Phản quy tắc 01
Tiêu Chiến là khách quen của Pub53, hay nói cách khác, một phần lý do khiến Pub53 nổi tiếng trong cộng đồng gay ở Bắc Âu là nhờ anh ấy.
Các công của giới gay Châu Âu nổi tiếng với khả năng giường chiếu, trong đó những anh chàng Bắc Âu là được yêu thích nhất, các tiểu thụ trong giới từ trước đến nay luôn đổ xô tìm đến những chàng công mang dòng máu Viking này, vai rộng eo hẹp, còn rất thông minh.
Đương nhiên, giới Gay không bao giờ thiếu thụ, tiểu thụ của Ý giỏi nhất là kỹ năng rên la trên giường, tiểu thụ của Pháp sẽ mập mờ nhất, tiểu thụ Bồ Đào Nha thì giỏi uốn éo lắc lư nhất... Tóm lại, mỗi nơi đều có đặc điểm riêng, trong khi tiểu thụ Bắc Âu không hoàn toàn chiếm ưu thế.
Dường như những người sống ở xứ lạnh trong một thời gian dài không biết làm thế nào để giữ ấm nếu rời xa rượu.
Pub53, một Gay bar ở Copenhagen, Đan Mạch, ngày thường rất thưa thớt khách, nhưng cứ đến thứ Bảy và Chủ nhật lượng khách sẽ tăng lên đáng kể.
Hai ngày cuối tuần là những ngày náo nhiệt nhất của Pub53, tất cả đồ uống trong bar đều được đổi thành tự phục vụ, nhân viên phục vụ sẽ được phân công ngồi ở từng bàn, họ không làm gì khác ngoài việc trò chuyện với khách để khuấy động bầu không khí.
Nhân viên phục vụ ở đây đều là những món ăn cao cấp của giới gay, cao có, nhỏ nhắn có, tròn trịa có.., công thụ đều có, giống như những thanh niên chất lượng cao nhất Bắc Âu đều được tuyển vào đây.
Với sự hiện diện của Pub53, vòng tròn gay của năm quốc gia Bắc Âu dường như mở ra một cuộc vui kép về tinh thần và thể chất vào mỗi Chủ nhật, dưới tác dụng của rượu, mọi người trò chuyện về chuyện trên giường là rất bình thường.
Các quốc gia Bắc Âu phát triển cao, bình thường các phong tục dân gian đã rất cởi mở, huống chi là trong một không khí nồng nặc mùi rượu, các thanh niên véo mông nhau trước mặt mọi người cũng là chuyện thường, nếu may măn sẽ gặp được tiểu thụ đang gấp chờ khai phá, nói không chừng bọn họ sẽ chủ động cởi quần, lộ ra cánh mông trắng nõn để những người xung quanh thay phiên nhau chụp ảnh.
Tiêu Chiến sẽ đến Pub53 vào đúng 9 giờ tối Chủ nhật hàng tuần, anh không thích nói chuyện, mỗi lần đều ngồi xuống ở góc cao nhất quầy bar, một mình uống hai ly whisky.
Anh sinh ra rất đẹp, lại mang một gương mặt châu Á hiếm thấy, tự nhiên sẽ hấp dẫn không ít người chú ý, những kẻ Bắc Âu to lớn sẽ thừa dịp rượu đến tìm đến anh bắt chuyện, chỉ tiếc cả đám đều đành phải vừa thất vọng vừa xấu hổ mà quay về.
Tiêu Chiến nói: "Không có thời gian để tiếp rượu, không thiếu bạn giường, không quan hệ tình dục."
Anh không nói dối, anh thừa nhận ánh mắt mình kén chọn, liên tục mấy tuần anh vẫn chưa gặp được người hợp nhãn.
Tiêu Chiến làm việc cho một công ty phát triển game ở Stockholm, Thụy Điển, áp lực ngày thường không quá cao, trừ khi đang trong dự án. Cuộc sống ở đây quá nhàm chán. Anh là gay, đôi khi cần buông thả bản thân nhưng anh không muốn gặp người quen ở Thụy Điển, nên đành đến nước láng giềng Đan Mạch vào Pub53 mỗi tuần chỉ để uống hai ly rượu.
Anh đến hoàn toàn để mua vui, với tư cách là một khán giả.
Tiêu Chiến càng từ chối, đàn ông càng muốn chinh phục anh, để rồi tràn trề thất vọng mà trở về, thậm chí có kẻ say mượn rượu đụng chạm với anh. Tiêu Chiến cũng không dễ bị bắt nạt, trong một lần bực bội vì bị quấy rối, anh trực tiếp đem ly rượu whisky đầy ném lên mặt bàn, sau đó cầm một góc mảnh vỡ thủy tinh hung hăng rạch một đường lên cánh tay đối phương.
Máu tươi theo cánh tay tuôn ra ngoài, trong quán bar kinh hô một mảnh.
Ở Bắc Âu, đây không phải là chuyện nhỏ, nếu đối phương kiện, anh sẽ phải đối diện với một vụ kiện.
Tuy nhiên, Tiêu Chiến không hề đổi sắc, dưới sự trách cứ thẹn quá hóa giận của đối phương, anh bình tĩnh giơ tay lên, chỉ vào camera giám sát ở góc trên bên trái quầy bar, nói: "Tùy mày, xem ai là người quấy rối tình dục tao trước, tao làm mày bị thương cũng chỉ vì tự vệ."
Một câu nói, đủ để cho đối phương khiếp sợ.
Quấy rối tình dục... Mấy từ này ở Bắc Âu, không kém tội giết người là bao.
Sau một hồi ầm ĩ, không ai dám động tay động chân với anh nữa, đám đông giải tán, trở về với những lời tán tỉnh vốn có của nơi này, lôi kéo, ôm ôm ấp ấp. Tiêu Chiến cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Chưa từng nghĩ tới, tất cả những việc vừa xảy ra đều được một người đàn ông ở trong góc tối thu hết vào mắt, người nọ xem xong màn kịch lớn này, trong đôi mắt lạnh lùng của hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Mời."
Theo giọng nam lạnh lùng vang lên bên tai, một ly whisky mới được đẩy tới trước mặt Tiêu Chiến.
Người đến nói tiếng Trung Quốc, ngồi bên trái anh, Tiêu Chiến thậm chí còn không cho người nọ một ánh mắt, chỉ nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt vài giây, sau đó phát ra một tiếng cười khinh thường:
"Vừa mới thu dọn một người, còn tưởng có thể yên tĩnh một chút, lại tới một người không thức thời."
Người nọ tựa hồ đã sớm nghĩ đến anh sẽ nói như vậy, không hề khó chịu, hai ngón tay đan vào nhau, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào thành ly rượu, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước:
"Đây là Balvenie Single Barrel, có đá, nó còn ngon hơn ly anh vừa uống."
Tiêu Chiến sửng sốt, anh tới Pub53 đã một thời gian, mỗi lần đều gọi cùng một loại rượu, anh không am hiểu về rượu, mỗi lần uống đều nhíu mày như đang uống thuốc đắng. Nghe ý tứ trong lời nói của người bên cạnh, có lẽ là đã quan sát anh từ lâu.
Cuối cùng anh quay đầu, cho người nọ một ánh nhìn.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác, gương mặt trong trẻo lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, cằm nhẵn nhụi, ánh đèn trên nóc quầy bar chiếu lên gương mặt hắn, hàng mi rủ xuống đổ bóng lên gương mặt.
Khoảng cách không tính là xa, người nọ rõ ràng không nhìn anh, nhưng Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy trong lòng như có lửa đốt.
"Cậu có biết ở nước ngoài, nếu cậu không hỏi rõ tôi có phải là người Trung Quốc hay không đã tùy tiện nói tiếng Trung với tôi là rất bất lịch sự không."
Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày, nhếch khóe miệng, giơ tay uống một ngụm rượu, khẽ đáp: "Phần mềm trò chuyện mà anh thường dùng là WeChat, mạng xã hội là Weibo, chữ hiển thị trên điện thoại là tiếng Trung giản thể, quan trọng nhất chính là, tay trái anh đeo một sợi dây màu đỏ... Những điều này không đủ để tôi chắc chắn rằng anh là người Trung Quốc sao?"
Tiêu Chiến ngẩn ra.
Vương Nhất Bác cũng không quan tâm anh nghĩ như thế nào, chỉ bình thản cầm ly rượu trực tiếp đưa tới trước mắt anh, nói: "Để lâu mùi vị sẽ không còn ngon, không bỏ thuốc đâu, anh yên tâm."
Trong ánh mắt nhìn nhau, Tiêu Chiến chần chờ vài giây mới nhận lấy ly rượu kia.
Đây là lần đầu tiên anh uống rượu người khác mời ở Pub53, hành vi này rất nguy hiểm, trong lòng anh biết rất rõ, nhưng vẫn nhận lấy như ma xui quỷ khiến, uống xuống, đầu tiên là lạnh, sau đó cảm thấy một luồng hơi cay xè trong lồng ngực.
"Những người đến gần tôi đều nói như vậy." Tiêu Chiến nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, chậm rãi nói, "Ai đưa rượu cho tôi cũng đều nói không bỏ thuốc, nhưng sự thật ly nào cũng bị đánh thuốc mê, lượng thuốc cũng đủ để tôi cùng bọn họ giày vò cả đêm."
"Vậy anh có cảm thấy ly rượu này có đánh thuốc anh không?"
"Không thành vấn đề." Tiêu Chiến cười khẽ, lại uống thêm hai ngụm, thản nhiên trả lời: "Nếu có thì tôi đành nhận thua, còn chưa thì coi như tôi mạng tốt."
"Vậy thì tối nay tôi thua rồi." Vương Nhất Bác giơ tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ rót rượu cho Tiêu Chiến, sau đó hắn nói: "Uống thoải mái, tôi không có hứng thú với mấy trò bẩn đó."
Tiêu Chiến sửng sốt, thật ra khi anh nhận lấy ly rượu này, cũng đã chuẩn bị tinh thần đêm nay sẽ bị người trước mắt này mang đi, nhưng lúc này một ly rượu đã uống cạn nhưng thân thể anh vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Say rượu là chuyện bình thường, người bên cạnh không lừa gạt anh.
Nếu như không phải muốn lên giường cùng anh, chẳng lẽ ly rượu này chỉ đơn thuần là cùng anh nói chuyện? Tiêu Chiến cảm thấy rất thú vị, anh vốn tưởng rằng ở Pub53 này, mọi người chỉ để ý đến những câu chuyện trên giường mà thôi.
"Cậu quan sát tôi bao lâu rồi?" Anh hỏi.
"13 tuần." Vương Nhất Bác thành thật trả lời.
Tiêu Chiến rũ mắt xuống, trong lòng âm thầm tính toán, 13 tuần... Tức là hơn ba tháng, hơn ba tháng, người đàn ông này gần như đã theo dõi anh từ ngày đầu tiên anh bước vào Pub53.
"Nếu không phải muốn làm tình với tôi, vậy cậu muốn gì, đơn thuần muốn nói chuyện với tôi?"
"Tôi nói không muốn làm tình với anh khi nào?"
Vương Nhất Bác nhìn về phía anh, khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười nhìn như lơ đãng mang theo vài phần thích thú nhưng lại không mất chừng mực. Giọng nói của hắn vẫn thanh đạm như trước, chậm rãi nói:
"Tôi chỉ nói tôi sẽ không dùng mấy trò bẩn kia, tôi muốn anh tự nguyện, chủ động, làm theo tôi."
Không hề vòng vo, Vương Nhất Bác nói vừa rõ ràng vừa ngắn gọn truyền tải thông điệp cho Tiêu Chiến ba vấn đề:
1. Hắn muốn ngủ với Tiêu Chiến.
2. Hắn là 1, là người ở trên.
3. Hắn là một người cực kỳ tự tin, thậm chí một chút kiêu ngạo.
Tiêu Chiến nhẩm lại lời nói của Vương Nhất Bác, đột nhiên mỉm cười.
"Lên giường... Tại sao tôi phải lên giường với cậu?"
Anh ngửa đầu, uống cạn ly Balvenie thứ hai, sau đó đứng lên, nghiêng người về phía trước, dùng một loại tư thế cực kỳ mập mờ, gần như dán vào bên tai Vương Nhất Bác nói:
"Cậu đúng là đẹp trai, nhưng với tôi, cậu còn chưa đủ tư cách."
Hơi thở đều đều phả vào tai Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nói xong liền muốn rời khỏi quán bar, trước khi đi nhẹ nhàng để lại một câu:
"Cảm ơn vì rượu tối nay."
Không ngờ, chân vừa bước ra, cổ tay lại bị người từ phía sau túm lấy, còn chưa đợi anh kịp phản ứng thì đã bị hắn ôm eo, ép sát vào quầy bar.
Thân thể dán sát vào thân thể, không nhúc nhích được.
Cũng may tất cả mọi người trong quán bar đều say và bận rộn với chuyện của mình, không ai chú ý đến hai người trong góc.
"Cậu làm gì vậy?"
Tiêu Chiến theo bản năng nhíu mày, hạ giọng, ngữ khí không vui.
"Tôi có đủ tư cách hay không, anh thử xem mới biết."
Giọng nói của Vương Nhất Bác trầm thấp, lời nói lãng đãng lại thêm chút tình thú, Tiêu Chiến vốn không có ý định giằng co nên cố gắng từ chối, nhưng sức lực của Vương Nhất Bác rất lớn, anh bị đè ép ở mép quầy bar, tránh không thoát.
"Cậu buông tôi ra, nếu không ——"
"Nếu không thì sao?" Vương Nhất Bác thấp giọng cười khẽ, lúc nói chuyện thì giọng nói vang lên tiếng ong ong rung động, "Nếu không sẽ kiện tôi tội quấy rối tình dục sao? Chiêu này chỉ có thể dọa tên ngu đó, đối với tôi vô dụng."
Vương Nhất Bác nhướng mày, ngón tay áp vào đôi môi căng mọng của anh, ngón cái vuốt ve cánh môi.
Vốn đó chỉ là một hành động quá khích, nhưng trong đôi mắt trong veo và hơi thở rối loạn của Tiêu Chiến, nó lại có vẻ rất gợi tình, nếu Vương Nhất Bác không phải là trai thẳng, đổi lại là bất kỳ một tiểu công nào khác, có lẽ Tiêu Chiến sẽ bị kéo đến nhà vệ sinh làm một trận.
"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Tiêu Chiến có hơi khó chịu.
"Tôi đã nói rồi, tôi muốn lên giường với anh, làm anh."
Vương Nhất Bác sắc mặt lạnh nhạt, những lời này được hắn nói ra cũng không giống bọn lưu manh. Hắn tiếp tục nói với Tiêu Chiến:
"Nhưng anh không cần lo lắng, tôi đối với anh không có hứng thú, cũng sẽ không nói chuyện tình cảm với anh, giữa chúng ta chỉ là lên giường, làm tình, chia tiền, quan hệ hợp tác, tuyệt đối không dây dưa."
Tiêu Chiến có chút bối rối, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ngây thơ, anh cùng người đàn ông xa lạ rất gần, trong lúc nói chuyện có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, bàn tay to của người nọ ôm eo anh, cánh tay có lực cách áo sơ mi mỏng manh truyền đến nhiệt độ.
Nói không có cảm giác, là giả.
"Chia tiền... Hợp tác... Ý cậu là sao?" Anh hỏi.
Vương Nhất Bác không trực tiếp trả lời anh, mà yên lặng nhìn anh trong chốc lát, một lúc lâu sau, lại hơi cúi đầu, kề sát anh hơn một chút.
Tiêu Chiến bị hoảng sợ, cho rằng người đối diện muốn cưỡng hôn mình, theo bản năng rụt cổ ngửa ra sau, chưa từng nghĩ Vương Nhất Bác lại theo thắt lưng anh trượt lên trên, siết chặt gáy anh.
Anh vô lực tránh thoát, lui không thể lui, chỉ có thể khẽ cau mày, hơi nghiêng đầu sang một bên.
Anh rõ ràng cảm nhận được người đàn ông đang dán sát vào mình, hơi thở đều rơi vào cổ, khiến anh tê dại, ngứa ngáy.
Cũng may Vương Nhất Bác không tiến thêm một bước, giằng co vài giây, sau đó cúi đầu cười khẽ ở cổ Tiêu Chiến, cổ họng rung lên khoan khái, dưới tiếng người huyên náo của quán bar cùng ánh đèn vàng sậm có vẻ quyến rũ lại mập mờ.
Giống như đang trêu chọc anh.
Tiêu Chiến bị làm cho cả người không được tự nhiên, nhíu mày, hơi tức giận. Vương Nhất Bác cũng thức thời, đúng lúc kéo ra một chút khoảng cách, nhưng nhìn Tiêu Chiến vừa thẹn vừa xấu hổ thần thái không được tự nhiên, khóe miệng vừa hạ xuống lại nhếch lên.
"Tôi muốn tạo một tài khoản video cặp đôi, nội dung chính để đăng một số video sex, thời gian hai năm, đã tìm đối tác mấy tháng nay, anh là thích hợp nhất." Vương Nhất Bác nói nhẹ nhàng.
"Video sex... Cậu bảo tôi đóng phim khiêu dâm?" Lúc này Tiêu Chiến thật sự tức giận, dùng sức đẩy người đàn ông trước mặt ra, bình tĩnh đáp: "Nếu muốn nổi điên thì đi tìm người khác mà phát, tôi không rảnh để bồi cậu."
"Cũng có thể nói là phim khiêu dâm", Vương Nhất Bác không có ý định giải thích thêm: "Nếu làm tốt, thu nhập rất khả quan."
Lúc này Tiêu Chiến mới thật sự cảm thấy người trước mắt là một Đăng Đồ Tử thời hiện đại, nực cười lại vô lý, giật mình trong chốc lát, anh trả lời: "Tôi không thiếu tiền, càng không cần thêm phần thu nhập này."
"Tôi thiếu." Vương Nhất Bác nói: "Tôi rất cần khoản thu nhập này, nếu như anh có thể hợp tác với tôi, xác suất lớn là có thể giải quyết được nhu cầu cấp bách của tôi."
Tiêu Chiến khẽ cau mày, nhìn thế nào anh cũng không cảm thấy người trước mắt này giống như thiếu tiền, nhưng người nọ cũng không giống đang nói dối.
"Tôi hiểu ý của cậu rồi, cậu muốn tôi và cậu giả là tình nhân quay video khiêu dâm để kiếm tiền, lúc này cậu rất cần tiền, cậu cảm thấy cách này kiếm tiền nhanh hơn đúng không?"
"Đúng."
"Đó là chuyện của cậu, cậu sốt ruột dùng tiền, không liên quan gì đến tôi, tôi không thiếu tiền, càng sẽ không đồng ý lên giường làm tình với cậu."
Nói đến đây, Tiêu Chiến nhìn đám người say khướt trong quán bar phía xa, khinh thường cười nói: "Tôi thấy điều kiện của cậu rất tốt, tìm một người nguyện ý làm tình với cậu rất dễ dàng, người trong Pub53 đủ để cậu chọn."
Nói đến đây, Tiêu Chiến giơ tay chỉ vào đám người: "Người kia, người kia nữa, còn có mấy người kia, chỉ cần cậu mở miệng, tôi nghĩ đêm nay bọn họ đều nguyện ý đi theo cậu. Cậu có thời gian quan sát tôi, còn không bằng nhanh chóng tìm một người thích hợp hơn."
"Anh chính là người thích hợp nhất."
Vương Nhất Bác hơi nghiêng người, hai tay chống lên mép quầy bar, vây Tiêu Chiến trước mặt, nhìn thẳng anh, nhẹ giọng hỏi:
"Vậy anh có muốn đi với tôi đêm nay không?"
Không biết là do khoảng cách quá gần, hay do giọng nói của đối phương quá dịu dàng nhu tình, Tiêu Chiến nhất thời ngây người.
Anh biết, nếu như hai ly rượu anh vừa uống thật sự bị bỏ thuốc thì lúc này anh nhất định không cách nào tự hỏi, cũng không có bất kỳ quyền lựa chọn nào. Mặc dù người đàn ông trước mặt này nói chuyện hoang đường, nhưng quả thật cũng là một quân tử.
"Làm sao cậu biết tôi là người phù hợp nhất? Chỉ vì tôi là người Trung Quốc, nói tiếng Trung như cậu?"
Giọng nói của Tiêu Chiến cũng rất nhẹ, trong giọng nói có chút trêu tức, âm cuối vang lên, câu chữ nối liền nhau, chậm rãi, chọc cho lòng người ngứa ngáy.
"Cậu chọn bạn giường còn muốn sàng lọc ngôn ngữ sao, sao, chẳng lẽ chỉ thích đối phương gọi giường bằng tiếng Trung? Đây là cái quái gì vậy, thật sự tôi chưa từng nghe qua."
Ý cười của Tiêu Chiến càng sâu hơn một chút, đuôi mắt lóe lên ánh sáng giảo hoạt, anh nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác, không né tránh, kiên nhẫn chờ đợi bộ dáng thẹn quá hóa giận của Vương Nhất Bác.
Anh ngược lại muốn nhìn xem người đàn ông tự phụ trước mặt này khi nghe xong những lời của anh, có thể bị xấu hổ đến mức nào.
Nhưng những hình ảnh trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, Vương Nhất Bác vẫn bình tĩnh như trước, chỉ là ánh sáng trong mắt càng sâu hơn khó lường hơn một chút, khiến người ta nhìn không hiểu.
Ánh mắt xuyên thấu khiến Tiêu Chiến cảm thấy mình giống như bị người ta lột trần trong quán bar ồn ào, trần trụi đứng ở chính giữa, tiếp nhận sự dò xét từ trên xuống dưới của người đàn ông đối diện.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy như vậy, hơi xấu hổ, một chút rụt rè, một chút lo lắng, và một chút ... phấn khích.
Anh nuốt nước bọt, yết hầu nhỏ nhắn lăn lên xuống, ánh mắt lại không chịu nhượng bộ, giằng co với Vương Nhất Bác trong ánh mắt đan xen.
Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác nhếch khóe miệng, lại nhanh chóng hạ xuống, giọng nói khàn khàn:
"Tôi đến Pub53 để chọn đối tác, tôi không có hứng thú với đàn ông, chỉ có hai tiêu chí lựa chọn:
1. Ngoại hình ưa nhìn, tốt nhất là không dính người.
2. Đời sống tình dục sạch sẽ, quan hệ đồng giới sạch sẽ.
Sau ba tháng quan sát, anh phù hợp nhất với yêu cầu của tôi.
Về phần anh, nếu đã tới quán bar này, chính là muốn tìm bạn tình lăn giường, anh không muốn duy trì mối quan hệ, cũng không muốn mất thời gian nên muốn tìm một người có cùng quan điểm với anh. Chỉ tiếc ba tháng rồi, tài nguyên chất lượng cao nhất trong giới Bắc Âu anh đều đã gặp qua nhưng anh đều không hài lòng, tôi nói đúng không?"
Tiêu Chiến cẩn thẩn lắng nghe lời của đối phương, từ không nhiều nhưng lượng thông tin lại rất lớn.
Dựa theo ý của người nọ, hắn không thích đàn ông, đến quán bar chỉ là vì tìm một partner cùng nhau quay video sex, nghĩa là hắn chỉ lấy đó kiếm tiền, chứ không phải Gay.
Hắn yêu cầu các mối quan hệ của đối phương phải sạch sẽ, không dính người, nói cách khác hắn hy vọng quan hệ giữa hắn và đối tác chỉ giới hạn trên giường, trong cuộc sống cố gắng không có liên quan, giữ mình trong sạch, không bị các bệnh lây nhiễm qua đường tình dục.
Điều này vừa vặn trùng khớp với quan điểm của Tiêu Chiến, cũng là một mục đích khác mà hắn nói những lời này: Nói cho Tiêu Chiến biết, hai người họ là thích hợp nhất cho nhau.
Thật là hiểu rõ lòng người, nếu không phải Tiêu Chiến từng trải trong xã hội nhiều năm, thật dễ dàng bị người đàn ông này lừa gạt.
Anh lấy lại tinh thần, trả lời: "Cậu nói không sai, mỗi tuần tôi đều đến quán bar này, đích thật là vì tìm người lên giường làm tình với tôi, nhưng chuyện này có quan hệ gì với cậu, tôi chướng mắt những người đó, đồng nghĩa tôi cũng chướng mắt cậu."
Vương Nhất Bác rũ mắt cười khẽ, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như trước, hắn mở miệng, giọng điệu mờ nhạt, hỏi: "Vậy xin hỏi tôi khiến anh chướng mắt ở điểm nào?"
"Điểm nào cũng chướng mắt."
"Thật là..." Vương Nhất Bác cười khẽ: "Nhưng tôi cảm thấy, tôi vẫn có thể đáp ứng kỳ vọng của anh muốn tìm một 'bạn tình trên giường'."
Khoảng cách quá gần, Tiêu Chiến cảm thấy hai má đang nóng lên, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh:
"Cậu... Cậu nói nhảm gì vậy?"
"Tôi nói, nếu anh muốn tìm một người có thể làm được việc đó tốt thì tôi có thể đáp ứng yêu cầu của anh."
Vương Nhất Bác chậm rãi nói xong, từ trong áo vest lấy ra một tấm danh thiếp, đưa đến trước mắt Tiêu Chiến:
"Cho anh một tuần để suy nghĩ, nếu đã nghĩ rõ thì gọi theo số trên đây."
Tiêu Chiến không nhận, Vương Nhất Bác liền kéo dài khoảng cách với anh, cứng rắn nhét vào trong tay anh, sau đó hắn không dừng lại nữa mà rời đi trước, để lại một mình Tiêu Chiến trong góc hẹp của quầy bar, nhìn theo bóng lưng biến mất ở cửa mà xuất thần.
Đêm mùa đông ở Copenhagen, trời mưa và lạnh.
Tiêu Chiến từ Pub53 đi ra, đẩy cánh cửa nặng nề ra, trước mặt bị gió lạnh thấu xương rót vào lòng. Bên ngoài quán bar đã sớm không còn bóng dáng người đàn ông lạ mặt kia, anh đợi một hồi lâu mới bắt được một chiếc taxi đang thay ca.
Anh ở khách sạn Marriott mới mở bên ngoài thành phố Copenhagen, đường càng đi càng tối, anh ngồi ở ghế sau xe ngây người, một lúc lâu sau, anh lấy danh thiếp của người đàn ông kia nhét cho anh ra xem, mượn ánh đèn đường yếu ớt ngoài cửa sổ xe nhìn rõ tên người nọ:
"Vương Nhất Bác."
Tiêu Chiến khẽ đọc ba chữ này, đây nghiễm nhiên là một tấm danh thiếp công việc, tên, số điện thoại, chức danh, địa chỉ email đều được liệt kê rõ ràng, nếu không đoán sai, nếu đã đưa tấm danh thiếp này, có nghĩa là Vương Nhất Bác không có ý định giấu anh những thông tin cá nhân này.
Ngược lại hắn là một người thẳng thắn, tuy rằng lời nói vừa lộ liễu vừa không chừng mực nhưng ít nhất trước mắt xem ra hắn không phải dạng lừa tiền hay lừa tình gì.
Công ty Trò chơi Bella, Trưởng dự án... Tiêu Chiến nhìn chữ trên danh thiếp, khẽ ngẩn ra. Anh đang vẽ tranh gốc cho một công ty trò chơi ở Thụy Điển, Vương Nhất Bác thực hiện các dự án độc lập trong một công ty trò chơi ở Đan Mạch, cũng được coi là đồng nghiệp.
Bella, vòng tròn Bắc Âu lớn như vậy, anh đương nhiên đã nghe nói về việc công ty Bella vì vận hành khó khăn, lãnh đạo dự định rút toàn bộ nhóm dự án cốt lõi.
Chẳng lẽ Vương Nhất Bác chính là Trưởng Dự án phụ trách tổ dự án này? Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến lập tức hiểu được vì sao người đàn ông này thoạt nhìn không thiếu tiền nhưng rất sốt ruột dùng tiền.
Công ty không có tiền hỗ trợ dự án vận hành, Vương Nhất Bác luyến tiếc tâm huyết mấy năm sắp đổ sông, vì vậy hắn muốn mang theo các thành viên tự mình làm dự án. Nhưng làm game cần rất nhiều chi phí, trong lúc nhất thời làm sao có thể gom được nhiều tiền như vậy, vì thế hắn liền nghĩ ra biện pháp đơn giản nhất, nhanh nhất: tạo tài khoản bán phim khiêu dâm cá nhân để kiếm tiền...
Tiêu Chiến cũng từng nghe nói một số blogger lớn trong giới gay dựa vào con đường này kiếm tiền, nhưng điều này cũng cần phải vận hành, cần thiên thời địa lợi nhân hòa, càng cần... kỹ năng trên giường tốt, rên dễ nghe, ngoại hình đẹp mắt,....
Cho nên Vương Nhất Bác đã chọn anh.
Ồ... Nếu nghĩ như vậy, tất cả đều hợp lý.
"Tên điên."
Anh cúi đầu lẩm bẩm, gấp tấm danh thiếp lại làm hai nắm trong tay chơi đùa.
Đêm Copenhagen rất yên tĩnh, trên đường không có xe, một đường đèn xanh đến khách sạn, lúc xuống xe, Tiêu Chiến giơ tay ném tấm danh thiếp kia vào thùng rác ở đại sảnh tầng một của khách sạn, nhưng thiên ý trêu người, anh ném không chuẩn, tấm danh thiếp trúng vào mép thùng rác, ngược lại rơi xuống đất.
Bất đắc dĩ, anh dừng bước lại, thở dài, cúi người xuống nhặt, nhưng lúc này đây lại dừng tay khi tấm danh thiếp sắp ném vào miệng thùng rác.
Quên đi, danh thiếp giữ lại thì giữ lại, video khiêu dâm khẳng định anh sẽ không quay, nhưng Vương Nhất Bác có vẻ là một người đáng tin cậy, dù sao cũng là đồng nghiệp, giữ lại danh thiếp nói không chừng ngày sau có ích.
Nghĩ như vậy, anh tiện tay nhét tấm danh thiếp bị xếp thành hình vuông vào túi áo vest.
Như thường lệ, anh chỉ ở Copenhagen một đêm, ngày hôm sau bay trở lại Thụy Điển để làm việc, máy bay hạ cánh lúc 8 giờ, anh vẫn kịp bữa ăn sáng miễn phí lúc 9 giờ của công ty.
Cuộc sống vẫn như thường lệ, Tiêu Chiến thậm chí không còn nhớ đến chuyện hoang đường xảy ra ở Pub53. Việc ở công ty có chút bận rộn, liên tục hai tuần anh không có thời gian đi Đan Mạch, ngày ngày đối mặt với mấy chữ số, cột sống cổ đau nhức khó chịu.
Công việc cường độ cao khiến anh hoàn toàn rời xa đời sống tình cảm, ngay cả một cuộc gặp mặt mờ ám cũng không thể diễn ra, nhưng cuộc sống nhàm chán này lại truyền đến tin xấu, ứng với sự phát triển của thị trường, toàn bộ khung dự án đều cần phải thay đổi, điều này có nghĩa là tất cả thành quả mấy tuần nay của anh đều bị hủy bỏ vào lúc này.
Tiêu Chiến tức giận đến mức muốn trực tiếp xin nghỉ phép năm, nhưng anh vẫn không đành lòng để đồng nghiệp một mình chiến đấu, cuối cùng chỉ có thể tiếp tục vùi đầu làm việc.
Thẳng đến hơn nửa tháng, tiệm giặt khô anh hay gửi đồ giặt đột nhiên gửi cho anh một email, nói trong bộ vest lần này anh đưa tới có kẹp một tấm danh thiếp đã gấp lại, tiệm giặt khô sợ tấm danh thiếp này anh rất quan trọng đối với anh nên nhắn anh khi nào rảnh thì ghé lấy.
Lúc này Tiêu Chiến mới nhớ tới Vương Nhất Bác dưới ánh đèn mờ ảo của Pub53.
Vĩ độ cao, gần vòng cực, mùa đông Bắc Âu thực sự rất lạnh.
Có lẽ bởi vì cuộc sống quá nhàm chán, có lẽ bởi vì áp lực công việc quá lớn, hoặc có lẽ bởi vì trong thời tiết lạnh giá mọi người sẽ luôn vô thức tìm kiếm một vòng tay ấm áp ... Tiêu Chiến đột nhiên rất muốn nhìn lại gương mặt lạnh lùng của Vương Nhất Bác.
Đi bộ trên đường phố lạnh lẽo của Stockholm, anh nắm chặt tấm danh thiếp đầy nếp gấp.
Lúc Vương Nhất Bác nhận được điện thoại đã rất muộn, Đan Mạch còn đang gió mạnh, gió ngoài cửa sổ tranh nhau rít lên, đập vào kính, giống như sắp hất tung cả nóc nhà.
Hắn vừa tắm rửa xong đi ra, trên người còn dính nước, vừa dùng khăn tắm lau tóc còn hơi ướt, vừa nhận cuộc gọi từ số lạ.
Trong điện thoại, giọng của Vương Nhất Bác rất trầm khàn: "Alo."
Đầu dây bên kia không lập tức trả lời, sau vài giây im lặng, Vương Nhất Bác đang định hỏi là ai, liền nghe thấy một giọng nói ngái ngủ chậm rãi truyền đến, người nọ không nói 'Alo', cũng không giới thiệu mình là ai, chỉ nói hai từ:
"Làm không?"
Vương Nhất Bác dừng lau tóc, hắn biết người gọi tới là người đàn ông hắn đã chọn ở Pub53.
Sửng sốt một lúc lâu, hắn mới lấy lại tinh thần, mở miệng hỏi: "Anh đang ở đâu?"
"Thụy Điển." Giọng nói của Tiêu Chiến rất nhẹ, giống như sợ quấy nhiễu sự yên tĩnh của đêm, anh hỏi, "Còn cậu, ở Copenhagen à?"
"Ừm."
"Vậy... Cậu đến gặp tôi, hay tôi sẽ đến tìm cậu?"
Vương Nhất Bác rũ mắt, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Cuối tuần anh rảnh không?"
"Có thể bận, nhưng... luôn có thời gian để ngủ."
"OK, cuối tuần tôi đến gặp anh."
Vương Nhất Bác đến bên cửa sổ, tiếp tục dùng khăn tắm màu xám lau tóc, gió bên ngoài thổi càng lúc càng lớn, cành cây trơ trọi lung lay theo từng hồi gió mạnh.
Một lúc sau, hắn hỏi: "... Anh đã cân nhắc chưa?"
"Còn chưa," Tiêu Chiến thành thật trả lời: "Nếu như tôi không đồng ý hợp tác với cậu thì không thể lên giường với cậu sao?"
"Không thể, tôi đã nói rồi, tôi không thích đàn ông."
"Cậu có từng nghĩ tới, có rất nhiều người muốn tôi nhưng không phải ai cũng có cơ hội."
"Vậy anh cũng nên suy nghĩ một chút, tôi cùng anh hợp tác, muốn được tôi thao, trước tiên phải chuẩn bị hợp tác."
Vương Nhất Bác dứt lời, bên kia truyền đến vài tiếng cười cực nhẹ, Tiêu Chiến trêu chọc: "Nếu tôi đồng ý hợp tác, nhưng kỹ năng giường chiếu của cậu quá tệ, chẳng phải tôi thiệt thòi lớn sao?"
Cũng hợp lý, Vương Nhất Bác khẽ nhướng mày, mang theo hơi thở cười rộ lên:
"Được, cho anh một cơ hội thử sai. Gặp nhau lúc 9 giờ tối chủ nhật, tôi sẽ gửi địa chỉ khách sạn cho anh, tôi nghĩ rằng anh sẽ không muốn ăn tối với tôi, chúng ta trực tiếp làm việc chính là được."
Đúng với ý định của Tiêu Chiến, anh không muốn dẫn người lạ về nhà, cũng không muốn ăn tối với người không có quan hệ gì, Vương Nhất Bác sắp xếp giúp anh bớt đi rất nhiều phiền toái, loại tính cách nói một không hai này thật đúng là hợp khẩu vị của anh.
"Được, chủ nhật gặp lại." Tiêu Chiến trả lời, lại nói thêm, "Đúng rồi, tôi là Tiêu Chiến."
Như thế, xem như hai người đã thẳng thắn thân phận với nhau, xem như đã quen biết qua.
Vương Nhất Bác hơi bất ngờ, nhưng thản nhiên trả lời: "Ừm, tôi biết rồi."
...
Cúp điện thoại, Tiêu Chiến vùi mình vào chăn.
Hẹn pháo với trai thẳng, anh cảm thấy mình cũng điên rồi, nhưng rất thú vị, anh quả thật rất muốn xem Vương Nhất Bác rốt cuộc là thật sự làm tốt hay chỉ khoác lác.
Ai thèm quan tâm, dù sao cũng không ai nghiêm túc, bất quá chỉ là một đêm vui vẻ mà thôi. Nghĩ như vậy, anh chống người kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, có bao cao su, là lúc trước hẹn hò cùng một người đàn ông Thụy Điển, chỉ tiếc sau đó hắn ta tát anh hai cái ở trên đường, quan hệ chưa kịp tới giai đoạn làm tình, hai người đã chia tay.
Chuyện này cũng khá lâu rồi, Tiêu Chiến lấy cái bao ra nhìn, tất cả đã hết hạn sử dụng.
Thụ nào có thể chịu đựng được mấy chục năm không mở ra lấy một lần, Tiêu Chiến bĩu môi, ở trong lòng tự mình kêu khổ kêu oán.
Trước khi đi ngủ, anh mua một chai bôi trơn size lớn trên mạng, nhưng lại gặp khó khăn khi chọn bao cao su, anh căn bản không biết kích cỡ của Vương Nhất Bác lớn bé thế nào.
Quên đi, anh dứt khoát tắt trang web mua sắm, trực tiếp nhắn tin cho Vương Nhất Bác:
<Nhớ mang theo bao cao su, tôi không biết size của cậu.>
Tin nhắn được trả lời rất nhanh, gần như anh vừa mới gửi đi, Vương Nhất Bác liền trả lời:
<Tôi biết rồi.>
"Đồ vô tri..." Tiêu Chiến nhìn chằm chằm điện thoại nhỏ giọng chửi bới, "Còn nói mình là trai thẳng, không chừng chưa dám come out thôi."
Anh rũ mắt suy nghĩ, gõ thêm mấy chữ gửi đi:
<Cậu thích loại gì, chủ động hoặc thụ động? Thích vị trí gì?>
Tin nhắn được trả lời rất nhanh:
<Không quan trọng, xem làm thế nào anh cảm thấy thoải mái là được.>
Tiêu Chiến hừ nhẹ một tiếng, tiện tay trả lời:
<Tôi thích lâu, những thứ khác không quan trọng.>
<Được, có thể.>
"Có thể cái gì có thể..." Tiêu Chiến trợn trắng mắt, như thể anh đã nghĩ đến vẻ mặt của Vương Nhất Bác khi trả lời tin nhắn của anh, nhất định là khuôn mặt lạnh lùng, bộ dáng tự phụ lại khó gần.
Suy nghĩ một lát, anh lại gửi:
<Cũng không phải là không quan trọng, chúng ta nói trước, không SM, không dirty talk, không trang phục tình dục, không đạo cụ, không quan hệ bằng miệng.>
<Theo anh.> Vương Nhất Bác trả lời anh.
Tiêu Chiến nhìn thoáng qua tin nhắn, thở ra một hơi, lúc này mới khóa màn hình điện thoại lại đặt bên gối.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, còn chưa ngủ, điện thoại đột nhiên lại rung lên một tiếng, anh híp mắt nhìn, là Vương Nhất Bác nhắn tin cho anh, trong tin nhắn, Vương Nhất Bác nói với anh:
<Sau này anh sẽ chấp nhận những điều đó.>
Cút...đồ thần kinh!
Tiêu Chiến cũng không để ý, nhắm mắt tiếp tục ngủ, nhưng anh hy vọng hàng họ của Vương Nhất Bác cũng lớn như hắn khoe mẽ, nếu thật sự có thể cùng hắn lên giường cũng không uổng công anh đã lãng phí thời gian tranh luận với hắn.
Làm tình là làm tình, Tiêu Chiến sẽ không tiếp nhận những thứ kỳ dị kia, anh nghĩ rất rõ ràng, anh và Vương Nhất Bác cũng chỉ lên giường lần này, sau tình một đêm, mỗi người đường ai nấy đi, ai cũng không biết ai.
Ít nhất lúc này anh nghĩ như vậy.
Weibo: SEAHii_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro