Chương 1: (Phần 1)
Sáng sớm.
-Rừng cây trong khuôn viên trường học được bao phủ bởi một lớp mây trắng dày đặc, tiếng ve sầu kêu ra rả, thi thoảng lại có một chú chim vỗ cánh bah vụt qua. Mưa phùn rả rích rơi, mềm mại, trong suốt, không khí trong lành và tươi mới trong một giấc mơ.
- Tuy vậy, Thiên Tỉ cũng chẳng có tâm trí hưởng thụ tất cả những thứ đó.
Sáng sớm, vừa xuống tàu hỏa, lại chưa có xe bus, báo hại cậu phải bắt taxi về trường, tổng cộng hết tiêu hết năm mươi đồng rồi, xót hết cả ruột. Vì vậy, còn đoạn đường từ cổng trường đến kí túc xá, cậu quyết định đi bằng đôi chân của mình!
Trên chạc cây long não rậm rạp, đám lá đua nhau xào xạc trong mưa.
Thiên Tỉ khó nhọc kéo lê đống hành lý nặng nề, trán đã lấm tấm nhưỡng giọt mồ hôi, lưng áo cậu cũng đã ướt sũng, không rõ vì mồ hôi hay là vì những giọt mưa kia nữa.Thiên tỉ dừng lại, thể hỗn hển, đưa mắt nhìn ngó xung quanh.
Trời ạ, ngôi trường này phải nói là quá rộng!
Từ cổng trường đến chỗ này, Thiên Tỉ phải đi bộ mất nửa giờ đồng hồ, nhưng nếu theo chỉ dẫn trên bản đồ của trường, cô phải đi thêm một phần ba quãng đường nữa mới tới địch khu ký túc xá! Sớm biết thế này cậu đã dằn lòng bắt xe vào trong trường cho xong. Chao ôi, để tiết kiệm được mấy đồng tiền vé xe, hai tay cậu muốn gãy ra, đôi chân cũng sưng phồng lên hết rồi!.
Thiên Tỉ chán nản đưa tay lên chán lau mồ hôi, lại đưa mắt ngó nhìn xung quanh.
Bỗng nhiên, mắt cậu sáng lên...
Dưới tán cây rậm rạp.
Ánh bao mai trong sương xen qua từng kẽ lá, không khí hình như có một lùa hào quang bao phủ sắc xanh ươn ướt như thủy tinh kia.
Một nam sinh đang nằm phủ phục trên bàn đá ngủ.
Mái tóc màu sợi đay sáng chói, sống lưng dài, hai cánh tay vươn dài, vạm vỡ, thoạt nhìn đã biết là người rất khỏe mạnh.
Thiên tỉ cố gắng kiềm chế niềm vui sướng đang trào dâng trong lòng, kéo hành lý "lộc cộc lộc cộc" tiến về phía cậu sinh viên đó, cất giọng nói làm quen trước:" Bạn ơi! "
Cậu ta không hề nhúc nhích, vẫn tiếp tục ngủ.
Cậu khẽ lây cánh tay cậu ta, điều chỉnh giọng nói to hơn một chút: " Bạn ơi, phiền bạn giúp tôi một tay được không? Hì hì, giúp tôi mang đống hành lý này tới kí túc xá với".
Mưa lất phất rơi trong rừng cây.
- Cậu ta vẫn ngủ say sưa, không thèm để ý tới cậu, tấm lưng duỗi dài kia tỏ vẻ lạnh nhạt.
"Này! Tôi đang nói chuyện với bạn đấy, bạn có nghe thấy không hả?."
Thiên Tỉ đã có chút tức giận.
Nếu không muốn giúp đỡ, thì cũng phải nói vài câu chứ. Thế này gọi là gì nhỉ, thật chẳng có chút lịch sự nào cả.
"Này này."Cậu đẩy mạnh cậu ta vài cái, chỉ hận một nỗi là không thể đạp cho anh ta một cái ngã nhào. Sao lại lạnh nhạt với cậu như vậy? Giọng nói của cậu nghe sợ lắm hay sao? Thật tổn thương lòng tự tin quá đi thôi.
Cậu sinh biên kia dường như ngủ say đến chết mất rồi. Yên lặng tới nỗi chỉ nghe thấy tiếng ve sầu kêu trong bòn cây.
Thiên Tỉ bỗng cảm thấy có chút gì đó không bình thường, nghiêng đầu suy nghĩ, tại sao trong lòng cậu có cảm giác lo sợ đêm vậy? Cậu nhìn trừng trừng vào cậu bạn kia, đầu ngón tay cậu bỗng dần dần lạnh toát, cảm giác lạnh toát đó, có lẽ truyền từ cậu bạn kia sang. . .
Cậu ta lạnh tới nỗi giống như......xác chết! Ghiên Tỉ kinh hãi kêu lên thất thanh! Rừng cây chỉ đáp lại bằng tiếng giật mình vvoox cánh của mấy chú chim!
Toàn thân Thiên Tỉ run lẩy bẩy, cảm giác lanh toát lan tỏa từ đầy ngón tay đến đầu ngón chân cậu! Không biết bao lâu sau, cô mím chặt môi, rón rén đưa tay ra, đẩy mạnh một cái về phía cậu bạn kja.
Phịch! Cậu sinh viên ngã vật xuống bàn đá.
Mái tóc màu sợi đay được cắt ngắn gọn gàn vương mùi nắng, sóng mũi vừa cao vừa thẳng, cánh mũi trái đeo một chiếc khuyên gắn viên kim cương lấp lánh. Đẹp trai quá! Chỉ có điều, khuôn mặt cậu ta trắng bệch, chẳng có chút sinh khí, ẩn sâu dưới lớp da trắng bệch đó là màu tím tái, đôi môi đang khép chặt kia cũng hiện lên màu tím ngắt.
Cô đưa tay ra phía trước mũi cậu bạn kiểm tra. Thở ra......... Vẫn còn một chút hơi thở.
Thiên Tỉ vội hét ầm lên:"Có ai không! Có ai không! Cứu...với...!" Tiếng kêu cứu vang trong lùm cây, nhưng cũng chỉ có tiếng cậu vọng lại đáp lời.
Rừng cây tĩnh mịch. Mưa vẫn không ngừng rơi xuống những tán lá xanh rồi từ đó lại thi nhau rơi xuống đất. Thiên Tỉ vừa tức vừa sợ tới nỗi cứ giậm chân thình thịch.
Có nhầm không chứ! Một trường đại học lớn như thế nàt, người đâu? Đi đâu hết cả rồi? Sao chỉ có vài con chim với đám ve sầu cơ chứ?! Nhìn lại vẻ mặt cậu sinh viên kia, Thiên Tỉ không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa. Cậu khom người ngồi xuống, kéo cậu bạn nằm trên lưng mình, vừa cõng vừa lôi về phía cổng trường.
Nặng quá!
Thiên Tỉ miệng thở phì phò, mặt mũi đỏ bừng, toàn bộ sức lực được tích góp trong mười chín năm qua đã được cậu mang ra dùng hết.
Đôi chân dài của cậu bạn có mái tóc màu sợi đay kia bị kéo lê trên đất một cách bất lực. Hơi thở của cậu ta dường như càng lúc càng yếu đi. " Này! này! Cậu đường có chết đáy nhé!". Thiên Tỉ lo lắng quay đầu lại, luôn miệng nói với cậu bạn kia, " Tôi đang cứu cậu đấy!". Đôi môi của cậu bạn cái máu tóc màu sợi đay kia càng lúc càng tím.
" Này! Đừng có vô dụng như thế được không hả? Cố lên một chút đi chứ!"
Thiên tỉ lo lắng tới độ nói năng lung tung, cậu cố gắng phì chặt hai tay của cậu bạn, nghiến chặt răng bước lên từng bậc đá trong rừng cây, một bước rồi lại một bước, cuối cùng cũng ra được trục đường chính. Phù, cũng may là có rất nhiều taxi chạy qua chạy lại trên trục đường chính trong trường. Thiên Tỉ chẳng kịp suy nghĩ gì nữa, cô giơ tay vẫy một chiếc taxi.
" Bệnh viện! Tới bệnh viện gần đây nhất!"
Thiên Tỉ nói với người lái xe bằng một khuôn mặt đầm đìa mồ hôi!
Tài xế đạp chân ga, chiếc xe lao vút về phía trước! Nước mưa nhỏ từng giọt dài lằng ngoằng trên cửa kính xe taxi. Không gian bên ngoài bị bao trùm bởi một màu u ám, không nhìn rõ được vật cảnh hai bên đường.
Trên băng ghế phía sau xe, Thiên Tỉ đặt cậu kia nằm lên đùi mình, tay cậu run run đưa ra phía trước mũi cậu ta đẻ kiểm tra. Hơi thở yếu ớt.....
Đôi môi cậu ta đang mím lại rất chặt, gương mặt vừa trắng bệch vừa tím xanh, có cảm giác như đang hù dọa người khác vậy.
Có lẽ......
-Là bệnh tim chăng?
Thiên Tỉ do dự suy nghĩ. Cô đã đọc rất nhiều về sách liên quan tới bệnh tim, trong đó đều nói triệu chứng phát bệnh giống giống như cậu bạn này. Nếu thời gian ngất xỉu quá lâu mà không được sơ cứu sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
" Cậu ấy bị bệnh tim phải không nhỉ? ". Thiên Tỉ hoảng hốt ngước lên hỏi tài xế taxi.
" Tôi làm sao biết được!". Người lái xe vượt qua một lần đèn đỏ, nhấn mạnh chân ga cho xe chạy nhanh hơn, " Tuy nhiên xem ra tình trạng cậu ấy rất nguy hiểm".
Đúng lúc đó....
Hơi thở đã ngừng hẳn rồi!
Thiên Tỉ sợ tới nỗi trợn tròn cả mắt lên! Cậu ấy sẽ chết sao?
Trời ơi, không còn thời gian để nghĩ ngợi lung tung nữa! Thiên Tỉ hạ quyết tâm, tay trái đặt lên vị trí tim của cậu ta, tay phải nắm lại, cố hết sức đập lên bàn tay trái của mình!
Bụp!
Bụp!!
Bụp!!!
Cố gắng nhớ lại những hướng dẫn đã đọc trong sách, Thiên Tỉ mím môi gõ từng nhịp từng nhịp lên trái tim của cậu ta.
"Liệu cậu có đánh chết cậu ta không đấy". Người lái xe kinh hai hét lên.
"Không đánh thì cũng chết". Trán Thiên Tỉ nhễ nhại mồ hôi.
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! .........
"Ôi" Cái đài màu sợi đay bỗng ho sặc sụa lên một tiếng, toàn than hơn đọng đậy.
"Bạn tỉnh rồi à?" Thiên Tỉ mừng rỡ cúi sát đầu xuống ngó, đúng lúc cậu ta từ từ mở mắt nhìn lên.
Một đôi mắt vô cùng lạnh lùng. Kèm theo đó là là vẻ kinh đời ngạo mạn.
Bầu trời âm u ngoài của xe kia dường như kéo hết vào trong đôi mắt của cậu ta, xa lạ, mơ hồ, còn có một tia hung dữ không thể nắm bắt được nhưng cũng có một chút yếu đuối thoắt ẩn thoắt hiện. Đoi mắt đó khiến Thiên Tỉ sửng lại.
Tim cậu như vừa bị một thứ gì đó đánh vào một cái.
"Cô là ai? Đây là đâu?"
Cậu bạn mái tóc màu sợi đay cựa quậy tỏ vẻ muốn ngồi dậy, tuy nhiên, cậu ta vòn rất yếu, vừa định ngồi lên, đầu đã quay cuồng, đổ vật người xuống, đầu lại gối lên đầu Thiên Tỉ.
#Lần_đầu_viết_truyện_có_gì_sai_sót_mọi_người_thông_cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro