Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Near Misses


Kakashi cảm thấy ... bí tắc. Có điều gì đó đang khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng anh hoàn toàn không biết tại sao, sự khó chịu này nó giống như một vết đốt chỉ mới vừa đây thôi và do đó anh chưa thể gãi được dù cho có ngứa đến mấy. Anh đang đắm chìm trong suy nghĩ để cố gắng tìm hiểu xem đó là thứ gì mà khiến vẻ mặt của Sakura kỳ lạ đến vậy. Ôi tuyệt. Có rất nhiều kẻ buôn chuyện ở Konoha và họ có lẽ đang cố gắng tìm hiểu xem anh đang làm gì ở trước cửa bệnh viện. Tsunade sẽ nghe được và sẽ lại đặt ra những câu hỏi mà anh có lẽ không muốn trả lời.

Gật đầu trước một đám người y tá đang lo lắng nhìn về hướng mình, anh bước ra ngoài vào buổi tối mùa xuân hơi se lạnh, hai tay vùi vào túi quần. Anh cảm thấy mình thực sự cần một khoảng thời gian để ở một mình trước khi quay trở lại khu ANBU chật chội khó thở kia. Nhưng đi đâu bây giờ?

Sau khi ngó ngang từ bên này sang bên kia vài lần thì cuối cùng anh cũng quyết định đi sang bên phải. Sớm lướt qua những con phố vắng vẻ của Konoha với tốc độ nhã nhặn, mũi Kakashi đã bắt gặp mùi hương của những bữa tối đang được chuẩn bị trong những căn hộ mà anh đi qua. Lập gia đình là điều mà anh chưa bao giờ nghĩ tới và thi thoảng Kakashi lại cảm thấy có chút hối tiếc vì điều ấy, vì không có ai chờ đợi anh ở nhà với những món ăn nóng hổi hấp dẫn mà anh có thể khen ngợi vì sự ngọt ngào và ngon miệng của chúng với người đầu bếp của anh.

Không đúng. Yamato hẳn đang chờ đợi anh ở trụ sở chính với vài món ăn và chất bổ sung cực kỳ tốt cho sức khỏe ở dạng thuốc viên. Vậy nên không cần phải hối tiếc.

Kakashi ngày càng đi xa hơn và lần này anh đã nhận ra mùi thơm đặc biệt này. Ngày càng dài hơn, nhiệt độ càng tăng lên và mọi thứ đều rực rỡ trong sự nở rộ. Và đêm nay, với một cơn gió nhẹ từ phương Đông đã phảng phất hương thơm dìu dịu và quen thuộc của hàng thông đến nơi này. Kakashi đã bỏ ra hơn nửa đời người chỉ để chạy đua qua những khu rừng rộng lớn với cái chết lúc nào cũng kè kè bám sát lấy anh. Người ta nói Kakashi rất trầm ngâm, phải, đặc biệt là khi anh đã phải trải qua những cuộc huấn luyện nguy hiểm hơn của Konoha là trong những khu rừng rậm rạp. Anh có thích rừng không? Có vẻ như là có vì mùi hương của cây thông rất dễ chịu nhưng Kakashi nghĩ mình thích hợp đại dương hơn.

Ý nghĩ đó đã đưa anh trở lại với Sakura. Không, chẳng có mối liên hệ nào giữa cây cối, đại dương và Sakura cả, nhưng tâm trí anh rõ ràng là muốn nghĩ đến cô. Đó không phải là vấn đề, Kakashi đã kiểm soát ngọn lửa rất tốt rồi và cô cũng đã làm rất tốt không kém - anh nghĩ  với chút kiêu hãnh, hay đúng hơn là về cô với một thái độ chuyên nghiệp cần thiết. Có thể tuổi già đã bắt kịp anh nhưng anh còn phải lo lắng rất nhiều về việc nên đi gặp cô sớm hơn, nghiền ngẫm rất nhiều điều có thể sẽ xảy ra theo một cách sai lầm nào đó. Bởi vì có quá nhiều nên Kakashi đã quyết định rời đi sau khi ngồi trên mái nhà của bệnh viện một lúc, nhưng trước khi đi thì ít nhất anh cũng muốn được nhìn thấy cô qua khung cửa sổ lần cuối và điều đó đã thành công nhưng đôi tay của anh đã nắm được quyền chỉ huy vào lúc này và đã gõ vào cửa sổ trước khi bộ não của anh có thể can thiệp kịp thời.

Tin tưởng một ai đó bằng cả tâm trí của mình như cách anh đã tin tưởng cô và nó không hề dễ dàng chút nào đối với anh. Trong số những ký ức khó chịu nhất đối với Kakashi thì hầu hết đều là những ký ức về việc bị mắc kẹt trong Genjutsu chết người như Tsukuyomi đã nghiền nát linh hồn anh. Điều tồi tệ nhất về nó là khi ta biết được rằng khoảnh khắc tâm trí của bản thân đã không còn phân biệt được giữa ảo tưởng và thực tế đang cận kề và cũng không thể làm được gì để có thể ngăn chặn nó và một khi đạt được đến ngưỡng đó thì nhẫn thuật sẽ kết thúc. Kakashi biết rằng Genjutsu mà Sakura đã giải thích là hoàn toàn khác nhưng dù sao đi nữa việc không kháng cự cũng khác với việc tạo dựng niềm tin cần thiết rằng cô sẽ xây dựng một thế giới thân mật cho cả hai người.

Một thế giới mà anh sẽ không thể nhớ đến.

Vậy nên có lẽ chính vì điều này, Kakashi nghĩ, đã khiến cho anh cảm thấy rất ... hụt hẫng. Trong trí nhớ của anh lúc này đã có một khoảng trống khác được thêm vào những khoảng trống đã có sẵn trước đây, những khoảng trống khiến anh cảm thấy vô cùng bất an. Mới một phút trước, anh còn nhìn sâu vào đôi mắt xanh lục của cô và ngạc nhiên khi màu sắc của chúng lại gợi anh nhớ đến ánh mặt trời chiếu trên những chiếc lá mới mọc. Phút tiếp theo, anh cảm thấy mình đang lơ lửng trên bầu trời như một đám mây nhẹ nhàng trôi đi theo gió, không có cảm giác, không có cơ thể ... chỉ để thức dậy sau 20 phút mà không hề có bất cứ hồi ức nào.

Thêm vào đó, Sakura đã nhìn anh một cách kinh ngạc và điều đó... à, anh đã quyết định không cung cấp thêm thông tin cho cô nếu cô chưa sẵn sàng cung cấp lại cho anh, nhưng bây giờ anh lại đang nghĩ về điều đó... mọi thứ hẳn còn tồi tệ hơn so với những gì cô đã kể anh.

Thở dài một hơi, Kakashi nhìn lên và thấy mình đang ở rất gần một tòa nhà có chữ THƯ VIỆN  in đậm phía trên cửa. Thư viện công cộng của Konoha! Nó trông lớn hơn so với những gì anh có thể nhớ nhưng cũng cũ hơn đáng kể. Không có gì ngạc nhiên khi xã hội bị chiến tranh tàn phá và có rất ít quỹ để dành cho việc vui chơi và giải trí như thế này. Nhìn thấy ánh sáng bên trong, Kakashi đột nhiên đi vào, bước qua cửa kính.

"Kakashi-san,"  - người phụ nữ trẻ ngồi sau bàn của cô lắp bắp nói khi cô quay đầu lại và bật dậy một cách vội vàng.

"Tôi có làm phiền cô không?" -  anh hỏi, thoáng lướt qua bảng tên của cô. Akane Okami -  liệu anh đã quen biết cô trước đây chưa? Không thể nào, cô ấy còn quá trẻ. Có đống sách trước mặt cô trên bàn và từ những đồ dùng cũng có gắn nhãn dán, kéo, thước kẻ, giấy..anh đoán chắc cô đang trong quá trình phân loại và dán nhãn chúng.

"Không ... không, xin mời vào,chúng tôi đang mở cửa." - cô nói.

Nghĩ rằng hành vi của cô hơi kỳ lạ, Kakashi bước vào. Căn phòng chính của thư viện rất cao và rộng rãi, khi mùi hơi mốc của nơi đây xộc vào mũi Kakashi khiến anh nhớ lại rằng mình đã từng đến đây trong những năm tháng hồi còn ở học viện, khi anh cảm thấy chán nản với học viện và cần một điều gì đó mới mẻ để đánh tan sự buồn tẻ ấy đi. Chỉ có ba người khác hiện cũng đang ở trong thư viện với anh: Một cặp tình nhân rất trẻ nghĩ rằng thư viện là nơi thích hợp để hẹn hò mà không bị quấy rầy và một người phụ nữ lớn tuổi có vẻ như bị mù một nửa phải chúi mũi vào những cuốn sách để đọc các tiêu đề.

Kakashi đi đến nơi mà hồi cậu còn là chàng thiếu niên vẫn thường hay đi qua, tìm tất cả những cuốn Icha Icha xếp thành một chồng không thiếu quyển nào rồi lấy ra cuốn sách yêu thích của anh - Icha Icha Paradise rồi lật đến trang 127 để đọc một trong những đoạn đáng nhớ nhất. Ah, nỗi nhớ, những kỉ niệm ùa về ... anh đã thử rất nhiều bộ truyện lãng mạn khác nhau nhưng chưa có bộ nào lại có thể khiến anh tâm đắc và mê mẩn như kiệt tác của đại nhân Jiraya.

Chợt nhớ đến một cuốn sách khác mà anh cũng chỉ mới bắt đầu đọc gần đây, Kakashi tiếp tục tìm sâu trong lối đi sau đó tìm sang dãy tiếp theo. Ha... Ha... Haru... hay là Uchiha? Không, đây rồi!

Anh lấy cuốn "Nhu cầu sức khỏe tâm lý  đặc biệt cho trẻ em: Một bài tiểu luận" của Sakura ra và nhanh chóng tìm trang mà anh đã đọc trước đây. Phong cách viết của Sakura rất thẳng thắn, không hề phiến diện hay thô lỗ và anh thích nó mặc dù anh chắc chắn rằng người khác sẽ xúc phạm nó. Sakura đã nói về việc có rất nhiều người có thể hợp pháp hóa bạo lực đã trải qua trong Chiến tranh Thế giới Shinobi lần thứ 4 và chủ yếu là với những đứa trẻ phải tự vật lộn sinh tồn để hồi phục sau sang chấn tâm lý của Chiến tranh về cái chết của những người thân của chúng. Những điều đó dường như đã tác động đến cảm giác tội lỗi trong anh và anh thậm chí còn không biết tại sao và làm thế nào.

"Nếu anh muốn ngồi, Kakashi-san, chúng tôi có chỗ ngồi thoải mái ở đó."  - người thủ thư trẻ tuổi rụt rè nói.

Kakashi ngước lên, bóng dáng cô hơi đứng sang một bên rồi chỉ vào một góc và hầu như không dám nhìn thẳng vào anh. Nhiều năm trước, anh thường có thói quen đọc sách trong mọi tình huống và mọi nơi vậy nên anh thậm chí còn không nhận ra rằng mình đang đứng tựa vào giá sách để đọc.

Người thiếu nữ thật chu đáo làm sao khi nghĩ đến sự thoải mái củ anh. Kakashi chỉ nở một nụ cười và ngạc nhiên nhìn mái tóc cô chuyển sang màu của một quả cà chua chín. Anh đã làm gì sai sao? Kakashi thẫn thờ đi đến góc trong phòng rồi ngồi phịch xuống.

Cuốn sách của Sakura không quá dài và với một người đọc nhanh như Kakashi thì anh đã sớm hoàn thành nó. Anh đặt nó xuống và nhìn lên trần nhà. Ý tưởng này... thật sự tuyệt vời và nếu có thể, anh rất muốn giúp cô biến nó thành hiện thực. Tại sao Konoha chưa bao giờ có cơ sở đặc biệt dành cho trẻ em như vậy? Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi những cuộc chiến tranh kết thúc và những đứa trẻ đó sắp trở thành người lớn. Không có gì lạ khi không ai muốn phải trở thành những shinobi nữa , nếu thế hệ này bị tổn thương nghiêm trọng từ những gì họ đã chứng kiến thì tại sao họ lại mong muốn trở thành những người lính cơ chứ? Anh tự hỏi Sakura đã lên kế hoạch được bao lâu rồi? Nếu họ có thời gian thì anh muốn được hỏi cô về những điều đó. Có khá nhiều thứ cần được xem xét nếu muốn hiện thực hóa mong ước này, có lẽ anh nên...

"Kakashi-san, anh có cần giấy bút không?" - cô thủ thư hỏi với những món đồ trong bàn tay dang rộng.

"Tôi có biết cô không?" - anh hỏi, gật đầu đón nhận những món đồ trong tay cô.

"Không... không,nhưng... anh đã cứu mạng anh trai và cha tôi trong cuộc chiến tranh "  - người phụ nữ trẻ lắp bắp.

Oh.

"Tôi hiểu rồi," - anh thì thầm, không biết nên hỏi thêm thông tin hay giả vờ như mình nhớ đã cứu mạng ai đó.

"Một khi anh trở thành Hokage thì chúng tôi sẽ đến cung cấp dịch vụ của chúng tôi cho anh."  - cô nói một cách rụt rè.

"Ai nói tôi sẽ là Hokage ?!"

Kakashi ngạc nhiên, giọng điệu rất cộc cằn. Khuôn mặt cô gái ấy bỗng trở nên trắng bệch trông như một bóng ma và cô ngay lập tức chạy đi nhanh đến nỗi anh bị một luồng gió thổi vào. Anh cảm thấy tồi tệ ngay sau đó vì đã khiến cô cảm thấy như thể cô đã xúc phạm đến anh và tất nhiên là anh cảm thấy không hề bị xúc phạm tí nào. Nhưng đôi khi, anh không thể quay đầu lại việc mình được ai đó trong làng bàn tán như vậy, hình thành nên những kỳ vọng về tương lai của anh, khi bản thân anh sống từ ngày này qua ngày khác, không bao giờ biết liệu mình có sống sót qua tuần được hay không.

Nhưng bây giờ anh đã bị cấm túc vậy nên khả năng tử vong xảy ra là rất thấp. Thay vì chờ đợi cho đến khi hết lệnh cấm, Kakashi bắt đầu dành thời gian của mình để tìm hiểu xem điều gì là cần thiết cho một Phòng khám Sức khỏe Tâm lý cho trẻ em và điều này dường như sẽ phải mất kha khá nhiều thời gian. Kakashi bắt đầu viết ra một vài ý tưởng và điều khó khăn nhất trong chuyện này là kiếm được đủ tiền trong khi ngôi làng đang ở trong tình trạng tài chính rất eo hẹp với số lượng shinobi được gửi đi làm nhiệm vụ ngày càng ít đi. Có lẽ anh sẽ phải hỏi về tình hình tài chính của Lãnh chúa Hỏa Quốc và gia đình của ngài ấy cùng với Tsunade - sama và liệu có cách nào để có thể nói chuyện với ngài ấy về nhu cầu và ý tưởng của họ không? Để tìm được vị trí tốt cho một phòng khám như vậy... điều đó cũng sẽ rất khó. Anh tưởng tượng nó sẽ phải ở gần học viện để bọn trẻ có thể sống một cuộc sống bình thường nhất có thể.

Kakashi đã dành ra một ít thời gian để ghi chú và khi anh làm xong thì người phụ nữ trẻ đã không thấy đâu nữa. Anh chậm rãi khi đặt cuốn sách của Sakura trở lại giá và hy vọng cô gái ấy sẽ quay lại để anh có thể xin lỗi cô vì sự thô lỗ của mình, nhưng có lẽ cô ấy đã trốn tránh và đợi anh rời đi. Ồ tốt thôi. Có lẽ anh sẽ quay lại vào lúc khác để xin lỗi sau.

Hơn nữa, anh cũng đang đói, thực sự là rất đói và có cảm giác như anh đã không ăn gì trong nhiều ngày qua. Yamato và những viên thuốc của cậu ta cũng không phải là thứ mà anh cần lúc này. Đôi chân của anh đã tự đưa anh đến thẳng quán Ramen Ichiraku và không có gì ngạc nhiên ở đó, anh chỉ cảm thấy có chút nhớ nhung mà thôi.

"Kakashi - sensei! Lâu lắm rồi mới gặp lại thầy! Thầy đến đây một mình thôi sao?" - Teuchi hỏi, khuôn mặt ông chủ quán mì ramen bừng sáng bởi một nụ cười và cô con gái Ayame của ông thì vẫy tay với anh từ trong bếp.

"Vâng," - Kakashi nói.

Teuchi lập tức phục vụ anh món ramen yêu thích của ông mà không cần hỏi anh muốn gì. Kakashi nhìn nó như thể đã được thêm nhiều thịt hơn hay là ông ấy đã thay đổi công thức của quán trong những năm qua?

"Thầy có muốn ăn thêm không?" - Ayame hỏi khi Kakashi đã ăn xong bát của mình.

"Không, cảm ơn. Nếu tôi không theo dõi cân nặng của mình thì ai đó sẽ lại bắt tôi ăn kiêng mất" - anh nói sau khi chỉnh lại chiếc mặt nạ.

Anh lấy ví ra và bắt đầu đếm những đồng tiền còn lại.

"Không cần đâu" - Teuchi nói, đặt tay lên Kakashi để ngăn anh lại.

Điều đó dường như đã xảy ra rất nhiều với anh gần đây.

Khuôn mặt của anh hẳn là biểu hiện cho sự bối rối vì lời giải thích của Teuchi - "Thầy đã đóng góp rất nhiều cho ngôi làng này và đây là cách duy nhất để chúng tôi có thể nói lời cảm ơn tới thầy".

"Đó là công việc của tôi," - Kakashi thì thầm, cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.

Rất nhiều sao? Việc mà anh đóng góp cho ngôi làng này giờ chỉ là ngồi xung quanh một cách buồn tẻ và chán nản vì tất cả đều là nhờ tới sự thông minh của mình! Anh không xứng đáng được khen ngợi và đón nhận sự hào phóng của những người này, anh hoàn toàn vô dụng trong lúc này và nếu không có Sharingan thì... anh có lẽ sẽ không bao giờ thực sự hữu dụng nữa.

"Một khi thầy trở thành Hokage thì chúng tôi sẽ giao mì đến văn phòng của thầy bất cứ lúc nào thầy muốn!" - Teuchi nói.

"Hãy nói cho tôi biết, tại sao mọi người đột nhiên nghĩ tôi sẽ trở thành Hokage? " - Kakashi khẽ nói.

Teuchi cau mày như thể câu hỏi đó đang làm ông ngạc nhiên. - "Bây giờ thầy đã trở lại làng rồi thì đó không phải là chuyện sẽ xảy ra sao? Tsunade - sama luôn miệng nói rằng thầy trở thành Hokage và sẽ sớm thôi."

Có thực sự là Tsunade đã làm vậy không? Vì có vẻ vị Hokage đệ ngũ trông có chút lo lắng.

"Ngài ấy có bảo với mọi người rằng nên miễn phí mọi thứ cho tôi không??" - anh hỏi theo sau một linh cảm. Gửi Sakura đến để 'giữ anh trong tầm kiểm soát' với mối quan hệ cũ và mục đích mới sao? Có vẻ như việc mất trí nhớ của anh còn diễn ra thuận tiện hơn nhiều cho họ so với những gì cô thừa nhận.

"Ngài ấy đã gợi ý điều đó," - chủ quán Ramen Ichiraku gật đầu.

"Chết tiệt, Xin lỗi, Teuchi, Ayame và cảm ơn vì bữa ăn. Chúc 2 người có một buổi tối thật vui vẻ"
-  Kakashi chửi thề và đứng dậy.

Bước ra khỏi quán với cảm giác tức giận, nhưng anh lại cảm thấy không hẳn như đã bị lợi dụng. Anh không thể trách Tsunade vì những hành động ngu ngốc của chính mình, phải không không? Việc ngài ấy đã nhanh chóng tóm  lấy thời cơ mà lợi dụng điểm yếu trong thời điểm hiện tại của anh có lẽ là điều có thể ngờ tới. Và đúng là vậy, ngài ấy đã nhiều lần thuyết phục anh để anh có thể tiếp nhận vị trí này thay ngài ấy rất nhiều lần rồi. Có lẽ anh nên đến Tháp Hokage ngay lúc này để làm rõ mọi chuyện một lần và mãi mãi vì anh không muốn trở thành Hokage dù chỉ là một lần và anh cần ngài ấy hiểu được điều đó. Có lẽ sau đó ngài ấy sẽ để anh trở lại và đi làm nhiệm vụ một lần nữa thì sao?

Kakashi có lẽ đã đi được 5 phút thì chợt nhận ra có luồng điện của ai đó dồn vào anh như một nắm đấm vào bụng.

"Ngươi muốn gì?"  - anh hỏi trong bóng tối, ngay lập tức cảnh giác cao độ. Anh chợt nhận ra mình không mang theo bất kỳ loại vũ khí nào khi tay mình lục  lọi chiếc túi trống không sau hông.

Một người đàn ông bước lên phía trước, ánh sáng từ một trong những ngọn đèn đường phản chiếu lên kính của anh ta.

" Kakashi - sensei, thầy đang bận tâm điều gì đó, phải không? Thầy nhận ra tôi rất chậm đấy. Tôi đã theo dõi thầy được một thời gian rồi."  -anh ta nói với giọng điệu chế nhạo của mình.

Kakashi liền gạt chân sang hai bên ngay lập tức để vào thế phòng thủ mà không cần đắn đo suy nghĩ. Đó có phải là lý do tại sao anh cảm thấy rất lạ không? Một sự hiện diện bí ẩn bám theo anh và anh đã  quá bất cẩn để có thể nhận ra sớm hơn?

"Thôi nào, tôi tưởng chúng ta đã bỏ qua tất cả cho nhau rồi chứ, phải không?" - Kabuto nói.

"Chúng ta đã?"  - 
Kakashi hỏi, không để mất cảnh giác dù chỉ là một giây. Anh biết Kabuto là một trong những Shinobi sắc bén nhất, nguy hiểm nhất và tàn nhẫn nhất, những kẻ như này thường hay chơi đùa khéo léo với cảm xúc và điểm yếu của đối thủ.

Kabuto thở dài. -  "Tôi biết thầy chưa bao giờ thích tôi nhưng tại sao? Có lẽ tôi đã nhầm đường lạc lối một thời gian nhưng thầy và tôi, chúng ta có quá nhiều điểm chung! "

"Tôi không nghĩ vậy," -  Kakashi nói.

"Nhưng chúng ta thực sự có đấy. Đều lớn lên trong trại trẻ mồ côi vì những số phận rủi ro như của chúng ta. Được đích thân Danzou lựa chọn kỹ lưỡng để huấn luyện và đào tạo đặc biệt ở Root. Giết những người rất gần gũi với chúng ta và cả trái tim của chúng ta. Nhưng tôi không ở đây để tranh luận với thầy, Kakashi Sensei" -  Kabuto nhún vai. 

Thật không hay chút nào khi sự hiện diện đơn thuần của người đàn ông này có thể khiến anh khó chịu, Kakashi nghiến răng nghĩ. Chẳng phải cậu ta luôn giảng đạo lý rằng một Shinobi không được để cảm xúc lấn át hay sao?

Kabuto thở dài. - "Hãy giảm bớt sự căng thẳng đi nào Kakashi - sensei,  nếu không anh sẽ khiến những công dân của Konoha sợ hãi trong chính căn hộ của họ mất."

"Cậu muốn gì?"-  Kakashi hỏi, quả thực là đang cố gắng trấn tĩnh bản thân. Giận dữ chỉ khiến con người phạm phải sai lầm mà thôi.

"Tôi ở đây để giúp thầy" -  Kabuto nói, trở lại với giọng điệu mỉa mai khiến Kakashi lo lắng.

"Thật cảm động làm sao nhưng tôi không nhớ là mình cần sự giúp đỡ từ cậu" - Kakashi đáp lại.

"Ồ, nhưng thầy có đấy. Tay thầy không bị đau đấy chứ? "

Bây giờ thì đến chuyện gì đây?!

"Tôi có thể thấy được điều ấy trên khuôn mặt của thầy và có vẻ như nó vẫn chưa xảy ra.Tốt rồi, vậy là tôi có thể yên tâm. Nhưng hãy để tôi cảnh báo thầy rằng nó sẽ xảy ra sớm thôi, và một khi nó xảy ra thì mọi thứ sẽ diễn ra một cách nhanh chóng với thầy "  - Kabuto mỉm cười.

"Cậu biết được gì? Tôi sẽ rất biết ơn nếu cậu có thể cho tôi thêm thông tin về những điều mà cậu đang nói đấy. " -  Kakashi gầm gừ. 

Kabuto lại thở dài. - "Tôi đoán thầy vẫn luôn là một kẻ cứng đầu nhỉ? Tốt thôi, ít nhất thì hãy khiến Tsunade trả lại cho thầy những viên thuốc đó và nếu ngài ấy không làm vậy thì hãy tìm đến tôi trước khi thầy chết ".

Kakashi cảm thấy rất muốn đấm vào khuôn mặt tự mãn đó trước khi anh bị co giật hai tay bên tay. Cánh tay của anh? Những viên thuốc? Đau đớn? Đang chết? Tất nhiên là Kabuto đang cảm thấy rất vui và thích thú vì anh chẳng biết gì về chuyện này rồi.

"À phải rồi, còn một điều nữa. Hãy coi đó là mối quan hệ giữa bạn bè với nhau và đừng có đùa giỡn với vợ của Sasuke. Đây thực sự không phải là thời điểm thích hợp để chọc tức kẻ sống sót của Uchiha đâu."  - Kabuto nói, quay người rời đi với một nụ cười cuối cùng rồi hắn biến mất trong một làn khói.

********************************************

Cô hôn anh . Cô đã hôn anh. Cô đã hôn Kakashi!

Sakura không thể ngừng để điều ấy liên tục lảng vảng trong đầu và cô cũng không thể ngừng cảm thấy buồn bã và thích thú cùng một lúc. Tất cả những gì cô có thể làm lúc này là rên rỉ và gục đầu vào cuốn sách đang mở trước mặt với một tiếng huỵch. Nó thậm chí còn không có thật! Đó chỉ là một ảo giác! Nhưng điều đó quả thực đã khiến cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết! Ít nhất thì cô cũng nên nói điều gì đó với Kakashi sau khi giải Genjutsu cho anh!

Giống như... này,chúng ta đã hôn nhau trong ảo giác đó, em đã lao vào anh vậy nên không có gì to tát đâu. Anh đã nói với em rằng em rất giống với mẫu người yêu thích của anh vậy nên làm sao em có thể ngừng được?

Nếu Kakashi nhớ ra... Sakura lại rên rỉ. Có vẻ như cô đã lợi dụng anh trong tình trạng anh thậm chí còn không nhận ra cô là ai? Có vẻ như cô đã gặp phải rất nhiều rắc rối rồi! Cô đáng lẽ nên phá bỏ ảo giác ấy ngay khi cô nhận ra anh bắt đầu nhìn cô với vẻ thích thú. Nhưng... anh đã nhầm, cô không hề mạnh mẽ chút nào, cô chỉ là một kẻ yếu đuối không có khả năng tự chủ mà thôi.

Cô là mẫu người yêu thích của anh, có đúng là như vậy không? Những điều người ta nói trong ảo giác có được tính là tượng trưng cho con người thật của họ không? Và những gì họ đã làm ?! Rốt cuộc thì anh cũng đã hôn lại cô ngay cả khi ban đầu có chút miễn cưỡng. Trời đất, Kakashi quả thực là một người hôn rất giỏi, chết tiệt - hay đó chỉ là cách cô tưởng tượng về anh?

Sakura ngẩng đầu lên và ép mình tiếp tục đọc cuốn Thuật Phong Ấn mà cô đã lấy được từ thư viện bệnh viện. Cuốn sách này còn khoa học hơn cả cuốn Genjutsu nhưng cũng được viết quá khô khan, thảo nào cô không thể tập trung được! Cô vẫn cảm thấy hơi ấm của môi anh trên môi cô và tệ hơn, ký ức ấy khiến cơ thể cô mong chờ một điều gì đó sẽ không xảy ra, sẽ không bao giờ xảy ra.

"Khỉ thật," -  Sakura nói.

 Đã hơn 8 giờ tối và cô vẫn ngồi quanh đây, cố gắng đọc để hoàn toàn thứ vô nghĩa này. Nhưng ý nghĩ trở về nhà với chồng của mình với tất cả sự dâm dục với một người đàn ông khác vẫn còn trong cơ thể cô là.. đáng lên án. Sasuke có lẽ sẽ không bận tâm nhưng... nó đã sai, quá là sai lầm và tất cả những điều này đều là sai lầm. Bao gồm cả việc cô nhận ra rằng một phần của cô đã ở lại đây với hy vọng rằng Kakashi sẽ trở lại, rằng anh sẽ nhớ ra những gì đã xảy ra và muốn bắt đầu với bước tiếp theo.

Sakura đóng sách lại, cởi bỏ chiếc áo choàng ninja trị thương xuống và rũ tóc rồi nhăn mặt trước hình ảnh phản chiếu gương mặt méo mó của mình trong cửa sổ văn phòng. Cô thật đúng là đồ ngốc.

Cô bước ra khỏi cửa bệnh viện mà không biết phải làm gì tiếp theo. Đi dạo quanh ngôi làng thì sao? Trời cũng đã tối và không khí cũng rất dễ chịu. Ăn gì đó thì sao? Ramen Ichiraku ngay lập tức xuất hiện trong tâm trí cô, món ăn này chưa bao giờ khiến cô cảm thấy thoải mái hơn... và có lẽ nó sẽ giúp cô tìm được một điểm dừng cho mình ngay cả khi cô đi một mình.

Đi được nửa đường thì cô tình cờ gặp ai đó.

"Akane! Lâu rồi không gặp!"   - Sakura ngạc nhiên chào cô ấy.

"Oh! Xin chào, Sakura, tôi đã không thấy cô ở thư viện suốt mấy tháng nay! " - người thủ thư trẻ tuổi mỉm cười.

"A, cuộc sống đã bắt kịp tôi rồi. Tôi ước mình có thể thực hiện một dự án nghiên cứu khác và dành một buổi tối của tôi với cô" -  Sakura nói với một tiếng thở dài.

"Tôi cũng ước điều đó," -  cô gái trẻ nói.

"Cô đang về nhà sao? Cô đã phải làm việc rất muộn vào tối nay đúng không?"  - Sakura hỏi. 

"Hm, tôi đã định về sớm hơn nhưng... sen... Sensei của cô đã đến và..."  - Akane nói.

"Cái gì ?!"

"Đúng vậy, và tôi nghĩ là tôi đã xúc phạm thầy ấy. Tôi đã trốn trong phòng cho đến khi thầy ấy rời đi rồi sau đó mới đóng cửa" -  Akane gật đầu, có vẻ xấu hổ một cách kỳ lạ.

"Akane...,Tôi không nghĩ là cô đã xúc phạm Kakashi - sensei đâu. Thầy ấy không phải là kiểu người dễ bị xúc phạm và cô là kiểu người quá tử tế để xúc phạm một ai đó  "  - Sakura khẽ cười

"Cảm ơn vì đã nói điều này, Sakura, nhưng......" - Akane cúi đầu nói và thở dài

"Cô có... cô có muốn ăn một ít ramen với tôi tại Ramen Ichiraku không?" - Sakura ngỏ ý. Tại sao Kakashi lại đến thư viện? Cô rất thắc mắc và muốn tìm hiểu thêm.

"Oh! Được thôi! Điều đó sẽ rất tuyệt!"  - Akane nói, ngẩng đầu lên. 

Quán Ramen có vẻ không  quá xa và vì họ có rất nhiều chuyện để nói nên họ đã quyết định đến con phố nơi có quán ramen , nhưng trước khi họ thực sự đến đó thì đã có một ai đó vội vàng ra khỏi con đường phụ và suýt va vào họ.

Ino.

"Sakura!  Thật là một bất ngờ thú vị, cậu thực sự đi ra ngoài và không làm việc!" -  cô gái tóc vàng mỉm cười.

"Ino! Cậu đang làm gì ở đây vậy?" - Sakura kêu lên.

"Tớ đi giao hoa. Khách hàng muốn chúng tối nay và có lẽ anh ấy sắp có một màn cầu hôn rất lớn. Còn cậu thì sao? Ra ngoài tiệc tùng à?" -  Ino nhún vai.

"Chà, bọn tớ đang đến Ramen Ichiraku. Cậu có muốn tham gia cùng không? Đây là Akane, cô ấy làm ca muộn ở thư viện " - Sakura giải thích, chỉ tay về phía nhà hàng nhỏ dưới phố.

"Chào Akane, tôi nghĩ là chúng ta đã gặp nhau rồi thì phải? Nơi ramen đó... đó không phải là nơi mà cậu luôn đến... đó là nơi yêu thích của Naruto mà? "

"Ừ, đó là nơi yêu thích của cậu ấy" -  Sakura gật đầu.

"Chắc chắn tớ sẽ đi rồi! Tớ đang ăn kiêng nhưng chắc họ cũng có salad, phải không?" - Ino nói.

Sakura không chắc chủ tiệm mì Ramen Ichiraku sẽ có món dành cho phụ nữ ăn kiêng trong thực đơn hay không nhưng cô rất vui vì gặp được mọi người để đi cùng nên cô không phản đối gì thêm.

"Sakura! Quả là bất ngờ đấy." -  Teuchi chào cô khi họ bước vào.

"Xin chào Teuchi, cháu có thể không đến đây thường xuyên nhưng cháu vẫn luôn nhớ bác! "  - Sakura nói.

"Chuyện gì đã xảy ra với đêm nay thế này! Sensei của cháu vừa ở đây xong! Thầy ấy đã đi khoảng nửa giờ trước rồi " - Teuchi nói với cô.

"Ồ," -  Sakura nuốt nước bọt.

"Tôi rất vui vì chúng ta đã đến sau thầy ấy!" - Akane thốt lên.

Sakura đã phải giải thích cho những người khác, những người có vẻ mặt rất ngạc nhiên khi Akane có suy nghĩ rằng đã xúc phạm Kakashi và do đó không hề có ý định muốn gặp anh tại đây. Điều đó dường như đã đưa cuộc trò chuyện trở thành chuyến viếng thăm của Kakashi tại thư viện.

"Thầy ấy đến để đọc sách của cô, Sakura,"
  - Akane nói với họ khiến Sakura gần như ngất xỉu tại chỗ.

"Chết tiệt, ai đó ngoài tớ đã đọc sách của cậu sao? Đó là một cuốn sách bán chạy hơn bao giờ hết!" -  Ino nói.

"Thầy ấy cũng ghi chú một vài thứ gì đó" -  Akane nói.

"Chà, ta nhớ là cháu đã nói về điều ấy," -  Teuchi nói đầy ấn tượng, đặt trước mặt họ ba bát ramen thơm ngon bốc khói và hoàn toàn phớt lờ đi yêu cầu của Ino về một món 'salad nhỏ'.

"Không có gì đâu...,"  - Sakura đỏ mặt.

"Điều đó có thể đúng, nhưng đó vẫn là một ý kiến ​​rất hay. Nhớ không? Chúng ta đã muốn nói chuyện với hội đồng về nó. "  - Ino đồng ý và là người đầu tiên lcầm ấy đũa,  xoa tay trong niềm vui sướng.

"Kakashi-san sẽ lo việc đó và tôi có thể chắc chắn. Và một khi thầy ấy trở thành Hokage..."   - Akane nói. 

"Thầy ấy không thích nghe điều đó khi tôi đề xuất về việc trở thành Hokage"  - Teuchi trầm ngâm.

"Tôi biết! Và thầy ấy đã rất tức giận!" -  Akane háo hức đồng ý. 

Hokage? Sakura gắp một miếng thịt ra khỏi bát của cô và tất nhiên là Kakashi rất ghét bị làm phiền bởi một thứ như vậy, anh ấy đã quá khiêm tốn và nhẫn nhịn trong một khoảng thời gian.

"Cậu vừa gọi thầy ấy là Kakashi?" -  Ino hỏi và Sakura gần như nuốt trọn miếng thịt. Cô đã nói câu ấy thành tiếng ư? Uh-oh ...

"Nói đi, tình trạng mối quan hệ của hai người đã thay đổi từ khi nào thế? " - Ino nói, mắt cô nheo lại.

Sakura bận rộn với việc húp lấy bát mì và giả vờ như bị điếc cả hai tai. Ino có giác quan thứ sáu như thể mũi cô được trang bị giác quan đánh hơi đặc biệt để tìm ra những bí mật và nếu cô đang ở bên Sakura... Khi Teuchi hỏi liệu Sakura có muốn thêm không thì cô đã đồng ý một cách nhanh chóng chỉ để có thể tiếp tục bỏ ngoài tai câu hỏi. Và tất nhiên sẽ thật là ngây thơ khi nghĩ rằng Ino sẽ để cô yên vị. Đôi mắt của Ino không rời khỏi khuôn mặt cô dù chỉ một giây và trong cảm giác tuyệt vọng, Sakura đã ăn đến bát thứ ba. Kết quả là cô cảm thấy đầy hơi và muốn nôn sau đó.

Ino lo liệu  hóa đơn và trước khi Sakura có thể đưa ra kế hoạch trốn thoát thì cả ba người đã vào một quán rượu sake nhỏ bên kia đường.

"Tớ nên về nhà," -  Sakura nói. Kakashi có lẽ cũng đã ở đây thì sao? Cô gần như mong đợi chuyện ấy sẽ xảy ra trong trường hợp này vì một buổi tối gần như mất tích của anh.

"Vớ vẩn, cậu đã bỏ lỡ sinh nhật của tớ và bây giờ chúng ta sẽ bù đắp lại" -  Ino vặn lại.

"Không đúng, tớ không nhớ..."

"Akane, cô có uống được rượu không?" -  Ino hỏi, không để ý đến lời Sakura.

"Không hẳn, nhưng uống một chút cũng không hại ai cả, đúng không?" - cô gái trẻ thừa nhận.

Sakura định cảnh báo cô ấy nhưng có vẻ như đã quá muộn. Nó sẽ không bao giờ là 'một chút' với Ino cả. Họ bắt đầu với một bộ sake sáu chai vì mỗi người muốn tìm cho mình một hương vị mà họ thích nhưng họ không thể đưa ra quyết định ngay được.

"Vậy, người bạn thân yêu quý của tớ, cậu bắt đầu bỏ đi chữ Sensei từ khi nào vậy?"  - Ino ngọt ngào hỏi sau khi Akane đã gục đầu xuống bàn và có vẻ như người phụ nữ trẻ ấy đã đi vào giấc ngủ vì cơn say.

Bẫy, đó là cái bẫy và Ino đang gieo bẫy xung quanh cô, Sakura liếc mắt nhìn Ino và nghĩ đến việc nói dối nhưng điều đó chẳng có ích gì và cô biết điều đó.

"T... tuần trước?" -  cô nói, không chắc trong một lúc nhưng sự thật chỉ có vậy. Tại quán bar đó.

"Hai người có gặp nhau thường xuyên hơn không?"

"C... chưa đến mức ấy" -  Sakura nói.

"Ôi trời, điều này không tốt chút nào." -  Ino nói, lắc đầu.

"Tớ biết," -  Sakura nói trong nước mắt -  "Tớ biết."

"Vậy cậu định gặp thầy ấy thường xuyên hơn? Tớ không thể đổ lỗi cho cậu được vì một người phụ nữ dần trở nên cô đơn hơn bao giờ hết." - Ino thở dài.

"Không liên quan gì đến việc cô đơn cả! Anh ấy... anh ấy đã ở bên tớ khi điều gì đó thực sự khủng khiếp xảy ra, anh ấy đã chọn ở lại với tớ... không, không phải như những gì cậu đang nghĩ đâu!  Anh ấy đã ở đó, ôm tớ, an ủi tớ.... anh ấy... anh ấy cần..., " - nhưng bí mật của anh không phải là thứ để cô có thể chia sẻ.

"Nó liên quan đến mọi thứ, Sasuke đang mong đợi điều gì cơ chứ? Cậu là một người phụ nữ đang xinh đẹp nhất trong thời kỳ đỉnh cao của mình, cậu ta có nghĩ rằng cậu sẽ tiếp tục chờ đợi cậu ta cho đến khi cậu già và xấu xí không?" -  Ino nói.

"Sasuke muốn có con,"  - Sakura nói, nhìn Ino để biết phản ứng.

Cô bạn tóc vàng lắc đầu. -  "Còn cậu?"

"Tớ thì chưa. Vẫn còn quá sớm."

"Cậu ấy có lẽ cảm thấy gánh nặng khi là người cuối cùng của tộc mình, nếu cậu ta chết..." -  Ino nói.

"Đừng nói vậy!" - Sakura giật bắn nói.

"Xin lỗi, nhưng đó chắc chắn là một vấn đề đối với toàn bộ Konoha, thực sự là vậy. Không còn người có thể sử dụng Sharingan trong làng nữa ư? Chà, đó sẽ là một đòn đánh khá đau đối với tất cả mọi người, kể cả với tớ... "  - Ino vội bào chữa.

"Sasuke có thể phục hưng và tái tạo lại gia tộc sử dụng Sharingan với người khác và đó chắc chắn không phải là tớ" -  Sakura nói một cách hằn học.

"Hm, Sakura, tớ không nghĩ cậu ấy coi cậu như một cái máy ấp trứng đâu. Tớ nghĩ Sasuke rất yêu cậu là đằng khác. "  - Ino nói.

Ino chỉ muốn làm cho cô cảm thấy tốt hơn thôi phải không? Sakura nhìn vào cô bạn thân tóc vàng của mình mà không biết nói gì.

"Và làm sao cậu có thể chắc đến thế?" - cô vặn lại.

"Chà, mới vừa đây thôi, cậu ấy đã vào đây để tìm cậu."

Sakura xoay người lại và quả nhiên ... Anh ấy ở đây, Uchiha Sasuke, người với mái tóc đen che nửa khuôn mặt, khoác chiếc áo choàng che đi phần tay bị mất của anh để không bị lộ rõ điểm khiếm khuyết của anh. Đôi mắt đen của Sasuke nhìn cô với vẻ mặt cau có, trông còn khó ở hơn bình thường.

"Oh. Tớ đoán là đã quá muộn rồi " - Sakura nói.

"Tớ có ý này. Sao cậu không về nhà đi và nếu cần thì tớ sẽ ở luôn ở đây để tâm sự. " -  Ino nói với cô, chỉ ra cái bàn và Akane. 

"Cảm ơn, Ino," -  Sakura nói và ôm chặt lấy người bạn của mình.

"Pffft, chỉ cần không làm bất cứ điều gì mà khiến cậu phải cảm thấy hối tiếc, rõ chưa?" -  Ino nói.

Sasuke và Sakura ra về trong im lặng, cô không quan tâm, thực ra, cô cảm thấy rất vui vì không phải bắt chuyện với Sasuke. Hương thơm của cây thông trong không khí như một lời nhắc nhở rằng trong một ảo giác do chính cô tạo ra, cô đã hôn một người đàn ông khác.

Nhưng khi cánh cửa căn hộ mới đóng lại phía sau họ, Sasuke đã nắm lấy cánh tay cô.

"Xin em đừng làm như vậy nữa. Em có biết anh đã lo lắng thế nào không?" - Sasuke nói. 

Sakura nhìn anh và vẻ mặt cau có của anh. - "Không, Sasuke. Em không biết vì anh chẳng bao giờ nói với em bất cứ điều gì cả. Và em sẽ thừa nhận rằng em đã quên mất anh trong đêm nay. Em xin lỗi, em không quen với điều này... thứ được gọi là hôn nhân, thứ mà luôn xảy ra khi em luôn phải ở một mình ".

"Sakura..."

"Em biết, em biết. Không phải là lỗi của anh nhưng có thể đó chỉ là một cái cớ. Anh biết gì không? Em thực sự đã quá mệt mỏi rồi và em còn có việc phải làm vào ngày mai. Chúc ngủ ngon."

Và cô bước vào phòng tắm để tắm rửa và đánh răng trước khi lên giường và đắm chìm vào giấc mộng sau một ngày dài mệt mỏi. Có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu cô ngủ trong phòng khách tối nay.

[Còn tiếp...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro