Chương 34
Chương 34:
Tống Á Hiên lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện ra một tin nhắn Wechat, là mẹ cậu.
Trong lòng cậu hốt hoảng, vô thức giấu điện thoại đi.
“Sao vậy?” Lưu Diệu Văn phát hiện cậu là lạ, quay đầu lại hỏi: “Ai gửi Wechat mà còn giấu giấu diếm diếm không cho tớ thấy vậy?”
“Không phải Wechat.” Tống Á Hiên khẽ lắc đầu: “Chỉ là quảng cáo thôi.”
“Ừ, bên ngoài lạnh lắm, vào trước rồi hẵng nói.” Lưu Diệu Văn cũng không vạch trần, cười cười dẫn cậu vào nhà ăn, bảo cậu ngồi xuống trước còn mình thì đi chọn món.
Tống Á Hiên ‘Ừ’ một tiếng, tìm chỗ ngồi xuống, dè dặt nhìn Lưu Diệu Văn trước mắt, sau đó mới cúi đầu lấy điện thoại đọc tin nhắn.
—— Nguyên Đán có về không?
Tống Á Hiên cắn môi, về Triệu Cửu Lan cậu quả thật không biết nên dùng thái độ gì. Cậu không muốn oán trách bất kỳ ai, bà ta cho mình sinh mệnh, không để mình chết cóng trên đường, thì đó là ân tình.
Về sự tổn thương mà bà ta mang đến, cậu mất đi phần lớn thính lực cùng những nỗi đau đớn đặt trên người mình, cậu cũng không cách nào dễ dàng nói lời tha thứ.
Thời điểm Lưu Diệu Văn nói sau này hai người thi đến nơi khác, cậu không hề suy nghĩ mà đồng ý ngay, một là có thể ở bên hắn, hai là có thể cách xa bà ta một chút.
Cậu không muốn bản thân trở nên giống bà ta, bị thù hận thôi thúc con người.
Tống Á Hiên chà xát tay, định trả lời bà ta thì đúng lúc Lưu Diệu Văn bưng hai phần cơm về, lơ đãng liếc mắt: “Ăn cơm, không được chơi điện thoại.”
“Ừm.” Tống Á Hiên lập tức cất điện thoại.
Lưu Diệu Văn nhìn sắc mặt có phần trắng bệch của cậu, bộ dạng khẩn trương, không khỏi nhớ tới lần trông thấy Wechat ở phòng thể dục kia, khẽ nhíu mày. Chẳng lẽ lại là bà ta?
Hắn giơ tay đổ nước rửa đũa cho cậu, thử nhìn nét mặt cậu, như lơ đãng nói: “Đúng rồi, lần nghỉ Nguyên Đán này cậu đến nhà tớ bổ túc cho tớ đi.”
Tống Á Hiên ngẩn ra, hơi ngẩng đầu, chóp mũi bị hơi nóng của miệng ly hun đến đỏ, ngây ngẩn hỏi: “Nguyên Đán?”
Lưu Diệu Văn ‘Ừ’ một tiếng, đưa đũa cho cậu: “Nguyên Đán ba mẹ tớ đều không ở nhà, tớ ở nhà một mình cũng chẳng muốn học, cậu đến rồi tớ cũng có thể làm được vài đề.”
Tống Á Hiên do dự hồi lâu, lại nghĩ đến tin nhắn của Triệu Cửu Lan. Nếu như cậu không về, không biết bà ta có ầm ĩ lên hay không. Cậu rất muốn ở bên hắn, dù cho chỉ ngồi lẳng lặng cậu cũng cảm thấy thoả mãn lắm rồi.
Nhưng lại không được.
Tống Á Hiên vô thức cắn môi không lên tiếng.
Có lẽ Lưu Diệu Văn biết cậu đang lo lắng điều gì, suy nghĩ một chút, hơi dò xét cậu: “Có phải sợ trong nhà không cho không? Nếu không thì tớ với cậu về nhà nói ba mẹ cậu một tiếng, chỉ ở lại hai ngày thôi, ngày thứ ba chúng ta lại về trường.”
“Không, không cần.” Tống Á Hiên sợ hết hồn, bỗng phát hiện phản ứng của mình quá lớn, bèn thấp giọng: “Mẹ tớ không thích bạn học về nhà mình.”
“Vậy sao.” Lưu Diệu Văn phát hiện đối với chuyện cậu kháng cự này đã vượt quá phạm vi như phụ huynh không hoan nghênh rồi, dường như cậu rất sợ hãi.
Cân nhắc một chút, Lưu Diệu Văn ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu hỏi: “Vậy Nguyên Đán cậu phải về nhà ư?”
Tống Á Hiên không biết nói thế nào, do dự cắn môi: “Tớ…”
Lưu Diệu Văn ‘Ồ’ rồi nói: “Tớ nghe nói thời điểm Nguyên Đán sẽ có tuyết rơi, chúng ta ở nhà làm bài thi, tớ không hiểu thì cậu dạy cho tớ. Lần trước cậu nấu mì sợi không thành công tớ vẫn chưa ăn. Mẹ tớ dạy tớ nấu chè, là loại chè lần trước cậu ăn đó, tớ thử mấy lần rồi, đến nếm thử chút nhé?”
Tống Á Hiên chớp mắt, thật ra trong lòng đã nghĩ ‘Thôi đi’, nhưng khi hắn nói lời này lại không nhịn được.
“Có đến không?” Lưu Diệu Văn thầm nghĩ tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn đồng ý, nếu không sẽ vác cậu về nhà.
Tống Á Hiên im lặng rất lâu, cậu vẫn hơi sợ sau khi Triệu Cửu Lan biết được sẽ tìm Lưu Diệu Văn gây phiền phức. Cậu không sợ mình oan ức, mà chỉ sợ Lưu Diệu Văn oan ức.
“Cậu ở nhà làm đề đi, không biết thì cậu có thể nhắn tin hỏi tớ, tớ…” Tống Á Hiên siết chặt đũa, cúi thấp đầu nói, “Tớ… không tiện.”
Lưu Diệu Văn im lặng một hồi, có thể xác định rằng cậu tìm đủ mọi cách để che giấu chuyện, chính là vì mẹ cậu.
Hắn muốn biến Tống Á Hiên thành của mình, nhưng nếu như tiền đề này phải tổn thương cậu, vậy hắn tình nguyện chờ một chút.
Chỉ là, cái ‘Nhà’ kia, cậu không cần trở về nữa.
—
Chớp mắt một cái đã tới đêm Giáng Sinh.
Trong sân trường có rất nhiều nữ sinh tặng quà cho người mình thích. Tống Á Hiên đã đồng ý Lưu Diệu Văn sẽ tặng quà Giáng Sinh cho hắn, suy nghĩ hết mấy ngày mới nghĩ ra được mua cái gì.
Chiều hôm đó cậu thừa dịp nghỉ ngơi đi ra ngoài mua, kết quả do quá trình chế tác xảy ra vấn đề nên tự học buổi tối cũng chưa trở về kịp.
Tống Á Hiên vừa mở cửa đã thấy Lưu Diệu Văn sắc mặt không tốt duỗi chân dài ngồi trước bàn ở phòng ngủ.
“Cậu đi đâu vậy?” Hắn nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhíu mày nhìn cậu, “Lớn rồi, bây giờ đến cả giờ học cũng dám trốn?”
Tống Á Hiên đứng trước mặt hắn, thở hổn hển, nhấp nhấp khoé miệng nhỏ giọng hỏi hắn: “Có phải cậu giận không?”
Kết thúc giờ học buổi sáng, hắn chỉ vừa đến phòng vệ sinh, chuẩn bị quay về dẫn cậu đi ăn cơm nhưng cuối cùng quay về lại chẳng có ai, điện thoại không tiếp mà tin nhắn cũng không trả lời.
Sợ đến nỗi hắn cho rằng người đàn bà điên kia lại làm gì cậu, sau khi tìm người hỏi thăm mới hay Triệu Cửu Lan vẫn luôn ở trường.
Hắn đợi đến tự học buổi tối, thầm nghĩ cậu thích học như vậy, làm gì cũng nên quay về. Kết quả tự học buổi tối kết thúc được hai mươi phút cậu mới về!
Tống Á Hiên nắm lấy ngón tay hắn, dè dặt nói: “Cậu đừng giận mà.”
Lưu Diệu Văn rũ mắt, cố ý đè nén giọng nói lạnh như băng, không mang theo chút nhiệt độ nào: “Tờ chờ cậu cả buổi trưa, đến bây giờ cậu mới về, tại sao không nhận điện thoại?”
Tống Á Hiên bị vẻ mặt của hắn dọa sợ, ngón tay vô thức co lại, lại bị hắn nắm trong tay rồi kéo đến gần tra hỏi: “Lúc đi sao không nói tớ biết?”
“Tớ, tớ muốn cho cậu niềm vui bất ngờ.” Đầu ngón tay Tống Á Hiên hơi lạnh, tựa như không dám nhìn hắn mà khẽ chớp mắt, lấy một chiếc hộp nho nhỏ từ trong cặp ra, mềm giọng nói: “Lần sau tớ sẽ nói cậu biết, cậu đừng giận tớ, có được không?”
Đầu quả tim của Lưu Diệu Văn như bị cậu vò đến nhũn ra, nhưng giọng vẫn lạnh tanh hỏi: “Đi đâu cũng nói tớ biết?”
“Ừm!” Tống Á Hiên vội trả lời: “Lần sau tớ sẽ không vậy nữa, cậu đừng giận.”
“Không giận cũng được, vậy cậu ghé đến bên tai tớ, xin tớ tha cho cậu đi.” Lưu Diệu Văn muốn nhìn thử đứa nhỏ bình thường xấu hổ không thôi này rốt cuộc có thể nói ra những lời này hay không.
Tống Á Hiên cắn môi, chớp cặp mắt ướt nhẹp nhìn hắn: “Không muốn có được không? Lần sau tớ nhất định nói cậu biết mà.”
“Không muốn cũng được, vậy cậu đừng bảo tớ tha cho cậu.” Lưu Diệu Văn quay đầu lại muốn đứng dậy, tay bỗng bị ngón tay mềm mại nắm lấy.
Hắn vừa quay đầu.
Tống Á Hiên hơi nhón chân, nhoài người ghé đến bên tai hắn, dùng âm thanh mềm mại hơi run rẩy nói: “Diệu, anh Diệu Văn, xin anh tha thứ cho em, có được không?”
!!!
Đầu quả tim của Lưu Diệu Văn như bị một bàn tay nắm mạnh. Giọng nói mềm mại đó như mang theo mồi lửa ở trong lòng hắn. Cuối cùng trong câu nói tràn đầy lấy lòng đó, kết thành một đám lửa, bùng cháy dữ dội.
“E hèm.” Lưu Diệu Văn giơ tay lên, Tống Á Hiên nhắm mắt lại theo bản năng, hắn vô cùng nhẹ nhàng đưa tay nhéo lên chóp mũi cậu, mềm giọng nói: “Lần sau muốn đi đâu, dù bất kể chỗ nào hay có về nhà cũng nói cho tớ biết trước, có biết không?”
Tống Á Hiên không truy cứu ý tứ trong lời nói này, vội gật đầu rồi tặng quà cho hắn: “Giáng Sinh vui vẻ.”
Lưu Diệu Văn không nhận, trái lại còn đưa tay kéo cậu lên bàn, thấp giọng hỏi cậu: “Vậy Nguyên Đán cậu có đến nhà giúp tớ học bổ túc không?”
Tống Á Hiên bị hắn ấn trên bàn nên sợ hết hồn, căng thẳng nhìn cửa: “Tớ…”
Lưu Diệu Văn áp sát cậu, không biết lấy đâu ra một viên kẹo, để lên môi cậu mềm giọng dụ dỗ: “Há miệng.”
Tống Á Hiên bị hắn đè lên, nhất thời không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên từ tức giận rồi trở nên như vậy, ngơ ngác thuận theo lời hắn mà hé miệng, nuốt kẹo vào.
Lưu Diệu Văn bóp eo cậu ôm lên bàn, mình thì đứng trước bàn, một tay vẫn đặt trên eo cậu, nhỏ giọng nói: “Ăn ngon không?”
Tống Á Hiên ngơ ngác gật đầu, bất giác nuốt nước bọt: “Ngon.”
“Cắn người miệng mềm.” Lưu Diệu Văn khều khều lên đôi môi mềm mại của cậu, cười hỏi: “Có giúp tớ học bổ túc không?”
Tống Á Hiên không nói gì, Lưu Diệu Văn cười nhạo một tiếng, đưa tay đặt lên môi cậu, ung dung nhìn cậu: “Không đi cũng được, trả kẹo cho tớ.”
Cái này sao mà trả? Tống Á Hiên nhìn tay hắn, lẽ não… Lẽ nào muốn cậu phun ra?
Nhưng kẹo đã tan trong miệng cậu, trả sao đây… Tống Á Hiên ngậm kẹo, bộ dạng bị hắn ấn ngồi trên bàn khiến cậu rất khó chịu. Chỉ sợ Mã Gia Kỳ sẽ về tới ngay bây giờ, sốt ruột đỏ một đường từ tai đến cổ.
“Kẹo thì không trả, người cũng không đến.” Lưu Diệu Văn cười: “Cái này không thể nói dối được.”
Lưu Diệu Văn đè đầu ngón tay cậu, không nặng không nhẹ mà bóp lấy bên eo, cảm giác vô cùng áp bách bao trùm lấy hơi thở của cậu, khiến cậu thở cũng không được.
“Lưu Diệu Văn cậu đừng ép tớ.” Tống Á Hiên chớp cặp mắt dần mịt mờ hơi nước, luống cuống lắc đầu: “Tớ không thể, không thể đồng ý với cậu.”
Lưu Diệu Văn nhìn vành mắt đỏ bừng của cậu, vô cùng đau đớn, ôm cậu vào lòng nhẹ giọng nói: “Được rồi được rồi, không đến thì không đến, đừng khóc.”
Tống Á Hiên vốn chẳng muốn khóc, nhưng nghe hắn thấp giọng dịu dàng dụ dỗ mấy lời này thì nước mắt làm sao cũng không cầm được mà rơi xuống.
Cậu ngồi trên bàn, Lưu Diệu Văn đứng lên vừa khéo để cậu vùi vào hõm cổ. Cảm giác bên cổ có một hơi lạnh thấm ướt cùng hơi thở nghẹn ngào. Lưu Diệu Văn đau lòng vỗ lưng cậu, liên tục nói xin lỗi: “Tớ không ép cậu nữa, cậu đừng khóc, nghe lời nào.”
____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro