt Trương Ngọc Quyên lộ ra sự do dự, lặng lẽ đánh giá phản ứng của con gái.

"Con trưởng thành rối má La." Nhất quyết không đem tầm mắt rời khỏi khuôn mặt của Trương Ngọc Quyên, anh biết còn một đôi mắt đang nhìn anh chăm chú. "Con có thể chịu trách nhiệm về hành vi của mình." Anh không thể ở lại nhà họ La, đặc biệt khi tình cảm tuyệt vọng tan vỡ như lúc này.

Yêu cô nhiều năm như vậy, cũng không dám hy vọng xa vời rằng có một ngày cô sẽ đáp lại, nhưng ông trời rủ lòng thương, làm cho anh có được một đêm xinh đẹp của cô, nhưng cũng bởi vì đêm xinh đẹp này, làm sao anh có thể không nhìn thẳng vào tình cảm của nhau. Cô không cần anh, thái dộ của cô đủ rõ ràng chính xác, anh không thể lại lừa dối chính mình, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ tạo tổn thương lớn hơn, thậm chí không thể cứu lại được, anh không thể để chính mình nản lòng hơn nữa, anh muốn tìm một không gian để thở dốc và chữa lành vết thương.

Có lẽ không gặp cô sẽ là một ý kiến hay, không gian khoảng cách sẽ làm con người thấy rõ thực tế, gom góp lại dũng khí xuất phát, cho nên anh quyết định rời đi.

"Thì ra là như vậy!" Trương Ngọc Quyên vẫn do dự. "Tiểu Giám, con cảm thấy như thế nào?"

La Khải Giám đột nhiên run lên, cô bất giác lộ ra ánh mắt ưu oán nhìn anh, sau đó rủ mắt xuống. "Con... không có ý kiến."

Ba người đều im lặng, qua đã lau, Trương Ngọc Quyên nhàn nhạt thở dài. "Được, đã không muốn ở đây, má La cũng không làm khó, tự con sắp xếp đi!"

Động tác của Diêm Tử Hậu rất nhanh, cô chỉ đi ra ngoài với khách hàng trao đổi công việc, lúc về, anh đã đi rồi.

"Mẹ, Khỉ... có nói là chuyển đi đâu không?" Có lẽ vì nhà họ Diêm ở cách vách, từ sau khi anh chuyển qua một tuần liền cho thuê, khách thuê họ Liêu, nhà có bốn người, lâu lâu còn thấy người nhà họ Liêu vui cười đi ngang qua cửa.

"Sao vậy? Người ta đi rồi mới hỏi cái này, sao tối hôm qua con không hỏi rõ ràng?" Trương Ngọc Quyên lau lau cái bàn, oán trách liếc cô một cái. Bà đã sớm đem Diêm Tử Hậu trở thành con rể của bà, nhưng mà con nhóc này lại thật khờ, không thấy được tình cảm người ta đối với nó, có đôi khi, bà thực sự nghi ngờ con nhóc này có phải là con gái ruột của bà hay không? Ngay cả bà già như bà còn rõ ràng chuyện này, vậy mà con gái bà như mù, một nửa cũng không nhìn ra.

"Con..." Ngập ngừng hé nở cánh môi, cô cũng không hiểu được mình nên nói cái gì. "Con không đoán được Tử Hậu lại chuyển ra ngoài." Vì nguyên nhân này mà tối qua cô trằn trọc không yên rất lâu mới ngủ quên.

"Hai người các con lại xảy ra chuyện gì?" Buông khăn lau trên bàn, Trương Ngọc Quyên kéo ghế ra ngồi xuống. "Thời gian trước không phải nghe nói, các con cùng mở cửa hàng sao? Tại sao trong chớp mắt, hai người lại trở mặt?" Thật sự là so với thời tiết còn khó đoán.

"Không có a, chúng con lại không cãi nhau." Muốn chuyển ra ngoài là ý của anh, sao người chịu trách mắng lại là cô. "Con làm sao mà biết Tử Hậu đang nghĩ cái gì?"

"Con thực sự không nhìn ra nó đang nghĩ cái gì sao?" Xem đi xem đi, con gái ngờ nghệch như vậy, làm sao có thể từ bụng bà sinh ra chứ? Một nửa gen tân tiến của bà cũng không truyền đến.

Mờ mịt lắc đầu, La Khải Giám cảm thấy trong lời của mẹ có chuyện. "Mẹ, mẹ muốn nói cái gì?"

"Chuyện của bọn trẻ các con, mẹ cũng không muốn nhúng tay vào, miễn cho con lại chê mẹ bất công." Chuyện này xảy ra không biết bao nhiêu lần, theo từ lúc hai đứa còn bé đến bây giờ, Tiểu Giám luôn trách bà làm mẹ mà luôn nghiêng về Diêm Tử Hậu bên kia, còn la hét rằng cô không phải do bà sinh, Tử Hậu mới là.

"Vốn là mẹ bất công mà!" Chậm rì rì đi đến bên người mẹ, cũng kéo ra một cái ghế ngồi xuống. "Mỗi lần chúng con cãi nhau, mẹ đếu mắng con, cái này không phải bất công thì là gì?" Có người mẹ nào như vậy sao? Cánh tay người khác đều ở trong nhà, cánh tay của mẹ cô lại vươn ra ngoài, đối với đứa nhỏ người khác tốt như vậy.

"Đó là bởi vì cá tính của con quá xấu, không phải con cố tình gây sự sao?" Ngay cả khi thi bằng điểm cũng cãi nhau không phải cố tình gây sự thì là cái gì?

"Dù sao cũng là mẹ thương Tử Hậu nhiều hơn một chút." Cô chưa bao giờ cảm thấy mình có gì sai, chỉ có lúc náy đây cô cảm thấy mình tổn thương anh cho nên cho dù thế nào thì trái tim vẫn không bình tĩnh được.

"Mẹ thương nó cũng vì con thôi?" Đối xử với con rể tốt một chút là chuyện hết sức bình thường, đến lúc cô gả qua đó, sẽ bớt khổ một chút, chồng sẽ thương cô một chút, vậy thì có gì không đúng? "Con nhóc thật là không hiểu chuyện."

"Con thật không hiểu mà." Cô cúi đầu, ngón tay sờ lung tung trên bàn ăn. "Mẹ thương Tử Hậu là do bất công, đâu có chuyện gì liên quan tới con?" Cô không thích người khác lấy cô so với Tử Hậu, có lẽ là phản ứng chống đối kỳ lạ của cô! Nhưng là cô thật không thích.

Trương Ngọc Quyên nhìn vẻ mặt sầu khổ cảu cô, trong phút chốc không biết nói gì cho tốt, bà đã nói không nhúng tay, thật không thể mở miệng nói ra sự thật rằng Tử Hậu yêu cô? Thật khó mở miệng. "Con thực sự không nhìn ra sao?" Thật là ngốc như vậy? Hoàn toàn không nhìn ra tâm ý của đứa nhỏ kia.

"Cái gì vậy?" Ít nhất cũng cho cô chút manh mối, cô mới suy nghĩ kỹ một chút chứ.

Trương Ngọc Quyên trợn mắt, dứt khoát đứng dậy đem khăn bẩn đi giặt.

"Mẹ!" Thật ra La Khai Giám không chịu được mấy ngày như vây, đứng dậy theo Trương Ngọc Quyên đến bồn rửa. "Rốt cuộc mẹ nói cái gì?" Không đầu không đuôi như vậy, làm cho lòng người rối bời nay càng thêm khó chịu.

"Không hiểu thì thôi, coi như hai đứa không có duyên phận." Ai~ nghĩ lại cũng thật đáng tiếc! Con rể vĩ đại như vậy lại bỏ nhà trốn đi, thật là ông trời trêu chọc con người mà.

"Cái gì a?" Vì sao lại dính đến hai chữ duyên phận. Rốt cuộc mẹ lại đang giấu cái gì? "Đừng làm mất hứng như vậy, mời mẹ nói rõ ràng chút đi, được không?!"

Trương Ngọc Quyên một hơi, lời nói đến miệng lại nuốt xuống, thật là bất đắc dĩ mà lắc đầu thở dài.

"Mẹ!" Cô không phải luôn luôn cứng đầu hỏi đến cùng như vậy, nhưng không biết vì sao khi mẹ muốn nói lại thôi như vậy làm cô không yên, trái tim như đang gánh nước, cứ lắc lư không yên.

"Dù sao chuyện đều đã đến nước này, không có gì hay để nói nữa." Rửa một đống chén bẩn làm cho cái khăn càng bẩn, nên rửa một lần cho sạch, cũng xem thử lo lắng trong lòng có theo nước trôi đi hay không.

"Mẹ, rõ ràng là mẹ có chuyện muốn nói, tại sao lại không nói ra một chút dễ hiểu chút?" Cô gấp đến mức dậm chân, ở đằng sau Trương Ngọc Quyên đi vài vòng.

"Thật lạ, con không phải sợ Tử Hậu phiền sao? Lúc trước còn không muốn nó chuyển vào trong nhà mà." Trương Ngọc Quyên không chịu nổi sự quấy nhiễu này, lại không chịu được sự tò mò trong lòng, nhẹ nhàng thăm dò cô. "Bây giờ nó chủ động chuyển ra ngoài vừa đúng ý con. Dù sao con cũng ghét nó không phải sao?"

"Con không có ghét Tử Hậu!" Nôn nóng thốt ra, lại hối hận mình đáp nhanh quá, rất đột ngột, nên ấp úng sửa miệng. "Bây giờ... không có ghét như lúc trước..."

"Phải không?" Trương Ngọc Quyên nhếch miệng cười, đôi mắt híp thành một đường. "Đáng tiếc không còn kịp rồi."

"Mẹ! " Vô lực vỗ về gáy sau, cô như một con cá mắc cạn, vùng vẫy mệt mỏi.

"Đừng quấn lấy mẹ nữa!" Rốt cuộc Trương Ngọc Quyên đưa ra tối hậu thư, đem cô đuổi ra khỏi nhà bếp. "Đi đi đi, cái gì mẹ cũng không nói, muốn biết cái gì thì hỏi chị con, mẹ nghĩ nó sẽ cho con biết đáp án."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro