Chương 56
Chương 56:
Đời này Lưu Diệu Văn không có nhìn trước ngó sau, muốn gì làm đó, ẩu đả đánh nhau cũng toàn là vẫy vẫy nắm đấm.
Nhưng từ sau khi gặp Tống Á Hiên, đến cả hơi thở hắn cũng hận không thể ấm ôm trong lòng mấy vòng, không vấn đề gì mới được phả ra.
Hắn cúi đầu, nhìn dáng vẻ vì không mấy chắc chắn mà ngửa đầu hỏi mình của Tống Á Hiên, châm chước rồi lại hỏi cậu: “Cảm thấy gạt họ thì không tốt? Vậy bản thân cậu thì sao, không khó chịu?”
“Tớ không biết, chỉ cảm thấy, nếu chú dì biết tớ giấu giếm họ nhiều chuyện như vậy thì có lẽ sẽ không vui.” Tống Á Hiên vô thức bấu ngón tay, nói quanh co hai tiếng: “Cậu thì sao, cậu thấy tớ có nên nói không.”
Lưu Diệu Văn cười cười sờ đầu cậu: “Nếu cậu chuẩn bị xong thì cứ nói đi. Chưa chuẩn bị xong thì chờ một lúc nữa, họ sẽ chẳng để tâm mấy chuyện này đâu, yên tâm đi.”
Tống Á Hiên gật đầu.
Hai người trở lại bàn ăn, Trịnh Tố Nghiên đang bới cơm, thấy họ trở lại bèn cười tít mắt giục giã: “Mau ngồi xuống, nếm thử tay nghề của ba Lưu nào.”
“Cảm ơn dì.” Tống Á Hiên vội nhận bát, hồi hộp hít một hơi, chưa kịp mở miệng đã bị Lưu Diệu Văn đè tay xuống, khẽ lắc đầu.
Tống Á Hiên không hiểu vì sao hắn lại ngăn mình, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, lẳng lặng ăn cơm.
Trên bàn ăn, Trịnh Tố Nghiên vẫn luôn nhiệt tình gắp thức ăn cho cậu, làm bát cậu hệt như ngọn núi nhỏ, làm sao cũng ăn không hết.
Trịnh Tố Nghiên chẳng quan tâm vẻ mặt khó coi của Lưu Diệu Văn mà kể mấy chuyện xấu hổ của hắn khi còn bé, chọc Tống Á Hiên hé miệng cười trộm.
“Chậc, cái đức hạnh này là ăn cây táo rào cây sung, không sợ gãy xương hả.”
Trịnh Tố Nghiên đảo mắt qua: “Con nói gì đó?”
Lưu Diệu Văn lập tức rụt đuôi, ho khan một tiếng: “Mẹ ăn nhiều chút đi nè.”
Trịnh Tố Nghiên gật đầu: “Con trai ngoan, à đúng rồi, còn mấy ngày nữa là hết năm, mẹ thấy thời tiết hôm nay cũng không tệ, chiều chúng ta cùng nhau ra ngoài mua đồ Tết đi.”
Lưu Diệu Văn chẳng mấy hứng thú với chuyện dạo phố, “Tự mẹ đi đi”
Trịnh Tố Nghiên múc một bát chè đặt trước mặt Tống Á Hiên, hừ một tiếng nói: “Con thì biết cái gì, sẵn hôm nay mua vài bộ quần áo mới cho hai đứa ăn Tết, xem thử muốn ăn gì thì cũng mua luôn, con không cần quần áo mới?”
Tống Á Hiên vội từ chối: “Không cần đâu dì, con có quần áo rồi ạ.”
Lưu Diệu Văn vừa nghe mua đồ cho Tống Á Hiên thì vội nói: “Cần cần.”
Trịnh Tố Nghiên ‘Ài’ một tiếng: “Thế cứ quyết định vậy đi, mau ăn cơm.”
—
Trịnh Tố Nghiên luôn luôn làm việc nhanh như sấm rền, trong chuyện sắm sửa đồ Tết này cũng vậy, từ chữ Phúc trong câu đối Tết; đèn lồng đỏ; giấy cắt hoa, đến các loại đồ trang trí, chỉ cần thấy thuận mắt thì sẽ lần lượt điểm danh.
Hộp to to nhỏ nhỏ chất một đống, Lưu Diệp Sơn toàn thân phong độ của người trí thức cũng hết lời, lắc mình biến thành người khuân vác.
Tống Á Hiên tay không xấu hổ, tranh thủ chia ra mấy hộp xách trong tay, Lưu Diệp Sơn mỉm cười: “Cầm nổi không?”
“Nổi ạ.” Tống Á Hiên vội gật đầu, chỉ sợ ông thấy mình ham ăn biếng làm nên cần mẫn xách lên, đuổi theo bên cạnh Lưu Diệu Văn.
Còn hai ngày là đến đêm 30, trong trung tâm thương mại rất đông người, người đông nghìn nghịt chẳng thể nhúc nhích.
Lưu Diệu Văn chỉ lo Tống Á Hiên bị đoàn người chen chúc nên vừa cầm đồ vừa che chở cho cậu, làm cậu cũng tay chân luống cuống, trán đổ mồ hôi.
Có cái ghế vừa khéo có hai vị trí trống không, Lưu Diệu Văn lập tức chạy tới ngồi xuống, vẫy tay với Tống Á Hiên: “Lại nghỉ ngơi chút.”
Tống Á Hiên cũng mệt, chẳng hiểu sao Trịnh Tố Nghiên mang giày cao gót mà còn có thể tinh thần sáng láng đi nhanh như bay, mình thì thật sự một bước cũng chẳng đi nổi.
“Mệt chưa?” Lưu Diệu Văn hỏi.
“Ừm.” Tống Á Hiên thành thật gật đầu, để đồ Tết ở bên chân, giơ tay đấm đấm lên bắp chân, thở một hơi thật dài, cười híp mắt nhìn bóng lưng đang lựa đồ của Trịnh Tố Nghiên: “Dì thật có tinh thần, lâu vậy mà vẫn không mệt.”
Lưu Diệu Văn đứng lên ngồi xuống trước mặt cậu, giơ cẳng chân cậu đặt lên đầu gối mình.
Tống Á Hiên giật mình, vội vã muốn rút về. Đây là trong trung tâm thương mại, người đến người đi, sao cậu ấy có thể! Sao có thể bóp chân giúp cậu…
“Cậu mau thả ra, ở đây rất nhiều người.” Tống Á Hiên cố sức rút chân về, hốt hoảng nhìn biển người trong trung tâm thương mại, thấp giọng nói: “Cậu mau lên.”
Lưu Diệu Văn nắm chặt mắt cá chân cậu, chẳng hề lay động vẫn rũ mắt như cũ.
Nhìn từ góc độ của cậu, nửa quỳ đặt chân cậu lên đầu gối, lực đạo vừa phải từng chút một bóp cẳng chân đau mỏi cho cậu.
Hắn khống chế tay rất tốt, chẳng những không đau mà trái lại rất thoải mái, như chỗ này nhiều người thế này…
Khách hàng đi ngang qua cũng đang nhìn bọn họ, từng ánh mắt kỳ quái rơi xuống, chắc chắn đang cảm thấy bọn họ thế này là không bình thường.
Lưu Diệu Văn ngẩng đầu lên, vẫn là vẻ mặt giễu cợt như cũ kia: “Ai thích nhìn thì người đó cứ nhìn đi, tớ tình nguyện họ quản được chắc.”
Tống Á Hiên hốt hoảng lắc đầu, căng thẳng nhìn vào tiệm ở đối diện. Lưu Diệp Sơn đã lấy thẻ ra chuẩn bị trả tiền, họ sẽ đi qua ngay lập tức, rốt ruột nói: “Chú dì sắp qua rồi, cậu mau buông tay.”
Trịnh Tố Nghiên đang mua đồ, nghe thấy có người nghị luận thì khó hiểu quay đầu, kết quả trông thấy con trai nhà mình đang nửa quỳ trước người Tống Á Hiên chẳng biết đang làm gì.
“Nè Lưu tiên sinh, anh im lặng quay đầu nhìn thử xem, con trai anh đang làm gì thế?” Trịnh Tố Nghiên đưa tay khoác lên cánh tay Lưu Diệp Sơn, đưa mắt nhìn trộm bên bả vai ông.
Lưu Diệp Sơn nhận lại thẻ mà ông chủ trả về, ngoái đầu nhìn lại.
“…”
Trầm mặc vài giây, Lưu Diệp Sơn mặt mày phức tạp nói: “Bóp chân cho Tống Á Hiên cơ, nâng như bảo bối vậy, mất mặt.”
Trịnh Tố Nghiên cũng phiền muộn một giây: “Nam nhi dưới gối có hoàng kim, em thấy thái tử nhà mình đây, bây giờ dù cho dưới gối có bảng đinh, nó cũng quỳ xuống.”
“Cũng may đây là xã hội văn minh hiện đại, thật muốn cho nó làm thái tử thời cổ đại, quốc gia này cách diệt vong không xa đâu.”
“Cục cưng nhỏ mệt rồi hả?”
Trịnh Tố Nghiên đi tới, cười híp mắt vỗ vỗ đầu cậu: “Mẹ Lưu chỉ lo mua đồ, quên mất hai đứa, chúng ta đi ăn cơm nha?”
Trước khi họ đi tới, Lưu Diệu Văn tốt xấu gì cũng buông cậu ra, phủi phủi tay đứng thẳng dậy, mặt mày bình tĩnh.
Tống Á Hiên khẩn trương điều chỉnh hơi thở: “Không mệt ạ, chỉ là đông người hơi chen chúc, bọn con không đi qua… Chú ơi, đồ để con cầm cho ạ.”
“Không cần, con cầm mấy cái dưới đất là được”
Tống Á Hiên nhấp môi dưới, khẽ gật đầu xách mấy hộp quà dưới đất lên đi theo.
“Á Hiên!”
Thời điểm đang sắp xuống thang máy thì đột nhiên có một bóng người chui ra từ chỗ rẽ, ngạc nhiên và vui mừng gọi cậu một tiếng.
Tống Á Hiên dừng chân lại, “Giản Đình Đình?”
“Cậu cũng đến mua đồ sao? Thật đúng lúc nhỉ.” Giản Đình Đình nhìn xung quanh, ngờ ngợ hỏi: “Một mình cậu thôi ư?”
Tống Á Hiên bất giác nhìn Lưu Diệu Văn đang gọi điện thoại, gật đầu một cái.
“Đúng rồi, cậu biết chuyện mẹ cậu muốn từ chức ở Nhất Trung không?”
Tống Á Hiên ngẩn ra, khẽ lắc đầu: “Không biết, bà ấy không nói với tớ.”
Giản Đình Đình ‘À’ một tiếng, nhìn vẻ mặt có phần tái nhợt của cậu, hồi lâu mới nói: “Thật ra tớ cũng chẳng biết có phải thật không, hôm đó thi xong tớ đi giúp thầy chủ nhiệm tặng đồ cho chủ nhiệm giáo vụ thì nghe họ tán gẫu nói chuyện cô Triệu muốn từ chức, nói cái gì mà bạo lực gia đình, tớ còn tưởng đâu cậu…”
“Tớ?” Tống Á Hiên cau mày nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của cô, trong lòng nhất thời kìm nén cảm xúc, nghẹn ngào khó chịu: “Cậu nói thẳng đi, không sao đâu.”
Hạ Đình Đình ‘Ừ’ một tiếng: “Tớ nghe ý mà họ nói, hình như là cô Triệu đi tìm hiệu trưởng từ chức, nhưng vì cô ấy là giáo viên trong biên chế, không phải sửa chữa hợp đồng nên không thể nói nghỉ việc là nghỉ việc. Sau đó cô ấy mới tự mình bộc trực với hiệu trưởng, nói trước đây cô ấy từng bạo lực gia đình với cậu, không xứng là một giáo viên nên muốn từ chức.”
Tống Á Hiên lùi về sau mấy bước, bà ấy… tự mình nói với hiệu trưởng, bà ấy từ bạo lực gia đình mình?
Tại sao?
Giản Đình Đình thấy bộ dạng ‘Bị đả kích lớn’ của cậu, vội vàng chìa tay muốn đỡ cậu, kết quả lòng bàn chân bị vấp nên trực tiếp nhào vào lòng cậu, hai người đồng loại đụng vào tường.
Tống Á Hiên theo bản năng ôm lấy cô.
Lưu Diệu Văn nói chuyện điện thoại xong, cười quay đầu tìm người, cuối cùng trông thấy Tống Á Hiên đang ôm một nữ sinh xinh xắn trong ngực, mặt mày đỏ bừng mỉm cười.
?
Mấy phút không gặp, tiền đồ.
Giản Đình Đình vội đứng thẳng người: “Xin lỗi xin lỗi, tớ muốn đỡ cậu… Cậu đụng có đau không?”
“Không sao.” Tống Á Hiên hơi nhíu mày, trên tường có lắp gì đó, cấn vào lưng cậu có hơi đau, nhưng không nói gì mà chỉ cười: “Không sao đâu, cậu có sao không?”
Giản Đình Đình khẽ lắc đầu đáp: “Chẳng sao, chuyện mẹ cậu… cậu cũng đừng để trong lòng, bây giờ cô ấy ó lẽ đã hối hận, dù sao cậu vẫn là con trai ruột của cô ấy…”
Lời nói bỗng ngưng lại.
“Vậy năm nay cậu có ăn Tết với cô ấy không?” Giản Đình Đình hơi dừng lại, nói: “Không thì cậu đến nhà tớ đi, dù gì mẹ tớ cũng từng gặp cậu, cậu còn giúp tớ học bổ túc, bà ấy cũng muốn đền đáp cậu.”
Giản Đình Đình đỏ mặt, ấp úng nắm chặt ngón tay, nhẹ nhàng hỏi: “Có được không?”
“Đương nhiên không được.” Lưu Diệu Văn đi tới, khoác một tay lên vai Tống Á Hiên, ngước mắt lạnh lùng nhìn Giản Đình Đình.
Cô giật mình, “Cậu là… ai vậy?”
“Tôi là…” Lưu Diệu Văn vừa mới mở miệng đã bị Tống Á Hiên cản lại, vội nói: “Tôi là bạn học mới ở Nhị Trung.”
Có người đang gọi Giản Đình Đình, cô quay đầu lại, sau đó nói: “À, cậu có bạn học rồi vậy tớ đi trước nhé, cậu suy nghĩ đi.”
“Ừ, tạm biệt.” Tống Á Hiên thở phào nhẹ nhõm.
Cổ tay lập tức bị nắm lấy, một hơi lại hỏi: “Sao, sao vậy?”
“Về nhà sẽ trừng trị cậu.”
Tống Á Hiên nghiêng đầu nhìn bóng lưng rời đi của Giản Đình Đình, không ngừng nhớ lại lời cô vừa nói, nghĩ rằng tại sao Triệu Cửu Lan lại thẳng thắn mấy chuyện này với người khác, còn từ chức.
Bà ta lại muốn… làm gì đây?
—
Về đến nhà.
“Hai đứa cũng đi nghỉ ngơi đi, mẹ đến nhà chú Đinh của con tặng chút đồ.” Trịnh Tố Nghiên không thay giày mà ngồi xổm xuống sửa sang lại đồ Tết, lựa ra mấy thứ rồi xách lên.
Lưu Diệu Văn còn nhớ chuyện Tống Á Hiên ôm gái trong lòng, hừ lạnh một tiếng: “Theo tớ đi lên.”
Tống Á Hiên lo sợ bất an theo hắn lên lầu, cẳng thẳng chắp hai tay sau lưng, cẩn thận hỏi: “Có phải cậu… giận không?”
Lưu Diệu Văn đóng cửa lại, kéo cậu đặt lên cửa, lạnh buốt hỏi: “Nữ sinh vừa nãy là ai? Ôm thoải mái không?”
Tống Á Hiên rất sợ hắn hiểu lầm quan hệ của mình và Giản Đình Đình, thành thật nói với hắn: “Chỉ là bạn học, tớ… không có ôm cô ấy, cô ấy muốn đỡ tớ nên vô tình nhào tới, thật mà.”
“Ôm cô ta thoải mái không?” Lưu Diệu Văn bóp cằm cậu, hừ lạnh: “Tớ thấy cậu còn chìa tay, nói cười vui vẻ với cô ta, chỉ là bạn học?”
Tống Á Hiên lúc này mới nghe ra được hắn đang ghen, vội vàng giải thích: “Tớ thật sự không phải cố ý, không… không biết là không thoải mái, cũng chẳng nghĩ cô ấy sẽ rời đi.”
Lưu Diệu Văn vừa nghe cậu nói năng lộn xộn thì càng tô càng đen, bực bội là chẳng có chỗ đánh: “Té ra nếu không phải cô ta vội rời đi, thì cậu còn muốn nghiêm túc lĩnh hội?”
“Không đúng không đúng!” Tống Á Hiên khẩn trương lắc đầu: “Tớ đâu có ý đó.”
“Vậy ý cậu là gì!” Lưu Diệu Văn hơi khom người bế ngang cậu lên, nhấc chân đi đến mép giường, đặt cậu trên đùi. Một tay siết chặt eo cậu, một tay khác thì bóp cằm cậu, ép buộc cậu nhìn mình.
“Tớ…”
“Không thành thật khai báo, sẽ đánh gãy chân cậu.” Lưu Diệu Văn làm bộ tàn bạo mà bóp chặt cằm cậu, ngữ khí trở nên lạnh lùng: “Nói mau.”
Tống Á Hiên bị vẻ lạnh lùng bất ngờ của hắn dọa sợ, túng quẫn lắc đầu: “Tớ thật sự không có cố ý, tớ không có ôm cô ấy, cũng chẳng có… chẳng có ý muốn lĩnh hội.”
“Tớ hỏi cậu, ôm cô ta thoải mái không?”
Tống Á Hiên nhanh chóng lắc đầu.
“Lần sau còn dám ôm người khác không?”
Lần nữa lắc đầu.
“Còn tớ, chỉ là là bạn học mới của cậu?”
Tống Á Hiên nhìn sắc mặt hắn, cảm giác được hắn vẫn còn rất tức giận, dè dặt nắm ngón tay hắn, mềm giọng: “Cậu đừng giận tớ, sau này tớ không dám nữa.”
Lưu Diệu Văn bóp cằm cậu hôn một cái thì thấy cậu quay đầu đi, giãy giụa nhảy xuống từ trong lòng hắn.
“Tống Á Hiên, sao vậy?” Lưu Diệu Văn thấy phản ứng của cậu lớn như vậy cũng sợ hết hồn, vội cầm tay cậu hỏi: “Có phải khó chịu không?”
Tống Á Hiên khẽ lắc đầu.
Lưu Diệu Văn biết là vừa rồi mình hơi quá đáng nên vội kéo cậu vào lòng từ phía sau để nhận lỗi, kề sát bên tai cậu thấp giọng nói: “Xin lỗi, là tớ không có chừng mực, tớ sai rồi, cậu đánh tớ một trận chứ đừng phớt lờ tớ, có được không?”
Tống Á Hiên vẫn lắc đầu, không biết nói thế nào nên lại rũ mắt, thoát khỏi ngực hắn, đứng sang một bên.
Lưu Diệu Văn cầm tay cậu, tát một cái lên mặt mình: “Đừng giận tớ, có gì thì nói tớ biết, tớ sẽ đổi.”
Tống Á Hiên lắc đầu: “Không… không phải.”
“Vậy là thế nào?” Lưu Diệu Văn sờ mặt cậu, nhìn vành mắt đỏ hoe của cậu mà đau lòng kéo vào trong ngực. Hồi lâu mới buông cậu ra, nhìn vào mắt cậu hỏi: “Cậu thấy tớ hiểu lầm cậu nên tủi thân?”
“Ừm.” Tống Á Hiên rũ mắt, thấp giọng nói: “Cậu biết tớ đâu có.”
Lưu Diệu Văn nhìn bộ dạng của cậu, hận không thể cho mình thêm cái tát nữa, cúi đầu hôn khẽ lên mắt cậu, nghiêm túc bảo: “Tớ chỉ là ghen tương mù quáng, lần sau tớ không vậy nữa, đừng giận.”
“Tớ đâu có giận, chỉ là…” Tống Á Hiên há miệng, khó khăn dựa vào lòng hắn, áp chế giọng nói đến gần như không nghe được: “Cậu như vậy… làm tớ, tớ cảm thấy mình…”
“Sao?”
Tống Á Hiên vừa xấu hổ vừa khẩn trương, nói lắp ba lắp bắp hồi lâu, vất vả lắm Lưu Diệu Văn mới lắp thành một câu hoàn chỉnh.
Cậu nói: “Tớ cảm thấy mình thật… thật phóng đãng.”
Lưu Diệu Văn bật cười kéo cậu vào lòng, Tống Á Hiên còn chưa kịp thở phào đã bị hắn đè xuống giường, hôn một đường từ mắt đến chóp mũi, mỗi lần hôn đều nói: “Ai nói này gọi là phóng đãng, bé ngoan của tớ là đang nói thích tớ, thích tớ vô cùng.”
Tống Á Hiên không tin cắn môi, siết chặt đầu ngón tay hỏi hắn: “Cậu thật… thật sự không chê tớ như vậy sao?
Trong lòng Lưu Diệu Văn vừa đau vừa buồn cười, kéo tay cậu áp vào nơi trái tim mình, gần như nói từng chữ một: “Ngốc, cậu thế nào tớ cũng thích.”
“Thật… thật không?” Tống Á Hiên nhìn dáng vẻ thành khẩn của hắn, lòng bàn tay lại ngón lên cảm nhận nhịp đập trái tim hắn, mặt cũng nóng lên.
“Ừ.” Lưu Diệu Văn mỉm cười, cúi người dán sát bên tai cậu, thấp giọng bảo: “Chờ cậu lớn rồi, tớ còn muốn nhìn cậu phóng đãng hơn nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro