Chương 20: Đòi nợ xảy ra việc ngoài ý muốn
Ngọc Sư Sư | Phù
Đối mặt với sự khinh thường và khiêu khích của Khang Thiên Chân , Vương Tam Tiếu không những không giận mà còn cười, đưa tay xoa xoa tóc của cậu, say khướt cười nói: "Tiểu tử mi... Đừng cả ngày nhớ thương nữ thần, theo chú đi, chú mời mi ăn đá bào."
"Ăn cái bóng nhà chú, " Khang Thiên Chân buồn bực, "Cháu muốn ăn son phấn của nữ thần."
Vương Tam Tiếu khinh bỉ liếc cậu ta một cái, nghĩ thầm son phấn thì ăn cái bóng gì! Đem rượu mạnh rót vào yết hầu, cảm giác có một đám lửa dọc theo thực quản trôi xuống dưới, hắn đứng lên: "Chú đi toilet."
"Cháu cũng muốn đi, " Khang Thiên Chân ngửa đầu, đem rượu trong chén sụt sụt uống xong, liếm liếm bờ môi, nhảy xuống băng ghế chân cao, kề vai sát cánh với hắn hướng tới toilet.
Đầu ngón tay Vương Tam Tiếu chỉ chỉ vào cái mũi của cậu, trào phúng: "Mi là bé gái hả, đi nhà vệ sinh còn phải có người đi cùng?"
Khang Thiên Chân giọng điệu đà: "Người ta là bé trai mà."
"... cút đi."
Hai người xuyên qua đám người ồn ào náo động đi đến toilet, trong hành lang ẩn nấp tràn ngập âm nhạc nhịp trống ồn ào nơi sân khấu, Vương Tam Tiếu đột nhiên dừng bước: "Chờ một chút."
Khang Thiên Chân bị hắn giữ chặt, mờ mịt ngẩng đầu: "Sao vậy?"
Vương Tam Tiếu vểnh tai, giống như nghe được phụ cận truyền đến tiếng quyền cước tấn công, hắn đem Khang Thiên Chân kéo ra phía sau, cất bước đi về phía trước, thản nhiên nói: "Mi đợi chú ở đây, chú để mi qua mi hẵng qua."
"Hả, " Khang Thiên Chân từ nhỏ đến lớn đều tín nhiệm hắn đến mù quáng, liền nghe lời đứng ở bên tường bất động.
Vương Tam Tiếu một tay cắm ở trong túi quần, phảng phất hững hờ lắc lư đi qua, trước đứng ở cửa ra vào ngừng mấy giây, sau đó đẩy cửa ra, lập tức kinh ngạc một chút.
Chỉ gặp hai tên đầu HKT đang đè lấy một thiếu niên, đánh khí thế ngất trời, thiếu niên kia cũng kiên cường, bị đánh tới toàn thân run rẩy đang hai tay che mặt không rên một tiếng.
Vương Tam Tiếu cảm thấy thú vị, nghĩ thầm người cứng cỏi như thế bây giờ không phải nhiều, phải biết lúc trước Ngụy Quang Diệu bị hắn đánh một bạt tai mà đã quỷ khóc sói gào.
Một tên tóc HKT đột nhiên bắt lấy cổ tay thiếu niên kéo ra, nhắm ngay mặt của nó đánh một quyền, lập tức sẽ hủy dung.
Vương Tam Tiếu đột nhiên một bước đi lên, một phát bắt được cổ tay của hắn ta, một cái tay khác níu lấy cổ áo thiếu niên vung về phía sau, quả thực là một tay đem thiếu niên nặng cả 100 cân kéo tới sau lưng.
"Mày là ai?" Tên đầu HKT đang đánh thoải mái, không nghĩ tới sẽ bị gián đoạn, tức giận nói, " Đừng mẹ mày xen vào việc của người khác!"
Vương Tam Tiếu thản nhiên nói: "Tôi là chủ nợ của cậu ta, cậu ta thiếu tôi sáu mươi chín vạn, bị đánh chết, hai ngươi trả tiền?"
"Mẹ! Ai tin tưởng chuyện hoang đường của mày!"
"Ai để ý đến các cậu tin hay không?" Vương Tam Tiếu cúi đầu đốt một điếu, trong làn khói xanh nhàn nhạt chậm rãi nói, "Các cậu có ân oán gì với cậu ta?"
Có lẽ là hắn khí tràng quá mạnh, hai tên HKT sửng sốt cảm thấy bị chèn ép, lớn tiếng nói: "Nó... nó ngủ với người phụ nữ của lão đạo."
"..." Vương Tam Tiếu lập tức bị sặc khói, hắn trợn mắt há hốc mồm mà quay đầu nhìn thiếu niên đang chật vật, giơ chân đá nó một cước, "Nhìn không ra, tiểu tử cậu còn có khả năng này?"
Thiếu niên bị đánh đến mặt mũi bầm dập, phun ra một viên răng gãy, hung ác nói: "Ai mẹ nó hiếm lạ cái con đàn bà thối tha đó, là nó muốn quyến rũ tôi, bị tôi từ chối, liền đến báo thù, mẹ!"
Vương Tam Tiếu suy nghĩ một chút tiểu tử này tướng mạo bình thường, nghĩ thầm vậy mà cũng dùng được, liền nói với mấy tên đầu HKT: "Được rồi, chuyện gì mà cứ phải loạn hết cả lên, thật sự là nhàn không còn việc làm, ẩu đả trong nhà vệ sinh thế có để cho người ta đi tiểu không hả, đều mẹ nó cút cho tôi!"
Tên HKT chớp mắt, không hiểu có một cảm giác người này rất khó chọc vào, hai người liếc nhau, chỉ vào mặt thiếu niên kia: "Mẹ mày mày cứ chờ đó cho tao! Đi!" Nói xong, mười phần khí thế đi ra toilet.
Thiếu niên nằm rạp trên mặt đất cố gắng giãy dụa hai lần, cũng đứng lên được buồn bực không lên tiếng đi.
Vương Tam Tiếu nhìn chằm chằm bóng lưng của nó, giận dữ mắng mỏ: "Cậu quay lại đây cho anh!"
Thiếu niên quay người lại: "Anh không phải muốn đi tiểu hả?"
"Anh hiện tại không muốn đi, " Vương Tam Tiếu níu lấy cổ áo của nó đem người kéo tới trước mặt, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn, trào phúng nói, " Đường Hành Tinh, tiểu tử cậu cũng khá lắm, đều bị đánh thành chó hoang còn cố che cái gương mặt này?"
Đường Hành Tinh sờ sờ gương mặt của mình: "Ai bảo khuôn mặt em dễ nhìn như vậy?"
Vương Tam Tiếu nhịn không được bật cười, xoa bóp má của nó, ngắm nghía từ trên xuống dưới cứ như tuyển phi, nghĩ thầm cái tên tiểu tử thối này bộ dáng cũng không tệ lắm, giống một miếng bánh pho mát tinh xảo vậy : "Không nghĩ tới cậu cũng tự biết đấy."
"Hì hì, đa tạ anh Tam khích lệ."
"Khen cái đầu nhà cậu!" Vương Tam Tiếu biến sắc, hung ác nói, "Đừng có mẹ nó giả ngu, thiếu anh sáu mươi chín vạn lúc nào thì trả?"
Ngũ quan xinh đẹp của Đường Hành Tinh lập tức nhăn nhúm lại, than thở nói: "Em cũng vẫn luôn muốn trả, thế nhưng là anh Tam, cha em vừa mới chết, đòi nợ đều tới cửa, em thật sự là cả một hạt bụi đều không còn."
Vương Tam Tiếu nhìn bộ dạng sầu mi khổ kiểm xui xẻo của cậu ta liền tức giận, giống như đem một miếng bánh phô mát nện trên đất vậy, đưa tay đánh lên đầu nó một cái: "Làm cái khuôn mặt quỷ đấy làm gì, cười lên cho anh nhìn!"
". . ." Đường Hành Tinh cứng họng, nửa ngày, thì thào nói, " Anh Tam, cha em vừa mới chết, anh liền bắt em cười?"
"Cha cậu vừa mới chết cậu đã chạy đi uống rượu rồi còn gì, " Vương Tam Tiếu tức giận, "Đường lão thi cốt chưa lạnh, mẹ nó cậu còn đi chọc vào mấy chuyện tình tình ái ái, cậu chỉ có năng lực như vậy thôi hả!"
"Giống nhau giống nhau, " Cặp mắt đẹp đẽ giống như sao trời của Đường Hành Tinh đảo loản, thấy tháo độ Vương Tam Tiếu hình như hòa hoãn một chút, vội lặng lẽ dời về phía sau, "Cái kia. . . anh Tam anh gần đây không vội hả, chơi gì ở đây thế?"
Vương Tam Tiếu nhìn thấy hết mấy động tác nhỏ của nó, đợi con hàng này sắp thoát khỏi tay hắn, bỗng nhiên nắm chặt vạt áo, mạnh đem người kéo về trước mắt, cười gằn tới gần nó: "Anh ở chỗ này chơi cậu đấy."
Đường Hành Tinh nhỏ giọng cười làm lành: "Em không dễ chơi..."
"Ít mẹ nó nói nhảm, " Vương Tam Tiếu hung thần ác sát, "Trả tiền!"
"Thế nhưng là em không có tiền, anh để cho em đi chỗ nào biến ra tiền? Ai, em phàm là có chút tiền nhàn rỗi, tuyệt đối trả cho anh đầu tiên, anh Tam, anh còn không hiểu rõ em sao, em không thích nhất là cho người mượn tiền..." Đường Hành Tinh mặt mũi chân thành đến không thể chân thành hơn, bộ dáng giống như còn cấp tốc muốn trả lại số tiền kia hơn cả Vương Tam Tiếu.
Nhưng mà Vương Tam Tiếu lại không nhúc nhích chút nào, khinh bỉ vỗ vỗ khuôn mặt của nó: "Cậu không phải còn có khuôn mặt sao? Đi bán đi, bán máu, bán nội tạng, bán cái mông, chỉ là sáu mươi chín vạn, hai quả thận đại khái đủ rồi, anh còn có thể giúp cậu ra tay..." Nói xong lấy ra điện thoại di động, bấm số, thản nhiên nói: "Hùng Đại, hai ngươi tiến toilet đến giúp tôi lấy ra hai quả thận, tiểu phẫu, thuốc tê cũng không cần mang theo..."
"Ô oa a a a anh Tam anh tha cho em, em có tiền, có tiền..." Đường Hành Tinh lập tức nước mắt rơi như mưa, lấy hiểu biết của nó với Vương Tam Tiếu, đừng nói lấy hai quả thận, chọc vào lúc tâm trạng không tốt thì tại chỗ lấy ra còn được!
Vương Tam Tiếu lành lạnh nhìn nó: "Vừa rồi nghèo đến muốn bán cái mông, lúc này tại sao lại có tiền? Lừa phỉnh anh?"
"Ai... Ai dám lừa anh chứ, " Đường Hành Tinh cười làm lành, "Cái kia... em không có tiền mặt, nhưng trong nhà của em có đồ cổ, cha em để lại một phòng bảo bối, quốc bảo! Đều là tiền tỷ trở lên!"
Cái tên phá gia chi tử này nên lên núi đao lăn chảo dầu, Vương Tam Tiếu nghiến răng hàm: "Cha cậu đã thăng, nhưng mẹ cậu vẫn còn chứ hả, trên cậu còn có tám người chị cũng đều không có bị điên, có thể lại để cho cậu trộm đem đồ cổ bán đi? Anh thấy, vẫn là trực tiếp tới nhà đòi tiền còn hơn."
"Không không không..." Đường Hành Tinh điên cuồng lắc đầu, "Tuyệt đối đừng tìm mẹ em, bà ấy sẽ đánh chết em!"
"À, " Vương Tam Tiếu liếc mắt đưa tình, "Vậy không sợ anh đây đánh chết cậu, hả? Tiểu Tinh Tinh, có phải cậu vẫn chưa rõ ràng tính cách của anh đây?"
"Không, rất rõ rất rõ..." Đường Hành Tinh ngượng ngùng nói.
Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, Hùng Đại Hùng Nhị xuất hiện tại sau lưng, Vương Tam Tiếu đứng lên, chỉ vào thiếu niên bánh pho mát đã héo rút thành một cành mơ khô lệnh : "Mang đi, liên hệ với Đường thái, tôi bắt được thằng nhóc này cũng không dễ dàng, lúc nào tiền tới tài khoản thì mới thả người."
"A a a đừng như vậy!" Đường Hành Tinh sụp đổ kêu to, "Đừng cho mẹ em biết, bà ấy sẽ khóc chết! Em... em tìm bằng hữu đưa tiền cho anh, bằng hữu của em có tiền!"
Vương Tam Tiếu cười nhạo: "Sáu mươi chín vạn, vị bằng hữu kia của cậu có tình cảm gì với cậu hả?"
Đường Hành Tinh dương dương tự đắc nghiêng đầu một chút: "Tình yêu!"
"Chậc, " Vương Tam Tiếu giật mình, "Không nghĩ tới tiểu tử cậu còn leo được lên chỗ người giàu có, nhanh để cho vị tình yêu giàu có của cậu chuẩn bị tiền đi, tiền vừa đến tài khoản anh để cho cậu đi, nếu là cậu dám can đảm lừa gạt anh..."
Đường Hành Tinh đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh, chỉ thấy một tên vệ sĩ hung hãn đứng ở sau lưng mình, trong tay hung khí chẳng biết lúc nào dí vào cái eo thon của nó, rõ ràng là: Thiếu một phần tiền, Tam thiếu liền lấy một quả thận.
Nó toàn thân cứng ngắc, run rẩy lấy điện thoại di động ra gọi tới một số, vừa kết nối liền nghe thấy giọng nói nũng nịu: "Anh Tông, cứu em... Anh nhất định phải cứu em..."
Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ, Đường Hành Tinh lập tức bắt đầu lèo nhèo không dứt, tư thế kia liền giống như đứng trong cửa hàng trang sức xa xỉ nũng nịu để ông chủ bao nuôi quét thẻ vậy, không hề đề cập tới giờ này khắc này đang bị con dao sáng loáng kề sau lưng.
Vương Tam Tiếu xuất phát từ nội tâm bội phục nội tâm con hàng này cũng thật mạnh mẽ.
Tình yêu của nó đại khái đã đồng ý đưa tiền, Đường Hành Tinh cúp điện thoại, dương dương đắc ý với Vương Tam Tiếu nói: "Chỉ là sáu mươi chín vạn, anh Tông nhà em chỉ mấy vài phút như ném rác vậy đó."
Vương Tam Tiếu nghe nó gọi người ta cũng thấy nổi da gà, có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái không rõ, lành lạnh giễu cợt nói: "Anh Thông nhà cậu? Vương Tư Thông? Tiểu tử, tình yêu cũng thật đúng là trâu bò, nhà giàu số một kinh thành luôn."
"Ai nói với anh là Vương Tư Thông, tai nghe kiểu gì thế, " Đường Hành Tinh có chỗ dựa, phách lối cực kì, "Là anh Tông, Ngụy Tông, Hằng Vận Ngụy gia, thế nào, sợ tè ra quần đi."
"..." Vương Tam Tiếu phía sau lưng đột nhiên chảy ra một tầng mồ hôi, cảm giác ngũ tạng lục phủ đều đau, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm Đường Hành Tinh, muốn từ khuôn mặt như Quan Ngọc của nó nhìn ra chút gì, lại cảm thấy tiểu tử này bộ dáng trẻ trung, chẳng những hấp dẫn phụ nữ, cũng có sức hấp dẫn tương tự với nam giới
Đường Hành Tinh thấy ánh mắt hắn có chút khác thường, không khỏi có chút sợ hãi, cậy mạnh nói: "Anh... anh muốn làm gì?"
Vương Tam Tiếu phút chốc lấy lại tinh thần, thản nhiên nói: "Đem tài khoản tư nhân của anh gửi cho tình yêu của cậu, anh ngược lại muốn xem xem, anh Tông nhà cậu, có dám giúp cậu trả số tiền này không."
Nói xong, hắn đưa tay cầm lấy cằm nhọn của con hàng này, ép buộc nó ngẩng đầu lên, quay bên này lật bên kia xem xét một chút, ghét bỏ hất mặt nó ra, lấy khăn tay lau lau đầu ngón tay, khóe miệng hiện lên ý cười, nói khẽ: "Sau khi anh đến Bắc Kinh, phát hiện mùa đông phương bắc quá lạnh lẽo, đem gân cốt người ta đều đông cứng, Hùng Đại, thừa dịp ngân hàng chuyển khoản còn có chút chậm trễ, trước hoạt động gân cốt cho cậu ta chút đi, đừng khách khí."
Đường Hành Tinh lập tức sụp đổ: "Vì sao! ! !"
Vương Tam Tiếu liếc nhìn nó một cái, cười nói: "Đại khái bởi vì anh không biết lý lẽ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro