Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
"Chỉ cần em hiến mắt cho cô ấy, anh sẽ vui đúng không?"
Hứa Tịch đôi mắt vô hồn hướng ra cửa sổ. Cô không hề nhìn thấy khuôn mặt đã căng ra, bàn tay đang nắm chặt của Ngôn Tu.
"... Phải."
Hứa Tịch nở nụ cười yếu ớt: "Được."
Hai người gặp nhau qua một buổi xem mặt. Vì cũng môn đăng hộ đối, nên hai người quyết định kết hôn. Cô vốn nghĩ giữa hai người họ tồn tại cái gọi là "duyên phận". Nhưng phải chăng chỉ mình cô nghĩ đến nó? Phải chăng cô chỉ là một người qua đường vừa mắt nên được anh lựa chọn?
...
"Tiểu Tịch, xin lỗi, là anh ích kỷ. Anh không muốn em biết chuyện này vì anh sợ em sẽ rời xa anh. Tiểu Tịch, cho anh một cơ hội để bù đắp được hay không?"
...
"Em cũng muốn ích kỷ một lần, chết đi, khiến anh hối hận, khiến anh cả đời này không thể yêu thêm một ai. Nhưng đáng tiếc, em không làm được... Ngôn Tu, tìm một cô gái tốt hơn em đi, hãy yêu cô gái ấy bằng cả trái tim đi... Hãy quên em đi..."
Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Dù cho duyên phận ngắn ngủi, cũng không để lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mơ kinh hoàng.…
"...cậu có thể chạy trốn, có thể từ chối, có thể làm ra vẻ là cậu không quan tâm hay bất cứ cái gì cậu muốn...nhưng tôi sẽ không dừng lại, không bỏ cuộc.." Đây là tối hậu thư hay sao, Hoàng Minh Nam bị điên rồi, tại sao lại đi nói điều này với tôi cơ chứ! Hoàng Minh Nam hít nhẹ tóc tôi. "....chừng nào cậu chưa là CỦA TÔI." 6/2012-6/2013 ---------------------------------------------------------------------------------- Tôi là kẻ đứng ở góc khán đài quan sát khán giả thay vì hò hét cổ vũ, tôi là kẻ mờ nhạt làm nền cho câu chuyện lãng mạn của người khác bằng những tình huống dở ẹt và những chiêu trò lố bịch. Tôi là người nhìn được những cái mà người khác không thấy nhưng chẳng bao giờ được công nhận.Tôi là kẻ giỏi che dấu và giỏi giả vờ. Tôi không phải kiểu người thánh thiện ngây thơ hay dễ thương gì hết và tôi không ngại điều đó.Tôi không tốt nhưng cũng không cho là mình nằm ở bên xấu, có lẽ là cả hai. Tôi là một nhân vật phụ, nhân vật phụ thứ thiệt trong mọi thứ. Cuộc đời của tôi không có tới vài khoảng trải hoa hồng như cuộc đời của nhiều người khác, nó dài vài gồ ghề và không có gì cả. Cái duy nhất có thể làm là đi tới trước. Liệu tôi có khi nào sẽ trở thành nhân vật chính?…