Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Hoàng Đào đang làm thịt treo xông khói cũng muốn đi team building

***

21.

Vào một ngày bình thường của Kỷ Thứ Tư, Klein hiếm hoi bước vào nhà thờ của Chúa Sáng Thế Chân Thật, điều này khiến vị Chúa Chân Thật, vốn suốt ngày tự nói chuyện một mình dưới tầng hầm ẩm mốc vô cùng phấn khởi. Klein còn mang theo ba chai vodka, khiến anh cảm thấy Chúa Sáng Thế Chân Thật dường như giống một lão già cô đơn? Người cha tận tụy khổ cực? Sau khi nuôi nấng các con khôn lớn, vì mắc bệnh tâm thần mà lão chỉ biết hát rap, cuối cùng bị con cái bỏ rơi, ngày ngày ngóng trông ở hiên nhà, chỉ còn đứa con út còn chút lương tâm thi thoảng đến biếu cho chai rượu lậu.

... Dừng lại, ngừng ngay những suy nghĩ này. Klein thành thạo đánh cắp đống ý nghĩ đó, ném thẳng vào đống đồ linh tinh trên Sương Mù Xám.

Sau ba chai rượu, tính tình của Chúa Sáng Thế Chân Thật đã dịu đi không ít, chứng cuồng loạn cũng tạm thời không phát tác. Nhân lúc vị Đấng Tạo Hóa này còn trong trạng thái có thể giao tiếp, Klein nói: "Gần đây tôi vừa kéo một đồng hương từ Nguyên Bảo xuống."

Ờ, cũng tốt. Là người Trung Quốc à?

Người miền Bắc, trước đây làm kinh doanh. Klein nói: "Lúc đó linh tính của tôi chắc chắn bị Ngài ăn mất rồi mới nghĩ việc thả hắn xuống thì không có vấn đề quái gì cả - hắn đi con đường hỗ trợ mà đánh nhau chẳng khác nào một tên Chiến Sĩ điên cuồng. Tôi chưa từng thấy một Kẻ Thông Thức nào liều mạng như vậy. Hắn còn làm cái thứ gì mà "Tứ Kỵ Sĩ Khải Huyền", tôi nghĩ hắn có thể là người Đông Bắc, khéo tổ tiên còn có chút dòng máu Nga nữa."

Ngươi quên rồi à? Hồi xưa chính ngươi cũng một mình lao xuống Vực Thẳm, suýt nữa bị Mẫu Thần Đọa Lạc làm ô nhiễm, ta phải ném ngươi lên Mặt Trời thanh tẩy ba ngày ba đêm mới xuống được, không nhớ sao?

"Không giống nhau, khi đó ít nhất tôi đã là Vua Thiên Thần rồi. Và đừng quên, người bị Mẫu Thần Đọa Lạc làm ô nhiễm qua hình chiếu chiếu lịch sử thực sự là Ngài. Nếu lúc đó Ngài phản ứng chậm thêm chút nữa, Amon có lẽ đã có thêm vài đứa em nữa rồi.

Phì, ngươi còn mặt mũi nói sao. Khối máu thịt trong Bức Màn Bóng Tối uốn éo theo một nhịp điệu kỳ quái, nghe như tiếng "phì" đầy khinh bỉ: "Tất cả đống ô nhiễm đó ta đỡ cho ai?"

Klein giả vờ ho khan một tiếng, muốn quay đi chỗ khác, nhưng phát hiện ra cái địa cung chết tiệt này dù nhìn từ góc nào cũng đối diện với đống máu thịt chảy tràn của Chúa Chân Thật, trên đó chắc chắn có một đống con mắt nhìn chằm chằm đầy trách móc.

"Hắn giờ đã thăng cấp lên danh sách 8 rồi." Klein nói: "Tôi đã cử một con con rối bí mật giúp hắn tiêu hóa ma dược ở vài tàn tích bên lục địa phía Đông."

Nói đến đây, cả hai đều đồng loạt im lặng. Đại lục phương Đông nơi từng được Chúa Sáng Thế Chân Thật ban phước sâu sắc nhất, giờ lại là nơi chịu ảnh hưởng ô nhiễm nghiêm trọng nhất sau thảm họa. Khắp nơi đều có dấu vết mà Thần Mặt Trời Cổ Đại để lại.

"Ngươi dẫn hắn đi xem những gì?" Từ đống máu thịt nhúc nhích trong bóng tối vang lên một tiếng thì thầm chậm rãi. Klein ngạc nhiên khi thấy lúc này Chúa Sáng Thế Chân Thật vẫn chưa có dấu hiệu nổi cơn thịnh nộ.

"Không phải kiến thức nguy hiểm." Klein nói, "Chỉ là lịch sử của một vài thành bang bỏ hoang, có vài dấu tích mà các Cổ Thần của Kỷ Nguyên Thứ Hai để lại. Một số nơi còn có những bức bích họa do Ouroboros vẽ."

"Ouroboros đáng lẽ nên bị cấm không được vẽ bừa bãi khắp nơi." Đấng Tạo Hóa, người đã sa đọa xuống tận đáy địa ngục, nghĩ một cách lan man. Nhưng đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua. Tất nhiên Ngài biết rằng nếu thực sự ra lệnh, Ouroboros sẽ tuân theo không chút do dự, nhưng việc vẽ tranh là một trong số ít sở thích của Ouroboros, là điều mà hắn yêu thích nhất sau việc đi theo và phục vụ Ngài. Ngài không nên tước bỏ niềm yêu thích và chút tự do ít ỏi ấy.

Tuy nhiên, Ngài cũng hơi lo lắng rằng liệu khi đầu óc mơ hồ, Ngài có vô tình dùng những lời thì thầm mà ra lệnh điều này khiến Ouroboros ngốc nghếch làm theo hay không. Ouroboros chưa bao giờ biết từ chối ai, đặc biệt là với Ngài và Medici.

Một trong những bức bích họa mà anh ta vẽ ghi lại câu chuyện của những năm trước. Khi giải thích về bức bích họa này, tên kia đã đưa ra một câu hỏi rất... kỳ quặc và sắc bén, một điều mà trước đây tôi chưa từng nghĩ kỹ đến.

Linh tính sáng rực của Đấng Tạo Hóa cho biết rằng Ngài nên lập tức tống khứ đứa con ngỗ nghịch này đi, nhưng vì hiếm khi Ngài có tâm trạng tốt như lúc này, Ngài đã không đi theo dự cảm của linh tính, dù biết rõ đó là sai lầm.

"Hoàng Đào hỏi tôi... có phải tôi thật sự chui ra từ bụng của Ngài không?"

Sau một khoảng im lặng kéo dài hơn mười giây, Klein cảm thấy dưới chân có sự chuyển động rõ ràng. Một bông hoa ăn thịt hoàn toàn được tạo thành từ máu thịt mở rộng cái miệng lớn, nuốt chửng anh ta vào bên trong.

Đây là lần đầu tiên trong đời, anh bị "nhổ" ra khỏi nhà thờ của Đấng Tạo Hóa, lại còn bị vứt như thể ném rác. Klein nhún vai, khóe miệng hơi nhếch lên một cách khó nhận ra, và vỗ tay một cái, với một ước nguyện nhỏ bé, anh đã chỉnh lại bộ dạng bị gió thổi tơi bời rồi thong thả rời đi.

22.

Quay ngược thời gian về hơn một tháng trước, Hoàng Đào tỉnh dậy sau giấc ngủ, phát hiện mình đang nằm trên một sàn nhà lạnh băng, dưới người là một pháp trận với hoa văn kỳ quái... Nhìn thế nào cũng thấy tà đạo.

"Ôi trời ơi, chẳng lẽ mình bị tà giáo bắt cóc rồi sao?" Hoàng Đào căng thẳng như đối mặt với kẻ thù. Xung quanh là một không gian đen tối, thê lương, bên ngoài cửa sổ không có chút ánh sáng nào, chỉ có những tia chớp trắng nhợt hình cành cây xé toạc bầu trời, khiến người ta lạnh buốt tận tim.

Hoàng Đào mò mẫm khắp nơi, không thấy điện thoại đâu, chắc chắn là bị kẻ bắt cóc lấy đi rồi. Cũng đúng, nếu hắn là kẻ bắt cóc, chắc chắn cũng không để nạn nhân có điện thoại mà cầu cứu cảnh sát. Nhìn xung quanh thì nơi này trông có vẻ hoang vu, không biết có tín hiệu hay không, cũng không rõ hắn bị đưa đi xa bao nhiêu. Trong khi đang cố nhớ lại những bộ phim hình sự phá án đã từng xem, suy nghĩ cách thoát thân, thì từ trong bóng tối, một giọng nói vang lên:

"Anh tỉnh rồi."

Tim Hoàng Đào thắt lại, thầm trách sao cái chỗ chết tiệt này lại không có lấy một viên gạch, khiến hắn muốn liều mạng cũng chẳng được. Người vừa xuất hiện khoác một chiếc áo choàng đen, đôi mắt đen thẳm không ánh sáng, cách ăn mặc đơn giản nhưng toát lên vẻ vừa có chút gì đó tôn giáo vừa phi nhân tính, trông chẳng khác nào thủ lĩnh của một giáo phái tà ác.

"À này, anh bạn, hay là chúng ta bàn bạc chút nhé? Tôi trên có mẹ già, dưới có con trẻ, hay là anh thả tôi về trước, anh ra giá đi, chỉ cần không phải là hàng triệu hay hàng tỷ, bao nhiêu tôi cũng sẽ đưa. Anh thấy sao? Yên tâm, tôi về rồi sẽ giữ kín miệng, một là không báo cảnh sát, hai là không nói lung tung. Dù sao thì tôi cũng chỉ là một người dân thường, đâu dám gây rắc rối cho nhân vật lớn như anh, anh thấy đúng không?"

Hoàng Đào không hiểu tại sao một công dân tuân thủ pháp luật như hắn lại vô duyên vô cớ gặp phải tên biến thái này. Dù sao, ổn định tình hình trước vẫn tốt hơn. Kẻ lạ mặt dừng bước, khuôn mặt thêm vài phần kỳ lạ, nhưng trông không còn giống một con robot nữa. Hắn lắc đầu, nói bằng một thứ tiếng Trung có vẻ hơi gượng gạo: "Anh không thể quay về được."

Hoàng Đào choáng váng, trong lòng thầm nghĩ tên thủ lĩnh tà giáo này chắc định làm chuyện buôn bán nội tạng, muốn lấy thận hay tim của mình đây. Nhưng chỉ thấy hắn vung tay, một lượng thông tin khổng lồ bất ngờ tràn vào trong đầu Hoàng Đào, khiến đầu hắn như sắp nổ tung.

23.

Sau khi tiếp nhận hết lượng thông tin, Hoàng Đào chợt hiểu ra.

Hóa ra không phải hắn bị bắt cóc, mà là xuyên không vào một thế giới trò chơi, nơi phải đánh quái thăng cấp. Người trước mặt chính là NPC của làng tân thủ, có lẽ phải đạt đến cấp tối đa, mở hết bản đồ và hoàn thành mọi thành tựu thì NPC này mới cho hắn về nhà. Hắn thầm nghĩ, phải rồi, làm gì có băng nhóm bắt cóc nào lại có thể chuyển hắn đến một nơi hẻo lánh thế này mà thần không biết, quỷ không hay như vậy.

Nơi hắn ta đang ở, theo như phần giới thiệu bối cảnh, là một thành bang từng thờ phụng Vua Tinh Linh, và dân cư ở đó ít nhiều đều mang dòng máu của Tộc Tinh Linh (đùa à, Tinh Linh gì mà lại có bối cảnh dị giới phiên bản người Tứ Xuyên chứ). Với ngoại hình hiện tại của hắn, hòa nhập vào nơi này cũng không có gì khó khăn. Theo phân loại kiểu xuyên không, hắn chắc chắn thuộc loại xuyên thân, chỉ là thay đổi trang phục, còn ngoại hình thì y như trước. Toàn thế giới có khoảng vài trăm thành bang, mỗi thành bang đều có quy mô nhỏ và mang theo những phong tục, lịch sử riêng, nhưng không có thành bang nào là không tín ngưỡng vị Đấng Sáng Tạo, một vị Thần toàn tri, toàn năng. Sau một biến cố không ai hay biết, Thần đã chịu lấy mọi sự sa ngã, máu me và tội lỗi cho nhân loại cùng những sinh linh mà Thần tạo ra, cũng từ đó mà mất đi phần lớn lý trí, để thế giới lại rơi vào sự hỗn loạn và bóng tối vô tận. Chỉ để lại một người con (đúng vậy, chính là tên đầu sỏ tà giáo đang đứng trước mặt hắn) để bảo vệ nhân loại trên mảnh đất hoang tàn này. Trước khi rời đi, vị Thần ấy từng để lại một lời tiên tri rằng, khi sự ô uế, sa ngã và bóng tối một lần nữa bao phủ thế gian, Ngài sẽ tỉnh dậy từ giấc ngủ, lấy lại mọi quyền năng, thanh tẩy tất cả, và làm cho mặt trời một lần nữa mọc lên trên mảnh đất này.

Nói là Thần toàn tri, toàn năng mà dễ dàng sa ngã như thế sao... Hoàng Đào thầm nghĩ.

Hệ thống nghề nghiệp ở thế giới này phức tạp hơn hắn ta tưởng, với 22 loại nghề, trong đó chỉ có 17 loại được mở khóa ban đầu, còn những nghề có công thức nâng cấp đầy đủ thì chỉ còn lại 12 loại. Cư dân cần phải thường xuyên làm nhiệm vụ và kiếm công trạng, mà công trạng về cơ bản cũng đóng vai trò như tiền tệ. Cách phổ biến nhất để kiếm công trạng là lập nhóm ra ngoài thành đánh quái, thu thập nguyên liệu và thực phẩm. Ngoài ra còn có các cách khác như trồng trọt, tổ chức y tế, hay chế tạo vật phẩm kỳ diệu, nhưng những cách này thường liên quan đến các nghề nghiệp cụ thể. Đơn giản mà nói, không thể bắt một Chiến Sĩ đi làm công việc của một Dược Sĩ.

"Khi anh trở thành một Kẻ Phi Phàm và đạt đến một cấp bậc nhất định, tôi sẽ nói cho anh biết những gì anh muốn biết. Nhưng tôi phải cảnh báo rằng, đây cũng là một con đường đầy nguy hiểm, méo mó và điên loạn. Có thể đến cuối cùng, anh sẽ phát hiện ra rằng mọi thứ không như anh mong đợi, và khi muốn quay đầu lại thì đã không còn đường lui nữa. Vì vậy, anh cũng có một lựa chọn khác, đó là ở lại đây, sống như một người bình thường, hoặc duy trì ở danh sách thấp, trải qua một cuộc sống yên bình. Không phải ai trở thành Kẻ Phi Phàm cũng cần đối mặt với những rủi ro trong bóng tối. Và ngay cả khi anh trở thành kẻ mạnh đứng ở danh sách cao, chưa chắc anh đã đạt được những gì mình mong muốn."

"Anh có thể nghĩ thêm vài ngày nữa, hãy xem xét thật kỹ mọi thứ trong thành bang này. Tôi sẽ nói với người ngoài rằng anh là người được tôi ban phước, và sắp xếp cho anh một danh phận phù hợp. Đến khi anh đã quyết định xong, hãy nói cho tôi biết lựa chọn của mình."

"Nhớ kỹ, một khi đã chọn con đường này, thì sẽ không còn đường quay lại."

Hoàng Đào chỉ suy nghĩ trong chốc lát, rồi nở một nụ cười tự tin: "Không cần phiền phức thế, bây giờ tôi có thể nói cho Ngài câu trả lời."

Đùa sao, xuyên đến dị giới, bàn tay vàng đã bày ra trước mắt, không leo lên đỉnh cao mà tung hoành thiên hạ, chẳng lẽ lại đi làm nông dân sao?

Hơn nữa, từ những gì tên tà giáo này nói, nếu sống như một người bình thường thì sẽ chẳng có cơ hội nào để tiếp cận sự thật. Dù thế nào đi nữa, để trở về nhà, hắn ta nhất định phải trở thành một Kẻ Phi Phàm ở danh sách cao. Và về việc chọn con đường nào, hắn ta đã có câu trả lời sẵn trong lòng.

"Lựa chọn của tôi là: Kẻ Thông Thức!"

Hoàng Đào chọn nghề nghiệp với lí do rất đơn giản, vì hắn là một người xuyên không đến từ thế giới khác. Nếu đi theo nghề chiến đấu thì chắc chắn không thể thành thạo như những người bản địa lớn lên và được huấn luyện từ nhỏ. Và là một người xuyên không, ưu điểm lớn nhất của hắn đây chính là kiến thức hiện đại từ thế kỷ 21!

Cái gọi là phát huy điểm mạnh và tránh điểm yếu, Hoàng Đào vô cùng hiểu đạo lý này. Hơn nữa, chọn nghề này còn giúp hắn tiếp xúc nhiều hơn với những bí mật và tri thức, giúp hắn hiểu thêm về bí ẩn của việc xuyên không. Hắn không thể đặt tất cả hy vọng vào một kẻ thần bí không rõ lai lịch.

Thường thì khởi đầu là bước mà nhân vật chính với tham vọng chinh phục thế giới dần nhận ra những điều kỳ quái của thế giới này.

Đầu tiên chính là những thần thoại sáng thế đó.

Hoàng Đào rất quan tâm đến thông tin về người bí ẩn kia, vì đối phương rất có thể là chìa khóa cho việc hắn xuyên không. Thân phận hiện tại của hắn là một người ngoại bang được người bí ẩn đó cứu từ một di tích, mất trí nhớ trong khi thám hiểm bên ngoài, và người bí ẩn tiện tay nhận hắn làm kẻ theo hầu. Nhờ thân phận này, dân cư ở đây rất thân thiện với hắn, không tốn nhiều công sức mà hắn đã thu thập được rất nhiều tin tức, thậm chí không cần phải ám chỉ hay thăm dò gì luôn. Đối với 'Điện hạ Hermes' (trời ạ, này là tên thật à? Đấng Sáng Tạo của thế giới này tên là Zeus hả?), người dân có vô vàn lời tán dương. Theo quan sát của Hoàng Đào, những mô tả đó không phải là cường điệu. Dù được gọi là 'Vua', nhưng với những thành bang này, Ngài giống một vị thần hộ mệnh hơn, và còn là một vị thần chịu khó làm việc, không ngần ngại cho đi. Ngài là thần bảo hộ của những người du hành, là người che chở cho phép thuật, và là đức tin chung của tất cả con dân của 571 thành bang này. Mặc dù Ngài cũng được gọi là Thần Lừa Gạt và Thần Ngàn Mặt, trong những thần thoại xưa kia còn thể hiện tính cách 'xảo trá' và 'biến chuyển', nhưng những truyền thuyết gần đây lại tập trung vào sự nhân từ và cao quý của Ngài. Hoàng Đào đoán rằng điều này cũng giống như trẻ con hư hỏng, thần thánh có lẽ cũng trải qua một giai đoạn ương ngạnh, sau khi vượt qua rồi thì sẽ ổn thôi.

Ngoài ra, những dấu vết của các thần thoại phương Tây khác cũng rất rõ ràng. Đấng Sáng Tạo không có tên gọi được truyền bá, nhưng hai người con trai cả và thứ của ngài một tên là Adam và một tên là Amon, tốt thôi, cả thần thoại Do Thái và Ai Cập cổ đại đều góp mặt. Hoàng Đào không rõ liệu nền tảng của thế giới này có liên quan đến thần thoại Trái Đất hay không, hay Đấng Sáng Tạo là một kẻ đặt tên tệ hại đã bị ảnh hưởng sâu sắc bởi văn hóa Trái Đất khi đặt tên cho con mình.

Nếu không phải vì 'Hermes' trông không giống người bình thường, có lẽ hắn đã nghi ngờ rằng những 'nhân vật thần thoại' này toàn là những người xuyên không.

Một điểm đáng ngờ khác chính là phong thái chủ đạo của thế giới này.

Kể từ khi bước vào thời kỳ đen tối, loài người chỉ có thể cố gắng sống sót trên mảnh đất đầy rẫy ô uế và nguyền rủa. Trong bối cảnh khủng hoảng bên ngoài ngày càng lớn, những con người còn sống sót đã quây quần bên nhau để sinh tồn, do đó ý thức cộng đồng của họ rất mạnh mẽ. Người ta tôn vinh các anh hùng, đề cao sự dũng cảm và hy sinh. Xét đến hoàn cảnh thế giới, điều này cũng dễ hiểu.

Nhưng Hoàng Đào nghĩ rằng đây không phải là lý do để đưa những câu danh ngôn đỏ chói từ môn Chính trị Tư tưởng của trường học vào đây:

"Một người dù có khả năng lớn hay nhỏ, nhưng chỉ cần có tinh thần thì đều là người cao quý, thuần khiết, có đạo đức, không hám lợi thấp hèn và có ích cho nhân dân."

"Cuộc sống của một con người nên được trải qua như thế này: Khi nhìn lại quãng đời đã qua, không hối tiếc vì lãng phí thời gian, cũng không hổ thẹn vì sống vô ích..."

"Con người ta vốn có sinh tử, có cái chết nặng tựa Thái Sơn, có cái nhẹ như lông hồng. Chết vì lợi ích của nhân dân thì nặng hơn Thái Sơn; chết vì tư lợi thì nhẹ hơn lông hồng..."

Cái... cái này... đây là do vị anh hùng nào đã mang từ đâu tới mà khiến người ta không nỡ nhìn thẳng nữa đây!!!

Nhận ra khả năng có những tiền bối xuyên không khác tồn tại, Hoàng Đào vừa phấn khích vừa buồn cười.

Không, chuyện này cũng chưa chắc là do người xuyên không khác làm ra. Nếu người bí ẩn đó có thể kéo hắn từ Trái Đất đến đây, thì chắc chắn Ngài ta cũng có thể xuyên không ngược lại. Có khi người bí ẩn đó (bây giờ hắn biết Ngài ta được gọi là 'Vua' hay 'Hermes', nhưng hắn vẫn thấy những danh xưng này cực kỳ chuunibyou và có phần kỳ quặc), ngoài ra cha của Ngài chắc là một người hâm mộ văn hóa Trái Đất nồng nhiệt, đặc biệt thích mời khách từ Trái Đất sang chơi.

Liên tưởng vô căn cứ này khiến Hoàng Đào buồn cười, ngay cả bộ áo choàng thoạt nhìn đầy tà khí cũng trở nên ngầu lòi (và dễ thương) hơn.

Không, người bí ẩn đó thực sự không làm hại hắn, nhưng cũng chưa chắc đã là kẻ hiền lành. Hắn nhớ lại câu nói bình thản 'Anh không thể quay về nữa' và cảm thấy một nỗi sợ hãi không rõ ràng dâng lên.

Nguy hiểm, điên loạn, méo mó... Hắn nhớ lại cách người bí ẩn đó mô tả con đường phi phàm. Những tiếng thì thầm từ khi uống ma dược lại vang lên bên tai, hắn ý thức được rằng con đường này không hề hào nhoáng và tươi đẹp như vẻ bề ngoài.

Nhưng, dù thế nào đi nữa, để về nhà, hắn ta không thể lùi bước.

24.

Hoàng Đào có động lực rất lớn để tiêu hóa ma dược, sự khao khát tìm ra chân tướng của việc xuyên không khiến hắn sốt ruột đến phát điên, chỉ mong sao tiêu hóa xong hết mọi loại ma dược trong một ngày. Sau khi uống ma dược 'Kẻ Thông Thức', hăn nhớ lại toàn bộ kiến thức toán lý hóa trước khi xuyên không, thậm chí cả những thứ chỉ lướt qua một lần cũng nhớ và hiểu được hết. Kiến thức cứ như thanh kinh nghiệm tăng vọt, ngôn ngữ của Người Khổng Lồ, Tinh Linh, rồng, toán học, vật lý, hóa học... Lần đầu tiên hắn cảm nhận được niềm vui từ việc học và chưa bao giờ cảm thấy mình có năng khiếu trở thành một nhà khoa học đến vậy.

'Này, anh nghĩ khi tôi trở về Trái Đất, tôi có giữ được kỹ năng Kẻ Thông Thức này không?'

'Chỉ sợ anh muốn từ bỏ cũng không từ bỏ được.' Người bí ẩn chỉ nói một câu ẩn ý khó hiểu, khiến Hoàng Đào cảm thấy không vui.

'Có những tri thức mà bây giờ anh không thể biết.' Người bí ẩn nói, 'Trong thế giới này, tri thức thường mang theo độc tố.'

Điều này là kiến thức cơ bản ở thế giới này. Những câu nói thường gặp là 'Không được nhìn thẳng Thần', 'Không được thách thức Thần', và một câu nghe khá quen thuộc: 'Đừng nhìn, đừng nghe, đừng nói, đừng nghĩ'.

"Dùng mỡ quái vật thì sao?" Hoàng Đào cắn bút lông, vừa phác thảo vừa chỉnh sửa, "Không phát minh được động cơ đốt trong thì dùng động cơ đốt ngoài cũng được mà. Nơi quái quỷ này thiếu đủ thứ, chỉ có mỡ quái vật là không thiếu. Dù sao thì vứt đi cũng lãng phí, không ăn được, sao không tận dụng để phát điện?"

"Cơ thể quái vật đều còn sót lại linh tính dù ít dù nhiều. Nếu không muốn máy phát điện nổ tung, thì ít nhất nó phải đạt đến cấp độ vật phẩm phong ấn."

"Thật ra đúng là Ngài đã từng đến Trái Đất rồi phải không? Tiếp nhận khái niệm 'điện' nhanh thế này cơ mà."

Người bí ẩn không phản bác cũng chẳng thừa nhận trước câu thăm dò nhỏ này: "Anh có thể gọi ta là Chu Minh Thụy."

"Ok, lão Chu-Ngài nói xem tôi có nên nhập gia tùy tục, lấy một cái tên bản địa không? Gọi là... Roselle được chứ? Roselle Gustav, tôi thấy cái tên này thật tuyệt."

"Roselle" bắt nguồn từ ngôn ngữ của Người Khổng Lồ, còn "Gustav" là tên của một khẩu pháo huyền thoại và một con cá sấu khổng lồ. Hoàng Đào rất hài lòng với cái tên này.

"Anh có thể tự quyết định."

Và thế là Hoàng Đào Roselle Gustav chính thức ra đời. Ban đầu, hắn chỉ muốn tránh việc phải liên tục sửa cách phát âm tên mình cho người khác, khi họ cứ gọi hắn thành "Hong-Town" hay tương tự. Nhưng cái tên này đã gắn liền với công nghiệp, máy móc và cuộc cách mạng hơi nước, để rồi cả một thời đại mang dấu ấn sâu sắc của nó.

25.

Ý tưởng tạo ra máy phát điện của Roselle tạm thời chưa thực hiện được, nhưng hắn không nản lòng. Hắn biết rằng, khi con đường này thăng cấp lên danh sách 6, hắn sẽ trở thành Thợ Thủ Công, lúc đó hắn có thể chế tạo ra những vật phẩm thần kỳ có hiệu quả phi phàm, và một máy phát điện cấp vật phong ấn không phải là điều không thể. Thậm chí, hắn còn nghĩ đến việc tận dụng tia chớp để thu thập và sử dụng năng lượng-những gì khoa học không làm được, huyền học chưa chắc đã không thể. Huyền học cộng với khoa học chính là chiếc "bàn tay vàng" lớn nhất của Hoàng Đào Roselle Gustav!

Đáng tiếc, Chu Minh Thụy nói với hắn rằng những tia chớp trong bóng tối kia đều chứa đựng tàn dư thần lực, và nếu muốn chế tạo một vật phẩm thần kỳ có thể khai thác tia chớp, ít nhất phải đạt đến cấp bậc Bán Thần.

Trong lòng Roselle không cảm thấy quá nhiều cảm xúc. "Ở đây không có quái vật, cũng chẳng có nguy hiểm gì," Roselle kết luận, nghe có vẻ hơi thất vọng.

"Tất nhiên rồi, không có con quái vật nào đủ dại dột mà đến đây," Chu Minh Thụy nói, "Bản thể của ta đã đặt một phong ấn ở đây, bất kỳ quái vật nào đến gần đều sẽ chết."

"Chu Minh Thụy" được cho là con trai của Đấng Sáng Thế, nên việc Ngài hoài niệm về nơi này cũng không có gì lạ. Tuy nhiên, Hoàng Đào vẫn cảm thấy có nhiều điều không thể hiểu được.

"Tôi vẫn không hiểu, tại sao lại là tôi? Ngài có rất nhiều thuộc hạ là người theo đuổi con đường 'Kẻ Thông Thức' mà."

"Rồi anh sẽ hiểu," Chu Minh Thụy đáp. "Khi anh tấn thăng lên danh sách 4, ta sẽ dẫn anh đến một nơi khác, nơi ta sẽ tiết lộ một số bí mật về thế giới này. Anh cần giúp ta tái hiện một vài thứ từ thời đại của anh và thúc đẩy sự phát triển của nền văn minh này. Ta sẽ cung cấp cho anh công thức và ma dược cần thiết, giúp anh nhanh chóng thăng tiến. Đây là một cuộc trao đổi sòng phẳng."

"Vậy... hợp tác vui vẻ?"

"Hợp tác vui vẻ."

26.

Roselle trở về thành bang sau khi rời khỏi nơi này một tháng. Những người bạn mà hắn vừa kết thân không lâu đã chúc mừng hắn vì tốc độ tiêu hóa ma dược nhanh chóng của mình, ai nấy đều rất ngưỡng mộ khi biết rằng thuộc hạ của Hermes được chính Ngài giúp đỡ trong việc tiêu hóa ma dược. Mặc dù người dân ở đây thường xuyên nhận được sự giúp đỡ nhân từ của Ngài, nhưng việc Hermes tự thân hỗ trợ ai đó tiêu hóa thăng cấp cũng không phải là chuyện thường thấy, ngay cả đối với những kẻ được ngài che chở.

Từ những lần tiếp xúc ban đầu, Roselle vô tình nhận ra rằng Chu Minh Thụy có mức độ bao dung rất cao với mình. Giờ đây, hắn mới hiểu rằng điều này thật sự rất bất thường. Tuy nhiên, nghĩ đến người đó-không, phải nói là "Ngài"-đối với mọi con dân được Ngài bảo hộ, Ngài đều thể hiện sự nhân từ và yêu thương một cách không thiên vị. Thậm chí, một số kẻ được Ngài che chở còn có thái độ không mấy kính trọng khi đối mặt với Ngài, có lẽ vì Ngài không phải là một vị thần kiêu ngạo, và Ngài cũng không quá khắt khe với những chuyện nhỏ nhặt.

Nói vậy... liệu nếu hắn giỡn đùa với "Chu Minh Thụy", Ngài có tiếp chuyện với hắn không? Biết đâu hắn có thể tiện tay xây dựng thêm chút quan hệ, nhất là khi Ngài có vẻ chịu rất nhiều ảnh hưởng của văn hóa Trái Đất, đến mức đặt cho mình một cái tên Trung Quốc... Roselle bỗng cảm thấy tự hào: Văn hóa Trung Hoa với lịch sử 5000 năm quả là quyến rũ, ngay cả thần thánh ngoài hành tinh cũng không thể quên!

Hắn vừa tự hào vừa bối rối, lục lọi giữa các kệ sách, trông có vẻ lúng túng. Người được ban phước cũng không thể chỉ ngồi ăn mà không làm gì, hắn phải làm việc ở thư viện và làm thêm vài việc lặt vặt để mưu sinh. Tuy nhiên, thời gian làm việc cũng không phải là vô ích: Trong quá trình sắp xếp một số cổ thư trong thành bang, Roselle đã học được nhiều kiến thức chi tiết hơn về thế giới phi phàm này. Ví dụ như cuốn sách này ghi lại một số kiến thức về các chuỗi cấp cao: Từ danh sách 4 trở đi, người thăng cấp lên danh sách cao sẽ bắt đầu có được Thần tính, từng bước vượt qua phạm vi của con người. Danh sách 2 trở lên được gọi là "Thiên Thần" hay "Tòng Thần", là những sinh vật thần thoại hoàn chỉnh, có thể điều khiển hình thái thần thoại của mình mà không mất kiểm soát. Danh sách 0 chính là thần linh thực sự, đỉnh cao của một danh sách, nắm giữ quyền lực của lĩnh vực tương ứng.

Tuy nhiên, trong cổ thư còn đề cập đến một điểm đáng chú ý: Khi thăng tiến lên danh sách cấp cao và có được Thần tính, Nhân tính của cá nhân sẽ không tránh khỏi sự mất mát, và pháp tắc đóng vai cũng không thể đi ngược điều này. Khi đó, sự thiếu hụt tính người sẽ mang lại nhiều tác động phụ khác nhau tùy vào đặc điểm của danh sách và hoàn cảnh của từng người-có thể là sự lạnh lùng, điên loạn, hoặc tàn nhẫn-nói chung, hoàn toàn khác xa với tính cách của con người bình thường.

Để giảm bớt sự điên loạn, cần có một lượng lớn "mỏ neo" để chống lại sự điên loạn đó.

Có lẽ đó là lý do tại sao "Chu Minh Thụy" trông có vẻ kỳ quặc như vậy: Vừa mâu thuẫn thể hiện tính nhân từ và yêu thương, lại vừa trông như một cỗ máy không hề gắn bó với những khái niệm như "tình yêu" hay "công lý". Nếu việc thăng tiến lên danh sách cấp cao phải hy sinh sự ấm áp của tình cảm con người, thì liệu khi hắn thăng cấp, liệu hắn có còn muốn trở về nữa không?

Hắn cảm thấy ngày càng bất an. Bất chợt, hắn phát hiện trong cuốn cổ thư có kẹp một tờ giấy. Màu của tờ giấy rất giống với các trang sách, và cuốn sách này khá dày nên hắn đã không phát hiện ra nó ngay từ đầu.

Hắn mở tờ giấy ra và kinh ngạc nhận ra rằng trên đó có viết bằng tiếng Trung. Dòng chữ trên cùng đặc biệt nổi bật, mặc dù có thể thấy qua các nét viết nối liền rằng nó cùng một người viết, nhưng những chữ này không chỉ phóng to gấp nhiều lần mà còn vô cùng cẩu thả và điên cuồng, như thể được viết ra trong sự sợ hãi và giận dữ tột độ:

"Đây là một thế giới vô trật tự, phi lý và điên rồ."

"Chúng ta đều không thể quay về."

Cái quái... Ai mà bi quan thế này, nói toàn những lời xui xẻo, chính mình thì thôi đi, đừng có rủa người khác chứ!

Trong đầu hắn vang lên những suy nghĩ lộn xộn, tim đập nhanh hơn vì vừa sợ hãi vừa phấn khích. Hắn đọc tiếp một cách háo hức:

"......Tôi và ■■■■■ từng thảo luận rằng, đối với những người đến từ thời đại của chúng ta, nếu chưa chọn được con đường nào cố định, thì sự lựa chọn phù hợp nhất chắc chắn là Kẻ Thông Thức. Việc tiêu hóa ma dược của nó dường như được thiết kế dành riêng cho những người đến từ thời đại ngày xưa. Đây thực sự là một con đường có tiềm năng lớn, và ở đỉnh cao của nó vẫn chưa xuất hiện một vị thần thực thụ nào, kết quả cuối cùng vẫn chưa thể dự đoán. Tiếc thay, tôi và ■■■■■■■■ ngay từ đầu đã là những sinh vật thần thoại, nên không có cơ hội lựa chọn danh sách này. Nếu có một người đến từ quê hương của bọn tôi có thể lựa chọn chuỗi này, có lẽ anh ta sẽ là người tốt nhất để trở thành xxxxx."

Trời ơi, nghe giọng điệu này, hóa ra trở thành thiên thần còn là chuyện khiến người ta tiếc nuối à? Còn cái dãy ô vuông đó là gì? Tự động kiểm duyệt à? Sinh ra đã là sinh vật thần thoại, nghe cứ như mình mới là người xuyên không thảm nhất... Ba người xuyên không kia đều là những kẻ mạnh danh sách cao, rất có thể họ đang hoạt động dưới những cái tên khác. Nói vậy nghĩa là mình vẫn có cơ hội gặp lại đồng hương à? Tuy nhiên, thái độ của ba người tiền bối này vẫn chưa rõ ràng, nên trước khi mình đạt đến đẳng cấp của họ, tốt nhất không nên manh động. Dù sao, nghe có vẻ như con đường của mình vẫn còn tiềm năng đấy chứ, hehe, quả nhiên mắt nhìn của mình không sai mà!

Nhưng, ngay cả khi đã trở thành một kẻ mạnh danh sách cao họ cũng không thể tìm được đường về quê hương sao... Ha, chẳng phải con đường này chưa có Chân Thần sao? Tôi không tin, nếu tôi trở thành Chân Thần, nhất định sẽ tìm ra cách trở về!

"Đáng tiếc, [■■■ đã chết, chúng ta-"

Trang giấy ngắn ngủi kết thúc ở đây, bài viết bị cắt ngang. Hoàng Đào nóng lòng muốn biết phần tiếp theo viết gì, nhưng dù hắn lục lọi trong thư viện bao lâu cũng không thể tìm thấy một tờ giấy cũ nào khác được viết bằng cùng loại ký tự.

Hoàng Đào bình tĩnh lại, suy nghĩ về những thông tin mới mà mình vừa thu thập được. Tin vui lớn nhất là anh đã xác nhận sự tồn tại của những người xuyên không khác, và họ dường như đã có một chút hiểu biết về nhau.

Tin xấu là, có một người xuyên không được xác nhận đã chết. Mặc dù những người tiền bối xuyên không kia đều "cơ to" hơn hắn rất nhiều, thế giới này sẽ không vì vậy mà nương tay với họ.

Khỉ thật, nếu người anh em chơi lớn hơn mình còn chết rồi, vậy tình cảnh của mình có phải còn nguy hiểm hơn không?

Suy đi nghĩ lại, anh thầm niệm danh hiệu của một người mà ai ai cũng biết.

27.

"Có chuyện gì vậy?" Chu Minh Thụy xuất hiện trước mặt Roselle với vẻ điềm tĩnh, hỏi như thể không biết gì.

"À này, lão Chu, tôi có chuyện muốn hỏi thăm một chút," Roselle cười giả lả, "Ngài sống lâu vậy, chắc là đã gặp không ít người giống như tôi nhỉ? Ngài có biết gì về những người xuyên không khác không...?"

"Ta biết chứ," Chu Minh Thụy trả lời từ tốn.

"Nhưng hiện tại chưa phải là lúc để anh biết. Ta chỉ có thể nói rằng, ngoài anh ra, ta còn biết ba người xuyên không khác. Một người là người Trung Quốc, một người là người châu Âu, còn một người đến từ Liên Xô cũ, nhưng hiện giờ hắn đã chết."

"Cái người Trung Quốc đó... chắc Ngài quen lắm nhỉ?"

"Anh đoán xem?" Chu Minh Thụy nở nụ cười mờ ảo.

28.

Như Chu Minh Thụy đã dự đoán, Roselle tiêu hóa ma dược với tốc độ cực kỳ nhanh chóng. Không lâu sau cuộc thám hiểm lần đó, hắn đã thăng cấp lên thành Nhà Thẩm Định, và ba tháng sau đó, anh nhận được một lọ ma dược Thợ Thủ Công, thêm nửa năm sau, Chu Minh Thụy lại xuất hiện trước mặt hắn, đưa cho hắn một đặc tính phi phàm của Nhà Chiêm Tinh/Bậc Thầy Tinh Thuật.

"Thông thường, một đặc tính phi phàm chứa ít nhất một phần ma dược từ tất cả các danh sách trước đó, nhưng vì anh đã tuân thủ rất kỹ việc đóng vai, nên ta nghĩ sẽ không có vấn đề gì."

"Từ danh sách 5 trở đi, tất cả các ma dược đều cần phải dựa vào nghi thức để uống, và nghi thức của Bậc Thầy Tinh Thuật cùng với vai trò của nó chỉ có thể hoàn thành dưới bầu trời đầy sao, đó là lý do tại sao ở đây hầu như không có Bậc Thầy Tinh Thuật ở danh sách các . Để hoàn thành nghi thức, anh phải đến một nơi có bầu trời sao."

Lúc này, Roselle thầm hận sao trước đây mình lại chọn hệ hỗ trợ, lẽ ra hắn nên chọn chiến binh, mặc giáp dày nhất... khoan, câu sau chắc không cần thiết.

Họ đang lơ lửng giữa không trung trên biển, đi ngược lại các quy luật vật lý. Trước mắt họ, phía dưới là một đại dương vàng kim rực rỡ đến cực điểm.

"Nơi này chính là nơi mà Đấng Sáng Tạo đã ngã xuống," Chu Minh Thụy nói, "Ở đây vẫn còn sót lại chút thần lực của ta, nhờ vài thủ đoạn ta có thể dịch chuyển đến đây. Tất nhiên, mỗi lần chỉ mang theo được một người, nếu không, kẻ được mang theo sẽ có nguy cơ bị sa ngã và trở thành quái vật kinh khủng rất lớn đấy."

"Đừng nghĩ rằng thế giới bên ngoài đã an toàn. Thực tế, thế giới bên ngoài Vương đình Người Khổng Lồ cực kỳ nguy hiểm, ngay cả Chân Thần cũng không thể muốn làm gì thì làm. Ta không dám chắc có thể bảo vệ tất cả mọi người trong hoàn cảnh phức tạp như vậy, nên đã trực tiếp phong tỏa lối vào Vương đình. Bằng cách này, ngay cả khi có người ra vào từ đây, cũng rất khó qua mắt được cảm nhận của ta."

"Chẳng lẽ... bên kia biển là kẻ địch?" Roselle nói đùa một câu kiểu cổ xưa.

"Đúng vậy, anh có thể hiểu như thế," Chu Minh Thụy trầm ngâm nói, "Ít nhất đối với ta... bên kia biển, toàn là kẻ địch."

"Wow," Roselle nửa đùa nửa thật, "Bước tiếp theo có phải chúng ta sẽ khởi động Địa Chấn để hủy diệt thế giới không?"

"Không, tất nhiên là không," Chu Minh Thụy không quay đầu lại, "Dù thế giới này còn điên rồ hơn cả những gì Isayama Hajime tưởng tượng, ta vẫn chưa định làm Eren Yeager."

Không biết Ngài đã dùng phép thần thông gì, cả hai lập tức được dịch chuyển đến một vùng đồng bằng rộng lớn. Bên ngoài lúc này là đêm tối, Roselle dựa vào không khí loãng để phán đoán rằng nơi này ở tọa độ khá cao, bầu trời đêm sâu thẳm dường như có thể chạm tới.

Lại đổi map rồi à?

"Đầu tiên, anh phải nhớ một điều, đừng tiết lộ niềm tin của anh cho bất kỳ ai, dù anh gần như chẳng có niềm tin gì... Nếu có ai hỏi, anh có thể nói rằng anh tôn thờ Hoàng đế Solomon, Chúa Sáng Thế Chân Thật, hoặc Nữ Thần Đêm Tối. Nếu cần, ngươi cũng có thể chọn ngẫu nhiên một trong các vị thần Chiến Thần, Thần Chết, Mẫu Thần Đại Địa, Chúa Tể Bão Táp, Thần Mặt Trời Vĩnh Hằng, hay Thần Tri Thức và Trí Tuệ."

"Tất nhiên, ở đại lục Nam, để hòa nhập tốt hơn, anh nên nói mình tôn thờ Thần Chết. Các chi tiết khác, tốt nhất là anh nên học theo người dân ở đây."

"Khi anh trở thành Bậc Thầy Tinh Thuật, cho đến khi tiêu hóa xong ma dược, ta sẽ không giúp anh nữa. Những kiến thức cơ bản về thế giới bên ngoài (Chu Minh Thụy búng tay, ngay lập tức Roselle cảm thấy có một lượng lớn thông tin tràn vào đầu mình) ta đã gói ghém và nhét vào đầu anh rồi. Tất cả những vật phẩm kỳ diệu mà anh tích lũy đều ở trong không gian của anh, phần còn lại, chúc anh may mắn."

29.

Từ những kiến thức mà Chu Minh Thụy gói gọn đưa cho, Roselle biết đây là Cao Nguyên Tinh Tú của lục địa phương Nam. Nghe tên thôi đã biết đây là một nơi lý tưởng để quan sát các vì sao. Việc tiêu hóa Bậc Thầy Tinh Thuật tất nhiên phải diễn ra vào ban đêm, nghe thôi đã thấy tốn tóc rồi. "Bậc Thầy Tinh Thuật" không phải là Kẻ Không Ngủ, không có kỹ năng bật thức thâu đêm, nhưng thật may là những người trẻ tuổi của thời hiện đại không ngán điều này. Hơn nữa, sức mạnh thể chất của những kẻ mạnh ở danh sách trung luôn vượt trội hơn bình thường.

Tất nhiên, ban ngày hắn cũng không phải rảnh rỗi. Sau khi trở thành Thợ Thủ Công, cuối cùng Roselle cũng đạt được ước nguyện của mình khi chế tạo được máy phát điện sử dụng mỡ quái vật làm nhiên liệu. Giờ đây, nó đã bắt đầu được triển khai ban đầu ở lục địa Đông. Nếu như liên lạc giữa các thành bang không dựa hoàn toàn vào linh giới mà có sự hỗ trợ của phương tiện giao thông, Roselle thậm chí còn có thể tái hiện hệ thống tàu hỏa và đường sắt.

Đèn điện trước tiên đã được phổ biến rộng rãi trong các gia đình, sau đó bắt đầu được sử dụng trong nông nghiệp. Ngay cả khi là nông sản được sinh trưởng nhờ sức mạnh siêu phàm, việc kéo dài thời gian chiếu sáng cũng giúp nâng cao chất lượng cây trồng. Nhưng nhìn chung, do thiếu hụt nhiều loại nguyên liệu khác nhau, lục địa phía Đông vẫn còn rất xa mới có thể phát triển công nghiệp thực sự, chưa kể đến việc giới hạn dân số và cấu trúc xã hội của nó cũng không ủng hộ một cuộc cách mạng công nghệ. Nhưng lục địa Nam thì khác. Nơi này có nguồn nguyên liệu và lao động dồi dào, đủ để biến các công nghệ mới từ lý thuyết thành thực tế, thậm chí đưa vào nhà máy sản xuất. Nó rất giống với xã hội nô lệ mà Hoàng Đào từng biết trong sách lịch sử, chỉ khác một điểm là ở đây có sự thống trị của thần quyền. Nhưng Roselle tin rằng biến số này sẽ không ảnh hưởng đến mục tiêu thúc đẩy tiến trình văn minh của hắn.

Theo hắn được biết, thứ tự danh sách một trong con đường Kẻ Thông Thức là  Ánh Sáng Đen hay Người Khai Sáng Văn Minh. Nếu hắn có thể thúc đẩy một cuộc cách mạng công nghiệp, chắc chắn việc hóa thân và tiêu hóa ma dược sẽ nhanh chóng hơn.

Còn điều gì thích hợp để trở thành khúc nhạc báo hiệu bước tiến của nền văn minh hơn là tiếng gầm rú của động cơ hơi nước chứ?

30.

Vài năm sau, tại Đại Thánh Đường Chúa Sáng Thế Chân Thật, thủ đô Đế quốc.

"Nhìn xem, đồng hương của chúng ta lại làm ra cái gì rồi kìa." Klein vò tờ báo lại, ném về phía màn bóng tối. Những cái bóng dẻo dai lập tức bắt lấy nó - đối với Người Treo Ngược, việc điều khiển bóng tối cũng giống như con người điều khiển ngón tay của mình.

"Những tờ báo" này chính là phát minh của Roselle. Hắn đã tái tạo máy in, hạ thấp chi phí truyền tải văn bản, thậm chí tự thành lập tờ báo đầu tiên ở lục địa phía Bắc, chuyên đăng tin về giới thượng lưu. Solomon chẳng buồn bận tâm đến hắn, thậm chí còn tỏ ra hứng thú với món đồ mới mẻ này. Còn các quý tộc bị bêu trên báo, dù có bực mình thế nào cũng đành ngậm ngùi chấp nhận. Dù sao thì danh tiếng của họ cũng chỉ là tạm thời, vòng xoay của dư luận thay đổi liên tục, mà đa phần giới quý tộc vốn đã quen với việc thiếu liêm sỉ, chẳng có gì để xấu hổ.

Chúa Sáng Thế Chân Thật rũ tờ báo ra, mở rộng trước một con mắt khổng lồ, tập trung đọc:

"Chấn động! Công tước Hermes thề sẽ không bao giờ kết hôn, lý do là...?"

"Không phải trang này, bài báo đó là do Amon gửi bài ẩn danh, bắt chước văn phong của bài trước của Roselle." Klein vội giật lại tờ báo, lật sang trang khác và nhấn mạnh: "Trọng điểm là ở đây."

Trên trang báo hiện ra một bức ảnh đen trắng, trong đó là một đoàn tàu hơi nước đang phun khói. Bên cạnh là một bài báo ngắn ghi lại rằng đây là phát minh mới nhất của "Ngài Roselle Gustav."

"Đây là một việc tốt. Ta nghe Medici nói rằng động cơ hơi nước đã bắt đầu được triển khai ở thủ đô của Đế chế Solomon, có lẽ vài năm nữa tàu hỏa và đường sắt sẽ phủ khắp cả nước."

"Rồi sẽ bị Chiến Thần thổi bay thành sắt vụn thôi," Klein cười nhạt. Đó là điều không thể tránh khỏi.

"Không nhắc đến chuyện đó... Gã này đúng là ồn ào hơn ta tưởng mười lần." Klein phàn nàn. "Mỗi lần ta thấy hắn lại phát minh ra cái gì đó 'mới', ta chỉ muốn thay mặt những người chịu thiệt kiện hắn vì tội làm giả học thuật và vi phạm bản quyền. Ta gửi hắn đến lục địa phía Nam với ý định bảo hắn yên ổn, đừng quậy phá, kết quả là chỉ trong vài năm, hắn gây thù chuốc oán khắp nơi ở phương Nam, lại còn chọc tức một đám quý tộc ở phương Bắc. Mỗi lần ta định ra tay, hắn lại khuấy đục nước rồi phủi tay bỏ đi . Nhìn mà ta chỉ muốn giúp những kẻ thù của hắn tát cho hắn một trận. Lúc đầu sao ta lại nhìn nhầm, tưởng hắn là hạt giống tốt cho con đường Hoàn Mỹ chứ? Hắn nên theo con đường Nhà Âm Mưu rồi đấu đá với Medici mới đúng!"

"Ý kiến hay." Chúa Sáng Thế Chân Thực khô khốc nói. "Khi nào ngươi định nói sự thật cho hắn?"

"Sắp rồi." Sau một lúc im lặng, Klein nói. "Khi hắn hoàn thành nghi thức Thuật Sĩ Luyện Kim, ta sẽ dẫn hắn về đại lục phía Đông một chuyến. Trước khi hắn thăng cấp thành Người Khai Sáng Văn Minh, chắc sẽ không quay lại Bắc Lục Địa."

"Lục địa phía Đông đúng là an toàn hơn."

Sau đó cả hai nhìn nhau không nói gì thêm.

"Hắn sẽ chấp nhận." Đấng Sáng Tạo Thực Sự bổ sung.

"Nói như thể chúng ta có lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận vậy."

"Hãy cẩn thận." Chúa Sáng Thế Chân Thật nói lời cuối cùng. "Bây giờ Bắc Lục Địa còn tạm yên ổn, nhưng ta có linh cảm nó sẽ không yên ổn được lâu."

"Ta biết." Klein đáp, "Ta nghĩ chính Ngài mới nên cẩn thận, cẩn thận kẻo lại chết thêm lần nữa."

Cuộc trò chuyện lần nữa bị dập tắt. Klein nhận ra mình không thể thật sự thoải mái trước mặt Chúa Sáng Thế Chân Thật, dù có nói chuyện với nhau được đôi câu, chẳng mấy chốc lại trở nên gượng gạo. Anh cảm thấy bực bội, trong lòng nghĩ đến việc bắt một con quạ nhỏ để cho Chúa Sáng Thế Chân Thật tiêu khiển.

Nhưng suy đi nghĩ lại vẫn thôi, dù Amon thế nào đi nữa, kỹ năng chạy trốn của anh ta vẫn là hạng nhất. Nếu chẳng may con sâu thời gian nào đó thà tự sát chứ không chịu ở lại bên Chúa Sáng Thế Chân Thật , có khi còn phản tác dụng.

Nếu có thể thuyết phục Adam đến để làm liệu pháp tâm lý cho Chúa Sáng Thế Chân Thật thì tốt biết mấy. Nhưng Adam lại đặc biệt bướng bỉnh trong việc đối đầu với Chúa Sáng Thế. Anh thực sự hiểu được suy nghĩ của hai anh em nhà đó... đôi khi anh cũng có những suy nghĩ như vậy, cứ như thể cha của họ thực sự bị Chúa Sáng Thế Chân Thật giết chết vậy. Anh không thể nào thật sự phớt lờ việc Chúa Sáng Thế Chân Thật nguy hiểm đến mức nào đối với người khác, cũng không thể quên được cảnh tượng khi Ngài ra đời... Đôi khi, đặc biệt là trong thời gian đầu, khi những con rối bí mật của anh bước vào nhà thờ, vẫn còn có những mảnh xác thịt vương vãi xung quanh, tín đồ của Ngài ngã nhào, loạng choạng tìm lại đầu của mình. Có khi Ngài còn mất kiểm soát nhiều hơn, và sẽ có thêm vài cái xác mới.

Ngài là một con quái vật, nhưng cũng thật sự tin mình là một người cha.

Anh biết rằng nếu anh có thể đến đây thường xuyên hơn và nói chuyện với Ngài vài câu, có lẽ tình trạng của Ngài sẽ tốt hơn. Nhưng anh không làm được. Anh chỉ có thể cử một con rối bí mật đến hàng ngày để an ủi Ngài, kéo theo vài lịch sử đã cũ để tiêu khiển, còn bản thể thì tránh xa càng tốt, mắt không thấy, lòng không đau.

"...Tạm biệt." Những chiếc bóng lạnh lẽo vuốt qua đỉnh đầu anh, rồi nhanh chóng rút lui.

Ngài chán nản tính toán lại bằng chút kiến thức thống kê còn sót lại, và đi đến kết luận rằng lần "tạm biệt" tiếp theo có lẽ sẽ là mười mấy năm sau. Nếu "Tháp Trắng" vẫn còn trong tay, có lẽ Ngài đã có thể tính toán chính xác hơn, nhưng suy nghĩ đó lại khiến Ngài nghiến răng ken két. Trong địa cung, những tiếng thì thầm rợn người và tiếng gầm rú đến chết người lại vang lên, không ngừng nghỉ.

---

Phần đặc biệt: Amon bị ức hiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro