Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 21-22: Phân cảnh trước và sau đại hôn Cảnh Quốc


Kịch bản phim: Phân cảnh trước và sau đại hôn Cảnh Quốc. (18 cảnh) (11)

[21-30.

Địa điểm: Hoàng cung Cảnh Quốc, đại điện, bên trong.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Đàm Đài Tẫn, Chấp Bạch Vũ, nội thị (hoạn quan hầu trong cung), quan lại.

Đám quan Lễ Bộ tranh luận kịch liệt, mặt đỏ đến tận mang tai, huơ huơ tờ giấy đỏ trong tay.

Quan lại A: "Ta đã tính rồi, mồng mười tháng sau là ngày lành!"

Quan lại B: "Vớ vẩn! Cuối tháng này là ngày tốt lành nhất! Sao ngươi dám nói bậy bạ?"

Đàm Đài Tẫn bực bội phất tay, cầm những tờ giấy viết đầy ngày lành tháng tốt đặt sang một bên.

Đàm Đài Tẫn: "Đừng cãi nữa, càng nhanh càng tốt, ta không muốn để nàng đợi lâu."

Quan lại A: "Nhưng ... "

Đàm Đài Tẫn: "Không có gì nhưng nhị gì hết. (nhìn về phía nội thị) Nhanh nhất mấy ngày có thể chuẩn bị kỹ càng?"

Nội thị vội vàng hành lễ, quan sát sắc mặt Đàm Đài Tẫn.

Nội thị: "Hồi bẩm bệ hạ, nhanh chỉ cần ba ngày, nhất định sẽ xử lý ổn thỏa!"

Đàm Đài Tẫn đứng dậy, dường như lộ ra mười phần vui vẻ.

Đàm Đài Tẫn: "Ba ngày sau, ngày 24 tháng 8, quyết định như vậy đi."

Đàm Đài Tẫn phất tay rời đi.

Tờ giấy bay xuống mặt đất, ngày 24 tháng 8 bị Lễ Bộ gạch chéo, trên đó viết một chữ "Hung" đỏ tươi.

.

21-31.

Địa điểm: Hoàng cung Cảnh Quốc.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Nội thị, cung nữ.

Hoàng cung nhanh chóng trở nên bận rộn, bắt đầu giăng đèn kết hoa.

Nội thị và cung nữ đi đi lại lại, lụa Hỷ đỏ và đèn lồng treo khắp nơi, ngay cả các góc khuất cũng có.

.

21-32.

Địa điểm: Hoàng cung Cảnh Quốc, tẩm điện, bên trong.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Lê Tô Tô, Diệp Trạch Vũ, Diệp Thanh Vũ, Nguyệt Ảnh Vệ.

Bên trong tẩm điện rực rỡ, so với phong cách trang trí trước đây càng vui tươi hơn.

Lê Tô Tô mặt không cảm xúc ngồi trước gương, đếm từng chiếc đinh trong lòng bàn tay, nàng lật qua lật lại đếm rất nhiều lần, tổng cộng tám chiếc đinh, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ồn ào của Diệp Trạch Vũ.

Diệp Trạch Vũ: "Diệp Tịch Vụ! Muội ra đây! Diệp Tịch Vụ, muội ra đây nói rõ ràng cho ta biết! X.ư.ơ.n.g c.ố.t của tổ mẫu còn chưa lạnh, sao muội có thể vội vã thành thân như vậy, ta cũng chưa từng thấy muội đi dập đầu trước m.ộ tổ mẫu lần nào!"

Ngón tay Lê Tô Tô run lên, khuyên tai rớt xuống đất.

Lê Tô Tô ngồi xổm xuống nhặt nó lên, nước mắt rơi lã chã.

Nàng lau nước mắt như không có chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu đi tới cửa, nhìn thoáng qua đám nội thị trước cửa.

Lê Tô Tô: "Lôi huynh ấy đi cho ta."

Diệp Trạch Vũ đau buồn vô cùng, nhảy dựng lên muốn đánh Lê Tô Tô nhưng bị đám nội thị giữ lại, hắn nhảy cẩng lên, khóc đến nỗi mặt mũi méo xệch.

Diệp Trạch Vũ: "Diệp Tịch Vụ! Muội là đồ khốn! Tổ mẫu đối xử với muội tốt như vậy! Chúng ta đều là con cháu, nhưng tổ mẫu chỉ thương một mình muội! Diệp Tịch Vụ, muội có còn là người không?"

Diệp Trạch Vũ bị nội thị nhấc lên, hắn vẫn không ngừng khua tay múa chân, giãy giụa.

Lê Tô Tô hờ hững nhìn, quay người trở về phòng.

Diệp Thanh Vũ: "Đứng lại. Nhị tỷ, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Lê Tô Tô quay lại nhìn Diệp Thanh Vũ với khuôn mặt lạnh lùng.

Lê Tô Tô: "Huynh ấy đến làm phiền ta."

Diệp Thanh Vũ bước tới ngăn nàng lại.

Diệp Thanh Vũ: "Sau khi tỷ trở về liền trốn tránh không gặp bọn ta, rốt cục là vì cái gì?"

Lê Tô Tô: "Diệp Thanh Vũ, đệ cho rằng đệ là tướng quân thì có thể nói chuyện với ta như vậy sao?"

Diệp Thanh Vũ nhìn nàng với ánh mắt sợ hãi, tựa như không thể nghe thấy bất cứ điều gì nữa.

Lê Tô Tô: "Nếu ta đi tìm Đàm Đài Tẫn, bảo chàng trục xuất đệ, đệ nói xem chàng có nghe lời ta không?"

Diệp Thanh Vũ nhìn Lê Tô Tô, lắc đầu.

Diệp Thanh Vũ: "Tỷ không giống Diệp Tịch Vụ, không giống tỷ tỷ của ta."

Lê Tô Tô cười mỉa mai.

Lê Tô Tô: "Thật trùng hợp, ta cũng đang muốn đoạn tuyệt quan hệ với Diệp Gia."

Lê Tô Tô bước vào phòng và đóng cửa lại.

.

21-33.

Địa điểm: Hoàng cung Cảnh Quốc, tẩm điện, bên trong.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Đàm Đài Tẫn, Lê Tô Tô.

Lê Tô Tô cởi triều phục và thắt lưng cho Đàm Đài Tẫn.

Đàm Đài Tẫn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.

Đàm Đài Tẫn: "Tịch Vụ ... "

Lê Tô Tô hơi lơ đễnh, nàng giúp hắn cởi cúc trên cổ.

Lê Tô Tô: "Hả?"

Đàm Đài Tẫn do dự một lát.

Đàm Đài Tẫn: "Nghe nói ... gần đây nàng và Diệp Thanh Vũ đã xảy ra tranh chấp?"

Tay Lê Tô Tô dừng lại, nàng dịu dàng ôm lấy Đàm Đài Tẫn, mặt kề mặt, bình tĩnh nhìn hắn.

Lê Tô Tô: "Đúng vậy, chàng muốn trách mắng ta sao?"

Đàm Đài Tẫn: "Không, đương nhiên ta sẽ không trách nàng, chỉ là Diệp ... "

Lê Tô Tô đột nhiên duỗi ngón tay ra, đặt lên môi Đàm Đài Tẫn, thở dài một tiếng.

Lê Tô Tô: "Ta không muốn nghe tên của bất kỳ ai trong Diệp Gia. Ít nhất là đến trước ngày đại hôn, đừng nhắc tới nữa, được không?"

Đàm Đài Tẫn nhíu mày nhìn nàng, cuối cùng khẽ gật đầu.

Lê Tô Tô hài lòng rút tay về, dựa mình vào người Đàm Đài Tẫn, trong mắt chỉ còn lại tia sáng ảm đạm.

Lê Tô Tô: "Ta muốn viết một lá thư đoạn tuyệt quan hệ với Diệp Gia. Từ nay về sau, mặc kệ là vẻ vang, nhục nhã hay ban thưởng, trách phạt đều không liên quan đến họ nữa."

Đàm Đài Tẫn khó hiểu.

Đàm Đài Tẫn: "Tại sao?"

Lê Tô Tô không thèm nói đạo lý.

Lê Tô Tô: "Không tại sao cả, chỉ là ta nghĩ vậy thôi, rốt cục chàng có đồng ý không?"

Đàm Đài Tẫn muốn nói rồi lại thôi.

Lê Tô Tô: "Như vậy ta chỉ là Diệp Tịch Vụ, chỉ thuộc một mình chàng, chẳng lẽ không tốt sao?"

Trong mắt Đàm Đài Tẫn ẩn chứa phiền muộn, gật đầu nhẹ.

Lê Tô Tô nở một nụ cười, nàng đặt tay lên mặt Đàm Đài Tẫn, hôn lên môi hắn.

Lê Tô Tô: "Cảm ơn chàng, ta thật sự không biết nên báo đáp chàng như thế nào cho tốt nữa."

(cắt cảnh)

Bên trong màn, Đàm Đài Tẫn và Lê Tô Tô ôm nhau ngủ, Lê Tô Tô rúc vào người hắn, một tay lặng lẽ đặt lên ngực Đàm Đài Tẫn.

Trong bóng tối, Lê Tô Tô mở mắt ra, nhìn nơi bị bàn tay mình che lại, nàng cảm nhận được tim đang đập thình thịch.

Lê Tô Tô nhắm mắt lại.

Lê Tô Tô (nội tâm): "Tà Cốt, ở chỗ này."

Lê Tô Tô mỉm cười, nhắm mắt ngủ, tay vẫn đặt trên ngực Đàm Đài Tẫn.

Đàm Đài Tẫn nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho nàng, nắm chặt bàn tay đang để trên ngực mình.

.

21-34.

Địa điểm: Hoàng cung Cảnh Quốc, đại điện, bên trong.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Đàm Đài Tẫn, Diệp Thanh Vũ.

Diệp Thanh Vũ trầm ngâm đứng trước mặt Đàm Đài Tẫn.

Diệp Thanh Vũ: "Lần này tỷ ấy trở về cứ như bị trúng tà, đại ca bảo tỷ ấy đi tế bái trước m.ộ tổ mẫu, lại bị tỷ ấy đuổi ra ngoài. Ta gần như không còn nhận ra tỷ tỷ nữa."

Đàm Đài Tẫn nhíu mày thật chặt, nhìn về phía Diệp Thanh Vũ.

Đàm Đài Tẫn: "Diệp Tướng Quân, ta có một chuyện muốn cầu xin ngươi."

Diệp Thanh Vũ giật mình.

Diệp Thanh Vũ: "Bệ hạ quá lời rồi, có chuyện gì cứ nói đừng ngại."

Đàm Đài Tẫn: "Tinh thần Tịch Vụ bị tổn thương nặng nề, chỉ sợ đến nay vẫn chưa chấp nhận được chuyện tổ mẫu chết ngoài ý muốn vì mình. Ta muốn ngươi và Trạch Vũ, đừng nhắc đến chuyện này trước mặt nàng. Ít nhất là trước ngày đại hôn, đừng đến khiêu khích nàng ấy nữa."

Diệp Thanh Vũ vừa tức giận vừa buồn bã.

Diệp Thanh Vũ: "Nhưng tổ mẫu ... "

Đàm Đài Tẫn: "Tịch Vụ cũng yêu lão phu nhân không thua gì ngươi, lão phu nhân đi rồi, không biết nàng đã đau khổ đến mức nào nữa."

Sắc mặt Đàm Đài Tẫn ảm đạm.

Đàm Đài Tẫn: "Huống hồ, nàng ái mộ Tiêu Lẫm nhiều năm nay lại tận mắt nhìn hắn chết đi, ngay sau đó lại nghe tin lão phu nhân mất, sao nàng có thể chấp nhận nổi? Dù nàng trốn tránh không nói, nhưng chỉ sợ trái tim nàng luôn đau như bị dao cắt."

Diệp Thanh Vũ: "Bất kể phụ thân có tha thứ cho tỷ ấy hay không thì cũng nên về nhà một lần ... "

Đàm Đài Tẫn: "Đêm qua Tịch Vụ nói với ta muốn cùng Diệp Gia đoạn tuyệt quan hệ. Cho đến hôm nay, mặc kệ nàng yêu cầu cái gì, dù là tính mạng của ta, ta đều sẽ đáp ứng nàng. Diệp Tướng Quân, phiền ngươi trở về gạch tên nàng ra khỏi gia phả Diệp Gia."

Diệp Thanh Vũ nhếch môi.

Diệp Thanh Vũ: "Bệ hạ, nếu người mà tỷ ấy muốn giết là người, ta không hiểu tại sao người lại còn phong tỷ ấy làm vương hậu, chẳng lẽ trong lòng người thật sự không cảm thấy có chuyện gì vướng mắc hay sao?"

Đàm Đài Tẫn (vẻ mặt bình tĩnh): "Trên thế gian này chỉ có nàng ấy không bỏ rơi ta, nguyện ý trở lại bên cạnh ta, nguyện ý yêu thích ta. Ta thật sự không mong cầu điều gì khác."

Diệp Thanh Vũ thở dài cay đắng, tức giận bỏ đi.

.

21-35.

Địa điểm: Hoàng cung Cảnh Quốc, tẩm điện, bên trong.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Lê Tô Tô, Cảnh Điền mama.

Lê Tô Tô mệt mỏi nhìn chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của tân nương do mama đưa tới.

Lê Tô Tô: "Đây là cái gì? Tại sao chưa thêu xong đã đưa nó cho ta?"

Mặt mũi mama tràn đầy ý cười.

Mama: "Nương nương có điều không biết! Đây là phong tục của Cảnh Quốc chúng ta, Tịnh Đế Liên (Sen Tịnh Đế) trên khăn trùm đầu màu đỏ của tân nương phải do chính tay người thêu, thành tâm thành ý như vậy thì sau khi thành thân ước nguyện mới được như ý, đầu bạc răng long."

Lê Tô Tô nhận lấy.

Lê Tô Tô: "Hiểu rồi, ra ngoài đi."

Mama quan sát sắc mặt nàng mà nói chuyện, thấy vậy vội vàng cáo lui.

Lê Tô Tô cầm khăn trùm đầu và sợi chỉ đã được xâu trên kim, thêu một cách tùy tiện, sau đó bị đâm trúng tay. Nàng nhìn chằm chằm giọt máu trên đầu ngón tay, đem khăn trùm đầu vứt một bên, chán nản nằm xuống giường.

.

21-36.

Địa điểm: Hoàng cung Cảnh Quốc, tẩm điện, bên trong.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Đàm Đài Tẫn, Lê Tô Tô.

Đêm khuya vắng lặng, Đàm Đài Tẫn đẩy cửa bước vào.

Hắn đang định cởi y phục thì chợt thấy Lê Tô Tô nằm trên giường, đưa lưng về phía mình, bên cạnh là chiếc khăn trùm đầu màu đỏ nhăn nhúm.

Đàm Đài Tẫn lặng lẽ nhặt khăn tân nương lên, âu yếm vuốt phẳng nó, hắn nhìn mũi thêu lộn xộn và vụng về, bất đắc dĩ cười khẽ.

Dưới ánh đèn, Đàm Đài Tẫn ngồi bên cạnh bàn, cẩn thận cầm kim chỉ, mày cau chặt như đang đối mặt với quân địch, tỉ mỉ thêu từng mũi từng mũi một, hoàn thành toàn bộ Tịnh Đế Liên.

Lê Tô Tô chìm vào giấc ngủ sâu, không hề hay biết.

.

21-37.

Địa điểm: Hoàng cung Cảnh Quốc, đại điện, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Đàm Đài Tẫn, Lê Tô Tô, Chấp Bạch Vũ, Diệp Thanh Vũ, Phiên Nhiên, cung nữ, nội thị, cận vệ, quan lại.

Nhạc lễ long trọng tấu vang.

Bầu trời đột nhiên tối đi, gió nổi lên, đồ trang trí màu đỏ bị thổi tung, dàn chuông lễ suýt chút nữa cũng bị thổi ngã.

Cánh hoa đỏ tươi như máu tung bay ngập trời, Đàm Đài Tẫn nắm tay Lê Tô Tô, cùng nhau bước lên bậc thang tiến vào đại điện.

Hoa tuyết rơi xuống, đám người xem lễ khẽ nghị luận.

Phiên Nhiên: "Đang yên đang lành, sao lại có tuyết rơi?"

Đàm Đài Tẫn nhìn tuyết rơi, rồi quay đầu nhìn tân nương của mình.

Lê Tô Tô đang mặc bộ hỷ phục cầu kỳ và sang trọng, khuôn mặt nàng đã bị khăn hỷ che khuất, hắn không nhìn thấy biểu cảm của nàng.

Đàm Đài Tẫn nắm chặt tay nàng.

Dưới khăn trùm đầu, ánh mắt Lê Tô Tô lạnh như băng, nàng nhìn vào đôi tay đang nắm của họ.

Gió thổi khăn hỷ bay lên, ánh mắt hai người chạm nhau.

.

21-38.

Địa điểm: Hoàng cung Cảnh Quốc, tẩm điện, bên trong.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Đàm Đài Tẫn, Lê Tô Tô.

Vầng trăng treo giữa trời, sáng rõ nhưng không tròn.

Lê Tô Tô ngồi trên giường, hai tay nghiêm chỉnh đặt trên đầu gối, khăn trùm đầu trước mắt bị nhấc lên, nàng nhìn thấy khuôn mặt Đàm Đài Tẫn, đôi mắt sáng rực đang nhìn chăm chú nàng, tràn ngập sự ấm áp.

Trong lòng Lê Tô Tô kinh ngạc. Không rõ bắt đầu từ khi nào, Đàm Đài Tẫn đã không khác gì người bình thường.

Lê Tô Tô (nội tâm): "Thì ra Đàm Đài Tẫn cũng có biểu cảm sinh động như vậy. Hôm nay, chàng nhất định rất vui vẻ."

Vì vậy Lê Tô Tô mỉm cười đáp lại.

Nàng giật khăn trùm đầu xuống, ném sang một bên, kéo tay Đàm Đài Tẫn, để hắn ngồi bên cạnh mình.

Lê Tô Tô đá rơi chiếc giày thêu hoa đỏ tươi, quỳ gối trên giường, mặt đối mặt Đàm Đài Tẫn. Nàng nhìn Đàm Đài Tẫn không chớp mắt.

Lê Tô Tô: "Đàm Đài Tẫn, chúng ta đã đợi ngày này quá lâu, rất lâu rồi, tất cả nỗ lực của ta đều là vì ngày hôm nay. Cảm ơn chàng."

Đàm Đài Tẫn không nhịn được mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ yêu chiều.

Đàm Đài Tẫn: "Ta với nàng là phu thê, cần gì phải nói cảm ơn?"

Đàm Đài Tẫn nhẹ nhàng nắm tay Lê Tô Tô, nhưng Lê Tô Tô lại rút ra. Đàm Đài Tẫn sững sờ, Lê Tô Tô vươn người đến, ôm chặt hắn trong vòng tay của mình, Đàm Đài Tẫn cũng ôm lại nàng. Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc, Lê Tô Tô lùi lại phía sau, hai người tách ra. Nàng nắm chặt hai tay Đàm Đài Tẫn, nhìn hắn với ánh mắt sáng rực.

Lê Tô Tô: "Ta muốn tặng chàng một món lễ vật."

Đàm Đài Tẫn ôn nhu nhìn chăm chú nàng.

Đàm Đài Tẫn: "Lễ vật gì?"

Lê Tô Tô chậm rãi tới gần, hôn lên môi Đàm Đài Tẫn. Đàm Đài Tẫn nhắm mắt lại.

Nhịp tim của hai người gần như đập trùng nhịp với nhau trong khoảnh khắc này, tơ tình của Đàm Đài Tẫn tỏa ra ánh sáng màu trắng, quấn quanh trái tim hắn.

Một khắc cuối cùng Đinh Diệt Hồn nóng hổi biến ra, đồng thời, trong mắt trái Lê Tô Tô, ánh tím của Ngọc Khuynh Thế sáng lên.

Cảm nhận được luồng linh khí khác thường, Đàm Đài Tẫn giật mình, vô thức ôm Lê Tô Tô, bảo vệ nàng trong ngực mình.

Đàm Đài Tẫn: "Diệp Tịch Vụ!"

Ngay lập tức, thần lực tà ác bao phủ hai người như ngọn lửa, sức mạnh dưới sự thúc giục của Ngọc Khuynh Thế, ba cây đinh sắc bén bay ra trong nháy mắt, đâm vào trái tim Đàm Đài Tẫn.

Đàm Đài Tẫn ngạc nhiên, tâm mạch vỡ vụn, thần hồn của hắn dần bị ăn mòn, đau đớn kịch liệt, máu chảy ra từ khóe miệng hắn.

-Hồi tưởng 15-45-

Ngọc Khuynh Thế chậm rãi bay ra khỏi Hỏa Dương Vạc, rơi vào trong tay Tang Tửu.

Tang Tửu giơ viên ngọc lên thưởng thức, vẻ mặt sung sướng, say mê ngắm nhìn.

-Kết thúc hồi tưởng-

Đàm Đài Tẫn (lẩm bẩm): "Là Ngọc Khuynh Thế ... "

Đàm Đài Tẫn ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lê Tô Tô.

Đàm Đài Tẫn thở một cách khó khăn.

Đàm Đài Tẫn: "Tại sao ... "

Lê Tô Tô bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt ngập tràn thống khổ cùng hận thù.

Lê Tô Tô: "Đàm Đài Tẫn, vốn dĩ ta ... đến đây là để giết chàng."

Đàm Đài Tẫn dường như không hiểu, kinh ngạc nhìn Lê Tô Tô.

Lê Tô Tô nghiến răng, huy động thần lực thêm lần nữa. Ánh sáng tím dâng trào chuyển động xung quanh, lại có thêm ba cây đinh bay ra, quanh quẩn bên hai người, mang theo hơi thở lạnh lẽo của cái chết. Đàm Đài Tẫn dường như vẫn chưa nhận ra.

Đàm Đài Tẫn: "Nàng ... trở lại bên ta là để giết ta?"

Cơn đau dữ dội khiến Đàm Đài Tẫn phân tâm, hắn nhìn khuôn mặt Lê Tô Tô, chờ đợi câu trả lời của nàng.

Lê Tô Tô nở nụ cười lạnh lùng mà đau đớn.

Lê Tô Tô: "Đúng vậy."

Cuối cùng Đàm Đài Tẫn cũng nghe rõ, hắn cảm giác cái lạnh tựa như băng tuyết đang truyền đến từng khúc xương trong người, tia ấm áp trong mắt cũng dần nguội lạnh.

Đàm Đài Tẫn: "Cho nên lời nàng nói ... đều là lừa ta ... "

Lê Tô Tô nghiến răng tiếp tục huy động thần lực, nàng gắt gao nắm chặt cánh tay Đàm Đài Tẫn, không cho hắn thoát.

Ba cánh đinh đã cắm sâu vào tim, hai mắt Đàm Đài Tẫn tối sầm, máu tươi trong miệng trào ra.

Lê Tô Tô: "Đúng vậy, Đàm Đài Tẫn, từ trước tới nay, ta chưa từng yêu chàng."

Sức mạnh của Ngọc Khuynh Thế đã bị kích phát đến cực hạn, Lê Tô Tô cảm giác ngũ tạng mình như đang bị lửa thiêu đốt, ánh sáng tím bao phủ hết mọi thứ.

Ba cây đinh cuối cùng bay lên không trung.

Tại thời khắc cuối cùng này, Lê Tô Tô nhìn vào mắt Đàm Đài Tẫn, thù hận và thống khổ bao trùm lấy nước mắt bên trong hắn, đôi mắt nàng cũng đỏ ngầu, nàng nghiến răng và niệm chú.

Lê Tô Tô: "Đàm Đài Tẫn, tạm biệt."

Đàm Đài Tẫn cúi thấp đầu, không giãy giụa nữa, tựa như đã sớm chết đi.

Ba chiếc đinh cuối cùng bay vào ngực Đàm Đài Tẫn như tia chớp dưới sự thúc giục của thần lực.

Đàm Đài Tẫn nhắm mắt lại.

Biến cố xảy ra, Hộ Tâm Lân bay vụt đến, kết giới chói mắt mở ra, bao trùm lên lồng ngực đẫm máu của Đàm Đài Tẫn.

Lê Tô Tô sững sờ, nghẹn ngào kêu lên.

Lê Tô Tô: "Hộ Tâm Lân!"

Ba chiếc đinh cuốn theo thần lực màu tím đâm vào Hộ Tâm Lân.

Luồng linh khí khổng lồ nổ tung, đinh và Hộ Tâm Lân đụng vào nhau, trong nháy mắt hóa thành mảnh vụn, đồng thời trên Hộ Tâm Lân nứt ra ba đường.

Lê Tô Tô đột nhiên phun ra một ngụm máu, ngã xuống giường, nàng giãy giụa vươn tay muốn đỡ lấy đinh đã gãy nát, những chiếc đinh vụn vỡ phát ra ánh sáng trên không trung rồi biến mất trong không khí, Lê Tô Tô tuyệt vọng ngã quỵ xuống đất.

Đàm Đài Tẫn vẫn cúi đầu như trước, hắn nhìn Hộ Tâm Lân trên ngực mình, nhưng lại không có gì vui vẻ vì sống sót sau tai nạn, phảng phất như sinh tử đối với hắn cũng không có gì quan trọng.

Đàm Đài Tẫn vịn vách tường đứng lên, máu tươi đã nhuộm đỏ ngực hắn, phía sau lưng cũng thấm một mảng lớn. Hắn nhìn về phía Lê Tô Tô, sự lạnh lẽo và chết chóc lặng lẽ hiện ra trong đáy mắt.

Đàm Đài Tẫn: "Người đâu, đem nàng đi."

Đàm Đài Tẫn ngất xỉu trên mặt đất.

Tuyết rơi ngoài khung cửa sổ, toàn bộ hoàng cung Cảnh Quốc đều bị tuyết bao phủ.

{Hết tập.}

.

22-1.

Địa điểm: Mộng Cảnh, Hành Dương Tông, bên ngoài.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Lê Tô Tô, Cù Huyền Tử, Công Dã Tịch Vô, Diêu Vi, Tề Việt, Lê Tô Tô lúc nhỏ, bốn vị trưởng lão của Hành Dương Tông (bao gồm cả Vân Hoa Tử), các đệ tử.

Bầu trời ảm đạm, y.ê.u m.a bay khắp nơi, kết giới Hành Dương Tông vẫn tràn đầy năng lượng.

Cù Huyền Tử mang theo Tiểu Lê Tô Tô ngự kiếm bay xuống đất.

Tiểu Lê Tô Tô lúc này chỉ là một bé gái bảy tám tuổi, gương mặt tròn trịa, đôi mắt tròn xoe, tò mò nhìn trái nhìn phải. Dây chuyền hình Trùng Vũ Không Hầu đeo trên cổ của nàng.

Tiểu Lê Tô Tô: "Cha, đây là đâu vậy ạ?"

Cù Huyền Tử: "Tô Tô, đây là Hành Dương Tông, sau này sẽ là nhà của con."

Cù Huyền Tử xoa đầu nàng, khẽ vung tay áo, trong nháy mắt trên đầu Tiểu Lê Tô Tô xuất hiện một vòng hoa xinh xắn.

Các sư huynh và sư thúc vây quanh, ngạc nhiên nhìn nàng. Dường như Thất sư thúc Vân Hoa Tử đã thì thầm với Cù Huyền Tử.

Vân Hoa Tử: "Con bé là do ngươi dùng linh khí trong thiên trì ấp từ trứng ra, quả thật là linh thể trời sinh, không cần bắt đầu từ tu hành hay Luyện Khí, sinh ra đã là Trúc Cơ (*) ... "

(*) Cảnh giới tu tiên: 9 bước: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp. Bước được vào tầng Trúc Cơ coi như đã bước vào cánh cửa tu tâm chân chính, tuy là tầng gần thấp nhất nhưng là bước cực kỳ quan trọng. Đây là bước xây dựng nền móng.
Vì vậy Tô Tô vừa sinh ra đã ở bậc Trúc Cơ, không cần luyện tập trước và trực tiếp bỏ qua bước Luyện Khí.

Cù Huyền Tử mỉm cười, kéo Vân Hoa Tử qua một bên nói gì đó, Tiểu Lê Tô Tô không nghe rõ.

Trong mắt Tiểu Lê Tô Tô, mặc dù bầu trời tối tăm mù mịt nhưng mỗi người ở đây đều lạc quan và tươi sáng.

Một nữ tu xinh đẹp gỡ ngọc bội treo bên hông xuống đeo vào cổ Tiểu Lê Tô Tô.

Diêu Vi: "Sư muội, ta là Diêu Vi sư tỷ của muội. Đây là quà gặp mặt của sư tỷ, có thể phù hộ muội luôn khỏe mạnh và bình an."

Tề Việt: "Nhị sư tỷ tâm cơ thật, còn chuẩn bị lễ vật. Tiểu sư muội, huynh là Tề Việt, là Tam sư huynh của muội, ta sẽ tặng lễ vật cho muội sau nhé!"

Công Dã Tịch Vô từ phía sau bước ra, huynh ấy vẫn là nam nhân hoàn hảo trong ký ức của Lê Tô Tô.

Công Dã Tịch Vô: "Cuối cùng tiểu sư muội cũng phá kén ra rồi, ta là Công Dã Tịch Vô, là đại sư huynh của muội."

Công Dã Tịch Vô nhét một chiếc bình lưu ly xinh đẹp vào trong tay Tiểu Lê Tô Tô.

Công Dã Tịch Vô: "Đây là linh sương mà sư huynh tìm được ở Bồng Lai, hương vị rất ngon, đưa cho tiểu sư muội có thể tăng thêm tu vi ... "

Tiểu Lê Tô Tô: "Đa tạ sư tỷ, đa tạ sư huynh! Tô Tô nhất định sẽ lớn thật nhanh."

Tiểu Lê Tô Tô mở bình lưu ly đựng sương sớm ra, vẻ ngoài đáng yêu khiến mọi người bật cười.

Tiểu Lê Tô Tô: "Ngon quá, muội phải nhanh chóng tăng cường tu vi thôi."

Cù Huyền Tử mỉm cười, bế Tiểu Lê Tô Tô lên.

Cù Huyền Tử: "Tăng cường tu vi, con muốn làm gì?"

Tiểu Lê Tô Tô không hề nghĩ ngợi, trả lời bằng chất giọng non nớt của mình.

Tiểu Lê Tô Tô: "Bảo vệ Tam giới ạ!"

Mọi người mỉm cười nhìn Tiểu Lê Tô Tô, tạm thời quên đi tình hình khó khăn của Tam giới hiện tại.

Nét mặt Công Dã Tịch Vô tối sầm, tựa như hối tiếc điều gì đó.

Công Dã Tịch Vô: "Tô Tô, muội bảo vệ Tam giới, vậy ai bảo vệ muội đây?"

Tiểu Lê Tô Tô khó hiểu nhìn Công Dã Tịch Vô.

Đột nhiên, mắt Tiểu Lê Tô Tô xuất hiện một mảng đen, sắc mặt đau đớn, nàng giơ tay che kín mắt trái, chân đứng không vững.

Đám người xung quanh hoảng hốt, Cù Huyền Tử là người đầu tiên xông lên, đỡ lấy con gái.

Cù Huyền Tử: "Tô Tô!"

Tiểu Lê Tô Tô: "Cha ơi, mắt con đau quá, đau quá ... "

.

22-2.

Địa điểm: Hoàng cung Cảnh Quốc, địa lao A (nhà giam dưới lòng đất), bên trong.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Lê Tô Tô.

Lê Tô Tô: "Cha ơi, mắt con đau quá, đau quá ... "

Trong ngục tối tăm, Lê Tô Tô đau đớn khóc thành tiếng, Ngọc Khuynh Thế phản phệ khiến nàng không tự chủ được che mắt trái, cuộn tròn thân thể, tựa như nàng đang chống chọi lại cơn đau bằng cách này.

Da thịt nàng chạm vào gạch lót lạnh buốt của nhà giam, Lê Tô Tô tỉnh táo lại. Nàng ho khan vài tiếng, chậm rãi chống người dậy, lau đi nước mắt trên mặt. Nàng nhìn xuống hỷ phục trên người, cổ tay đã bị trói bằng dây thừng Nhược Thủy, nét mặt đờ đẫn.

Ngoài cửa sổ địa lao đang mưa, nước mưa rơi vào theo khe hở cửa sổ, tạo thành một vũng nước nông trên gạch lát nền, ánh đèn của hoàng cung xuyên qua màn mưa đêm chiếu vào cửa sổ.

Lê Tô Tô thất thần đi tới, nước mưa bắn lên mặt nàng, văng lên đôi môi khô khốc. Lê Tô Tô thanh tỉnh, nàng nhìn bầu trời đêm thông qua màn mưa, trái tim nàng đã chìm trong tuyệt vọng.

Lê Tô Tô: "Thật xin lỗi ... con thất bại rồi ... "

Ngọc Khuynh Thế trong mắt trái lại lóe lên ánh sáng tím, nàng lại đau.

-Hồi tưởng 9-14- Lê Tô Tô: "Năng lượng chất chứa bên trong ngọc này mặc dù được thần linh chuyển hóa, nhưng bởi vì nó làm tổn thương đến âm đức, nên dễ khiến người sử dụng không có kết cục tốt đẹp, đoản mệnh đột tử."

Lê Tô Tô ngồi dựa vào tường đá, ôm chặt lấy mình, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Lê Tô Tô: "Cha, đại sư huynh, Triệu Du bá bá ... con đã cố gắng hết sức, con thật sự đã cố hết sức rồi ... xin lỗi ... "

.

22-3.

Địa điểm: Hoàng cung Cảnh Quốc, tẩm điện của hoàng đế, bên trong.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Đàm Đài Tẫn, Chấp Bạch Vũ, Thái Y.

Tẩm điện chưa kịp thay đổi nội thất, vẫn giữ nguyên phong cách tân hôn.

Trong nội điện, Đàm Đài Tẫn nhắm mắt nằm trên giường, mặc bộ hỷ phục đỏ tươi, ngực nhuộm đỏ màu máu, mặt trắng bệch như tuyết, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.

Thái y với mái tóc hoa râm đang bắt mạch cho hắn, sau đó xốc y phục lên nhìn kỹ vết thương, lại cùng mấy vị thái y khác thấp giọng nghị luận, vừa nói vừa lắc đầu.

Chấp Bạch Vũ đứng một bên đợi không được tiến lên trước.

Chấp Bạch Vũ: "Thái y, rốt cục là bệ hạ bị gì?"

Thái y thở dài lắc đầu.

Thái y: "Chấp thủ lĩnh, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện đi ... "

.

22-4.

Địa điểm: Hoàng cung Cảnh Quốc, tẩm điện của hoàng đế, bên ngoài.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Diệp Thanh Vũ, Phiên Nhiên.

Ngoài tẩm điện, Diệp Thanh Vũ, Phiên Nhiên mỗi người một cảm xúc.

Phiên Nhiên nhớ tới lời nói và hành động trước đó của Lê Tô Tô, trầm ngâm.

Phiên Nhiên (thấp giọng): "Diệp Thanh Vũ, tỷ tỷ chàng đột nhiên ra tay như vậy, chàng thật sự không biết sao?"

Diệp Thanh Vũ thở dài một tiếng, lắc đầu.

Diệp Thanh Vũ: "Nếu ta biết được, nhất định sẽ ngăn cản tỷ ấy."

Phiên Nhiên lo lắng nhìn Diệp Thanh Vũ.

Phiên Nhiên: "Bệ hạ tỉnh lại, không biết có giận lây Diệp Gia không ... "

Diệp Thanh Vũ thở dài, như nhận ra được chuyện gì đó liền cảm thấy não nề.

Diệp Thanh Vũ: "Thì ra là vậy, Nhị tỷ sớm đã muốn hành thích nên mới cùng Diệp Gia đoạn tuyệt quan hệ, sao ta không nhận ra sớm hơn chứ ... "

Phiên Nhiên: "Nàng ấy làm vậy để làm gì? Chẳng lẽ là vì Tiêu Lẫm?"

Diệp Thanh Vũ thất thần.

Diệp Thanh Vũ: "Không biết nữa, tin tức bệ hạ bị thương đã bị phong tỏa trong và ngoài cung, ta phải về nhà một chuyến, nhắc phụ thân chuẩn bị trước."

Phiên Nhiên gật đầu.

Diệp Thanh Vũ đứng dậy rời đi.

.

22-5.

Địa điểm: Cảnh Quốc, Diệp Phủ, vườn hoa, bên ngoài.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Diệp Thanh Vũ, Diệp Băng Thường, Lưu quản gia.

Trong hoa viên của Diệp Gia, ánh đèn ảm đạm, Diệp Băng Thường nhìn về hướng hoàng cung, đi đi lại lại với vẻ mặt u ám.

Diệp Băng Thường (nội tâm): "Diệp Tịch Vụ và Đàm Đài Tẫn vậy mà lại thật sự thành hôn, chuyện nàng ta hạ thuốc trong cháo cứ vậy mà bỏ qua sao? Ta lấy thuốc đổi trắng thay đen, dù giấu giếm được bây giờ nhưng nếu có người điều tra việc này, sớm muộn gì cũng nghi ngờ ... "

Lúc này, Diệp Thanh Vũ từ bên ngoài trở về, hắn nhíu chặt lông mày, Diệp Băng Thường vội hành lễ.

Diệp Băng Thường: "Thanh Vũ, đã trễ như vậy sao đệ còn trở về?"

Diệp Thanh Vũ: "Thật đúng lúc, đại tỷ, theo ta vào trong tìm phụ thân đi."

Diệp Thanh Vũ lại nói với quản gia đang cầm đèn lồng.

Diệp Thanh Vũ: "Gọi đại ca tới đây."

Lưu quản gia: "Vâng."

Lưu quản gia đi tìm Diệp Trạch Vũ, Diệp Thanh Vũ nhanh chóng đi vào đại sảnh.

Diệp Băng Thường cất bước đuổi theo.

.

22-6.

Địa điểm: Cảnh Quốc, Diệp Phủ, đại sảnh, bên trong.
Thời gian: ban đêm.
Nhân vật: Diệp Khiếu, Diệp Trạch Vũ, Diệp Thanh Vũ, Diệp Băng Thường.

Diệp Trạch Vũ đã rất sốc khi nghe được tin tức.

Diệp Băng Thường cũng nắm chặt khăn tay.

Diệp Trạch Vũ: "Cái gì? Tịch Vụ ám sát Đàm Đài Tẫn?"

Diệp Thanh Vũ lập tức ra hiệu hắn nhỏ tiếng, Diệp Trạch Vũ che miệng.

Diệp Khiếu ngồi thẳng lưng, vừa lo lắng vừa đau lòng.

Diệp Khiếu: "Nếu không phải vì phụ thân và đại ca nó vô dụng, sao nó lại làm đến mức đó ... Ta thấy nó cùng Đàm Đài Tẫn tình đầu ý hợp, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy. Ây da, nữ nhi của Diệp Gia ta so với nam nhi còn có khí phách hơn ... "

Diệp Trạch Vũ: "Cha, Tịch Vụ có khí phách nhưng bây giờ chỉ sợ muội ấy lành ít dữ nhiều, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc! Thanh Vũ, chúng ta làm sao bây giờ?"

Diệp Thanh Vũ nhíu mày.

Diệp Thanh Vũ: "Á.m s.á.t quân chủ, tội ác tày trời. Ta sẽ nghĩ cách thuyết phục bệ hạ, giao cho Tam Ty thẩm vấn trước khi đưa ra phán quyết, tra hỏi rõ ràng có đồng phạm hay không và ai là người xúi giục, cũng có thể kéo dài được chút thời gian, nếu như liều một phen, chỉ có thể thử trong lúc thẩm vấn thay người giám sát thừa cơ cứu Nhị tỷ ra. Nếu bệ hạ không cho phép thẩm vấn, một khi hạ lệnh trực tiếp tru sát, Nhị tỷ hẳn sẽ chết không nghi ngờ."

Diệp Băng Thường nhíu mày thật chặt, đáy lòng hiện lên sát ý.

Diệp Băng Thường (nội tâm): "Tam Ty tra hỏi ... Lỡ như nàng ta đem chuyện hạ thuốc nói ra ... "

Diệp Thanh Vũ: "Phụ thân, bây giờ tính mạng Nhị tỷ đang bị đe dọa, con sẽ không tiếc mọi giá nỗ lực nghĩ cách cứu viện. Hôm nay con trở về là vì khuyên phụ thân ra ngoài tránh tai họa, mặc dù Nhị tỷ đã cùng Diệp Gia đoạn tuyệt quan hệ, dựa theo pháp lý Cảnh Quốc lẽ ra sẽ không liên lụy, nhưng khó đảm bảo bệ hạ sẽ không giận chó đánh mèo ... "

Diệp Khiếu: "Liên lụy như thế nào? Tịch Vụ đã làm những gì Diệp Gia nên làm! Là một nữ tử làm việc quyết đoán, chắc là nó đã cân nhắc mọi chuyện, nó đã có quyết tâm như vậy, bất luận hậu quả như thế nào, ta là phụ thân của nó, ta nguyện ý gánh chịu cùng nó."

Diệp Thanh Vũ: "Phụ thân ... "

Diệp Khiếu (lắc đầu): "Sinh tử có số, lần này Diệp Khiếu ta sẽ không chạy trốn nữa. Diệp Tướng quân, ngươi xin cứ tự nhiên đi."

Diệp Khiếu ngẩng đầu lên, không nhìn Diệp Thanh Vũ nữa.

Diệp Thanh Vũ muốn tiếp tục thuyết phục, Diệp Trạch Vũ sốt ruột nhìn hắn lắc đầu ra hiệu, Diệp Thanh Vũ thở dài một tiếng, đành phải từ bỏ.

Diệp Thanh Vũ: "Tâm ý phụ thân đã quyết, vậy con cũng không thể khuyên bảo thêm được nữa, xin phụ thân giữ gìn sức khỏe, đại ca, chăm sóc tốt nhà mình."

Diệp Trạch Vũ: "Được."

Diệp Thanh Vũ hành lễ rời đi.

Diệp Băng Thường nhìn thoáng qua hai cha con Diệp Khiếu và Diệp Trạch Vũ, sau đó lặng lẽ rời đi. Bên trong ống tay áo rộng, hai tay đã siết chặt.

Diệp Băng Thường (nội tâm): "Diệp Tịch Vụ, nếu ngươi đã không biết quý trọng, tự tìm đường chết, vậy thì đừng trách ta. Ngươi bây giờ phải chết là điều hiển nhiên, còn ta thì có cơ hội sống sót."

.

22-7.

Địa điểm: Hoàng cung Cảnh Quốc.

Những chiếc đèn lồng trong cung lần lượt bị dập tắt.

Sắc trời cũng dần sáng rõ.

.

22-8.

Địa điểm: Hoàng cung Cảnh Quốc, tẩm điện của hoàng đế, bên trong.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Đàm Đài Tẫn, Chấp Bạch Vũ, nội thị, cung nữ.

Sáp nến rơi khắp nơi, tất cả nến trong tẩm điện đều đã cháy hết.

Trước giường Đàm Đài Tẫn, Chấp Bạch Vũ mở to mắt, ôm kiếm đứng gác.

Đàm Đài Tẫn vừa hắng giọng một cái, Chấp Bạch Vũ đã quay lại ngay lập tức.

Chấp Bạch Vũ: "Bệ hạ, bệ hạ người đã tỉnh? Nhanh lên, bệ hạ tỉnh rồi."

Nhóm cung nhân ba chân bốn cẳng chạy tới dâng chén thuốc, nước cùng khăn mặt, Đàm Đài Tẫn yếu ớt tỉnh lại, chỉ cảm thấy ngực đau nhức cực độ, sâu tận x.ư.ơ.n.g t.ủ.y, không thể thở nổi.

Sắc mặt tái nhợt suy yếu, giọng nói lại vô cùng lạnh lùng.

Đàm Đài Tẫn: "Ra ngoài hết đi ..."

Chấp Bạch Vũ: "Vâng, các người ra ngoài hết đi."

Những người khác rời khỏi nội điện.

Đàm Đài Tẫn: "Thái y nói thế nào?"

Chấp Bạch Vũ lắc đầu, sắc mặt nặng nề.

Chấp Bạch Vũ: "Thái y nói, chưa bao giờ thấy qua tà môn ám khí kiểu này, chỉ trong một thời gian ngắn, đã tiến vào trong tâm mạch, không thể dùng ngoại lực rút ra được."

Đàm Đài Tẫn (lẩm bẩm): "Vậy à, giữ lại cũng tốt."

Giọng điệu Đàm Đài Tẫn dường như đã đoán trước được tình trạng vết thương.

Chấp Bạch Vũ: "Nhưng bệ hạ, những chiếc đinh cắm trong x.á.c thịt kia, chắc chắc đau đớn vạn phần ... "

Đàm Đài Tẫn: "Vậy cứ để nó đau đi."

Đàm Đài Tẫn đột nhiên nắm lấy cẳng tay của Chấp Bạch Vũ, bàn tay gầy rộc và sắc bén như móng vuốt đại bàn.

Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm tựa như không nhìn thấy đáy đang nhìn thẳng vào đôi mắt của Chấp Bạch Vũ.

Đàm Đài Tẫn: "Cô còn có thể sống bao lâu?"

Hắn ho ra một ngụm máu.

Chấp Bạch Vũ nhịn không được run lên.

Chấp Bạch Vũ: "Chỉ cần người nghỉ ngơi kỹ lưỡng ... "

Đàm Đài Tẫn: "Chấp Bạch Vũ, người nói dối tệ lắm."

Chấp Bạch Vũ cúi đầu khóc nức nở.

Chấp Bạch Vũ: " ... thái y nói, tâm mạch bệ hạ tổn hại nghiêm trọng, cho dù có điều dưỡng tốt, chỉ e là sống không quá ... ba năm."

Đàm Đài Tẫn thực sự đã cười khi nghe những lời đó.

Đàm Đài Tẫn: "Lâu vậy ư? Thế thì thực sự khó mà chịu đựng được."

Đàm Đài Tẫn gian nan chống người ngồi dậy.

Đàm Đài Tẫn: "Diệp Tịch Vụ đâu?"

Chấp Bạch Vũ: "Trong địa lao. Canh ngục đến báo, nói là ... từ hôm qua đến giờ, nàng ấy đã không ăn không uống."

Đàm Đài Tẫn trầm mặc trong chốc lát.

Đàm Đài Tẫn: "Canh y (thay y phục) cho Cô."

Chấp Bạch Vũ kinh hãi.

Chấp Bạch Vũ: "Bệ hạ, vết thương của người ... "

Đàm Đài Tẫn: "Canh y."

.

22-9.

Địa điểm: Hoàng cung Cảnh Quốc, địa lao A, bên trong.
Thời gian: ban ngày.
Nhân vật: Đàm Đài Tẫn, Lê Tô Tô.

Lê Tô Tô dựa vào tường, ngồi ôm đầu gối, nhìn ánh sáng ít ỏi tựa như lọt vào từ giếng trời.

Hốc mắt nàng đau đớn, đầu óc choáng váng, cảm thấy trước mắt dường như bị một bóng đen che khuất.

Lê Tô Tô (nội tâm): "Gần như mất đi thị giác rồi ... Ngũ giác (năm giác quan) biến mất, đây cũng là do phản phệ (cắn trả) bởi Ngọc Khuynh Thế sao?"

Xuyên qua lan can của nhà giam, Đàm Đài Tẫn nhìn bóng dáng cuộn tròn của nàng từ phía xa, sắc mặt thâm trầm khó đoán.

Tiếng bước chân truyền đến, cửa nhà giam mở ra, Lê Tô Tô đờ đẫn ngẩng đầu, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện áo choàng đen của Đàm Đài Tẫn.

Đàm Đài Tẫn đi đến trước mặt nàng, sắc mặt hắn trắng bệch, giọng nói lạnh lẽo khô khốc, sắc mặt tràn ngập đau thương cùng cay nghiệt.

Đàm Đài Tẫn: "Diệp Tịch Vụ, có phải nàng cảm thấy ta rất ngu ngốc, rất buồn cười, đúng không?"

Lê Tô Tô không trả lời.

Đàm Đài Tẫn cúi người, khuôn mặt tái nhợt đầy phẫn uất xuất hiện trong tầm mắt nàng, Lê Tô Tô rùng mình.

Đàm Đài Tẫn: "Nàng bị giam ở đây, ngẩng đầu lên chỉ thấy được một tia sáng nhỏ, cảm thấy rất sợ hãi, đúng không? Những ngày này dù là ngày hay đêm, tâm trạng của ta như cũng vậy, ngay cả khi ta thêu khăn trùm đầu cho nàng, ta cũng cảm thấy sợ hãi như thế. Người ở lâu trong bóng tối, luôn mong chờ ngày mai sẽ có ánh sáng. Nhưng hễ có được một chút ánh sáng, lại lo sợ sẽ mất đi bất cứ lúc nào. Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến. Nàng nhìn đi, bây giờ trên thế gian này không ai có thể cứu được ta nữa, giống như nàng bây giờ ... cũng không ai cứu được nàng nữa."

Lê Tô Tô ngang bướng ngước lên.

Lê Tô Tô: "Cho dù không ai cứu được ta, ta cũng không hối hận, Đàm Đài Tẫn, ta từng khờ dại nghĩ rằng, có lẽ mình có thể trở thành ánh sáng trong bóng tối của ngươi, khiến ngươi biến thành một người bình thường, thế nhưng ta sai rồi. Có những người ở trong bóng tối, căn bản không xứng đáng có được ánh sáng."

Giọng Lê Tô Tô lạnh như băng, rơi thẳng vào trong tim Đàm Đài Tẫn, khiến hắn suýt chút nữa không kiểm soát được bản thân mình, cả người toát lên vẻ thâm trầm nguy hiểm.

Đàm Đài Tẫn: "Không xứng? Hay cho câu không xứng, nàng nhìn cho kỹ, kẻ ngu xuẩn gọi là Đàm Đài Tẫn này đi, nàng đã từng đánh hắn, mắng hắn, làm n.h.ụ.c hắn, thậm chí muốn giết hắn, nhưng hắn vẫn như cũ không nỡ giết nàng, còn muốn cưới nàng làm vương hậu, hi vọng được nắm tay kề vai cùng nàng đi đến bạc đầu trăm năm."

Đàm Đài Tẫn nắm chặt cổ áo Lê Tô Tô, cố gắng kéo nàng lên, mặt đối mặt. Lê Tô Tô quay đầu sang chỗ khác, cũng không nhìn hắn.

Đàm Đài Tẫn: "Hắn quả thực ngu không ai bằng! Cho đến khi bị nàng đ.â.m cho sáu cái đinh, mới tỉnh táo lần đầu tiên, hắn thật sự là rẻ mạt ... "

Đàm Đài Tẫn thở hổn hển, chịu đựng cơn đau kịch liệt truyền từ ngực tới, nới lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy Lê Tô Tô.

Lê Tô Tô ngã xuống đất, nàng cố gắng chống đỡ thân thể, vịn tường đứng lên, che kín con mắt bắt đầu đau nhức.

Lê Tô Tô (nội tâm): "Đinh Diệt Hồn đã không còn nữa, cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh Tam giới đã bị ta hủy hoại như vậy ... ta có sống thêm thì ngoài chịu n.h.ụ.c ra cũng không có ý nghĩa gì nữa."

Lê Tô Tô nghĩ tới đây, trong lòng ngược lại có chút nhẹ nhõm, nàng lung la lung lay đứng dậy, dùng sức nở một nụ cười trào phúng trên khuôn mặt, nghiến răng nói.

Lê Tô Tô: "Đúng vậy, ngươi chính là rẻ mạt, cho nên ta căm ghét ngươi."

Lê Tô Tô cứ như vậy đ.â.m thẳng vào tim Đàm Đài Tẫn. Đàm Đài Tẫn trừng mắt nhìn nàng, tựa như đứng không vững.

Lê Tô Tô: "Ta đã đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn không lập tức giết chết ta, ngươi chẳng lẽ không rẻ mạt sao?"

Bị những lời như vậy làm n.h.ụ.c, cảm xúc của Đàm Đài Tẫn đã đến cực hạn, hắn giận dữ đưa tay ngưng tụ yêu khí, dùng sức vung về phía Lê Tô Tô.

Lê Tô Tô bị yêu khí đánh trúng, phun máu ngã xuống đất, nàng che tim, rên rỉ đau đớn.

Lê Tô Tô: "Aaa!"

Đàm Đài Tẫn: "Cảm giác đau đứt gan đứt ruột này, thế nào? Nhưng đó căn bản không đau bằng một phần vạn nỗi đau của ta."

Lê Tô Tô: "Đàm Đài Tẫn, giết ta đi, bây giờ hãy giết ta ngay đi! Nếu không, ta sẽ nguyền rủa và cười nhạo ngươi mỗi ngày ... "

Đàm Đài Tẫn sững sờ, bỗng nhiên ngừng tay, cúi người lặng lẽ nhìn Lê Tô Tô.

Đàm Đài Tẫn: "Diệp Tịch Vụ, nàng nghĩ hay lắm."

Lê Tô Tô giật mình.

Đàm Đài Tẫn: "Thứ nàng muốn, ta sẽ không cho nàng, nàng căn bản không đáng được giải thoát dễ dàng như vậy, ta sẽ t.r.a t.ấ.n nàng, hủy hoại nàng, khiến nàng mất hết tôn nghiêm, như heo chó bò dưới chân ta vẩy đuôi mừng chủ, ta muốn đem nàng m.ổ x.ẻ ra từng chút một, xem bên trong rốt cục chứa đựng một trái tim như thế nào?"

Trong mắt Lê Tô Tô hiện lên một tia hoảng sợ, nàng nắm lấy vạt áo của Đàm Đài Tẫn.

Lê Tô Tô: "Không, để cho ta chết ... "

Đàm Đài Tẫn cúi người, nhìn nét mặt hoàn toàn tuyệt vọng của nàng.

Đàm Đài Tẫn: "Nếu nàng đã chẳng màn đến tình cảm của ta, vậy thì hãy nếm thử hận thù của ta đi."

Đàm Đài Tẫn khinh thường bỏ đi, vạt áo hắn tuột khỏi kẽ tay Lê Tô Tô.

Lê Tô Tô quỳ trên mặt đất, chìm vào tuyệt vọng.]

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro