22. BÁN TRẦM HƯƠNG - 23. TRỘM MỀN
Thuở xưa có một người lặn lội ra biển tìm trầm hương, trải qua nhiều năm tháng mới được một xe đem ra chợ để bán. Vì giá cao nên bán không được, chàng rất băn khoăn trong tâm khổ sở vô cùng.
Bấy giờ thấy nhiều người gánh than ra chợ bán, vừa gánh ra là có người mua. Chàng tự nghĩ: ''Ta đem trầm hương đốt thành than, đem bán chắc đắt lắm.'' Thế rồi, chàng đốt hết trầm hương thành than gánh ra chợ bán. quả nhiên bán chạy vô cùng. Nhưng giá tiền một xe trầm hương không bằng giá tiền của nửa xe than củi.
Chuyện này tỉ dụ: Người tu hành mong cầu phật quả không nên sợ khó mà thối tâm, hay cầu kỳ lập dị, hoặc trở lại cầu quả Tiểu thừa. kết quả tự mất lợi lớn, cũng như người đốt trầm hương ra than để bán cho mau hết. Hành vi như vậy thật đáng thương xót vô cùng.
23. TRỘM MỀN
Thuở xưa có một kẻ trộm lấy của người nhà giàu một mớ hàng gấm đáng giá, rồi ra ngoài nhà vơ vét một cái mền rách và một ít quần áo cũ. Sau khi trộm xong, y mới đem mền gấm bao cái mền rách và mớ y phục cũ gói thành một gói mang đi cùng khắp. Sau mọi người biết được đều chê cười.
Chuyện này tỉ dụ: Người đã phát tâm chánh tín tu học Phật pháp, không nên trở lại tham lam danh lợi ở thế gian, phá giới luật thanh tịnh. Nếu làm việc điên đảo như vậy, thì không khỏi tổn thương đức hạnh của mình và làm trò cười cho kẻ bàng quan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro