🍀 Chương 22: Tất cả thiên chú định, nửa điểm không khỏi người
Diệp Bạch ở tửu lầu của Phi Vân Thành gọi một bàn đồ ăn, còn có cả một bình rượu ngon nhất.
Tửu lầu này đúng là nơi Tần Lâu Nguyệt đã từng tới bao trọn một lần. Lúc này đây, Diệp Bạch tất nhiên không làm theo Tần Lâu Nguyệt bao trọn nơi này mà chỉ chọn ngồi xuống một góc thanh tĩnh ở gần cửa sổ. Có điều, bởi vì thời gian cũng đã hơi muộn, cho nên người xung quanh cũng không nhiều lắm, chỉ có tốp năm tốp ba ngồi rải rác, cô đơn dùng đồ ăn uống của mình.
Thức ăn vừa mới được đặt lên bàn, còn nóng hầm hập, hương thơm lan tỏa; Diệp Bạch lại không hề động đũa, chỉ đảo xúc xắc trong tay, một tay khác cầm bầu rượu rót vào trong chén.
Rượu quá 3 ly, Diệp Bạch bưng bát lên.
Sau đó, hắn lại rót rượu, uống hết một ly.
Diệp Bạch lại cầm bát lên.
Cho đến khi hắn đang muốn uống ly rượu thứ 3 đang tràn đầy, một bàn tay khác xuất hiện cầm lấy cổ tay hắn.
Chén rượu trong tay nhẹ nhàng lay động thành một vòng tròn, nhưng không tràn ra ngoài. Diệp Bạch liếc mắt nhìn bàn tay đẹp đẽ kia một cái, sau đó buông chén, ngẩng đầu lên: "Tần Lâu Nguyệt."
Khoác áo khoác, Tần Lâu Nguyệt đứng ở trước mặt Diệp Bạch mỉm cười, lại càng thêm tuấn dật bất phàm: "Ta ở phía dưới nhìn thấy thiếu thành chủ... Thiếu thành chủ không ngại Tần mỗ ngồi đây chứ?"
Diệp Bạch không nói gì.
Tần Lâu nguyệt đã ngồi xuống. Sau đó, hắn nhìn bàn tay vẫn đang cầm xúc xắc chuyển động của Diệp Bạch, lại quét mắt liếc nhìn vệt nước nhàn nhạt ở cạnh bàn, ánh mắt bất giác sâu hơn. Sau đó, hắn nói đùa: "Thiếu thành chủ đang ở đây mượn rượu giải sầu sao?"
"Ngươi phải đi?" Diệp Bạch không đáp mà hỏi lại.
"Đợi lát nữa." Tần Lâu Nguyệt nhàn nhạt cười, "Ta đến đây cũng gần 1 tháng rồi, tất nhiên đã đến lúc phải đi."
"Ừ." Diệp Bạch lên tiếng.
Trên bàn có hai chén rượu, Tần Lâu Nguyệt cũng tự cầm lấy rót cho mình hơn nửa ly rượu, đưa lên môi nhấp một ngụm: "Nếu như sau này thiếu thành chủ đến địa bàn của Tần mỗ, không ngại đến Thiên Hạ cung nhìn một lần, cũng là để cho Tần mỗ có thể làm hết lễ nghĩa của chủ nhà."
"Sẽ không lâu lắm." Diệp Bạch bình tĩnh nói. Sau đó, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói, "Thiên Hạ Cung không tồi."
Tần Lâu Nguyệt cười nhàn nhạt nhưng cũng không lên tiếng, bởi vì người trước mắt còn chưa nói xong.
Diệp Bạch thật sự chưa nói xong. Hắn chỉ thoáng dừng lại, sau đó tiếp tục nói: "Ta sẽ không đi."
—— Thiên Hạ Cung không tồi.
—— nhưng ta sẽ không đi.
Tần Lâu Nguyệt bật cười. Trong mắt lại dần dần nổi lên vài chuyện xưa, hắn nói: "Thiếu thành chủ nếu không muốn đi...... Nếu không muốn đi, vậy cũng tốt."
Diệp Bạch lại bắt đầu rót rượu.
Lần này, Tần Lâu nguyệt không ngăn lại mà chỉ nhìn Diệp Bạch rót hết ly này đến ly khác, sau đó lại một ly một bát, cho đến tận khi vệt nước ớt át nhỏ bé kia trở thành một đường thật dài mới thôi.
Tần Lâu Nguyệt hỏi: "Thiếu thành chủ đang muốn quyết định việc gì phải không?"
"Phải." Diệp Bạch lên tiếng, sau đó, hắn nói, "Ta nói với mình rằng, nếu như chén rượu trong tay trước sau không lệch một phân, xúc xắc trong tay vẫn luôn là mặt 6, ta sẽ đi gặp y."
Tần Lâu Nguyệt không hỏi ' y ' là ai, hắn chỉ cười, giữa mày có phần thản nhiên: "Thiếu thành chủ làm điều thừa."
Bàn tay nắm xúc xắc của Diệp Bạch vẫn luôn khẽ nhúc nhích không ngừng lại, sau đó, hắn gật đầu, cũng không nghiêng đầu nhìn một cái, chỉ là bàn tay khẽ nắm lại, toàn bộ xúc xắc đã biến thành bột phấn màu trắng.
Sau đó, hắn nói:
"Đúng vậy, ngay từ đầu ta đã quyết định rồi."
Nói xong, Diệp Bạch không hề để ý tới Tần Lâu Nguyệt, đứng dậy đi xuống lầu.
Tần Lâu Nguyệt vẫn ngồi tại chỗ như cũ. Hắn nhớ đến một việc đã từng xảy ra thật lâu trước kia.
Khi đó, Thiên Hạ Cung vừa mới được thành lập, có điều, trong giang hồ khi đó cũng chỉ là một bang phái tam lưu. Nhưng hắn lại bị thành công liên tiếp làm cho đầu óc mụ mị, vô ý đắc tội với một bang phái nhị lưu khác, bản thân không ngừng bị người công kích, đối phương còn muốn so đấu... Một Luyện thần cường giả cùng với một kẻ đứng đầu mới đến Luyện Huyết giai, một đấu một.
Tần Lâu Nguyệt mỉm cười, lòng bàn tay hắn cọ qua chén rượu trước mặt cũng không hề nhỏ kia.
Sau đó thì sao? Tần Lâu Nguyệt lại nhớ lại.
Sau đó, hắn nhớ rõ là ngay khi mình nghe được điều này cũng không nhịn được bật cười. Chính là, sau đó lại...
Chính là sau đó, Diệp Bạch tới.
Diệp Bạch thắng.
Ở giữa còn có gì phát sinh chuyện gì hay không, thời gian cũng đã qua rất lâu rồi, Tần Lâu Nguyệt đã không còn nhớ rõ. Hắn chỉ nhớ, bản thân sau khi trở về, vào một ngày nào đó, ngẫu nhiên nghe thấy người ta nhắc đến, sau khi hắn nhận được tin tức kia đã là một ngày, Diệp Bạch đúng là đã ở một quán rượu, một lần rót rượu, một lần chuyển xúc xắc, sau đó lấy kiếm ra, vội vàng đi so đấu.
Một lần so đấu thập tử vô sinh.
Cho nên... Thật sự khiến cho người ta hoài niệm, không phải sao?
Tần Lâu Nguyệt mỉm cười, thu lại ngón tay vẫn luôn lưu luyến trên miệng ly, đứng dậy rời đi, chưa từng quay đầu lại, cũng chưa từng tạm dừng.
Từ trước đã như vậy.
Diệp Bạch về tới phủ Thành chủ.
Trong thư phòng chủ viện vẫn còn ánh đèn sáng, Diệp Bạch tiến lên gõ cửa.
"Vào đi." Tiếng nói của Văn Nhân Quân truyền ra từ bên trong.
Diệp Bạch đẩy cửa đi vào.
Văn Nhân Quân đang xử lý công vụ. Thấy Diệp Bạch bước vào, y gác bút, nói: "Có việc gì?"
Diệp Bạch đi đến trước mặt Văn Nhân Quân, sau đó, hắn gật gật đầu.
"Chuyện gì?" Văn Nhân Quân thuận miệng hỏi, sau đó lại cười nói: "Ngồi xuống trước đi đã."
Diệp Bạch không ngồi xuống. Hắn nhìn Văn Nhân Quân, thật cẩn thận, giống như muốn khắc mỗi hình ảnh của đối phương thật sâu vào trong tận đáy lòng. Tiếp theo, Diệp Bạch lên tiếng, không hề thay đổi: "Trước đó ta đã hỏi qua đại phu tới chủ viện."
Ý cười trên mặt Văn Nhân Quân hơi nhạt đi.
Diệp Bạch tiếp tục nói, giọng điệu bình tĩnh: "Hắn nói ngươi ưu tư quá nặng, chỉ sợ phúc thọ không dài."
Văn Nhân Quân thu lại tươi cười. Một lát sau, y nhàn nhạt nói: "Sống chết có số, chỉ vậy mà thôi."
Diệp Bạch im lặng một lúc. Sau đó, hắn hỏi một vấn đề, một vấn đề trước đó hắn cũng đã từng hỏi: "Ngươi có người mình thích?"
Những lời này, trong một khoảng thời gian ngắn Văn Nhân Quân đã nghe được 2 lần. Cho nên, y cũng trả lời hai lần trong một khoảng thời gian ngắn.
Y trả lời: "Đúng vậy."
Diệp Bạch không nói gì.
Dường như có cơn gió thổi qua, ngọn đèn dầu đặt bên án thư nhẹ nhàng lay động.
Một lúc lâu sau, Diệp Bạch mới lại lên tiếng một lần nữa, âm thanh dường như khàn khàn, nhưng nếu như cẩn thận lắng nghe thì lại thấy giống như bình thường, nhàn nhạt, không có cảm xúc gì: "Ta và hắn rất giống nhau."
Đây không phải là một câu hỏi. Ngay từ đầu, Văn Nhân Quân kì thật cũng không có ý định trả lời, nhưng sau đó, có lẽ thật sự đã nghĩ đến quá lâu, nghĩ đến quá mệt mỏi, cuối cùng y vẫn nói: "Rất giống."
Nói như vậy rồi, Văn Nhân Quân ngừng lại một lúc, cảm giác khó chịu lan truyền từ đáy lòng đến đầu ngón tay - giống như trộn lẫn với hối hận, giống như tràn đầy vô lực, còn có cả hỗn loạn mờ mịt: "Rất giống. Ngoại hình, sở thích... Chỉ ngoài đôi mắt. Đôi mắt của hắn, đỏ như lửa."
Diệp Bạch lên tiếng.
Hắn nhớ đến giấc mộng lặp đi lặp lại gần đây của mình. Có điều, cũng chỉ là một giấc mộng, cho dù đau vẫn sẽ đau, cho dù sẽ có khó chịu và nghi hoặc, thậm chí sẽ gọi tên một người thích lên giường với một người khác...
... Nhưng mà, cũng chỉ là một giấc mơ.
Diệp Bạch nghĩ, hắn tin rằng bản thân mình có thể phân rõ hiện thực với hư ảo – bất kể là lúc nào.
Vì thế, hắn hơi nhắm mắt lại rồi bình tĩnh lên tiếng:
"Thành chủ thích hắn? —— như vậy, ta thay thành chủ đi tìm hắn được không?"
Diệp Bạch nói, hắn nhìn mu bàn tay của mình không biết vì sao lại có vẻ hơi tái nhợt, lặp lại một lần nữa: "Ta thay ngươi, đi tìm hắn."
Văn Nhân Quân dường như nở nụ cười. Không có mỏi mệt, thế nhưng lại giống như không thể mỏi mệt nổi: "Không cần, hắn đã chết."
Diệp Bạch hơi giật mình. Hắn nghĩ tới bài vị nhìn thấy trong mật thất lúc trước, mày không khỏi nhíu lại: "Diệp Bạch cũng có bài vị, vì sao hắn không có?"
Văn Nhân Quân im lặng. Sau đó y bỗng nhiên cười. Y nói:
"Tất cả mọi người đều có thể lập bài vị cho hắn, chỉ có ta là không thể."
"... Chỉ có ta không xứng."
Văn Nhân Quân nói. Y giương mắt nhìn gương mặt của Diệp Bạch, đây đúng là gương mặt giống người trong trí nhớ đến 8 phần, giống đến mức mỗi một lần y nhìn thấy đều không thể khống chế nổi bản thân phải nhớ lại một lúc thật lâu.
Nhớ đến mức có thể khiến cho người vĩnh viễn, vĩnh viễn đều không thể quên được.
Văn Nhân Quân tiếp tục nói, giọng khàn khàn, lại không giống như đang nói cho Diệp Bạch nghe, mà là đang nói cho bản thân mình nghe: "Hắn vì ta mà chết..."
Văn Nhân Quân nói.
Hắn là vì ta mà chết...
"Vạn kiếm xuyên thân."
Diệp Bạch vẫn đứng đó như cũ, nhìn Văn Nhân Quân như cũ.
Văn Nhân Quân lại có một tia hoảng hốt. Có lẽ là bởi vì người trong trí nhớ, cũng có lẽ là bởi vì người đang đứng trước mặt cùng với người trong trí nhớ ngoài ý muốn mà giống nhau.
Rồi sau đó, y nhẹ giọng nói:
"Sai lầm một lần trở thành sai lầm một đời."
Sai lầm một lần trở thành sai lầm một đời.
Sai lầm một lần trở thành sai lầm vĩnh viễn.
Lại không có cách nào để vãn hồi.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng chuông xa xa gần gần vang lên.
Tề Ngạo cùng Tiêu Phá Thiên cùng nhau uống rượu, cùng nhau đi ra khỏi phủ Thành chủ.
Tề Ngạo thở ra một hơi mang theo mùi rượu: "Tiêu huynh, trước mắt cũng chưa muộn, có muốn đi đến Sở quán kia nghe một khúc hay không?"
Tiêu Phá Thiên không để ý, kéo kéo áo khoác ngoài dày nặng: "Nếu như Tề Thiếu gia cảm thấy hứng thú."
Tề Ngạo nhịn không được cười một tiếng: "Nói cứ như ta đang ép ngươi, ngươi..."
Tề Ngạo còn chưa nói xong, nhưng hắn cũng không nói tiếp nữa – bởi vì lại có một người khác đi ra từ phía cửa lớn của phủ Thành chủ.
"Tầm thiếu gia?" Tề Ngạo hiện lên sự kinh ngạc.
Nghe được giọng nói của Tề Ngạo, lại nhìn thấy người, Tiêu Phá Thiên cũng gật đầu theo: "Tầm thiếu gia."
Vốn dĩ chuẩn bị đi thẳng, bước chân của Diệp Bạch lại dừng lại. Tiếp theo, hắn lấy ra một thẻ bài từ trong người đưa cho Tề Ngạo.
Tề Ngạo nhận lấy theo bản năng.
"Giao cho thành chủ." Diệp Bạch nói một câu đơn giản, cũng không quan tâm xem Tề Ngạo có nghe thấy hay không đã cất bước rời đi.
Tề Ngạo ngơ ngác nhìn thẻ bài trong tay, một lúc lâu mới ngẩng đầu, đưa lệnh bài trong tay cho Tiêu Phá Thiên, một bên nói: "Là của Tàng Thư Lâu bên trong phủ Thành chủ, theo như lời đồn thì chỉ có 1 tấm lệnh bài thông hành này – nghe nói thị vệ ở nơi đó ngoại trừ thành chủ thì chỉ nhận lệnh bài không nhận người."
Nói như vậy, Tề Ngạo lại quay đầu nhìn bóng dáng đã dần dần hòa nhập vào trong bóng tối phủ đầy sắc tuyết, nghi ngờ: "Đây là lại ầm ĩ cái gì không biết?"
Tiêu Phá Thiên không trả lời câu hỏi của Tề Ngạo.
Một bên lật xem thẻ bài trong tay, Tiêu Phá Thiên nghĩ đến gần đây bản thân chứng kiến biểu hiện của Văn Nhân Tầm, trong lòng dần dần hiện lên một tính toán.
Diệp Bạch đã rời khỏi Phi Vân Thành.
Đường núi vào ban đêm luôn luôn không thuận lợi cho việc đi lại, gió gào thét tới tới lui lui, lá cây che phủ hai bên đường cũng rung động theo, từng đợt này đến đợt khác, giống như tiếng thì thầm to nhỏ của yêu ma quỷ quái.
Diệp Bạch đi từng bước một xuống dưới chân núi.
Trước ngày hôm nay, trước tháng này, hoặc đúng hơn mà nói là từ lúc tỉnh lại trong thân thể này, Diệp Bạch cũng đã quyết định sẽ rời khỏi Phi Vân Thành.
Cũng không phải là bởi vì có khúc mắc gì, mà là do thân thể hiện tại cần phải được rèn luyện một thời gian – trong lúc rèn luyện không được có ai quấy rối.
Ít nhất ba năm.
Diệp Bạch nghĩ như vậy.
Ít nhất ba năm, hắn muốn một mình một người chịu đựng thân thể hiện tại, khôi phục lại cảnh giới trước đây. Sau đó lại đến khiêu chiến, khiêu chiến Văn Nhân Quân. Mà nếu như đến lúc đó, hắn vẫn có tâm tình như lúc này, như vậy...
Như vậy, cho dù là thắng hay thua, hắn đều sẽ cố hết sức để khiến cho đối phương được vui vẻ.
Diệp Bạch nghĩ như thế.
Không biết từ khi nào gió đã lặng lẽ ngừng lại, tiếng lá cây xào xạc cũng mất theo, trong một khoảng thời gian ngắn, trong sơn đạo im ắng đến mức hơi dọa người.
Diệp Bạch tiếp tục đi xuống dưới.
Hắn rời khỏi Phi Vân Thành, cái gì cũng chưa mang, chỉ trừ bỏ một thanh kiếm – là lúc bắt đầu, một thanh trường kiếm Khúc Tranh Vân đã đưa tặng.
Không khí trong sơn đạo dường như bắt đầu đông lại theo sự yên tĩnh.
Vì thế Diệp Bạch không thể không ngừng bước chân. Hắn nhìn trước mặt, trước mặt hắn, người đầu tiên bắt đầu xuất hiện.
Sau đó là người thứ hai.
Sau đó là người thứ ba.
Sau đó...
Diệp Bạch chờ toàn bộ người mai phục xung quanh xuất hiện. Sau đó, hắn duỗi tay, vỗ một cái lên bên hông.
Tranh nhiên một tiếng, bạc luyện phá không!
_Hết chương 22_
→Quyển thứ hai: Cả đời chưa biết tương tư. Mới biết tương tư là khổ vì tương tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro