Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17




"Sao không nghe ra,chỉ là tôi ngạc nhiên mà thôi. Vương Nhất Bác ,trước giờ tôi chưa thấy cậu thích hay qua lại với cô gái nào,cho dù nhiều cô tỏ tình hay quyến rũ cậu,cậu cũng không thèm liếc mắt.Hoá ra là cậu thích con trai."

Thẩm Thiếu Hàng nháy mắt ôm vai Vương Nhất Bác .

"Ai nói tôi thích con trai." Vương Nhất Bác liếc tên yêu nghiệt.

"Khỉ gió,cậu không phải mới thừa nhận vị đại mỹ nhân giới tính nam rành rành kia là vợ tương lai còn gì,đã vậy còn đưa áo của mình cho người ta mặc.Đừng nói với tôi cậu tính làm tên sở khanh nha.Dụ dỗ con người ta,ăn tươi con người ta xong rồi chối bỏ hả.Nhìn chàng trai kia biết ngay là người tốt,đơn thuần.Bỏ người ta xong quay lại đường ngay làm thẳng nam à...Ai đau quá." Thẩm Thiếu Hàng còn đang lên cơn thì bị Vương Nhất Bác tung qua một cước.Tuy Thẩm Thiếu Hàng phản xạ nhanh né tránh nhưng vẫn bị dính xíu đòn.

"Tên chết tiệt,còn là bạn bè không hả.Bộ tôi nói trúng tim đen cậu hay sao mà đá tôi.Đau chết ông đây." Thẩm Thiếu Hàng la oai oái với Vương Nhất Bác .

"Còn không phải do cái miệng chó không mọc nổi ngà voi của anh .Ăn nói linh tinh.Tôi nói, anh hơn tiểu Thiên tới 6 tuổi .Bớt theo con bé đọc tiểu thuyết đi.Suốt ngày đua theo,nuông chiều con bé,mai mốt lại than khổ." Vương Nhất Bác nhàn nhã phủi ống quần của mình,ôn hoà nói với tên bạn bị thần kinh kia.

"Vợ tôi nuôi từ nhỏ,tôi nuông chiều,hùa theo thì liên quan gì đến cậu.Có thì nói chuyện của cậu kìa,từ nhỏ đến lớn tôi thấy cậu luôn lãnh đạm với chuyện tình cảm.Cứ tưởng cậu sẽ độc thân tới già. Hôm nay cậu nói đại mỹ nhân kia là vợ tương lai,rõ ràng là một nam nhân.Rồi lại nói không thích con trai.Tôi nghe không hiểu." Thẩm Thiếu Hàng tuôn một tràng với Vương Nhất Bác .

"Ngu ngốc.Tôi không thích đàn ông hay phụ nữ.Chỉ đơn giản.Tôi thích anh ấy,không,phải nói là yêu anh ấy,trùng hợp anh ấy là nam thôi." Vương Nhất Bác xem thường bạn mình.

Cậu xác định , là nam đó , mà còn hơn cậu 6 tuổi nữa ?" Thẩm Thiếu Hàng hỏi Vương Nhất Bác .

"Xác định. Thẩm Thiếu Hàng tôi rất nghiêm túc.Anh không phải rất hiểu rõ bản tính gia đình tôi sao." Ánh mắt Vương Nhất Bác kiên định nhìn bạn mình .

.Thẩm Thiếu Hàng ngây ra nhìn Vương Nhất Bác Sao cậu không rõ cho được.

Vương gia và Thẩm gia vốn có quan hệ hợp tác mấy chục năm nay nên hai gia đình rất thân.

Thẩm Thiếu Hàng hơn  Vương Nhất Bác 6t nhưng do tính cách,sở thích cả hai cũng tương đồng nhau nên là bạn thân từ thời cởi chuồng tắm mưa cho tới bây giờ.

Thẩm Thiếu Hàng rất hiểu bản tính gia đình nhà họ Vương .Họ rất thờ ơ,lãnh đạm với chuyện tình cảm nhưng đã để ai trong tim thì họ sẽ không từ thủ đoạn mà đem về. Là yêu hơn cả mạng sống của mình,cưng chiều tận trời.Nên Vương Nhất Bác nói không thích nam cũng như không thích nữ là sự thật,người Vương Nhất Bác thích trùng hợp mang giới tính là nam thôi.

" Thiếu Hàng ,anh phản cảm,không ủng hộ." Vương Nhất Bác thấy bạn mình không nói câu nào thì mặt cậu lạnh xuống.

Thẩm Thiếu Hàng đang mải suy nghĩ thì nghe Vương Nhất Bác hỏi.Lập tức nổi điên tung qua một cú đấm.Vương Nhất Bác lách người né qua,chụp lấy nấm đấm của bạn mình.

"Đệt.Tên chết tiệt nhà cậu.Chơi với nhau bao nhiêu năm nay mà dám nói với tôi vậy hả.Lại còn trưng cái mặt lạnh chết bằm đó ra với tôi.Thiếu ăn đánh hả.Cậu có ngon thì đánh với tôi một trận."

"Anh không đánh lại tôi.Với lại vợ tôi đang chờ,tôi không muốn phí thời gian với anh." Vương Nhất Bác cười thật tâm với bạn mình.

"Cái tên có sắc quên bạn.Chúc mừng cậu.Ánh mắt cậu không tệ.Vợ cậu có ánh mắt rất sạch sẽ đã vậy còn là một mỹ nhân nữa.Ông trời sao lại chiếu cố tên chết tiệt là cậu."

"Cảm ơn đã khen tặng.Tôi đi đây.Đồ ăn chắc dọn lên rồi."

"Đi đi,đi đi.Đừng để mỹ nhân chờ đợi.Tối mai nhớ mời tôi uống rượu." Thẩm Thiếu Hàng xua tay với anh.

"Được. À quên tối nay là anh ấy mời cơm tôi,nhớ mà giảm giá một nữa cho anh ấy." Vương Nhất Bác cười gian với Thẩm Thiếu Hàng .

"Chỉ bữa cơm thôi.Hôm nay để tôi mời.Nói vợ cậu không cần tính tiền đâu."

"Vậy thì không cần, Anh ấy sẽ không đồng ý.Nhưng ý tốt của anh thì tôi nhận giúp,tối nay anh ấy trả bao nhiêu mai nhớ gởi lại cho tôi.Tôi bảo quản.Tôi đi đây,tối mai gặp."Vương Nhất Bác quay đầu đi,vẫy tay lại với bạn mình.

Hừ chưa gì đã thấy hối hận khi làm bạn với tên này.Có vợ là quên bạn. Thẩm Thiếu Hàng nhìn bạn mình rồi lắc đầu cười.

"Thẩm tổng." Quản lý Ngô gọi ông chủ của mình.

"Chuyện gì." Thẩm Thiếu Hàng đâu còn dáng vẻ cà lơ phất phơ,thoải mái khi nói chuyện với Vương Nhất Bác nữa.Mà bây giờ là khuôn mặt yêu nghiệt với nụ cười nhếch khoé môi,ánh mắt lạnh băng không một cảm xúc.

"Ở phòng VIP một tên anh chị có tiếng đang gây rối." Quản lý Ngô cung kính trả lời.

"Xử lý đi nhưng giữ mạng lại,cho hắn ta nhận ra bài học." Thẩm Thiếu Hàng cười lạnh ra lệnh.

"Vâng." Quản lý Ngô tuân lệnh rồi đi giải quyết.

Tuy đây chỉ là nhà hàng được mở ra với mục đích xã giao,không quan trọng nhưng đây là địa bàn của Thẩm gia,hắn ta chê mạng mình quá ngắn sao. Thẩm Thiếu Hàng cười như tu la từ địa ngục.

Uhm lâu rồi chưa gặp tiểu Thiên,nhớ em ấy rồi.Mai phải qua xin mẹ vợ chở em ấy đi ăn tối mới được,mai chắc ba vợ không có nhà đâu nhỉ.Ôi mỗi lần gặp chú ấy,cứ bị chú ấy nhìn như muốn lột da mình vậy...Tên Vương Nhất Bác chết tiệt sao mà số sướng thế không biết. Thẩm Thiếu Hàng vừa bước về văn phòng vừa bị thoát tuyến.

Căng da bụng là trùng da mắt,đây là tình trạng hiện giờ của Tiêu Chiến .

Vương Nhất Bác lái xe tầm 10 phút thì Tiêu Chiến không chịu nổi nữa.Bình thường 10h tối anh đã đi ngủ rồi,bây giờ đã hơn 11h đêm.Hơn nữa hôm nay anh lại bận bịu nguyên ngày,tập trung thi cử,buổi tối lại chạy vòng vòng nên anh rất mệt.Sức khỏe anh không chống cự được sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ mà dựa đầu vào thành ghế ngủ mất.

Vương Nhất Bác thấy anh ngủ say thì thả chậm tốc độ,điều khiển xe nhẹ nhàng tắp vào lề.Dù sao cũng còn nửa tiếng mới tới nhà anh . Cậu chồm qua hạ ghế ngồi của anh xuống thấp,đem lồng của Bối Bối nhẹ tay đặt ra ghế sau rồi giúp anh điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái. Tiêu Chiến chỉ khẽ nhúc nhích rồi tiếp tục ngủ say.

Cậu tiến đến gần anh .Một tay chống trên ghế để đỡ sức nặng một mình.Một tay cậu nhẹ nhàng vuốt mí mắt của anh .Hàng mi đen,dày,cong cong.Dưới lớp mí mắt là con ngươi trong suốt,đen láy đã hấp dẫn cậu từ lần gặp đầu tiên.Ngón tay cậu lại nhẹ nhàng di chuyển dọc theo sóng mũi cao,thẳng của anh ,chần chậm chuyển tới bên gò má, cậu nhẹ xoa lớp da mịn. Vương Nhất Bác quyến luyến rời gò má di chuyển tới khoé môi anh ,khẽ khàng vuốt ve cánh môi bình thường luôn đỏ hồng hôm nay lại hơi tái đi vì mệt mỏi.Thật mềm.

Cậu theo ý muốn của mình,cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi anh .Hôn rất nhẹ như trân quý bảo vật của mình.

Cậu chỉ hôn nhẹ rồi khẽ tách ra,nếu không cậu sẽ không kiềm chế được mà hôn sâu hơn làm anh thức giấc. Vương Nhất Bác khẽ cười,thì thầm với Tiêu cHiến .

"Bảo bối. anh tin tưởng em đến vậy sao."

Nói xong cậu ngồi lại vào vị trí của mình,điêu luyện điều khiển xe chạy êm,không tiếng động,không dằn xóc để ảnh hưởng tới vợ nhỏ.

Tiêu Chiến không biết là do quá mệt hay như Vương Nhất Bác nói, anh tin tưởng cậu ,yên tâm với khí tức của cậu nên ngủ rất sâu,đến nỗi bị Vương Nhất Bác ăn đậu hủ cũng không biết.

"Tiêu Chiến .Dậy đi.Tới nơi rồi." Sau khi tới trước căn nhà Tiêu CHiến đang ở trọ thì quay sang hơi nâng ghế anh lên,tay cậu vỗ nhẹ lên má gọi anh dậy.

"Uhm...Nhất Bác ..." Tiêu cHiến hơi mở mắt ra,mê man nhận ra Vương Nhất Bác.

"Ừ là tôi. Anh dậy đi,lên nhà rồi ngủ tiếp." Nhìn ánh mắt mơ hồ của Tiêu Chiến , cậu cười ôn nhu dỗ ngọt anh .

"Nhất Bác .Ngủ ngon." Nhưng Tiêu Chiến không những không tỉnh mà còn rướn người dậy hôn lên má Vương Nhất Bác chúc cậu ngủ ngon rồi lại ngả xuống ngủ tiếp.

Lần đầu tiên trong đời Vương Nhất Bác biết sững sờ là gì. Cậu ngây ngốc nhìn Tiêu Chiến ngủ tiếp rồi vuốt nhẹ chỗ anh hôn mình.Phải năm phút sau cậu mới hồi thần lại.

Đó là thói quen ba mẹ Tiêu tập cho Tiêu cHiến từ lúc nhỏ.

Từ nhỏ tính tình Tiêu Chiến rất tốt,đặc biệt là sau khi ngủ dậy,hay bị ai chọc phá lay dậy trong cơn buồn ngủ cũng sẽ không nổi giận hay cáu gắt. Anh sẽ ngoãn ngoãn im lặng nằm đó,mặc cho ba mẹ,chị nựng mình hay trêu chọc,làm gì cũng không khó chịu cho đến khi hoàn toàn tỉnh ngủ hoặc là chưa hết cơn buồn ngủ anh sẽ quyết định tiếp tục ngủ.

Ba mẹ Tiêu thường hay thay phiên nhau tăng ca tối,khi về nhà nhìn gương mặt dễ thương,xinh xắn của con trai mình,họ sẽ chọc anh dậy,hôn anh,rồi bắt anh hôn chúc ngủ ngon lại mình,lúc đó mới chịu tha cho anh ngủ tiếp. Từ đó Tiêu Chiến bị tập thành thói quen.

Sau này từ khi xảy ra chuyện ba mẹ Tiêu cũng quên luôn thói quen đáng yêu này của anh.Thành ra người được lợi bây giờ là Vương Nhất Bác .

Vương Nhất Bác chôn mặt mình vào cổ Tiêu cHiến , cậu khẽ cười. Cậu đang rất vui.

Đúng như Vu Bân nói,ông trời rất chiếu cố cậu ,đối xử với cậu rất tốt mới cho cậu gặp được bảo bối đáng yêu này.

Cậu bước xuống xe,nhìn ngôi nhà hai tầng rộng rãi trước mặt.Quyết đoán quay trở lại xe,chở vợ nhỏ về căn hộ của mình. Tiêu cHiến ngủ say,làm sao cậu biết chỗ anh ở là tầng nào.

Lái xe vào bãi đỗ xe thuộc khu chung cư cao cấp mà mình đang ở, toà nhà nằm ở trung tâm thành phố,khu có vị trí rất đẹp và đắt đỏ nhất nước.Lúc này đã 12h30 khuya,nên bãi đỗ xe không một bóng người. Cậu vòng qua bên kia xe hơi, cúi người nhẹ tay nâng Tiêu Chiến dậy,khoác hai tay anh lên vai cậu ,một tay cậu luồn dưới hai đùi,một tay để ngay sau cổ anh ôm thật chắc. Vương Nhất Bác khẽ dùng lực bế anh lên,cẩn thận không để Tiêu cHiến va vào thành xe hơi.

Nhẹ đến vậy sao,khi nhìn thì chỉ thấy anh hơi gầy thôi,không ngờ khi ôm mới biết anh thật sự rất gầy. Cậu hơi nhíu mày,nhất định phải tăng nhanh quá trình học nấu ăn.

Tiêu Chiến khẽ dụi mặt mình vào cổ Vương Nhất Bác rồi tiếp tục ngủ.

"Mệt tới mức vậy sao. Em làm động tĩnh vậy mà cũng không dậy nổi.Phải bồi bổ cho anh mới được." Vương Nhất Bác vỗ nhẹ lưng Tiêu Chiến ,yêu thương nói với anh .

Không biết là do Tiêu Chiến quá nhẹ hay là do công sức tập luyện bao lâu nay của Vương Nhất Bác . Cậu chỉ cần một tay có thể bế được anh vững vàng.Sau khi khoá xe, Vương Nhất Bác nhìn ghế sau,thôi chút nữa đi thêm một lần nữa đem Bối Bối lên vậy. Cậu bế Tiêu Chiến bước nhanh về phía toà nhà.

"Meo..." Chú mèo lông trắng muốt,mắt xanh kêu lên chào hỏi khi chủ mình bước vào nhà.

"Bảo Bảo im lặng,mẹ con đang ngủ." Vương Nhất Bác vừa đóng cửa vừa nói với bé mèo nhà mình.

Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến đi về phía phòng ngủ của mình,nhẹ nhàng đặt anh lên giường,giúp anh cởi áo khoác của cậu lúc nãy đưa cho anh mặc.Điều chỉnh nhiệt độ trong phòng rồi đắp cho Tiêu Chiến một cái chăn mỏng.

Sau khi lo cho Bối Bối và tắm rửa xong Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ,đã hơn 1h sáng rồi. Cậu bước chân vô phòng ngủ,ngồi xuống giường nhìn Tiêu Chiến đang ngủ say. Cậu cúi người yêu thương hôn lên trán anh .Một lần nữa Vương Nhất Bác hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ của Tiêu Chiến , lần này cậu khẽ liếm môi anh rồi mới hài lòng rời khỏi.Rất ngọt.

Vương Nhất Bác nhẹ tay nhẹ chân leo lên giường không làm ảnh hưởng đến anh . Cậu chỉnh lại chế độ của điện thoại,cài báo thức rung lúc 4h sáng,để dưới gối nằm. Cậu nằm xuống cạnh anh ,bàn tay nhẹ ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh, Cậu nở nụ cười,nhắm mắt lại ngủ.
Chỉ cần cho em ôm anh một chút thôi,như vậy đã đủ rồi.Sáng mai em sẽ dậy sớm,không để anh phải bối rối đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro