
Chương 3: Thành phố trong bức tranh thứ hai
Cơn choáng váng tan dần. Đàm Hạ Vân mở mắt, hít một hơi thật sâu. Không còn cánh đồng phong đỏ, cũng không còn mùi cỏ non. Thay vào đó, trước mặt cô là một thành phố rộng lớn phủ đầy ánh sáng vàng rực.
Những tòa nhà cao vút chạm vào bầu trời, nhưng không hề làm bằng gạch đá hay bê tông. Tất cả đều trong suốt, như được ghép từ hàng triệu mảnh pha lê lấp lánh. Đường phố sáng bừng, phản chiếu thành vô số dải cầu vồng nhảy múa trên không trung.
– Đây... đây là đâu? – Thanh Trúc lắp bắp, đôi mắt mở to.
Ánh Diệp chậm rãi xoay vòng, quan sát:
– Hình như là... một bức tranh khác.
Hạ Vân lùi lại, cảm giác mặt đất dưới chân cũng không thật. Mỗi bước đi đều phát ra âm vang lan xa, giống như họ đang đứng trên một nhạc cụ khổng lồ.
Cả ba sánh bước trên con đường lát bằng pha lê. Quanh họ, những bóng người mờ ảo di chuyển, dường như là cư dân của thành phố này. Nhưng khi Hạ Vân cố gắng lại gần, bàn tay cô xuyên qua như chạm vào sương mù.
– Toàn là ảo ảnh... – cô thì thầm.
Thanh Trúc ngẩng lên, chỉ vào một tòa tháp cao nhất ở trung tâm thành phố. Trên đỉnh tháp, có một quả cầu phát sáng rực rỡ, tỏa ánh vàng bao trùm cả không gian.
– Có lẽ... đó là nơi chúng ta cần đến.
Cả ba đồng ý tiến về phía tòa tháp. Nhưng đường đi không dễ dàng. Dường như thành phố biết họ là kẻ lạ mặt. Từ hai bên, những khối pha lê vỡ vụn bay lên, ghép thành hình thù kì dị: những con chim khổng lồ, đôi cánh sắc như dao.
– Chạy! – Diệp hét lên.
Ba cô gái lao đi, tiếng chân đập xuống nền pha lê vang dội. Những con chim pha lê gào rú, lao xuống chặn đường. Mỗi lần cánh chúng quét qua, không khí rung chuyển như sắp nứt vỡ.
Hạ Vân bất giác giơ tay che đầu – và một điều kì lạ xảy ra. Từ lòng bàn tay cô phát ra vệt sáng màu xanh ngọc, bắn thẳng về phía trước. Con chim đang lao xuống vỡ tung thành hàng nghìn mảnh, rồi tan biến.
Cả Thanh Trúc lẫn Diệp đều sững người.
– Vân... cậu... vừa làm gì thế? – Thanh Trúc thở hổn hển.
– Tớ... tớ không biết! – Hạ Vân run rẩy nhìn bàn tay mình, nơi ánh sáng vẫn còn le lói.
Nhưng lũ chim khác không dừng lại. Lần này, Diệp vô tình giơ cánh tay lên chắn. Từ cổ tay cô, một lớp ánh sáng bạc bung ra thành tấm khiên trong suốt, chặn cú quét của cánh chim.
Thanh Trúc cũng bất giác giơ tay. Một dải sáng đỏ hồng vụt ra, cuộn thành sợi dây dài, quấn lấy một con chim rồi siết chặt, khiến nó vỡ tan.
Ba người nhìn nhau, vừa kinh hãi vừa bàng hoàng.
– Chắc đây là... "dấu ấn màu sắc" mà cây phong nói đến... – Diệp thì thào.
Không còn thời gian để ngạc nhiên. Họ tiếp tục chiến đấu và chạy thật nhanh. Dần dần, bóng tháp pha lê hiện rõ hơn, quả cầu sáng trên đỉnh như dẫn lối.
Khi đặt chân đến chân tháp, lũ chim biến mất. Trước mặt họ là một cánh cửa khổng lồ khắc đầy hoa văn ánh sáng. Trên cánh cửa có ba vòng tròn trống rỗng, dường như chờ đợi thứ gì đó để mở ra.
Ánh sáng trong tay Hạ Vân, Thanh Trúc và Diệp đồng loạt bừng lên. Ba vòng tròn lập tức phát sáng, khớp vào nhau, tạo thành một ký hiệu hoàn chỉnh. Cánh cửa chậm rãi mở ra, tiếng vang vọng khắp thành phố.
Sau cánh cửa là một cầu thang xoắn ốc dẫn lên đỉnh tháp. Không ai nói một lời. Ba người chỉ siết chặt tay nhau, hít sâu một hơi, rồi bước vào.
Họ không biết điều gì đang chờ đợi mình – nhưng chắc chắn, con đường này sẽ đưa họ đến gần hơn với sự thật về những bức tranh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro