Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.Khởi đầu của sóng gió

"Chuyện này không phải chuyện đùa, không thể nói cho mọi người biết được. Chỉ hy vọng Ngụy sư bá có cách". Vừa nghĩ, Dương Hàn Ngôn liền ôm mèo Giang Trừng ra khỏi Thương thất. Nhưng chưa kịp ứng lên thì bên ngoài cửa đã có tiếng vọng vào:

-A Ngôn, A Phụng. Hai người các ngươi làm gì mà lâu quá vậy? Tại sao lại mở tan hoang cửa ra thế kia? Tông chủ đâu, thương thế của Người không chứ?

Lâm Vũ Phụng ngẩn đầu lên đáp lại môn sinh kia trong nước mắt giọng nàng run run:

-Minh huynh... Minh huynh... Tông... Tông chủ nhà chúng ta... Hức... Hức

Thái Minh thấy sư muội mình khóc lóc nức nở bỗng hơi ngẩn người ra, sau đó giật mình hoảng hốt: không lẽ Tông chủ đã... Không đúng, thương thế của Tông chủ hôm qua cũng không nặng lắm, sao lại... sao lại có thể... Cậu có lẽ vẫn chưa chuẩn bị đủ tinh thần để vượt qua cú sốc này.

Thái Minh ngậm ngùi ôm lấy Lâm Vũ Phụng an ủi nàng:

-A Phụng, không sao đâu mọi chuyện sễ ổn thôi. Bây giờ hãy cho ta và các sư huynh đệ tỷ muội nhìn mặt Tông chủ lần cuối. Ta thật...

Thái Minh nói chưa hết câu thì bỗng từ đâu chui ra một con mèo trắng kêu gừ gừ nhảy ra cào loạn trên người cậu khiến cậu hoảng hốt. Khỏi nói cũng biết còn ai khác ngoài Giang Trừng a. Cũng may là Lâm Vũ Phụng nhanh tay chộp lấy mèo Giang Trừng vuốt lông giải thích cho cậu nghe:

-Không phải đâu Tông chủ vẫn còn chỉ là...

-Chỉ là?

-Đây là Tông chủ.

Lâm Vũ Phụng bế mèo Giang Trừng lên chỉ cho Thái Minh thấy, Thái Minh ngơ ngác nhìn Lâm Vũ Phụng, rồi lại nhìn con mèo, rồi lại nhìn Lâm Vũ Phụng. Sau đó cậu quay sang nhìn Dương Hàn Ngôn. Dương Hàn Ngôn không nói gì chỉ gật đầu.

Thái Minh sốc lần hai.

Giang Trừng cũng không khác gì cậu. Hắn không hiểu rốt cuộc hắn đã đắc tội gì với ông trời mà lại xui xẻo như thế này. Tính ra cũng đã ba năm kể từ chuyện xảy ra ở Quan Âm Miếu, hắn cũng đã cố gắng giúp Kim Lăng, đứa cháu ngoại "bé bỏng" của hắn ngồi vững trên ngôi vị Tông chủ Kim gia, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ kết thành đạo lữ, cùng nhau ngao du thiên hạ trừ gian diệt bạo. Còn vị Nhiếp Tông chủ hỏi một không biết ba kia từ sau vụ ở Quan Âm Miếu đã thực sự bộc lộ tài năng và tài trí của mình vực dậy Nhiếp gia từ bế tắc mặc dù trong người không mang tý gì gọi là khí chất của một một người tu tiên cả.

Một nhân vật nữa cũng đã khiến cho không chỉ Lam gia mà cả giới Tu Chân hoang mang đó chính là Lam Hi Thần a. Bế quan suốt ba năm, mặc kệ sự đời, mặc kệ luôn cả lão... Khụ, Lam Khải tiên sinh một mình phải gồng gánh Lam gia khiến ông cũng khổ sở không kém gì.

Ấy thế mà trời xui đất khiến thế nào mà đêm qua hắn lại gặp y.

Chẳng là hôm qua hắn nghe tin Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ sau chuyến ngao du sơn thủy hơn ba tháng mới trở về Lam gia nên hắn đến ghé thăm, chỉ là lên mang cẩu dọa hắn thôi rồi về chứ chả có ý tốt gì đâu. Giữa đường hắn gặp môn sinh nhà mình đang đi săn đêm. Đám tiểu bối thấy Tông chủ liền rối rít như gà con thấy mẹ vậy, thế là hắn nghĩ còn sớm nên đi cùng chúng cho vui... À không, là giám sát xem tụi nó làm ăn thế nào, đừng làm mất mặt Giang gia. Xui xẻo thay, hắn lại gặp người mà hắn chẳng thích gặp tý nào, chính là vị Trạch Vu Quân trời quang trăng sáng kia a. Lam Hi Thần vẫn vậy, vẫn là nụ cười ôn nhu như nước mùa xuân, nhưng nụ kia có chút gượng ép như để che giấu đi nỗi buồn từ tận sâu trong đôi mắt lưu ly kia. Y chào hắn, hắn cũng gật đầu đáp lại, trông đầu còn không quên cảm thán: "Nhìn giả tạo thật!"

(Khẩu nghiệp tràn vành môi :))

Đúng lúc đó, Thái Minh chạy lại chỗ hắn:

-Tông chủ. A, Trạch Vu Quân.

-Có chuyện gì?- Này là Giang Trừng hỏi

Thái Minh đáp:

-Hồi Tông chủ, ở phía bên kia chúng ta nghe thấy có tiếng động kì lạ. Lúc nãy Dương Hàn Ngôn đệ ấy qua kiểm tra nhưng lại không thấy gì cả.

-Được rồi, ta sẽ đến xem. Lam Tông chủ, thật thất lễ, cáo từ.

-Khoan đã, ta có thể đi cùng Giang Tông chủ không?

Lam Hi Thần đột nhiên lên tiếng đề nghị. Không, đương nhiên là không rồi. Có y đi cùng phiền chết đi được. Nhưng người ta cũng đã hỏi, hơn nữa để y ở nơi rừng sâu như thế này mặc dù y cũng có thể dư sức ra ngoài nhưng mà làm như vậy thì kì lắm. Thôi thì cho y đi cũng được.

Thế là Giang Trừng gật đầu. Hắn cùng y đi theo Thái Minh.

Nhưng vừa lúc tiến vào chỗ mà Thái Minh chỉ, đập vào mắt cả hai người đó chính là một nữ nhân ăn mặc kì lạ. Đôi mắt ả đỏ thẳm như máu xếch lên nhìn trân trân vào bọn họ. Đáng sợ nhất là mái tóc của ả: không phải là tóc mà là mấy con rắn dài ngoằn ngoèo liên lục khè chiếc lưỡi chẻ ra đe dọa họ. Đám tiểu bối sợ khiếp vía, ôm chầm nhau. Mặc dù chúng đã gặp qua nhiều yêu ma quỷ quái rất đáng sợ, nhưng chưa bao giờ cảm thấy sợ như lúc này.

Vậy là Giang Trừng phối hợp với Lam Hi Thần cùng ả giao tranh. Đến nửa chừng tưởng gần như nắm được phần thắng bỗng nhiên một luồn sáng xuất hiện đánh thẳng vào hai người họ khiến cả hai ngã xuống đất, còn ả nữ nhân kia thì biến mất trong màn đêm.

Sau đó Lam Hi Thần đề nghị họ về Vân Thâm Bất Tri Xứ nghỉ ngơi vì ở đây là vùng ngoại Cô Tô nhưng vẫn thuộc địa phận của Lam thị.

Mọi chuyện vẫn suôn sẻ cho đến sáng hôm nay. Hắn thức dậy như bao buổi sáng khác, như sao hắn thấy cái giường rộng ra thì phải? Thôi kệ, hắn trèo xuống giường đã. Nhưng cố gắng thế nào hắn cũng không thể đứng dậy nổi. Điều này khiến Giang Trừng bực mình nhìn xuống. Lúc này hắn mới phát hiện...

Toàn thân của hắn toàn là lông trắng.

Chưa kể bàn tay này..., bàn chân này... Giống thú bốn chân ghê. Thế là Giang Trừng vất vả đi bằng bốn chân tìm đếm cái gương, sau đó hắn đã sốc, sốc thật sự.

Hắn biến thành mèo rồi.

Xui ơi là xui. Đã vậy còn gặp xú tiểu tử Thái Minh trù ẻo hắn nữa chứ.

Thật không còn gì để nói.

Trong lúc Giang Trừng ngao ngán thở dài,Dương Tử Ngôn gấp gáp nói:

-Minh huynh huyện này rất hệ trọng. Ngụy sư bá mới về hôm qua. Chúng ta cùng đi tìm Ngụy sư bá biết đâu sư bá có cách.

Cả ba người họ đều gật đầu đồng ý trừ Giang Trừng. Hắn kì thực không muốn gặp tên Ngụy Vô Sỉ đó đâu, hắn không muốn ăn cẩu lượng ngập họng đâu. Hứ, lão tử không thèm. Nghĩ vậy nhưng hắn lại vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng Lâm Vũ Phụng, cái đuôi nhỏ nhắn khẽ khàng rung rung.

Dương Hàn Ngôn quay lại vào trọng lục lọi trong đống đồ của Giang Trừng lấy ra một chiếc chuông chuông bạc. Đối với người Giang gia mà nói chiếc chuông này cũng rất là quan trong không khác gì mạt ngạch của người Lam gia. Dương Hàn Ngôn xem trái ngó phải rồi quyết định tròng chiếc chuông vào cổ mèo Giang Trừng. Nào ngờ không biết nên nói sợi dây kia quá ngắn hay đầu của mèo Giang Trừng quá to nên làn thế nào cũng không đeo vào cho lọt. Thấy vậy Thái minh nảy ra một ý:

-A Ngôn này, sao ngươi không cột cái chuông vào cái vòng đeo cổ trên người Tông chủ kìa. Vậy là đảm bảo không sợ mất lại vừa ở trên người Tông chủ, không những vậy lại vừa vặn ở trên cổ. Tiện thế còn gì.

Dương Hàn Ngôn nghe vậy cốc đầu cậu một cái:

-Huynh bị ngốc à Huynh có thấy âu là gì không hả? Chính là Tử Điện Tử Điện đấy, đâu phải như củ cải ngoài chợ muốn đụng vào là đụng.

Bỗng nhiên Dương Hàn Ngôn thấy có thứ gì mềm mềm chạm vài tay mình. Là Giang Trừng. Giang Trừng không nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu rồi ngước đầu lên để lộ Tử Điện đang ẩn mình sau đám lông trắng mịn. Dương Tử Ngôn hiểu ý, run run thắt dây chuông vào Tử Điện.

Mặc dù Giang Trừng đã cố kìm nén linh lực hết mức có thể nhưng Dương Tử Hàn vẫn cảm thấy bàn tay lại có chút tê tê, dường như Tử Điện đang phản kháng với người không phải chủ của nó. Nghĩ đến đây, cậu liền gấp rút thắt nút thắt cuối cùng.

-Xong rồi!- Dương Tử Ngôn xoa tay - Giờ chúng ta đi thôi kẻo trễ.

Vậy là bốn, à không ba người một mèo hướng đến Tĩnh thất. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa Thái Minh đã "đụng độ" với một quả cầu nhỏ đầy lông lá màu đen tuyền dưới chân. Quả cầu này hướng đôi mắt lưu ly lên nhìn cậu kêu, "Meo" một tiếng rồi lại hướng lên nhìn Lâm Vũ Phụng với vẻ mặt nôn nóng. Mèo Giang Trừng cúi xuống nhìn nó một cách chán ghét như muốn mắng nó: Đồ con mèo ngu ngốc thì bỗng nhiên hắn nghe thấy có tiếng gọi:

-(Giang Tông chủ)

Tiếng gọi này...

Là Lam Hi Thần!

------------

Thiệt ra mị đã đọc cũng khá khá đồng nhân văn Hi Trưng rồi nên nếu có lỡ trừng với tác giả nào thì cho mị xin lỗi nha, mị cũng không cố ý đâu. Với lại mị cũng sẽ xin một vài ý tưởng từ một số truyện khác để viết tiếp nên mong m.n giúp đỡ thêm

Mới viết nên tay nghề còn non nớt lém T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro