Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20 - Trốn - tìm

- Thiếu gia...

Jimin vừa về tới nhà thì thấy quản gia vẻ mặt thấp thỏm lo lắng đứng đợi sẵn ở cửa chính, bên cạnh còn có hai vệ sĩ đang đứng cúi mặt.

- Có chuyện gì?

- Dạ... Tiểu thư Minh Châu...

- Làm sao?

Jimin dần mất kiên nhẫn hỏi lại.

- Tiểu thư biến mất rồi ạ.

- Cái gì?
Chẳng phải đã dặn phải trông chừng cô ấy cẩn thận rồi sao!?

- Lúc trưa tiểu thư nói phải mang túi xách đến cho tiểu thư Hayoung...vì tiểu thiếu gia đang ngủ ở nhà nên tôi nghĩ không sao...

- Cô ấy đi một mình?

- Có hai vệ sĩ đi theo ạ.

- Hai người đi theo kiểu gì mà để cho cô ấy trốn đi vậy hả?

- Xin lỗi thiếu gia.
Tiểu thư nói vào trong một tý sẽ đi ra nên...

- Chuyện gì vậy?

Lúc này, Shin Hayoung từ trên lầu đi xuống, rất tự nhiên hỏi chuyện.

Jimin thấy Hayoung liền quay sang hỏi.

- Lúc trưa, em kêu Minh Châu mang dùm túi xách ra ngoài?

- Không có... cô ta nói em kêu sao?

- Đúng vậy ạ. Lúc đi, tiểu thư Minh Châu có cầm theo túi xách.

- Cái túi da màu đỏ phải không?

- Đúng vậy ạ.

- Đó là cái túi Chanel em mới mua hồi tuần trước...sao cô ta dám lợi dụng em để trốn ra ngoài, còn lấy luôn túi của em nữa chứ.

- Đã định vị vị trí chưa?

- Dạ rồi, chúng tôi tìm thấy điện thoại của tiểu thư ở trong thùng rác sau phòng triển lãm.

- Lập tức đi tìm cô ấy về đây, có phải lật tung cái Seoul này cũng phải tìm ra.

- Oa ~. Umma...umma~...

- Gia Bảo, sao con lại khóc?

- Appa, mẹ đâu rồi?

- Mẹ con có việc đi vài ngày rồi sẽ về.

- Oaaa~.

Nghe vậy Gia Bảo càng khóc to hơn.

- Con muốn mẹ, muốn mẹ...

- Gia Bảo ngoan, nếu không mẹ sẽ không về nữa đâu .

Gia Bảo còn nhỏ, không bị lời dọa của Jimin làm sợ, tiếp tục khóc nháo đòi mẹ khiến Jimin đau đầu chẳng biết làm sao.

Shin Hayoung thì bực bội đi lên phòng.

- Ồn ào chết đi được.

Shin Hayoung vào phòng, đóng chặt cửa rồi lấy điện thoại gọi đi.

*- Xử lý đến đâu rồi?

- Cô gái đó đã được cứu đi rồi.

- Cái gì?
Là ai cứu?

- Chúng tôi không biết.

- Vậy các anh có nhắc đến thiếu gia như tôi đã dặn không?

- Có.

- Được rồi, các anh trốn cho kĩ vào, đừng có để bị bắt.

Tút.*

- Vẫn không loại được cô ta!
Nhưng không sao, nhiêu đó cũng đủ để cô ta oán hận Jimin và không tìm về đây nữa. 😏

/////

- Đừng...đừng lại đây...Đừnggg~.

- Minh Châu.
Cậu tỉnh rồi.

- Jihoon, đây là đâu?

- Nhà của mình.
Mình có mua mấy bộ đồ cho cậu, cậu thay đồ rồi ra ăn chút gì nhé.

- Cảm ơn cậu.

Ngồi trên bàn ăn với rất nhiều món ngon nhưng tôi lại chẳng muốn ăn gì cả, Jihoon phải ép mãi tôi mới ăn được vài muỗng. 
Sau đó thì ra sô pha ngồi đừ người ra, Jihoon dọn dẹp xong thì đi ra phòng khách cùng một cốc sữa.

- Châu.. những người kia không tự nhiên mà bắt cóc cậu...
Cậu chắc biết người đứng sau phải không? Nói cho mình biết đi.

Nghe Jihoon hỏi, tôi lại không kiềm được mà khóc nấc lên.
Jihoon đi lại ngồi cạnh ôm tôi vỗ về an ủi.

Sau một lúc thì tôi cũng lấy lại bình tĩnh.

- Cậu ổn chứ?

- Ừkmm~.

- Chúng ta là bạn phải không, có gì thì cậu cứ nói ra, được chứ?

- ...

- Là ai lại muốn hãm hại cậu như vậy?

Tôi mím môi nhìn Jihoon rồi cũng quyết định nói ra.

- Là ba của Gia Bảo.

- Sao!?
Tại sao anh ta lại làm vậy?

- Thật ra thì...
Ba năm trước mình được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư máu.

- Oh?

- Vì nghĩ sắp chết nên mình đã quay lại Hàn, rồi sau đó..qua đêm với một người...

Tôi dừng lại nhìn phản ứng của Jihoon và cậu ấy thật sự sốc không nói được lời nào.
Tôi cứ vậy, đem hết mọi chuyện kể cho Jihoon nghe, từ chuyện ba năm trước cho đến hiện tại, kể cả vị hôn thê và những tấm ảnh...

Nhưng, tôi lại không nói tên cho Jihoon biết, tôi cũng không biết.. Sau bao nhiêu chuyện mà Jimin đã làm.. tại sao tôi vẫn muốn bảo vệ danh dự cho anh ấy.
Tôi đúng là đã yêu đến mù quáng!

- Cậu chắc là anh ta làm?

- Mình nghe rõ ràng bọn người kia nhắc tới anh ấy.

- Vậy giờ cậu định như thế nào?

- Cậu có thể giúp mình làm lại giấy tờ, hộ chiếu không?
Mình muốn trở về Việt Nam.

- Ừkm, mình sẽ làm cho.
Nhưng còn Gia Bảo thì sao?

- Anh ta rất thương Gia Bảo nên chắc sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé. Khi nào xong giấy tờ, mình sẽ đón nó đi.

- Ừkm.
Bọn người kia chắc sẽ báo cáo lại, để đảm bảo an toàn, cậu cứ ở trong nhà đừng đi đâu cả.

- Làm phiền cậu rồi, thật sự cảm ơn cậu.

- Cậu khách sáo gì chứ.

/////

- Thiếu gia.. Tiểu thiếu gia bệnh rồi.

- Cái gì?

- Cả ngày hôm nay, tiểu thiếu gia không chịu ăn gì cả.

- Mau gọi bác sĩ Ha đến đây.

___

- Được rồi, thằng bé đã hạ sốt, nhớ cho nó uống thuốc là không sao nữa.

- Cảm ơn hyung.

- Nhưng mà mẹ thằng bé đâu?

- Đi rồi.

- Đi!?
Haizz~ King nghiệm đóng phim bao năm của em để làm gì vậy?
Sao lại để Shin Hayoung ở trong nhà chứ!?

- Liên quan gì tới Hayoung?

- Còn không liên quan?
Để hai tình địch ở chung một nhà.. họ chưa giết nhau là may rồi đó.

Jimin ngẫm nghĩ rồi day day hai bên thái dương.

- Em mệt rồi, anh về đi.. không tiễn.

- Ya...thiệt tình!

Ha Sungwoon bất lực, cầm hộp y tế đi về.

- Tìm kiếm thế nào rồi?

- Vẫn không tìm thấy ạ.. có thể tiểu thư không còn ở Hàn Quốc nữa.

- Cô ấy không có hộ chiếu thì có thể đi đâu được.
Tiếp tục tìm kiếm cho tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro