Chương 2
Lời hứa định mệnh
Trong ánh chiều tà nhốm 1 màu đỏ chết chóc
1 cô bé cùng 1 cậu bé vui vẻ nắm tay nhau trên con đg nhốm máu . Cô bé đó là Dương Tố Mai và Lãnh Vương Phong . Cô cùng cậu ngồi trên 1 đồi núi , phía sau là vô số xác chết . Tố Mai mặt bộ váy trắng đã đẫm máu , trên tay còn cầm con dao đang rỉ máu người . Con Vương phong thì buôn thỏng con dao xuống và nhẹ nhàng xoa đầu của cô . Phong chỉ tay về hoàng hôn màu đỏ đang lặn xuống núi , sau đó ngước nhìn cô mà ôn nhu nói :
- Tố Tố , nếu sau này anh làm đại ca thì thế nào ?Tố Tố sẽ là vợ của anh nha ?
- Sau này anh Phong là đại ca thì em sẽ hỗ trợ cho anh và cũng ko để chịu bất kì thương tổn nào hết á . Tố Mai ngây ngô trả lời cậu với nụ cười híp mắt trông đáng yêu với con ngươi màu tím đấy sức sống . Nhưng trong đầu cô nghĩ " vì phong ca , em sẽ phụ cả thiên hạ này nhưng em sẽ không bao giờ phụ anh trừ khi anh bắn 1 vết đạn thẳng vào tim em "
------ta là đg phân cách ê ê ê---------------------------------------------------
10 năm sau . 10 năm đã đủ làm 1 con người hoàn toàn thay đổi . Cô không còn là Tố Mai hồn nhiên như trước mà đã trở thành 1 còn người quyến rũ hơn , trưởng thành hơn và tàn nhẫn hơn . Cô đã nhộm mái tóc màu bạch kim vốn có của mình thành mái tóc màu đỏ đậm của máu . Con ngươi màu tím năm ấy không còn sức sống như xưa mà đã trở thành con ngươi mà người ta ta nhìn vào chỉ thấy sự thần bí có khi trong đó là sự đau thương giống như là 1 người đã chết tâm từ lâu . Cô bây giờ không còn hay vận váy trắng thần khiết mà chỉ vận chỉ vận những bộ màu đỏ hay màu đen của máu dù có bị chảy máu hay không thì người ta cũng không nhìn thấy được . Trên môi không còn nụ cười thần khiết mà tay vào đó là sự ưu thương chất chứa . Tại sao ? ... vì điều gì lại khiến cho 1 cô bé thần khiết lại biến thành 1 con người đầy ưu sầu và tàn nhẫn giết người không chớp mắt . Tại sao ? .... có phải thời gian có thể làm thay đởi 1 con người ...hay do họ muốn thay đổi chính mình ... hay có 1 sự việc nào đó khiến họ thay đổi cả bản thân mình ... nhưng nếu như .... có ai đó khiến họ phải thay đổi ?
Vương Phong không còn là cậu bé ngày nào mà đã trở thành 1 người đàn ông chính trực . Anh tàn nhẫn và lạnh lùng hơn xưa nữa . Vẫn con ngươi màu hổ phách khiến người ta run sợ khi đối mặt , vẫn gương mặt góc cạnh đó nhưng anh đã không còn là ngày xưa nữa . 10 năm trước , khi anh và cô trón thoát khỏi tổ chức đó thì anh gặp lại cha mẹ ruột của mình là chủ tịch 1 tập đoàn lớn . Anh nghiễm nhiên trở thành đại thiếu gia và anh đã lao đầu vào học tập và giúp công ty của bố mẹ mình trở thành tập đoàn lớn của Châu Á . Trong thời gian đó anh đã tự tạo 1 thế lực ngầm cho riêng mình và ảnh hưởng lớn tới cả hắc bạch đạo . Anh hiện nay là 1 người đàn ông hoàng kim và điển trai mà bao nhiêu cô gải muốn anh cưới về làm vợ . Đúng , anh càng ngày càng nổi tiếng và sáng giá , càng quyền lực bao nhiêu thì anh lai càng quên bóng hình của cô bé năm xưa cùng mình đồng cam chịu khổ bấy nhiêu . Có 1 ngày anh gặp lại cô , anh vẫn nhớ cô là ai nhưng lại mảy may không chú ý đến . Cô bây giờ đã là cánh tay trái đắc lực của anh bang và cũng là ám vệ theo sát anh . Cánh tay phải đắc lực của anh còn có 1 người nữa là Liệt Diễm , cậu bé mà anh nhặt được và đào tạo cho riêng mình .
Vài năm sau anh gặp 1 cô gái mặt váy trắng bị đám lưu manh bắt nạt . Anh thấy cô gái ấy như thiên sứ giữa trần gian . Làn da trắng hồng nổi bật với làn váy trắng làm tôn lên vòng eo hình con kiến , môi hồng chúm chím khiến người ta muốn cắn . giọng nói trong trẻo luôn vàn lên cứu tôi nhưng lại dễ nghe . Anh đứng ngây ngốc ở đó cho tới khi choàng tỉnh thì áo của cô gái lộ ra xương quai xanh tinh xảo . Anh ra lệnh cho ám vệ của mình xuất hiện và xử lí bọn tép riu đó , còn mình thì ôm cô gái đó và lấy áo vest rộng của mình mà choàng lên người cô gái đó , sau đó bế sốc cô gái đó lên và đi ngang qua lũ tép riu đang bị đau đớn vì hành hạ . Anh ôn nhu với cô gái đó và chăm sóc cho người con gái yếu đuối đó 1 cách dịu dàng mà quên mất rằng cô gái luôn dõi theo anh từng ngày , từng giờ đang đau khổ , nắm chặt con tim vì nó đang vỡ ra tùng mảnh .
Sau khi hỏi han thì anh mới biết cô gái này tên là Lâm Tuyết Nhi , gia thế là con nuôi của 1 ông chủ đá quý . Anh đã quyết định sẽ chăm sóc cô gái nhỏ này
Khi anh ôm Nhi vào lòng , cô nắm chặt lồng ngực và chạy về trụ sở của bang để xin nghỉ phép vì ốm . Cô vẫn lạnh đạm như cũ mà ai đâu biết rằng cô chết tâm như thế nào . Duy chỉ có 1 người vẫn đau lòng nhìn cô ngày qua ngày sống đau lòng như thế nào mà chỉ dám đứng từ xa mà lẳng lặng nhìn . Người đó là Liệt Diễm , khi cậu mới vào bang , vì do thể chất ốm yếu nên bị đánh đập . Lúc cậu tưởng chừng mình sắp chết nên nhắm mắt buôn xuôi thì có 1 bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay cậu kéo ra khỏi vòng vây đó . Cậu tựa hồ như thấy được thiên sứ nhưng cô giống như là thiên sứ bị gãy cánh . Lúc đó cô nở nụ cười với cậu, cậu thấy giống như đây là nụ cười đẹp nhất từng thấy ngoại mẹ cậu ra . Cậu đã tự hứa là sẽ mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ cô . Do đó cậu không ngừng tập luyện để mạnh hơn và đã trở thành cánh tay phải đắc lực cho Phong . Cô mang theo trái tim đau nhói về căn biệt thự ở dưới chân núi . Cô vào phòng mình mà ngã phệt xuống đất lạnh giá . Đưa đôi tay từng nhốm máu vào chỗ trái tim . Đau.. đau quá ... tại sao cô chưa từng bị đau như thế này . Cô từ từ ngồi dậy và đi đến cái bàn bằng gỗ , khẽ tra chìa vào ổ khóa , cô từ từ lấy ra tấm ảnh 1 cậu nhóc mặt vest đen đứng bên cạnh bụi hoa hồng . Gương mặt cậu nhóc âm trầm , lạnh lùng mà không mất đi vẻ đẹp trai vốn có . Nhưng có 1 cô bé đứng lấp ló ở bụi cây ở đó . Cậu bé đó là Phong , còn cô bé đứng 1 mình ở đó là cô . Cô nhớ , sau khi chụp và rửa tấm ảnh người chụp mới biết là ảnh lỗi cho nên vức đi nhưng cô lại vô tình nhặt được cho nên đã giữ rất cẩn thận đây coi như là ảnh 2 người chụp chung .
Khẽ lau những giọt nước mắt rớt trên tấm ảnh , cô trả nó về chỗ cũ . Cô lục dưới đó là quyển nhật kí màu đen của mình . Cô lại viết những dòng tự thuật , cô cũng xem nó như 1 lời an ủi cho trái tim nhỏ bé đang vỡ từng mảnh :
Ngày..... tháng.... năm
Phong ca ah , sáng nay anh đã ôm 1 cô gái vào lòng và khẽ an ủi rồi dịu dàng với cô gái đó . Nhìn cô gái đó thật đẹp và giống như thiên sứ vậy . Anh không biết rằng tim em đau lắm . Dù không muốn cô gái đó cướp anh nhưng 2 người giống như là bạch mã hoàng tử và công chúa vậy . Chắc bạch mã hoàng tử cũng không biết là có 1 đầy tớ trung thành và luôn dõi theo bóng dáng của họ . Phong ca không nhớ lời hứa ngày xưa sao ? Phong ca sẽ là chồng và Tố Tố sẽ làm vợ cho anh . Nhưng không sao , nhìn anh hạnh phúc là em vui rồi , dù không làm vợ được của Phong ca , em sẽ mãi là người bảo vệ hạnh phúc cho anh trừ khi chính anh bắn thẳng 1 phát vào tim em
Gấp lại quyển nhật kí , cô lại chìm vào bóng đêm vô tận như nó hợp với cô vậy .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro