Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C154: Thái giám này có ý tứ

Tất cả mọi người đều lui xuống, phu nhân là nữ quyến, Quốc công không ở trong phủ, tự nhiên là do Thẩm Ngạo làm chủ, đón Dương Tiễn vào chính sảnh tiền viện an tọa, Dương Tiễn ở trước mặt Thẩm Ngạo cũng không bày ra bất kỳ kiểu cách quan trên gì, cười ha ha, nhấp một ngụm trà, nói: "Nô gia ngoại trừ bưng trà dâng nước cho người ta, còn có thủ đoạn khiến thường nhân khó có thể với tới, Thẩm công tử có muốn nghe một chút hay không?"

Trong lòng Thẩm Ngạo không ngừng cười, Dương công công nói như vậy, không phải chờ mình thuận cột bò lên (dắt mũi theo) sao? Liền cố ý giả vờ nói: "Xin công công chỉ giáo cho ta biết."

Dương Tiễn cười ha ha một tiếng, nói: "Nô gia am hiểu nhất chính là xem tướng, nói đến cái xem tướng này, cao thâm cũng không cao thâm lắm, chỉ là, nô gia nhìn trúng ngươi, tương lai nhất định sẽ phát triển rực rỡ. Thẩm công tử có muốn thử một chút hay không?"

Ngươi đã mở miệng, ta nào dám nói chữ không sao?

Thẩm Ngạo ngồi yên tại chỗ, bình thản nói: "Dương công công đến xem cũng được, da mặt của ta rất dày, chỉ sợ Dương công công không nhìn ra."

Trong lòng của hắn lại suy nghĩ, Dương công công này so với Tào công công gặp được lần trước quả nhiên không thể so sánh với nhau. Xét về đạo hạnh, Tào công công so với Dương Tiễn thì ngay cả xách giày cũng không xứng.

Xem người ta xem, nói vài câu liền kéo gần khoảng cách giữa hai người, lại hình như có ám chỉ đối với mình. Nếu Tào công công kia học được bản lĩnh như vậy, chỉ sợ cũng sẽ không bị đày đến giáo phường, làm công việc cực nhọc, ít nhất cũng được hành tẩu ở trong cung.

Dương Tiễn nói: "Thẩm công tử thật biết nói đùa." Trong lòng lại không khỏi nói thầm, da mặt Thẩm công tử này xác thực rất dày, còn dày hơn so với nô gia, khó trách có thể được người ta ưa thích.

Dương Tiễn bình tĩnh, giả vờ giả vịt nhìn Thẩm Ngạo vài lần, mới cười ha hả, nói: "Thẩm công tử là người có tướng đại phúc đại quý đó, y theo nô gia xem, tương lai nhập các bái tướng cũng chuyện sớm hay muộn thôi."

Dương Tiễn dường như đang truyền tin tức nào đó về hướng Thẩm Ngạo, trong lòng Thẩm Ngạo hiểu rõ, nhưng lại nói: "Nhập các bái tướng? Ta cũng không đảm đương nổi, ngược lại, ta muốn Dương công công nhìn xem, cả đời này ta có thể lấy mấy cái lão bà."

Hắn nói rất nghiêm túc, một chút cũng không giống như nói giỡn. Dương Tiễn nhất thời im lặng, đây là loại người nào vậy, đường đường giám sinh, đại tài tử lỗi lạc, không muốn tiền đồ của mình thăng hoa, lại hỏi lão bà. Cái này... cái này... Quá kỳ cục! Bất quá lại rất có ý tứ, tốt, nô gia tính toán cho hắn.

Hắn tiếp tục xem xét tướng mạo Thẩm Ngạo, ê a một tiếng, ngạc nhiên nói: "Thẩm công tử có cốt cách bất phàm, hẳn là cao thủ tìm hoa, ấn đường phiếm hồng, chỉ sợ là phạm mệnh đào hoa, tương lai nhất định thê thiếp thành đàn."

Hả? Ấn đường bổn công tử lại xuất hiện phiếm hồng? Thật đúng là trời sinh dị tượng mà, tìm cơ hội soi gương một chút xem, Thẩm Ngạo nghe vậy lập tức mừng rỡ, vui vẻ rạo rực nói: "Công công cũng không nên lừa gạt ta. Nếu tương lai, Thẩm mỗ không kiếm được vợ, tương lai sẽ phải cuốn chăn nệm đến quý phủ công công ăn uống không trả tiền đó."

Dương Tiễn cười to, tiểu tử này rất tốt, là một nhân tài, miệng lưỡi sắc bén, còn là một người da mặt cực dày, dày nhất từ trước đến nay, lại rất giống nô gia, người như vậy rất có tiền đồ.

Nghĩ đến đây, Dương Tiễn lập tức vỗ ngực nói: "Chỉ cần Thẩm công tử để mắt, cho dù hiện tại cuốn gói đến phủ nô gia, nô gia sẽ tiếp đãi ngươi ăn uống ngủ nghỉ, như thế nào?"

Thẩm Ngạo lại trở nên ngượng ngùng, chỉ nói đùa mà thôi, Dương công công này đã tưởng là thật rồi, biểu hiện ra còn chân thành như vậy, tựa như nếu mình không đến nhà hắn ăn uống miễn phí thì hắn sẽ rất áy náy.

Những lời này vừa nói ra lại càng kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, da mặt dày đụng phải một người da mặt càng dày hơn, từ trước đến nay quen cợt nhả lại gặp được người càng thành thục hơn, trong lúc nói vài câu, nếu còn câu nệ, vậy chính là gặp quỷ.

Hai người nói ước chừng nửa canh giờ, Dương Tiễn đã đứng dậy ngồi vào chỗ ghế bên cạnh Thẩm Ngạo rồi, vươn cánh tay đồi mồi khoác trên người Thẩm Ngạo, cười ha ha nói: "Thẩm Ngạo tiểu đệ, nói thật với ngươi, cái vị trong nội cung kia... Hắc hắc, rất coi trọng ngươi đó, không chỉ  hoàng thượng mà ngay cả tam hoàng tử cũng khen ngợi ngươi có thừa, có thánh quyến, ngươi còn buồn cái gì?
Ngươi xem cái tên Thái úy Cao Cầu kia, lúc trước là người như thế nào? Chỉ là một tên tiểu thư đồng, lại bởi vì đá cầu rất tốt, được thánh quyến, hôm nay đã lấy được chức vị Tam công, có quyền khai phủ nghi cùng tam tư, quản lý cấm quân, quả nhiên uy phong bát diện, quyền lực tuyệt đối. Dùng bản lĩnh của tiểu đệ Thẩm Ngạo, theo ta thấy, chỉ sợ so với Cao thái úy càng thêm cao minh."

Ồ, thì ra Cao Cầu cũng bán xuất thân thư đồng? Lại tương tự cùng với bổn công tử?

Chỉ là cái gì mà khai phủ nghi cùng tam tư, Thẩm Ngạo thật không biết quan to thế nào, nhưng nghe cái miệng này nói, giống như là cấp bậc Bộ trưởng bộ quốc phòng, xem ra Cao Cầu lại thuộc kiểu không cam chịu như đời sau, bây giờ đã trở thành mẫu mực của Thẩm Ngạo.

Trường Giang sóng sau đè sóng trước, người mới thay người cũ, hẳn là bổn công tử chính là nhân vật thay thế cho Cao thái úy?

Trong lòng Thẩm Ngạo lấy thăng quan phát tài làm mộng đẹp, nhưng lại cười khổ nói: "Dương lão ca nói lời này quá sớm, vừa rồi hoàng thượng còn cố ý tuyên một đạo ý chỉ đến mắng ta, phóng đãng không kiêng kỵ, quá không hiểu phép tắc, còn có đức hạnh nông cạn, những lời này thật sự khiến người được tuyên truyền giác ngộ, đệ tử vừa nghe, rất hổ thẹn, đừng nói làm quan phát tài, bây giờ cả ngày trong lòng run sợ, đâu còn dám có cái tâm tư này."

Dương Tiễn nói: "Thẩm Ngạo tiểu đệ không hiểu cái này rồi, hoàng thượng ngày lo trăm việc, người có thể làm cho hắn để ở trong lòng còn có mấy? Trên đời này, có thể làm cho hoàng thượng nghiến răng nghiến lợi thống mạ lại có mấy người? Hoàng thượng đây là đang nhắc nhở ngươi, đúng là ôm kỳ vọng về ngươi, nếu không, hạ  một đạo thánh chỉ đến chửi mắng ngươi làm cái gì?"

À, bị hoàng đế mắng còn là một sự tình rất vinh quang sao, xem ra Thẩm Ngạo nên tạ chủ long ân vì bị mắng, cái logic này thật sự quá cường đại. Thẩm Ngạo dở khóc dở cười, đành phải ngượng ngùng nói: "Đa tạ Dương lão ca chỉ điểm."

Dương Tiễn thân mật vỗ vai Thẩm Ngạo: "Thời điểm không còn sớm, nô gia còn phải trở về hồi báo công việc. Hôm nay cùng Thẩm Ngạo tiểu đệ mới gặp như đã quen, có rảnh rỗi thì đến phủ nô gia ngồi một chút, nếu có người khi dễ ngươi..." Trên mặt Dương Tiễn lộ ra nụ cười âm hiểm: "Cứ nói với nô gia, nô gia muốn nhìn xem, ai có lá gan như vậy."

Đầu năm nay có lẽ thái giám tung hoành, loại lời này ngay cả Quốc công cũng không dám nói, nhưng Dương Tiễn lại nói ra công khai.

Trong lòng Thẩm Ngạo vui tươi hớn hở, có quan hệ mà không cần, quá thời hạn sẽ trở thành phế thải. Sau này nên tìm cơ hội nhờ Dương công công này giúp đỡ một chút, ví dụ như sự tình lần trước gặp phải Tào công công, nếu hiện tại gặp phải phiền toái như vậy liền trực tiếp mời Dương công công điều đình là tốt nhất.

Sau khi tiễn Dương Tiễn rời đi, trên đường trở về liền chứng kiến nhiều ánh mắt kinh ngạc. Hiển nhiên cái đạo thánh chỉ vừa rồi kia khiến người không liên can cũng chờ đợi lo lắng cho biểu thiếu gia này, mà mấy người bình thường quan hệ gần gũi cùng Thẩm Ngạo đều muốn đến hỏi thăm. Lưu Văn lau mồ hôi lạnh trên trán nói: "Biểu thiếu gia, vừa rồi thật sự làm ta sợ muốn chết, trước đó ta còn tưởng rằng hoàng thượng muốn bắt bớ biểu thiếu gia rồi, không có việc gì là tốt rồi, sau này biểu thiếu gia nên kiềm chế tâm tư, chăm chỉ đọc sách, tuân theo lời hoàng thượng nói."

Thẩm Ngạo cười ha hả mà vỗ vai hắn nói: "Sợ cái gì, đánh là thân, mắng là yêu, hiểu hay không..." Hắn thần thần bí bí mà ghé sát tai Lưu Văn nói: "Hoàng thượng hơn phân nửa là yêu mến ta."

"Hả..." Lưu Văn kêu sợ hãi, biểu thiếu gia thực sự lời gì cũng dám nói ra, vội vàng chạy mất dép: "Biểu thiếu gia đi nghỉ một chút, Lưu mỗ còn có việc phải làm, cáo từ, cáo từ."

Qua hai ngày, bảng kết quả cuộc thi được dán lên, Thẩm Ngạo không đi nhìn, rất có một kiểu tâm thái tất cả mọi việc đều là gió thổi mây bay.

Đến buổi chiều, liền có rất nhiều người cùng trường tới bái phỏng thành đàn, đều chúc mừng Thẩm Ngạo đoạt được vị trí đầu. Những người này quấy rối ầm ĩ đến mức người không được sống yên ổn. Ngược lại, phu nhân tốt tính, bảo Thẩm Ngạo cùng Chu Hằng tiếp đãi chu đáo, lưu lại dùng cơm, lại bảo người pha trà tốt nhất, làm chút điểm tâm mới lạ chiêu đãi. Các bạn học cũng không khách khí, da mặt dày đến mức để cho Thẩm Ngạo đều tự ti mặc cảm, nên ăn thì ăn, nên cầm thì cầm, lúc gần đi còn nguyên một đám thân mật kéo tay Thẩm Ngạo nói: "Mấy ngày nữa chúng ta lại tới bái phỏng, Thẩm huynh không cần tiễn nữa, còn nhiều thời gian mà."

Thẩm Ngạo im lặng, hắn đâu muốn đưa tiễn bọn hắn, còn ước gì nhanh chóng đuổi bọn hắn đi thì đúng hơn.

Vì sự tình thánh chỉ này, phu nhân cực kỳ lo lắng, cho người nghe ngóng tin tức khắp nơi trong nội cung, lại đôn đốc Thẩm Ngạo sau này không cho phép hồ đồ, huyên náo lợi hại truyền đến tai hoàng thượng, cho nên cách vài ngày đều gọi hắn đi Phật đường, cũng không phải muốn bảo Thẩm Ngạo đi lễ Phật, mà sợ hắn đi gây chuyện thị phi, bảo hắn thu hồi  tâm tính.

Ngược lại Quốc công đối với sự tình thánh chỉ lại không nói gì, có khi mang theo Thẩm Ngạo đi bái phỏng mấy bằng hữu trong kinh. Phần lớn những người bạn này đều là người sưu tầm đồ cổ, sớm đã ngóng trông Thẩm Ngạo đến chỉ giáo.

Thời gian này, Thẩm Ngạo đến chỗ Trần Tế mấy lần. Thái độ của Trần Tế đối với hắn lại mềm mỏng, dạy hắn làm phá đề kinh nghĩa, đem hết tất cả tâm đắc của mình truyền thụ, khi hành văn, phá đề, thừa đề, mở bài, kết luận như thế nào. Những việc này đòi hỏi rất nhiều kỹ xảo, hắn cầm bài kinh nghĩa Thẩm Ngạo làm trong cuộc thi kia lên xem, lập tức vạch ra không ít chỗ còn khiếm khuyết.

Lúc này Thẩm Ngạo mới phát hiện, Trần Tế thật sự có chỗ phi phàm. Thư pháp của cái tên trạng nguyên công này còn hơi kém, thi từ là hạng mục yếu kém của hắn, nhưng duy có một điểm nổi bật chính là làm kinh nghĩa này. So với trình độ của hắn đừng nói là Thẩm Ngạo, mà ngay cả chư vị tiến sĩ trong Quốc Tử Giám đều kém xa  ngàn dặm.

Thẩm Ngạo là người thông minh, lại có căn bản, bởi vậy tiếp thu rất mau. Từ đó về sau, mỗi ngày viết một bài kinh nghĩa. Sáng sớm ngày thứ hai lại đến chỗ  Trần Tế thỉnh giáo, Trần Tế nhìn kinh nghĩa hắn viết xong, lại vạch ra điểm thiếu sót để hắn khắc phục tốt hơn.

Qua vài ngày, trải qua nhiều lần như thế, trình độ của Thẩm Ngạo lại tăng thêm mấy phần, phảng phất như mấy ngày nay học mấy thứ đó, so với lúc trước học ở trong học đường còn tốt hơn rất nhiều.

Kỳ thật cái này cũng khó trách, trong Quốc Tử Giám, đám tiến sĩ bọn họ giảng bài, thông thường cũng không giảng kỹ xảo. Theo bọn họ, chỉ cần học sinh ghi nhớ thuộc lòng. Nếu muốn hạ bút viết, chỉ cần vác y nguyên ra là được, chẳng những phải thuộc Tứ thư Ngũ kinh, còn phải thuộc một ít bài văn mẫu kinh điển, nhiều lần như thế, một mực đạt tới tình trạng đọc làu làu.

Hết lần này tới lần khác, Thẩm Ngạo đã thuộc làu Tứ thư Ngũ kinh, một ít kinh nghĩa kinh điển cũng nhớ kỹ không ít. Điều này khiến cho tư duy chẳng những không khoáng đạt, ngược lại còn xơ cứng hơn.

Mỗi lần viết kinh nghĩa, trong đầu liền xuất hiện những bài văn mẫu kinh điển, bất kể hạ bút như thế nào, lại luôn bị ảnh hưởng bởi những bài văn mẫu kiếp trước.

Nhưng phương pháp xử lý của Trần Tế lại bất đồng, Trần Tế giảng là luyện chữ, không ngừng cổ vũ Thẩm Ngạo tự mình viết kinh nghĩa, viết xong lại để cho hắn xem, chỉ ra chỗ sai ở đâu cần khắc phục, nếu dùng một loại tư duy khác để phá đề có tốt hay không. Loại phương thức một chọi một này, lại cộng thêm trình độ dạy học của Trần Tế cao tuyệt, làm cho Thẩm Ngạo nhất thời hiểu ra nhiều điều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro