Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1


Cốc cốc

"Vào đi"

Cạch

"S-sếp.."

Tên đàn ông ngồi chéo chân,chiếc mắt kính chiếu hiện lên số tài khoản với rất nhiều đô La hắn đang sử dụng.

"Sao? Kế hoạch thành công chứ?"

...

"Bảo Minh,sao lại im lặng?"

Hắn cảm thấy có gì đấy không bình thường.

Nhìn thằng nhóc trước mắt đang run tay và khoá chặt giọng nói.Cho hắn cảm giác rằng nó đã thất bại.

"Tôi..tôi xin lỗi ngài..nhưng.."

"Chúng ta..thất bại rồi.."

...

Hắn ta đứng dậy,và..

Chát

Cậu choáng váng,một cái tát như trời đánh..

Một gò má đỏ bừng lại một dấu tay,chân không chống lại được lực mạnh kia tác động mà ngã xuống..

"Vô dụng!! Hết lần này đến lần khác vẫn không giết được nó à?!"

Đoàng

"Mày chưa bao giờ làm vừa ý tao..Bảo Minh!"

Máu từ khóe mũi chảy ra..đau lắm,cậu sắp khóc rồi..

Suy cho cùng Bảo Minh hiện tại cũng chỉ là một cậu bé 19 tuổi..

Chỉ vì nó cần tiền..nó không muốn giết người..không muốn làm hại người khác..

Nó luôn cho rằng đồng tiền thật đáng sợ..kể cả người cưu mang nó cũng thế..

Thế giới này xem nó là một món đồ điểu khiển từ xa..

Hắn ta nắm lấy cổ áo cậu,đôi mắt trợn trò trông phát khiếp..

"Ức..chó..buông tôi ra!!"

"Mày vừa nói gì?"

"Tôi bảo..ngài buông tôi ra.."

"Tên ác nhân..anh chưa bao giờ hiểu cảm giác.."

"Khi tôi cầm những đồng tiền dơ bẩn của anh trên tay.."

"Đừng tự cao,mày rất cần tiền mà,hiểu không?!"

"Đúng..tôi cần tiền,tôi rất cần tiền.."

"Nhưng tôi không muốn thay ngài để giết chết một mạng người vô tội.."

"Tôi không muốn ân nhân ghét tôi..không muốn ngài là một tên máu lạnh.."

"Ức..khó thở quá..buông ra!!"

Nó cắn mạnh vào đôi tay gân guốc bên dưới,hắn sắp giết chết nó rồi.

Bịch

Thở gấp gáp,nó muốn trốn khỏi tên máu lạnh trước mắt.

Chân lùi xa ra về phía cánh cửa..

Cửa khóa rồi

"Mày không ghét tao?"

"Tôi không ghét ngài..vốn dĩ con người của ngài đã là như thế.."

"Mở cửa ra..ban nãy đâu có khoá.."

"Vô ích,mày có đập tan cửa thì cũng chẳng ai nghe thấy!!"

...

"Ngài giết tôi đi.."

"Tôi không muốn làm những công việc này nữa.."

"Cuộc đời của tôi đến đây là đủ rồi.."

"Cảm ơn ngài..vì đã cưu mang tôi.."

"Tôi thực sự..rất yêu ngài.."

...

"Giết mày thì được gì? Thứ tao cần bây giờ không phải.."

"Giết tôi..ngài sẽ không còn thấy phiền phức.."

"Và chính ngài sẽ tự tay giết chết người mà ngài muốn.."

"Tôi mệt lắm rồi.."

Đầu cậu như búa bổ,máu từ khóe cũng chảy ra ngày càng nhiều.

Vai áo lệch sang một bên..

Cậu hận hắn.

Tiếng thở đều đều vang lên trong căn phòng,hắn như hoá thành bức tượng vậy.

Chẳng động đậy,chỉ nhìn vào người bên dưới chân.

Phải,thằng nhóc này nó hoàn toàn không có tội..những gì nó làm đều là vì muốn vừa lòng hắn mà thôi.

"Bảo Minh,nếu mày đồng ý làm thêm một nhiệm vụ cuối cùng này nữa,tao chắc chắn sẽ trả lại tự do cho mày"

"Anh..anh muốn giết người thì tự đi mà giết..đừng có bắt tôi làm những việc đó!!"

"Đồ cầm thú..đồ sát nhân..anh chưa từng hiểu cho người khác.."

"Ông ta đã chết rồi! Anh còn chưa muốn nữa sao?"

"Anh đang chia rẽ một tình yêu rất đẹp đó anh có biết không?!"

"Tình yêu sao? Mày cũng hiểu về tình yêu à?!"

"Tôi không có tình yêu,và cũng không hiểu nó là gì..nhưng tôi cảm nhận rằng nó rất đẹp!"

"Tôi không phải tảng băng vô cảm như anh!"

...

"Nhật Phát,tôi trả hết ân oán cho anh rồi,tôi sẽ không báo cảnh sát đâu.."

"Cho tôi ra khỏi đây đi.."

"Tao đã nói rồi,nếu mày đồng ý làm một nhiệm vụ cuối cùng!"

Cậu cắn răng ken két,muốn đấm thật mạnh vào bản mặt của thằng cha này.Nhưng lại không thể.

Giờ mà tay đôi với hắn thì chỉ có chết thôi,trông hắn và cậu hoàn toàn trái ngược.

Hắn nhìn gương mặt đang tức giận,buồn cười quá nhỉ? Cười khẩy lên chọc tức cậu.

"Anh cười cái chó gì?"

"Tao đã bảo là tao đéo làm gì cho anh nữa!! Điếc à?"

"Mẹ nó..mở cửa ra!"

Cậu nhớ ra thứ gì đó..

"Tao..tao có súng đấy,anh không mở cửa ra cho tao đi thì tự mà hiểu đi!"

"Súng sao? Ừm hửm,bắn thử xem nào?"

Tch..súng hết đạn rồi..

Không thể nào,lúc nãy vừa lắp đầy đạn vào rồi mà?!

Hắn dơ băng đạn đã lấy ra từ lúc nào,lên trước mặt em.Nụ cười đểu cán.

"Anh.."

"Nào,bắn đi chứ?"

"Hay là hết đạn rồi?"

Hắn bước tới gần,ép cậu vào chân tường.

Trong tay đang cầm một thứ gì đó vo vo lại.

"Này..đừng có lại đây.."

"Tôi..có võ đấy! Cút ra"

"Võ à? Được thôi,cứ đánh tự nhiên~"

Càng nói hắn càng tiến gần.

"Anh định làm gì vậy hả? Nói chuyện phải cần đứng gần à?"

"Miệng xinh thế này,nhưng hỗn quá"

"Chỉ nên hôn thôi"

Hắn cho thứ gì đấy vào mồm.

Rồi..

"Này-"

"Ứm..ứm!!"

Làm gì thì ai cũng biết mà..

Trong viên kẹo đấy,rất ngọt..

Nhưng nó làm tầm nhìn cậu như mờ đi..

Nhanh quá..không đỡ nổi.

Thuốc gây mê..cậu ngã vào người hắn khi thuốc đã ngấm vào từng màng lưỡi..

Nhả ra..

"Hừm,nếu ngoan như ngày thường thì không cần phải dùng đến thứ này"

...

"Có lẽ nhiệm vụ lần này,sẽ không còn là giết tên ca sĩ đấy nữa"

"Mà sẽ là bắt cậu về nhà đấy~"

Hắn vừa nghĩ ra một thứ gì đó mới mẻ,thay vì là tiếp tục giết chết người mà hắn cần giết.

Bạn đang tự hỏi rằng,chuyện gì đang diễn ra sao?

Là một cuộc ẩu đả,giữa sếp và nhân viên à? Không hẳn như thế.

Bảo Minh vừa thất bại trong nhiệm vụ của sếp giao cho,và đây không phải là lần đầu.

Nhiệm vụ hắn ta giao cho cậu,là giết chết một chàng ca sĩ có ân oán năm xưa với gia đình hắn.Nhưng rõ ràng,là người giết ba hắn đã chết từ lâu rồi!

Hết lần này đến lần khác,tìm cách làm vừa lòng hắn nhưng vẫn không thành công mạng của người kia quá lớn..

Đây không phải lần đầu cậu bị hắn đánh đập,những lần làm sai vẫn như thế.

Một thằng nhóc chưa từng đi học,thật tình Bảo Minh chẳng phải là một đứa lanh lợi,nếu so với những người khác..đầu óc cậu lại có chút khờ khạo hơn nhiều.

Định nghĩa về tình yêu là gì? Nó hiểu đơn giản là khi ở bên một ai đó một thời gian,đó là tình yêu.Và tự cho rằng nó yêu sếp của mình?

Người đầu tiên nó gặp trên đời này à? Không hề có tí cảm xúc nào với hắn nhưng nó cho rằng nó yêu hắn.

Thật điên rồ!

Nhật Phát đưa nó về nhà hắn,không ai có thể biết được rằng bộ óc của hắn thật sự có bao nhiêu nếp nhăn.

Không thiếu thốn,hắn có đủ phòng cho mười người ở trong căn nhà to như cung điện,nhưng tiếc thay lại chủ ở có một mình.

Nhưng hôm nay có khách~

Chắc chắn hắn sẽ chiêu đãi thật nhiệt tình.

.
.
.

Lạch cạch

Bên trong căn phòng tối,một đôi tay đang gõ phím tạo nên âm thạnh "lạch cạch" trong yên lặng.

Ting

Người trước máy tính vừa nhận được một tin nhắn hiện lên trên màn hình.

An Phúc đã gửi một tin nhắn💬

bbi_bennn

Anh Vương
Chuyện hôm trước em nói anh
đã tìm được manh mối gì chưa?

llouisvv

Anh chưa

bbi_bennn

Em vừa biết được một chuyện
Người gửi tin nhắn hôm đấy cho sếp em
Là một người khác

llouisvv

Ý em là có người hãm hại họ sao?

bbi_bennn

Vâng
Em nghĩ việc bây giờ cần làm
là tìm ra những người đó và trình
bày với công an

llouisvv

Được
Chuyện này anh có thể điều tra được

bbi_bennn

Anh chắc chứ?
Còn công việc ở trường thì sao?

llouisvv

Không cần lo
Anh vẫn đủ tiền để sống
ngay cả khi không đi làm

bbi_bennn

Thế thì nhờ anh nhé

.
.
.

An Phúc là một người em,nói đúng hơn là một người bạn của em họ anh.Và cả hai đang hợp tác để điều tra tung tích của chiếc xe hôm đấy đã tông vào chàng ca sĩ rồi vụt mất.

Nói về giải quyết những vụ án,thì anh cũng chẳng giỏi,chỉ là anh đủ thông minh để tìm ra bọn chúng là ai và tống lên đồn để xử lí.

Hoàng Anh Vương là giảng viên violin ở Nhạc Viện Quốc Gia,ngoài tài năng chơi đàn ra thì anh cũng có thể là một cảnh sát ngầm.

Nhưng lần này có vẻ khó khăn,vẫn chưa tìm ra..

Chiếc xe hôm đấy..

...

Anh tựa lưng vào ghế,đắn đo nghĩ cách..

Một chiếc xe màu xanh,đèn pha nhỏ không quá sáng,người bên trong lại bịt kín mặt.

Trên thế giới không ít gì những chiếc xe như vậy.

Biển số xe..Khoan đã

Nhưng biển số xe thì chỉ có một?!

Có lẽ anh tìm ra cách rồi,nơi xảy ra tai nạn là quốc lộ lớn chắc chắn sẽ có camera ghi lại.

Vậy thì..sẽ không khó để tìm được nữa rồi.

.
.
.

"Ưm.."

//mình..đang ở đâu đây..//

Bảo Minh tỉnh lại trong căn phòng lạ lẫm,nó rất to dường như gấp bội lần căn trọ ộp ẹp của cậu.

Cậu bừng tỉnh,bật dậy khỏi tấm chăn bao phủ lấy mình..nơi này là đâu?

Không lẽ tên đó..bán cậu cho tên bắt cóc nào đó sao..

Không đúng!

Hắn sẽ không dễ dàng để cậu đi nếu như vẫn chưa thực hiện được mong muốn.

Cạch

Từng bước chân rón rén,cậu khẽ mở cửa nhìn xuống tầng lầu bên dưới..

Không có ai cả..

Phù

Còn trẻ mà đã phải trải qua cơn đau tim như thế này thì có tội cậu quá không..

Bảo Minh thở phào.

Căn nhà này sáng quá..dường như mọi công tắc đèn đều được mở..

Cửa kia rồi

Nhưng bây giờ mà rời khỏi đây thì cậu phải đi bằng gì chứ..

Điện thoại biến mất rồi..

...

Mặc kệ đi,cứ trốn ra khỏi đây trước đã! Lúc đi cậu có thể nhờ những người dân gần đây giúp đỡ.

Cạch

Cạch

Cạch

//cái gì vậy nè! Sao lại không mở được..//

Rõ ràng là trông nó không hề khoá,cậu cứ gạt mãi vẫn không mở ra được..

Loay hoay với cánh cửa gỗ,không để ý phía sau có một ai đó đang bước đến.

Nhật Phát hắn ta cười khẩy khi nhìn thấy một chú mèo con muốn trốn khỏi lồng giam.

Bước đến,khống chế cánh tay đang cố bẻ lấy chốt cửa.

"Cưng muốn ra khỏi đây sao?"

"Má..anh là ma à?"

Bốn mắt chạm nhau,em có chút sợ hãi khi đối diện với hắn,chân và tay đổ mồ hôi mà run lên.

"Anh muốn gì hả?! Thả tao ra!"

_____________________________

Đọc "Lần Cuối" để hiểu rõ hơn,cốt truyện ở đây giống như nối tiếp thôi nên sẽ hơi mơ hồ:-)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro