
Chương 7 : Bóng thú nơi rừng mù - Lần đầu giết để sống
Sương chiều bắt đầu buông xuống rừng. Tiếng côn trùng réo rắt thay cho tiếng chim rừng ban sáng. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua tán cây như những vệt dao sắc cắt vào màu xanh thẫm của rừng già.
Triệu An và A Tiêu vừa băng qua một khe núi nhỏ, đất ở đây ẩm trũng, rêu dày, nhưng lại yên tĩnh lạ thường.
A Tiêu khẽ nói:
"Lạ thật, khu này đáng ra phải nhiều sóc, nhiều chim..."
Bỗng cả hai khựng lại khi nghe một tiếng rít trầm vọng lại từ sau lưng – một tiếng gầm không lớn, nhưng dài và âm ỉ, như tiếng gỗ mục bị siết chặt.
Từ bụi cây rậm, một con thú lớn trườn ra – sói núi đen. Bộ lông đen nhánh, ướt mồ hôi, mắt ánh đỏ như than hồng. Thân nó cao ngang bụng người, cơ bắp cuồn cuộn, rõ ràng đã đói lâu.
Nó không gầm, chỉ bước chậm rãi, ánh mắt khoá chặt vào hai người. Triệu An cảm thấy gáy lạnh buốt, lòng bàn tay toát mồ hôi. Con dao rừng cùn nắm chặt trong tay gần như không đủ tự tin.
"Không chạy được đâu. Lưng ta đang trống rỗng." – Triệu An thì thầm.
"Nếu phải chết... ta muốn giết nó trước." – A Tiêu trả lời, ánh mắt kiên quyết.
Triệu An liếc nhìn xung quanh, nhanh như chớp nói nhỏ:
"Ta dụ nó trước. Ngươi leo lên tảng đá bên trái. Khi nó vồ ta, chém vào cổ!"
A Tiêu gật nhẹ, lập tức trèo lên mô đá phủ rêu gần đó.
Triệu An khẽ hít sâu, lùi lại một bước, rồi ném thẳng ống nước tre vào mặt con sói. Nó gầm lên, rồi lao thẳng tới như tia chớp. Triệu An lăn người né sang bên, tay kéo theo dây mây đã chuẩn bị từ trước, khiến con thú trượt chân và chao đảo.
Đúng khoảnh khắc đó, A Tiêu từ trên cao nhảy xuống, dùng dao rừng chém mạnh vào cổ sói, nhưng lưỡi dao cùn không đủ xuyên sâu – chỉ khiến con vật điên tiết. Nó lồng lên, quét móng cào xước áo A Tiêu, máu rỉ ra từ bắp tay.
Triệu An nhảy lên lưng con sói từ phía sau, dùng dây mây siết cổ, quấn thật chặt. Con thú giãy giụa, nhưng dây càng siết càng sâu vào cổ họng. A Tiêu cắn răng, dùng đá đập liên tục vào đầu nó.
Tiếng xương nứt. Con vật gầm khàn rồi đổ sụp xuống, thở hổn hển rồi chết gục trong vũng máu nóng.
Cả hai ngồi phịch xuống đất, thở như kéo hơi, mặt dính bùn, tay run run vì adrenaline vẫn còn chạy loạn trong máu. Má A Tiêu bị một vết cào rách, máu thấm đỏ cả vạt áo. Triệu An lấy vải băng vết thương lại, vừa siết chặt vừa nói khẽ:
"Ngươi điên lắm đấy... nhưng lần này ta nợ ngươi mạng sống."
A Tiêu cười nhăn nhó:
"Ngươi tưởng ta sẽ để ngươi làm anh hùng một mình chắc?"
Khi trời chuyển tối, hai người đốt một đống lửa nhỏ cạnh hang đá, treo thịt sói lên hun khói, giữ lại da thú – vừa để giữ ấm, vừa là chiến lợi phẩm quý.
Con thú không phải boss, cũng không phải quái vật trong game – nhưng là bài kiểm tra sinh tồn thật sự đầu tiên trong thế giới khắc nghiệt này.
Đêm rừng yên ắng, chỉ còn tiếng nổ lách tách từ đống lửa tàn và tiếng thở đều đặn của hai kẻ sống sót. A Tiêu gối đầu lên gùi, tay vẫn ôm chặt dao rừng. Triệu An tuy mệt rã rời nhưng mắt vẫn hé mở – nửa tỉnh, nửa mộng, như thể mọi giác quan đang căng ra, đợi điều gì đó sắp xảy ra.
Gió rừng về khuya lạnh buốt, sương đọng thành giọt trên lông mày. Ánh trăng dọi qua tán lá, lung linh như ngọc rơi trên nền đất ẩm. Cả hai ngủ vùi đến tận khi ánh hồng đầu tiên của rạng đông chiếu xiên qua khe núi, xuyên vào hang đá.
Triệu An là người tỉnh trước. Cậu đứng dậy, vận động nhẹ, rồi bước ra khỏi hang nhỏ – nơi hai người trú chân.
Không khí rừng sáng sớm trong lành đến lạ, như được gột sạch bởi cái chết và lửa đêm qua. Mắt cậu chợt dừng lại nơi gốc một cây thông già, cách hang chừng vài trượng. Dưới gốc cây, đất hơi phồng lên, lớp lá khô phủ lưa thưa. Có một bông hoa nhỏ màu tím ngả trắng, nở lặng lẽ, lạ mắt đến mức khiến Triệu An lập tức khựng lại.
Cậu cúi xuống, nhẹ nhàng gạt lớp lá khô. Đất ở đây mềm, xốp, có mùi mùn cổ thụ.
"Không thể nào..." Cậu thì thầm.
Dưới lớp đất ấy là một củ nhân sâm nhỏ nhắn nhưng chắc nịch, thân vàng óng, có ba nhánh rễ trông như chân tay người, đầu nhọn khẽ chúc xuống như hình một đứa trẻ đang cuộn mình ngủ.
A Tiêu lúc này cũng tỉnh dậy, ngáp dài rồi lại giật mình khi thấy Triệu An đang đào đất. Cậu chạy tới, khựng lại khi thấy củ sâm:
"Ngươi đùa à? Đó... là thật sao?"
Triệu An gật nhẹ, nét mặt đầy thận trọng:
"Nhân sâm rừng. Nhìn màu sắc và rễ là biết – ít nhất trên mười năm tuổi. Không loại nào mọc tùy tiện được. Lại còn ở ngay cạnh gốc thông già..."
Cậu lấy khăn sạch, nhẹ nhàng bọc nhân sâm lại, cẩn thận như cầm báu vật.
[Hệ thống]
Bạn đã thu được: Nhân Sâm Hoang Sơn – 13 năm tuổi
Phẩm chất: Quý hiếm
Tác dụng: Giải độc, hồi phục, tăng sức sống – dùng trong bài thuốc dịch tễ nâng cao đề kháng.
Triệu An dùng dao khắc một dấu nhỏ lên thân cây, sau đó chôn một vài hạt sâm khô còn lại gần đó, miệng khẽ lẩm bẩm:
"Cha từng nói, nếu lấy của núi, phải trả lại cho núi. Không thì lần sau đi rừng sẽ chỉ gặp rắn và gai."
A Tiêu nhìn hành động ấy, không hỏi gì, chỉ gật đầu. Có những điều cậu không hiểu, nhưng cậu tin – Triệu An đang trở thành một người khác, người đang dẫn dắt cậu đến con đường không ai lường được.
Ghi chú nhiệm vụ
Đã thu thập: 1/5 dược liệu chủ chốt
Còn lại: Ngưu tất – Liên kiều – Cam thảo – Bạch mao căn
Nhiệm vụ chính: "Điều chế bài thuốc chống dịch" (Đang tiến hành)
Mặt trời lên cao dần, ánh sáng soi tỏ cả cánh rừng. Sương tan, để lộ ra nhiều thân cây phủ rêu xanh ngắt. Triệu An và A Tiêu rời hang, mang theo gùi thảo dược, con dao rừng đã lau sạch máu, và ánh mắt cảnh giác với bất kỳ âm thanh bất thường nào trong bụi cây.
Tiếng róc rách vang lên nhẹ nhàng bên tai – một con suối nhỏ men theo sườn núi đá, nước mát lạnh, trong veo đến mức có thể nhìn thấy từng hòn sỏi dưới đáy. Dọc hai bên bờ suối, các loài thực vật mọc ken dày, trong đó có những bụi cỏ xanh rậm và vài bông hoa nhỏ, vàng nhạt, giống như những ngọn nến li ti đang cháy.
Triệu An cúi xuống, ánh mắt sáng rực:
"Liên Kiều!"
Hoa chỉ to bằng đầu ngón tay, năm cánh, nhụy có hương hơi đắng nhưng dịu. Cậu khéo léo dùng dao cắt sát gốc, tránh làm tổn hại rễ. Mỗi gốc hoa được cho vào túi vải riêng, giữ khô ráo và không trộn lẫn.
[Hệ thống]
Bạn đã thu được: Liên Kiều rừng – 9 gốc
Dược tính ổn định, phù hợp điều chế thuốc giải sốt cao, kháng viêm.
A Tiêu mừng rỡ, giơ gùi:
"Thế là đủ 2 món rồi. Nếu may mắn, chiều mai quay về làng kịp."
Triệu An nhấp một ngụm nước suối rồi đứng dậy. Nhưng khi ngẩng đầu lên, mắt cậu bỗng sững lại.
Cách con suối chừng vài chục bước chân, ẩn sau một vòm cây dương xỉ là một nền đá tàn úa, rêu phủ đầy, giống như... tàn tích của một ngôi miếu cổ đã sụp đổ. Cây cối mọc xuyên qua đá, rễ cây ôm lấy cột gãy, mái vòm chỉ còn lại khung gỗ mục nát.
— "Có người từng sống ở đây?" – A Tiêu khẽ hỏi.
Triệu An bước tới, bàn tay vuốt lên một phiến đá phẳng. Trên đó khắc mờ mờ mấy dòng chữ Hán cổ, đọc được vài chữ:
"... đuổi tà – trấn độc – phong hàn thổ khí..."
"... cấm bước vào giờ Dậu – kẻ trái sẽ..." (bị mòn, không đọc rõ)
Triệu An cau mày. Đây không chỉ là một chỗ ở. Có lẽ là một nơi cất giữ bí thuật, hoặc từng là đền dược sư xưa kia.
"Chúng ta không nên ở lại đây lâu." Triệu An nói nhỏ, linh cảm mơ hồ trỗi dậy.
Ghi chú nhiệm vụ
Đã thu thập:
Nhân Sâm Hoang Sơn
Liên Kiều rừng
Còn lại: Ngưu tất – Cam thảo – Bạch mao căn
Hai người rời khỏi khu vực miếu cổ trong im lặng, men theo bờ suối cạn dẫn vào khu vực rừng ít dấu chân người. Dưới tán cây cao rậm rạp, ánh nắng chỉ còn là những đốm sáng lưa thưa rải trên mặt đất, phủ một màu xanh xám mờ ảo.
Triệu An dừng lại ở một vùng đất nhiều đá vụn xen kẽ đất đỏ – nơi lý tưởng để tìm Ngưu tất, loài cỏ có gốc rễ nhỏ dài, thân mềm, lá mọc đối xứng và đặc biệt có đốt tròn giữa thân.
— "Ở đây được đấy." – Cậu quỳ xuống, gạt nhẹ lớp đất khô.
Chỉ sau vài phút, cậu đã tìm thấy hai bụi ngưu tất, rễ màu nâu xám, thơm hăng. Cậu vừa đào vừa giảng cho A Tiêu:
"Ngưu tất là thuốc hoạt huyết, kháng viêm, giảm đau. Trong bài thuốc này, nó giúp thúc đẩy lưu thông khí huyết, hỗ trợ hạ sốt."
[Hệ thống]
Bạn đã thu được: Ngưu tất – 2 gốc trưởng thành
— Dược tính: Ổn định, đã đủ cho chế phương.
A Tiêu thở ra nhẹ nhõm:
"Vậy là hơn nửa rồi, Triệu An. Ta bắt đầu thấy trò tìm thuốc này cũng thú vị phết."
Triệu An mỉm cười, ánh mắt vẫn quét quanh không ngơi nghỉ. Đối với cậu, đây không chỉ là trò chơi nữa – mà là sinh tồn.
Cam thảo thường mọc ở nơi có ánh sáng nhiều hơn. Hai người rẽ qua một vùng đất thấp có vài khoảng trống lộ thiên, cỏ hoang mọc chen chúc. Sau gần nửa canh giờ tìm kiếm, họ phát hiện một loài cây thân nhỏ, lá hình lông chim, rễ thô sần và có màu vàng nhạt – chính là cam thảo dại.
Triệu An thận trọng nhổ cây, lấy phần rễ.
"Cam thảo có tính điều hoà, giúp các vị thuốc phối hợp mà không xung khắc nhau. Nó cũng hỗ trợ giải độc. Bỏ sót là bài thuốc mất cân bằng."
[Hệ thống]
Bạn đã thu được: Cam Thảo – 3 rễ tươi
Dược tính: Trung bình, nhưng cần thiết để ổn định toàn phương.
A Tiêu bắt đầu thấy mệt, ngồi thụp xuống thở dốc:
"Còn một món nữa thôi đúng không?"
Triệu An gật đầu. Món cuối cùng – và có thể là khó nhất: Bạch mao căn.
Bạch mao căn là rễ của loài cỏ tranh, thường mọc ở ven suối hoặc bãi đất ẩm ướt. Cả hai quay lại hướng bắc, nơi trước đó họ từng nhìn thấy một lạch nước nhỏ chảy quanh các bụi cỏ thấp.
Sau hơn nửa canh giờ lần tìm dưới cái nắng chiều oi ả, Triệu An phát hiện vài bụi cỏ cao, có phần gốc trắng phau, rễ dài và mảnh như sợi tóc, mọc chen trong bùn ẩm.
"Đây rồi – Bạch mao căn."
Cậu rút con dao nhỏ, đào quanh từng gốc. Mỗi bụi cậu lấy không quá ⅓ rễ, để cây vẫn sống được.
[Hệ thống]
Bạn đã thu được: Bạch mao căn – 5 rễ dài
—Dược tính: Cao, có thể dùng pha trà hoặc sắc thuốc hạ sốt, thanh nhiệt.
Nhiệm vụ hoàn thành: Thu thập 5 vị dược liệu
[Hệ thống]
Nhiệm vụ: "Thu thập nguyên liệu chống dịch bệnh" – HOÀN TẤT
Bạn có thể:
Trở về làng để tiến hành bào chế thuốc.
Tiếp tục khám phá khu rừng để tìm thêm dược liệu quý hiếm.
Lưu ý: Thời gian ngoài thực tế còn lại: 1 giờ 5 phút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro