Chương 52
XUNG ĐỘT VỚI NHAU:
Chương 52:
Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên ở phía sau im lặng “nói chuyện”, thỉnh thoảng Diệp Tiếu Tiếu quay đầu lại nhìn một cái lại quay về, khiến Đinh Thùy Dã cũng tò mò.
Rất nhanh đã đến cổng trường học, Đinh Thùy Dã dừng xe ở ven đường, dõi mắt nhìn ba người vừa nói vừa cười đi vào cổng trường, bình tĩnh nhìn bóng lưng gầy gò của Tống Á Hiên một hồi.
Có lẽ là quá khứ của Tống Á Hiên khiến ông nhớ lại một ít chuyện, không nhịn được mà có chút đau lòng, thở một hơi thật thấp nói: “Anh bạn nhỏ cứ tiến về phía trước đi, phía sau chẳng có gì hay cả.”
—
Lần đầu tiên Lưu Diệu Văn, vô cùng trịnh trọng tìm Trịnh Tố Nghiên giúp đỡ.
Trịnh Tố Nghiên đối với đứa con trai này của mình, chê thì cứ chê, nhưng tự hào thì vẫn tự hào, toàn tâm toàn ý có trách nhiệm không làm tình cảm rối loạn, việc này là đủ rồi.
Thời gian hẹn ban đầu là trước kỳ nghỉ hai ngày, nhưng vì bà vừa hẹn xong một bác sĩ có uy tín chữa bệnh ung thư máu, yêu cầu phải bay qua đó trước thời hạn một ngày nên đã dời thời gian lên trước một ngày.
Tống Á Hiên có chút khẩn trương nắm chặt tay Lưu Diệu Văn, cậu vừa trở về từ chỗ Tống Chí Viễn không lâu, tuy được an ủi nhưng đáy lòng luôn cảm thấy bất an, sợ bị Trịnh Tố Nghiên chán ghét.
“Tớ chưa chuẩn bị quà cho dì…”
“Gặp dì rồi tớ nên nói gì, dì ấy thích chủ đề nào…”
“Nếu như tớ…” Tống Á Hiên ngừng nói, trên trán bị ngón tay lạnh như băng gõ nhẹ, căng thẳng mím mím môi, mở to mắt nhìn hắn.
Lưu Diệu Văn cười bảo: “Đừng khẩn trương, tính tình mẹ tớ rất tốt. Tớ đảm bảo, cậu có thể trò chuyện với bà ấy, tin tớ.”
Tống Á Hiên muốn nói, tớ tin thì tin, nhưng vẫn khẩn trương. Cuối cùng những ời này cậu còn chưa thốt ra miệng thì đã trông thấy ngồi trong xe ở đối diện đường đang vẫy tay sang bên này.
Lưu Diệu Văn dắt cậu sang đối diện, mở cửa ra bảo cậu ngồi xuống trước, sau đó mới bọc cả người mình rùng mình đi vào, thở phào: ‘Chết cóng rồi.”
Tống Á Hiên đối diện tầm mắt của bà, bất an bấm ngón tay, thấp giọng gọi một tiếng: “Dì.”
Trịnh Tố Nghiên sợ mình nhiệt tình quá mức sẽ dọa đến cậu, cho nên nở nụ cười thanh nhã, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Cháu là Tống Á Hiên nhỉ, dì thường nghe Lưu Diệu Văn nhắc tới cháu.”
Tống Á Hiên không nhịn được căng thẳng một hồi, chẳng biết Lưu Diệu Văn hình dung cậu với người nhà thế nào, vô thức muốn nhìn Lưu Diệu Văn, lại sợ lỡ mất lời của Trịnh Tố Nghiên, càng thêm khẩn trương hơn.
“Đừng gọi dì là dì.”
Tống Á Hiên ngây ra, cậu không nghe được âm thanh nên chẳng cách nào đoán được tâm trạng lúc Trịnh Tố Nghiên nói chuyện thế nào, trong lòng hốt hoảng.
Theo bản năng nói xin lỗi: “Phải ạ…”
Trịnh Tố Nghiên bưng mặt cười tít mắt, mặt đầy ao ước nói: “Cục cưng nhỏ, đừng gọi dì khách sáo như thế, ngoan, gọi mẹ Lưu.”
Dừng một lúc, bà chống tay lên lưng ghế, kiềm nén giọng điệu sốt ruột, như mang theo dụ dỗ mà hối thúc: “Gọi một tiếng dì nghe nào.”
Tống Á Hiên đoán không ra bà muốn làm gì, chỉ có thể che đậy trái tim đang nhảy thình thịch không ngừng, không muốn để bà thất vọng, đỏ mặt ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Mẹ Lưu.”
“Ôi chao bé ngoan của mẹ.” Trịnh Tố Nghiên thỏa mãn bưng tim, cảm giác tiếc nuối không thể có được từ chỗ Lưu Diệu Văn mười năm trước của bản thân cũng được lấp đầy: “Đáng yêu quá đi.”
Lưu Diệu Văn vươn tay, chẳng coi ai ra gì mà cởi bao tay ra cho Tống Á Hiên, sau đó xoa xoa tay cậu, để lên miệng hà hơi, hỏi: “Có lạnh không?”
Tống Á Hiên vội rút tay về, quy củ đặt lên đầu gối, dè dặt nhìn chằm chằm vào nét mặt của Trịnh Tố Nghiên, thấy bà không tức giận mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ tới nghĩ lui, thỉnh thoảng Lạc Hành lại giương mắt nhìn lén Trịnh Tố Nghiên, vẻ mặt căng thẳng phản chiếu rất rõ trong kính chiếu hậu.
Trịnh Tố Nghiên bình tĩnh thưởng thức vẻ bất an của cậu một hồi, không nhịn được mà muốn nắm tay Lưu Diệu Văn, nhưng lại mình đang ở đây nên ngượng ngùng kiềm chế, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Nếu bà có đứa con trai như vậy thì thật tốt, sẽ cưng chiều cậu, nhìn cậu từng chút lớn lên.
Chỉ là muốn nghĩ thôi cũng cảm thấy thật vui vẻ.
—
Có lẽ là vừa qua khỏi giờ tan tầm cao điểm nên xe trên đường không tính là nhiều, rất nhanh đã đến nơi.
Trịnh Tố Nghiên đi qua đậu xe, bảo hai người đi vào trước.
Tống Á Hiên thấy không hay nên khăng khăng muốn chờ Trịnh Tố Nghiên vào cùng, Lưu Diệu Văn cũng vui vẻ tăng độ hảo cảm trước mặt mẹ mình, dứt khoát cùng cậu đứng ở cửa hứng gió.
Tống Á Hiên không nhịn được thở ra một hơi thật thấp, rút tay về nhỏ giọng nói: “Cậu đừng nắm tay tớ trước mặt dì, bị dì trông thấy, ngộ nhỡ…”
“Không nắm tay cũng được.” Lưu Diệu Văn cười khẽ, dán sát bên tai cậu nói: “Vậy tớ có thể xin một phiếu trao đổi không?”
Tống Á Hiên mờ mịt chớp mắt mấy cái: “Phiếu trao đổi gì?”
Lưu Diệu Văn vân vê ngón tay của cậu trong túi áo mình, lại dời lên ấn lên chỗ xương cổ tay một cái, kèm theo âm thanh khi dễ tới gần cậu, đáp: “Không nắm tay cậu ở trước mặt mẹ tớ, một lần đổi một nguyện vọng.”
Tống Á Hiên nhìn nụ cười trong mắt hắn, đây rõ ràng là điều ước bất bình đẳng, vừa muốn từ chối lại trông thấy Trịnh Tố Nghiên đã đi về phía bên này, không cho cậu suy nghĩ nhiều đã vô thức đồng ý.
Lưu Diệu Văn cười híp mắt buông tay cậu ra, giúp cậu sửa sang lại khăn quàng cổ, tâm trạng thật tốt bắt đầu nghĩ xem nên trao đổi cái gì với cậu.
“Sao hai đứa không vào mà đứng ở đây đón gió thế.” Trịnh Tố Nghiên đau lòng nhìn Tống Á Hiên rồi lại trừng Lưu Diệu Văn: “Con không biết đường à?”
Lưu Diệu Văn vô tội giễu cợt một tiếng: “Con nhắm mắt cũng biết, là cục cưng nhỏ của mẹ nhất định bảo mình vào trước thì không hay, phải đợi mẹ vào cùng đó.”
Trịnh Tố Nghiên nhất thời mềm lòng, lập tức chuyển đề tài: “Ngoan quá, biết chờ mẹ Lưu vào cùng cơ, không như Lưu Diệu Văn, thằng vô lương tâm.”
Trong bữa cơm.
Trịnh Tố Nghiên vẫn luôn tìm đề tài tán gẫu, lánh nặng tìm nhẹ không đụng vào mấy đề tài giáo dục và cha mẹ, rất sợ dẫm vào vết thương của cậu.
Tống Á Hiên cảm nhận được, bà tìm đề tài là để mình thả lỏng, hơn nữa bà không hề cao quý lạnh lùng như mình đã nghĩ, trái lại vô cùng ôn hòa.
Tống Á Hiên lần lượt trả lời vấn đề của Trịnh Tố Nghiên, suy nghĩ một chút, lời nói lăn trên đầu lưỡi mới há miệng, chủ động nói vài lời khen Lưu Diệu Văn với bà.
“Thật ra Lưu Diệu Văn rất tốt, ngài đừng… đừng hiểu lần cậu ấy…”
Trịnh Tố Nghiên ngây ra, cười quay sang liếc Lưu Diệu Văn một cái, thấy hắn cũng có hơi ngốc lại không kiềm được cười càng vui hơn.
Đây là bảo bối nhặt ở đâu ra thế.
Bữa cơm đó, thỉnh thoảng Trịnh Tố Nghiên lại cười híp mắt nói mấy chuyện cười ghẹo Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên cũng buông bỏ sự khẩn trương, từ từ thả lỏng đôi chút, ăn được không ít món.
Lúc chia tay, Tống Á Hiên vẫn đứng vẫy tay về phía cửa xe như cũ: “Mẹ Lưu, tạm biệt.”
“Uầy, giờ gọi mẹ Lưu quen miệng vậy?” Lưu Diệu Văn cười kéo tay cậu qua, lần này mới tùy tiện nhét vào túi áo, nhớ ra cậu sợ tối bèn lấy điện thoại mở đèn pin lên, men theo ánh sáng đi lên lầu ký túc xá.
Hiện tại cả người Tống Á Hiên đều thấy ấm áp, nghe hắn cười nhạo mình cũng có phần ngượng ngùng hỏi: “Lưu Diệu Văn, cậu nghĩ dì có ấn tượng với tớ không?”
Lưu Diệu Văn cười, trên mặt Trịnh Tố Nghiên còn thiếu điều viết chữ ‘Cục cưng gọi mẹ Lưu’ luôn rồi, cậu còn hỏi ấn tượng có phải hơi muộn không?
Thấy hắn chẳng nói lời nào, Tống Á Hiên không khỏi khẩn trương.
Lưu Diệu Văn chẳng nghĩ gì cũng đã nói thay cậu, vậy mà cậu vẫn không tự tin, nghĩ một chút bèn hỏi ngược lại: “Bản thân cậu thấy thế nào?”
Tống Á Hiên ‘À’ một tiếng, ngập ngừng nói: “Thật ra tớ không biết nên ở chung với trưởng bối thế nào, nhưng tớ thấy dì ấy cười rất vui, hẳn là… hẳn là khá vừa lòng đi.”
“Sao lại không được.” Lưu Diệu Văn cười một tiếng, bảo: “Thật ra người sống, không nhất thiết phải làm hài lòng tất cả mọi người, cậu thấy mẹ tớ thích cậu như thế, cậu mới có thể yên tâm.”
Vừa nói hắn vừa xoay người, đối diện với ánh mắt Tống Á Hiên, nghiêm túc nói: “Nhưng mà, mẹ cậu không thích tớ, vậy với tớ cũng có ảnh hưởng gì đâu, tớ căn bản không quan tâm.”
Tống Á Hiên nhất thời không hiểu ý hắn, chỉ ngơ ngác gật gật đầu.
Lưu Diệu Văn cũng không mong chờ cậu hiểu ngay được, trước đây vì vội vàng mà hôn cậu, còn tỏ tình với cậu ở trong phòng trà nước làm cậu suýt nữa sụp đổ, sau đó ngẫm lại quá trình phát triển tuần tự thế này cũng chẳng có gì không tốt.
Từng bước từng bước vượt qua khó khăn này, cho tới cùng sẽ chẳng còn gì nuối tiếc cả, so với việc mình ép cậu miễn cưỡng nhảy qua rồi ngã đầu rơi máu chảy thì tốt hơn nhiều.
—
Ngày học bù cuối cùng, mọi người đều chẳng có tâm trạng đi học, ngay cả Tống Á Hiên cũng cầm điện thoại trả lời Wechat.
Lưu Diệu Văn thấy là lạ bèn ló đầu nhìn thử, nơi ghi chú rõ ràng là ba chữ “Mẹ Lưu”.
Mí mắt hắn nhanh chóng quét một lần từ trên xuống, một cảnh mẹ hiền con thảo thật đẹp, làm người khác phải ghen tị.
Tống Á Hiên cảm giác cái bàn hơi động đậy, vừa quay đầu đã trông thấy vẻ mặt không vui của hắn, nhất thời khẩn trương: “Cậu sao vậy?”
Mã Gia Kỳ chẳng biết ló đầu từ đâu ra, thấy vẻ mặt ăn dấm của Lưu Diệu Văn, cười híp mắt nói: “Nè anh Văn, tối nay ba mẹ anh có nhà không?”
Lưu Diệu Văn giương mắt, không hề tức giận hỏi: “Làm sao?”
Mã Gia Kỳ cười hì hì hai tiếng: “Chẳng phải hôm nay nghỉ sao, bên ngoài cũng lắm nên không muốn ra ngoài, không thì hôm nay sang nhà mày nướng đồ đi? Tao nhớ nhà mày có một…”
“Muốn tới chơi game thì cứ nói thẳng, vòng vo.” Lưu Diệu Văn hừ lạnh.
“Thứ yếu thứ yếu, chủ yếu vẫn là muốn cùng ăn đồ nướng.” Mã Gia Kỳ kéo ghế lại, chìa tay gõ gõ lên mặt bàn Tống Á Hiên, mặt đầy nịnh nọt: “Phải hông Tống Á Hiên.”
Tống Á Hiên mờ mịt:”Cái gì?” Chuyển tầm mắt sang Lưu Diệu Văn, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến.
Lưu Diệu Văn nghiêng đầu nhìn cậu, hồi lâu mới nói: “Mã Gia Kỳ hỏi, tối nay có thể đến nhà chúng ta ăn cơm không, hỏi cậu có đồng ý không.”
Tống Á Hiên không nghe ra ý khác trong lời nói của hắn, thầm nghĩ Lưu Diệu Văn mới là chủ nhân, đâu đến lượt mình từ chối. Cậu vội nói: “Tớ không, không có ngại.”
Lưu Diệu Văn im lặng một lúc mới gật đầu đáp: “Vậy được.”
—
Buổi chiều nghỉ, Mã Gia Kỳ quyết định thời gian gặp mặt với hắn rồi đi trước, bảo tối nay muốn cho hai người họ ngạc nhiên.
Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên không về nhà trước mà trước tiên đến siêu thị mua thứ cần dùng cho đồ nướng tối nay.
Thật ra trong nhà còn rất nhiều, nhưng Tống Á Hiên nghĩ nếu mời người ta đến ăn cơm thì phải nghiêm túc một chút.
“Cái này Mã Gia Kỳ thích ăn, mua một ít đi.”
“Hình như lớp trưởng thích cái này, mua một ít nhé?”
“Cái này…”
Tống Á Hiên đi phía trước vừa nói liên miên vừa lấy, Lưu Diệu Văn đẩy xe phía sau nhìn dáng vẻ cậu chọn đồ, có chút buồn cười lại có phần đau lòng.
Cậu chỉ mới ăn cơm cùng mấy người này tổng cộng vài lần đã nhớ rõ sở thích của họ như vậy, dùng thiện chí lớn nhất để hồi đáp một vài sự lấy lòng của người khác, đơn thuần đến khiến người khác đau lòng.
Lưu Diệu Văn nhìn giám sát, đúng lúc có một góc chết, lập tức nổi ý xấu, áp cậu vào giữa mình và xe đẩy hàng: “Món tụi nó thích ăn thì cậu mua nhiều vậy, sao không có món tớ thích ăn?”
Tống Á Hiên bị dọa sợ, không nhúc nhích được bèn lùi eo về phía sau, phát hiện bị chặn rất chặt chẽ nên khẩn trương đẩy hắn ra, liên tục nói: “Tớ mua, mua!”
“Tớ nói không có là không có.” Lưu Diệu Văn không nghi ngờ gì nhìn chằm chằm vào con ngươi đang khẩn trương đến phát sáng của cậu, nhìn thấy bên trong chỉ có hình bóng mình, đột nhiên bật cười.
“Cậu cười cái gì?” Tống Á Hiên thấy hắn thẳng người dậy thì vội thoát ra từ khe hở trong xe đẩy hàng, lúng ta lúng túng sửa sang lại đầu tóc, thở một hơi thật thấp.
“Cười cậu đỏ mặt giống…” Lưu Diệu Văn còn chưa dứt lời thì Tống Á Hiên đã lập tức che mặt bằng cả hai tay, quả nhiên cảm nhận được lòng bàn tay nóng hổi. Thấy hắn thoải mái cười to, không kiềm được xấu hổ: “Cậu đừng cười nữa.”
“Được được được không cười.” Lưu Diệu Văn kéo cậu lại: “Xong hết rồi, tính tiền đi.”
Hai người mua không ít thứ, bởi vì toàn là rau dưa thịt nên nặng vô cùng.
Lưu Diệu Văn lắc lắc cổ tay, nắm nắm vài lần cho đỡ tê, ấn mở khóa vân tay rồi bảo Á Hiên vào trước.
Cậu nhìn bóng lưng Lưu Diệu Văn đang cất đồ trong phòng bếp, đột nhiên cảm giác thật không chân thật.
“Nghĩ gì đó?” Lưu Diệu Văn vừa bước tới đã thấy cậu đứng ngẩn người, giơ tay gõ lên trán cậu một cái: ‘Không nặng à, xách mãi.”
Lúc này Tống Á Hiên mới bừng tỉnh, vội nói: “Không nặng.”
Lưu Diệu Văn nhận lấy, quả thật cái túi này không nặng mấy, cái nặng đều được hắn xách đây này.
“Chúng ta lên thay đồ trước, bây giờ thời gian còn sớm, tớ đoán phải 3 tiếng nữa tụi nó mới đến được, nếu cậu mệt thì có thể ngủ một lát.”
Tống Á Hiên lắc đầu đáp: “Không mệt.”
Lưu Diệu Văn ‘Ừ’ một tiếng, hối thúc cậu đi lên thay đồ. Lúc trở về có mang theo không ít quần áo, đều treo trong tủ quần áo của hắn, một trái một phải, nổi bật xen lẫn với hắn.
__
Lưu Diệu Văn bỏ bớt nửa ngày, phát hiện mấy bộ quần áo này đều không thích hợp cho Tống Á Hiên mặc, ít thì quá lạnh, nhiều thì sợ nóng, dứt khoát tìm chiếc áo len mỏng không cổ không khuy của mình rồi đưa tới: “Cậu mặc cái áo này của tớ đi, nếu lúc ăn cơm nóng quá thì cởi cúc áo ra, cởi ra cũng tiện.”
Tống Á Hiên vừa muốn nói chuyện thì thấy hắn quay lưng lại tìm thứ gì đó, bèn nuốt lời lại. Nhìn áo len không cổ không khuy màu xám nhạt, trong đầu hơi tưởng tượng đến dáng vẻ lúc hắn mặc chiếc áo này.
Lưu Diệu Văn tìm quần áo của mình xong, ngẩng đầu lên lại phát hiện cậu còn đang ngẩn người, “Sao không thay.”
Tống Á Hiên lấy lại tinh thần, chột dạ ho khan một tiếng: “Tớ thay, thay ngay.” Nói xong, ngón tay run rẩy cởi cúc áo mình, luôn cảm thấy sau lưng như kim chích, thật lâu mới cởi ra.
Lưu Diệu Văn không nhịn được bật cười, vươn tay bẻ ống tay áo của cậu lên vài lần rồi lui về sau mấy bước, thoáng quan sát: “Vẫn rất đẹp.”
Có hơi giống đứa con nít trộm quần áo của người lớn mặc, rộng thùng thình chẳng ra gì.
…Đẹp chỗ nào.
—
Bởi vì tay Tống Á Hiên bị thương hai lần nên nói gì Lưu Diệu Văn cũng không cho cậu động dao, bảo cậu ngồi một bên xem mình bận bịu, nói chuyện với mình là được.
Hắn cầm rau cải đâu vào đấy, rửa sạch từng cái rồi một bên trên giá bát đĩa.
Chờ hai người bận bịu xong hết rồi thì cũng sắp 6 giờ.
Lưu Diệu Văn hỏi Tống Á Hiên có đói bụng không, dự định làm ít đồ lót bụng cho cậu trước, kết quả chuông cửa lại vang lên.
____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro