Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55

Chương 55:

Bên ngoài tuyết rất lớn, nhưng mấy người cũng chẳng mấy để ý.

Mã Gia Kỳ không mấy hứng thú với mấy trò này, chỉ chuyên tâm ném tuyết với Hạ Tuấn Lâm, làm cả cổ đều là tuyết, run lẩy bẩy y như bị điện giật, chạy tới bảo Tống Á Hiên ném cậu ta đi, làm Tống Á Hiên dở khóc dở cười.

Tống Á Hiên chưa từng được đắp người tuyết nên thấy thú vị, ngồi xổm xuống sờ soạng đống tuyết: “Lạnh quá.”

Lưu Diệu Văn tìm hai cặp bao tay từ trong nhà, kéo tay cậu qua mang vào, cười bảo: “Mang bao tay sẽ không lạnh, nếu không chơi một hồi sẽ lạnh đến nứt da thì cậu sẽ khó chịu.”

“Được rồi.” Lưu Diệu Văn nhìn hai ba cái rồi cũng tự mình đeo bao tay vào, nhìn Đinh Trình Hâm đằng kia đã vo thành một quả cầu tuyết lớn làm cái bệ, vội vã nói: “Nhanh lên nhanh lên, mình đắp một cái lớn hơn.”

Tống Á Hiên đáp một tiếng ‘Được’ rồi bắt đầu vốc tuyết, chỉ là cậu chưa từng đắp nên đều do Lưu Diệu Văn hỗ trợ. Có lúc còn giúp qua loa, làm một nắm tuyết tròn to nổi bật.

Lưu Diệu Văn cũng chẳng để ý, khích lệ cậu làm thật tốt.

Một lát sau, người tuyết lớn đã đắp xong, có điều vẫn chậm hơn bên Đinh Trình Hâm một bước. Diệp Tiếu Tiếu chạy vào nhà kính tìm một trái ớt ra làm lỗ mũi cho người tuyết, hai quả nhỏ làm mắt, rồi tự tháo chiếc mũ phớt màu burgundy của mình xuống, đội lên đầu người tuyết.

Tống Á Hiên nhìn mà hâm mộ, cũng vào tìm ít rau cải trái cây để điểm xuyết. Lúc quay lại thì phát hiện Lưu Diệu Văn đang vo tròn tuyết làm hai lỗ ai đặt lên đầu người tuyết.

Tống Á Hiên bưng trái cây, thoáng ngây ngẩn: “Này là… thỏ hả?”

Đắp người tuyết ngô không ra ngô khoai không khoai xong, Lưu Diệu Văn lấy điện thoại ra nói: “Lại đây, tớ chụp cho cậu một tấm, hơi dựa vào con thỏ, ngồi xổm xuống.”

Tống Á Hiên dựa vào con thỏ lớn, hướng vào ống kính nở nụ cười, hơi có phần cứng ngắc nhưng lại chân thành, xấu hổ bị ống kính cố định hình ảnh.

“Xong chưa?” Chân Tống Á Hiên đã sắp tê rần, thấy Lưu Diệu Văn vẫn chưa động đậy bèn nghi ngờ hỏi một tiếng.

Lưu Diệu Văn dời tầm mắt, bảo: “Đẹp lắm.” Vừa định cất thì chợt nhớ tới điều gì, cất giọng nói: “Nè nè nè, tụi bây cũng tới đây, chúng ta chụp một tấm.”

Mã Gia Kỳ và Hạ Tuấn Lâm phủi tay chạy tới, đứng phía sau Tống Á Hiên, một người lặng lẽ giơ hai ngón tay ra, dựng thẳng sau đầu Tống Á Hiên.

Diệp Tiếu Tiếu kề sát Đinh Trình Hâm, Lưu Diệu Văn chỉnh góc độ và kéo dài thời gian chụp xong, trông thấy hai người Mã Gia Kỳ làm chuyện mờ ám thì cười một cái, đi tới đứng bên phải Tống Á Hiên.

Chốc lát sau, hắn đến lấy điện thoại về, thấy chụp không tệ, bảo lát nữa sẽ gửi cho mấy người làm kỷ niệm, ai xóa thì đập người đó.

Đó là chuyện đầu tiên mang lại hồi ức cho Tống Á Hiên.

“Được rồi, vào nhà đi, đừng để bị cảm.” Lưu Diệu Văn thấy mũi ai cũng lạnh đến đỏ lên, đoán chừng trên người cũng đã chảy mồ hôi, nóng lạnh khác nhau lại sinh bệnh.

Mấy người đứng ở cửa giẫm tuyết trên chân, vào phòng, cởi quần áo rồi treo lên, ào vào trong phòng chiếu phim lớn.

Đây là lần đầu tiên Tống Á Hiên bước vào, có hơi mất tự nhiên ngồi trên ghế sofa, Lưu Diệu Văn bưng không ít quả hạch và các loại trái cây đặt lên bàn thấp, mấy người ngồi vây ở giữa trên thảm trải sàn dày.

“Lưu Diệu Văn.” Đinh Trình Hâm mở miệng.

“Ôi chao, Đinh đại gia ngài muốn gì đây?” Lưu Diệu Văn cười hỏi, bị cậu ta trừng một cái: “Cậu ra ngoài một lát.”

Tống Á Hiên mờ mịt nhìn hai người, bị Lưu Diệu Văn vỗ vai: “Chả sao đâu, cậu ngồi đây, tớ về ngay.”

Đinh Trình Hâm đã đi ra ngoài, đứng thẳng tắp, hoàn toàn khác với bộ dạng của Lưu Diệu Văn.

“Gọi tôi làm gì?”

Đinh Trình Hâm dừng lại vài giây, tựa như đang lựa lời, lại như đang do dự, rất lâu mới mở miệng hỏi: “Cậu biết tại sao Tống Á Hiên nghe đến tên Chân Nguyên thì mất tự nhiên muốn đi không?”

“Cậu ấy bảo nghĩ Trương Chân Nguyên là bạn của chúng ta nên cậu ấy vẫn nên tránh một chút.”

Đinh Trình Hâm hiếm khi cười một tiếng, vẻ mặt lạnh như băng tuyết hỏi: “Cậu tin không?”

Lưu Diệu Văn hơi trầm mặc, đáp: “Không tin.”

“Xem ra cậu vẫn còn chút đầu óc.” Đinh Trình Hâm đánh giá cao, trông thấy Lưu Diệu Văn cười lạnh một tiếng, mắt thấy muốn giễu cợt bèn giáng đòn phủ đầu người nói: “Mấy tuần trước, lần cậu và dì đi dự tang lễ ấy, tôi ở trường bắt gặp Trương Tranh tìm Tống Á Hiên gây sự, sau đó Chân Nguyên xuất hiện cứu Tống Á Hiên.”

Lưu Diệu Văn nhíu mày, còn có chuyện này?

Quay đầu nhìn cánh cửa phòng chiếu phim vẫn đóng chặt, sao trước giờ cậu ấy chưa từng nói cho mình biết: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó chẳng hiểu tại sao, bọn họ cãi nhau.” Đinh Trình Hâm nhìn nét mặt của Lưu Diệu Văn, cười khẽ một tiếng: “Tống Á Hiên nói với Trương Chân Nguyên, Lưu Diệu Văn, là của tôi.”

“…”

Lưu Diệu Văn ngơ ngác hồi lâu. Tống Á Hiên trêu một chút thì đỏ mặt, đụng một cái thì muốn chạy, thời điểm hắn không biết, lại dũng cảm bảo vệ tình cảm của mình như vậy.

“Sở dĩ cậu ấy bỏ đi, hẳn là vì vẫn chưa coi mình là bạn trai cậu… Hoặc là tự mình tỉnh ngộ, cảm thấy bản thân vẫn là người ngoài, hoặc là cậu ấy kiềm chế chính mình.”

Lưu Diệu Văn khẽ gật đầu. Tống Á Hiên vẫn luôn kháng cự xác định quan hệ với hắn.

Chẳng ngờ cậu lại bảo vệ như vậy, còn có thể khiến Trương Chân Nguyên chui vào vô ích, nghĩ đến gã, Lưu Diệu Văn nhíu mày, hỏi: “Nếu nó tốt bụng cứu Tống Á Hiên, thì sao hai người còn cãi vả.”

Đinh Trình Hâm chưa từng thấy người có cung phản xạ dài như này, nghĩ một chốc mới đáp: “Tôi nghe ý của Tống Á Hiên, hình như là Trương Chân Nguyên tìm Trương Tranh để diễn kịch.”

“???” Lưu Diệu Văn xem không hiểu hành động này: “Nó có bệnh?”

“…” Đinh Trình Hâm im thật lâu, có phần khó mà mở miệng tiếp lời: “ Dường như Trương Chân Nguyên thích cậu… Từ trước khi Mẫn Dao xuất hiện đã thích cậu, cho nên tôi nghĩ cậu ta một mực nói cái chết của Mẫn Dao cậu cũng có trách nhiệm, hẳn là ý này.”

“Tôi thấy cậu vẫn nên xử lý tình cảm giữa cậu và Trương Chân Nguyên, dù sao tôi vẫn cảm giác hôm nay cậu ta xuất hiện ngoài cửa nhà cậu không phải là ngẫu nhiên, từ sau cái chết của Mẫn Dao thì cậu ta đã không bình thường.”

Lưu Diệu Văn gật đầu: “Tôi biết rồi.”

“Ừm.” Đinh Trình Hâm chẳng phải kẻ nói nhiều, có thể nhắc nhở chuyện này đã thể hiện được tình anh em nhiều năm giữa hai người, xoay người đẩy cửa vào phòng chiếu phim.

Lưu Diệu Văn đứng tại chỗ, nhíu mày suy nghĩ. Nó thích mình, còn thích nhiều năm như vậy.

Chẳng giống cái kiểu mừng như điên vì biết Tống Á Hiên thích mình gần mười năm, đau lòng đến không thể ấn cậu vào lòng mà nhào nặn.

Hắn từng nói rất nhiều lần, nói gã cách xa Tống Á Hiên một chút, vậy mà gã vẫn dám thừa dịp lúc mình không ở đây mà tìm Tống Á Hiên gây phiền phức.

Lưu Diệu Văn nắm chặt thành quyền.

Tống Á Hiên không biết chơi game, nhưng không cho Mã Gia Kỳ mặt mũi thì lại chẳng hay, thật sự không từ chối được nên cũng xuống chơi game cùng nhau.

Mã Gia Kỳ thề sắt son: “Tống Á Hiên cậu trốn trước đi, xem anh họ dẫn cậu đi ăn gà này!”

Lưu Diệu Văn trở lại thì trông thấy cậu đang khẩn trương thẳng lưng, ngón tay cứng ngắc đè trên màn hình thì lập tức cười, đi tới ngồi bên cạnh cậu.

“Làm gì vậy?”

Tống Á Hiên căng thẳng quay đầu nhìn hắn: “Mã Gia Kỳ dạy tớ chơi game, tớ không biết…”

Lưu Diệu Văn chợt cười, cong cánh tay khoác lên một cái chân, nghiêng người hỏi cậu: “Tớ nhìn xem giết được mấy người rồi.”

“…Một người.”

Lưu Diệu Văn nghĩ bụng, người cậu đạp chết kia hẳn là người máy. Ngoài mặt lại nói: “Bé ngoan nhà mình thật lợi hại.”

“Nào có.” Tống Á Hiên xấu hổ chớp chớp mắt.

Lưu Diệu Văn thế chỗ vào hàng bốn, lần này vì có hắn tham gia nên vẫn luôn tự mình dẫn dắt, Tống Á Hiên cũng không căng thẳng như thế nữa. Cuối cùng thời điểm ăn gà, chiến tích của cậu vẫn không tệ.

“Cậu nhìn đi, thầy Tống của chúng ta học cái gì cũng nhanh nhất.” Lưu Diệu Văn cười híp mắt bóp bóp tay cậu, khẽ nghiêng đầu hỏi: “Sau này có phải cậu sẽ ghét bỏ đồ ăn của tớ không? Không chơi với tớ.”

“Đương nhiên là không!” Tống Á Hiên vội chối, phát hiện quá kích động lại đè âm thanh xuống, nhỏ giọng bảo: “Tớ vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ cậu, cậu lợi hại như thế, tớ… cái gì tớ cũng chẳng biết, sợ cậu sẽ ghét bỏ tớ.”

“Thế có muốn tớ lập chứng từ, viết rõ, nếu Lưu Diệu Văn dám ghét bỏ Tống Á Hiên, sẽ để cậu ta…” Nói được một nửa thì hắn chợt dừng lại, Tống Á Hiên chớp mắt, chờ hắn nói tiếp.

Thật lâu, hắn cũng chưa mở miệng.

“Sao cậu… sao không nói.”

Những người khác đều đang bận chuyện của mình, chẳng ai để ý đến bên này. Lưu Diệu Văn đến gần cậu, kề bên tai cậu đáp: “Để tớ chăm sóc cậu cả đời, cậu nói có tốt không?”

Tống Á Hiên thoáng sửng sốt, mặt thoáng cái đỏ lên, thế mà thật sự nghe theo lời hắn mà suy nghĩ, cậu ấy chăm sóc mình… cả đời…

Thật ra, Tống Á Hiên cảm thấy nếu hai người thật sự có thể ở bên nhau, cũng không bị ai kì thị.

Thì cậu nguyện ý chăm sóc Lưu Diệu Văn cả đời, dù… dù hắn bắt nạt mình thế nào cũng được.

Mấy người ồn ào đến nửa đêm, đến hơn 4 giờ.

Lưu Diệu Văn rũ mắt nhìn Tống Á Hiên đã tựa lên vai hắn ngủ, hơi thở đều đặn phả bên cổ hắn, có hơi nhột.

“Tụi bây chơi đi, mệt thì tự lên phòng khách lầu 1 ngủ.” Nói xong thì khom người ôm lấy Tống Á Hiên, cũng không để ý hai người kia có nghe không đã lên lầu ngủ.

Lúc lên lầu Tống Á Hiên tỉnh lại, dụi dụi mắt, Lưu Diệu Văn cúi đầu hỏi cậu: “Tớ làm ồn cậu?”

“Không có.” Tống Á Hiên ngáp một cái, lúc này mới phát hiện hắn đang bế mình, giật nảy mình vội vàng muốn xuống. Lưu Diệu Văn uy hiếp bóp eo cậu: “Nhúc nhích nữa sẽ ném cậu xuống, té đến mặt mày hốc hác thì tớ không chịu trách nhiệm đâu.”

“…”

Gần đến cửa ải cuối năm, Lưu Diệp Sơn và Trịnh Tố Nghiên đều trở về.

Tống Á Hiên đang giám sát Lưu Diệu Văn làm bài thi và bài tập nghỉ đông, hai người vùi đầu ngồi trên thảm trải sàn trong phòng khách múa bút thành văn.

Lưu Diệp Sơn mở cửa, nhìn thấy cảnh này còn tưởng đâu nhận lầm người, quay đầu lại nhìn Trịnh Tố Nghiên, thấp giọng hỏi: “Con trai em sao?”

Trịnh Tố Nghiên đang lấy khăn quàng cổ, nghe thấy lời này thì nghi ngờ ló đầu nhìn thử: “Ôi cục cưng của mẹ.”

Một trận gió quát vào cửa, Tống Á Hiên tưởng là chưa đóng kỹ nên ngẩng đầu nhìn lên, thoáng cái bò dậy, áy náy gọi một tiếng: “Chú dì.”

Lưu Diệp Sơn cười một tiếng, nói: “Đừng khẩn trương, ngồi đi.”

Trịnh Tố Nghiên thì không hề mất tự nhiên, cởi khăn quàng và áo lông ra ném cho Lưu Diệp Sơn, đi đến đổi giày, cười híp mắt hỏi: “Cục cưng nhỏ làm bài tập hả, ăn cơm chưa?”

“Sao hai người lại về cùng nhau?” Lưu Diệu Văn ngửa đầu hỏi.

“Về cùng còn phải xin phép con?” Trịnh Tố Nghiên hừ một tiếng, lại cười híp mắt hỏi Tống Á Hiên: “Nói mẹ Lưu nghe, đã ăn gì nào?”

Tống Á Hiên có chút căng thẳng, hầu như vẫn nhìn chằm chằm mặt Trịnh Tố Nghiên, lời nói vừa dứt đã trả lời ngay: “Ăn mì ạ.”

“Ôi trời, cái đó sao ăn được, chờ chút, mẹ Lưu làm đồ ăn ngon cho con nhé.” Trịnh Tố Nghiên trừng mắt nhìn con trai một cái, “Bảo con ở nhà chăm sóc bạn thật tốt, sao lại cho người ta ăn mì.”

Tống Á Hiên vội nói: “Không phải không phải, là con muốn ăn, buổi sáng con vừa dậy đã rất đói, tùy tiện ăn một chút là được ạ.”

Trịnh Tố Nghiên ‘Ừ’ một tiếng, cười nói: “Hai đứa làm bài tập đi, mẹ đi nấu cơm.” Nói rồi đi vào bếp, đổi giày xong vẫy tay với Lưu Diệp Sơn: “Tiên sinh, tới giúp một việc nào.”

Lưu Diệp Sơ gật đầu một cái, cùng đi vào bếp.

“Chuyện cấy ghép tủy của Tống Chí Viễn, sắp xếp là gần một tuần sau, anh nói chúng ta có nên nói một tiếng cho Tống Á Hiên biết không?” Trịnh Tố Nghiên mặc tạp dề, vòng qua lưng, Lưu Diệp Sơn rất tự nhiên giúp bà cột dây lưng, nghĩ một chốc mới trả lời: “Nói thằng bé biết đi, chuyện này không nên gạt nó.”

“Lưu tiên sinh.”

“Hửm?”

“Em không nghĩ anh có thể bình tĩnh tiếp nhận chuyện con trai cong như thế, em còn tưởng còn phải tốn chút thời gian để anh thích ứng kia kìa, không ngờ vẫn là anh hỏi em trước.” Trịnh Tố Nghiên trừng mắt nhìn: “Lưu tiên sinh kiến thức uyên bác, sao lại đáng yêu như vậy.”

Lưu Diệp Sơn trầm mặc một hồi, tự động xem nhẹ hai chữ đáng yêu này, nói: “Hai người Đinh gia Diệp gia kia, mưa dầm thấm đất nhiều năm vậy rồi, có gì mà anh không thể tiếp nhận chứ. Huống chi… Loại chuyện tình cảm này thì có liên quan gì đến giới tính, mình cứ chắc chắn Diệu Văn sẽ yêu thằng bé cả đời, sẽ không hối hận, là đủ rồi.”

Trong chuyện giáo dục Lưu Diệu Văn, Lưu Diệp Sơn trước giờ chưa hề cứng ngắc yêu cầu, chỉ cần hắn không hối hận, không có lỗi với nguyên tắc của mình thì cứ theo hắn đi.

Trịnh Tô Nghiên ngoái đầu lại, nhìn Tống Á Hiên đang nghiêm túc dạy Lưu Diệu Văn làm đề, thở dài: “Nếu Tống Á Hiên cũng cho người cha như vậy thì tốt biết mấy.”

Lưu Diệp Sơn cười không nói gì.

“Mấy cục cưng, ăn cơm.” Trịnh Tố Nghiên lần lượt bưng đồ ăn ra, cất giọng gọi.

Lưu Diệu Văn đã sớm chẳng muốn làm nên vội ném bút rồi đứng lên. Tống Á Hiên dọn dẹp đàng hoàng xong thì đuổi theo bên cạnh, vẫn khẩn trương như cũ gọi một tiếng: “Chú dì.”

“Mau rửa tay rồi ăn cơm.” Trịnh Tố Nghiên vừa cười lau lau tay lên tạp dề, vừa nói: “Đồ ăn hôm nay, có một nửa là ba Lưu làm, đời này mẹ chỉ mới ăn đồ ổng làm có mấy lần thôi đó.”

Tống Á Hiên mất tự nhiên bóp bóp ngón tay, hơi gật đầu chẳng biết nói gì, bị Lưu Diệu Văn kéo qua: “Rửa tay rửa tay, phát ngốc gì đó.”

Hắn đổ chút nước nóng, thử nước ấm xong mới để tay Tống Á Hiên vào, nhìn cậu nói: “Đừng căng thẳng, coi như ở cùng bọn Diệp Tiếu Tiếu là được, lần trước chẳng phải đã gặp rồi sao.”

“Ừm. Tớ đâu, đâu có căng thẳng.” Tống Á Hiên nói là không căng thẳng nhưng thật ra hơi thở đã sớm bại lộ. Lưu Diệu Văn khẽ cười, kéo khăn long qua lau tay cho cậu: “Đi thôi, ăn cơm.”

Tống Á Hiên đột nhiên nắm tay hắn, Lưu Diệu Văn ngẩn ra: “Sao vậy?”

“Tớ muốn… muốn nói cho dì biết chuyện tớ không nghe được.”

Lưu Diệu Văn nhíu mày một cái, nắm ngược lại tay cậu, giơ tay sờ lên mặt cậu, giọng nói ôn tồn: “Sao đột nhiên muốn nói chuyện này với họ?”

Tống Á Hiên cắn môi suy nghĩ rất lâu, vẫn là nói: “Cậu bảo dì giúp tớ… tìm tủy phù hợp cho người kia, chú và dì cũng rất tốt với tớ, tớ nên, nên thẳng thắn với họ.”

____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vh