Chương 1
Santa →33 tuổi
Lưu Vũ →30 tuổi
Trương Gia Nguyên →28 tuổi
Châu Kha Vũ →29 tuổi
01
Học viện vũ đạo
Lưu Vũ đeo một cặp mắt kính gọng vàng, một tay xách túi đựng máy tính, tay kia cầm một cái cốc giữ nhiệt màu đen, một thân đồ vest tinh xảo cùng với nụ cười tươi, nhìn rất ra dáng làm gương cho người khác.
Ai có thể nghĩ đến, mười năm trước người này vẫn là Center của một nhóm nhạc nam thần tượng nổi tiếng, thế mà hôm nay đã thay hình đổi dạng, trở thành giáo sư dạy vũ đạo dân tộc chuyên nghiệp trẻ nhất Học viện Vũ đạo Bắc Kinh.
"Lưu giáo sư, cũng đã hơn sáu giờ rồi, sao thầy vẫn còn ở trường học?" Trợ giảng Trương tình cờ đi ngang qua tòa nhà dạy học, thấy Lưu Vũ xách máy tính từ hướng lầu dạy học đi đến, lập tức chạy ngay qua, hoàn toàn quên mình còn đang đi giày cao gót, chưa kịp nói xong thì đã ngã về phía trước.
"Cẩn thận một chút." Lưu Vũ lập tức chuyển cốc giữ nhiệt từ tay trái sang tay phải, nắm cánh tay trợ giảng Trương, tránh để đối phương bị ngã. Lưu Vũ vẫn mang khuôn mặt vạn năm không đổi, dáng vẻ ôn nhu tươi cười, tri kỷ mà hỏi thăm: "Thế nào, không bị thương cổ chân chứ?"
Trương trợ giảng cũng là sinh viên vừa tốt nghiệp không lâu của trường, được Lưu Vũ đỡ như vậy, mặt lập tức đỏ bừng, ngẩng đầu liếc nhìn Lưu Vũ, lắc đầu vừa cười vừa nói: "Tôi không sao rồi... Lưu giáo sư hôm nay sao mà còn chưa về nhà, bình thường lúc này không phải anh sẽ về sớm đón con gái sao?"
"Hôm nay tôi có một buổi toạ đàm." Lưu Vũ thoáng nở một nụ cười, nói với Trương trợ giảng: "Tôi đã nhờ một người bạn đón Gạo Nếp Nhỏ rồi, cảm ơn trợ giảng Trương đã quan tâm."
Trương trợ giảng lộ ra vẻ tiếc hận nói: "Thì ra là thế, tiếc là hôm nay tôi bận việc, bằng không thì nhất định phải đi tới buổi toạ đàm của Lưu giáo sư kiếm một chỗ."
"Lần sau, lần sau có bài giảng, tôi nhất định sẽ gọi cô đến chiếm chỗ trước." Lưu Vũ gật đầu nhẹ với trợ giảng Trương, sau đó chào tạm biệt cô, một mình tiếp tục đi đến tòa nhà dạy học.
Điện thoại di động của cậu đột nhiên rung lên, Lưu Vũ lập tức lấy điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình hiện lên một chữ rất lớn - "Nguyên".
Thấy vậy, cậu lập tức nhấn nút trả lời, còn chưa kịp nói gì, người bên kia điện thoại đã nói một tràng không dứt.
"Tiểu Vũ, vừa rồi em đã đón Gạo Nếp Nhỏ về nhà."
"Em đã mua thịt gà, Gạo Nếp Nhỏ nói muốn ăn, buổi tối hôm nay chúng ta ăn cánh gà cola."
"Anh tranh thủ thời gian nhanh làm xong buổi tọa đàm, xong rồi thì lập tức trở về nhà cho em, lần trước anh về nhà cũng hơn chín giờ, Gạo Nếp Nhỏ một mực không ngủ thức chờ anh."
"Hôm nay nếu chín giờ em vẫn chưa nhìn thấy anh, em đây liền trực tiếp mang Gạo Nếp Nhỏ đi ngủ, anh tự mình ngủ phòng khách đi."
Lưu Vũ nhịn không được cười ra tiếng, nhưng lại đột nhiên nhớ ra mình phải nghiêm túc để làm gương cho người khác, liền thu lại nụ cười vui vẻ nói: "Nguyên, em nói một hơi nhiều như vậy là muốn anh trả lời câu nào?"
Trương Gia Nguyên lập tức thúc giục : "Anh không cần trả lời câu nào hết, tóm lại là nhanh trở về!"
"Đã biết, anh sẽ cố gắng làm nhanh một chút." Sau đó cậu giơ lên tay lên kiểm tra thời gian trên đồng hồ, chợt nhớ ra điều gì đó bèn hỏi: "Đúng rồi, anh thiếu chút nữa quên mất, Nguyên, ngày mai em có show không?"
Trương Gia Nguyên lập tức ngắt lời cậu, vừa cười vừa nói: "Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại! -- em bán không nổi mười vé, có đi hay không cũng không quan trọng."
Tới bảy giờ, Lưu Vũ bên kia tiến vào giảng đường, bắt đầu giảng vũ đạo, mà trương Gia Nguyên bên này đã ở nhà cùng Gạo Nếp Nhỏ ăn xong bữa tối.
Trương Gia Nguyên từng cùng Lưu Vũ tại Sáng tạo doanh nỗ lực hết mình vì ước mơ, lại cùng xuất đạo trong một nhóm nhạc quốc tế rồi trở thành bạn bè. Trương Gia Nguyên giỏi nhất chính là chơi đàn guitar. Về sau, khi nhóm nhạc quốc tế tan rã, cậu chơi guitar trong một band nhạc ít tên tuổi hơn.
Ban nhạc này trước nay chưa từng chơi ở các sân khấu lớn, bình thường sẽ thường xuyên đi đến những livehouse tư nhân nhỏ để mở show, quanh năm suốt tháng không bán được bao nhiêu vé. Vì duy trì sinh kế, cậu cũng đi đóng một vài vai phụ nhỏ trong các bộ phim truyền hình, đều là nhờ một chút nhân mạch trong công ty cũ, cũng may cậu chân dài, lại có hình tượng rất tốt nên không đến mức phải chết đói, thế nhưng khi tự giới thiệu về bản thân mình, Gia Nguyên vẫn sẽ tự hào nói mình là một nghệ sĩ guitar.
Có một số người biểu hiện ra ngoài là tay chơi guitar cừ khôi, kỳ thật sau lưng lại là một đầu bếp siêu cấp vô địch. Thế cho nên mặc cho Lưu Vũ nhiều năm cố gắng luyện tập cũng không thể vượt qua Trương Gia Nguyên ở mảng nấu nướng.
"Gạo Nếp Nhỏ! -- tới ăn cơm nào."
Trương Gia Nguyên đem ba món mặn một món canh đặt lên bàn, lại đem Gạo Nếp Nhỏ xách lên như xách gà con từ trong đống đồ chơi, đặt bé vào chiếc ghế màu hồng nhạt, đẩy chén cơm nhỏ đầy ụ tới trước mặt bé: "Ăn đi, không phải cháu thích ăn cánh gà cola sao?"
Gạo Nếp Nhỏ lớn lên rất giống Lưu Vũ. Làn da rất trắng, đôi mắt to biết cười, tuy hiện tại cùng lắm chỉ mới ba tuổi, nhưng đã có thể nhìn ra ngày thường rất xinh đẹp, về sau lớn lên nhất định sẽ lại là một mỹ nhân tại họa như Lưu Vũ.
"Thích nhất cánh gà cola!" Gạo Nếp Nhỏ hai tay chống cằm, trừng mắt nhìn Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên lập tức che ngực giả bộ như bị đánh trúng, nói ra: "Ai nha, Gạo Nếp Nhỏ, cháu vừa rồi đã dọa sợ chú rồi!"
Gạo Nếp Nhỏ nhẹ gật đầu với Trương Gia Nguyên, vừa cười vừa nói: "Đúng, bởi vì cháu xinh đẹp."
Trương Gia Nguyên nhịn không được vui vẻ cười: "Ha ha ha... Làm sao cháu biết là cháu xinh đẹp ah?."
"Cha cháu nói cháu rất giống cha nha... Cho nên cháu là xinh đẹp nhất đấy!" Gạo Nếp Nhỏ cong khóe miệng, lộ ra nụ cười y đúc Lưu Vũ.
"Ha ha ha ha ha -- cháu giỏi quá, nói rất đúng!" Trương Gia Nguyên nhịn không được thò tay véo má bé, sau đó dùng chiếc đũa kẹp lên một cái cánh gà, lại dùng đũa thuần thục thao tác một phen, hai ba lần là đã lọc được xương gà ra, lúc này mới đem phần thịt đã được rút xương bỏ vào trong chén Gạo Nếp Nhỏ.
"Nguyên Nguyên thúc thúc, cha cháu lúc nào trở về ạ?" Gạo Nếp Nhỏ cắn một miếng thịt gà, sau đó mở miệng hỏi.
Trương Gia Nguyên hất tóc, thở dài nói: "Không biết đến khi nào anh ấy mới về... Nếu cháu mệt, chúng ta cứ ngủ trước đi, không cần phải chờ cha cháu."
"Như vậy sao được!" Gạo Nếp Nhỏ lập tức lắc đầu như trống bỏi: "Gạo Nếp Nhỏ phải đợi cha về nhà!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro