CHƯƠNG 12 : Chụp Lén (2)
Vương Tuấn Khải nha, sau này có khi hắn sẽ phải cầu xin Đại Nguyên ta đây xóa đi tấm hình đó đấy, mà không phải chỉ lần này đâu, sau này Đại Nguyên ta sẽ chụp hình dìm hàng hắn mỗi ngày, cho hắn chết luôn, há há há...
Vương Nguyên nhảy chân sáo nhanh chóng rời khỏi ký túc xá khiến cho người đi trên đường ai bất chợt trông thấy Vương Nguyên đều bất giác quay lại, quái gở nhìn cậu. Trên đường đến lớp hễ cứ gặp ai quen là cậu lại nhào đến bắt chuyện, một chốc lại "Này này tớ kể cho nghe...", lát sau lại "Này này biết tin gì chưa...", "Này này...", cứ như vậy mãi cho đến lớp học. Trong lòng cũng tự dưng cảm giác quãng đường từ ký túc xá đến lớp học hôm nay sao mà gần thế không biết.
Lưu Chí Hoành mặt mày cũng rạng rỡ không kém. Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành, hai người gặp nhau, hai ý tưởng lớn gặp nhau, sáp lại thành một cái chợ. Vương Nguyên ngồi vào chỗ của mình, giơ cao điện thoại, bày ra một bộ mặt vô cùng tự đắc, nói to, "Hôm nay để Đại Nguyên đây cho mọi người chiêm ngưỡng một thứ nhá.", rồi cậu hạ thấp giọng xuống, bộ dạng bí hiểm, "Đây là hàng hiếm, không dễ có đâu à nha."
Đám con gái giống như bị tiêm một liều thuốc kích thích, liền bu quanh chỗ ngồi của cậu. Còn đám con trai chỉ lắc lắc đầu rồi tiếp tục làm công việc của mình.
Những chuyện như thế này dạo gần đây giống như đều xảy ra mỗi ngày vậy. Gì chứ lớp trưởng Vương lớp này tuy học giỏi thật đấy, tuy đẹp trai cộng dễ thương siêu cute thật đấy, nhưng có ở trong chăn mới biết chăn có rận. Mới đầu ai cũng nghĩ rằng cậu sẽ giống Thiên Tỉ cơ, bình bình đạm đạm ít nói, lại luôn toát ra một khí chất gì đó khiến cho người ta cảm thấy nể phục. Nhưng mà sự thật phũ phàng là điều đó chỉ có ở Thiên Tỉ, còn Vương Nguyên thì ngược lại hoàn toàn.
Lớp trưởng Vương là người lúc nào cũng đầu têu cho mấy trò trẻ con trong lớp. Gặp ai cũng xởi lởi nói chuyện cười đùa như đã thân quen mấy năm, bất kể là nam hay nữ, gầy hay béo, giỏi hay dở. Thậm chí thỉnh thoảng còn bày trò nghịch ngợm trong lớp, ồn ào đến phát mệt.
Tuy vậy nhưng trong lớp cậu lại khá được lòng mọi người. Ban đầu mọi người ai cũng cảm thấy có một vị lớp trưởng như vậy thực có gì đó không quen, nhưng từ từ rồi họ lại nhận ra, lớp trưởng như vậy mới thật sự khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. Vừa thân thiện vừa khiến cho người khác cảm thấy kính nể, lớp học tự nhiên cũng vui vẻ hơn hẳn.
"Cuối cùng là có chuyện gì, cậu làm người ta hồi hộp chết đi được.", Hạ Nhi lên tiếng, gương mặt cô bé vô cùng rạng rỡ, đôi mắt không giấu nổi sự tò mò.
"Từ từ đã nào, từ từ rồi cháo nó mới nhừ.", Vương Nguyên cầm chiếc điện thoại, tay lướt lướt vào thư mục hình ảnh tìm kiếm.
Hê hê... Vương Tuấn Khải, anh chết chắc rồi...
Vương Nguyên tìm hình ảnh, trong đầu vẽ ra vô số viễn cảnh thú vị sắp diễn ra.
Lướt... lướt màn hình một hồi...
Hình trong điện thoại cậu hình nhiều vô số kể mà sao tấm hình cần tìm thì lại không thấy.
Kỳ lạ, tấm ảnh đó đâu rồi ta, nhớ lưu lại rồi mà...
Lại tìm, tìm một hồi...
Vẫn không thấy...
Trời ơi tấm ảnh đâu mất rồi, đâu rồi đâu rồi...
"Này lớp trưởng Vương, cậu làm cái gì mà cứ cầm điện thoại hoài vậy, rốt cuộc là có cái gì muốn cho mọi người xem hả?", Lưu Chí Hoành khó hiểu nhìn Vương Nguyên đang dán mắt vào điện thoại, gương mặt vị lớp trưởng này thay đổi xoành xoạch cứ như tắc kè bông khiến cho Chí Hoành càng nhìn càng thấy không hiểu.
Rồi Vương Nguyên bất chợt ngước mắt lên nhìn Chí Hoành, đôi mắt đen láy trong veo nhìn vô cùng thê thương, cậu lắc lắc vai cậu nhóc, rống lên đầy đau khổ, "Trời ơi, trời ơi, trời ơi, Nhị Hoành ơi, mất... mất rồi."
"Này này, đừng có lắc vai tớ, mất cái gì chớ?", Chí Hoành cố gắng gỡ tay vị lớp trưởng lớp mình kia ra.
"Mất... mất rồi...."
"Này, cuối cùng là mất cái gì?", Lưu Chí Hoành sắp chịu không nổi.
"Mất... mất hình rồi."
"...", cá đám lập tức ngây như phỗng.
Tưởng cái gì quan trọng lắm, hóa ra chỉ mất một tấm hình.
"Tớ nói này, có tấm hình thôi mà tớ tưởng cậu mất luôn nhà chứ.", cả đám cười cười, lắc đầu.
"Oa, nhưng mà tấm hình đó đặc biết lắm đó.", Vương Nguyên không biết phải nói sao bây giờ. Hiện tại là cậu đang vô cùng vô cùng tiếc rẻ tấm hình chụp lén của Vương Tuẩn Khải đó nha. Thiên a hình hot như vậy mà, cậu phải khó khăn lắm mới chụp được đó, không biết đâu mất tiêu rồi, thật là tiếc quá đi mà. Tụi lớp hai này không hiểu gì hết trơn, còn tên Nhị Hoành nữa, cậu nhóc mà biết bị mất hình của nam thần Karry, chắc sẽ nhảy tưng tưng mà gào rống lên luôn ý.
Vương Nguyên vò đầu bức tai cố gắng suy nghĩ. Nhưng càng lúc càng không hiểu tại sao tấm ảnh trong điện thoại vậy mà tự dưng mọc chân đi trốn đâu mất. Thiệt tình, làm hại cậu thật là xấu hổ với lớp quá đi.
Chuông reng vào giờ học, Vương Nguyên đành ngậm ngùi bỏ điện thoại vào trong cặp, dẩu môi tiếc hùi hụi suốt nửa ngày.
Bên Bạng Hổ tự dưng hôm nay lại ngoan ngoãn đến lạ luôn. Tên ấy không ngủ gật trong lớp cũng không nói chuyện, chỉ ngồi đó chép bài, rồi nhìn ra ngoài cửa lớp chả biết đang nghĩ gì nữa. Mà Vương Nguyên cũng chẳng để ý gì đến hắn, cả lớp cứ im lặng như vậy cho đến cuối buổi học.
Hết tiết này đến tiết khác trôi qua, chẳng mấy chốc cũng đã đến giờ tan học. Chuông reo hết tiết, lão Đặng vừa bước ra khỏi lớp, Vương Nguyên ngay lập tức thu dọn sách vở rồi phóng nhanh ra ngoài, về thẳng một mạch đến ký túc xá.
Tại sao tự dưng tấm hình trong điện thoại lại bị mất nhỉ, có phải có ai đã xóa đi không? Cậu vừa đi vừa suy nghĩ, chân mày nhíu lại thành một đường thẳng tắp.
Thật là khó hiểu quá đi...
A...
Trong đầu Vương Nguyên vừa xẹt qua một ý nghĩ...
Có khi nào, có khi nào là tên mặt than bại hoại kia xóa đi không?
Trong đầu Vương Nguyên xuất hiện hình ảnh của ai kia, cậu liền lắc đầu nguầy nguậy, cố xua đi cái suy nghĩ vừa rồi ấy.
Không, không đúng. Hắn đâu có biết cậu chụp lén đâu, làm sao xóa được...
Mà cũng không phải, nhỡ hắn biết thật thì sao. Hồi sáng cậu nhân lúc hắn còn ngủ mà chụp cái tách một cái, liền ngay sau đó hắn tỉnh dậy, có khi nào lúc đó hắn đã tỉnh, chỉ giả vờ ngủ thì sao...
Ôi không...
Vương Nguyên tự nhiên cảm giác như có kiến bò khắp người. Nếu hắn mà biết cậu chụp lén, thể nào hắn cũng chửi cậu mất, tên ấy vốn sĩ diện mà, có khi sau này sẽ trả thù chụp lén cậu lại cũng không chừng... (Au: Tuấn Khải vốn sĩ diện ư, hình như chưa nghe qua =)) )
Không được, nếu tên mặt than ấy nói cậu dám chụp lén hắn, cậu cũng sẽ nói lại là hắn dám đụng vào điện thoại cậu xóa hình ảnh, vi phạm quyền riêng tư, hê hê, vậy coi như hòa, không có chuyện gì nữa.
Được, cứ như vậy đi. Ha, bây giờ Đại Nguyên ta đây sẽ làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Nếu tên mặt than ấy nói cậu cái gì, cậu cũng sẽ nói lại cái đó, vậy đi.
Vương Nguyên nghĩ thế, lưng đứng thẳng, bước chân cũng chậm lại, tàn tàn nhàn nhã đi về, trong đầu vô số suy nghĩ linh tinh.
Vừa vào đến ký túc xá, cậu quăng cái cặp rồi leo lên giường nằm luôn. Lúc ấy Vương Tuấn Khải cũng vừa về đến, hắn nhìn thấy cậu nằm phè trên giường như vậy cũng chẳng thèm để ý, gương mặt vẫn không biến đổi, đặt cái cặp lên ghế rồi ngồi vào bàn học.
Vương Nguyên thầm nghĩ, tên mặt than này, làm cho người ta giật cả mình. Hình như cứ mỗi lần cậu vừa về đến ký túc xá thì y như rằng hắn cũng vừa về đến, thật là trùng hợp đến kỳ lạ.
"Hôm nay trời mát thật, đúng không?", cậu nói với Vương Tuấn Khải, đồng thời cũng lấm lét dò xem thái độ của hắn. Tuy nhiên, hắn vẫn im lặng như không, tay với lấy cái cặp rồi lôi ra mấy cuốn sách giáo khoa gì đó không rõ nữa.
Hứ xem kìa, lại trở về với cái mặt lạnh te của hắn rồi. Không biết cái con người hôm qua có đúng thật là Vương Tuấn Khải không, người gì mà lúc nóng lúc lạnh, thật khó hiểu quá đi.
Trong phòng vào thời điểm này dường như lúc nào cũng như vậy. Vương Tuấn Khải vẫn giở đống sách giáo khoa ra xem, Vương Nguyên vẫn cứ nằm trên giường mà lăn qua lăn qua lăn lại.
Không khí trong phòng thật là chán, có vẻ như tên mặt than kia không biết cậu chụp lén hắn hay sao ấy, không nghe hắn lên tiếng hay phản ứng gì hết. Vậy thì ai là người đã xóa tấm hình đi?
<Cộc... cộc... cộc...>
Vương Nguyên đang nằm suy nghĩ thì bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình. Vừa mới đi học về không biết có ai rảnh rỗi ghé thăm thế này, chắc lại là tên Nhị Hoành cùng lớp nữa rồi. Cậu lười biếng nằm ườn trên giường, quay sang nhìn tên cùng phòng kia ở phía đối diện, "Này Vương Tuấn Khải, anh ra mở cửa đi."
Người nào đó vẫn im lặng không trả lời, giống như cố tình không chịu đi mở cửa vậy.
"Anh ra mở cửa đi, chắc có ai tìm gặp anh đấy.", đại đa số những người ghé thăm phòng cậu dù mang tiếng là 'sang chơi với lớp trưởng Vương' nhưng thực ra là muốn gặp tên mặt than kia, gì chứ Đại Nguyên ta đây biết quá rõ.
<Cộc... cộc... cộc...>, tiếng gõ cửa vẫn đều đặn vang lên.
Vương Tuấn Khải vẫn nhất quyết ngồi im.
Aish~ bực mình quá đi, để người ta chờ bên ngoài vậy thật không tốt chút nào, cuối cùng cậu vẫn là người nhấc mông lên đứng dậy.
Đang nằm mà phải đứng dậy, mệt không thể tả. Vương Nguyên uể oải đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy người bên ngoài, cậu kinh ngạc đến nói không nên lời.
Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vui mừng, cuối cùng cậu nhào tới ôm chầm lấy cái người trước cửa kia, đôi mắt rạng rỡ như mùa xuân.
"Mama."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro