Chương 33
Chương 33:
Hai chân Tống Á Hiên bỗng cách mặt đất, như bị giật mình, cánh tay vô thức ôm chầm cổ hắn, giọng run rẩy không ra hình thù gì: “Đừng đi, đừng đi.”
Lưu Diệu Văn vốn muốn cứ vậy mà ôm cậu về ký túc xá, nhưng vừa nghe giọng nói run rẩy của cậu thì tim bỗng chốc như bị người ta xé mạnh xuống. Dừng bước chân ra cửa lại, xoay người ngồi trên ghế, kế đó ôm cậu đặt trên đùi.
“Được, không đi.” Lưu Diệu Văn vỗ về cậu: “Chúng ta chờ ở lớp một chút, có được không, đừng sợ.”
Người trong lớp đều đi hết rồi, Diệp Tiếu Tiếu định khóa cửa, kết quả chợt nghe thấy phía sau như còn có tiếng nói chuyện, đi vào trong mấy bước.
Đinh Trình Hâm đứng sau lưng cô: “Làm sao vậy?”
“Xuỵt…” Diệp Tiếu Tiếu giơ tay che miệng Đinh Trình Hâm, nhẹ nhàng nhón chân ghé bên tai cậu ta: “Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên còn ở phía sau chưa đi, mình đi thôi.”
Đinh Trình Hâm gật đầu, dắt tay cô xuống lầu.
Lưu Diệu Văn giơ tay lên che tai Tống Á Hiên lại, cảm giác được cậu khẽ run, nhất thời đau lòng không thôi ôm cậu trong lòng, vỗ vỗ lưng cậu, cũng không quan tâm cậu có nghe thấy hay không mà vỗ về lần nữa: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Cậu bất lực siết chặt ngón tay, Lưu Diệu Văn vô cùng đau lòng, bèn ghé đến bên tai cậu, thử hỏi: “Tống Á Hiên, có phải cậu sợ tối không?”
“Cậu nắm tay tớ, bóng tối không có gì đáng sợ, Tống Á Hiên của tớ là ánh sáng sáng nhất trên đời, không sợ tối.” Lưu Diệu Văn buông tay, kề sát tai cậu hôn một cái, sau đó nắm tay cậu đặt vào lòng bàn tay mình, miêu tả từng lần một: “Đừng sợ.”
Hắn bỗng nhớ mỗi buổi tối trước khi ngủ, điện thoại của Tống Á Hiên đều sẽ có một ít ánh sáng ở bên gối. Có vài lần hắn tưởng cậu nửa đêm còn chơi điện thoại nên nhẹ giọng gọi thử, nhưng không ai đáp lại.
Rốt cuộc thì khi còn bé cậu ấy đã trải qua những gì!
Người đàn bà kia, rốt cuộc đã làm cái gì với cậu ấy!
Lưu Diệu Văn trong bóng tối, toàn thân lệ khí hận không thể ăn sống người khác. Chỉ cần vừa nghĩ tới Tống Á Hiên bị đánh đến hư tai, bất lực học khẩu ngữ thì hận không thể dùng hết thảy những thứ này trả lại trên người bà ta gấp trăm ngàn lần!
Đứa nhỏ này, hắn cưng chiều còn không kịp, vậy mà lại có kẻ tâm tư tàn nhẫn thâm độc đối xử với cậu như vậy!
Đời này, bà ta đừng hòng tới gần Tống Á Hiên một bước!
“Lưu... Diệu Văn.” Giọng Tống Á Hiên rất nhỏ, yếu ớt vang lên trong lòng hắn, lại sâu sắc chấn động đến tim Lưu Diệu Văn, lập tức nâng mặt cậu lên, “Tớ đây.”
Có lẽ do đột nhiên bị cúp điện nên sợ hãi, dưới sự trấn an từng lần một của Lưu Diệu Văn mà Tống Á Hiên thật sự bình tĩnh lại, tai cũng nghe được một vài âm thanh rất nhỏ.
“Vừa nãy tớ…” Tống Á Hiên vừa mở miệng đã bị Lưu Diệu Văn ngắt lời, “Bọn ngu này vừa nghe không cần tự học buổi tối thì bắt đầu nháo nhào lên, làm tớ không nghe được cậu nói gì, vừa rồi cậu muốn nói gì với tớ?”
“Không, tớ không nói gì cả.” Tống Á Hiên cắn môi, nằm trong lòng hắn cố gắng kiềm chế điều chỉnh lại hơi thở đang hỗn loạn của mình.
Tống Á Hiên thở phào nhẹ nhõm, cậu ấy hoàn toàn không nhận ra mình khác thường.
Lưu Diệu Văn bóp chỗ gan bàn tay cậu xoa nhẹ hai cái, để cậu tựa vào trước ngực mình, vờ tức giận nói: “Có phải lén lút lợi dụng lúc tớ không nghe thấy nói xấu tớ không? Không cho nói dối.”
“Không, không có.”
“Thật không có?”
Tống Á Hiên bị hắn bóp eo, căng thẳng không dám nhúc nhích, “Thật không có…” May mà đang trong bóng tối, không thì có lẽ Lưu Diệu Văn đã trông thấy dáng vẻ mặt mày trắng bệch khắp người mồ hôi của cậu rồi.
“Toàn trường đều bị cúp điện, phỏng chừng ký túc xá cũng không có điện, không thì tớ dẫn cậu ra ngoài đi dạo nhé?” Lưu Diệu Văn để cậu từ trên đùi xuống, không đợi cậu phản ứng đã nắm chặt cổ tay cậu, dắt cậu đi ra cửa sau, “Muốn ăn gì không?”
“Cũng được.” Bây giờ Tống Á Hiên không thấy ngon miệng, chỉ nghe theo lời hắn mà gật đầu.
“Vậy tới cổng xem thử hẵng nói.”
Trong sân trường rất nhiều người, có vài học sinh ban ngày không thể hẹn hò quang minh chính đại đều tụ tập ở bãi tập, bất kể ở góc nào cũng có người. Hoắc Hành Chu cười nhạo một tiếng: “Chậc, cứ như chưa từng được ăn vậy, có mất mặt không.”
“Cái gì?” Tống Á Hiên không nghe rõ, nghi hoặc nghiêng đầu, vô thức nắm chặt ngón tay hắn.
Lưu Diệu Văn cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại của cậu, tâm tư lay chuyển, dừng bước chân đi ra cổng, dắt cậu rẽ về phía bên cạnh, đến góc bãi tập rồi dừng lại.
“Chúng ta không đi ăn cơm sao?” Tống Á Hiên hỏi.
“Lát nữa rồi đi.” Lưu Diệu Văn banh áo khoát ra ôm lấy cậu trong lòng, kề sát bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Cậu nhìn bên trái cậu đi, có hai người đang hôn nhau.”
Tống Á Hiên vô thức tự động nhìn theo hướng hắn chỉ, có hai bóng người mơ hồ đang nép vào nhau, hai người chẳng hề sợ hãi hồn nhiên hôn đến quên mình, Tống Á Hiên xem cuộc vui lại đỏ mặt, ngực nóng rang nói: “Này cũng quá…”
“Quá cái gì?” Lưu Diệu Văn hỏi.
Tống Á Hiên không nói ra được, luôn cảm thấy tai cậu dường như bỗng trở nên cực kỳ nhạy bén xấu hổ đến đỏ cả mặt.
“Ở đây rất nhiều người, bọn họ không… không sợ bị người khác thấy à.” Tống Á Hiên nhỏ giọng hỏi: “Nếu bị người khác nhận ra thì sao đây?”
“Chúng ta đừng xem nữa, hay là đi đi.” Tống Á Hiên kéo nhẹ tay áo hắn, giọng điệu mềm mại: “Nhìn trộm không tốt, lỡ bị phát hiện…”
“Thích một người nào có sợ ai biết được, nếu như tớ yêu đương, tớ sẽ hôn người ấy trước mặt cả thế giới, để tất cả mọi người đều biết tớ thích người ấy, cưng chiều người ấy.” Lưu Diệu Văn chuyển đề tài câu chuyện, đột nhiên hỏi: “Cậu thì sao?”
“Cái gì?” Câu hỏi cuối cùng này khiến Tống Á Hiên bối rối.
“Nếu như cậu thích ai đó, bảo cậu hôn người đó trước mặt cả thế giới, cậu có dám không?” Lưu Diệu Văn ôm eo cậu ấn về phía mình, hơi dán đến phần da mềm mịn bên cổ Tống Á Hiên mà cọ cọ.
Tống Á Hiên ngơ ngác không kịp phản ứng mặc cho hắn ôm, nếu cậu và Lưu Diệu Văn ở bên nhau, cậu cũng muốn mình hôn hắn trước mặt cả thế giới.
Tất cả mọi người đều nhìn họ.
Mặt Tống Á Hiên đỏ bừng, hơi thở mềm mại rơi vào lòng hắn xấu hổ gật nhẹ đầu: “Ừm.”
Lưu Diệu Văn thỏa mãn cười rộ, giơ tay gõ lên trán cậu, thầm nghĩ: Ngoan quá, sau này sẽ hôn cậu trước mặt toàn trường.
“Lưu Diệu Văn, đi thôi.” Tống Á Hiên giơ tay kéo tay áo hắn, bây giờ nhìn không nổi nữa, trong đầu đều nghĩ đến dáng vẻ Lưu Diệu Văn từng hôn cậu, ngực nóng đến chân cũng sắp nhũn ra, khó khăn nói: “Tớ… tớ đói.”
“Đói bụng? Vậy chúng ta đi ăn cơm.” Lưu Diệu Văn dắt cậu đi ra phía ngoài cổng trường, đến một cửa tiệm thì bỗng dừng lại.
Tống Á Hiên nghi hoặc quay đầu, thấy hắn nới rộng áo mình, nói: “Lại đây.”
Tống Á Hiên đi tới, lập tức bị hắn choàng lấy ấn vào trong lòng, nhiệt độ ấm áp xua tan tất thảy cơn lạnh.
“Lưu Diệu Văn?”
Lưu Diệu Văn dời hai tay xuống, ôm lấy eo cậu từ phía sau, áo khoác rộng rãi bao lấy cậu. Tống Á Hiên mờ mịt vất vả lắm mới thò đầu ra từ trong áo khoác, hơi ngửa đầu nhìn hắn.
“Cậu mau buông ra… Ở đây có rất nhiều người.” Tống Á Hiên xấu hổ không dám nhìn lung tung, lại sợ người khác bu xem, gấp đến nỗi tai đỏ lên, liên tục thúc giục hắn: “Sao cậu lại ôm tớ, mau buông…”
Lưu Diệu Văn mỉm cười, giơ ngón tay chỉ lên nhãn hiệu bên cạnh, cười bảo: “Tiệm này không cho sủng vật vào, cậu núp kỹ đừng để họ phát hiện.”
Tống Á Hiên nghe giọng nói trầm thấp của hắn, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, dùng sức đẩy hắn: “Cậu mới là sủng vật.”
“Được được được là tớ, vậy bây giờ Lưu sủng vật còn thiếu một chủ nhân, cậu có muốn không?” Lưu Diệu Văn chống lên chóp mũi cậu khẽ hỏi, hơi thở truyền vào xoang mũi cậu, trêu đến chân Tống Á Hiên cũng mềm nhũn, lắp ba lắp bắp nói: “Cậu đừng nói lung tung.”
“Không nói lung tung, tớ đang nghiêm túc.” Lưu Diệu Văn trịnh trọng nhìn vào mắt cậu, gần như nói từng chữ từng chữ một: “Nếu cậu muốn, vậy tớ sẽ làm con dấu của cậu, đời này ai cũng không thể dẫn tớ đi, có muốn không?”
Tống Á Hiên nhìn vào mắt hắn, nghe giọng của hắn, nhưng lại không hiểu lời hắn. Rõ ràng mỗi một chữ hắn nói ra đều có thể hiểu, nhưng khi sâu sắc gộp lại lại khiến cậu không thể nào hiểu được.
Hắn nói con dấu kia, là có ý gì?
Hay là… Trêu cậu?
Cậu không dám đánh cược, lỡ như Lưu Diệu Văn không phải nghiêm túc mà là nói để trêu chọc cậu, khiến cậu thừa nhận mình thích hắn rồi, vậy có phải sau này đến cả bạn bè cũng không thể làm hay không.
Bọn họ đã hẹn cùng nhau thi đại học, sau này Lưu Diệu Văn nói không muốn thi cùng cậu thì sao đây. Không thể, không thể kích động.
Đang lúc xoắn xuýt, điện thoại bỗng vang một tiếng làm Tống Á Hiên bừng tỉnh, nhanh chóng đẩy hắn ra, “Tớ xem, xem tin nhắn.”
Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên vội vã chuồn khỏi ngực hắn, thầm nghiến răng, là tên không có mắt nào gửi tin nhắn cho cậu thế!
____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro