Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Ngày sinh nhật của Lee Sanghyuk, sau 0 giờ Han Wangho gửi cho anh một lời chúc sinh nhật đơn giản: Sinh nhật vui vẻ Sanghyuk hyung, anh phải khỏe mạnh nha, em sẽ gặp anh nhiều hơn trong trận đấu~

Dựa theo thói quen trước kia, Lee Sanghyuk sẽ gửi một cái icon đáng yêu biểu thị mình thấy được, nhưng lần này anh lại gửi cho Han Wangho một cái ảnh Kim Haneul đang hát trong KTV hỏi: "Em có muốn tới không?"

Phản ứng đầu tiên của Han Wangho đương nhiên là từ chối, nhưng ngay sau đó Lee Sanghyuk lại gửi tin nhắn thứ hai tới: "Anh đến đón em."

Hầu như không có chỗ cho cậu suy nghĩ và lựa chọn.

Cheonghee đã ngủ, Han Wangho rửa mặt, thay quần áo, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Seoul vào đầu mùa hè, gió đêm cũng ấm áp, cậu chờ ở cửa chung cư một lát, Lee Sanghyuk mặc áo T - shirt màu trắng mang tính biểu tượng của anh xuất hiện.

Cậu bước nhanh qua, lại nói với Lee Sanghyuk một lần: "Hyung, sinh nhật vui vẻ."

Lee Sanghyuk nói, "Em đã nói điều đó một lần rồi."

Han Wangho cười gượng hai tiếng: "Nhưng em không chuẩn bị quà, cho nên chỉ có thể nói thêm vài lần."

Lee Sanghyuk ngược lại không thèm để ý, lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi 24 giờ dưới lầu T1 còn hỏi cậu có muốn ăn kem không, Han Wangho lập tức giành trước một bước lấy thẻ của mình ra: "Vậy em mời anh ăn kem, coi như là quà nhé."

"Được rồi, chúng ta ăn xong rồi đi lên."

Chờ đẩy cửa phòng KTV ra, Han Wangho mới hiểu được Lee Sanghyuk vừa mới nói là có ý gì, Bae Junsik Lee Jaewan toàn bộ đều ở đây, cũng không phải chỉ có Kim Haneul.

Park Uijin cùng cậu chào hỏi: "Wangho à, gặp mặt cậu cũng thật khó khăn."

Bae Junsik vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Tới đây ngồi đi!"

Han Wangho cuối cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh Kim Haneul, cậu nhỏ giọng hỏi: "Mọi người vụng trộm tụ hội mà không nói cho em biết, chúng ta vẫn là bạn tốt sao?"

Kim Haneul thật sự vô tội: "Bọn tớ cũng vừa tới, Sanghyuk hyung đã đi đón cậu rồi."

Park Uijin hỏi: "Wangho à, em muốn hát bài gì để tôi chọn."

Han Wangho trực tiếp xin tha: "Hyung tha cho em đi, em không biết hát, bây giờ ai chọn bài này, sao không ai hát đi."

Lee Jaewan nói: "Là Sanghyuk chọn đấy."

Han Wangho lập tức cầm lấy đạo cụ trên bàn hoan hô: "Sanghyuk hyung, nhanh lên, bài hát của anh."

Lee Sanghyuk chọn một ca khúc trữ tình tương đối sớm, từ chất lượng MV cũng có thể nhìn ra cảm giác cũ kỹ, anh làm chuyện gì cũng rất chuyên chú, ngay cả ca hát cũng vậy, mỗi một câu đều hợp điệu, nhưng trong cảm xúc toát ra chỉ có gập ghềnh nghiêm túc.

Lee Minhyung bình luận: "Sanghyuk hyung thật sự một chút lãng mạn cũng không có."

Han Wangho nâng má theo âm nền lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng ở phần cao trào phát ra một vài tiếng hưởng ứng, Lee Sanghyuk buông mic trừng cậu, cậu lại vô tội nháy mắt mấy cái: "Nhìn em làm gì, sao anh không nhìn màn hình."

Chờ Lee Sanghyuk hát xong, Lee Jaewan nói: "Hát mãi cũng không có ý nghĩa, chúng ta chơi trò chơi đi."

Trò chơi có thể chơi trong KTV chỉ có vài loại đơn giản, Han Wangho nói cậu kiên quyết không chơi trò mạo hiểm hay thật lòng, các anh cùng một đội người chịu thiệt sẽ là cậu, Lee Jaewan nói chúng ta cũng không phải nhàm chán đến mức hỏi các cậu thi đấu mùa hè, nhưng Han Wangho chính là không phối hợp.

"Mỗi lần đều chơi trò này, ngay cả mấy câu hỏi thường xuyên được hỏi kia cũng không có gì sáng tạo, thật sự rất nhàm chán, tóm lại, em sẽ không chơi."

Kim Haneul đề nghị: "Hay chúng ta chơi một trò chơi mới đi, gần đây nó rất phổ biến trong các chương trình tạp kỹ. Mỗi người trong chúng ta trong căn phòng này thay phiên nhau nói điều gì đó mà mọi người nghĩ rằng chỉ có mình đã làm, những người khác chưa làm. Khi một người nói, những người tham gia còn lại nếu không làm thì hạ một ngón tay, nếu có trải nghiệm tương tự thì chia sẻ kinh nghiệm, không cần hạ ngón tay; người đầu tiên bị hạ cả năm ngón tay sẽ phải bị trừng phạt."

Park Uijin và Lee Jaewan tỏ ra rất nhiệt tình, Han Wangho nói, "Nghe có vẻ rất thú vị, vậy thì chơi một chút đi."

Theo thứ tự rút bài, Lee Sanghyuk là người đầu tiên phát biểu, mọi người cho rằng anh sẽ nói anh có ba chức vô địch thế giới dễ dàng đánh bại tất cả mọi người tại hiện trường, kết quả anh nói: "Tôi đã ăn qua bông cải xanh sống."

Nhưng cho dù là như vậy, cũng vẫn làm cho tất cả mọi người ở đây hạ một ngón tay xuống, Lee Jaewan oán giận nói: "Tớ nói này Sanghyuk, cậu có thể nói chút chuyện kích thích không? Ví dụ như thật ra cậu đang lén lút yêu đương gì gì đó, ngoại trừ cậu, không ai tò mò bông cải xanh có mùi vị thế nào đâu."

Người thứ hai phát biểu chính là Bae Junsik, hắn thuận miệng nói: "Tôi có bạn gái." Những người khác nhìn nhau, lại miễn cưỡng hạ một ngón tay xuống.

Người thứ ba phát biểu là Kim Haneul, cậu ta nói: "Tôi chưa từng yêu đương." Ngoại trừ Bae Junsik, những người còn lại không hề hạ ngón tay.

Park Uijin nói: "Không phải chúng ta những người đang ngồi rõ ràng vẫn còn độc thân sao?"

Kim Haneul phản bác: "Độc thân không có nghĩa là chưa từng nói chuyện yêu đương, em luôn cảm thấy Wangho không giống người chưa từng nói chuyện yêu đương."

Han Wangho cười cười: "Nhưng thật sự không có, cậu có thể tùy tiện đi hỏi thăm."

Lee Jaewan, người thứ tư nói, "Tôi chưa bao giờ leo núi."

Những người khác đều có một biểu cảm, anh thật sự là người Hàn Quốc sao, nhưng vẫn chỉ có thể hạ xuống một ngón tay.

Người thứ năm phát biểu là Han Wangho, cậu nói: "Tôi đã thi đấu ở LPL." Tuyển thủ LCK sang LPL thi đấu thì có rất nhiều, nhưng ngồi đây xác thực thì chỉ có một người là Han Wangho.

Lúc này, mỗi người chỉ còn lại một ngón tay.
Park Uijin sử dụng đòn sát thủ, hắn nói: "Nụ hôn đầu của tôi vẫn còn."

Bae Junsik hạ xuống một ngón tay cuối cùng, cũng châm chọc: "Tuy rằng cậu thắng, nhưng nghe rất đáng thương."

Nhưng điều khiến những người khác kinh ngạc chính là Han Wangho và Lee Sanghyuk cũng hạ xuống một ngón tay cuối cùng.

Park Uijin trợn tròn mắt: "Hai người các cậu xảy ra chuyện gì vậy, vừa rồi không phải còn chưa có bạn gái, cũng chưa từng yêu đương sao? Thế sao nụ hôn đầu lại không còn?"

Lee Jaewan ha hả cười to: "Có khi hôm nào uống nhiều, bọn họ ôm đối phương gặm cũng nên."

Kim Haneul đột nhiên nói: "Vừa mới thử tưởng tượng một chút, dường như em cũng thấy bình thường."

Han Wangho vỗ cậu ta một cái: "Cậu có thể nghĩ tốt một chút không. Chính là khi còn bé bởi vì bộ dạng quá đáng yêu, bị bạn nhỏ ở trường học hôn thôi."

Bae Junsik à một tiếng: "Cái này không thể gọi là nụ hôn đầu được, Sanghyuk thì sao, đừng nói những lời kỳ lạ đó, nếu không hai người sẽ bị trừng phạt cùng với tôi đấy."

Lee Sanghyuk nhỏ giọng nói: "Dưới tình huống không phòng bị, bị hôn."

Han Wangho không được tự nhiên vuốt tóc, lại đẩy cánh tay Kim Haneul: "Nhanh bắt đầu vòng tiếp theo đi, chúng ta rút bài thôi."

So với vòng thứ nhất mọi người thật sự là vì thắng, vòng thứ hai trả lời đều thiên về thăm dò chuyện riêng tư của những người khác, hơn nữa hình phạt cuối cùng cũng bị đổi thành người thua phải thành thật trả lời một vấn đề mà mỗi người đặt ra.

Park Uijin bắt đầu tự vạch trần vết sẹo của mình: "Lời tỏ tình của tôi đã bị từ chối", tất cả những người còn lại đều hạ ngón tay, trừ Lee Sanghyuk.

Lần này Bae Junsik cũng không bình tĩnh: "Không phải chứ, Sanghyuk à, hai năm chúng tớ không ở đây, rốt cuộc cậu đã trải qua những vậy m? Nụ hôn đầu không còn? Tỏ tình thì còn bị từ chối?"

Lee Sanghyuk nhìn về phía Han Wangho: "Wangho à, cậu ấy nói là thật sao?"

Nụ cười thể diện của Han Wangho cũng nhanh không duy trì được: "Không phải là không thể nói dối, Sanghyuk hyung cũng sẽ không nói dối, cho nên hẳn là thật rồi."

Cậu không biết người Lee Sanghyuk nói là ai, điều duy nhất cậu có thể xác nhận là không phải nói về mình.

Mà cậu không được tự nhiên, ở trong mắt Lee Sanghyuk lại là một lần trốn tránh.

Lòng bát quái của Kim Haneul đã không kiềm chế được nữa: "Sanghyuk hyung, em thật sự rất hy vọng anh thua ván này, rốt cuộc anh bị ai từ chối vậy?"

Nhưng người tâm tình phức tạp nhất chính là Lee Jaewan.

Lee Jaewan nhớ rõ, đó là một buổi tối bình thường trong LCK mùa hè 2017, bởi vì giải đấu không quá thuận lợi, tâm tình mọi người đều tương đối áp lực, ngay cả bầu không khí trong phòng huấn luyện cũng trở nên trầm trọng. Han Wangho liên tục gục xuống mấy lần, mắng rồi đi ra ngoài, nói là muốn hít thở không khí rồi về, mấy phút sau Lee Sanghyuk bình tĩnh kết thúc một ván đấu, cũng đi theo ra cửa.

Lee Jaewan hỏi Bae Junsik: "Sao ngay cả Sanghyuk cũng không yêu LOL nữa, trò chơi rác rưởi này sẽ không thật sự đóng cửa đấy chứ."

Bae Junsik cảm xúc càng tệ hơn một chút, ngay cả tâm tư đùa giỡn với hắn cũng không có: "Sao cứ thua mãi vậy, thật không biết là đồng đội trong trận không được, hay là gần đây tớ quá kém cỏi."

Nghe hắn nói như vậy, tâm tư nói đùa của Lee Jaewan cũng không còn, đành phải vỗ vỗ hắn: "Junsik à, không cần áp lực lớn như vậy, trạng thái đội rất nhanh sẽ điều chỉnh trở lại."

Trong phòng huấn luyện nhất thời chỉ còn lại tiếng bàn phím liên tiếp, gõ đến tâm tình Lee Jaewan cũng phiền muộn: "Tớ cũng muốn ra ngoài hít thở một hơi không khí trong lành."

Hắn bình thường đều là đi ra bên ngoài lên sô pha nằm, nhưng hôm nay không biết làm sao, có lẽ là vừa rồi Han Wangho cùng Lee Sanghyuk một trước một sau đi ra cửa dẫn đến cho hắn một chỉ dẫn sai lầm, hắn từ bỏ thói quen nghỉ ngơi trước đây, cũng đi lên tầng thượng bỏ hoang trên tầng hai.

Khóa cửa sân thượng bị hỏng đã lâu, vẫn luôn không có ai sửa lại, dù sao cũng chỉ có vài chiếc ghế bị hỏng, khi hắn mở cửa ra một chút, hơi nóng giữa hè đập vào mặt, chặn hắn một hơi thiếu chút nữa thở không nổi. Hắn bắt đầu nghi ngờ mình bị ma xui quỷ khiến tới nơi này làm gì, ở dưới lầu bật điều hòa không phải rất tốt sao? Khi hắn chuẩn bị quay người xuống tầng, có một tiếng động từ sân thượng, dường như có ai đó đang ở bên trong.

Ôm một chút tâm tư hoài nghi lại đẩy cửa ra một chút, vì thế hắn nhìn thấy ở bên kia sân thượng, đồng đội quen thuộc của hắn Lee Sanghyuk mặc đồng phục giống như hắn đang ôm hôn khó phân thắng bại với một vị đồng đội khác của hắn Han Wangho.

Bọn họ rõ ràng đã từng ở bên nhau, đối tượng Lee Sanghyuk tỏ tình thất bại lại không phải Wangho?

Trò chơi tiếp tục, Bae Junsik nói có thời điểm hắn nặng nhất vượt qua 90 cân, ngoại trừ Lee Jaewan tất cả mọi người đều hạ ngón tay xuống, Lee Jaewan nói năm nay số người xem trực tiếp cao nhất trong phòng hắn vượt qua 20.000, vì có thêm vòng loại, lại là ngoại trừ hắn tất cả đều hạ ngón tay xuống.

Park Uijin suy nghĩ một chút lợi dụng sơ hở, nói hắn đã chơi 5000 trận đánh hạng, những người khác đang ngồi cũng không phải đánh đơn chỉ có thể khinh bỉ hạ ngón tay xuống.

Han Wangho, Kim Haneul, Bae Junsik, Park Uijin đều chỉ còn lại có một ngón tay, người thứ năm lên tiếng chính là Han Wangho, cậu ôm một chút chờ mong cuối cùng nói: "Trong những vấn đề vừa mới trả lời, có một người nói dối."

Nhưng Lee Sanghyuk không chút do dự hạ xuống một ngón tay, cuối cùng người thua không phải Han Wangho, cũng không phải Lee Sanghyuk.

Tui chính thức sủi nha mấy bồ 😂.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro