Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36

Chương 36:

Tháng một thời tiết lạnh thấu xương.

Lưu Diệu Văn đứng ở ven đường, một tay cắm vào trong túi, một tay khác thì cầm điện thoại để gần miệng, có ánh sáng lạnh mỏng manh chiếu lên môi hắn.

Trong đầu Tống Á Hiên vẫn là tiếng hát dịu dàng lúc nãy của hắn, âm cuối của mỗi một chữ đều không nhẹ không nặng mà chạm vào đầu trái tim cậu, cậu biết rõ mình không nên ra đây nhưng vẫn không nhịn được.

Lưu Diệu Văn phủi lá rụng trên đỉnh đầu, quay đầu nhìn Tống Á Hiên đứng cách xa mấy mét, cười: “Ơ kìa, thỏ con tới rồi.”

Tống Á Hiên giật giật môi, cảm xúc ngạc nhiên vui mừng và căng thẳng đan xen vào nhau nhìn hắn đi từng bước một tới gần, hồi hộp không thôi.

“Cậu, sao cậu lại tới đây!”

Lưu Diệu Văn rũ mắt thấy cậu mặc quần áo mỏng manh, vội vàng lấy chiếc khăn quàng cổ ra vây quanh cổ cậu, rồi ôm người vào trong lòng che chở: “Sao chỉ mặc như thế mà đã chạy ra! Cậu có lạnh không?”

Tống Á Hiên đâu còn sợ lạnh, vội vã lắc đầu: “Không lạnh.”

“Thỏ con.” Lưu Diệu Văn rũ mắt nhéo chóp mũi cậu, thấp giọng hỏi: “Cửa cũng đã mở rồi, có cho tớ vào không?”

Tống Á Hiên nhìn đôi mắt đen nhánh của hắn, cảm nhận mùi vị quen thuộc trên người hắn, gian nan lắc đầu.

Đêm nay Triệu Cửu Lan không về, nhưng bà chưa bao giờ báo với cậu là có về nhà hay không, lỡ như đột nhiên về nhà phát hiện Lưu Diệu Văn ở đây thì phiền phức rồi.

Không đợi cậu từ cuối, Lưu Diệu Văn bỗng nhiên hắt hơi một cái, Tống Á Hiên đau lòng sờ lỗ tai hơi đỏ lên của hắn: “Cậu ra ngoài vào buổi tối thế này, tìm tớ có việc gì à?”

Lưu Diệu Văn cầm lấy tay cậu, đặt trong lòng bàn tay rồi chà xát, cười: “Không có việc gì, chỉ là nhớ cậu thôi.”

Tống Á Hiên ngẩn ra, chớp mắt.

“Sao nào? Vui đến choáng váng rồi à?” Lưu Diệu Văn xoa đầu cậu cười nói: “Tớ chỉ tới đây gặp cậu, nghe cậu nói chuyện, đợi lát nữa tớ sẽ về.”

Trong lòng Tống Á Hiên bị nghẹn một hơi, vô số cảm xúc gắn chặt vào nhau, làm cho không thể phân rõ rốt cuộc những lời này có ý gì.

“Buổi tối cậu ăn gì?” Lưu Diệu Văn hỏi.

Tống Á Hiên lắc đầu, tối nay Triệu Cửu Lan không về, nhà chính bị khóa cửa nên cậu không thể đi nấu cơm, cũng không muốn đi ra ngoài mua, trong đầu toàn là Lưu Diệu Văn, không muốn ăn lắm.

Vẻ mặt Lưu Diệu Văn kiểu ‘Tớ biết ngay mà’, buông cậu ra rồi xách một hộp bánh kem không lớn ở cạnh chân lên.

“Tớ đã sớm biết cậu không nghe lời ăn cơm như vậy rồi, tớ thấy trong đầu cậu ngoại trừ học tập thì không còn gì khác.” Lưu Diệu Văn sửa sang khăn quàng cổ cho cậu, bảo: “Được rồi, cậu vào nhà đi, tớ cũng đi đây.”

Hắn chà tay, nhét vào trong túi áo rồi xoay người lại.

Tống Á Hiên nhìn bánh kem nâng trong lòng bàn tay, trong lòng vừa ấm áp vừa đau xót, ngây ngốc nhìn đêm lạnh khiến thân hình Lưu Diệu Văn trông càng gầy gò.

Cậu ngẩng đầu, sương tuyết vụn vặt rơi xuống.

Tuyết rơi.

“Lưu Diệu Văn!” Tống Á Hiên gắt gao nén lại cơn nghẹn ngào trong tiếng nói, nhẹ nhàng mở miệng.

Bước chân của Lưu Diệu Văn hơi ngừng lại, nghiêng mình xoay người lại: “Hửm?”

Tống Á Hiên cầm bánh kem, chạy chậm tới trước mặt hắn, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình tĩnh hơn một chút, “Cậu đừng đi.”

Lưu Diệu Văn nhịn cười, khụ một tiếng rồi nói: “Không sao cả, tớ đi một lúc là về đến nhà rồi, không xa.”

Tống Á Hiên sợ hắn kiên trì muốn đi, quanh co lòng vòng suy nghĩ cái cớ: “Bánh kem… Tớ ăn không hết.”

“Nhưng mà mẹ cậu thì làm sao bây giờ? Không phải bà ấy… Không thích cậu có bạn học tới chơi nhà à.” Lưu Diệu Văn suy nghĩ, cố gắng làm cho giọng điệu của mình nghe bâng quơ hơn phần nào.

Tống Á Hiên cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đêm nay mẹ tớ không ở nhà.”

Lưu Diệu Văn ngẩn ra, giơ tay muốn ôm chặt cậu vào trong ngực, kết quả hắn còn chưa chạm vào, Tống Á Hiên đã trốn ra ngoài.

“Bánh kem…”

Lưu Diệu Văn nhìn thoáng qua theo lời cậu, vừa định nói chuyện đã nghe thấy một tiếng nói có vẻ già nua truyền đến: “Ai đó?”

Tống Á Hiên thấy đèn sáng, vội vàng đẩy Lưu Diệu Văn giấu mình sau thân cây, nói với bà Chu đang dọn đồ: “Bà nội Chu, là cháu đây.”

“Bé ngoan à, tuyết rơi rồi cháu mau về nhà đi, trời lạnh lắm.” Nói xong bà cũng về phòng.

Tống Á Hiên thấy đèn tắt rồi mới nhẹ nhàng thở ra, nắm tay Lưu Diệu Văn nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi mau.”

Tống Á Hiên đẩy cửa ra, đẩy Lưu Diệu Văn đi vào trước, sau đó bản thân mới đi vào trong, nhặt điện thoại trên mặt đất nhẹ nhàng hắt hơi một cái.

Lưu Diệu Văn nhìn chung quanh nhà dưới, lông mày càng nhíu chặt.

“Cậu ở nơi thế này?”

Giang Thành cung cấp hệ thống sưởi cho toàn thành phố, nhưng trong căn phòng nhỏ này của cậu vẫn lạnh như hầm băng, chăn trên giường cũng không dày lắm, miễn cưỡng có thể đắp được thôi.

Đây mẹ nó cũng là chỗ cho người ở?

Trái tim Lưu Diệu Văn đau đớn, hắn gần như sắp điên lên rồi, Triệu Cửu Lan này có phải là tên ngốc hay không vậy, Tống Á Hiên là con của bà, cho dù là nuôi con thú cưng, nuôi mười mấy năm cũng phải có cảm tình chứ.

Bà ta cứ đối xử với cậu như vậy à?

Tống Á Hiên không biết hắn bất chợt tức giận là thế nào, nhẹ nhàng gật đầu: “Hoàn cảnh không tốt lâm, cậu… Nếu không chờ đến lúc tuyết ngừng rơi, cậu nhìn xem có thể bắt được xe không… Tớ…”

Lưu Diệu Văn đi tới, nhận lấy hộp bánh kem trong tay cậu, ngón tay Tống Á Hiên run lên trốn khỏi tay hắn, thẹn thùng nói: “Tớ xin lỗi… Tớ…”

“Cậu ngủ ở đây có lạnh không?” Lưu Diệu Văn dịu giọng hỏi.

Tống Á Hiên ngơ ngác nhìn hắn vài giây, hình như là không kịp phản ứng hắn đột nhiên hỏi cái gì, mờ mịt nhìn hắn: “Cái gì?”

Lưu Diệu Văn cầm tay cậu, đau lòng dắt cậu ngồi trên mép giường, ván giường phát ra tiếng kêu kẽo kẹt thảm thiết, hắn lại dâng lên cơn lửa giận, gần như không nhịn được.

Lưu Diệu Văn hung hăng cố gắng nhẹ giọng hỏi: “Cậu ở đây có lạnh không?”

“Cũng, cũng được.” Tống Á Hiên chần chờ vài giây, lại nói: “Không lạnh lắm.”

Lưu Diệu Văn cười gằn trong lòng, không lạnh lắm, phòng này mẹ nó chẳng tốt hơn hầm băng là bao, chỗ như thế có thể không lạnh được à?

Rốt cuộc đứa bé này có thể chịu khổ đến cỡ nào!

Tống Á Hiên nhìn hắn nhíu chặt mày trong lòng cậu hốt hoảng, nhỏ giọng hỏi hắn: “Có phải cậu không quen không… Thật ra không bẩn đâu, tớ đều, đều lau rất sạch sẽ rồi.”

“Bé ngoan.” Lưu Diệu Văn giơ tay chạm vào đôi mắt cậu, lời nói cũng ngừng, ngây ngốc nhìn hắn không dám động đậy.

Hắn hắn hắn gọi mình là gì!

Tống Á Hiên nhìn cơn tức giận của hắn chậm rãi dịu đi, trở lại thành ánh mắt dịu dàng, trong lòng thấp thỏm không thôi.

Lưu Diệu Văn giơ tay kéo cậu vào trong lòng ngực, cái cằm hơi lạnh cọ lên cổ cậu, làm cho Tống Á Hiên lạnh run vai, thấp giọng ừ một tiếng: “Lạnh.”

“Bé ngoan.” Lưu Diệu Văn thấp giọng cười: “Ngoan như vậy.”

Lần này Tống Á Hiên phản ứng kịp, sắc mặt ửng đỏ nhấp khóe miệng, nói năng lộn xộn: “Cậu gọi, gọi tớ là gì… Tớ… Cậu…”

Lưu Diệu Văn sợ cậu không quen nhưng lại lo lắng buổi tối cậu không ăn cơm, lấy hộp bánh kem mở ra rồi tự cầm, sau đó đưa cái muỗng vào trong tay cậu: “Ăn đi.”

Lưu Diệu Văn nhìn sắc mặt cậu chậm rãi đỏ bừng, cười hỏi: “Cậu nghĩ gì đấy?”

Tống Á Hiên lắc đầu xiên cái nĩa vào trái dâu tây, cầm đưa đến bên môi hắn, “Cho cậu trái dâu tây.”

Lưu Diệu Vănngơ ngẩn nhìn khuôn mặt ửng đỏ và đôi mắt ướt đẫm của cậu, cười hỏi: “Cho tớ thật à?”

Tống Á Hiên gật đầu, đưa dâu tây về phía trước, thứ quý giá nhất phải đưa hết cho Lưu Diệu Văn.

“Mỗi người một nửa đi.” Lưu Diệu Văn há mồm cắn một miếng nhỏ rồi nắm tay cậu đẩy về, “Dư lại một nửa cho cậu đấy.”

Cậu mở miệng ra, ăn hết nửa trái dâu còn lại, gương mặt bất chợt co rụt lại, “Lạnh quá.”

Khuôn mặt nhỏ mịn màng trắng nõn lộ ra vẻ mềm mại khiến người muốn bắt nạt, hắn nhất thời không nhịn được hô một tiếng: “Tống Á Hiên.”

“Hử?” Tống Á Hiên ngẩng đầu, thấy vẻ u tối thâm trầm nơi đáy mắt hắn ngẩn ra một chút rồi hỏi: “Cậu muốn ăn à?”

Lưu Diệu Văn nhìn chút bơ trắng trên khóe miệng cậu, gật đầu: “Muốn.”

Tống Á Hiên cúi đầu đi múc bơ, nhưng khi cậu vừa ngẩng đầu lên, lại trực tiếp đón nhận bờ môi hắn cúi xuống, cậu tức khắc ngây dại, đột nhiên trừng hai mắt thật to.

Ngón tay buông lỏng, nĩa rớt trên bánh kem, rơi vào bơ, trong căn phòng nho nhỏ lập tức an tĩnh lại, ngay cả tiếng hít thở cũng không có.

Ngón tay Tống Á Hiên tê dại, ý thức trong đầu tức thì bị rút cạn, trực tiếp choáng váng.

Hắn đang…

Làm gì.

____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vh