Chương 102:
"Duẫn Anh, nên a, hôm nay Trương a di không còn ở đây, cô cô làm cơm trưa cho con có được không ?" trong nháy mắt kéo cửa sổ, ánh nắng thuận theo cửa sổ chiếu vào, cũng chiếu lên người đang ngủ say trên giường. Mái tóc dài màu đen của nàng tản ra trên gối, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn còn chưa phát triển, cũng đã xinh đẹp cực kỳ tinh xảo, trên thân là mùi sữa nhàn nhạt, khắp nơi đều là sự dụ hoặc của thiếu nữ. Hoắc Sở Lan cười xoa khuôn mặt nhỏ của Hoắc Duẫn Anh, đối phương rốt cuộc nhận biết bị làm phiền, mà mở to mắt.
"Cô cô, hôm nay không cần lên lớp, dậy sớm làm gì" Hoắc Duẫn Anh chút chu miệng nói, khó được ngày chủ nhật nghỉ học, nhưng cô cô còn đánh thức nàng tỉnh.
"Bởi vì cô cô muốn xuống bếp nấu ăn cho Duẫn Anh, chẳng lẽ cô cô tự mình làm, lại không bằng giấc ngủ của Duẫn Anh sao?" Hoắc Sở Lan tỏ vẻ khó chịu nói, mà Hoắc Duẫn Anh nghe thấy, lập tức từ giường nhảy dựng lên
"Cô cô muốn tự tay nấu ăn cho con sao ? Con muốn ăn"
"Duẫn Anh mau dậy đi phụ nào" Nhìn thân thể Hoắc Duẫn Anh chui từ chăn bông ra, Hoắc Sở Lan vẫn biết Hoắc Duẫn Anh không có thói quen mặc quần áo khi ngủ, hiện tại trên dưới chỉ mặc đồ lót mỏng manh. Thân thể nhỏ tuổi có chút chưa hoàn toàn phát dục, nhưng phần non nớt ngây ngô lại mang cảm giác ấm áp ở bụng dưới của Hoắc Sở Lan, cảm thấy giữa hai chân ướt át, nàng vội vàng rời đi, đi ra khỏi phòng. Sau một lát, Hoắc Duẫn Anh đã mặc xong quần áo ra tới.
Mà Hoắc Sở Lan lần đầu tiên xuống bếp, kỳ thật không thuận lợi, nhìn cô có chút vụng về cắt thức ăn, Hoắc Duẫn Anh cười từ phía sau ôm lấy cô, vì thế mà giật mình, Hoắc Sở Lan sơ ý liền cắn chảy máu tay, cô hít một hơi, ngược lại Hoắc Duẫn Anh không bị thương lại đỏ cả vành mắt.
"Cô cô, thật xin lỗi, con hù làm cô bị thương, thật xin lỗi" Hoắc Duẫn Anh thấp giọng nói, đem sự đau lòng cùng áy náy bày lên hết trên mặt, cho dù Hoắc Sở Lan hung hăng nói không có gì, nhưng vẫn bộ lo lắng, thấy ngón tay Hoắc Sở Lan còn đang chảy máu, Hoắc Duẫn Anh nắm chặt bàn tay cô, há miệng ngậm lấy ngón tay của Hoắc Sở Lan. Có lẽ, tim đập thình thịch chỉ xảy ra trong chốc lát. Ngắn ngủi rồi dừng lại, yêu đương xưa nay không có mới nới cũ. Yêu, trong nháy mắt, cũng đã qua mười năm.
"Duẫn Anh, nơi này chắc khó chịu lắm hả ? Nói với cô cô, để cô cô giúp con được không ?" Hoắc Sở Lan từ trong trí nhớ trở về, nhìn khuôn mặt đã chảy mồ hôi của Hoắc Duẫn Anh. Con mắt của nàng phiếm hồng, không phải bởi vì yếu đuối mà vì đang khóc, trên thân thể chịu đựng khó chịu để nàng cũng khó chịu chảy nước mắt. Hoắc Duẫn Anh biết được tác dụng của thuốc như thế nào, bởi vì cô cũng từng tự mình tiêm qua, mê ly qua mấy ngày, cô chính là dùng dạng thuốc này, nhìn ảnh chụp Hoắc Duẫn Anh, ngày đêm vuốt ve mình, thu hoặc cực hạn vui vẻ trên thân thể.
Hoắc Duẫn Anh có nhiều khó chịu cô cũng vô cùng rõ ràng, vốn là đã ngủ say vì bị hạt đậu nhỏ cưỡng ép tỉnh lại, sưng đỏ, trướng cao, nó từ cánh hoa thò đầu ra, cái đầu nhỏ xinh đẹp nở rộ đỏ hồng. Như là trân châu đã qua mài dũa, để người nhịn không được trìu mến. Mà chỗ kia trước đó còn khô khốc, giờ phút này rốt cuộc bị nước cọ rửa, trở nên vô cùng ướt át, lối vào cái miệng nhỏ khát khao, không ngừng khép mở, hấp dẫn muốn mình tiến vào.
"Hoắc Sở Lan, vì cái gì...không nên như vậy....cô làm sao..." Hoắc Duẫn Anh hoảng hốt nhìn Hoắc Sở Lan, nàng cảm thấy đối phương tiêm thuốc cho mình không chỉ khiến thân thể trở nên mẫn cảm còn khát vọng, thậm chí mất đi lý trí. Nàng dùng sức nắm chặt ga giường, thân thể lại không bị khống chế dùng sức ma sát lên giường, nàng cố gắng muốn kẹp chặt chân, hơi an ủi chỗ không chịu đựng nổi, thế nhưng nàng không làm được.
Hoắc Duẫn Anh rất sợ mình sẽ nhịn không được cầu xin Hoắc Sở Lan, giống như dâm phụ cầu khẩn cô cô của mình nằm trên mình. Không được....nàng không thể làm vậy...như thế, Diệp Lê San cùng Ấn Kỷ Tuyền, còn có Ấn Sư Mân...bọn họ sẽ nghĩ gì về mình. Bọn họ nhất định sẽ cảm thấy mình thật buồn nôn, tựa như Chung Tử Thanh năm đó.
"Duẫn Anh, cô cô luôn như vậy, chỉ là cô không có nói cho con biết. Từ khi con còn bé, cô liền thích con. Con không phải không biết cô từng làm những chuyện kia với con, nhưng con vẫn ngầm đồng ý, không phải sao ? Còn có đêm đó, con như vậy thích cô tiến vào bên trong con, mỗi một lần như vậy con đều ẩm ướt rất nhanh, con còn dám nói con không thích cô cô
"Không....Không phải....tôi thích chính là sự ôn nhu của cô đối với tôi, vào ban đêm sẽ ôm chặt tôi, nói cô sẽ luôn ở bên cạnh tôi, cô không phải Hoắc Sở Lan...cô không phải cô cô..." Hoắc Sở Lan có chút ngây người, sau đó cười lớn.
"Đúng a, Duẫn Anh, con nói không sai, cô ngay từ lúc đầu tiên đã không phải là Hoắc Sở Lan. Cô yêu con, yêu con yêu đến mức biến mình thành tên điên. Con biết không ? Cô cô trước kia cũng cố gắng muốn quan hệ chúng ta trở lại bình thường, thế nhưng cô cô làm không được, cô cô thật không làm được. Duẫn Anh, con nói cô nên làm thế nào, cô yêu con mười năm, không ngừng nói với mình phải nhẫn nại, muốn chúng ta duy trì mối quan hệ hiện tại, thậm chí còn chạy tới nơi quỷ quái này, để những người kia xem cô là người điên mà điều trị, chẳng lẽ cô làm không đủ nhiều sao ?" Hoắc Sở Lan thấp giọng nói, mà Hoắc Duẫn Anh cũng chú ý tới trọng điểm của cô, chữa trị, là có ý gì...
"Duẫn Anh, cô không muốn đợi thêm, cũng không nghĩ lại khắc chế. Đúng, con nhất định không biết bản thân mình có bao nhiêu đẹp ? Con tuyệt đối sẽ không biết, con lúc đắm chìm trong tình dục có bao nhiêu đẹp mắt. Nơi này cô có rất nhiều bảo vật, đều là tính mạng của cô, cô chính là xem những thứ này, tưởng tượng cô cùng con ân ái, sau đó cô dùng ngón tay của mình tiến vào thân thể của chính mình, liền sẽ có cảm giác"
Hoắc Sở Lan nói, bỗng nhiên lấy ra laptop, mở một cái video, mà ở trong đó, đúng là mình cùng Diệp Lê San còn có Ấn Sư Mân và Ấn Kỷ Tuyền. Bọn họ bốn người ở trong phòng khách, trên ghế salon, làm loại chuyện đó.... Hoắc Duẫn Anh làm sao cũng không nghĩ tới, Hoắc Sở Lan thế mà quay được.
"Cô....cô điên rồi sao ? Hoắc Sở Lan" Hoắc Duẫn Anh không tin nhìn Hoắc Sở Lan, nàng nhắm mắt lại không nhìn tới hình ảnh, nhưng thanh âm của mình không ngừng phát ra từ laptop. Hoắc Duẫn Anh toàn thân đều đang run rẩy, nàng hận mình không cách nào chống cự, càng hận thân thể mình, thế mà so với lúc nãy càng ướt hơn. Sau khi bị tiêm thuốc, dù là tùy tiện kích thích một điểm, nàng đều sẽ sụp đổ.
"Duẫn Anh, con a, thật rất nhận người, ba người này đều yêu con như vậy, thế nhưng tình yêu của cô đối với con so với họ không hề kém cạnh. Con có thể chấp nhận bọn họ, vì cái gì không chấp nhận cô ?" Hoắc Sở Lan sờ lên ngực Hoắc Duẫn Anh, bởi vì động tình, nơi này căng tràn muốn mạng. Hoắc Sở Lan si mê xoa nắn, giống như là không đủ, tự mình đè ép, dùng bộ ngực của mình đè xuống.
"Ừm, Duẫn Anh, thật thoải mái...con cũng thoải mái đúng không, rất ẩm ướt....Duẫn Anh, con rất ẩm ướt" Hoắc Sở Lan không e dè nói lời xấu hổ, Hoắc Duẫn Anh gấp rút thở hào hển, dường như chỉ có như vậy, nàng mới có thể chịu đựng.
"Duẫn Anh, nơi này của cô cô còn rất nhiều thứ tốt, con nhất định sẽ thích" Hoắc Sở Lan nói xong, bỗng nhiên lấy một vật thể màu hồng ở ngăn kéo đầu giường. Hoắc Duẫn Anh tự nhiên biết đó là cái gì, vừa mở chốt, một chuỗi viên cầu màu hồng liền nhảy ra, mỗi viên đều to cỡ hai ngón tay song song. Bờ mông bị Hoắc Sở Lan nâng lên, hang bí ẩn bị vật kia đẩy ra mở rộng, từng cái từng cái chui vào, Hoắc Duẫn Anh đau đến không ngừng phát run, toàn thân đều co quắp.
"Hoắc Sở Lan, đừng để tôi hận cô, đừng...."
"Duẫn Anh, chỉ là lúc bắt đầu hơi đau chút thôi, con lập tức liền dễ chịu. Cô cô còn nhiều thứ khác, sẽ để con vui vẻ"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro