Chương 3
Editor: Moonliz
Tần Nhạc nhập dữ liệu thời gian và địa điểm: Bảy năm sau, tập đoàn Cố Thị.
Đường Dao Dao, người đã bước ra ngoài xã hội để đi làm được hai năm, vừa từ chức ở công ty cũ cách đây hai tháng vì bị cấp trên quấy rối. Trước khi từ chức, cô ấy còn bị đe dọa.
Kể từ ngày đó, con đường tìm việc của cô ấy trở nên khó khăn. Mặc dù cô ấy cảm thấy ổn trong các buổi phỏng vấn, nhưng cuối cùng vẫn bị từ chối. Cho đến ba ngày trước, cô ấy nhận được thông báo tuyển dụng từ tập đoàn Cố Thị.
Tuy nhiên, vị trí cô ấy ứng tuyển ban đầu là trợ lý bộ phận, nhưng giờ lại trở thành trợ lý văn phòng tổng giám đốc.
Ngày đầu tiên đi làm, cô ấy tình cờ gặp cấp trên trực tiếp của mình là tổng giám đốc tập đoàn, tại hành lang.
Dù đã bảy năm trôi qua, Đường Dao Dao vẫn nhận ra anh ngay lập tức – Cố Tranh, mối tình đầu của cô.
Nhưng Cố Tranh chỉ liếc cô ấy một cái rồi dời mắt đi, như thể hoàn toàn không nhớ cô ấy là ai.
Hai người làm việc tại cùng một công ty, cùng một tầng lầu, thường xuyên chạm mặt nhưng chưa từng nói chuyện với nhau.
Mãi đến nửa tháng sau, một nhóm côn đồ kéo đến trước tòa nhà tập đoàn Cố Thị, giăng băng rôn và dùng loa hét lớn rằng Cố Thị coi thường mạng người và đòi bồi thường.
Khi bảo vệ đang ngăn cản nhóm người đó, một kẻ bất ngờ vượt qua hàng rào bảo vệ và lao vào trong, vô tình va phải Đường Dao Dao lúc cô chưa kịp tránh đi.
Cô ấy ngã xuống ngay trước chân Cố Tranh, trông vô cùng thảm hại.
Khi mọi người xung quanh định đỡ cô ấy dậy, Cố Tranh cúi người, bế cô ấy lên.
Anh ta không hề quên cô ấy, chỉ là đang giận thôi.
Kể từ ngày đó, trong công ty bắt đầu xuất hiện những lời đồn đại, nhưng điều đó không ảnh hưởng quá nhiều đến Đường Dao Dao.
Điều phiền phức duy nhất là cô ấy phát hiện có người theo dõi mình, thậm chí vào ban đêm còn cố gắng cạy khóa cửa nhà cô ấy.
Trong đêm tối, trong cơn hoảng sợ, Đường Dao Dao đã gọi điện cho Cố Tranh. Anh ta vội vàng đến và đưa cô ấy về nhà mình.
Không lâu sau, cảnh sát đã trích xuất camera giám sát quanh nhà Đường Dao Dao và phát hiện một thanh niên từng dẫn đầu nhóm gây rối tại tập đoàn Cố Thị xuất hiện nhiều lần. Cảnh sát nghi ngờ người này có thể vì hận Cố Tranh mà muốn trả thù bạn gái tin đồn của anh ta.
Tiếc rằng khi cảnh sát tìm đến, nhà người đó đã trống trơn.
Phân đoạn này khi được mô tả bằng lời rất ngắn gọn, nhưng Tần Nhạc lại phải quay trong buồng mô phỏng suốt mười tiếng đồng hồ.
Kỹ thuật diễn xuất trong môi trường thực tế ảo thường chỉ dừng ở bề mặt. Để tạo ra bầu không khí, cần dùng đến các phương pháp khác. Tần Nhạc chủ yếu sử dụng hiệu ứng ánh sáng thay đổi giữa sáng và tối để biểu đạt.
Phân đoạn thời đi học, câu chuyện tình đầu ngây thơ, ánh sáng tuy rực rỡ nhưng vẫn phảng phất chút u buồn. Khi trưởng thành, hai người gặp lại trong công ty, không còn rào cản nào nữa, hình ảnh trở nên sáng sủa và sinh động hơn.
Sự thay đổi nhẹ nhàng này giúp khán giả dễ dàng hòa mình vào cảm xúc, từ nỗi buồn của mối tình đầu thất bại đến sự cuồng nhiệt trong tình yêu tuổi trưởng thành.
Nếu kết thúc được xây dựng hoàn hảo, bộ phim ngắn này có thể trở thành một tác phẩm tình yêu cổ điển đáng xem. Mặc dù bối cảnh không hợp thẩm mỹ của đa số khán giả, vẫn sẽ có một số người yêu thích. Tuy nhiên, để nổi bật giữa hàng loạt phim dự thi, điều đó gần như không thể.
Cô cần một tác phẩm khiến người ta ấn tượng khó quên.
Kết thúc nhiệm vụ trong ngày, Tần Nhạc rời khỏi thế giới thực tế ảo.
Cô leo ra khỏi buồng kết nối, nhanh chóng lấy hai ống dịch dinh dưỡng từ ngăn kéo và uống cạn, cuối cùng cũng xua đi cơn đói.
Tiến độ hôm nay rất khả quan. Chỉ cần quay thêm vài ngày và hoàn thiện một số chi tiết, bộ phim ngắn cơ bản đã hoàn thành. Trước lễ tốt nghiệp, cô hoàn toàn có thể mang sản phẩm này đi dự thi.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Tần Nhạc mở giao diện của Tinh Não, chuẩn bị chỉnh sửa đoạn phim vừa quay xong. Nhưng ngay lúc đó, cô nhận được một cuộc gọi. Trên màn hình hiển thị tên bà Lan.
Ngón tay cô khựng lại, sau đó nhấn nút nhận.
Chẳng mấy chốc, trước mặt cô xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ trung niên dịu dàng và tao nhã.
Tần Nhạc gọi: "Mẹ."
"Nhạc Nhạc, mẹ nghe Điềm Điềm nói phim ngắn tốt nghiệp của con đã được thông qua, có đúng không?" Người phụ nữ trong hình hơi nhíu mày, trong giọng nói không có chút vui mừng nào, thay vào đó là đầy lo lắng.
"Nếu không có gì bất ngờ, chắc là đúng." Tần Nhạc nhớ mình chưa từng nói chuyện này với Vưu Điểm Điềm. Rõ ràng cô ta đã cố ý hỏi thầy Vương.
"Có phải con nhờ người khác giúp không? Con à, nếu gặp khó khăn, tại sao không về nhà nhờ chú Vưu giúp? Nếu trường phát hiện chuyện này, điểm của con sẽ bị hủy bỏ đấy."
Nghe lời Lan Uẩn nói, biểu cảm trên mặt Tần Nhạc càng lúc càng lạnh nhạt.
Trên đời này, không phải mối quan hệ mẹ con nào cũng thân thiết. Ít nhất trong gia đình Tần Nhạc thì không.
Không phải vì cô còn lưu giữ ký ức ngắn ngủi từ kiếp trước mà không thể chấp nhận cha mẹ mới, mà là tính cách của bà Lan khiến cô khó mà diễn tả được cảm xúc.
Lan Uẩn chưa bao giờ thực sự tìm hiểu con gái mình thông qua chính cô, mà luôn dựa vào người khác, như Vưu Điềm Điềm chẳng hạn.
Người khác nói gì, bà ta cũng tin hết.
Tần Nhạc luôn cảm thấy nói chuyện với mẹ mình là một việc vô cùng khó khăn.
Đôi lúc cô không khỏi nghĩ, mẹ cô thật sự không hiểu, hay cố tình không hiểu?
"Ai nói với mẹ là con nhờ người khác giúp? Vưu Điềm Điềm à?"
"Điềm Điềm không nói vậy, chỉ là..." Lan Uẩn vội vàng giải thích.
"Vậy thì là mẹ tự nghĩ thế?" Tần Nhạc cười nhạt: "Mẹ biết không, nếu có ai nói câu này trước mặt con, con có thể kiện người đó lên tòa án Liên Bang ngay lập tức."
Lan Uẩn tỏ ra hậm hực: "Mẹ chỉ là quan tâm đến con thôi mà."
"Lần sau, nếu mẹ tò mò về thành tích của con, hãy hỏi trực tiếp các giảng viên trong khoa của con. Con tin rằng họ sẽ không thêm vào những suy diễn vô căn cứ khi nói về kết quả của con."
"Nhạc Nhạc." Lan Uẩn tăng âm lượng: "Có phải con đang hiểu lầm Điềm Điềm không? Con bé luôn rất quan tâm đến con."
"Vậy hy vọng sau này cô ta có thể bớt để ý đến con hơn." Tần Nhạc đáp đầy ẩn ý.
Vừa dứt lời, người phụ nữ trong hình ảnh bỗng rơi nước mắt. Bà ta vừa lau khóe mắt vừa ấm ức hỏi: "Có phải con vẫn chưa chấp nhận chuyện mẹ và chú Vưu sống cùng nhau, nên con mới không thích Điềm Điềm à?"
"Mẹ." Tần Nhạc hạ giọng: "Con không có quyền tự do để không thích ai sao?"
"Nhưng... nhưng Điềm Điềm tốt như thế cơ mà."
Tần Nhạc không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Lan Uẩn. Ánh mắt cô khiến Lan Uẩn phải tránh né.
Hai người rơi vào im lặng một lúc lâu, rồi Lan Uẩn lên tiếng: "Dạo này nếu con có thời gian thì về nhà một chuyến nhé. Chú Vưu muốn gặp con."
"Có chuyện gì thế ạ?"
Từ khi vào đại học, Tần Nhạc rất ít khi về nhà họ Vưu. Mẹ cô coi nhà họ Vưu là nhà mình, nhưng cô thì chưa bao giờ cảm thấy đó là nhà.
Về phần cha dượng của cô...
Ông ta đối xử với cô xa cách và khách sáo. Đôi khi Điềm Điềm tranh cãi với cô, ông ta cũng không thiên vị, trông giống một người cha đáng tin cậy. Nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài.
Tần Nhạc từng vô tình nghe được Điềm Điềm lỡ lời, mới biết cha dượng cô quen biết thầy hướng dẫn của cô và hai người rất thân thiết.
Vì vậy, cô luôn giữ khoảng cách với ông ta, chỉ mong tốt nghiệp xong là rời khỏi nhà họ Vưu.
"Mẹ cũng không rõ, nhưng nếu con bận..."
"Không sao, sau lễ tốt nghiệp con sẽ về." Tần Nhạc cắt ngang lời Lan Uẩn. Cô không thích về nhà họ Vưu, nhưng điều đó không có nghĩa cô sợ phải về.
Hơn nữa, cha dượng cô là người biết giữ thể diện, ít nhất còn tốt hơn con gái ông ta. Về mặt hình thức, ông ta sẽ không làm cô khó xử.
Sau khi tắt cuộc gọi với mẹ, Tần Nhạc cũng không còn tâm trạng chỉnh sửa phim. Cô nằm dài trên giường, tìm một tư thế thoải mái để ngủ một mạch mười tiếng, rồi mở thư viện phim trên Tinh Não lên, tìm một bộ phim kinh dị, hồi hộp đang hot gần đây.
Phim vừa bắt đầu, hình ảnh một bầy côn trùng gớm ghiếc tràn ra từ mặt đất như dòng lũ. Một con trong số đó biến thành người, hòa nhập vào xã hội, học tập, sinh hoạt, yêu đương với nam chính, rồi biến những người xung quanh thành đồng loại của mình. Cuối cùng, bí mật của cô ta bị người yêu phát hiện.
Kết phim, nam chính vẫn ở bên cô ta, nhưng cảnh cuối cho thấy đôi mắt của anh ta đã biến thành mắt kép.
Bộ phim này không làm Tần Nhạc thấy sợ, nhưng nếu kết hợp với lịch sử thì lại khác.
Bởi lẽ, trong vũ trụ thực sự tồn tại Trùng tộc. Hơn một nghìn năm trước, Liên bang Thiên Tinh từng bị bọn chúng xâm lược. Nhưng những con côn trùng đó không thể biến thành người.
Ở đây, bất cứ bộ phim nào gắn nhãn kinh dị, hồi hộp hoặc đáng sợ, đều gần như liên quan đến côn trùng. Tần Nhạc cảm thấy điều này quá đơn điệu, nhưng đáng tiếc, cô không thể thay đổi được điều đó.
Phim bắt đầu chiếu lại, cơn buồn ngủ kéo đến, cuối cùng Tần Nhạc cũng chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro