Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7


Khi một góc trong lòng anh đang cảm thấy thật thương cảm thì đột nhiên Chase mở toang mắt ra, khiến Josh đứng hình ngay lập tức. Ra là hắn ta không có ngủ mà chỉ đăng nằm đó nín thở mà thôi.

Ánh mắt của Chase di chuyển chậm rãi hướng về phía Josh, trong một lúc hai người chỉ nhìn nhau mà không nói gì. Đột nhiên Josh vô thức suýt nữa đã vươn tay chạm vào hắn ta, may thay, ngay lập tức nhận ra hành vi ấy của bản thân và dừng lại, nhưng do đó mà trông anh trở nên lúng túng hơn bao giờ hết.

Chase vẫn đang nhìn anh, như thể đang phân biệt người đứng trước mắt mình là ảo tưởng hay hiện thực. Không biết chừng hắn vẫn chưa tỉnh ngủ, Josh vội vàng hắng giọng.

"Nếu cậu ngủ lại đây, có cần tôi mang đến 1 cái mền lông không?"

Chase không đáp lại. Anh vẫn còn nhớ đến sự yên lặng liên tục của hắn trước khi cắn đứt lưỡi Duncan, cùng với sự thật rằng hắn đã liên tục phớt lờ mình và giữ im lặng, Josh bậm môi.

'Không phải là nói chuyện vô nghĩa sao? '

Đột nhiên như có một luồng điện chạy qua khiến anh rùng mình khi nhìn thấy Chase khẽ nhíu mày, có vẻ như đã nhận ra đây là thực tế.

Sự im lặng lần này không giống như những lần trước khiến Josh thật muốn chạy trốn khỏi bầu không khí bất thường này. Khi anh đang lén lút lùi lại phía sau thì Chase đột nhiên mở miệng.

"Không."

Giọng nói của hắn thì thầm tựa như tiếng thở.

"Tôi không cần đâu."

Hắn chỉ nói thế rồi thôi, Josh bất ngờ vì không nghĩ hắn ta lại có phản ứng một cách nhẹ nhàng như vậy, mà không nhất thiết phải nói thành tiếng chứ. Ngay lúc anh vội bước lui muốn rời khỏi nơi này, Chase bỗng nhiên cất giọng.

"Nếu muốn ngắm thì cứ ngắm, không tính phí đâu."

"Hả?"

Josh khựng lại vì bất ngờ bởi lời nói không ngờ của hắn ta. Thấy vậy, Chase nhếch môi cười. Nhìn bộ dạng hoang mang lúng túng kia, hắn ta tiếp tục trêu chọc với chất giọng nhàn nhạt.

"Thú vị lắm nhỉ, hãy ngắm thỏa thích để thỏa mãn lòng mình đi. Muốn đến đây trò chuyện cùng tôi không? Alpha trội trông thật khác thường làm sao nhỉ."

Josh bối rối chớp mắt.

"Tôi không làm những việc như là lấy người khác làm trò tiêu khiển. Ngoài ra, việc nói về ngoại hình hay cuộc sống riêng tư của khách hàng là trái với đạo đức nghề nghiệp của tôi."

Giọng nói chợt trở nên cứng nhắc vì Josh cảm thấy khó chịu khi công việc mà mình vẫn luôn tự hào lại bị đối xử một cách quá đáng như vậy. Chase yên lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt có vẻ nghiêm trọng của Josh, con ngươi màu tím ẩn trong mí mắt khép hờ ấy vẫn lưu lại trên cơ thể anh.

Rõ ràng là có ý định phản bác lại hắn ta nhưng Josh không có một chút sức lực nào, chẳng lẽ phản ứng của các ngư dân khi nghe tiếng hát của Siren cũng như này sao? Người đàn ông này chỉ cần nhấc nhẹ ngón tay lên thì bất cứ ai cũng không thể chối từ yêu cầu của hắn.

Sau đó Chase đưa tay lên, vẫy 1 cái thật nhẹ nhàng. Nưng chỉ như thế thôi là đủ rồi, trên thế giới này làm gì có ai nỡ từ chối bàn tay ấy chứ.

Josh khó có thể phân biệt được lý do tại sao đầu óc anh lại trống rỗng, lơ mơ như vậy là do chat dẫn dụ hay do khuôn mặt tựa như điêu khắc kia, điều duy nhất chắc chắn rằng nếu như bây giờ anh không làm theo ý hắn thì nhất định sẽ hối hận.

"...!"

Khi anh đến gần, đột nhiên Chase nâng thân trên lên và nắm lấy tay Josh kéo xuống. Josh ngã nhào xuống cơ thể hắn ta mà không phát ra tiếng động nào.

"Cậu có ý gì...".

Josh bối rối ngẩng đầu lên thì lập tức thất thần, Chase đang nhìn anh với đôi mắt đầy mê hoặc. Mái tóc ngày thường được chải gọn gàng giờ đây đã bị rối tung lên một cách bừa bãi, hai má nhợt nhạt ửng hồng, thêm vào đó phía trên là đôi mắt màu tím ngậm nước đang tỏa sáng lấp lánh như thể chứa nguyên vẹn cả ánh trăng, khiến Josh quên luôn cả việc phải hít thở.

Chase nhìn anh và mở miệng với khuôn mặt ngọt ngào đến phát điên kia.

"Muốn hôn không?"

Trong khoảnh khắc, trái tim Josh chùng xuống. Khuôn mặt tinh xảo của Chase hiện đang chiếm hết tầm nhìn trước mắt anh, từng ngón tay trắng nõn chạm vào cần cổ anh. Từ từ dồn sức vào bàn tay, Josh nghiêng đầu theo sự dẫn dắt của hắn ta. Ngay khi đôi môi của Chase tiến lại gần, cảnh Duncan đổ máu như được tái hiện trước mắt anh

'Mình có thể cũng sẽ bị cắt đứt lưỡi như kia.'

Nội tâm anh không ngừng đấu tranh, vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn dâng trào cùng một lúc. Ngay trước khi hắn hôn Duncan, sự ghen tuông và bối rối vô lý đã làm xáo trộn tất cả các cảm xúc của anh. Tuy nhiên, mặc cho đang hỗn loạn nhưng anh vẫn không thể cưỡng lại Chase được. Ngược lại, anh nghiêng đầu theo ý hắn.

Hàng mi dài của Chase dần hạ xuống và thu vào tầm mắt anh, Josh nhắm mắt lại khi hơi thở ấm áp chạm vào môi. A, ngay khi vừa thở ra một hơi thật dài, anh ta liền mở miệng mắng chửi.

"Mẹ mày, miễn là ai cho ngủ cũng đều được đúng không hả?"

Josh mở mắt nhìn xuống hắn ta, Chase vẫn đang nhìn anh nhưng là khuôn mặt tràn ngập sự khinh miệt và chế giễu.

Josh muộn màng nhận ra rằng Chase đã trêu đùa mình.

"Cái gì..."

Anh rên lên một tiếng như tiếng than thở rồi vội vàng đứng dậy, Chase vẫn cứ nhìn anh như thế.

Josh đứng yên đó, đưa tay lên quẹt môi rồi ngó xuống. Mặt anh đỏ bừng, đôi mắt trừng trừng, dù cho gió lạnh tạt vào nhưng cơ thể anh vẫn nóng ran. 'Mẹ kiếp, sao lúc này đầu óc không nghĩ được gì cả chứ?' Anh cần phải nói gì đó, nhưng trong tâm trí lại không có gì xuất hiện được cả. Trái tim đang đập điên cuồng nhưng không thể phân biệt được là do nhục nhã hay do tiếc nuối, đến khi anh phần nào bình tĩnh lại được thì chỉ còn hiện hữ mỗi sự thất vọng.

Tự lúc nào Chase đã trở về trạng thái bình thường với biểu cảm đơ như búp bê mọi khi và đang nhìn vào Josh. Josh nhìn hắn ta và bất giác nở một nụ cười gượng gạo. Chase khựng lại và cau mày.

"... Suýt nữa thì bị cắt lưỡi."

Hắn ta cũng chẳng thèm hé nửa lời trước chất giọng bình thản mọi khi của anh, Josh bực bội nhìn hắn ta như thể cuộc thẩm tra bị lật ngược vậy, anh tiếp tục thản nhiên nói cho xong chuyện.

"Cậu có chắc là mình ổn không? Ngay cả khi không về phòng."

Chase vẫn không động đậy gì ngoại trừ việc đứng đấy nhìn chằm chằm anh rồi cười nhạt, như thể khinh thường anh vậy. Josh xem như anh ta vẫn ổn, thờ ơ nói chào rồi quay lưng bỏ đi, dù vậy Chase vẫn không hé môi nửa lời.

'Phải bỏ chạy đi thôi.'

Bước chân di chuyển từng bước một dần nhanh hơn, có cảm giác ánh mắt của Chase dường như vẫn bám sát phía sau lưng mình vậy. Anh bất giác đột ngột bỏ chạy, không thể không chạy trốn mà. Linh tính mách bảo rằng chỉ cần anh dừng lại dù chỉ một bước thôi sẽ bị người đàn ông ở đằng sau tóm gọn, nếu như vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra đây.

Anh cố chạy thật nhanh vào được trong ngôi nhà, thở hồng hộc rồi vội vàng đóng cánh cửa sau lưng. Trong giây lát, một mảnh im lặng đến đáng sợ ập đến. Trong hội trường rộng lớn đến mức chỉ có tiếng thở hổn hển của bản thân là vọng lại một cách u ám.

Đương nhiên là Chase đã không theo sau anh, sự nhẹ nhõm kéo đến cùng với chút trống trải.

"Tỉnh táo lại đi, đồ ngốc."

Josh cố tình lớn giọng chửi rủa. Nghĩ đi nghĩ lại về chuyện đó, anh lôi hết chỗ kẹo còn lại trong túi rồi cho sạch vào miệng một lần.

'Tuyệt đối không được để người đàn ông đó mê hoặc.

Và chính là Chase Miller chứ không phải ai khác.'

"Cắt! Đến đây thôi!"

Khi tiếng hét của đạo diễn vang lên, bầu không khí căng thẳng trên trường quay ngay lập tức được giải tỏa, xung quanh vốn đang xì xào lo chuẩn bị thiết bị và bàn tán to nhỏ đã nhanh chóng huyên náo lên. Lúc đó đạo diễn đã cho gọi Naomi, cô rời khỏi vị trí và đi đến chỗ anh ta. Sau đó Chase cũng đứng dậy theo

Josh vẫn luôn đứng canh cách đó một khoảng không xa, trong quá trình quay phim anh phải luôn quan sát Chase cũng như xung quanh hắn. Anh bước lên ngay lập tức, bọn họ phải ở cùng nhau cho đến Chase trở lại quay phần đầu phim.

Thư ký Laura cũng đang chờ ở quanh đó, cô ấy đã bắt kịp Chase trước Josh. Chase nhận chai nước từ Laura rồi nhấp một ngụm và ngay lập tức nhăn mặt. Mọi người đứng đó, bao gồm cả Josh đều trở nên căng thẳng. Ngay sau đó, hắn ta ném chai nước vẫn còn hơn phân nửa một cách không thương tiếc. Chai nước bị đập mạnh xuống sàn nhà và nước văng lên tung tóe nhưng không ai dám phàn nàn gì, Laura cẩn thận hỏi lý do.

"Tôi không biết điều gì khiến anh không hài lòng...? Nhưng nếu nhãn hiệu có vấn đề, tôi sẽ chuẩn bị chai nước khác."

Chase liếc qua cô và nói ánh mắt lạnh lùng và đáng sợ, khiến cổ giật thót.

"Nó có mùi Omega."

"Sao?"

Laura bàng hoàng chớp mắt. Josh cũng ngạc nhiên nữa, nhưng anh vô tội vì không hề đến gần chai nước. Ngoài ra, Chase thường cáu kỉnh và bực bội vì những việc nhỏ nhặt như vậy trong suốt quá trình quay phim. Josh thở phào nhẹ nhõm khi nghĩ đến việc không bị liên lụy trong chuyện này, nhưng mặt khác cũng không còn cách nào là giả vờ cảm thấy bứt rứt... Trong lúc hắn im lặng quan sát, Laura vội vàng nói.

"Tôi xin lỗi vì đã để chuyện này xảy ra... Lần sau tôi sẽ kiểm tra kĩ và chú ý hơn. Trong số các nhân viên, đã nói rõ ràng là những Omega đã được dặn không được đụng tay vào bất cứ đồ vật nào của ngài Miller rồi, nhưng việc đưa vào nội dung hợp đồng thì làm thế nào..."

Cô bối rối rồi vội vã chạy theo Chase, khi hắn đang bước đi với sải chân lớn hơn bình thường và tỏa ra sát khí.

"Miller, tôi xin lỗi, nhưng anh có thể kiểm tra cái này một chút không?"

Chase nhìn cô ấy một cách bực bội, rồi bất ngờ chạm mắt Josh. Josh vẫn mỉm cười theo thói quen, nhưng Chase hoàn toàn phớt lờ anh với khuôn mặt vô cảm và quay đi.

Josh xấu hổ gãi đầu trước phản ứng lạnh nhạt của hắn ta, vừa đúng lúc nhân viên đi ngang qua mỉm cười và chào hỏi, anh cũng cười tươi đáp lại. Ngay sau đó anh đưa mắt về phía Chase, nhưng hắn ta vẫn tiếp tục nhìn về phía trước và bước đi.

Từ vụ việc ngày hôm đó, họ còn chẳng nhìn nhau đến 1 giây chứ đừng nói đến việc giao tiếp.

Josh coi đó là điều hiển nhiên. Việc xảy ra trong sân vườn ngày hôm đó chỉ là để cười nhạo bản thân, giờ nghĩ lại tự nhiên thấy thật chua xót trong đáy lòng.

Đã gần 10 ngày trôi qua. Trong thời gian này, việc quay phim từ bộ tiểu thuyết đã được bắt đầu và Josh đã quen với mái tóc đen của ai kia ở một mức độ nào đó rồi.

Bản gốc của bộ phim là cuốn tiểu thuyết đã được xuất bản hơn 10 năm. Tuy đã cũ, nhưng lại có một lực lượng fan hùng hậu, nên ngay khi có thông tin bộ phim sẽ được dựng thành phim lan ra, đã có một cuộc náo loạn không hề nhỏ. Nhưng đó là chỉ sau khi người ta biết rằng Chase sẽ thủ vai Doctor Flame.

Dr. Flame do Chase đảm nhận không phải là nhân vật chính nhưng là một phản anh hùng trong một loạt series của bộ truyện. Tuy đối đầu với nhân vật chính nhưng lại là một nhân vật có sức hút nên có không ít người hâm mộ, vấn đề là những người hâm mộ đó rất cực đoan.

Trước khi bức ảnh nhuộm tóc đen được công bố, tất cả đã đồng loạt phản đối và la ó 'không được là Chase Miller', rằng không hề hợp vai.

Sau đó, khi bức ảnh hóa trang thành Dr. Flame được công bố, họ lại hét lên 'Chase Miller không được!' dù là hợp với hắn ta đấy, nhưng vẫn không được. Lý do mỗi lần đều thay đổi nhưng kết luận thì lại giống nhau.

Dù sao thì ai cũng có lý do của bản thân để ghét người khác. Cho đến nay thì đã có rất nhiều fan lẫn antifan, nên cuộc tranh cãi là không thể tránh khỏi rồi. Và cuộc tranh cãi nảy lửa đã lan rộng từ nhà sản xuất đến tận Keith Pittman, người đã phân vai diễn này. Tất nhiên, Pittman cũng không có một chút mảy may quan tâm, và cuối cùng thì đã đến bước quay phim lúc này.

Josh tin rằng mọi tranh cãi rồi sẽ biến mất sau khi bộ phim được công chiếu. Trong bộ phim, không có nhiều phân cảnh có hắn ta, nhưng chỉ cần lướt qua một bên màn hình là đủ nổi bật sự hiện diện rồi. Hơn nữa, khi hắn ta đọc lời thoại, ngay cả các nhân viên cũng nín thở lắng nghe, bất cứ ai nhìn vào cũng biết ngay khoảnh khắc đó người này chính là Dr. Flame.

Nhưng sau khi phát ra tiếng "cắt", hắn ta ngay lập tức quay trở lại là Chase Miller. Tất cả mọi người đều tránh đi và hắn ta cũng chẳng thèm để ý. Ngay cả bây giờ, hắn ta cũng chỉ nhìn thẳng về phía trước và bước vào ngay trong phòng nghỉ.

Các ánh mắt tập trung tạm thời vào dấu vết của hắn ta biến mất trong tích tắc và nhanh chóng bị phân tán đi. Josh, người luôn cảm thấy căng thẳng trong suốt quá trình quay phim cũng thở phào nhẹ nhõm, tất nhiên hầu như mọi người đều như vậy cả.

Bây giờ thì có thể nghỉ ngơi một chút cho đến cảnh tiếp theo. Sau khi thay ca với Isaac, anh đi uống chút cà phê.

"Chào Josh."

Một trong những nhân viên chào hỏi anh. Đây là một người phụ nữ có dáng vẻ nhỏ nhắn, chỉ cao ngang vai anh và nghe nói là thư kí của một diễn viên khác. Anh hơi bối rối trước việc không biết tên của cô ấy, nhưng may mắn là cổ có gắn bảng tên. Josh mỉm cười và chào hỏi lại.

"Rất vui được gặp, Heather."

Cô ấy có chút đỏ mặt và tiếp tục nói.

"Buổi chụp hình hôm nay của Miller kết thúc rồi à?"

"Vẫn chưa, còn một cảnh nữa vào buổi chiều, lát nữa sẽ có người đến thay. Tôi chỉ tranh thủ uống cà phê và nghỉ ngơi một lúc thôi."

"Canh giữ trong suốt cả buổi chắc là rất mệt nhỉ? Miller có vẻ như nhận được rất nhiều lời đe dọa.nữa."

"Đó là công việc mà, cũng không thể làm gì khác được."

Heather thoáng mỉm cười trước câu trả lời nhẹ nhàng ấy. Nói chuyện phiếm thêm vài câu thì anh trở lại công việc, chỉ là anh chẳng nhớ nổi mình đã nói cái gì. Và sau đó thì anh có thêm nhiều cuộc trò chuyện vô nghĩa hơn với mấy nhân viên ở đây trước quay trở lại phòng nghỉ của các vệ sĩ.

Ngay khi trở về khách sạn, Josh vào phòng tắm, tắm rửa qua loa dưới vòi hoa sen rồi trở về nằm xuống một góc ở trên giường. Mấy tên vệ sĩ đã ngáy ngủ chiếm gần hết cả phòng, Josh lăn đi lộn lại loanh quanh một lát rồi mới ngủ thiếp đi.

*

*

"Vậy thì tôi sẽ xử lý vụ đó như vậy. Hiện còn khoảng 2 tiếng, Có cần tôi báo cho anh biết khi đến giờ không?"

Chase thậm chí còn không hướng mắt về âm thanh đang vọng lại ở bên kia của Laura mà nhàn nhạt nói.

"Không."

"Tôi đã hiểu, nếu cần gì thì hãy gọi cho tôi."

Cô nhanh chóng lùi lại và rời khỏi phòng nghỉ. Chase cởi bỏ bộ độ bất tiện trên người ra rồi ném bừa bãi nó lên ghế và nằm phịch xuống giường, dù không thực sự buồn ngủ cho lắm. Đang xoay người lại thì lọ thuốc trên bàn lọt vào tầm mắt hắn ta, nó được cô thư ký chuẩn bị sẵn. Hắn ta chậm rãi đứng dậy và lướt nhìn dòng chữ vô nghĩa ở trên nhãn.

Hắn thật muốn đổ hết đống thuốc trong chai uống hết một lần, nhưng chỉ có một liều thuốc duy nhất trong đó. Laura luôn để lại lượng thuốc nhất định như thế này kể từ vụ anh nốc hết chai thuốc và gây náo loạn. Mặc dù vậy, vẫn là nhiều hơn bình thường, và Chase luôn uống quá liều lượng quy định. Trong những lần quay phim trước, hắn đã thường uống nhiều hơn thế, và lần này cũng không khác gì.

Chase nghiêng lọ thuốc và đổ lên lòng bàn tay, ngồi yên nhìn xuống chúng rồi cho hết vào miệng nuốt xuống. Sau khi uống hết nước trong chai nhựa, hắn ngả lưng ngồi dựa vào tường.

Bên ngoài mơ hồ có tiếng mọi người cười đùa và nói chuyện nhàn nhạt, âm thanh không ngừng vang lên. Đối lập với một mảng im lặng đến đáng sợ ở bên trong phòng nghỉ, phải nghe lấy tiếng thở ra nhè nhẹ của chính mình thật là nặng nề.

* * *

Vì lịch quay dự kiến diễn ra vào ngày hôm đó là cảnh đánh bom nên từ ngày hôm trước, các nhân viên đã rất căng thẳng. Thật khó để tạo ra một cảnh phim không mắc lỗi vì đây là cảnh đốt cháy một tòa nhà, việc phải kết thúc một cảnh quay trong một lần luôn rất phức tạp, nhưng vì đây là một cảnh nguy hiểm nên trách nhiệm càng tăng lên gấp bội.

Mặc kệ đám nhân viên chuyên gia đang tính toán lại trọng lượng của thuốc nổ và kiểm tra các chi tiết kỹ càng. Như thường lệ, Josh đứng cách xa để trông Chase, hắn ta đang đứng cùng Naomi ở cạnh đạo diễn và nghe giải thích về cảnh quay.

"Vụ nổ sẽ xảy ra ở chỗ đó nên nhất định phải chạy thật nhanh ở kia. An toàn là ưu tiên số một nên phải cẩn thận, trước tiên thì chúng ta sẽ diễn tập trước"

Có rất nhiều việc phải làm, bắt đầu từ việc lắp đặt thiết bị an toàn. Naomi cười đùa như thường lệ.

"Nếu lỡ sơ suất, chắc tôi sẽ bị nướng chín mất. Nhưng mà ăn tái rất ngon nhaaa."

Một nhân viên khác cười và cũng đùa theo.

"Cô muốn tối nay chúng ta mở tiệc bít tết không?"

"Ồ, mong quá đi, cơ mà hi vọng là tôi không phải là người lên dĩa nhá."

Naomi chắp hai tay như đang cầu nguyện, rồi liếc nhìn sang Chase. Có vẻ như cô mong bọn họ sẽ chung nhịp điệu tâm giao, nhưng không thể nào có chuyện đó được. Naomi lắc đầu cười khổ trước thái độ không thèm hợp tác kia, biết ngay mà.

Khi đó Josh cảm thấy rất kì lạ, cảm giác Chase cứ luôn tỏ ra thái độ khó chịu một cách khó tả. Khuôn mặt vô cảm, môi mím chặt, thái độ phớt lờ lời nói của người khác hoàn toàn không khác gì mọi khi, nhưng anh cũng không thể tìm ra câu trả lời tại sao lại cảm thấy như vậy.

"C không phải hơi lạ sao?"

Josh liếc qua Mark. Cũng giống như Josh, Mark cũng đảm nhiệm trông coi Chase và cảnh giác xung quanh, anh ấy liếc nhìn Josh rồi quay lại Chase.

"Chỗ nào?"

"Để xem, tôi không chắc nữa..."

Mark trả lời nhỏ dần với giọng nói thờ ơ thiếu tự tin.

"Vẫn như mọi khi mà, gì đâu chứ?"

Josh đành im lặng, không có dấu hiệu nào đủ thuyết phục suy nghĩ của của anh cả. Trong khi đó, mọi công tác chuẩn bị đã hoàn tất.

*

*

Quá trình diễn ra suôn sẻ. Sau khi buổi tập dượt diễn ra an toàn, đạo diễn đã bắt tay vào quay phim ngay lập tức.

"Nào, tập trung cao độ để kết thúc trong một lần luôn."

Dù ông ấy là một đạo diễn nổi tiếng được công nhận trong việc không chỉ có kĩ năng xây dựng các cảnh quay tuyệt đỉnh về những pha hành động mà còn về các bố cục câu chuyện, nhưng vào những lúc như thế này, ông ấy dường như cũng không tránh khỏi sự căng thẳng. Josh nhìn khuôn mặt hay cười của đạo diễn nay đã trở nên cứng ngắc, đã đi đến kết luận rằng sự khác biệt mà anh cảm nhận được cũng là do sự căng thẳng tại hiện trường quay phim ảnh hướng đến.

Chase và Naomi đã đi vào trong tòa nhà, việc quay phim trong nhà đã kết thúc vào ngày hôm trước và hôm nay chỉ cần quay cảnh trốn thoát là xong việc.

"Ngày nay những cảnh như này không phải đều sử dụng CG hết sao?"

Mark thì thầm thắc mắc, Josh cũng nhỏ giọng đáp lại.

"Có rất nhiều bộ phim thì không làm vậy."

"Lâu lắm rồi tôi không xem phim, cái này cũng hấp dẫn đấy chứ"

Mark mỉm cười mãn nguyện khi nghĩ đến việc quay trở về nhà kể chuyện cho mấy cô công chúa về chuyến phiêu lưu mạo hiểm này. Sau khi kết thúc buổi chụp ảnh, anh ấy đã định hỏi xin chụp ảnh cùng với chữ ký của mấy người nổi tiếng, tất nhiên Chase là một ngoại lệ.

Nhân viên chạy ra từ bên trong tòa nhà khoanh tay ra dấu cho thấy mọi thứ đã sẵn sàng. Khi anh ta nhanh chóng biến mất khỏi màn hình, đạo diễn thở một hơi thật sâu rồi hô to.

"Bắt đầu!"

Sau khoảng 5 giây tĩnh lặng, một phần tòa nhà đã phát ra tiếng nổ ầm ĩ. Mặc dù đã dự đoán trước nhưng quy mô lớn đến mức khiến Josh phải đứng hình thất thần một chút.

Josh hướng mắt xuống dưới nhìn cơn chấn động gây rung lắc, cuộc ném bom bây giờ mới thực sự bắt đầu.

Bắt đầu từ cuối tòa nhà, chỉ trong vài giây các chất nổ vang lên liên tiếp. Khói bốc lên cùng với mùi thuốc súng nghi ngút làm anh cay cả mắt, Josh vội vàng nhướng mi liên tục nhưng không rời mắt khỏi tòa nhà. Những cú nổ lớn nhỏ vang theo sau, ai nhìn vào cũng thấy tình hình rất suôn sẻ. Bây giờ Chase và Naomi sẽ sớm chạy ra khỏi tòa nhà, Josh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã 5 phút trôi qua kể từ khi vụ nổ bắt đầu nhưng lại hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện của con người trong làn khói của vụ nổ đang bốc khói đen đó.

Lần này không chỉ có mình anh cảm thấy kỳ lạ.

"...không phải hơi muộn à?"

Mark nói khẽ, Josh cũng nghĩ như vậy. Mark quay đầu lại và cả hai đồng thời nhìn nhau.

Josh nhanh chóng nghĩ ra lộ trình để có thể chạy đến kịp thời bằng xe hơi nếu có xảy ra chuyện gì, lập tức tính toán mô phỏng trong đầu lối đi đến nơi có Chase và thời gian chạy đến đó và giải cứu anh ta, rồi thở dài một hơi.

Mark lẩm bẩm cạnh cũng nhìn ra được suy nghĩ của anh.

"Tôi sẽ lo một bên."

"Vâng."

Josh gật đầu trong căng thẳng. Mark lên tiếng trước phản ứng của đạo diễn, nhưng ông ấy lại chỉ xua xua tay như đang cố gắng làm dịu sự bất an của mình.

"Không sao đâu, vẫn còn dư dả thời gian mà, nhỉ? Nếu muốn lên hình thì phải kiên nhẫn thêm chút nữa. Đã nói rõ với Chase rồi mà phải không?"

"Vâng, cả hai diễn viên chắc chắn không phải mới quay cảnh như này một hai lần đâu."

Không còn cách nào khác là đồng tình với nhân viên phụ trách cháy nổ. Mark quay lại nhìn Josh và lắc đầu, ra lệnh chờ thêm một chút nữa. Josh miễn cưỡng nhìn chằm chằm vào tòa nhà và nắm chặt tay thành nắm đấm rồi lại mở ra thật nhiều lần, sốt ruột chờ đợi. Trong khi đó, các vụ nổ đã xảy ra liên tục thành chuỗi và tòa nhà đã sụp đổ một nửa rồi.

*

*

"Chase!"

Tiếng hét của người phụ nữ bị lấn át trong tiếng nổ khiến hắn tỉnh táo một chút, khi hắn chuyển tầm nhìn trống rỗng sang thì thấy Naomi đang hoảng sợ nhìn mình một cách bất an.

"Anh không sao chứ? Sao anh lại làm thế? Tai không nghe được à? "

Đó là việc thường xuyên xảy ra khi quay những cảnh đánh bom. Việc mất thính lực trong chốc lát và mất ý thức cũng là chuyện bình thường.

'Không có gì bất thường cả, vậy sao cô lại phản ứng như vậy?'

Chase khó hiểu nhìn xuống cô. Cô ấy đang rõ ràng là cảm thấy bất an, chính xác là đang lo lắng cho hắn.

"Bây giờ chúng ta phải ra ngoài, trước khi vụ nổ tiếp theo xảy ra."

Naomi nói với khuôn mặt căng thẳng khác với bình thường. Đó là việc cô đã biết trước rồi, bản thân hắn cũng chỉ đang chờ đúng thời điểm. Nhưng tại sao lại muốn làm vậy?

"Chase!"

Naomi lại hét lên. Cô chộp lấy cánh tay Chase và lắc lư dữ dội, hắn mới định thần lại.

'...Hả?'

Hắn ta ngẩn ra một lúc, khung cảnh vừa nhìn thấy trước mắt đã hoàn toàn biến mất. Chỉ trong vòng 1-2 giây, tòa nhà đã sụp đổ hết một nửa, hắn ta chớp mắt không tin nổi.

"Không kịp nữa, chúng ta phải ra ngoài ngay bây giờ."

Naomi nói với giọng hốt hoảng hối thúc và vội vàng ôm lấy cánh tay Chase bắt đầu bỏ chạy. Nhưng đó là một sai lầm. Chase vốn đã bị chống mặt một lúc trước đó bất ngờ ngã khụy xuống.

"Chase!"

Naomi run rẩy hét lên. Phía sau liên tục vang lên tiếng đổ nát, từng mảng khói đen cuộn trào xoay chuyển như quỷ dữ chực lao tới. Naomi luống cuống nhìn xung quanh.

'Làm sao đây? Mình có nên bỏ chạy một mình không? Nhưng chúng mình phải cùng nhau trốn thoát. Còn bộ phim thì sao?'

Trong chốc lát, cô nhớ đến hình ảnh con chó con đang đợi mình ở nhà. Chồng cô dù có bỏ cô rời đi thì nó vẫn luôn bên cạnh cô, đợi cô ở nhà.

"Miki...!"

Khi cô vẫn đang lẩm bẩm tên của Miki trước khi tìm cách thoát nạn, thì bên này Chase phần nào tỉnh táo lại rồi loạng choạng đứng dậy một cách khó khăn. Khói đen đang lao thẳng vào phía sau họ. Chỉ cần thêm một cú phát nổ nữa thôi, họ sẽ bị nuốt chửng cùng ngọn lửa ở đây.

Ngay lúc đó, Chase đã nắm lấy eo Naomi.

*

*

Tiếng xì xào lo lắng vang lên khắp nơi. Khói đang bốc lên kinh hoàng và vụ nổ vẫn tiếp tục nhưng thời gian trôi qua vẫn không có chuyển động nào từ bên trong ngôi nhà. Bầu không khí dao động từng chút một trôi qua, chỉ có đạo diễn và đội đánh bom bình tĩnh nhìn thẳng về phía

trước. Nhưng có lẽ họ cũng không nắm bắt được thời điểm để dừng lại.

"Mark."

Josh không thể chịu đựng được nữa nên đã gọi tên đội trưởng. Mark cũng khó chịu với vẻ bối rối và mở miệng định nói gì, nhưng rồi lại đóng lại. Đây là tình huống mà anh không thể ra quyết định, nếu họ đang làm đúng quy trình và bọn anh vội vàng nhảy vào và làm hỏng cảnh quay thì làm sao bên anh chịu trách nhiệm đây? Tất nhiên Josh cũng lo lắng tương tự như vậy.

Tuy nhiên, anh ta cũng không phải là không có kinh nghiệm trong cháy nổ. Ngược lại, anh đã trải qua nhiều lần huấn luyện thực tế và cả trong chiến trận trong nhiều năm. Rõ ràng là tình hình đang trở nên không ổn.

Khi vụ nổ xảy ra thêm một lần nữa, Mark đưa ra quyết định. Anh phớt lờ đi cái ý nghĩ rằng nếu phá hỏng cảnh quay và yêu cầu bồi thường một khoản thiệt hại khổng lồ thì phải làm sao... Bây giờ ưu tiên hàng đầu là cứu họ.

"Vào đi, Josh."

"Rõ."

Josh trả lời ngay lập tức. Ngay khi anh định chạy về phía hướng đi đã được định sẵn, bỗng nhiên có tiếng hét lớt kinh ngạc.

"A!"

Cả hai dừng lại và tập trung ánh nhìn theo hướng mà người kia đang nhìn, thoạt nhìn có bóng người thoáng qua hiện hữu chập chờn giữa làn khói đen bốc lên. Có thể là chỉ là ảo ảnh, nhưng anh ta đã bỏ lỡ thời điểm nhìn rõ mất rồi. À, trong lúc đó thì quả bom cuối cùng đã nổ. Khi anh kinh hãi trước màu trắng xóa mới vụt lên, thì có ai đó đã bay qua làn khói và ngọn lửa ngùn ngụt.

Đó chính là Naomi đang hét lớn và nhảy xuống, ngay sau đó thì Chase cũng nhảy ra.

Tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên từ khắp nơi. Naomi đã hạ cánh an toàn trên tấm thảm trải sàn, sau đó Chase cũng va chạm toàn thân xuống. Một iếng nổ khủng khiếp vang lên cùng với việc tòa nhà bắt đầu sụp đổ trong tích tắc chôn vùi trong ngọn lửa đỏ rực.

"Cắt!"

Ngay khi tiếng hét của đạo diễn vang lên, các nhân viên ngay lập tức chạy đi chữa cháy chỗ tòa nhà và thư ký quản lý của các diễn viên tập trung lại và bắt đầu chăm sóc họ.

"Naomi, cô không sao chứ?"

"Tại sao hai người ra ngoài trễ vậy? Có bị thương chỗ nào không?

"Chúa ơi, cô không biết tôi lo lắng thế nào đâu. Dù vậy thì cảnh quay cũng rất tuyệt vời."

Những lời khích lệ và an ủi cô ấy tới liên tiếp, nhưng Naomi vẫn chỉ chớp mắt với khuôn mặt ngơ ngác. Cô ấy đột loạng choạng đứng lên và quay lại nhìn phía sau với khuôn mặt xinh đẹp và mái tóc bị rối tung lên, Chase đang phủi bụi bẩn trên áo một cách chậm rãi. Khuôn mặt vẫn không có cảm xúc gì.

"Naomi?"

Sau khi định thần lại thì thư ký lại gọi cô, Naomi lập tức tỉnh táo và chớp mắt.

"Đợi tôi một chút."

Sau khi nói lời thứ lỗi, cô vội vã đi đến chỗ Chase. Chase vừa định rời khỏi chỗ thì bị Naomi chặn đường ở phía trước.

"Tôi muốn nói chuyện một chút, được chứ?"

Cô ấy cố tình mỉm cười và nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều hướng mắt về Chase xem hắn sẽ phản ứng thế nào. Chase gật đầu một cách nhẹ nhàng mà nhìn xuống Naomi, mọi người xung quanh đã lùi lại vài bước. Naomi mở miệng cẩn thận để không lọt vào tai những người ở đây.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Anh có biết là lúc nãy suýt đi gặp diêm vương luôn không hả?"

Cô ấy hỏi bằng giọng điệu gay gắt như thể cảm xúc đang kìm nén nãy giờ được giải phóng, nhưng Chase vẫn không có phản ứng gì. Naomi càng tức giận hơn với ánh mắt vô cảm đang nhìn mình chằm chằm một cách thờ ơ kia.

"Tôi không biết tâm trí anh cứ ở đẩu đâu, nhưng khi quay phim làm ơn hãy tập trung vào. Đừng có gây phiền phức cho người khác, nghĩ đến việc suýt nữa thì tôi cũng bị anh cuốn vào vụ hồi nãy đi."

Cô nhớ lại làn khói đen đang tràn vào thì lại run rẩy một lần nữa. Mặc dù vậy, Chase hoàn toàn không cho thấy sự lo lắng hay quan tâm, cứ trưng ra vẻ mặt vô cảm không thay đổi đến mức làm Naomi chán ngấy.

"Rốt cuộc là anh bị sao vậy chứ? Chắc tôi điên mất."

Cô thở dài một hơi rồi vò cái đầu tóc rối của mình.

"Lần này ta đã vượt qua một cách an toàn, nhưng lần sau còn tiếp tục như thế này nữa, tôi sẽ không để yên đâu, nghe chưa hả?"

"..."

"...Ha."

Cuối cùng Naomi đã kiệt sức trước và xoay người rời đi, trước đó không quên phun ra những từ chửi rủa như tên nhãi chó chết, Chase, Grayson, tất cả bọn người Miller đều là quái thai.

"Anh Miller, anh không sao chứ?"

Laura đợi Naomi rời khỏi chỗ đó thì vội vã quay lại đó hỏi han. Cô tò mò không biết họ đã nói chuyện gì nhưng chỉ có thể hỏi như thế mà thôi, không thể nào có câu trả lời từ miệng Chase được đâu.

Quả nhiên hắn ta không nói gì hết. Tuy nhiên, trái ngược với dự đoán rằng hắn sẽ bơ đẹp và bỏ đi, thì Chase đứng yên không nhúc nhích khiến Laura trở nên bất an trong lòng.

"Tôi..., cậu Miller......?"

"...Vâng, vâng. Đúng vậy, vâng."

Josh nghe câu trả lời ngắn gọn của Laura và nhìn xuống Chase. Chase vẫn không thể tỉnh táo lại cho đến tận khi đưa đến phòng nghỉ và nằm trên giường. Mark khăng khăng phải đến bệnh viện ngay lập tức, nhưng Laura đã từ chối.

"Việc cần làm bây giờ là phải liên hệ với bác sĩ trị liệu riêng. Anh biết đấy, sẽ rất phức tạp nếu để lộ ra việc ngài Miller đang dùng thuốc."

Các vệ sĩ không thể nói gì trước cảnh báo của cô ấy. Không còn cách nào khác là đặt Chase nằm trên giường theo chỉ thị của Laura và chờ đợi cuộc gọi điện với bác sĩ kết thúc. Josh chỉ đứng lặng người nhìn khuôn mặt nhợt nhạt hơn ngày thường của Chase.

còn tỉnh táo rồi, mất kiểm soát giống như cầu chì mà bị gãy vậy ấy."

"Nếu vậy là cái gì đến nó sẽ đến."

Laura gật đầu với kết luận của Josh.

"Vâng, vì vậy các anh không cần phải cảm thấy tự trách đâu."

Laura cười nhẹ với Josh, nhưng khuôn mặt anh không chút biểu cảm. Laura trở nên xấu hổ vội vàng kiểm tra thời gian và mở miệng.

"Tôi nghĩ mình nên thảo luận với quản lý về chuyện này, tôi có thể giao chuyện ở đây cho anh được không? Nếu có việc gì thì hãy gọi điện cho tôi nhé, tôi sẽ chạy đến ngay."

"Không vấn đề gì."

"Cảm ơn anh."

Laura cười thêm một lần nữa và đi ra khỏi phòng nghỉ, trong phòng chỉ còn lại Josh và Chase. Trong cái không gian im ắng, Josh thở dài và quay người lại, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Chase.

Hơi thở của hắn đã ổn định hơn, nhưng sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt như cũ. Bảo đây là cái xác chắc ai cũng tin ấy chứ.

Bác sĩ sẽ sớm đến đây thôi, ông ấy chỉ cần đến khám sơ qua và xác nhận rằng không có gì bất thường là mọi việc ổn thỏa. Josh nhòm xuống hắn ta rồi kéo ghế ngồi xuống, anh lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn trong một lúc lâu nhưng hắn vẫn không có chút phản ứng nào.

Bốn phía đều yên tĩnh, như cả thế giới bây giờ chỉ còn anh và Chase tồn tại thôi chứ không còn sự sống nào khác vậy. Josh nhớ lại một chút về việc bao lâu rồi mới được nhìn thấy khuôn mặt của Chase một cách thoải mái như thế này.

Nghĩ đến việc đó, anh lại thở dài cười khổ. Trừ khi mỗi lần mất ý thức, thì anh không thể nào nhìn kĩ khuôn mặt của người đàn ông này được. Josh ngồi yên nhìn Chase và khẽ lẩm bẩm.

"Tại sao lúc nào cũng xù lông lên vậy?"

Người đàn ông được đồn là một con chó điên thỉnh thoảng giống như một con mèo vậy. Một con mèo xinh đẹp mà chỉ cần nhìn nó chằm chằm, thì sẽ xù bộ lông lên và cào đối phương bất cứ lúc nào.

Josh nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn ta, rồi khựng lại khi chạm vào những sợi lông mềm mại trên đầu ngón tay.

<'Muốn hôn không?'>

Âm thanh thì thầm bất chợt vang lên bên tai. Nụ cười tắt ngúm, Josh nhìn chằm chằm xuống Chase, thế nhưng hắn ta hoàn toàn không có dấu hiệu đã tỉnh lại.

Một người đàn ông mà thậm chí không thể nhìn trực tiếp trừ khi những lúc thế này.

Josh hơi cau mày, từ từ cúi lưng xuống. Anh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mát lạnh của Chase bằng đầu môi khi chạm vào thái dương hắn. Rồi anh ngẩng đầu lên nhưng Chase vẫn nằm im không phản ứng gì.

Phù.

Josh ngồi phịch xuống ghế với một tiếng thở dài, rồi đưa tay lên xoa xoa đôi mày đang nhíu lại của mình, khẽ thốt một tiếng rên rỉ.

'Mình đang làm gì vậy trời.'

"Hầyy."

Anh thở dài thành tiếng một lần nữa, nhưng bầu không gian yên tĩnh vẫn cứ thế tiếp diễn. Và phải đến tận một ngày sau thì Chase mới tỉnh dậy.

Bên trong chiếc xe trên đường đến bệnh viện là một khoảng yên tĩnh, cũng như mọi khi thôi nhưng hôm nay đặc biệt im bặt. Tất nhiên là vì tâm trạng của Chase đang rất hỗn loạn, tất cả mọi người đều cố gắng mở miệng han chế nhất có thể để tránh chạm nọc cái tính khó ở của hắn. Josh rất căng thẳng vì không biết chừng cú đấm hoặc cú đá từ đâu đó sẽ đột ngột bay đến mà không cần biết lí do là gì.

Chase tỉnh lại được một ngày thì tin tức mới được truyền đến, Josh đã rất ngạc nhiên khi nghe Mark kể lúc đến thay ca.

<Có đi chẩn đoán bệnh không?>

Mark gật đầu.

<Tất nhiên rồi, có bị tác dụng phụ của thuốc mà. Thực ra quản lý đã ngăn tôi lại và bảo phải đưa Laura đi ngay, vì việc điều chỉnh lịch trình với đạo diễn được đặt lên hàng đầu.Trước hết thì việc bàn chuyện có vẻ tốt, dù sao thì tình trạng sức khỏe cũng như vậy rồi nên không còn cách nào khác... Nghe nói là được trống thêm hai ngày, trong khoảng đó thì nhanh chóng đi rồi quay lại là ổn, đi nhanh nhất có thể sẽ tốt cho tất cả mọi người mà.>

<...Thì ra là vậy. >

Sau cái gật đầu với Josh, Mark giải thích ngắn gọn về tình hình an ninh ngày hôm sau và vỗ vai anh.

<Hôm qua tôi có nói chuyện điện thoại với đội trưởng của đội cũ, nghe nói là việc tìm vệ sĩ mới có phản hồi khá tích cực. Hãy cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về sớm nhất có thể.>

Josh chỉ cười thay vì trả lời. Và rốt cuộc vào buổi sáng hôm đó, tất cả mọi người đều tất bật chuẩn bị để đón Chase.

Trong quá trình đó, Josh vẫn có một sự lo lắng kỳ lạ. Lần cuối cùng nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của hắn ta anh vẫn nhớ in nguyên, đầu gối bị khuỵu xuống không có chút sức lực, vai run bần bật đau đớn và thở hổn hển, đôi mắt hắn nhắm tịt lại cho đến khi ngủ mất như cái xác chết ấy.

Không phải là tình huống tương tự lặp lại lần nữa chứ.

Trong lúc nghĩ nghĩ thì cửa xe được kéo mở ra và Chase xuất hiện, Josh ngước lên quan sát.

Chase hôm nay có phần tùy tiện khác với mọi khi, một vài nút áo sơ mi không được gài và chỉ khoác ngoài một cái áo khoác. Mái tóc luôn được chải chăm chút cũng ngã xuống một cách bừa bãi.

Hôm nay dường như hắn ta thực sự không quan tâm gì cả, nhưng dù vậy tất cả mọi người vẫn không thể rời mắt khỏi hắn, nếu là người đàn ông này thì ai ai cũng đều sẽ bị thu hút thôi dù có thê thảm đến đâu. Josh chợt nhớ ra, hôm nay có lẽ do cách ăn mặc khá thoải mái nên hắn trông trẻ hơn thường ngày.

Nếu không phải là do cái biểu cảm cau mày vì mệt mỏi kia thì hắn ta đúng là vô cùng xuất chúng.

"Anh bị khó ngủ vì đã ngưng dùng thuốc đấy, tôi sẽ cho kê một đơn thuốc khác và anh sẽ sớm thấy tốt hơn thôi."

Laura thì thầm bên cạnh. Đúng lúc đó Chase vừa vuốt tóc vừa thở dài, khoảnh khắc này hắn đã vô tình chiếm lấy trái tim anh và lay động nó mãnh liệt.

Đôi mi dài rũ xuống khẽ run, phủ bóng lên đôi má. Bờ môi hơi hé mở, trải dài qua sóng mũi cao thẳng tắp nhợt nhạt không chút huyết sắc, nhưng vô tình điều đấy đã làm cho phần da thịt đỏ mọng bên trong trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.

Khi Josh đang nhìn hắn ta một cách say mê như bị hớp hồn thì đột nhiên Chase quay đầu lại. Ngay lập tức hai ánh mắt chạm mặt nhau, dù chỉ thoáng qua một hai giây nhưng Josh không thể nào rời mắt khỏi hắn được.

Anh cứ thế tròn mắt nhìn hắn. Chase hơi nheo mắt lại, như thể muốn nói gì đó, hắn hơi hé môi ra nhưng lại thôi. Sau đó trèo lên xe và không để ý gì đến Josh cả.

Josh giật mình trước cảnh đó, vội vàng mở cửa ghế lái xe. Chase hơi lưỡng lự một chút khi nhận ra họ đi cùng xe, nhưng sau đó quay đầu đi và không nói gì.

Giọng nói của Mart cất lên từ đằng sau.

"Nào, mọi người lên xe đi. Phải đi thôi."

Josh ngồi xuống liếc trộm hắn ta bằng gương chiếu hậu, và ngay lập tức anh chạm mắt với Chase. Thật xấu hổ, anh vội vàng giả vờ không biết gì và liếc mắt đi nơi khác.

Trong khi đó, Mark ngồi ở ghế lái phụ và Laura ngồi ở ghế sau, Isaac cùng với Henry và Seth bám theo với chiếc xe riêng. Trên chuyến đi, Laura thỉnh thoảng nói về tác phẩm hoặc lịch trình, nhưng không nhận được phản hồi nào mấy từ Chase. Hắn ta suốt cả đường đi chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ thôi, nên Laura đành ngậm miệng lại.

Trong xe, bọn họ im lặng trong suốt 3 tiếng đồng hồ và cuối cùng cũng đến nơi.

"Xin mời vào, Mọi người đến đây có mệt không? Nhìn mặt ai cũng như cọng bún thiu hết ta."

Steward ngồi trong phòng khám chờ đợi họ, nhìn quanh một cái và cười đùa, nhưng không ai cười với ông ta cả.

Phòng khám thật sự rất trống trải, tất cả những gì có trong căn phòng khá rộng này là chiếc bàn lớn và cái ghế ông ta đang ngồi. Thật không may, không có luôn cả ghế dành cho khách.

'Nơi này có thật sự phù hợp để đến khám không vậy?'

Khi Josh đang nghi ngờ, thì Steward đã đứng dậy khỏi ghế.

"Vậy chúng ta hãy đến phòng tư vấn thôi nào. Những người khác có thể đợi ở phòng chờ không? Ở đây không cần phải nhạy cảm quá với vấn đề an ninh đâu."

Theo lời Steward thì một số tòa nhà được xây dựng cách nhau ở khu vực tập trung nhiều phòng thí nghiệm hoặc phòng nghiên cứu, nhưng hệ thống an ninh và cả hệ thống giám sát tự động cũng được lắp đặt khá chặt chẽ nên dường như việc đột nhập ở đây là không thể. Tòa nhà có phòng khám của ông ta cũng tương tự như vậy, khi họ vào cũng đã trải qua việc xác nhận danh tính khá nghiêm ngặt.

Steward chỉ thị cho nhân viên hướng dẫn cho mọi người ngoại trừ Chase đến phòng nghỉ, rồi nói thêm.

"Mọi người ở đây cứ thoải mái đi, sẽ không có bất kỳ tai nạn nào ở đây đâu."

Tuy nhiên, nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ nên tất cả mọi người, bao gồm cả Mark, quyết định đề phòng và quan sát xung quanh tòa nhà, Isaac được chọn là người đứng canh trước cửa phòng tư vấn trong khi Chase được khám bệnh. Steward không nói gì thêm và cùng Chase đi đến phòng tư vấn, Isaac đi theo sau bọn họ.

"Phù."

Sau khi chia khu vực ra để quan sát quanh tòa nhà, tất cả mọi người tập trung lại vào phòng nghỉ, Seth ngồi phịch xuống ghế sofa rồi lên tiếng trước tiên.

"Nó rộng hơn tôi nghĩ, mà không nhất thiết phải xem xét các tòa nhà khác đúng không?"

Mark vừa rót cà phê vừa gật đầu.

"Tôi đã kiểm tra toàn bộ hệ thống an ninh và thấy nó khá ổn. Nếu muốn quan sát hết tất cả các tòa nhà thì phải thức cả đêm đó, mà có khi chưa xong thì Chase đã được điều trị xong mất rồi."

"Chắc là vậy rồi."

Josh đồng ý. Bây giờ việc còn lại là ngồi đợi một cách nhàm chán thôi. Henry ngồi dựa vào ghế sofa một cách tùy tiện và khẽ ngáy.

"Gì vậy chứ, thằng nhóc kia."

Mark không tin nổi nhìn cậu ta mà lắc lắc đầu. Josh định lấy kẹo ra và cho vào miệng như thói quen nhưng đã phải dừng lại vì cái túi trống rỗng. Nhìn thấy như vậy, Seth đã lấy ra ba cái cùng một lúc và đưa cho anh.

"Cảm ơn nhiều."

Anh nói và cho một trong số đó vào miệng, đột nhiên Mark nói.

"Dạo này kẹo biến mất nhiều quá. Có ai đó đã ăn rất nhiều nhỉ?

Henry vốn đang ngủ gật, thế mà khi nghe thấy liền giật mình tỉnh dậy và ngồi thẳng lưng lên.

"Ây, tại nó ngon quá mà."

Josh chớp mắt nhìn Henry.'Không phải chỉ có mình mình ăn nhiều thôi sao?'

Seth lặng lẽ lấy một nắm kẹo ra khỏi túi giống như để trả lời câu hỏi không thành lời của anh ấy, Henry vội vàng nói thêm vào.

"Isaac ăn nhiều hơn, tên đó ăn đầy miệng như một con hamster vậy đó!"

Henry dùng hai tay để thể hiện đôi má phúng phính, rồi khoanh tay tuyên bố.

"Mà một ngày tôi cũng không ăn quá 3 gói đâu."

"Không phải là mỗi gói có 30 cái à?"

Seth hỏi xoáy lại và anh ta nổi giận đập bàn.

"Vậy thì mùi tin tức tố đó phảng phất hương thơm cả ngày lẫn đêm thì làm sao mà không ăn được, thêm vào đó còn ngon thế này."

Trước câu kháng nghị đầy mùi ngoan cố kia thì mọi người không ai nói nên lời. Cuối cùng, Mark đưa ra phương án hòa giải với một tiếng thở dài.

"Sau này mọi người sẽ trả thêm 10 đô la nữa nha."

Không ai đưa ra ý kiến phản đối. Trong khi đó, Seth lặng lẽ tìm kiếm trang web bán kẹo giảm giá và đưa ra cho Mark. Josh lặng thinh nhìn vào màn hình, đúng lúc nhân viên bước vào phòng nghỉ nhìn thấy kẹo chất đống trên bàn liền nói.

"À, hình như hết đồ ăn nhẹ rồi. Thật xin lỗi, đáng lẽ tôi phải châm đầy trước mới phải."

Cô ấy ngay lập tức rời đi mà không kịp cho mọi người nói là không sao đâu, và rồi sớm quay lại với một cái tô đầy sô cô la, Henry mở to mắt khi nhìn thấy nó.

"Cái này mắc kinh khủng. Một viên này có giá là 2 đô 99 cent đó tin được không? To chỉ như cái móng tay thôi mà vậy đó."

Cô nhân viên mỉm cười quay đi như thể để không gian cho họ ăn thỏa thích, Mark nhặt một cái lên nhìn nhìn rồi cau mày.

"Cái này mắc vậy sao?"

Anh ấy lột giấy ra và cho vào miệng, nhai ngấu nghiến và nghiêng đầu.

"Tôi không thấy có gì khác biệt."

Seth cũng cho sô cô la vào miệng và đưa một cái cho Josh, anh lắc đầu từ chối.

"Kẹo vẫn chưa tan hết trong miệng."

Vì mỗi ngày anh đều ăn kẹo nên bây giờ đã chán đồ ngọt rồi, kẹo thì không còn cách nào khác nhưng ngoài ra thì anh không có hứng thú. Như thể đã nhận ra điều đó, Seth bỏ sô cô la xuống và thay vào đó đẩy kẹo tới.

"Cậu thích cái này hơn đúng không?"

Josh cảm ơn sự quan tâm thầm kín của cậu ấy và bỏ chỗ kẹo còn lại trên bàn vào túi. Henry nhìn thấy thế thì tặc lưỡi, ngay lập tức nhặt một nắm sô cô la lên.

"Thôi được rồi, tôi sẽ ăn hết cho."

Tất cả mọi người đều không nói gì về hình ảnh cậu ta lột giấy ra và thả hết vào miệng với tốc độ đáng sợ đến kinh ngạc.

* * *

Cộp. Cộp. Cộp. Cộp.

Tiếng bước chân đều đặn hòa quyện với nhau. Isaac đi theo Steward và Chase ở phía sau cùng nhưng không hiểu sao trong lòng thấy hơi nổi da gà.

Bên trong tòa nhà quá yên tĩnh, giống như chỉ có ba người trong này vậy.

'Không có bệnh nhân hay bác sĩ nào khác sao?'

Khi anh đang nhìn xung quanh với tâm trạng khó nói nên lời thì Steward đã đứng trước một cánh cửa rồi.

"Nào, điều trị xong là sẽ tốt thôi."

Ông ta cười tươi và mở cửa và cho Chase vào trước, Isaac không còn cách nào khác phải đứng ngoài cửa. Steward vào trong phòng cùng với Chase rồi quay nguời lại, vừa mỉm cười vừa đóng cánh cửa như thể là bảo đừng lo lắng quá.

"Vậy chúng ta bắt đầu nhé?"

Steward nói với Chase đang đứng giữa phòng tư vấn. Khi hắn ta ngó lại, Steward đã vội vã bước tới và mở miệng.

"Cậu đã biết sơ những gì ta cần làm từ giờ nhỉ? Mấy cái ta vẫn thường làm ấy."

"...Tôi biết."

Chase trả lời ngắn gọn và bắt đầu xắn một bên tay áo lên mà không nói gì thêm, Steward sải bước đi thẳng tới và mở tủ lấy thuốc. Sau khi lấy dụng cụ cần thiết để lấy mẫu xét nghiệm ra, ông ta quay lại hỏi trong khi chuẩn bị lấy máu.

"Grayson nói rằng Bliss đã đi Anh, phải vậy không?"

Chase hơi cau mày nhưng vẫn lặng lẽ đưa tay ra. Im lặng và làm việc cần làm, Steward buộc dây y tế vào cánh tay của hắn và chuẩn bị đâm vào bên trong khuỷu tay, nói tiếp.

" Việc đó hẳn là không thể làm khác được có thể bảo vệ đứa út quý của gia đình nhỉ, vì nếu anh em hiếp dâm nhau thì sẽ lớn chuyện đấy."

Và ông ta nói thêm một cách chắc nịch.

"Thật đáng thương khi được sinh ra là một Omega trội trong số những Alpha trội, và phải chịu những điều mà đáng ra không nên bị."

Trước những lời đó, Chase siết chặt bàn tay đang vươn tới chỗ Steward và nghiến răng nói

"Đừng nói những lời giả dối kia, trong lòng ông đang rất mong như vậy mà? Đối với ông, đứa trẻ đó chỉ là đối tượng thí nghiệm thôi. Ông tưởng tôi không biết gì sao? Ông sẽ không sống thọ đâu khi mà đi muốn ai đó cưỡng hiếp đứa trẻ đó."

Steward ngẩng đầu lên trước giọng nói gắt gao kia và chạm phải ánh mắt đáng sợ của Chase. Steward im lặng một hồi, rồi mỉm cười và hạ mắt xuống.

"Cậu có thể nghĩ là vậy."

Ông ta vừa nói vừa nheo mắt xác nhận vị trí cần tiêm vào.

"Tôi thật lòng muốn giúp đỡ, cậu và cả Bliss nữa."

Mũi kim dày hạ nghiêng góc và xuyên qua làn da. Steward thì thầm với Chase khi hắn đang hơi cau mày.

"Lý do cậu đến chỗ tôi dù có những suy nghĩ đó là bởi vì cậu cũng không có sự lựa chọn nào khác."

Chase cắn môi không nói lời nào, cây kim chọc vào da được giữ cố định lại một khoảng và máu đỏ phun ra từ nó.

"Cuối cùng cũng xong."

Steward mỉm cười gỡ dây y tế ra khỏi cánh tay của Chase. Sau khi dán miếng băng cá nhân vào chỗ vừa tiêm xong, ông ta quay trở lại chỗ ngồi của mình sau khi đã phân loại và đánh dấu các mẫu.

"Chase, cậu ghét chim nhỉ?"

Thấy nét mặt cau có của hắn, Steward thoáng cười nhẹ.

"Grayson đã nói như vậy đó, không thích chó và không thích cả chim. Đừng nói cậu ghét luôn các loài động vật trên trái đất này chứ?"

"...Tôi có cần phải trả lời không?"

"À không, tôi chỉ tò mò thôi."

Steward cười sảng khoái và chuyển qua chủ đề khác.

"Vậy không phải ký ức đã biến mất sau đó sao?"

Chase lắc đầu sau khi uống hết thuốc cùng với ly nước vừa được đưa cho, nói rồi Steward đến ngồi đối diện hắn.

"Vậy là tốt rồi, chúng ta sẽ kê đơn thuốc tạm thời cho đến khi có kết quả xét nghiệm. Hôm nay cậu sẽ thấy choáng váng hơn bình thường, nhưng đừng lo, vì là thuốc mới nên cơ thể cần phải có khoảng thời gian để thích ứng, sẽ cần đến 1 ngày để làm quen thôi. Cậu sẽ không gặp vấn đề gì về trí nhớ, nhưng hãy cẩn thận vì tác dụng phụ của thuốc có thể sẽ làm cậu hơi mất tỉnh táo đấy."

Ông ta nói thêm một cách đầy ẩn ý.

"Sẽ rất phiền phức nếu tai nạn như lần trước lại tái diễn".

Chase im lặng, nhưng Steward đã chú ý đến nước da nhợt nhạt một cách bất thường kia.

"Nào, vậy thì."

Steward mỉm cười và hỏi nhẹ.

"Chúng ta sẽ bắt đầu tư vấn chứ?"

Lách cách.

Nghe tiếng mở cửa, Isaac ngoái lại sau. Chase xuất hiện đầu tiên, theo sau là Steward đang đóng cánh cửa lại. Thoạt nhìn, bên trong được trang bị nhiều hơn so với phòng điều trị trước đó. Tất nhiên, cánh cửa đã đóng lại trước khi anh kịp nhìn rõ hơn.

"Nghe nói là đã thay đổi vệ sĩ rồi, vậy số còn lại là những người đến đây hôm nay à?"

"Vâng."

Sau câu trả lời ngắn gọn của Isaac, Steward tiếp tục như thể là tò mò.

"Sẽ không dễ gì có được Gamma... hay Alpha? Beta đâu nhỉ?"

Khi được hỏi về thành phần của các thành viên, Isaac thành thật đáp lại.

"Có Alpha và có Beta..."

"Gamma hay Omega thì sao?"

"Không có."

Một lần nữa, Steward mỉm cười trước câu trả lời ngắn gọn của Isaac.

"Chắc là các anh vất vả nhiều lắm."

Anh chợt thắc mắc không biết ông ta đang nói về nỗi khổ nào, nhưng cũng không có hứng thú để hỏi lại. Điều làm anh thấy hơi lấn cấn là Chase lại không nói một lời nào, trong tình huống này, nếu hắn ta đột ngột hét lên như con chó điên hoặc ít nhất tỏ vẻ khó chịu thì cũng rất bình thường, nhưng hắn ta chỉ bỏ đi với cái miệng ngậm chặt thôi.

"Bởi vì thuốc đó."

Steward nói như thể ông ta đã nhận ra suy nghĩ của Isaac.

"Tôi đã chuyển sang một loại thuốc khác, nhưng cậu ta sẽ không cảm thấy khỏe trong một ngày hoặc lâu hơn. Cậu ta sẽ trở nên choáng váng và uể oải, và thỉnh thoảng cảm thấy buồn ngủ... Nhưng vậy có khi còn tốt hơn, bởi vì cậu ta sẽ không tự nhiên đánh người hoặc cư xử tồi tệ. À, không có bị suy giảm trí nhớ đâu. Khi có phản ứng đau dữ dội xảy ra thì cậu ta sẽ không thể cử động được, nhưng vẫn sẽ tỉnh táo và những ký ức kinh khủng vẫn sẽ đọng lại."

"Thật á?"

Isaac ngạc nhiên hỏi, việc vẫn còn tỉnh táo nhưng không thể cử động cơ thể đáng sợ đến mức chỉ tưởng tượng thôi đã khiến anh nổi da gà hết cả. Steward nhẹ nhàng thì thầm với Isaac đang cảm thấy mơ hồ, như thể mách cho anh một mẹo quan trọng ấy.

"Cậu ta đã nói là như mơ một cơn ác mộng trong khi đôi mắt vẫn đang mở đấy."

Nhìn vẻ mặt cứng đờ muốn khủng hoảng của Isaac, Steward cười toe toét.

"Bộ não của những Alpha trội thực sự rất thú vị."

Isaac không biết mình nên bày ra vẻ mặt như thế nào nữa, tại sao ông ta lại nói điều đó với anh chứ? Bỏ lại Isaac đang không nói được lời nào, Steward mở cửa phòng nghỉ.

"Để mọi người phải đợi lâu rồi, xin được giới thiệu, Chase Miller - người vừa được sinh ra một lần nữa."

Ai nấy đều khó hiểu và đứng dậy khỏi ghế, Steward cười to và nói tiếp.

"Tôi đùa chút thôi, tôi đã đổi đơn thuốc và hôm nay có thể cậu ta sẽ hơi không khỏe một chút..."

Ông lặp lại những lời cảnh báo như đã nói với Isaac một cách trôi chảy.Thấy ông ta như vậy, Isaac cảm giác có chút kỳ quái, nhưng không có nghĩa là anh không có gì muốn nói. Khi họ rời khỏi tòa nhà, Steward hỏi.

"Mất bao lâu để đến nơi vậy? Có đi qua đường số 24 không?"

Mark gật đầu.

"Vâng, mất khoảng ba giờ."

"Vậy à, nghe nói ven đường có rất nhiều sói đồng nên nhớ cẩn thận đấy".

"À... Dạo gần đây chúng nó bành trướng dữ lắm, Nghe nói chúng còn tấn công con người nữa... mà có gì đâu chứ".

"Đúng vậy nhỉ."

Steward cười hỏi.

"Có gì đâu chứ ha?"

Và họ lần lượt lên xe. Steward đứng tại chỗ, nhìn nhìn rồi nói.

"Vậy, hãy có một chuyến du lịch thư giãn nhé."

"Làm tốt lắm, Steward. Tôi sẽ liên lạc lại với ông sau".

Trước lời của Laura, ông ta mỉm cười và bắt tay nhẹ một cái. Trên đường trở về, Josh, Mark và Seth sẽ đi cùng một chiếc xe, và Laura đồng ý đi cùng với Isaac trên chiếc phía sau của Henry. Khi Josh định đóng cửa xe thì thấy Laura đang đi đến chiếc xe phía sau mình, Steward thích thú huýt sáo.

♬ ♪...

Chase nãy giờ như cái bóng vô hình thì bỗng khựng lại bởi tiếng huýt sáo giống tiếng chim hót của ông ta. Josh ngước lên nhìn hình ảnh sau gương chiếu hậu theo phản xạ, dù đã ngẩng đầu lên nhưng vẫn không thể xác định rõ biểu cảm của Steward đang đứng bên ngoài cửa sổ xe.

Cửa sổ xe được đóng hoàn toàn, và cứ thế xuất phát.

*

*

Hầu như không có bất kỳ phương tiện nào đi lại trên con đường vắng vẻ này, tất cả những gì họ thấy là một chiếc xe tải đậu nhàn nhã bên lề đường. Josh tận hưởng cái cảm giác chạy băng băng vớ tốc độ cao và được lái một cách thoải mái, một trong những điều tuyệt vời khi trở thành vệ sĩ là bạn có thể lái một chiếc ô tô đắt tiền tùy thích.

Tận hưởng sự êm ái của chiếc vô lăng được bọc da, anh chạy dọc trên con đường dài vô tận. Khi nhìn thấy khói đen bốc lên nghi ngút ở đằng xa, anh lẩm bẩm.

"Có vẻ như lại có một vụ cháy rừng."

"Ngày nào mà không có cơ chứ?"

Seth giận dữ hỏi lại, Josh làm kiểu chắc thế rồi không nói gì nữa.

Mặt trời đã sắp lặn, Josh nhận ra bây giờ cũng khá muộn, và đoán đại khái khi nào thì đến nơi. Vào lúc mọi người về đến thì mọi người chắc đã ăn xong bữa rồi.

Tuy có thể yêu cầu họ chuẩn bị riêng nhưng anh không muốn gây thêm phiền phức như vậy. Nguyên liệu sẵn có nên có thể đơn giản là tự nướng thịt hoặc xúc xích là ổn rồi.

'Nếu rủ Chase ăn cùng thì hắn ta sẽ phản ứng thế nào nhỉ?'

Khi đang nghĩ về điều đó thì chợt một hình bóng khác thường đột nhiên xuất hiện trước mặt. Josh bất giác cau mày, nhanh chóng nhận ra tình hình.

"Mark."

Ngay lập tức, anh báo cáo với đội trưởng đang ngồi ở băng ghế sau.

"Tôi nghĩ rằng đã có một tai nạn, có ai đó ở kia".

" Gọi 911 và vượt qua nó đi."

"Tôi cũng muốn thế nhưng mà không thể."

Josh bình tĩnh giải thích.

"Một làn ô tô đã bị chặn, làn còn lại có ai đó đang chắn phía trước rồi. Trừ khi bay lên ô tô, còn không chúng ta không thể tránh được."

Đúng lúc đó, Mark rướn người ra để nhìn phía trước, và kêu lên một tiếng bất mãn.

"Có vẻ là vậy rồi. Dừng lại và đi ra ngoài xử lý sạch sẽ đi, chúng tôi đợi bên trong và rời đi ngay khi con đường trở nên thông thoáng lại... Chiếc xe phía sau đến muộn, nên chúng ta sẽ phải làm điều đó thôi. Bắt đầu nào."

"Tôi hiểu rồi."

Josh dần cho xe chạy chậm lại. Trong khi đó, Mark đã liên lạc với những thành viên đi sau và thông báo cho họ về tình hình.

Ánh hoàng hôn đỏ rực làm đôi mắt chói lòa trong giây lát, nhưng trong một khắc, bầu trời trở nên tối sầm lại, khung cảnh u ám của buổi hoàng hôn chợt khiến anh cảm thấy bất an. Josh đậu xe cách đó một khoảng, nổ máy và chờ đợi.

Seth là người đảm nhận vai trò kiểm tra tình hình. Đang ngồi ở ghế phụ, cậu ta không chút do dự bước ra khỏi xe, sải bước thật dài tiến về phía đôi nam nữ đang đứng bên lề đường.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Như thể người phụ nữ đã đợi có vậy, nhanh chóng trả lời.

"Xe bất ngờ bị hỏng, mà điện thoại của tôi lại không sao bắt sóng được, vì vậy không có cách nào để liên lạc với người giúp đỡ cả. Tôi đang lo chắc phải tạm trú qua đêm ở đây thì may mắn cũng có được giúp đỡ, cảm ơn các anh.

Cô ấy chắp tay lại như đang cầu nguyện và chào hỏi ngắn gọn. Seth liếc xuống cô, rồi quay sang người đàn ông.

"Hiện tại chúng tôi đang bận nên việc giúp sửa xe hơi khó khăn, nhưng chúng tôi có thể giúp liên lạc với bên công ty bảo hiểm."

"Ôi, không có gì to tát đâu, có vẻ như pin sắp cạn rồi, anh có thể giúp tôi việc đó được không? 5 phút là được... Có thế thôi mà cũng gọi bảo hiểm thì có hơi chút thừa thãi".

Người đàn ông làm bộ dạng ngượng ngùng, còn người phụ nữ đang đứng cùng cũng làm vẻ chớp mắt cầu xin. Seth rất muốn từ chối nhưng nếu anh không làm thì đường sẽ tiếp tục bị họ chặn và không qua được. Bực bội vò đầu, Seth ngay sau đó quay lại và đi về phía xe của Josh, anh vẫn đang đợi ở đó.

Cốc cốc.

Seth gõ cửa xe và nói ngay khi tấm kính được Josh hơi hé xuống.

"Tôi không nghĩ họ sẽ tránh đường cho đến khi giúp đỡ sửa chiếc xe kia, để tôi lo đại khái ở đây để cố đưa các cậu ra khỏi đây, nên là nhớ chú ý và chạy vòng qua đi trước ngay khi có thể. Gọi bảo hiểm, hoặc gì cũng được, tôi sẽ theo sau."

"Để tôi ra xem sao nhé?"

Seth vẫy vẫy tay để ngăn Josh bước ra khỏi xe.

"Họ nói rằng pin đã hết nên sẽ xong sớm thôi, dù sao thì cậu cứ lo chuẩn bị để đi ngay đi."

Sau khi nói thế xong thì anh quay đi và tiến tới chỗ chiếc xe mà cặp đôi kia đang đợi, Josh kéo kính xe lên lại và nhìn theo hướng Seth đang đi tới.

Seth ngồi lên ghế lái và bắt đầu kiểm tra máy móc, nếu không có gì hư hỏng nghiêm trọng thì sẽ xong sớm thôi.

Trong lúc chờ đợi đến thời điểm thích hợp, anh gõ gõ ngón tay lên vô lăng một cách vô nghĩa, và đột nhiên cảm thấy tình huống này trông thật quen mắt. 'Đó là hồi nào ấy nhỉ?'

Cảnh tượng trước mắt trông rất bình thường. Seth đang kiểm tra tình trạng chiếc xe, người phụ nữ thì đứng giữa chặn đường để ngăn những người còn lại rời đi.

'...Giống y như hồi lúc đó'

Khi ký ức ùa về, anh cảm thấy xương sống mình lạnh buốt một cách khó tả. Josh vội vàng hét lên.

"Seth, nguy hiểm!"

Suýt chút nữa anh đã ra khỏi xe mà không nhận ra, nhưng đã quá muộn. Seth khựng lại khi nghe thấy âm thanh phát ra từ phía trước xe, và ngay khoảnh khắc đó, người đàn ông đứng bên cạnh đã bắn thẳng vào anh ấy.

Mọi chuyện diễn ra như tia chớp khiến tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong một khoảng, sau đó khi Mark nhanh chóng rút súng ra thì Josh đã khởi động xe rồi. Tiếp diễn, người phụ nữ cũng lấy súng giấu trong tay áo ra, ả ta đứng đằng trước và nhắm sung thẳng về phía mọi người. Mark vội vàng định kéo cửa kính xe và bắn, nhưng Josh ngay lập tức bẻ tay lái và cản ý định của anh ta lại.

"Ặc!"

"Á, má nó...! Tên điên này, anh muốn chết hả ...?"

Chase đang ngồi ở băng ghế sau khẽ nghiến răng chửi. Mark vội nhìn qua hắn, nhưng Chase vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Khi đang nhìn Chase khẽ xoa cái trán đau nhức và nghiến răng ken két thì thân xe lại rung lắc dữ dội.

"Cậu làm cái quái gì vậy hả, Josh!"

Mark cũng hét lên khi người bị đập vào cửa xe, Josh vội nói mà không ngoái lại.

"Không được hạ cửa kính. Có mai phục".

"Cái gì?"

"Rõ ràng là một cái bẫy, ta bị mắc trong nơi chật hẹp thế này cơ mà".

Josh nghiến răng, vội vàng lùi xe. Chiếc xe phía sau khó hiểu trước tình huống bất ngờ.

"Gì vậy, tên đó chập mạch rồi à?"

Henry đang ngồi ở ghế lái phải bối rối hét lên. Nhưng do không có thời gian để chờ đợi, Josh đã lùi lại và vượt qua xe của họ để chạy về phía sau.

"Thật bỉ ổi, thằng cha này sao thế? Cậu ta định làm gì vậy?"

Cậu ta giật mình nhìn lên rồi lại nhìn xuống, chửi rủa nhưng không kịp làm gì cả. Ngay lúc đó, vài kẻ đang nấp bên vệ đường đã lộ ra, Henry tròn mắt ngạc nhiên.

"Gì... "

Ngay lập tức bọn chúng cầm lên những cây súng trường dài trên tay và chĩa mũi vào họ và bắt đầu nả đạn. Đạn bắn tung tóe vào khắp xe, những tiếng động lớn vang lên từ mọi phía.

"Á a á đù!"

Tiếng hét của Laura vang vọng khắp xe, Isaac vội hạ cửa kính xe và hét lên.

"Seth!"

Nhưng không có thời gian để đi giải cứu, Henry vội vàng quay xe lại và bắt đầu chửi bới loạn xạ lần nữa, đó là sau khi Josh đã lùi xe ra xa rồi.

"Mở cửa sổ trời xe ngay."

Isaac gắt giọng hết lên, Henry nhấn nút rồi ngay lập tức cố gắng lùi xe. Isaac cẩn thận đứng lên không để mất thăng bằng, ló đầu khỏi cửa sổ trời và quan sát. Những tên bắn súng rơi vào tầm nhìn của anh, và sau đó, những tiếng súng nổ ra ầm ĩ liên tục cả trước và sau.

*

*

"Á a!"

"Á! Josh, thằng điên này! Ặcc!"

Tiếng la hét chửi rủa vang lên khắp bên trong xe.

"Tên thần kinh này, lái xe chó má gì vậy...làm gì vậy hả?"

Chase nghiến răng, nhưng giọng nói vẫn không được rõ cho lắm. Bơ đi hành vi của hắn, Josh bẻ lái một cách thô bạo và lùi xe theo đường zíc zắc (lái xe kiểu ngoằn ngoèo, có thể sợt gg để hiểu hơn trình lái lụa thượng thừa của Josh nha), nhờ vậy Josh đã né được loạt đạn bắn từ mọi phía, nhưng anh không thể cứ chạy trốn mãi như thế này được.

May mắn vào lúc này Henry và Isaac bắt đầu yểm trợ, và Josh có được chút thời gian để kịp thở. Ngay lúc xe chuẩn bị giảm tốc độ, một bóng đen bất ngờ lao tới từ phía sau.

"Josh!"

Mark điên cuồng gào lên. Không sai, đó chính là chiếc xe tải đã đậu bên đường lúc nãy. Không có thời gian để suy nghĩ, ngay khi chiếc xe tải khổng lồ lọt vào tầm nhìn, Josh lập tức đạp mạnh chân ga và xoay người bẻ tay lái hết cỡ.

"...! "

Một tiếng thét chói tai kèm theo âm thanh sắc bén cào trên đường vang lên như muốn xé rách màng nhĩ. Thân xe quay cuồng đảo điên và những vết trượt dài in hằn lên mặt đường, dù đã thắt dây an toàn nhưng cơ thể anh vẫn bị đập mạnh vào thân xe như muốn bẻ gãy xương sườn vậy. Rất khó để giữ tỉnh táo lúc này, nhưng Josh vẫn nghiến răng và xoay vô lăng, nhấn ga và đạp phanh một cách bừa bãi. Chiếc xe gần như không cân bằng dừng lại một lúc, sau đó đổi hướng và bắt đầu chạy.

"Chết tiệt, tên khốn đó thật điên rồ!"

Henry hét lên khi thấy chiếc xe lao tới, nhưng giờ không thể làm gì được. Nhìn chiếc xe khổng lồ đang lao tới với tốc độ kinh ngạc, anh đạp phanh cho xe lùi lại. Chiếc xe tải vẫn tiếp tục bay đến với tốc độ bàn thờ, anh lại nhấn số và phóng xe về phía trước. Isaac ném đạn rỗng đi và thay bằng đạn mới, rồi rống lên.

"Đi thẳng ngay!"

"Tôi biết chứ đồ khốn!"

Isaac liên tục bóp cò, một gã cầm súng hét lên rồi gục xuống đất, hai người khác cũng lần lượt ngã xuống, ba tên còn lại thoáng do dự và lùi lại phía sau. Được đà, Henry nghiến răng phóng xe hướng về bọn chúng, tiếp tục nả ra từng phát súng không ngừng nghỉ.

"Tao sẽ đè bẹp hết chúng mày, lũ khốn. Trả thù cho Seth!"

Nghe tiếng Henry hét lên, Isaac từ trên trả lời.

"Seth vẫn chưa chết."

"Nếu bọn chúng dám đụng vào bất cứ ai, tôi sẽ giết sạch chúng, lũ chó."

Henry nghiến răng. Isaac liếc xuống ghế lái nơi anh ta đang ngồi, rồi quay lại.

Seth dựa vào thành xe để tránh đạn lạc. Lợi dụng lúc hỗn loạn, anh đã đánh một cặp nam nữ làm mồi cho choáng váng nhưng có vẻ đã quá tay. Họ phải nhanh chóng chấm dứt chuyện này, mau giải quyết ba người còn lại rồi...

Vừa nghĩ đến đó, một âm thanh còi điện cực lớn đột ngột vang lên. Một chiếc xe tải lao từ phía sau bóp còi.

"Ặc, mẹ kiếp!"

Henry chửi nhặn cả lên khi bị trượt chân lúc đạp ga. Laura cũng hét toáng cả lên, cô bịt tai và cúi người xuống. Ngay lập tức, tốc độ xe chậm lại, Isaac dừng đứng ở cửa sổ trời và ngồi phịch xuống ghế.

Chưa kết thúc ở đó, đôi mắt Henry bất ngờ đổi màu sáng rực như thể đèn pha đột ngột bật sáng.

"Henry?"

Isaac vội gọi tên anh, nhưng Henry dường như đã hoàn toàn mất thần trí. Anh vẫn nắm tay cầm, nhưng không có chút phản ứng.

Bất ngờ trước việc thân xe bị rung lắc, Isaac vội vàng tìm cách trèo lên ghế trước. Đúng lúc đó, Henry quay đầu lại và đột nhiên bắt đầu bóp cổ Isaac, Laura giật mình trước cảnh tượng đó và hét toáng lên.

*

*

"...!"

Tình hình bên chiếc xe Josh chạy còn tệ hơn. Một âm thanh khủng khiếp vang lên từ phía sau khiến não anh nhói từng cơn thình thịch.

Mark vội che tai và hít thở sâu. Josh phải mặc kệ thính giác của mình một cách bất lực vì đang cầm vô lăng, suýt chút nữa đã đạp phanh.

May mắn thay, anh không bỏ chân khỏi chân ga, nhưng Henry có vẻ đã bị ảnh hưởng. Suýt chút nữa thì đâm ngay vào chiếc xe phía trước do bất ngờ dừng lại. Josh vội vàng đánh lái để tránh vụ tai nạn, trong gang tấc đã trượt qua thanh chắn (bumper) một cách suýt soát.

"...Hở...chỉ cần..."

Giọng Mark văng vẳng bên tai rồi thoảng đi mất. Tiếng còi lại vang lên, lần này nó dài vô tận. Chiếc xe làm mồi nhử đã rơi vào tầm ngắm. Nếu tình huống đã thế, thì sẽ cứ thế bị va chạm với nó. Tuy nhiên, khi chuyển làn, xe của Henry đã cản đường.

"Đang làm cái quái gì vậy chứ, lũ điên này?"

Mark nhìn chiếc xe đang lắc lư hết bên này rồi bên kia, bực bội chửi rủa. Khi đang cau mày cố gắng kiểm tra tình hình trong xe, thì nhận được cuộc gọi từ Laura.

[Mark, lớn chuyện rồi! Tình trạng của Henry rất kỳ lạ, bây giờ đang cùng với Isaac hai người, a a a!]

Cùng với tiếng la hét thất thanh, Laura đánh rơi điện thoại của mình. Tiếng la hét lại vang lên và có tiếng lách cách, Mark giận muốn điên lên, nhưng bây giờ không phải lúc để mất bình tĩnh. Chiếc xe tải vẫn đang theo sát phía sau.

Josh nghiến răng vội bẻ lái, chiếc xe chen vào mà không bỏ sót một kẽ hở nhỏ nào khi xe của Henry vốn đã giảm tốc độ đáng kể. Anh đã thành công thoát khỏi chiếc xe mồi đang đậu, nhưng không có thời gian để thở phào nhẹ nhõm.

"Ôi, địt mẹ..."

Mark lại chửi thề. Một chiếc xe khổng lồ có kích thước tương đương với một chiếc xe tải từ phía sau đang lao tới từ phía đối diện. Cứ đà này, rõ ràng bọn họ sẽ bị mắc kẹt hoặc bị đè bẹp giữa hai chiếc xe tải.

Mark nhanh chóng báo lại tình hình, nhưng tai Josh đã ù lên và anh không thể nghe thấy gì. Mark trở nên mất kiên nhẫn, đấm tay và gào lên một cách khẩn thiết. Khi chiếc xe đậu phía trước gần như đã sắp va vào, Josh hét lên.

"Tất cả, giữ chặt!"

Đồng thời, anh bẻ lái hết cỡ chỉ trong một cú vặn, chiếc xe quay vù và bay trong không trung trong tích tắc. Mark thu mình ôm Chase và cùng cúi xuống, Josh siết chặt tay lái và nhấn ga hết cỡ.

Bánh xe quay cuồng trong không trung, đẩy thân xe nặng nề ra xa, cú bay lên vài giây nhưng cứ những tưởng như dài vô tận. Một lát sau, chiếc xe tiếp đất với một âm thanh đập mạnh nặng nề.

Bụi cát bay thành cơn lốc tứ phía. Cứ thế, Josh chạy xuống con đường đất. Chiếc xe tải lao vun vút ngay phía sau anh.

Chiếc xe rung lắc dữ dội khiến anh mất tỉnh táo, Josh nghiến răng và nhấn ga chạy điên cuồng. Phải thoát khỏi nó bằng mọi giá.

'Nhưng bằng cách nào?'

Ngay sau đó, một trong những cánh cửa của chiếc xe tải mở ra và một gã đàn ông bước ra từ ghế phụ. Khi Josh nhìn thấy khẩu súng máy trong tay hắn và định cảnh báo mọi người thì hắn đã bắt đầu nả đạn về phía họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy