
Tâm ma
Thực tế là, Nagini cũng không cắn thâm như vậy.
Miệng vết thương cũng không có quá nhiều độc tố.
Nhưng ông vẫn là đã chết.
Người khác đều không thể lý giải, nhưng tôi có thể.
Những cái đó cái gọi là kẻ nghiện là sa vào thuốc phiện, mà ông còn lại là chỉ có dựa vào chúng nó mới có thể sinh hoạt. Mặc dù vài thứ kia như tằm ăn sinh mệnh ông, nhưng cũng là sự tha thứ trong cuộc đời ông, là ông cho rằng sống, là đồ ăn qua ngày.
Mà tâm ma của ông, là căm ghét đối với tôi. Lửa giận cùng căm ghét hóa thành chất dinh dưỡng, tẩm bổ ông, khiến ông có thể chống đỡ qua mấy năm.
Tuy rằng ông lần lượt cứu tôi, chăm sóc tôi, nhưng ông cũng vẫn luôn căm ghét tôi, trách cứ, nhục mạ, trào phúng, khi dễ, đe dọa..... Ở trong hầm lạnh như băng, ông đối tôi -- cùng người cha quá cố của tôi -- không kiêng nể gì chửi rủa, nước bọt cơ hồ phun đến trên mặt.
Nhưng ông vẫn lần lượt cứu tôi.
Ban đêm ở nơi sâu nhất trong khu rừng, ông giấu kín trong bóng tối nhìn chằm chằm vào tôi. Ông là bảo hộ tôi, ác ma chỉ thuộc về tôi. Ông một lần một lần cứu vớt tôi, chẳng sợ luôn căm ghét cùng miệt thị, chẳng sợ mang theo lửa giận cùng trào phúng, ông vẫn một lần lại một lần bảo vệ người ông căm ghét.
Tâm ma này cũng không phải vô duyên vô cớ tồn tại, nó tồn tại đều có ý nghĩa của nó: nó có thể ức chế thất bại đến sỉ nhục, ngăn lại hành vi tự trách, buồn khổ bị người cự tuyệt, còn có tình yêu không được đáp lại mang đến đau lòng. Nguyên nhân chính là vì có sự căm ghét đối với tôi, ông mới có thể tiếp tục kiên trì, mới có thể nhịn qua những năm đó, mới có thể sinh tồn.
Nhưng có đôi khi, tuy rằng chỉ có rất ít thời điểm, ông sẽ quên tất cả những điều đó. Ông dùng ánh mắt bất đồng với dĩ vãng nhìn chăm chú tôi, như là đang nhìn kiện trân bảo đánh rơi nhiều năm bây giờ tìm lại được. Lúc ấy, trong đôi mắt hắc diệu thạch của ông sẽ hiện lên một tia sáng kì dị, giống như là nước mắt. Nhưng vô luận như thế nào, ông sẽ ở lúc gần hỏng mất khống chế được chính mình, một lần nữa giống như người gặp nạn trên biển cố gắng bấu chặt khúc gỗ -- tâm ma cứu mạng.
Những năm gần đây, khúc gỗ trong tay ông đã bắt đầu lơi lỏng. Càng ngày càng nhiều thời điểm, ông sẽ quên đối với tôi phát hỏa. Ai biết được, có lẽ ông đang dần dần mất đi dục vọng sống sót.
Sau ở thời điểm sắp chết, ông bắt tôi đến trước mặt mình, ký ức ông biến thành sương bạc trút ra. Ông nói với tôi: "Lấy nó! Lấy nó!"
Tôi cầm đi những ký ức này, sau đó, thấy được ông che giấu thống khổ, chịu đủ sỉ nhục, phạm phải tội nghiệt, hối hận buồn khổ.... Tôi rốt cuộc lý giải vì sao ông vẫn luôn vô pháp buông ra tâm ma của ông -- đồng thời cũng nhìn đến, một khắc kia ông cuối cùng từ bỏ. Không, không phải lúc ông phát hiện mục đích không thể để cho ai biết của Albus Dumbledore -- đạo sư cứu vớt ông -- đem tôi nuôi lớn giống như một con heo chờ ngày mổ thịt, mà là thời điểm ông tin tưởng tôi sắp tử vong.
Hai việc này cuối cùng cũng không trở thành sự thật, nhưng ông đã không thể nào biết được.
Ông nhìn tôi, trong mắt đau khổ cùng thương xót, buông ra bàn tay cầm khúc gỗ. Ông đã chết, bởi vì ông rốt cuộc vô pháp giữ lấy chấp niệm trong lòng, rốt cuộc vô pháp đối với tôi giả vờ căm ghét.
Tôi dùng ngón tay khẽ vuốt mộ bia ông, lướt qua phần tên được khắc trên đó: Severus Snape.
"Anh còn muốn tra tấn bản thân trong bao lâu?" Ginny hỏi. Cô đang đứng ở sau tôi, bóng dáng thật dài trùm lên phần mộ, hình dáng rõ ràng.
Tôi cười khẽ, hôn bàn tay cô đang đặt trên vai mình. "Tâm ma, không bỏ xuống được." Tôi dùng ngữ khí vui đùa trả lời. Cô cũng nở nụ cười, giống tôi.
Nếu như cô ấy biết.
--- Hoàn ---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro