Chương 1236: Thôn Niết Bàn (12)
Editor: Đào Tử
________________________________
"Vậy, bây giờ ngươi là Tiểu Bảo Dương Hoa chân quân, hay là đồ đệ Lãng Thanh Hòa của ta?" Bùi Diệp nói như đang tán gẫu, tiện tay chỉnh lại cây nhang cắm lệch, đốt thêm mấy tờ vàng mã. Chưa đợi người đó trả lời, cô lại nghiêng người về phía trước, nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: "Ngươi là Dương Hoa chân quân mang ký ức của Lãng Thanh Hòa, hay là Lãng Thanh Hòa mang ký ức của Dương Hoa chân quân?"
Một lúc lâu, xung quanh chỉ còn lại tiếng gió thổi xào xạc qua đám cỏ dại.
Một lát sau, Lãng Thanh Hòa mới hỏi ngược lại: "Câu hỏi của ngươi có gì khác biệt? Dương Hoa chân quân hay Lãng Thanh Hòa, chẳng phải đều là cùng một người sao?"
"Haha, sao lại là cùng một người được?"
"Vì sao không phải?" Lãng Thanh Hòa bình tĩnh nhìn Bùi Diệp, ánh mắt như mặt nước mùa thu lấp lánh, chỉ nhìn thần thái thì không thấy có nhiều điểm tương đồng với Dương Hoa chân quân.
Bùi Diệp nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: "Tuổi thơ của Dương Hoa chân quân Tiểu Bảo và Lãng Thanh Hòa không giống nhau, trải nghiệm không giống nhau, tâm cảnh cũng không giống nhau, cho dù các ngươi có cùng ký ức, làm sao có thể tính là cùng một người? Lấy một ví dụ đơn giản, Lãng Thanh Hòa rất thích Liễu Phi Phi, nhưng Dương Hoa chân quân sẽ thích cô ấy sao? Chắc là không. Ta hỏi ngươi bây giờ nhé, ngươi có thích Liễu Phi Phi không? Thích hay không thích?"
Mí mắt Lãng Thanh Hòa khẽ run, ánh mắt lảng tránh Bùi Diệp.
Mặc dù không trả lời trực tiếp, nhưng nhìn đôi tai lộ ra từ mái tóc mai, tên nhóc này thích rồi.
Bùi Diệp nhún vai, khẳng định: "Ngươi thấy chưa, ngươi thích, vậy nên ngươi là Lãng Thanh Hòa chứ không phải Dương Hoa chân quân."
Có ký ức của Dương Hoa chân quân nhưng không có gánh nặng tình cảm của hắn.
Cũng có nghĩa là tâm ma quấn lấy Dương Hoa chân quân đã không còn đeo bám Lãng Thanh Hòa nữa.
Đây là chuyện tốt.
"Khinh bạc phóng túng." Lãng Thanh Hòa không quen với sự thẳng thắn của Bùi Diệp, liền dịch người ra xa cô một chút.
Sao lại có người đem chuyện tình cảm riêng tư ra nói một cách không kiêng dè như vậy?
Bùi Diệp không đồng ý, dùng thân phận sư tôn dạy dỗ: "Sao lại khinh bạc phóng túng? Thích thì phải nói ra! Không tranh thủ lúc còn trẻ yêu đương, khinh bạc phóng túng, nhiệt huyết một phen, đợi đến khi lớn tuổi rồi, muốn nhiệt tình cũng chẳng còn nhiệt tình nổi nữa, ngươi không thấy tiếc sao?"
Lãng Thanh Hòa làm ra vẻ mặt không muốn nghe, tự động chắn lời ồn ào của Bùi Diệp.
"Thật vô vị." Thấy ngồi xổm lâu quá chân tê, Bùi Diệp dứt khoát ngồi phịch xuống đất.
Tư thế ngồi rất tùy tiện thô lỗ, khiến khóe miệng Lãng Thanh Hòa giật giật, dời mắt đi chỗ khác như không thể nhìn thẳng.
"Ngồi cho ngay ngắn."
Hắn vẫn chưa quen việc người này dùng thân xác của "Dương Hoa chân quân" làm những động tác như vậy.
"Ngươi đang dạy ta làm việc à?" Thấy phản ứng của Lãng Thanh Hòa, Bùi Diệp càng đắc ý, hất cằm lên cười lớn: "Ta, không, thèm!"
"Cử chỉ không đoan trang."
"Ôi, Dương Hoa chân quân à, ở đây chỉ có hai chúng ta, còn đoan trang cái gì? Hơn nữa, thân thể này ngươi đã dùng nhiều năm như vậy, còn chỗ nào ngươi không quen thuộc? Dáng vẻ gì chưa từng thấy?" Bùi Diệp ngả người ra sau, chiếc áo choàng mỏng manh lại trơn trượt, theo động tác này trượt xuống vai, treo lơ lửng trên cánh tay.
Lãng Thanh Hòa chỉ cảm thấy chướng mắt.
Không nhịn được nữa, hắn kéo áo choàng của cô lên.
Thiên hạ đều biết, Dương Hoa chân quân của Lăng Cực Tông là một đóa hoa lạnh lùng.
Sở thích lớn nhất đời là giữ hình tượng.
Không chỉ nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất hành, ngay cả khi đánh nhau, hắn cũng rất chú trọng hình tượng bên ngoài.
Yêu cầu cơ bản nhất là quần áo không được bẩn, tóc tai không được rối, ngay cả khi bị thương nôn ra máu cũng phải bị thương một cách tao nhã sạch sẽ.
Quần áo xộc xệch?
Không thể nào.
Chính vì cái tính xấu này nên những người không ưa hắn rất nhiều.
Thực ra bản thân hắn cũng không ưa, nhưng nhiều năm trôi qua, những thói quen này đã ăn sâu vào xương tủy, muốn bỏ cũng không bỏ được.
Giống như đeo mặt nạ sống qua ngày, lâu dần mặt nạ và da thịt hòa làm một, cưỡng ép lột ra nhất định sẽ máu thịt be bét, đau đến tận xương tủy.
"Ngươi... nói chuyện cho đàng hoàng!"
Nghe được mấy câu đầu, mặt Lãng Thanh Hòa đã lạnh đi.
Cho dù Bùi Diệp nói chuyện rất nghiêm túc, nhưng người trưởng thành suy nghĩ không trong sáng luôn thích lái xe trong đầu, Lãng Thanh Hòa cũng không ngoại lệ.
Mấy câu nói đó của cô, không giống một vị tiên quân lạnh lùng, mà giống một lãng khách phóng túng chốn hồng trần, lui tới chốn lầu xanh.
"Ta cái gì mà ta?"
Bùi Diệp chậm một nhịp mới nhận ra Lãng Thanh Hòa đã hiểu lầm cái gì, lại nhìn vẻ mặt xấu hổ phẫn nộ của Lãng thiếu nữ, liền cười phá lên đắc ý.
"Ngươi cứ coi ta là huynh đệ song sinh của ngươi, đàn ông nói chuyện bậy bạ với nhau chẳng phải rất bình thường sao?"
Lãng Thanh Hòa: "..."
Bản thân hắn cũng không ngờ, khuôn mặt nguyên bản của mình cũng có lúc ý khí hăm hở, thần thái rạng rỡ như vậy. Chỉ là đột nhiên không còn can đảm muốn biết Bùi Diệp đã dùng cái thân xác nguyên bản của mình làm những chuyện gì, đánh giá của bên ngoài về "Dương Hoa chân quân" đã biến thành cái dạng gì —— danh tiếng chắc chắn đã bị hủy hoại rồi.
Lãng Thanh Hòa liền hỏi: "Nhưng ngươi là đàn ông sao?"
Bùi Diệp nhướng mày hỏi ngược lại: "Sao, nói chuyện bậy bạ là đặc quyền của đàn ông à? Bây giờ ngươi cũng là phụ nữ đấy."
Lãng thiếu nữ trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi: "... Thật là ngụy biện."
"Được rồi được rồi, ta ngồi ngay ngắn, ngồi ngay ngắn." Bùi Diệp cũng cảm thấy hơi không ổn, bèn hắng giọng, miễn cưỡng ngồi ngay ngắn lại, miệng vẫn lẩm bẩm, "Ngươi thật sự không thú vị bằng Dương Cảnh, nếu là đệ ấy... lúc này chắc chắn phải rút đao chém ta rồi..."
Nói cũng lạ, phản ứng tương tự, Dương Cảnh chân quân làm ra thì cô lại rất thích, còn Dương Hoa chân quân thì lại thấy chán.
Lãng Thanh Hòa: "... Bị chém? Thú vị?"
Đây là sở thích quái đản gì vậy?
Nhìn khuôn mặt mình từng có làm ra vẻ mặt ủ rũ bĩu môi, muốn tức giận cũng không tức giận nổi.
"Hắn vậy mà không chém chết ngươi?"
Bùi Diệp: "Nếu ta bị chém chết thì còn ngồi đây được sao? Hay là đệ ấy đánh không lại ta?... Hay là đệ ấy thương trẻ con?"
Lãng Thanh Hòa: "..."
Từ "thương trẻ con" đặt trên người Dương Cảnh chân quân thật sự là một trò đùa.
Thanh đao pháp khí của hắn, vong hồn ở độ tuổi nào chưa từng có?
Hai người cùng nhau im lặng đốt xong mấy xấp vàng mã, nhìn chúng hóa thành tro bụi trong ánh lửa.
Một khi không làm loạn, đầu óc Bùi Diệp sẽ nảy ra đủ thứ ý nghĩ linh tinh, miệng cũng ngứa ngáy, luôn muốn nói gì đó.
"Đồ đệ à, ta có hai câu hỏi..."
Nghe thấy xưng hô "đồ đệ", mí mắt Lãng Thanh Hòa giật giật.
"Ngươi hỏi đi."
"Người tu tiên cũng tin vào cái này sao? Người chết có thể nhận được vàng mã, nến nhang?"
Lãng Thanh Hòa nói: "Tin hay không không quan trọng, quan trọng là có thể an ủi người sống."
Đốt xong, trong lòng hắn cảm thấy được an ủi, thoải mái hơn nhiều.
Bùi Diệp kéo kéo cổ áo ngoài cùng, khó chịu bĩu môi: "Còn một câu hỏi nữa, ngươi mặc nhiều lớp quần áo như vậy không thấy nóng sao? Để đóng giả ngươi cho tốt, mỗi ngày mặc quần áo giống như đánh trận vậy. Tu sĩ tuy không sợ nóng lạnh, nhưng quần áo nhiều như vậy, mặc vào cởi ra phiền phức, hành động cũng bị cản trở..."
Lãng Thanh Hòa: "..."
Hắn còn tưởng người này có thể hỏi ra câu hỏi gì nghiêm túc.
Hoặc là moi ra được từ miệng cô bí mật gì đó, kết quả lại khiến người ta thất vọng.
Bùi Diệp lại chỉ vào hình dáng nữ giới của hắn: "Ngươi xem ngươi bây giờ, ngươi mặc đâu có nhiều như vậy."
Lãng Thanh Hòa thản nhiên nói: "Quy củ vốn là như vậy, tông pháp có quy định chi tiết đối với tu sĩ có thân phận, địa vị, tu vi khác nhau."
Cho dù không mang theo ngọc lệnh thông hành, người khác nhìn thấy trang phục phụ kiện cũng có thể đoán được đại khái thân phận của người này.
Bùi Diệp nhướng mày: "Chỉ vậy thôi sao? Ta còn tưởng là quần áo nhiều lớp, khi đánh nhau hoặc ngự kiếm, trông sẽ càng thêm phiêu dật tiên khí."
Lãng Thanh Hòa: "..."
"Mấy chục năm nay, bộ tông pháp ngày càng dày lên chẳng phải do ngươi làm ra sao? Ta từng xem qua bản đầu tiên của tông pháp trong tháp Tàng Thư, thấy cũng không dày lắm. Trước khi ngươi nhậm chức, cũng chỉ khoảng nghìn điều, nhưng ngươi làm chấp pháp trưởng lão thì nó dày lên nhiều thế này..."
Cô dùng ngón trỏ và ngón cái so sánh độ dày.
Chỉ cần nhìn độ dày, cô đã đồng cảm với những đệ tử Lăng Cực Tông bị phạt chép.
Lãng Thanh Hòa lý lẽ hùng hồn: "Học nhiều quy củ một chút, kẻo tâm tính lệch lạc."
Bùi Diệp hỏi ngược lại: "Ngươi chắc chắn không phải là muốn cho đệ tử bị phạt chép nhiều hơn à?"
Khi có cơ hội cũng phạt hắn, để hắn biết thế nào là xã hội hiểm ác.
Lãng Thanh Hòa nhịn không được nói: "... Trước mặt người khác hay sau lưng người khác ngươi đều lắm lời như vậy à?"
Bùi Diệp ngẩng đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Chắc là vậy? Nhưng mức độ này sao có thể gọi là lắm lời..."
Lãng Thanh Hòa: "... Ngươi im lặng đi."
"Được rồi."
Bùi Diệp ngồi trên mặt đất cùng Lãng Thanh Hòa một lúc, hắn mím môi yên lặng nhìn bia mộ, không biết là đang ngẩn người hay đang nói chuyện với người đã khuất trong lòng. Khoảng nửa tuần trà sau, Lãng Thanh Hòa đột nhiên nói: "Cảm ơn ngươi."
Mặc dù không nói rõ, nhưng cũng đoán được người này pha trò vì không muốn hắn chìm đắm trong quá khứ.
"Hả? Ngươi nói chuyện với ta?"
Bùi Diệp chỉ vào mình, Lãng Thanh Hòa đảo mắt một cái không rõ ràng lắm.
"Không thì sao? Ta còn có thể nói chuyện với ma sao?"
Bùi Diệp nghẹn họng, dường như không ngờ Lãng thiếu nữ cổ hủ này lại có thể cãi lại mình.
"Cảm ơn phải có thành ý..."
Nói xong, cô lại nghe thấy một tiếng "cảm ơn" rất trang trọng rất có thành ý.
Bùi Diệp sững người, phì cười.
"Ngươi... cần gì phải như vậy? Nói mới nhớ, ngươi hiện giờ còn chưa đến tuổi hai mươi, người ở tuổi này năng động hơn ngươi nhiều." Bùi Diệp phẩy tay, đứng dậy khỏi mặt đất, phủi cỏ dính trên vạt áo, "Lời cảm ơn của con ta nhận, đồ nhi ngoan."
Nói rồi đưa tay về phía hắn, hắn không suy nghĩ nhiều liền đưa tay ra, thuận theo lực kéo đứng dậy.
Bùi Diệp: "Mấy đứa đồ đệ của ta, một đứa tên Hành Vân, một đứa tên Xuyên Vân, hay là con gọi là Phá Vân đi? Triều dương phá mây, tuyết dần tan, dưới mái hiên, từng giọt ngân vang... Phá Vân, cũng được!"
Lãng Thanh Hòa không hài lòng lắm, cái tên này đặt quá tùy tiện.
Chẳng qua...
Lời chúc phúc của Bùi Diệp hắn nhận.
Đang định nói gì đó, hắn nhận thấy có người xuyên qua cấm chế sương mù, trái tim lập tức treo lên cổ họng.
"Ai!"
Bùi Diệp cũng nghe tiếng quay đầu lại, chạm phải đôi mắt quen thuộc kia.
Người đến có một khuôn mặt cực kỳ diễm lệ yêu kiều.
Lãng Thanh Hòa chỉnh lại tư thế, hành lễ: "Chào Dương Tiêu sư thúc."
Dương Cảnh chân quân không bất ngờ khi thấy Bùi Diệp ở đây, nhưng Lãng Thanh Hòa thì không nên.
"Không phải con nên ở trong tông môn sao?"
Ánh mắt vượt qua hai người, rơi vào nấm mồ kia, nhìn rõ tên trên bia mộ, vẻ mặt hắn hơi thay đổi.
Lãng Thanh Hòa đảo mắt, đang nghĩ xem nên dùng lý do gì thì thích hợp, Dương Cảnh chân quân khẽ nhếch khóe miệng, giễu cợt nói rõ thân phận của hắn: "Tốt thật, tốt lắm, đây gọi là gì? Tai họa để lại nghìn năm! Dương Hoa, ngươi vậy mà đã trở về. Chậc... bộ dạng này cũng coi như khá đấy."
Sắc mặt Lãng Thanh Hòa sa sầm.
Người trước mắt không phải đang đùa mình.
"Nàng" là ai?
Lãng Thanh Hòa lục tung ký ức của "Dương Hoa chân quân", cũng không nhớ ra mình có giao tình gì với Dương Tiêu nguyên quân, trong ký ức căn bản không có người này.
Hơn nữa, giọng điệu này, biểu cảm này, không khỏi khiến hắn nhớ tới một kẻ khiến người ta rất khó chịu.
Đã bị vạch trần thân phận, Lãng Thanh Hòa cũng không giả vờ nữa, trực tiếp đáp trả.
"Hừ, quả nhiên là cỏ dại từ Vấn Kiếm Phong ra, đều không biết lễ nghĩa như nhau. Đã biết thân phận của ta, muội nên xưng hô một tiếng 'sư huynh'!"
Bùi Diệp: "..."
Không khí bỗng nhiên có thêm mùi thuốc súng, cô muốn lên tiếng hòa giải, lại thấy Lãng Thanh Hòa tiếp tục nói lời mỉa mai: "... Cũng đúng, không trách muội, có phong chủ như Dương Cảnh, làm sao đám đệ tử Vấn Kiếm Phong không hư hỏng được? Vị sư muội này... quay đầu là bờ, vẫn còn cơ hội."
Bùi Diệp: "..."
Dương Cảnh chân quân cười khẩy: "Dương Hoa, cái đầu trên cổ ngươi là để nâng chiều cao à? Hai con mắt là đồ trang trí hả?"
Lãng Thanh Hòa: "???"
Không đúng, giọng điệu này...
Hắn không nhịn được ngẩng đầu nhìn Bùi Diệp, vẻ mặt khó tả rồi lại nhìn "Dương Tiêu nguyên quân", trong lòng lóe lên một suy đoán táo bạo.
"Ngươi, ngươi chẳng lẽ là... Dương Cảnh???"
Dương Cảnh chân quân bước lên, không để lại dấu vết kéo Bùi Diệp ra, ngăn cách hai người, sau đó nhìn xuống Lãng Thanh Hòa.
"Tuy không biết làm sao ngươi còn sống, đoạt xá cũng được, trùng sinh cũng được, ít nhất cũng khiến cho bộ não bé bằng ngón tay cái của ngươi to ra một chút."
Bùi Diệp: "..."
Cô tin lời đồn bên ngoài nói Dương Cảnh và Dương Hoa bất hòa rồi.
Chỉ là, cái kiểu này không đúng lắm.
Lãng Thanh Hòa vừa rồi còn rất có phong thái đóa hoa lạnh lùng, suýt chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ.
"Dương Cảnh, ngươi mắng ai đấy?"
Dương Cảnh xoẹt một tiếng rút trường đao bên hông ra.
Đúng lúc Bùi Diệp nghĩ hắn muốn chém người, Dương Cảnh dùng thân đao so với đỉnh đầu Lãng Thanh Hòa.
"Chậc!"
Một tiếng tặc lưỡi đơn giản, xoay đao một vòng, thu vào vỏ.
Bùi Diệp còn chưa hiểu ý nghĩa của động tác này, Lãng Thanh Hòa đã sắp tức nổ phổi.
Dương Cảnh hơi cúi người xuống, chế nhạo: "Dương Hoa, có phải ngươi rất muốn đánh ta không? Nếu có thể nhảy cao thêm chín tấc, có lẽ là có thể chạm tới đầu đấy."
Bùi Diệp: "..."
Đóa hoa lạnh lùng Lãng thiếu nữ lập tức bị phá vỡ phòng tuyến.
"Dương Cảnh, ngươi muốn chết!"
Bùi Diệp nhanh tay nhanh mắt kéo hắn lại.
Đùa à, cô sợ mình chậm tay là đồ đệ sẽ mất mạng.
"Ngươi buông ta ra!"
Bùi Diệp: "Bao nhiêu tuổi rồi, còn trẻ con như vậy..."
Lãng thiếu nữ đạp chân, nhưng chân ngắn không chạm tới được góc áo người ta, cả người như muốn bay lên.
"Nếu ta còn tu vi, nhất định phải vặn mở thiên linh cái của ngươi."
Dương Cảnh nhắc nhở hắn một sự thật tàn khốc: "Hừ? Vặn mở thiên linh cái của ta? Bằng cái gì? Bằng việc mấy chục năm ngươi kẹt ở Kim Đan đại viên mãn, trùng kích Nguyên Anh mấy chục lần, lần nào cũng thất bại? Tuy ta là sư đệ của ngươi, nhưng đột phá Nguyên Anh kỳ lại sớm hơn ngươi gần hai mươi năm."
Vì Dương Hoa chân quân xây dựng hình tượng tốt, nên bên ngoài luôn đồn đại Dương Hoa mới là người có sức chiến đấu thứ hai của Lăng Cực Tông.
Trên thực tế thì sao?
Sau khi Dương Cảnh đột phá Nguyên Anh, Dương Hoa chưa bao giờ thắng được.
Gân xanh trên trán Bùi Diệp giật liên hồi: "Đệ đừng nói nữa, ta sắp không giữ được hắn nữa rồi..."
Dương Cảnh gật đầu: "Không giữ được thì tốt, giết tên phế vật này đi, đổi một đồ đệ nghe lời hơn."
Lãng thiếu nữ: "..."
Mẹ kiếp, cái gì mà Phá Vân gặp mặt trời mở ra cuộc sống mới?
Chỉ cần tên khốn Dương Cảnh này còn sống trên đời, hắn sẽ không thoải mái được.
Trùng hợp là Dương Cảnh cũng nghĩ như vậy.
Bùi Diệp vất vả ngăn cách hai người, vừa định mở miệng đã bị Dương Cảnh nắm lấy tay kéo qua, còn lấy khăn tay ra lau tay cho cô.
"Bảo sư huynh, về nhà bước qua chậu lửa đi, xả xui."
Lãng Thanh Hòa: "..."
Hắn ngơ ngác nhìn cái thân xác nguyên bản của mình, lại nhìn Dương Cảnh chân quân trong hình dạng phụ nữ, trong đầu lóe lên một suy nghĩ.
"Hai người..."
Bùi Diệp hoang mang: "Hai ta? Sao vậy?"
Lãng Thanh Hòa nuốt lời sắp nói vào bụng: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra, độc vỡ đan trong cơ thể ngươi vẫn còn. Nếu không tìm được cách giải, e là sống không được bao lâu."
Nói xong còn cố ý nhìn Dương Cảnh, nhướn mày.
Dường như có thể nhìn thấy tương lai "góa phụ trước cửa nhiều chuyện" của tên này.
Dương Cảnh nắm chặt cổ tay Bùi Diệp, lông mày hiện lên một tia sắc bén.
Bùi Diệp lại thản nhiên: "Chuyện này ta biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro