Chương 92: Tuyết chân thật - Phần giữa
Thẩm Ấu Sở đột phá phòng tuyến tâm lý, lần đầu tiên chủ động nhắc nhở Trần Hán Thăng không được uống rượu, có điều đây là điều không thể, đêm nay Trần Hán Thăng đã chuẩn bị sẵn một cân rượu rồi.
"Quán rượu lớn Morigana Giang Lăng" là địa điểm xã giao của đêm nay, nó ở ngay khu trung tâm của Giang Lăng, đối diện khu bách hoá Đông Sơn, nông thôn không phải chủ thể nâng cao khí tức của khách sạn mà lại là khách sạn ba sao tốt nhất của Giang Lăng, quả nhiên vẫn là vùng ngoại thành a.
Cho tới tên cũng có niên đại đặc sắc, không dính chút mùi vị nước ngoài, không thể hiện được sự phá cách a.
Tầng một của khách sạn Morigana để ăn cơm, tầng hai để hát, tầng ba là sauna, tầng bốn trở lên đều là để ngủ lại, thoả mãn các loại nhu cầu từ ăn uống vui đùa cho tới ngủ nghỉ.
Trần Hán Thăng xuống khỏi giao thông công cộng, hai tay cất trong túi, chạy chậm một đường tới cửa tiệm rượu, sau khi báo tên gian phòng, tiểu thư tiếp khách chỉ mặc độc một chiếc sườn xám dẫn Trần Hán Thăng về gian phòng.
"Mặc như vậy có lạnh không?"
Trần Hán Thăng chỉ vào phần bắp đùi lộ ra của tiểu thư tiếp khách.
Tính khí của tiểu thư tiếp khách còn rất trâu bò, nhìn thấy dáng vẻ học sinh to lớn của Trần Hán Thăng, bĩu môi chẳng muốn trả lời.
Trần Hán Thăng cười cợt, không tiếp tục nói nữa.
Đẩy phòng khách để ăn cơm ra, bên trong đã có không ít người ngồi, có thương nhân âu phục giày da, cũng có nhân viên chuyển phát nhanh chi nhánh Giang Lăng, còn có thay quyền trường học mang dáng dấp của sinh viên đại học nữa.
Phòng khách ít nhất cũng phải hơn 60 mét, bên trong bày ba cái bàn, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì phân biệt là một bàn cho cấp cao trong công ty Thâm Thông, một bàn bên này cho nhân viên chuyển phát nhanh ở Giang Lăng, một bàn cho sinh viên đại học thay quyền.
Xem ra, hiệu quả của duyệt binh theo kiểu giao lưu này đạt đến số nhân rồi a.
Chung Kiến Thành đang uống trà tán gẫu tiếp đãi mấy người trung niên trên ghế salông cách đó không xa, nhân viên chuyển phát nhanh ngồi thành vòng tròn khoác lác trên một chiếc ghế salông khác, bầu không khí cũng khá là náo nhiệt.
Chỉ có sinh viên đại học thay quyền ngồi phía ngoài cùng thành một vòng tròn trên ghế salông, trên bàn trống rỗng, không cần nói tới trà nóng, đến cả nước sôi cũng chẳng có.
Không một ai đưa ra ý kiến phản đối, chỉ có một nam sinh có dáng vẻ đầy mặt khó chịu, thật giống như đang hùng hùng hổ hổ.
Trần Hán Thăng đi tới chào hỏi bọn họ: "Các vị, tôi là tổng thay quyền Trần Hán Thăng của học viện Tài chính Kinh tế."
Lời đáp lại của những sinh viên đại học thay quyền đều khá là lạnh nhạt, không phải tính cách của bọn họ như vậy, chỉ là bởi vì kinh nghiệm giao lưu còn quá ít, đột nhiên đi tới chỗ này vào trường hợp người trưởng thành giao lưu có chút không thoải mái.
Trừ nam sinh đầy mặt khó chịu kia, hắn đứng lên đáp lại nói: "Hoá ra là anh Trần, sớm đã nghe danh của anh, bắt bốn thay quyền trường học phải ngoan ngoãn, em tên là Lưu Bằng Phi, học viện Kỹ thuật Khoa học Kim Lăng."
Trần Hán Thăng đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, cách nhìn của Lưu Bằng Phi giống như tính cách đã quen thuộc.
"Sao bên này của chúng ta không có trà vậy?"
Trần Hán Thăng hỏi.
Không hỏi cũng còn đỡ, sau khi hỏi Lưu Bằng Phi mạnh mẽ vỗ xuống bàn: "Người phục vụ của khách sạn mắt chó coi thường người khác, sau khi biết chúng ta là sinh viên đại học liền không lên trà nữa, máy sưởi cũng không thèm mang tới lấy một cái, chân của lão tử đông cứng hết cả rồi."
Diện tích của phòng khách rất lớn, điều hoà không có cách nào có thể bao trùm toàn bộ được, nhất định phải cung cấp máy sưởi mới ấm được.
Bên cạnh những sofa khác đều có máy sưởi, một mực bên sinh viên đại học này lại không có, đây nhất định là cố ý thất lễ. Có điều hình thức của khách sạn này vào năm 2002, không thể hi vọng trình độ phục vụ của người phục vụ cao bao nhiêu được, bọn họ tồn tại phổ biến một ý thức lười biếng rồi.
Lúc này, có một người phục vụ nam đi tới hỏi dò Chung Kiến Thành xem lúc nào mang món ăn lên, khi ra cửa đi ngang qua bên cạnh Trần Hán Thăng, bị hắn kéo tay lại.
"Nước trà của khách sạn các anh bao nhiêu tiền, cho mỗi người chúng tôi một ly, lão tử xin mời các anh em uống trà!"
m thanh nói chuyện của Trần Hán Thăng vang dội mạnh mẽ, những người khác trong phòng khách đều nhìn về phía bên này.
Người phục vụ vòng vo một chút cũng không tránh thoát được, lúc này mới đáp: "Trà không cần tiền."
"Không cần tiền thì tiết kiệm làm cái gì, còn nữa chuyển một cái máy sưởi qua đây, fuck your mother, không nhìn thấy tình huống bên chúng tôi à?"
Đây vốn là người phục vụ lười biếng của khách sạn, bọn họ nhìn chủ trì cầm tiền chân chính là ông chủ bên trong bàn trong cùng kia, nhân viên chuyển phát nhanh cũng không có dáng vẻ dễ trêu chọc gì, vì lẽ đó nước trà và máy sưởi đều được cung cấp.
Những sinh viên đại học này mỗi một người đều rất gò bó, người phục vụ đã tiếp xúc rất nhiều người, biết bị lạnh nhạt bọn họ cũng không dám nói, đâu hiểu được Trần Hán Thăng lại là một dị chủng như vậy chứ.
"Được được được, bây giờ chúng tôi đi lấy đây, vừa nãy là sơ sẩy thôi, thực sự là bất tiện quá."
Năm người phục vụ lập tức xin lỗi.
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ nước và máy sưởi về đúng chỗ.
Trần Hán Thăng móc thuốc lá ra: "Còn cả gạt tàn thuốc nữa."
Không quá nửa phút, gạt tàn thuốc cũng được đem ra, hơn nữa còn chính là tiểu thư tiếp khách mặc bộ sườn xám kia mang ra.
"Oa, anh Trần trâu bò thật đấy."
Lưu Bằng Phi uống trà, bật máy sưởi, cơ thể lập tức ấm áp hơn.
Trần Hán Thăng thay đổi dáng dấp hung ác vừa nãy, cười hì hì chia thuốc lá, mấy sinh viên đại học kiêm chức tất cả đều đi tới nhận lấy, cũng không biết bọn họ vốn hút hay không hút thuốc lá nữa.
Lúc này, Chung Kiến Thành từ trong cùng đi tới: "Hán Thăng, lại đây ra mắt Lưu tổng và Thường tổng của chúng ta đi."
Trần Hán Thăng dập tàn thuốc qua theo, đi tới bên cạnh sofa bên trong cùng, Chung Kiến Thành liền giới thiệu: "Đây là sinh viên đại học thay quyền có chuyện làm ăn tốt nhất, phụ trách nghiệp vụ chuyển phát nhanh ở học viện Tài chính Kinh tế, Đông Đại, Công trình và Y Viện, chuyện làm ăn hai ngày nay đều tốt, phần trăm trích được của những ngày khác thì hơn 400 yên."
Tiếp đó, ông lại giới thiệu mấy vị khách quý: "Phó tổng giám đốc Lưu Chi Châu của chuyển phát nhanh Thâm Thông, trợ lý tổng giám đốc Khổng Tĩnh, tổng giám đốc Thường Tiểu Bình của khu JZ..."
Lưu Chi Châu là người có địa vị cao nhất ở chỗ này, ông đeo một cặp kính mắt, cười ha ha nói: "Vừa nãy bất tiện quá, chúng tôi chỉ lo uống trà của bản thân, quên các cậu ở bên kia."
Trần Hán Thăng nói: "Đây là vấn đề của khách sạn, bọn họ thấy Lưu tổng và Thường tổng khí chất phú quý đầy người, trong mắt cũng chỉ có các ngài thôi."
"Ha ha ha."
Mấy người đều cười lên, Trần Hán Thăng lúc trả lời còn thuận miệng nói câu nịnh nọt nữa.
Khổng Tĩnh là một thiếu phụ xinh đẹp ngoài ba mươi tuổi, dưới chiếc áo gió còn mang thêm một chiếc tất tơ đen dày, chân nhỏ nhưng không có vẻ thô kệch, cười lên có chút cảm giác quyến rũ.
Vốn Chung Kiến Thành mang Trần Hán Thăng tới đây chính là để nhận thức một chút, có điều da mặt của Trần Hán Thăng lại dày, lập tức liền không muốn đi, dù sao phải theo cái vòng tròn này mới có thể nghe ngóng được thông tin.
Trần Hán Thăng xem xét một vòng sofa, những khách khứa kia chủ yếu khẳng định là không thể động vào được, người duy nhất có thể động vào chính là Chung Kiến Thành và Bành Cường.
Bành Cường là đội trưởng đội nhân viên chuyển phát nhanh của khu cửa hàng Giang Lăng, cũng coi như là phó quản lý của khu Giang Lăng, Trần Hán Thăng rất quen thuộc với hắn.
"Anh Cường, cái mông của anh thu lại 1 chút đi, dời 1 chỗ cho em ngồi một chút chứ."
Trần Hán Thăng cợt nhả nói.
Bành Cường nghe xong trực tiếp đứng lên: "Đến đây đến đây, tôi tặng luôn chỗ ngồi cho chú, súc sinh, thật giống như chú có thể nghe hiểu được ấy."
Lúc đám người Lưu Chí Châu và Thường Tiểu Bình tán gẫu và đàm luận xa xôi, Bành Cường có lúc cảm thấy dòng suy nghĩ không theo kịp.
Trần Hán Thăng không chút khách khí ngồi xuống, còn quay đầu nói một câu: "Cảm ơn anh Cường đã cho em một cơ hội học tập a."
Tổng giám đốc Thường Tiểu Bình của Kiến Nghiệp cảm thấy sinh viên đại học Trần Hán Thăng này rất thú vị, ông móc thuốc lá ra ném qua: "Hút thuốc không?"
"Hút chứ."
Trần Hán Thăng nhận lấy điếu thuốc, thuận tiện xem xét bàn sinh viên đại học thay quyền phía dưới.
Trà có, máy sưởi cũng có, giao lưu vẫn rất ít như cũ.
"Tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi, lần này thật sự tuyết rơi rồi."
Đột nhiên, một đợt âm thanh hoan hô mừng rỡ truyền đến từ bên ngoài.
Người trong phòng khách ngẩng đầu nhìn ra ngoài, quả nhiên, hoa tuyết giống như tơ liễu lung lay bay lả tả rơi vào trên ô cửa sổ của phòng khách, lại dần dần biến mất không còn chút tăm hơi nào.
A, tuyết thật kìa.
.......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro