4.
Qua tấm kính của phòng hồi sức, Ngụy Khiêm bắt gặp dáng vẻ mỏi mệt của Ngụy Chi Viễn. Anh nửa nằm nửa ngồi, cứ lim dim một lúc như sắp chìm vào giấc ngủ nhưng rốt cuộc lại không thể vào giấc. Ngụy Khiêm đẩy cửa vào phía trong. Ngụy Chi Viễn nghe tiếng động cũng quay mặt ra phía cửa. Hình ảnh Ngụy Khiêm trước mặt khiến đáy mắt Ngụy Chi Viễn như loé lên tia sáng.
Có vẻ anh không tin vào mắt mình nên đã vội vàng dụi nhẹ một bên mắt bằng đôi tay không truyền nước. Mang theo chút trông đợi nhỏ nhoi, anh sợ bản thân lại gặp ảo giác như những lần trước. Nhưng lần này Ngụy Chi Viễn không gặp phải ảo giác. Ngụy Khiêm đứng trước mặt anh, đầu cúi thấp, tay cầm lấy một bên tay anh cất tiếng trách nhẹ.
Ngụy Khiêm :" Dụi mắt không tốt, sau này đừng như thế nữa "
Khoé môi Ngụy Chi Viễn bất chợt cong lên. Anh nhận ra bóng dáng Steve đang thập thò trước cửa kính đưa nút like về phía anh. Anh đã hiểu được phần lớn nguyên do tại sao mà Ngụy Khiêm không nỡ rời đi. Tuy có chút chạnh lòng nhưng sau cùng vẫn đã đạt được mục đích ban đầu.
Ngụy Chi Viễn đã bắt gặp Ngụy Khiêm đánh xe ra theo sau anh từ lúc anh mới ngồi lên taxi nên đã nhấn số gọi điện nhờ Steve cùng diễn một màn kịch nhỏ. Mặc dù chuyện vừa nãy không phải thật nhưng những triệu chứng của bệnh trầm cảm và những cơn đau dạ dày của Ngụy Chi Viễn thì không phải giả. Nói đúng hơn là cả hai chỉ đang diễn lại cảnh Ngụy Chi Viễn đau đớn để nhận được sự chú ý của Ngụy Khiêm.
Ngụy Chi Viễn thật sự muốn chừa cho mình một đường lui sau trăm ngày chần chừ ở nơi lưng chừng mép vực. Ngụy Chi Viễn muốn thử sức với tay đến phao cứu sinh của đời mình giữa cơn sóng dữ.
Ngụy Chi Viễn muốn tìm tới Ngụy Khiêm, một lần và chỉ một lần.
Họ chẳng nói với nhau câu gì mà chỉ lẳng lặng ngồi lại bên cạnh nhau. Ngụy Khiêm mân mê một bên tay không truyền nước của Ngụy Chi Viễn, ngắm nhìn anh dần chìm vào giấc ngủ. Ngụy Khiêm dường như đã hiểu được lòng mình ra sao khi ở trước Ngụy Chi Viễn. Ngụy Khiêm không muốn trốn tránh mà muốn cùng Ngụy Chi Viễn bước tiếp.
Anh đã yêu hắn rất nhiều và hắn biết bản thân cũng như thế.
Trưa hôm sau Ngụy Chi Viễn đã có thể xuất viện, cũng trong ngày hôm đó mọi người cùng nhau lên máy bay trở về Trung Quốc. Steve đã về từ sớm để giúp sắp xếp đồ đạc cho Ngụy Chi Viễn vào vali. Đến khi anh trở về thì quần áo và đồ dùng đã được đóng gói sẵn sàng chỉ chờ kéo vào cửa sân bay. Miệng Steve lầm bầm về mớ quần áo sẵn sàng đem đi cho của Ngụy Chi Viễn thay vì giữ lại sử dụng được hơn tiếng thì xe taxi đã đỗ ngay ngắn trước cửa nhà chuẩn bị đến sân bay theo lịch trình.
Họ đáp xuống Trung Quốc và trở về nhà đã là chuyện của hai ngày trước. Mọi thứ dường như đã trở về với quỹ đạo vốn có của nó. Ngôi nhà nhỏ vẫn đầy ấp tiếng cười như ngày Ngụy Chi Viễn chưa rời đi. Anh đã tận hưởng khoảng thời gian ấm áp ấy một cách trọn vẹn nhất có thể trước khi sóng gió ập đến.
Một buổi sáng hiếm hoi Ngụy Chi Viễn dậy muộn. Đêm qua anh đã bị dày vò bởi cơn ác mộng cũ kĩ, mãi đến khi gần sáng Ngụy Khiêm sang phòng ngó vào trấn an thì Ngụy Chi Viễn mới yên giấc.
Mặt trời rọi qua cánh cửa sổ, sáng cả một góc phòng. Ngụy Chi Viễn chật vật ngồi dậy đi xuống nhà để làm bữa sáng. Khi mở cửa đã thấy Tiểu Bảo đứng chờ sẵn phía ngoài, tay bấu mạnh vào vạt áo trong đến là khổ sở.
Ngụy Chi Viễn nhìn em mình rồi lại nhìn xuống lầu, anh như không tin vào mắt mình, cả cơ thể dựa vào cánh cửa. Bên dưới là hình ảnh người phụ nữ ngoài 50, trên bàn có một túi trái cây tươi cùng một bó hoa hướng dương to. Ngụy Chi Viễn đến chết cũng không thể quên được khuôn mặt ấy. Bà ta là người nhẫn tâm vứt bỏ anh đầu đường xó chợ để rồi anh được Ngụy Khiêm nhận về nuôi nấng, đến khi bà ta quay về lần đầu thì nhẫn tâm toa rập cùng gã Mèo Ba Chân...
Ngụy Chi Viễn lê từng bước nặng nhọc xuống lầu. Người phụ nữ kia vừa thấy Ngụy Chi Viễn thì đã vội vàng lao đến định ôm lấy. Nguỵ Chi Viễn né tránh vô tình khiến vai trái va đập vào khung tranh treo trên tường. Ngụy Chi Viễn uất ức ôm lấy một bên vai, Ngụy Khiêm cũng chẳng nỡ trách thái độ của cậu.
Mới sáng ra đã có khách tìm đến nhà mang túi to túi nhỏ quà tặng. Bà ta tự nhận là mẹ của Ngụy Chi Viễn khiến Ngụy Khiêm ngờ vực một lúc lâu mới mời vào nhà, mãi đến khi thấy Ngụy Chi Viễn tránh né bà ta thì Ngụy Khiêm mới khẳng định được sự thật từ miệng người phụ nữ.
Dẫu cho chưa rõ sự tình từ đầu đến cuối nhưng Ngụy Khiêm cũng chẳng có thiện ý gì với người trước mặt. Ngụy Khiêm tiễn người phụ nữ đi với lí do anh và Ngụy Chi Viễn đã đến giờ cả hai rời nhà đến công ty. Người phụ nữ còn ngoái nhìn lại phía cánh cửa thêm vài lần nhưng không thấy bóng dáng Ngụy Chi Viễn ra ngoài nên đành quay lưng rời đi.
Nguỵ Khiêm trở lại vào nhà thì Ngụy Chi Viễn đã không còn ở đó. Hắn vội vã bước lên lầu gõ cửa phòng Ngụy Chi Viễn.
Ngụy Khiêm : " Anh vào nhé "
Cánh cửa không khoá từ bên trong nên Ngụy Khiêm dễ dàng mở cửa bước vào. Ngụy Chi Viễn nằm quay lưng lại phía hắn. Đôi vai anh run lên bần bật như đang sợ hãi điều gì. Ngụy Khiêm nhận ra Ngụy Chi Viễn có gì đó không đúng. Hắn vội vàng lao đến ôm lấy Ngụy Chi Viễn.
Ngụy Chi Viễn trong lòng Ngụy Khiêm trên mặt đã hai hàng nước mắt giàn dụa, người toả nhiệt nóng hổi. Anh lắp bắp mấy lời ngắt quãng khiến trái tim hắn như hẫng đi một nhịp đập.
Ngụy Chi Viễn :" Anh, anh ơi... Bà ta... Em... Em không muốn trở về... Em muốn ở lại với anh... Với Tiểu Bảo... hic "
Ngụy Khiêm :" Không không, em không đi đâu cả. Tiểu Viễn ngoan, không đi đâu cả... "
Ngụy Khiêm không biết vì sao Ngụy Chi Viễn lại phản ứng dữ dội như vậy. Hắn chỉ nghĩ rằng Ngụy Chi Viễn không thích người đàn bà kia chứ không nghĩ đến việc Ngụy Chi Viễn sợ hãi chuyện rời xa họ. Ngụy Khiêm nhất thời cứng họng. Ngụy Chi Viễn đang sợ hãi đến bật khóc nằm trong lòng hắn và Ngụy Chi Viễn lặng lẽ rời đi cách đây 4 năm trước là cùng một người thật à? Hắn tự hỏi rốt cuộc ngày ra sân bay hôm ấy lẫn bốn năm qua Ngụy Chi Viễn đã cảm thấy như thế nào. Càng nghĩ lại càng chua xót. Vòng tay Nguỵ Khiêm ôm lấy Ngụy Chi Viễn chặt hơn.
Ngụy Khiêm :" Anh xin lỗi em, là lỗi anh... Tiểu Viễn "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro