Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 550. Lần này nhất định đệ sẽ bảo vệ tất cả!(5)

Chapter 550. Lần này nhất định đệ sẽ bảo vệ tất cả!(5)
Thanh Minh nghiêng đầu.
Đại Hoạt Phật.
Cái tên đó không đơn giản chỉ là Cung chủ Bố Đạt Lạp Cung.
ở Tây Tạng, Đại Hoạt Phật không chỉ là một vị Phật sống mà còn có uy quyền hơn cả vua. Vị Cung chủ Bố Đạt Lạp Cung không chỉ nhận được sự kính trọng vì có quyền lực to lớn, mà còn nhận được sự tôn trọng từ tận đáy lòng của những người dân Tây Tạng vì có Phật pháp vô cùng cao siêu.
Tất nhiên Phương trượng Thiếu Lâm cũng nhận được sự kính trọng của người dân

Trung Nguyên, nhưng không thể so với sự tôn sùng mà người Tây Tạng dành cho Đại Hoạt Phật được.
Thế nhưng vị Đại Hoạt Phật đó...
"Chỉ là một tên tiểu hài tử ư?"
"Hỡi Thiên Tôn!"
"Miệng! Miệng! Cái tên này! Im miệng nào!"
Các môn đồ Hoa sơn cố gắng giữ mồm giữ miệng, ngược lại Thanh Minh chỉ thẳng tay, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ được cho là Đạt Lai Lạt Ma.
"Không phải chứ, đứa trẻ đó mà được coi là Đại Hoạt Phật á!"
"Sư thúc cũng tin nữa à? ơ ? Thật sao?" "Khụ, hừm!"

Bạch Thiên ho một tiếng rồi lảng tránh ánh mắt của hắn. Chuyện này Bạch Thiên không nên nói thật lòng mà cũng không thể buông lời dối trá được.
Bạch Thiên nhìn chằm chằm vào đứa trẻ rồi lại quay về phía Ban Thiền Lạt Ma.
"Tiểu tử này... à không, đứa bé... à không, không phải, vậy vị này đúng thật là Đại Hoạt Phật sao?"
Ban Thiền Lạt Ma mỉm cười gật đầu. "Đúng là vậy."
Vậy là... đứa trè này... vừa là người vô cùng quan trọng trong Tây Tạng Mật Giáo, vừa là Cung chủ Bố Đạt Lạp Cung một trong Tắc Ngoại Tứ Cung ư? Là vị Đại Hoạt Phật được tôn sùng hơn cả vua đó sao?
"Đúng là như vậy."

Thanh Minh nghe câu trả lời đó liền bật cười.
"Hơ hơ. Cả Phương trượng Thiếu Lâm cũng thế, cái bọn được gọi là hòa thượng toàn lũ bịp bợm thôi. Làm gì có chuyện vớ vẩn, khó tin thế này...!"
"Hỡi Thiên tôn! Đệ cẩn thận lời nói chút đi!"
"Làm ơn ngậm mồm lại đi..."
Các môn đồ Hoa sơn cố chặn miệng Thanh Minh mặc dù họ cũng không hiểu tình huống gì đang xảy ra.
'Chuyện quái gì thế này.'
Thà là đứa trẻ đó được gọi là vua của Tây Tạng thì

chuyện này còn chấp nhận được. Là vua thì được làm người kế vị nhờ huyết thống cũng không có gì đáng ngờ.
Thế nhưng, trụ cột tinh thần của các lạt ma tăng Tây Tạng, người được coi là hóa thân của Đại Hoạt Phật lại là đứa trẻ con. Chuyện này không phải là khó tin hay sao?
Đứa trẻ đó mà có hiểu Phật pháp đi chăng nữa thì nó có thể đi sâu đến đâu chứ?
Hãy thử nghĩ xem.
Nếu Phương trượng Thiếu Lâm lại là đứa trẻ lên ba thì người trong thiên hạ sẽ bàn tán thế nào đây?
Bất kể ai cũng không tin vào quyền uy đó, càng không làm theo những lời kẻ đó nói.
'Thế mà chính miệng Ban Thiền Lạt Ma nói ra câu này, đúng là không thể tin được mà.'

Lúc đó, Ban Thiền Lạt Ma rót trà đưa về phía Thanh Minh.
"Xin thí chủ hãy bình tâm lại." "Trà này ngon lắm đây."
Thanh Minh thoáng giật mình. Nhưng rồi cũng nhận lấy tách trà từ Ban Thiền Lạt Ma và đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Các môn đồ Hoa sơn há hốc mồm. 'Chịu nghe lời rồi.'
'Hỡi thiên tôn, có người trị được Thanh Minh rồi.'
'Phật pháp đúng là vô biên mà.'
Không biết từ lúc nào mà hắn đã bình tĩnh lại, Ban Thiền Lạt Ma nhẹ nhàng nhìn Thanh Minh rồi chắp tay.
Bạch Thiên lúc này mơi mở miệng.

"Vãn bối xin lỗi. Tính tình nó có hơi lỗ mãng..."
"Thí chủ đừng nói vậy. Lão nạp hiểu chuyện này đối với người Trung Nguyên khó mà chấp nhận được. Có khi cả người theo đạo Phật cũng nghĩ thế."
Ánh mắt của Ban Thiền Lạt Ma hưởng về Tuệ Nhiên.
Tuệ Nhiên đang chắp tay niệm Phật. Quả nhiên chính hắn cũng khó mà hiểu tình huống hiện tại.
Thanh Minh gật đầu.
"Ta không rõ chuyện Phật pháp, nhưng ta hiểu ý nghĩa luân hồi là gì. Nếu con người chết đi thì sẽ được tái sinh ở kiếp khác."
Ban Thiền Lạt Ma gật đầu tỏ ý hài lòng. "Tiểu thí chủ quà thật rất thông minh."

"Hê hê. Thông minh gì đâu chứ.... Ê hê hê!"
Ngay khi nhận được lời khen, Thanh Minh cười toe toét, các môn đồ Hoa sơn đồng loạt thở dài một hơi.
Ban Thiền Lạt Ma mỉm cười tiếp tục nói.
"Đúng vậy. Luân hồi nói cho dễ hiểu có nghĩa là được tái sinh. Không chỉ con người, mà ngay cả con sâu, con bọ sau khi chết cũng sẽ có được một sinh mệnh khác."
Đôi mắt Thanh Minh dịu xuống khi nghe giọng nói điềm tĩnh của Ban Thiền Lạt Ma.
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì không thể thoát khỏi." "Không thể thoát khỏi ư?" "Đúng vậy."

Ban Thiền Lạt Ma từ từ đưa tay lần chuỗi hạt.
"Sự sống giống như một bánh xe luân hồi khổng lồ. Tất cả sinh mệnh đều xoay vần cả trăm nghìn kiếp trong cõi luân hồi đó. Cứ liên tục tạo nghiệp, tích đức, tu tập và giác ngộ."
"Vì Phật pháp vốn rất sâu xa nên một kiếp người khó có thể giác ngộ hết được. Thế nên tất cả sinh mệnh lại được tái sinh để được dẫn đến giác ngộ. Chính Đức Thích Ca sau khi lặp đi lặp lại vòng luân hồi Tam A Tăng Chi Kiếp ngài ấy cuối cùng cũng đã ngộ ra chân lý mà đắc đạo thành Đức Phật vĩ đại."
Thanh Minh đang ngồi yên lặng chợt quay đầu ra sau.
"Này. Tam A Tăng Chi Kiếp là gì thế?"

"... Nó có ý nghĩa rằng thời gian dài vô cùng vô tận, thưa thí chủ."
Sau khi nghe Tuệ Nhiên giải thích, Thanh Minh quay lại nhìn Ban Thiền Lạt Ma với gương mặt khó hiểu.
"Mà, ngài bảo là Đức Thích Ca ư? Trong Phật giáo, đó là Đức Phật đỉnh nhất hả?"
"...Vâng."
Lần đầu Ban Thiền Lạt Ma trả lời chậm như vậy. Các môn đồ Hoa sơn đỏ mặt, nhất loạt cúi đầu.
'Ta xin lỗi.'
'Chúng ta mất hết thể diện rồi.' 'Xấu hổ quá.'
Dù trước mặt Ban Thiền Lạt Ma hay Phương trượng Thiếu Lâm thì Thanh Minh vẫn là Thanh Minh mà thôi.

May là Ban Thiền Lạt Ma nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục.
"Con người nương nhờ Phật pháp là để thoát khỏi vòng luẩn quẩn đó. Nếu tiểu thí chủ thoát khỏi bánh xe luân hồi không ngừng xoay vần, cắt được nghiệp chướng, thí chủ sẽ được giác ngộ và đắc đạo."
"Ồ..."
Ánh mắt Thanh Minh cứ như một đứa trẻ..mà thôi, quay lại chuyện của Đại Hoạt Phật.
"Vậy nên điều ngài muốn nói chính là, đứa bé đó được sinh ra từ luân hồi của kiếp trước? Có ý như vậy đúng chứ?"
"Đúng vậy. Tiểu thí chủ quả là rất thông minh."
"Hê hê. Ai cũng nói thế hết. Ê hê hê."

Hắn đưa tay gãi đầu với gương mặt đang đỏ lên vì ngượng ngùng. Các sư huynh đệ Hoa sơn thật muốn đứng bật dậy mà vả mặt cho hắn vài cái. Nhưng dù sao cũng phải khen nhân cách của Ban Thiền Lạt Ma cũng thật vĩ đại quá đi.
"Nhưng mà..."
Bạch Thiên nãy giờ im lặng lắng nghe câu chuyện, nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
"Xin thí chủ cứ nói đi."
"Chuyện này có hơi thất lễ nhưng mà..." "Không sao đâu."
Trước gương mặt vô cùng từ bi và hiền hòa của Ban Thiền Lạt Ma, Bạch Thiên lấy hết dũng khí hỏi.

"Ngài nói rằng sau khi con người ta giác ngộ sẽ thoát khỏi vòng luân hồi và đắc đạo thành Phật đúng không?"
"Đúng vậy."
"Nếu vây thì... Vị Đại Hoạt Phật đó..." Ban Thiền Lạt Ma nở nụ cười hiền từ.
"À, thì ra thí chủ tò mò chuyện đó. Đạt Lai Lạt Ma vừa là hiện thân của Quan Thế Âm Bồ Tát, vừa là một vị Phật sống. Vậy nên ngài ấy có thể thoát khỏi luân hồi bất cứ lúc nào, nhưng ngài ấy lại chọn tự mình bước
vào vòng luân hồi để cứu lấy chúng sinh và đưa họ đến
với Phật pháp." "À..."

"Bằng chứng là, khi Đạt Lai Lạt Ma viên tịch, ngài đã nói trước nơi mình sẽ được sinh ra lần nữa, để chúng đệ tử có thể tìm đến."
"Chuyện, chuyện đó..."
Bạch Thiên ngay lập tức im miệng.
Suýt nữa thì Bạch Thiên đã thốt ra câu "Chuyện đó sao có thể tin được?" rồi.
Tất cả những chuyện mà hắn nghe được từ khi bước vào đây đều khiến hắn khó mà hiểu được
"Chúng tăng đang quay lại Bố Đạt Lạp Cung sau khi tìm thấy ngài ấy theo lời dạy của Đạt Lai Lạt Ma".
Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía đứa trẻ đó.
'Đứa trẻ đó thật sự là...'

'Đại Hoạt Phật hóa kiếp ư?'
Họ không hề thấy điều gì đặc biệt với đứa trẻ được xem là Đại Hoạt Phật trước mắt. Chỉ có đôi mắt sâu và sáng là ấn tượng, nhưng cũng không có gì quá khác biệt so với những đứa trẻ bình thưởng.
Bạch Thiên nhìn chăm chăm vào sau lưng Thanh Minh.
Nếu là bình thường thì hắn đã hỏi chuyện quái này sao mà tin được, rồi đi thám thính, thăm dò vị Đại Hoạt Phật trẻ tuồi này rồi, vậy mà giờ hắn lại không nói lời nào.
Với lại...
'Sao lưng mình thấy nặng vậy nhỉ?'
Hay là câu chuyện này đáng để Thanh Minh coi trọng ư?

Không biết có phài hiểu ý câu hỏi của Bạch Thiên hay không, Thanh Minh từ từ mở miệng.
"Vậy thì..."
Ánh mắt của hắn đã hoàn toàn đặt trên người vị Đại Hoạt Phật trẻ tuổi nọ.
"Đại Hoạt Phật có nhớ gì về tiền kiếp của ngài hay không?"
"Án Ma Ni Bát Me Hồng."
Ban Thiền Lạt Ma chậm rãi lắc đầu.
"Đương nhiên Đạt Lai Lạt Ma không những nhớ về tiền kiếp mà cà cuộc sống khi đó nữa. Thế nhưng ngài ấy đã rơi vào vòng luân hồi nên đoạn ký ức đó không còn toàn vẹn nữa."
"Để một người đã thoát khỏi khổ não trăm bể quay trở lại biển khổ vô biên và hoàn

thành việc phổ độ chúng sinh là một chuyện vô cùng khó khăn. Ấy vậy mà Đạt Lai Lạt Ma đã tự mình dẩn thân vào con đường đầy chông gai ây để cứu rỗi chúng sinh. Chính vì vậy người ta xem Đạt Lai Lạt Ma là một vị Phật sống và hết mực tôn sùng ngài."
Thanh Minh thở dài một hơi.
"...Thì ra là vậy."
Đã hiểu nhưng cũng chưa gọi là hiểu.
Thế nhưng Thanh Minh cũng không có ý định gặng hỏi thêm. Ngay từ đầu, tôn giáo đã là một thứ bất hợp lý và hoang đường đối với những kẻ ngoại đạo.
Tôn giáo sẽ là con đường hoàn hảo đối với những kẻ hiểu và lĩnh ngộ được những lời dạy trong đó.

Trong mắt họ, thì lời dạy của đạo gia mà Thanh Minh theo cũng vô lý và hoang đường thôi.
Ban Thiền Lạt Ma đang quan sát thái độ của Thanh Minh, khẽ bật cười.
"Giờ tiểu thí chủ đã giải tỏa được thắc mắc trong lòng chưa?"
"Vâng. Xin thứ lỗi vì vừa gặp đã dò xét thế này. Ta đúng là không biết xem rõ tình hình trước sau mà đã lỗ mãng rồi."
"Khúc mắc của tiểu thí chủ rồi sẽ được tháo gỡ thôi. Phật từ tồn tại để trả lời những câu hòi thế này, nên tiểu thí chủ xin đừng bận tâm."
"Ông đúng là khác với lão lừa trọc Thiếu Lâm ghê."
"Khụ hưm!"

"Sao thế? Ngươi bị sặc trà à?" "HƯm... thí chủ."
Tuệ Nhiên mếu máo ho khan, thế nhưng Thanh Minh không thèm đếm xỉa đến hắn chút nào.
Ban Thiền Lạt Ma cười nói.
"Lão nạp cũng muốn nói chuyện nhiều hơn với các thí chủ, nhưng đêm đã khuya rồi. Hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi, ngày mai lại tiếp tục đàm đạo nhé."
"Vâng. Đã trễ thế này rồi, thật thất lễ quá." "Tiểu thí chủ quả là một người lịch sự." "Hehehe. Đa tạ nhé."
ơ kìa...
Ban Thiền Lạt Ma.

Ngài hình như không có mắt nhìn người à... Nhưng mà đứa trè đó đúng là Đại Hoạt Phật ư?
Trong lòng Bạch Thiên dây lên nỗi nghi vấn không sao giấu kín được.
Các vị lạt ma tăng đã chuẩn bị toàn bộ mọi thứ bao gồm cả một căn lều to cho nhóm môn đồ Hoa sơn. Dù đã hết mực từ chối để tự dựng lều, nhưng cà bọn vẫn vui vẻ mà đi đến đó.
Mọi người đều ờ cùng một lều nên có chút bất tiện.
Thế nhưng bất tiện đó vẫn không thắng nổi sự mệt mỏi, chỉ trong chốc lát ho đã ngủ say như chết.
Trời chỉ vừa hửng sáng. Bịch. Bịch.

Thanh Minh lặng lẽ bước ra khỏi lều, đi đến đống lửa trước ao sen và ném củi vào. Tàn lửa nhẹ nhàng bay vào khoảng không hãy còn tối đen.
Sau cuộc trò chuyện với Ban Thiền Lạt Ma, tâm trí Thanh Minh trở nên phức tạp.
'Luân hồi ư...'
Hắn nhặt lẩy một nhành củi khô khều khều đống lửa.
'Câu chuyện thật khác nhau.'
Theo đạo gia, sau khi mất con người sẽ quay về với tự nhiên. Chỉ có những bậc tiền nhân tự mình đạt đến sự viên mãn của đạo mới được phi thăng tiên giới phổ độ chúng sinh.
Thế nhưng... 'Ta là gì chứ.'

Lời dạy của đạo gia không thể nào giải thích được trường hợp của Thanh Minh. Và sự luân hồi mà Ban Thiền Lạt Ma đề cập cũng không đúng vôi hắn.
Ngay cả Đại Hoạt Phật được gọi là Phật sống còn mất trí nhớ, Thanh Minh còn không phải là Phật tử chứ đừng nói gì đến là Phật, vậy mà hắn sau khi trùng sinh vẫn giữ được ký ức nguyên vẹn, chẳng phải quá kỳ lạ rồi hay sao?
'Rốt cuộc chuyện của ta là sao chứ.' Hắn thở dài nhìn lên bầu trời cao.
'Đệ không biết nữa, Chưởng môn sư huynh à.'
Hắn cố gắng không nghĩ sâu xa, thế nhưng sự hồi sinh của Thiên Ma, và cả sự tồn tại của Đại Hoạt Phật làm đầu óc hắn trở nên phức tạp hơn.

"Ta..."
Ngay lúc đó.
Hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Giật cả mình.
Ngay khi thây người bên cạnh, hắn giật thót co người lại.
"Cái gì thế..."
Đại Hoạt Phật nhỏ tuổi không biết từ khi nào đã ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào hắn. Khoảng cách chắc chỉ bằng một bước chân thôi.
Thanh Minh ngạc nhiên đến nỗi không biết nói gì mà ngậm chặt miệng lại.
Hắn không hoàn toàn tin vào luân hồi, thế nhưng hắn hiểu sự tồn tại của đứa trẻ này phải có gì đó đặc biệt.

Thanh Minh suy nghĩ một lúc rồi do dự mở miệng nói.
"Này, vậy... ngươi thật sự là Đại Hoạt Phật ư..."
"Thật đáng thương..."
"...Hửm?"
Khoảnh khắc đó.
Đại Hoạt Phật chắp tay lại và nước mắt bắt đầu chảy xuống ròng ròng.
Gương mặt đó trông rất đỗi đau khổ nhưng cũng chứa đựng chút gì đó thiêng liêng khiến lời đã ra tới miệng, đều bị câu hỏi của Thanh Minh chặn lại. Bầu không khí nặng nề bao trùm lây Thanh Minh đến mức hắn không
dám mở miệng
"Sao ngươi lại như thế? Rốt cuộc là sao..."

Nỗi đau buồn cực độ dâng lên trong mắt của đứa trẻ đó. Đại Hoạt Phật đọc một bài khế tụng bằng chất giọng trầm lắng.
"Chúng sinh đáng thương. Ngươi định tiếp tục đi trên con đường khó khăn, nguy hiểm ấy ư? Ngươi định tiếp tục cái Tam A Tăng Chi Kiếp không khác gì A Tỳ địa
ngục đó ư! Thật đáng thương mà..."
Cái gì...
Nó nói cái gì cơ...?
"Đây là con đường mà ngươi không thể thoát ra được.
Làm sao ngươi có thể thoát ra đây? Đúng là chúng sinh đáng thương. Thật đáng thương...!"

Giọng nói của Đại Hoạt Phật dường như không thuộc về thế gian này, lại lọt vào tai Thanh Minh.
Rốt cuộc...
Đứa trẻ này rốt cuộc đang nói gì vậy chứ? Rốt cuộc là thế nào?
Tưởng chừng như những vết nứt bắt đầu xuất hiện trên gương mặt của Thanh Minh đang ngẩng người ra.
Linh hồn của hắn bắt đầu gào thét.
Một tiếng thét chứa đựng nỗi đau khổ và khiếp đảm cùng cực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro