Chương 28
Chương 28:
“Đúng rồi!” Tống Á Hiên chợt nhớ tới, giờ hắn đang trên lớp mà, sao đột nhiên lại tới đây!
“Làm sao?” Lưu Diệu Văn ngồi bên cạnh đứng dậy kéo cậu lên, thấy cậu mặc mỏng tanh lại cầm remote chỉnh nhiệt độ máy điều hòa cao lên một chút.
Tống Á Hiên quỳ ngồi bên người hắn, vội hỏi: “Sao cậu lại tới, chẳng phải cậu đã đồng ý tớ phải đi học ở trường rồi sao? Có phải cậu lén chạy đến không?”
“Không lén mà, đã xin nghỉ với thầy Trình rồi.” Buổi sáng Lưu Diệu Văn bị Trịnh Tố Nghiên “Thả trôi” như vậy, cả ngày lại chưa ăn cơm thì chiều đã đón xe tới, có phần uể oải.
“Cậu không gạt tớ chứ.” Tống Á Hiên truy cứu tận gốc.
“Xin thật mà, không tin thì cậu gọi hỏi thầy ấy đi, tớ bị mắng đến máu chó đầy đầu, mấy thầy cô trong văn phòng đều nghe thấy hết, cười đến sắp ngốc rồi.” Lưu Diệu Văn cười nhạo một tiếng. Trong lòng nghĩ, còn không phải do cậu nói buổi tối muốn thấy tớ sao.
“Được rồi, cậu ăn cơm chưa?”
Tống Á Hiên lắc đầu: “Chưa.”
“Vậy chúng ta đi ăn cơm, hay là gọi thức ăn ngoài đến phòng ăn?”
Tống Á Hiên nhìn nét mặt hắn, vốn muốn nói ăn trong phòng, nhưng lại nghĩ tới Diệp Tiếu Tiếu và Đinh Trình Hâm cũng ra ngoài dạo chút rồi, không thể lúc nào cũng để Lưu Diệu Văn nằm dí trong phòng cùng mình được.
“Nghe cậu… Tớ sao cũng được.”
Lưu Diệu Văn bật sáng điện thoại lên xem thời gian, 6 giờ 20, vẫn còn sớm.
“Vậy chúng ta ra ngoài ăn đi, tiện thể đi dạo.” Lưu Diệu Văn kéo cậu từ trên giường lên, cầm áo khoác dày trên giường tròng lên cho cậu.
Bên ngoài vẫn còn hơi lạnh, Tống Á Hiên hít một hơi, run cầm cập.
“Lạnh không?” Lưu Diệu Văn quay đầu lại giúp cậu sửa lại cổ áo, còn kéo khóa kéo lên một chút.
“Cũng, cũng được, chỉ là mới từ trong phòng máy điều hòa ra nên hơi khó chịu.” Tống Á Hiên thấy hắn cũng ăn mặc mỏng tanh, có phần lo lắng: “Cậu có lạnh không?”
“Không lạnh, sức chịu lạnh trên người tớ mạnh lắm đó, không tin cậu thử đi.” Lưu Diệu Văn cười nháy mắt khiến Tống Á Hiên lại đỏ mặt một hồi, lái sang chuyện khác hỏi hắn: “Bao giờ thì cậu đi?”
“Làm sao? Tớ vừa mới tới cậu đã muốn đuổi tớ đi?”
Tống Á Hiên vội giải thích: “Không phải không phải, tớ chỉ cho rằng cậu vắng học nhiều ngày như vậy sẽ không tốt, vắng nhiều quá sẽ bị tuột lại phía sau.”
“Nếu cậu thật sự sợ tớ học không kịp, vậy cậu về phụ trách học bổ túc cho tớ là được rồi.”
Lúc đang nói chuyện thì có một chiếc taxi dừng lại, Lưu Diệu Văn mở cửa xe để Tống Á Hiên ngồi xuống trước, sau đó mình mới ngồi vào.
Tài xế hỏi đi đâu.
Trước khi Lưu Diệu Văn tới đã tìm hiểu nơi vui chơi ăn uống ở nơi đây, bèn báo một cái địa chỉ.
Lưu Diệu Văn quay đầu dắt tay cậu đi vào trong, nhân viên phục vụ tiến lên đón: “Chào ngài, xin hỏi đi mấy người.”
“Hai người.”
Khoảng thời gian này Lưu Diệu Văn hay ăn cơm cùng Tống Á Hiên, cũng thăm dò được cậu thích ăn gì hay không thích ăn gì, rất nhanh đã gọi món xong, đưa cho người phụ vụ.
“Thêm một ly trà sữa, giờ không cần lên, lúc tính tiền chúng tôi sẽ mang đi.” Lưu Diệu Văn bổ sung.
“Được.”
Tống Á Hiên nghi ngờ: “Một ly?”
Lưu Diệu Văn ‘Ừ’ một tiếng: “Tớ không uống.”
Một bữa cơm mà Tống Á Hiên ăn có chút không ngon, mãi đến khi ra khỏi nhà ăn, Lưu Diệu Văn khép áo khoác lại giúp cậu, giơ tay gõ lên trán cậu: “Hoàn hồn.”
Tống Á Hiên che trán, nhắm tịt hai mắt, Lưu Diệu Văn cười nhét túi trà sữa vừa gói lại vào tay cậu nói: “Mới ăn cơm no mà về ngủ ngay sẽ đầy bụng, chúng ta đi chút đi, lúc tới tớ thấy bên kia có một hồ nước nhỏ trong công viên.”
“Ừm.”
Lời nói vừa dứt thì ánh đèn sau lưng chợt lóe, Lưu Diệu Văn nhanh tay lẹ mắt kéo cậu về phía mình, một chiếc xe gắn máy vèo một tiếng vọt tới.
“Đjt, thằng ngu này đâu ra vậy, trên lề đường mà cũng đua xe.” Lưu Diệu Văn vội cúi đầu, kiểm tra tay chân Lạc Hành: “Có bị thương chỗ nào không?”
Tống Á Hiên hãy còn sợ hãi thở hổn hển, ngón tay phát run cầm trà sữa, “Không… Không bị thương.”
Lưu Diệu Văn để cậu đi bên trong, tiếp đó nắm tay cậu, đồng thời nhét vào trong túi áo khoác ngoài của mình.
Tống Á Hiên len lén nhìn hắn, ngón tay bị hắn siết trong tay, cứ thấy ngứa ngáy, muốn động lại không dám động.
Tay Lưu Diệu Văn rất nóng, lúc hắn nắm gần như có thể thiêu rụi cậu. Từ đầu ngón tay truyền thẳng đến đầu quả tim, Tống Á Hiên nuốt nước bọt, bỗng nhớ tới ngày đó hắn uống say.
Lúc hắn uống say rất không nói phải trái, nhưng lại hấp dẫn chết người.
Tống Á Hiên hơi chớp mắt, nếu có thể ở bên hắn thì tốt rồi, nếu Lưu Diệu Văn có thể thích cậu thì tốt rồi, không cần giống như mình thích hắn, chỉ… chỉ thích một chút xíu thôi cũng được.
Lưu Diệu Văn quay đầu sang nhìn cậu, bỗng nhiên ‘À’ một tiếng rồi hỏi: “Uống trà sữa ngon không?”
Tống Á Hiên nhìn trà sữa đã uống một nửa, không biết tại sao hắn lại hỏi cái này, khẽ gật đầu trả lời: “Uống rất ngon.”
“Tớ nếm thử cái đã.”
Tống Á Hiên nghi ngờ, “Không phải cậu nói không uống…”
Lưu Diệu Văn không nói lời này mà nhận lấy, không thèm để ý tới nơi cậu vừa mới uống uống một hớp trà sữa matcha ngọt ngấy, lại mặt đầy bình tĩnh trả lại cậu.
“Khát.”
—
Lúc Tống Á Hiên bảo hắn nán lại chỗ này chỉ là một câu nói theo bản năng, chờ cậu tắm xong đi ra đã thấy Lưu Diệu Văn đang ngồi trên giường lấy điện thoại ra, cười như không cười chẳng biết đang gửi tin nhắn cho ai, trái tim nặng nề bỗng chốc nhảy lên.
Lần trước ở chung với hắn, hắn… cậu ngủ nên không biết, lần này cả hai đều tỉnh táo thì không khỏi sốt sắng, siết chặt góc áo.
Lưu Diệu Văn nghe Mã Gia Kỳ voice.
—— Anh Lưu, không phải mày nói đến phòng y tế sao, sao mãi không về vậy, không sao chứ.
Lưu Diệu Văn khẽ cười, đè lại phím voice: “Không sao, tao tới thành phố Bắc.”
Mã Gia Kỳ bên kia im lặng vài giây, tiếp đó là một tiếng ‘Oắt đờ phắc’: “Mày xem bệnh, xem đến thành phố Bắc? Chờ một chút, bọn lớp trưởng phải đến thành phố Bắc thi đấu mà!”
Lưu Diệu Văn cười nhạo: “Mắc mớ gì tới mày.”
Mã Gia Kỳ đương nhiên kêu to: “Dĩ nhiên là mắc mớ tới tao rồi, một tháng nướng cật của tao đâu! Này tao nói lớp mày cũng không lên cơm cũng không ăn đã chạy tới đó, mày có mưu đồ gì hả.”
“Tao vốn đâu thích học.” Ngón tay Lưu Diệu Văn vô thức gõ lên bìa sách, chậc một tiếng: “Tao đi tản bộ không được à?”
Mã Gia Kỳ ‘Ôi chao’: “Mày hay lắm, mẹ nó tản bộ từ Giang Thành tản tới thành phố Bắc, nói thật đi rốt cuộc mày đến làm gì!”
Lưu Diệu Văn vừa giương mắt đã thấy Tống Á Hiên đứng ở cửa phòng tắm, mặc áo ngủ do dự không bước lên, nhất thời nở nụ cười, để điện thoại xuống chìa tay về phía cậu: “Có lạnh không, đứng ở đó làm gì, tới đây.”
Lưu Diệu Văn ném sách qua một bên, kết quả không ném được nên rơi xuống đất. Tống Á Hiên đau lòng đi nhặt quyển sách bị hắn ném trở lại: “Ngủ cũng không đàng hoàng, xúc động cái gì.”
Tống Á Hiên nhặt sách lên, tỉ mỉ thổi thổi bụi, lại dùng tay lau lau mới để lên bàn.
Lưu Diệu Văn thấy cậu cẩn thận đối xử với một quyển sách như vậy thì lập tức ăn giấm, hơi bóp phần da sau gáy cậu: “Một quyển sách rách rưới mà cậu khẩn trương vậy làm gì, nếu không ngủ tớ sẽ đánh cậu.”
Tống Á Hiên sợ hết hồn, vội chui vào chăn bọc lấy mình, tay chân hồi hộp không biết để đâu, trong đầu toàn là cậu và Lưu Diệu Văn ngủ trên một chiếc giường.
Hắn cách rất gần, chóp mũi gần như cũng mang theo hơi nóng trên người hắn, là mùi xà phòng giặt sạch sẽ.
Tống Á Hiên vô thức nuốt nước bọt, sau đó rụt một cái sợ mình đụng phải hắn. Lưu Diệu Văn thấy cậu đã sắp lùi đến mép giường, nắm lấy tay cậu kéo vào lòng mình, dữ dằn nói: “Nghịch gì đó, bảo cậu đàng hoàng chút rồi, còn nhích?”
Cậu lập tức nhào vào lòng Lưu Diệu Văn, hô hấp cũng bị sự va chạm mà bỗng chốc đình chỉ, hai tay vô thức để trước ngực hắn, hai má cũng không cách nào ức chế được mà đỏ lên.
Hơi thở của Lưu Diệu Văn rất gần, thân thể cũng rất nóng, cách lớp áo ngủ mỏng manh truyền lên người cậu, hệt như một nguồn nhiệt có nhiệt độ vừa phải, khiến cậu suýt chút nữa đã không nhịn được mà chui vào lòng hắn.
Tống Á Hiên gian nan kiềm chế bản thân, hơi đẩy hắn nói: “Ngày mai tớ phải thi, dù sao thời gian vẫn còn sớm, tớ muốn xem lại bài thi một chút, cậu có muốn xem cùng tớ không?”
Thấy hắn không nói lời nào, Tống Á Hiên lại nhỏ giọng nhẹ nhàng hỏi hắn: “Được không?”
“Không được.” Thật ra Lưu Diệu Văn cũng rất có tinh thần, không buồn ngủ chút nào, đây là lần đầu tiên chân chính tỉnh táo ngủ cùng một giường với cậu, vừa nhấc tay là có thể ôm lấy cậu.
“Nhưng mà…” Tống Á Hiên bị hắn ôm trong ngực, khẽ nhếch đôi môi đỏ hồng, lại ngẩng đầu lên: “Chỉ xem chút thôi, một tiếng có được không?”
Tống Á Hiên cho rằng hắn đang giận, vội nháy mắt, giọng càng nhỏ hơn thử thương lượng: “Vậy năm mươi phút?”
Lưu Diệu Văn thở dài.
Tống Á Hiên càng luống cuống nhìn nét mặt của hắn, tim hồi hộp như gõ trống: “Nếu cậu làm đúng hết, tớ… tớ sẽ thưởng cho cậu, có được không?”
Lưu Diệu Văn nghiêng người sang, một tay đặt ngang hông cậu, một tay khác chống đầu nhìn cậu: “Đi lấy đi, nhưng phải xem trên giường.”
“Ừm!” Tống Á Hiên vui vẻ cười lên, chạy xuống giường lục mấy tờ bài thi trong cặp rồi lót lên trên gối, lại lấy một cây viết và một cuốn giải tích ra.
Lưu Diệu Văn xốc một góc chăn lên để cậu chui vào nằm úp sấp, nghiêng người với qua nhét góc chăn vào cho cậu, xác định gió sẽ không vào, lại chỉnh nhiệt độ máy điều hòa lên cao, mới nghiêng người nói: “Giảng đi.”
____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro