Chương 41
Chương 41:
Lưu Diệu Văn không nhịn được bật cười.
Hắn đưa tay kéo cậu lên, đau lòng xoa đầu cậu: “Không cần cậu phải như vậy, cũng chẳng phải vết thương lớn gì, cậu đừng lo lắng.”
“Được rồi, hôm nay chúng ta đi dạo một chút, tiện thể coi thử xem phim gì.” Lưu Diệu Văn đứng lên, cầm quần áo đi ra ngoài.
Lúc xuống lầu, Lưu Diệu Văn đang dựa vào trước cửa phòng bếp. Cảnh tượng quen thuộc, khiến Tống Á Hiên dừng lại vài giây mới bước nhanh tới.
Lưu Diệu Văn đưa sữa bò nóng trong tay cho cậu: “Uống cái này, nếu không để bụng trống thì ra ngoài sẽ lạnh.”
Tống Á Hiên cầm lấy, cái miệng nhỏ xíu thổi nguội, uống xong thì muốn đi rửa ly, bị Lưu Diệu Văn cầm lấy rửa sạch hai ba cái rồi cất vào tủ.
Hai người vừa ra khỏi cửa, thì bị một luồng gió lạnh trước mặt thổi đến.
“Có lạnh không?” Hoắc Hành Chu hỏi.
“Vẫn ổn.” Trước khi ra cửa Tống Á Hiên đã uống sữa nóng, mặc nhiều rồi lại được hắn che chở chắn gió cả đoạn đường.
Lưu Diệu Văn đưa thực đơn cho cậu, “Muốn ăn gì thì tự chọn, tớ đến phòng vệ sinh.”
Tống Á Hiên cầm thực đơn gần như chẳng hề suy nghĩ mà chọn vài món Lưu Diệu Văn thích ăn rồi mới đưa cho người phục vụ: “Cảm ơn.”
Tống Á Hiên lấy điện thoại ra, lặng lẽ mở Weibo, cúi đầu soạn văn bản: Sáng nay lúc rời giường, không cẩn thận làm tay lyw bị thương.
“Xem gì đó?” Lưu Diệu Văn bưng hai chén nước cốt đã chuẩn bị tới, đặt một chén trước mặt Tống Á Hiên.
Tống Á Hiên sợ hết hồn, điện thoại suýt nữa rơi xuống đất, run tay vô thức nhấn khóa màn hình, chột dạ nói: “Không, không xem gì hết.”
“Sao mặt lại đỏ vậy? Có phải rất khó chịu không?” Lưu Diệu Văn không nhìn điện thoại của cậu nữa, trở về vị trí đối diện của mình, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu.
Tống Á Hiên bác bỏ: “Không, chỉ là nóng quá, bị hơi nóng hun thôi.”
“Ôi anh Văn.” Mã Gia Kỳ hứng thú sán đến, ngồi vào chỗ bên cạnh Tống Á Hiên, ôm lấy vai cậu, “Hai bây ăn lẩu ở đây sao, bao tao một bữa đi”
“Tay.” Lưu Diệu Văn hất mặt, tầm mắt dừng trên tay Mã Gia Kỳ một giây.
Mã Gia Kỳ nghi ngờ dõi theo tầm mắt hắn nhìn thử, như bị đốt mà vội rụt trở về, cười khà khà hai tiếng: “Xin lỗi nha chị dâu.”
Tống Á Hiên đột nhiên sặc một cái.
Lưu Diệu Văn nhấc chân dưới đáy bàn đạp một phát.
Mã Gia Kỳ lập tức có phản xạ, ngơ ngác nhìn hai người.
Lưu Diệu Văn rút khăn giấy đưa cho Tống Á Hiên thấp giọng bảo: “Chậm một chút.”
Nói xong, Lưu Diệu Văn liếc mắt lạnh lùng che miệng thấp giọng nói: “Tìm lời nói tốt đẹp chút đi, nếu không thì mày nhảy vào nồi lẩu liền đi.”
Mã Gia Kỳ mặt đầy khổ não gật đầu, mang vẻ mặt đầy áy náy nói: “Tớ chỉ nói tớ ăn ít chút thôi, sao cậu bị sặc rồi.”
Tống Á Hiên vất vả lắm mới nhịn ho được, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn, là cậu nhìn nhầm rồi ư?
Vừa rồi khẩu hình của cậu ấy là ăn ít, không phải chị dâu…
Lưu Diệu Văn ăn xong giá đỗ, nhấc mắt lên liếc cậu ta một cái, lại nhìn Tống Á Hiên một chút, không lên tiếng
Sau khi ăn xong, Mã Gia Kỳ ôm cái bụng no nên ợ một tiếng, mặt đầy thỏa mãn ôm bụng: “Ăn no rồi.”
“Tiền đồ.” Lưu Diệu Văn cười nhạo liếc cậu ta một cái, xoay người sửa lại khăn quàng cổ Tống Á Hiên, chà xát tay cậu hỏi: “Vừa mới ăn no, chúng ta đi đi?”
“Ừm.” Tống Á Hiên gật đầu, nghĩ một chốc lại hỏi: “Mã Gia Kỳ cũng đi cùng chúng ta ư?”
Lưu Diệu Văn giơ tay xoa đầu cậu, cười bảo: “Cậu thấy thế nào?”
“Tớ cũng, cũng được.” Tống Á Hiên không biết ở cùng người khác cho lắm, sợ mình làm sai bị người khác chán ghét.
Cậu cũng muốn, giống như hắn, cũng muốn quen biết các bạn của hắn, chơi game cùng nhau.
Chỉ mà cái game kia nhìn khá là khó, cậu lại chẳng nghe được âm thanh nhỏ xíu trong đó, tiếng súng lóe lên một thoáng rồi biến mất, lỡ như cản trở…
—
Ba ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, bởi vì phải lên lớp tự hỏi buổi tối nên chiều ngày thứ ba hai người lập tức trở về trường học.
Nhà trường chịu thả ba ngày đã là đại phát từ bi, tự học buổi tối thì không thể huỷ bỏ nữa. Bởi vậy nên Trình Lợi Dân mới nghiêm túc nói trong group, không cho phép bất kỳ học sinh nào xin nghĩ và cúp học vô cớ, sau đó còn @Lưu Diệu Văn ở phía sau.
Lưu Diệu Văn nhìn cái tag đặc biệt này trên màn hình, chỉ chỉ mình rồi lại chỉ chỉ điện thoại, vô cùng khó hiểu hỏi Tống Á Hiên: “Không phải, bây giờ tớ có tư cách xin nghỉ với cúp học vô cớ sao?”
Tống Á Hiên hé miệng cười trộm, đưa bài thi cho hắn: “Cậu mau làm đi, đừng nhìn điện thoại.”
“Không được, này cũng quá tổn thương lòng tớ rồi.” Lưu Diệu Văn duỗi hai chân lên xà ngang bàn học: “Cậu dỗ tớ đi, không thì không làm đâu, việc này chẳng phải đang đả kích tâm trạng học hành của tớ sao.”
Tống Á Hiên bị chọc cười, nhấp môi hối hắn làm bài tập, bản thân cũng đi làm bài tập.
Tự học buổi tối ở Nhị Trung chia làm ba tiết, một tiết một giờ, lúc tan học giữa giờ Lưu Diệu Văn đi ra ngoài.
Tống Á Hiên phê duyệt bài thi cho hắn, điện thoại bỗng rung lên. Tống Á Hiên cúi đầu xem thử, là Bất Viễn Hành gửi tin nhắn tới, hỏi cậu khi nào thì tiện gặp mặt.
Tống Á Hiên cau mày, chần chừ rồi mới trả lời.
—
Lưu Diệu Văn ra khỏi phòng vệ sinh, nghe thấy có người thảo luận ở chỗ ngoặt: “Cậu nghe gì chưa, học kỳ này Tống Á Hiên mới chuyển trường tới, mấy ngày nữa lại muốn chuyển đi.”
“Không đâu, cậu nghe ai nói?”
“Cô tớ là chủ nhiệm giáo vụ, nghe cổ nói, hình như trưa nay mẹ cậu ấy đến tìm hiệu trưởng, cầm tài liệu đến muốn chuyển trường đến Nhất Trung.”
“Hả? Không phải chứ, thành tích của cậu ấy tốt như vậy, tỉ lệ lên lớp sau này rất cao, hiệu trưởng có thể thả ư?”
“Cô tớ nói cũng chẳng phải vì tỉ lệ lên lớp.” Nữ sinh nói, đến gần bên tai một nữ sinh khác, nhỏ giọng bảo: “Cô tớ còn nói, mẹ Tống Á Hiên còn phát điên trong trường, nói nếu như hiệu trưởng hủy hoại cả đời Tống Á Hiên, thì sẽ để thầy ấy trả giá thật đắt.”
Lưu Diệu Văn không tiếp tục nghe nữa, nhíu mày rời đi. Hắn giữ lại đường sống cho Triệu Cửu Lan, vậy mà bà ta còn dám không chịu buông tha.
Lưu Diệu Văn cười lạnh một tiếng, hắn phải xem Triệu Cửu Lan có bản lĩnh gì mà mang Tống Á Hiên từ trong tay hắn đi.
—
Ngày hôm sau tập xong thể dục buổi sáng, Tống Á Hiên đang chuẩn bị trở về lớp học thì đột nhiên có học sinh chạy đến.
“Á Hiên, Tống Á Hiên.”
“Tống Á Hiên, chờ một chút…”
Tống Á Hiên không nghe thấy, Nghiêm Hạo Tường đi bên cạnh khẽ đẩy cậu, nghi ngờ hỏi: “Tống Á Hiên, có người gọi cậu, sao cậu không phản ứng thế?”
Tống Á Hiên mất tự nhiên trả lời: “Tớ đang suy nghĩ ít chuyện, nghĩ nhập tâm quá nên không nghe được.”
“Hiệu trưởng.” Nam sinh thở không ra hơi hồi lâu mới thở đều đặn, chỉ xuống chỗ phòng hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, hiệu trưởng bảo cậu đến văn phòng của thầy ấy một chút.”
Tống Á Hiên nhìn phòng hiệu trưởng: “Có phải có chuyện gì không?”
Nam sinh lắc đầu: Không, không biết.
Tống Á Hiên gật đầu: “Cảm ơn, làm phiền cậu rồi.”
Tống Á Hiên có phần thấp thỏm trong lòng gõ cửa, cậu không nghe được người bên trong trả lời hay không trả lời, cậu đứng vài giây, hơi vặn mở cửa rồi gõ thêm lần nữa.
“Vào đi.”
Tống Á Hiên đi vào, quy củ đứng trước bàn làm việc, thấp giọng hỏi: “Hiệu trưởng, xin hỏi thầy tìm em có chuyện gì ạ?”
Hiệu trưởng hồi lâu mới trịnh trọng hỏi cậu: “Bạn học Tống Á Hiên, hiệu trưởng hỏi em một chuyện, em phải thành thật trả lời không được giấu giếm, được không?”
Tống Á Hiên do dự gật đầu một cái.
“Em ở trường học, có ai bắt nạt em hay không?” Hiệu trưởng dừng lại, bảo: “Lớp Chín là lớp khá hỗn loạn, nếu như có bị khi dễ thì em phải nói cho thầy cô biết sẽ giúp em giải quyết.”
Tống Á Hiên ngẩn ra, “Không ai bắt nạt em cả, sao hiệu trưởng lại hỏi vậy?”
Hiệu trưởng đang nghĩ gì, lát sau lại nói: “Thầy đã hỏi thầy Trình, thầy ấy bảo bạn cùng bàn của em tên Lưu Diệu Văn, đích thực có hơi thích châm biếm người khác, có phải em ấy bắt nạt em không?”
Tống Á Hiên sợ hết hồn, vội hỏi: “Không a thật sự chẳng có ai bắt nạt em cả, thầy gọi em đến, là… có người nói gì với thầy ạ?”
Hiệu trưởng vô cùng khó mở miệng nói: “Hôm qua mẹ em đến trường học tìm thầy, bảo em học ở trường không vui, bảo rằng muốn để em chuyển trường đến Nhất Trung.”
Tống Á Hiên trong nháy mắt ngây người.
“Dù sao cũng lớp 12 rồi, đây là quyết định cả một năm học. Nhưng thầy thấy thành tích của em nào có tụt dốc, cho nên muốn hỏi em thử, có phải em bị người khác khi dễ không.” Hiệu trưởng thở dài một cái, nhìn học sinh ngoan ngoãn ở trước mặt này, thật sự chẳng muốn nói: “Ý của em thế nào, em muốn chuyển trường không?”
—
Tống Á Hiên ngơ ngác ra khỏi văn phòng của hiệu trưởng, ngửa đầu nhìn khoảng trường âm u hồi lâu, đột nhiên có cảm giác có gì đó rơi trên mặt.
Lành lạnh.
Cậu đưa tay sờ thử, lại giống như chẳng có gì.
Chân cậu cứng đờ, cảm giác máy móc bước từng bước một lên bậc cầu thang đến tòa nhà dạy học, thật sự không nghĩ ra được tại sao Triệu Cửu Lan lại một mực cố chấp muốn cho cậu đến Nhất Trung như vậy.
Rốt cuộc, rốt cuộc cậu phải làm sao mới có thể khiến Triệu Cửu Lan buông tha cậu.
Tống Á Hiên cắn chặt răng, lấy điện thoại ra, trả lời hiệu trưởng, cũng gửi một câu y đúc cho Triệu Cửu Lan.
- Con không chuyển trường, tuyệt đối không.
Dường như Triệu Cửu Lan cũng đang chờ tin nhắn này của cậu, vài giây sau đã trả lời lại, là văn bản.
Nhưng giữa những hàng chữ lại lộ ra một tia uy hiếp lạnh lùng, mang theo buốt rét mà nói một câu: “Bản thân mày hèn hạ, không biết xấu hổ, mày cũng không để ý đến Lưu Diệu Văn ư?”
Ngón tay Tống Á Hiên run rẩy, “Có ý gì!”
- Mày muốn cho cả thế giới biết Lưu Diệu Văn giống mày, là kẻ biến thái thích đàn ông sao? Tao nghe nói mẹ của nó là người trong giới giải trí, ba nó là tác giả nổi tiếng, mày chịu trách nhiệm nổi sao?
- Mày muốn nó bị người khác chê trách ư? Mày thích nó, mày không cho được nó điều gì, thì không nên ích kỷ đi trêu chọc nó, đó là chuyện mà một con điếm không biết liêm sỉ mới làm.
- Nó chỉ chơi đùa với con chút thôi, nghe lời mẹ, chuyển đến Nhất Trung đi, mẹ sẽ dạy dỗ con thật tốt, nhất định con sẽ trở về thành một đứa trẻ bình thường, nghe lời.
Tống Á Hiên cầm điện thoại, dù có cắn chặt răng thì vẫn không kìm chế nổi.
Một giọt nước mắt rơi trên màn hình, vỡ thành nhiều mảnh, phóng to hai chữ bình thường đó, lớn đến biến dạng.
Tống Á Hiên gian nan ngồi xuống, hai cánh tay yếu ớt lại bất lực quàng lấy chính mình, bờ vai là khẽ run.
Một lúc lâu.
Tống Á Hiên hít sâu một hơi, không để cho mình quá mức chìm đắm trong bi thương, lau mặt đứng lên, vừa giương mắt thì bất ngờ trông thấy Trương Chân Nguyên trên bậc cao nhất của cầu thang.
Trong tay gã cầm bài thi, thoáng nhìn cậu rồi gật đầu mỉm cười, sau đó đi xuống: “Cậu làm sao vậy?”
Tống Á Hiên khẽ lắc đầu, khó khăn cười đáp lại gã rồi vội vã lên lầu.
—
Lưu Diệu Văn luôn luôn không tập thể dục, ở trong lớp chơi game, cảm thấy chơi đến phát chán thì lấy hộp hạt dẻ trong hộc bàn ra, bóc từng hạt từng hạt rồi đặt vào một chiếc hộp khác, để khi Tống Á Hiên tan học không có việc gì làm ăn.
Kết quả tập thể dục xong, các bạn học đều trở về mà cậu còn chưa quay lại.
Hắn gửi Wechat hỏi, kết quả cũng là đá chìm đáy biển không có trả lời. Lưu Diệu Văn giật giật ngón tay, mở group lớp ra hỏi một câu: “Các bạn, Tống Á Hiên đi đâu vậy?”
Rất nhanh, tập thể đám học sinh đều quay lại nhìn hắn.
Thầy giáo ho khan một tiếng: “Trên mặt Lưu Diệu Văn có chữ à, xem em ấy hết làm gò? Nhìn bảng này!”
Hắn dám gửi tin nhắn trong group lúc đang học thì không sợ thầy Trình sẽ phát hiện hắn chơi điện thoại. Nhưng Nghiêm Hạo Tường vốn có lá gan nhỏ, suy nghĩ một chút, vẫn thêm bạn bè với hắn
Lưu Diệu Văn không ngẩng đầu, đồng ý lời mời kết bạn.
Nghiêm Hạo Tường đánh bạo nói: Tống Á Hiên bảo hiệu trưởng gọi, nói là có chuyện cần nói.
Lưu Diệu Văn: Cám ơn.
“Thầy, em muốn đến phòng vệ sinh.” Lưu Diệu Văn đứng lên, cất giọng lên trên bục giảng nói với Trình Lợi Dân.
Trình Lợi Dân cười lạnh: “Cút ra ngoài.”
Lưu Diệu Văn vội cút theo lời ông, kết quả vừa ra khỏi cửa đã suýt chút đụng trúng đầu Tống Á Hiên, tay mắt lanh lẹ chụp tới, đỡ cậu lại.
“Đi không nhìn đường, làm gì vậy?”
Tống Á Hiên ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt của Lưu Diệu Văn, vành mắt mới vừa có cảm giác bình thường lại đột nhiên đỏ lên, mũi cũng chua xót, khó chịu cúi đầu.
“Ôi ôi ôi không mắng cậu, tớ chỉ nói đùa thôi.” Lưu Diệu Văn bị cậu dọa sợ hết hồn, vội thả mềm giọng nói: “Là tớ không thấy đường, mắt mọc dưới chân, đừng giận.”
Tống Á Hiên thấy hắn dịu dàng dỗ dành mình như thế, trong lòng càng khó chịu nhiều hơn.
Cậu cảm thấy mình thật sự rất ích kỷ, Lưu Diệu Văn đã không nhớ ra mình, bản thân mình còn bám níu như kỹ nữ chạy đến dụ dỗ hắn, phá hủy cuộc đời vốn cháy hừng hực của hắn.
Lưu Diệu Văn gì cũng không biết, là cậu ấy vô tội.
Sai lầm duy nhất của hắn, chính là bị người như mình thích.
“Sao thế?” Lưu Diệu Văn thấy nãy giờ Tống Á Hiên chẳng nói gì: “Đã xảy ra chuyện gì? Hiệu trưởng tìm cậu có chuyện gì?”
Tống Á Hiên không trả lời.
Lưu Diệu Văn nhíu mày nói, “Tớ đi hỏi hiệu trưởng.” Nói xong, tay bỗng bị Tống Á Hiên kéo, cậu hít sâu một hơi, khó khăn nở nụ cười: “Không có chuyện gì, hiệu trưởng chẳng nói gì với tớ hết, chỉ là khi nãy tớ nói chuyện với thầy bên cửa sổ nên lạnh.”
“Thật?”
“Thật, cậu đừng tìm hiệu trưởng.” Tống Á Hiên cắn môi, trong giọng nói như mang theo nức nở: “Có được không?”
“Ừm.” Lưu Diệu Văn mềm lòng trả lời, xoa xoa đầu cậu, bảo: “Vào lớp học đi.”
“Cậu thì sao?”
Lưu Diệu Văn nhìn cửa sau, cười nói: “Cậu đi cửa trước, còn tớ chạy vào từ cửa sau. Ban nãy lo lắng cho cậu mới đi ra tìm cậu, tớ nói muốn đến phòng vệ sinh nên không thể vào cùng một lúc với cậu được.”
“Vậy cậu vào nhanh chút nhé.”
Lưu Diệu Văn gật đầu, nhìn bóng lưng cậu, nét mắt dịu dàng trong nháy mắt trở nên lạnh lùng. Hiệu trưởng gọi cậu chẳng qua là chuyện để cậu chuyển trường.
Hai tay Lưu Diệu Văn cắm trong túi, đi đến phòng hiệu trưởng, quy củ giơ tay lên gõ cửa, bên trong đáp một tiếng: “Vào đi.”
Hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn thử, vừa thấy là Lưu Diệu Văn thì hơi nhướng mày: “Không lên lớp, đến làm gì?”
Lưu Diệu Văn đứng nghiêm trước đàng hoàng trịnh trọng nói: “Hiệu trưởng, có phải thầy nói chuyện chuyển trường với Tống Á Hiên không?”
“Đúng vậy, làm sao thế?” Hiệu trưởng gật đầu một cái.
“Cậu ấy không thể chuyển trường.”
Vẻ mặt hiệu trưởng cứng đờ, nhíu mày nhìn nam sinh trước mắt. Nếu em ấy biết Tống Á Hiên chuyển trường thì sao không biết câu trả lời của Tống Á Hiên?
Nghĩ một lúc, hiệu trưởng hỏi: “Tại sao không thể?”
Lưu Diệu Văn thoáng suy nghĩ: “Thầy cô và các bạn lớp bọn em đều rất thích cậu ấy, hơn nữa thành tích của cậu ấy lại tốt, lần trước còn đại diện trường đi thi đua, thả đi rồi thầy chịu được sao?”
“Làm sao thầy lại không biết, cho nên mới tìm Tống Á Hiên hỏi xem tình hình, xem thử có ai bắt nạt em ấy hay không.” Hiệu trưởng liếc hắn một cái: “Em kích động chạy đến đây làm gì? Có phải em bắt nạt em ấy không?”
Lưu Diệu Văn sặc một cái.
“Sao không nói chuyện, phải em không?” Hiệu trưởng thấy trên mặt hắn lóe lên tia chột dạ, lạnh lùng ho khan một tiếng: “Rốt cuộc có phải em không?”
“Không phải em.” Lưu Diệu Văn hết sức khó hiểu nói: “Mỗi ngày cậu ấy đều dạy em làm đề, em đối tốt với cậu ấy còn không kịp, sao có khả năng bắt nạt cậu ấy chứ, không tin thì thầy hỏi thầy Trình của bọn em đi.”
Lưu Diệu Văn ho khan, lại hỏi: “Vậy Tống Á Hiên nói thế nào?”
“Bản thân em ấy cũng không muốn chuyển trường, nhưng mà…” Hiệu trưởng một lúc lâu mới bảo: “Có điều chúng ta phải cân nhắc ý kiến của người giám hộ. ”
“Nhất định?” Lông mày của Lưu Diệu Văn vặn chặt.
Hiệu trưởng ho khan một tiếng, còn nói: “Đương nhiên, cũng không nhất định.”
“Có ý gì?”
Hiệu trưởng một lời hai ý giải thích: “Vì mẹ của em ấy yêu cầu chuyển trường nên thầy chỉ có thể đồng ý chuyển đi từ trường của chúng ta. Nói cách khác, nếu hiệu trưởng Nhất Trung bên kia không chịu, vậy thầy cũng chẳng thể miễn cưỡng quy chụp nó lên trường học của chúng ta”
Lưu Diệu Văn dừng một chút, nở nụ cười: “Nếu như hiệu trường Nhất Trung không đồng ý, Tống Á Hiên cũng không cần chuyển trường, là ý này ạ?”
Hiệu trưởng ho khan, nghiêm túc nói: “Nhóc con nên về lớp học đi, đừng nhúng tay lung tung vào chuyện người lớn.”
“Cảm ơn hiệu trưởng.” Lưu Diệu Văn mỉm cười, kính cẩn lễ phép cúi chào hiệu trưởng, xoay người đi ra ngoài.
—
Kết thúc một tiết học, Lưu Diệu Văn mới trở về từ bên ngoài.
Tống Á Hiên chẳng có tâm tư lên lớp, chuông tan học vang lên cậu cũng không biết. Lúc Lưu Diệu Văn quay về có ôm một lon trà sữa nóng, nhẹ nhàng chạm lên ngón tay cậu, dọa cậu rụt tay lại.
Lưu Diệu Văn mở kéo khoen rồi đưa cho cậu: “Đang nghĩ gì vậy?”
Tống Á Hiên rũ mắt, cắn môi nói: “Nếu như…” Cậu khó khăn nhìn Lưu Diệu Văn nói: “Nếu như tớ không, không chung trường với cậu, cậu có thể… có thể học hành cho tốt không?”
“Lạnh đến ngốc rồi?” Lưu Diệu Văn cười gõ lên trán cậu một cái: “Ban ngày đã bắt đầu nói sảng, cậu không ở đây thì muốn đi đâu.”
Tống Á Hiên không tránh, ra sức chớp chớp vành mắt đỏ bừng mấy cái mới nói: “Tớ nói là nếu như… cậu có thể cũng…”
“Bé cưng, tớ nghĩ cậu hiểu lầm một chuyện rồi.” Lưu Diệu Văn cười khẽ, nắm cằm cậu, gần như là nói từng chữ một: “Mục đích tớ học hành thật tốt không phải vì thi đại học, mà là vì cậu, hiểu không?”
Tống Á Hiên đờ đẫn nhìn hắn, không thể tự thoát khỏi sự áy náy đối với Lưu Diệu Văn, hoàn toàn không có cách nào hiểu được ý nghĩa câu mà hắn nói này.
“Cậu không thể vì tớ.” Tống Á Hiên dùng sức lắc đầu: “Không được, không được đâu.”
Lông mày Lưu Diệu Văn khẽ nhíu, phát hiện hơi thở hỗn loạn rối tinh rối mù, giống như cậu sắp sup đổ, kéo tay cậu kéo lên.
“Lưu Diệu Văn.”
Hắn đi phía trước chẳng nói một lời, nhanh chóng bước chân kéo cậu lên phía trước, Tống Á Hiên chạy chậm đuổi theo.
Học sinh ở hai bên hành lang trông thấy Lưu Diệu Văn mặt mày khó coi kéo Tống Á Hiên đi về trước cũng bị dọa sợ.
“Lưu Diệu Văn, cậu dẫn tớ đi đâu, cậu buông tay ra… đau.” Tống Á Hiên cũng bị hắn dọa sợ.
Ầm.
Lưu Diệu Văn đá văng cửa phòng nước dưới lầu, bên trong có mấy học sinh đang núp bên trong để hút thuốc thấy ánh mắt lạnh lùng quét qua của hắn: “Cho tụi bây năm giây, đi ra ngoài.”
____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro