Chương 58:
Chương 58:
Tống Á Hiên đối mặt với thần tượng, nhất thời xấu hổ: “Khó, khó coi lắm ạ.”
Lưu Diệp Sơn cầm bức chữ cậu viết lên, quan sát từ trên xuống dưới một hồi, cười nói: “Giống thế này, thời gian học rất dài nhỉ.”
Tống Á Hiên lặng lẽ liếc nhìn Lưu Diệu Văn trong bếp, gầu đầu một cái thật nhẹ.
“Bao lâu?”
“… Bảy năm ạ.”
Lưu Diệp Sơn thoáng sững sốt, bảy năm?
Chẳng lẽ?
Ông cũng dõi theo tầm mắt Tống Á Hiên nhìn vào trong bếp, lập tức cười: “Thích Diệu Văn bảy năm?”
Tống Á Hiên giật mình, nhìn vẻ mặt cười như không cười của Lưu Diệp Sơn, vội phủ nhận: “Không, không phải! Con không có thích Lưu Diệu Văn… Ngài đừng hiểu lầm, con chỉ… thích chữ của ngài, không có ý khác đâu ạ.”
“Ồ! ~ Là vậy.” Lưu Diệp Sơn ngầm hiểu ý nở nụ cười. Lưu Diệu Văn đang tìm đồ ăn, trở lại thì vừa khéo nghe được đối thoại của họ, chân mày cũng sắp nhíu luôn rồi.
“Nói đùa gì vậy?”
Không thích hắn? Chỉ thích chữ của ba hắn? Tình cảm yêu ai yêu cả đường đi của hắn còn không bằng một góc cái đen thui đó?
“Nói gì đó?” Lưu Diệu Văn kéo chữ qua, nhíu mày nhìn một hồi.
Lưu Diệp Sơn cười nhìn con trai nhà mình, một mùi dấm cao ngất trời, cười nói thêm: “Bỏ ra không ít thời gian nhỉ, mỗi ngày đều luyện chữ của chú?”
Tống Á Hiên đối mặt với thần tượng Lưu Nghiễn Sinh luôn luôn tương đối dè dặt khẩn trương, hầu như hỏi gì đáp nấy, ông hỏi thì trả lời đàng hoàng: “Chữ của ngài tự thành nét đặc biệt, con chỉ có thể học ra hình thể, học không xuất thần.”
Còn dám nói.
Lưu Diệu Văn hừ lạnh một tiếng: “Có gì hay mà học, chẳng phải chỉ hai chữ thôi sao, tớ cũng biết viết.” Nói rồi cầm bút lên, lấy một tờ giấy thếp vàng trên giấy mới tinh ra, viết soàn soạt vài nét bút.
Tống Á Hiên nhìn nét chữ giương nanh múa vuốt trên giấy, trên mặt hắn còn có biểu tình châm chọc, chẳng biết hắn đột nhiên tức giận là vì chuyện gì.
Lưu Diệp Sơn cũng nhìn thấy, bực bội gõ các cốc trên bàn một cái: “Lăn ra ngoài dán câu đối tết cho xong đi, chữ Phúc thì dán ngược lại, hồ trên bàn đó.”
“Cậu giận à?” Tống Á Hiên giơ tay lên kéo kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Lưu Diệu Văn hừ lạnh một tiếng, từ trên cao liếc cậu một cái, kéo một đống câu đối tết đã khô mực qua, Tống Á Hiên vội vã bưng hồ dán đi theo ra ngoài.
Lúc đến cửa, Lưu Diệu Văn đặt câu đối tết trên cái tủ ở huyền quan rồi chìa tay kéo cậu lại: “Nè nè nè mặc áo vào, bên ngoài lạnh, mũi cậu bị đóng băng rồi!”
Tống Á Hiên ừ ừ hai tiếng rồi ngoan ngoãn cầm áo lông trong tay hắn mặt vào, dè dặt nhìn sắc mặt hắn rồi thử dò xét, hỏi: “Có phải cậu giận không?”
“Đâu có.” Lưu Diệu Văn kéo khóa kéo lên cho cậu, sửa sang lại cổ áo rồi lại choàng khăn quàng lên cho cậu, gập đầu ngón tay lại gõ nhẹ lên mũi cậu: “Dán câu đối.”
“Ừm.” Tống Á Hiên kéo kéo ngón tay hắn rồi mềm giọng dỗ dành hắn: “… Có phải tớ nói sai gì rồi không, cậu nói tớ biết đi, lần sau tớ sẽ sửa lại.”
“Tự nghĩ đi.”
Lưu Diệu Văn mở cửa ra, tìm cái thang chữ a rồi đứng lên, Tống Á Hiên đứng ở dưới bôi hồ xong hắn mới lần lượt dán lên.
Gió rất lớn, tuyết bị thổi xuống bay lả tả, nhưng không rơi vào dưới mái hiên. Tống Á Hiên hơi híp mắt nhìn Lưu Diệu Văn, lo lắng đỡ cái thang chữ a, chỉ lo hắn ngã xuống.
Lưu Diệu Văn dán xong rồi, lúc đang chuẩn bị thì trông thấy vẻ mặt đầy căng thẳng của cậu, cười một cái rồi cúi người ngoắc ngoắc ngón tay với cậu. Tống Á Hiên nghi ngờ nhướn tới.
Hắn cúi đầu xuống, dán lên môi cậu, nhẹ nhàng hôn một cái.
Lưu Diệu Văn xoa xoa tay Tống Á Hiên, kề sát lên mặt mình hỏi: “Có lạnh không?”
Tống Á Hiên vì vấn đề khi nãy của Lưu Diệp Sơn, còn có nụ hôn bất ngờ ở cửa của hắn nên đến giờ vẫn chưa yên tâm. Chỉ lo Lưu Diệp Sơn và Trịnh Tố Nghiên hiểu lầm, vội vàng rút tay ra: “Không lạnh.”
“Mấy cục cưng nhỏ, ăn cơm.” Trịnh Tố Nghiên ở trong bếp hô một tiếng: “Chúng ta ăn cơm xong thì về chỗ của ông nội, trên đường phải mất 2, 3 tiếng đó.”
Lưu Diệu Văn không để cậu đi, ôm eo cậu rồi bao vây cậu ở góc cầu thang: “Vừa rồi chẳng phải cậu hỏi tớ có giận không hả?”
“Phải.”
“Cậu bảo thích chữ của ba tớ 7 năm, còn nói với ông ấy là không thích tớ, có phải cậu lợi dụng tớ để tiếp cận thần tượng không hả?” Tống Á Hiên cố tình bóp méo sự thật, nói: “Tớ chỉ là cái bậc thềm, đạp xong thì thôi.”
Tống Á Hiên rất sợ hắn hiểu lầm, vội đáp: “Không phải, không phải!”
Lưu Diệu Văn cúi đầu nhìn dáng vẻ vội vàng giải thích của cậu, bật cười một cái rồi lại nghiêm mặt: “Vậy hôn tớ một cái, chứng minh thật là không phải đi.”
“Hôn nhanh đi, trừ phi cậu lợi dụng tớ thật, thích tớ mười năm gì đó toàn là gạt tớ. Tớ vất vả lắm mới thích một người còn phải bị lợi dụng như thế, thôi tớ cũng không cần cậu…” Lời còn sót lại của Lưu Diệu Văn bị chặn trở về, rũ mắt thì thấy Tống Á Hiên đang nhắm mắt hôn lên, lông mi căng thẳng trông như con bướm nhỏ đang vỗ cánh, khẽ khàng run rẩy.
“Cậu… cậu đừng không cần tớ.” Vành mắt Tống Á Hiên trong nháy mắt đỏ bừng, bàn tay túm lấy tay áo hắn cũng bắt đầu phát run, cắn môi cúi thấp đầu, giọng nói còn loáng thoáng mang theo nức nở: “Tớ không có… thật không có lợi dụng cậu, tớ là vì cậu nên mới… thích chú. Mặc dù sau này là thích tác phẩm của chú thật, nhưng tớ không có lợi dụng…”
Lưu Diệu Văn nhìn hốc mắt bị nhòe đến đỏ bừng của cậu, bị cậu dọa cho hết hồn. Chẳng ngờ mình chỉ vô tình nói một câu đã dọa cậu đến như vậy, cũng không ngờ rằng cậu lại có thể sợ mình không cần cậu đến thế.
“Tống Á Hiên?” Lưu Diệu Văn nâng mặt cậu về phía mình, lại bị Tống Á Hiên né tránh, khó chịu lau mắt. Thầm mắng mình vô tích sự, rõ ràng… rõ ràng chỉ là một câu nói, nhưng sao cậu lại khóc.
Lưu Diệu Văn vội ôm cậu vào lòng, đau lòng hôn khẽ lên đỉnh đầu cậu, cảm giác cậu ở trong lòng mình, vừa thoát ra vừa nghẹn ngào lắc đầu bảo mình không có khóc thì càng đau lòng hơn.
Lưu Diệu Văn giơ tay hung hăng tát mình một bạt tai, mẹ nó đùa giỡn vớ vẩn, biết rõ trong lòng cậu có bóng đen, mình lại không chịu để ý, lời gì cũng thốt ra được!
Tống Á Hiên vừa ngẩng đầu thì bị động tác đánh mình một bạt tai của hắn dọa giật mình, vội bắt lấy tay hắn: “Cậu làm gì vậy?”
“Xin lỗi xin lỗi, tớ nói đùa thôi, lần sau tớ không nói nữa. Tớ đâu có không cần cậu, có chết tớ cũng sẽ không không cần cậu.” Lưu Diệu Văn nắm chặt tay cậu, cúi đầu hôn nhẹ mắt cậu, đảm bảo từng chữ từng chữ một: “Đời này của tớ, vĩnh viễn cũng sẽ không không cần cậu, đừng sợ.”
Tống Á Hiên xấu hổ chớp mắt: “Cậu đừng nhìn tớ.”
“Được được được không nhìn được chưa.” Lưu Diệu Văn lần nữa kéo cậu vào lòng, cười một tiếng: “Có ngốc không chứ, đùa tí cũng để bụng, không tin tưởng tớ như thế, có đáng đánh không?”
Tống Á Hiên khẽ lắc đầu, không phải là cậu không tin tưởng Lưu Diệu Văn, chỉ là cậu cảm thấy…
—
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Lưu Diệp Sơn lái xe, bốn người trở về quê ở Tấn Thành.
Xe chạy càng lâu, Tống Á Hiên càng bất an, cậu lặng lẽ giương mắt nhìn Trịnh Tố Nghiên và Lưu Diệp Sơn ở trước mặt. Hai người này đều đã gặp dưới sự sắp xếp của Lưu Diệu Văn, cũng khá quen thuộc, nhưng các trưởng bối của hắn…
Ngày thường nếu dẫn một nam sinh về nhà chơi thì không sao, nhưng Tết lại là ngày chỉ có người nhà mới có thể tụ họp cùng một chỗ, một người ngoài như cậu thì quá tùy tiện, phải giải thích thế nào đây.
Dù cha mẹ Lưu gia không ngại, nhưng bản thân cậu vẫn thấy khẩn trương, ngón tay gập chung một chỗ, cảm giác được mồ hôi trong lòng bàn tay càng lúc càng nhiều, nhớp nhúa.
Lưu Diệu Văn nhận ra cậu đang căng thẳng thì thản nhiên chìa tay cầm lấy ngón tay cậu, dùng khẩu miệng khẽ hỏi cậu: “Căng thẳng?”
Tống Á Hiên không phủ nhận, ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói: “Không thì tớ…”
Lưu Diệu Văn nhíu mày một cái, nắm chặt tay cậu để lên chân mình. Biết rõ bản thân cậu là người vừa thiếu cảm giác an toàn lại cực kỳ tự ti, đi vào nhà người khác thì bản thân sẽ rất khó khăn, hơn nữa còn là thời điểm ăn Tết này.
Nhưng hắn không hy vọng Tống Á Hiên mãi mãi ở trong cái vòng tròn nhỏ bé này, tự trói buộc mình, dùng sự cô độc và tịch mịch, tự hại để bảo vệ mình.
Hắn muốn cậu không sợ mưa gió, tương lai bất kể có gặp phải chuyện gì cũng có thể thản nhiên đối mặt, không còn sợ hãi nữa.
Xe nhanh chóng tiến về phía trước, Lưu Diệp Sơn khi thì cùng vợ nói những chuyện trên phương diện làm ăn, khi thì tán gẫu đến nhà tiểu bối. Tống Á Hiên bị Lưu Diệu Văn nắm chặt tay, căng thẳng trong lòng dần dần phai nhạt đi không ít.
Mấy ngày nay biểu hiện của cậu dường như khá tốt, ba mẹ Lưu gia thoạt nhìn rất thích cậu, càng thích cậu hơn nữa, nói không chừng sau này có thể sẽ chấp nhận cậu và Lưu Diệu Văn ở bên nhau.
Hạ quyết định xong, Tống Á Hiên cố gắng xua tan chút bất an cuối cùng trong lòng kia đi. Cậu lại nỗ lực thêm chút nữa, khiến bọn họ đều thích mình, hệt như Lưu Diệu Văn thích mình vậy!
—
Nhà của của Lưu gia ở Tấn Thành đi bên ngoài chân núi hơn 40 cây số, cách xa thành phố lớn nhộn nhịp. Không phải biệt thự mà chỉ là một dãy nhà trệt nhỏ liền nhau, chỉ có một tầng.
Sân trong là dùng hàng rào vây quanh, mấy chuồng gà chuồng vịt được lưới ngăn cách ở bên trái, bên phải vốn có rất nhiều loại rau cải, sau khi thu hoạch thì để lại một thửa ruộng trống, phủ một lớp tuyết đọng.
Một làn khói bếp bốc lên, ngay sau đó là mùi khói dầu vô cùng nồng đậm của sinh hoạt. Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn xách đồ đi theo phía sau, hít một hơi thật sâu.
“Cha, mẹ, sao mẹ không đợi con nấu cơm, để hai người bận rộn rồi.” Trịnh Tố Nghiên cười híp mắt xắn tay áo lên đi đến chỗ cụ bà, cười cầm lấy cái nồi.
“Ấy ấy, con đừng đụng vào, đi vào nhà chơi đi, đám nhỏ cũng vừa mới đến, sạch sẽ lắm đừng làm dơ.” Cụ bà cười đổ đồ ăn vào nồi, ngoài miệng thì nói nhưng trong lòng lại nghĩ đứa con dâu lớn này vẫn luôn hiểu thảo nhất, có khả năng nhất, nhưng cũng không kiêu căng nhưng những người lộn xộn kia nhất.
Trịnh Tố Nghiên trộn mấy lần, trông thấy ba người Lưu Diệp Sơn vừa xách đồ vào thì vội vã giải thích: “Ba mẹ, đứa nhỏ này tên là Tống Á Hiên, bạn cùng lớp của Diệu Văn. Ba mẹ thằng bé đều ở nước ngoài không có về, con thấy đáng thương quá nên dẫn về cùng, mẹ không ngại chứ ạ?”
Cụ bà thích nhất là trẻ con nên vội lau tay lên tạp dề, móc từ trong túi ra hạt đậu phộng và kẹo, chia cho Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên: “Ui cha đứa nhỏ này lớn lên đáng yêu quá, mấy tuổi rồi?”
Lưu Diệu Văn cười gọi trước một tiếng: “Bà nội, sao bà hỏi cậu ấy trước mà không hỏi cháu ạ, cháu mới là cháu trai ruột của bà mà.”
Bà nội Lưu cười vỗ vỗ tay hắn bảo: “Chỉ toàn nói bậy, bà nội có thương hay không cháu không biết sao mà còn ghen với bạn học, không sợ người ta cười cho à.”
Tống Á Hiên vội nhận đậu phộng bằng hai tay, sợ sệt trả lời: “Cảm ơn bà nội, cháu 17 tuổi ạ.”
“Ngoan quá, nhanh vào nhà chơi đi, bên ngoài lạnh lắm.” Bà nội Lưu vỗ vỗ đầu cậu, yêu quý không thôi nói: “Tết mà ba mẹ đều không có ở cạnh, đừng khách sáo, cứ xem nơi này là nhà mình, nha.”
Tống Á Hiên khẽ gật đầu rồi lại cùng Lưu Diệu Văn đi tới trước mà ông nội Lưu, cực kỳ ngoan ngoãn mà hỏi thăm.
Ông nội Lưu không từ ái và hiền lành như bà nội Lưu, đang nói chuyện với Lưu Diệp Sơn thì dừng lại, quay đầu quan sát Tống Á Hiên một lúc.
Cậu mặc một chiếc áo lông màu nhạt và quần dài màu đen ngay ngắn, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn, cơ thể gầy gò đứng cạnh Lưu Diệu Văn, trông càng mềm mại và ngoan ngoãn. Lúc không nói lời nào thì rất yên tĩnh, không chọc người khác phiền.
Tống Á Hiên bị ánh mắt sắc bén kia của ông cụ quan sát nên không khỏi sốt sắng lên. Tuy rằng Lưu Diệu Văn cố ý để cậu cùng mình về nhà ăn Tết, nhưng cũng chẳng thể nói đây là người mình thích vào lúc này.
Lúc Trịnh Tố Nghiên giới thiệu, cũng chỉ nói là bạn học.
Cụ ông không chấp nhận nội thì không nói, trái lại Tống Á Hiên sẽ là người đầu tiên không chấp nhận được. Có điều Lưu Diệu Văn không, dáng dấp của Tống Á Hiên là kiểu vừa khôn ngoan lại khiêm tốn, ai gặp cũng sẽ thích, không thì hắn cũng đâu có khả năng mà dẫn cậu theo.
Một lúc lâu sau.
Ông nội Lưu đưa cái gáo hồ lô cho Lưu Diệu Văn, ông cười khẽ cầm lấy rồi bắt đầu thay thế việc cho gà ăn, mặt đầy vẻ phong độ của người tri thức kết hợp với ổ gà thế mà lại có chút tác phong của ẩn sĩ.
“Biết đánh cờ không?”
Tống Á Hiên thoáng sửng sốt, thật lâu vẫn chưa phản ứng được. Lưu Diệu Văn thầm nghĩ trưởng bối nhà mình làm sao vậy, mọi người đều bắt bí cậu ấy cứ như mới kiểm tra trong nhà vậy, là bạn học mà đã thế này, nếu nói đây là bạn trai mình thì có phải bảo cậu giành được giải vô địch thế giới trước rồi giải quyết sau không?
“Ông nội, người ta chỉ tới…”
“Biết, biết một ít thưa ông nội.”
Hả?
Tống Á Hiên chớp chớp mắt, gật đầu.
“Thật?” Ông nội Lưu nhất thời hứng thú, nhấc chân chân đi vào nhà, vừa đi vừa nói: “Mau lên, chơi một ván!”
“…” Lưu Diệu Văn vỗ ót một cái, thôi xong.
Cụ ông là một người nghiện đánh cờ, sống dưới chân núi này cũng có thể tự mình chơi cờ với mình rồi tự bực bội, trước giờ cụ bà không để ý tới ông, Lưu Diệp Sơn càng chẳng lọt mắt ông.
Cả gia đình chẳng ai có thể lọt vào mắt cụ ông trên bàn cờ.
Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên, chậc một tiếng rồi hỏi: “Cậu đừng vì mấy lời khen viết chữ trước mặt ba tớ mà bị ông nội lay động đó, không được hư vinh đâu.”
Tống Á Hiên vốn đang có phần tự tin, nhưng nghe hắn nói thế thì nhất thời nản lòng, vô cùng căng thẳng túm lấy tay áo hắn hỏi: “Vậy tớ… tớ bảo với ông nội là không biết lắm, ông có giận không?”
Lưu Diệu Văn cầm tay cậu, có hơi nhức đầu nói: “Từ khi Trương Hiệu Khiêm mất, mấy năm nay ông không tìm được ai có thể cùng ông đánh cờ rồi.”
Trương Hiệu Khiêm… Là bậc thầy cờ vây?
Tống Á Hiên há miệng, lần này từ căng thẳng biến thành hốt hoảng, không kiềm được mà cầm ngược lại tay của Lưu Diệu Văn, mắt thấy hắn cũng không có cách nào nên chỉ có thể miễn cưỡng theo hắn vào nhà.
Vừa vào cửa đã có rất nhiều trưởng bối ngồi trong nhà đang đồng loạt nhìn lại, Tống Á Hiên theo bản năng lùi một bước.
Lưu Diệu Văn ôm vai Tống Á Hiên, thoải mái giới thiệu: “Ông bác, chú Hai thím Hai, chú Ba thím Ba, cô dượng, anh cả chị ba… Đây là bạn học của cháu, tên Tống Á Hiên.”
Đợi hắn lần lượt chào hỏi xong, Tống Á Hiên ở trong ánh mắt dò xét của họ, áy náy cúi người: “Chào, chào mọi người, cháu tên Tống Á Hiên ạ.”
Ông bác của Lưu Diệu Văn trông rất hiền hòa cười một tiếng, khoát khoát tay bảo cậu ngồi xuống.
Chú thím thì chẳng nhiệt tình như thế, lạnh lùng quan sát cậu mấy lần rồi quay đầu sang chỗ khác.
Mấy anh chị cũng không mấy nhiệt tình, khẽ gật đầu một chút coi như chào hỏi, có người còn cười lạnh một tiếng.
Trái lại thì một đám tiểu đậu đinh trên sàn nhà rất nhiệt tình chạy tới ôm đùi Lưu Diệu Văn.
Nhà Lưu Diệp Sơn cách khá xa nên không hay lui tới với bọn họ, chỉ có nhìn mặt mũi của ông bà cụ mới làm bộ hòa thuận mà thôi.
Người cô lại rất hòa nhã, dịu dàng cười với Tống Á Hiên một cái, nhắc nhỏ con trai: “Ngôn Ngôn đừng làm ồn anh, cho anh ăn một cục kẹo đi.”
Ngôn Ngôn làm bộ như người lớn, giơ kẹo trong tay lên thật cao, bi bô nói: “Anh ơi… ăn kẹo.”
Tống Á Hiên vội ngồi xổm xuống, cười cầm lấy, vừa muốn nói chuyện thì thấy nhóc chìa tay ra: “Anh ơi bế.”
Lưu Diệu Văn nghe thấy tiếng, xì một tiếng rồi quay lại xách nhóc lên ôm vào lòng: “Mấy tuổi rồi mà còn kêu bế, có mất mặt không? Để anh bế em.”
Ngôn Ngôn đập phình phịch trong ngực hắn mấy cái, ra sức giãy giụa sang chỗ Tống Á Hiên: “Không muốn anh không muốn anh, em muốn anh đẹp trai bế cơ!”
“Anh đẹp trai cái gì, anh cũng đẹp mà.” Lưu Diệu Văn vỗ đầu nhóc một cái, bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc sang nhìn mình: “Nhìn xem, anh đẹp trai hơn, còn đẹp hơn anh đẹp trai nữa.”
“Cho em ăn đó, tự anh cũng có kẹo nè.” Tống Á Hiên sợ hắn không giữ mồm giữ miệng nên vội lột giấy gói kẹo ra đưa cho Ngôn Ngôn, rồi lặng lẽ trừng mắt với Lưu Diệu Văn một cái, ra hiệu hắn đừng nói bậy bạ.
Lưu Diệu Văn cười cười, quang minh chính đại trước ánh mắt của một đám người, dùng khẩu miệng nói: “Thế buổi tối cậu hôn tớ một cái nhé.”
Tống Á Hiên hết hồn, mặt thoáng cái bốc lên, khẩn trương nhìn mọi người, thấy họ đều không nghe thấy mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, lại dùng sức trừng hắn.
“Được chứ, bé ngoan?” Lưu Diệu Văn nháy mắt vài cái, cười chẳng chút sợ hãi. Tống Á Hiên sợ hắn lại yêu cầu quá đáng hơn nên nhanh chóng gật đầu.
“Mẹ, con cũng muốn ăn kẹo.” Thím hai ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nhét cục kẹo vào tay con trai rồi dời ánh mắt ngoài cười nhưng trong không cười tìm cô của Lưu Diệu Văn nói chuyện.
Lưu Diệu Văn bế Ngôn Ngôn, dẫn Tống Á Hiên đến một góc, ngồi xổm xuống chơi với nhóc một hồi.
“Bé ngoan.”
“Sao?” Tống Á Hiên ngẩng đầu lên.
Lưu Diệu Văn há miệng, im lặng giải thích chút ân oán giữa nhà mình và mấy người chú hai chú ba cho Tống Á Hiên nghe, còn có mấy anh chị chẳng có chút giao tình gì, bảo cậu đừng để ý, đến cả họ mình cũng không thích.
Tống Á Hiên khẽ gật đầu: “Tớ biết rồi.”
Cậu nhạy cảm nhất là ánh mắt và động tác nhỏ, từ khi vừa vào thì đã nhìn ra ở trong mắt bọn họ, ai đối tốt với mình, ai chê bai mình.
Cậu đến nhà người khác ăn Tết, bị lạnh nhạt cũng khó tránh khỏi, người ngoài mà.
Tống Á Hiên chớp chớp mắt, trông thấy mấy anh chị kia đang nhỏ giọng nghị luận: “Bác cả có phải có vấn đề không, cuối năm mà còn dẫn người ngoài về nhà, yên tâm không đây.”
“Đúng thế, năm mới có rất nhiều tiền và đồ quý giá, một đứa người ngoài ở đây, hơn nữa còn là Tết lớn, bạn học thì có là gì chứ.”
“Nhỏ tiếng chút, đừng để mấy bác nghe được.”
“Nghe được thì sao, chị ở trong nhà mình mà còn không thể nói chuyện chắc? Bạn học, không chừng là thứ gì nhỉ, mấy em nói xem Lưu Diệu Văn không biết…”
“Đừng nói bậy bạ, lời này mà để ông nội nghe được sẽ mắng chị đó. Ông vốn thiên vị Diệu Văn rồi, chị còn muốn làm ông ghét?”
“Anh đẹp trai, cho anh chơi cái này!” Ngôn Ngôn lấy từ trong túi ra một món đồ chơi hình trứng kỳ lạ, lôi kéo tầm mắt Tống Á Hiên trở lại.
Tống Á Hiên chưa từng chơi, lúng ta lúng túng nhận lấy dưới sự chỉ đạo của Ngôn Ngôn, chơi cùng nhóc một hồi.
Bất giác lại quay đầu nhìn mấy anh chị ngang vai vế kia của Lưu Diệu Văn một lúc.
“Nhóc con, đến đây.” Ông nội Lưu thò đầu từ cửa ra, vẫy tay với Tống Á Hiên.
Tống Á Hiên theo bản năng nhìn sang Lưu Diệu Văn, hắn cười cười nói: “Chẳng có gì đâu, có tớ đây.” Nói rồi đứng dậy bế Ngôn Ngôn lên: “Đi ~”
Tống Á Hiên căng thẳng cầm đồ chơi của Ngôn Ngôn, hít một hơi thật sâu rồi cùng hắn đi vào phòng cụ ông.
Thật ra cậu chơi cờ vây cũng tạm được, nhưng chỉ là khi còn bé có học qua một ít, sau này lên cấp 2 thì thỉnh thoảng tự chơi một mình mà thôi. Lớn thêm lên cấp 3 thì bận bịu học hành nên không có đụng tới nữa.
Nếu như cậu chơi không tốt, có phải ông nội sẽ rất thất vọng về cậu không…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro