Thuyền nhỏ đong đưa (8)
Edit by Như Ca - Đại nương nhà bên
Chúc mấy nàng giáng sinh mất máu a (o>///<o)
———————
Thời điểm giữa trưa, một ngày nóng bức trên sông. Cỏ xanh hai bên bờ cũng bị hun cho khô héo, lúc này trên đường thôn không có một bóng người.
Bỗng nhiên, mặt sông đang yên tĩnh "Rầm" một tiếng vang lớn, một khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị ngoi lên từ dưới nước, mạnh mẽ hướng thuyền nhà mình mà bơi tới.
Lại xoay người một cái lên thuyền, Lý Ý Kỳ lau nước trên mặt, nhìn xung quanh chỉ có một con chó đang thè lưỡi giải nhiệt, liền lưu loát cởi bỏ áo cùng quần ngoài, trên người chỉ còn lưu lại quần lót, lộ ra thân người tráng kiện cùng cẳng chân thon dài hữu lực. Thuần thục đem quần áo phơi trên đỉnh thuyền, huýt sáo chui vào khoang giữa. Ngày hè nóng bức như vậy, hắn thích nhất là đùng một cái nhảy xuống sông lặn một hơi, nước sông mát ngọt, rất hợp lòng người.
Thuyền nhỏ trên sông hơi chao đảo, đúng là chán đến chết, Lý Ý Kỳ nhìn phía cuối đường nhỏ có một thân ảnh xinh đi đang đi tới: một thân váy hoa râm, tay áo thật dài che khuất cổ tay trắng nõn của chủ nhân, chỉ lộ ra một đôi cẳng chân nhỏ trắng nõn, một tay ôm hộp thức ăn, một tay cầm dù bạc, hướng bờ sông đi tới.
Người này không phải Lê Thu nhà hắn thì còn có thể là ai? Lý Ý Kỳ trăm triệu lần không nghĩ tới ngày nóng như vậy A Thu còn đến tìm mình, tiểu nha đầu này ghét nhất là nóng, còn sợ bản thân mình phơi cho đen thui, nhìn cái áo tay dài này là biết. Nhưng mà, nàng dâu nhỏ nhà hắn mặc cái gì cũng đều đẹp, Ý Kỳ cười thầm nghĩ.
Đột nhiên ý thức được cả người mình đang trần trụi, dưới thân cũng chỉ có một cái quần lót... Lê Thu hay xấu hổ, thấy dáng vẻ mình như vầy còn không bị dọa cho chạy mất sao, tuy là hôn kỳ đã định, nhưng hôn lễ còn chưa có tổ chức đâu, vẫn nên thủ lễ chút đi.
Nghĩ như vậy, Lý Ý Kỳ kéo quần áo trên đỉnh thuyền xuống, ấy, vẫn còn ướt... Vừa mới nghĩ xong chuyện quần áo tuy ngày hôm nay nóng như vậy nhưng trong chốc lát làm sao khô cho kịp. Hết cách rồi, mắt thấy Lê Thu đã đến rồi, hắn nhanh nhẹn mà mặc quần, lại mặc xong áo, đứng ở đầu thuyền chờ A Thu nhà hắn.
Lê Thu đi đến bên bờ sông liền thu dù, nhìn mặt mày nam nhân kia không khống chế được vui sướng, lặng lẽ cong miệng cười. Lý Ý Kỳ nhìn Lê Thu dưới ánh mặt trời, trắng đến lóa mắt, trên môi lại như cười như không, đẹp đến mức người ta hít thở không thông.
"A———-" Lê Thu thét lên một tiếng kinh hãi, phục hồi tinh thần lại mới phát giác mình bị hắn ôm lên thuyền rồi. Lý Ý Kỳ nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của tiểu cô nương, bên dưới cánh tay mình là thân thể kiều nộn mềm mại của cô, hắn luyến tiếc thu hồi cánh tay.
"Sao quần áo anh ướt hết cả rồi..."
Nam nhân nghe vậy lập tức thu hồi tay, âm thầm oán trách chính mình lỗ mãng, đem A Thu làm ướt như vậy không tốt, hối hận gãi gãi tóc, tự trách nói: "A Thu, anh quên mất..."
Vẻ mặt Lê Thu nghi hoặc mà nhìn hắn: "Quần áo mình ướt mà có thể quên sao? Còn không mau cởi ra, tuy là mùa hè cũng không nên mặc quần áo ướt, bị cảm thì phải làm sao?"
Hoá ra A Thu không ghét bỏ hắn, mà chính là đang quan tâm hắn...
"Cười ngây ngô cái gì đó, anh mau cởi ra đi." A Thu tức giận nhéo một cái lên cánh tay rắn chắc của nam nhân, trong mắt đều là thân hình cao lớn của hắn.
"Ai." Lý Ý Kỳ nhìn A Thu quan tâm hắn và nhăn lại khuôn mặt nhỏ, chậm chạp cởi quần áo ra. Lần này thì ngay cả quần lót cũng ướt luôn rồi, dính sát vào đùi nam nhân, phát hoạ ra hình dáng chưa thức tỉnh của tiểu Ý Kỳ.
Lê Thu dĩ diên cũng nhìn thấy được, lập tức trên mặt cuồn cuộn đỏ tới, vừa rồi là lo lắng cảm lạnh, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy, chính mình luôn thúc giục hắn cởi quần áo, lúc này mới thấy lời nói của mình có bao nhiêu tầng nghĩa trêu chọc người khác hiểu lầm đây.
"Hộp này đựng dưa hậu đã ướp lạnh, ông ngoại kêu em đưa cho anh... ừm... nhân lúc vẫn còn lạnh anh mau ăn đi, em phải trở về đây..."
Lý Ý Kỳ nhíu mày đánh giá ánh mắt đang né tránh cùng rặng mây đỏ trên má Lê Thu, hắn lại làm sai cái gì sao, lời còn chưa nói được vài câu đã muốn đi. Cảm giác vui sướng vì lần đầu tiên được cô tặng đồ ăn giảm đi phân nửa: "Sao vậy A Thu, em biết anh gặp được em có bao nhiêu cao hứng không, sao em lại vội vã trở về như vậy. Chẳng lẽ em không muốn thấy anh sao?"?
"Không phải," sắc mặt Lê Thu càng hồng, có chút thẹn quá hoá giận, "Tên ngốc này, không thèm nói với anh nữa." Dứt lời liền xoay người muốn nhảy lên bờ.
Lý Ý Kỳ một bên nắm cổ tay cô, cũng không có buông ra, ngược lại kéo đến dưới người hắn, buồn cười ra tiếng: "A Thu nhà ta còn không phải sợ thấy cái này sao, lần trước không phải đã nuốt qua rồi sao, hả? Anh nhớ kỹ A Thu còn nói thích ăn tinh dịch của Ý Kỳ ca ca từ nơi này bắn ra hay sao..."
"Ô ô... không được nói, không cho anh nói..." Lê Thu nghe Lý Ý Kỳ nói vào câu đùa giỡn, liền xấu hổ lan đến trên mặt, tay nhỏ che miệng nam nhân, sợ hắn lại nói ra mấy từ ngữ dâm loạn.
Lý Ý Kỳ vươn đầu lưỡi liếm tay cô một cái, tiểu cô nương chấn kinh mà rút tay về. Nam nhân rốt cuộc không chịu nổi, rầu rĩ mở miệng: "A Thu ngoan, anh không nói mấy lời đó nữa, nhưng em tốt xấu gì cũng phải giúp anh một chút, anh nhớ em muốn chết rồi."
Đôi mắt đen như mực chứa đầy tình dục gắt gao giằng co với đôi con ngươi trong suốt của cô, gương mặt sinh ra anh tuấn như vậy, cô như bị mê hoặc, hai tay phấn nộn liền bị bàn tay to có vết chai mỏng lôi kéo, nắm chặt quần lót ướt dầm dề của hắn chậm rãi cởi xuống dưới.
Côn thịt cực đại của Lý Ý Kỳ cứ như vậy bại lộ dưới tầm mắt hai người. Lê Thu cuống quít nhắm mắt lại, nam nhân lập tức che trời lấp đất hôn lên, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng tiểu cô nương, quấn lấy cái lưỡi thơm tho, mềm mại của cô. Lê Thu không khống chế được rên rỉ ra tiếng. Mà tiếng rên rỉ này tựa như xuân dược, hoàn toàn đánh vỡ lý trí còn sót lại của nam nhân.
Hắn một tay cầm côn thịt, kiên quyết nhét vào trong tay Lê Thu, cô gái nhỏ tựa hồ bị doạ đến thu hồi tay, mí mắt run rẩy hơi mở lên, nam nhân hôn không ngừng, đầu lưỡi còn ở trong miệng cô tàn sát bừa bãi, tham lam mà mút vào hương vị ngọt ngào của cô.
Bàn tay to không kháng cự được kéo lấy tay cô, nắm lấy dưng vật nóng bỏng của hắn. Cây côn thịt này quá mức cường tráng, bàn tay nhỏ của cô khó khăn lắm chỉ nắm được quy đầu to như trứng ngỗng của hắn, Lý Ý Kỳ liền như vậy nắm tay trơn mềm của cô, vuốt ve lên xuống.
"Tê... A Thu, thật thoải mái a..." Nam nhân nhắm hai mắt, cảm thụ côn thịt đang được vuốt ve với cảm xúc trơn mượt, một bên tay cách váy hoa nhỏ của Lê Thu sờ lên nơi đẫy đà kia.
"A... Ý Kỳ ca ca, không cần... đừng như vậy...." thanh âm cô gái nhỏ mềm như thể bóp ra được nước, âm thanh muốn mà còn chối đó càng dẫn dục hoả của Lý Ý Kỳ càng thêm sâu.
Hắn nhịn không nổi, hôm nay bất luận thế nào cũng muốn cô ấy, đúng , tại đây, trên chiếc thuyền gắn bó với hắn hơn phân nửa cuộc sống mà muốn cô ấy! Ý niệm này như ma chú thống trị hành vi của nam nhân, hắn bế thốc cô lên, ngoài miệng không ngừng hôn cô, hướng đến khoang thuyền mà đi.
Hồi lâu sau, nam nhân rời đi cánh môi kiều nộn của Lê Thu, đôi môi hơi hơi sưng đỏ: "A Thu, Ý Kỳ ca ca nhịn không được, em đem mình giao cho anh có được không?" Thanh âm nam nhân khàn khàn, cực kỳ dễ nghe.
Đôi tay Lê Thu vòng lên ôm cổ Lý Ý Kỳ, hai tròng mắt ngập nước đong đầy nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Nam nhân cúi đầu hôn lên cái trán mướt mồ hôi của cô: "Em yên tâm, anh nhất định sẽ nhẹ nhàng."
Tiếng nói vừa dứt, nam nhân liền hành động, mềm nhẹ bỏ đi đôi giày xăng-đan, nắm chặt chân ngọc xinh xắn lanh lợi trong tay, năm đầu ngón chân thanh tú con rút lại xếp cạnh bên nhau, Lý Ý Kỳ biết A Thu của hắn đang khẩn trương, một ngụm hôn lên chân ngọc tròn tròn, giống như đang tôn sùng thánh vật bảo điển mà liếm qua mỗi đầu ngón chân.
Lê Thu đè nặng âm thanh, yêu yêu kiều kiều mà rên rỉ, nam nhân tự hồ kiên nhẫn rất tốt, mặc dù hạ thân côn thịt đang trướng đến phát đau, nóng bỏng như thiết nóng, nhưng trong đầu hắn chỉ nghĩ muốn cho cô lần đầu tiên tốt nhất, cũng cho hắn lần đầu tiên hoàn hảo nhất.
Nam nhân nồng cháy hôn theo đôi chân thon dài xinh đẹp một đường chậm rãi đi lên, Lê Thu sao có thể chịu nổi, kiều mị kêu một tiếng, "A... Ý Kỳ ca ca..." Liền cả người run rẩy. Lý Ý Kỳ vừa mới xốc váy cô lên, trong lòng liền kinh hỉ không thôi, quần lót nhỏ bé của cô đã ướt đến không ra hình ra dáng gì rồi, còn chưa có đụng đến hoa huyệt mà cô đã cao trào.
Lý Ý Kỳ cách quần lót ướt dầm dề của Lê Thu mà hôn lên hoa kính, cao trào của cô gái nhỏ còn chưa qua đi, run càng lợi hại hơn, không khỏi khóc ra tiếng, vì xưa nay chưa bao giờ nếm qua khoái cảm như vậy, mà hoa kính cũng chưa từng có cảm giác hư không tê dại đến nhường này.
"A Thu đừng khóc, Ý Kỳ ca ca lập tức yêu thương em."
———-
Ăn rồi, ăn rồi, ăn rồi... (o>///<o)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro