Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

082

Edit + beta: HngThnhNgan

――――



Cơ thể ý thức thế giới dừng một chút, cho dù Thần có miễn cưỡng thế nào, nhưng cũng vẫn không lay chuyển được Dazai Osamu.

Bởi vì Thần biết, cho dù Thần không đồng ý, Dazai Osamu cũng vẫn có biện pháp để bọn họ không thể nhìn thấy, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Nghĩ đến đây, ý thức thế giới do dự mấy phút, cuối cùng cũng bắt đầu hành động.

Thần không muốn ngài Dazai chán ghét Thần. 

Fyodor chỉ liếc nhìn bầu trời đang bắt đầu thay đổi, thản nhiên hướng ánh mắt về phía Dazai Osamu, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Hắn phát hiện, Dazai Osamu mà hắn nhìn thấy vào lúc này khác với Dazai Osamu mà hắn từng nhìn thấy bất luận là thời kỳ nào.

Ngay khi bầu trời biến thành bầu trời đầy sao, thời điểm lan rộng đến chỗ bọn họ đứng, đột nhiên xảy ra thay đổi.

Ánh sáng trắng chói sáng bao phủ đám người.

Sau khi ánh sáng trắng tan biến, không còn ai khác ở đó ngoại trừ Dazai Osamu.

Dazai Osamu ngước mắt, trầm ngâm một lúc.

Anh nhìn bầu trời đầy sao mà một lần nữa mình trở lại, quay người nhìn về phía những vì sao vô biên vô tận, khóe môi mang theo ý cười, lại không hiểu sao lại mang theo vẻ lạnh lùng khó hiểu.

Tại đây, nhóm Nakajima Atsushi sau khi bị ánh sáng chói mắt bao phủ, phản xạ có điều kiện giơ tay nhắm mắt lại.

Chờ lúc bọn họ mở mắt ra, một màu trắng xoá lọt vào trong tầm mắt, ngoại trừ bọn họ cái gì cũng không có.

Vẻ mặt của Nakajima Atsushi thất hồn lạc phách, ngài Dazai...

Tanizaki Junichirou nhìn xung quanh, phát hiện cảnh tượng giống hệt như lúc bọn họ mới bắt đầu tiến vào.

Vậy, đây là muốn bọn họ trở về sao?

Thế nhưng... Bọn họ vừa mới nhìn thấy ngài Dazai.

Akutagawa Ryuunosuke mím chặt môi, nắm đấm nắm chặt, ánh mắt không có tiêu cự thẳng tắp nhìn chằm chằm xuống dưới.

Phải quay lại sao? Trở lại thế giới không có ngài Dazai.

Rõ ràng là có cơ hội, rõ ràng là có cơ hội...

Nhìn vẻ mặt của đám người, trong lòng Yosano Akiko cũng không mấy dễ chịu.

Fyodor nhìn quanh, đã vài phút trôi qua, nhưng bọn họ vẫn còn ở đây.

Nghĩ đến ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện vừa rồi, thậm chí là ý thức thế giới cũng chẳng thấy tăm hơi vào lúc này, khoé miệng Fyodor hơi mím lại, xem ra hành trình lần này vẫn chưa kết thúc.

Đúng lúc này.

"Khoan đã! Mọi người nhìn này!" Miyazawa Kenji nhìn cảnh tượng xung quanh dần dần hện ra, cảm thấy may mắn, "Có lẽ chúng ta vẫn chưa quay lại đâu?"

Trước hiên nhà, xác của một chàng trai đẫm máu nằm đó.

Oda Sakunosuke cúi đầu nhìn thoáng qua cái xác, rồi lại nhìn trước ngôi nhà. Đó là một buổi sáng bình yên, căn hộ ở phía đối diện ngả bóng dài trên đường nhựa.

Những cây hoa đăng tiêu quấn dây leo bên trong hàng rào, đung đưa theo gió, thì thầm với nhau bằng ngôn ngữ mà con người không thể hiểu được, có thể nghe thấy tiếng những chiếc container lướt trên mặt đường xa xa.

Sau đó, ở giữa cầu thang trước mặt, là một xác chết.

Bất kể là xác chết xuất hiện ở đâu, cũng sẽ trông rất nổi bật.

Nhưng lần này lại khác, cái xác đó dường như hoàn toàn hoà quyện cùng cảnh vật, trở thành một phần với khung cảnh bình yên của buổi sớm.

Một lát sau, Oda Sakunosuke mới nhận ra lý do mình lại cảm thấy như vậy, bởi vì ngực của xác chết, đang phập phồng một cách yếu ớt.

Không phải là xác chết, người này còn sống.

Gã nhìn chàng trai này, cả người chàng trai này bao phủ cả một màu đen. Chiếc áo choàng cổ cao màu đen, một bộ vest ba mảnh đen, và một chiếc cà vạt đen.

Thứ không phải màu đen chỉ có chiếc áo sơ mi cài cúc, và dải băng quấn quanh trên mặt cậu ta. Những thứ này là hai màu đỏ và trắng giao thoa nhau. Thứ này khiến Oda Sakunosuke liên tưởng đến một số văn tự tiên tri bí ẩn của người Trung Quốc.

Chàng trai này nằm giữa cầu thang dẫn lên trước hiên nhà, trên những bậc thang bê tông nứt nẻ, là vết máu tiếp tục chảy xuống giống như đang để lại vết bò bằng máu.

Câu hỏi đặt ra là: Gã nên xử lý như thế nào với thứ giống hệt như xác chết... Người này đây.

Mặc dù không rõ tại sao không trở lại thế giới của bọn họ, nhưng mọi người vẫn là kinh ngạc vui mừng. Bọn họ nhìn các toà kiến trúc xung quanh, nhận ra bọn họ vẫn đang ở trên vỉa hè của đường nhựa.

"Vậy là, chúng ta vẫn chưa trở về sao?" Tanizaki Junichirou nhìn xung quanh, chần chừ nói.

Kunikida Doppo: "Hẳn là vẫn chưa rồi."

"Nhưng nếu xem tiếp, Dazai chắc sẽ giận lắm đấy." Sakaguchi Ango bất đắc dĩ nói.

"Nhưng lần này có lẽ không phải ý thức thế giới làm." Nhớ lại ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện ngay khi ý thức thế giới có hành động, Tachihara Michizou nói.

Mặc dù ngay từ đầu cũng là ánh sáng trắng dẫn bọn họ tới, mặc dù không thể nói được có gì khác biệt, nhưng chính cậu cảm thấy có chỗ nào đó không giống.

Nakajima Atsushi nhìn xung quanh, ánh mắt chợt dừng lại, cậu nhìn thấy một đống màu đen ở ngay bậc thềm trước hiên nhà, không giống với những nơi khác.

Đống đó là gì vậy?

Ánh mắt Nakajima Atsushi hoang mang mấy giây, nói với đám Tanizaki Junichirou: "Cái gì ở đố thế?"

Đám Tanizaki Junichirou nhìn theo ánh mắt của Nakajima Atsushi, mãi mới lắc đầu, cũng không rõ.

"Muốn đến xem một chút không?"

"... Đi thôi, dù sao giờ tôi vẫn chưa tìm thấy điểm khác biệt nào khác."

Sau khi đám người tới gần, lông mày vô thức nhăn lại.

"Ngài Dazai!" Sau khi thấy rõ vết máu trên người Dazai Osamu, Nakajima Atsushi vội vàng ngồi xổm bên cạnh xem xét vết thương.

Cùng lúc đó, cửa của căn hộ được mở ra.

Bọn họ nhìn 【 Oda Sakunosuke 】 mặt không thay đổi, lại liếc mắt nhìn Oda Sakunosuke cũng mặt không thay đổi giống vậy.

Miyazawa Kenji: "Ồ, là ngài 【 Oda 】."

Fyodor không chú ý quá nhiều đến 【 Oda Sakunosuke 】, hắn chỉ quan sát Dazai Osamu thôi.

Khuôn mặt bị toàn bộ băng vải quấn lấy, không nhìn thấy mặt, nhưng nhìn quần áo và hình dáng cơ thể, Fyodor khẳng định đây là Dazai Osamu thời thiếu niên.

"Đây là lần gặp đầu tiên của ngài Dazai và ngài 【 Oda 】 sao ạ?" Miyazawa Kenji hỏi.

Ngài 【 Oda 】 đã cứu ngài Dazai đang bị thương nằm trước hiên nhà, sau đó từ từ thân quen, trở thành bạn thân.

Ánh mắt của Oda Sakunosuke dừng lại ở những vết thương và những vết máu trên cơ thể của Dazai Osamu, vẻ mặt trầm trọng, "Dazai bị thương rất nặng."

Nhưng Oda Sakunosuke nhìn lướt qua đồng vị thể, với tính tình của 【 mình 】, mặc dù có rất nhiều lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn sẽ cứu Dazai.

"Bị thương nặng như vậy, may là cậu ta không gặp phải mấy tên hận cậu ta thấu xương." Nakahara Chuuya tức giận nói.

Bằng không, nếu có kẻ lợi dụng tình hình hiện tại không mấy khả quan của người khác mà bỏ đá xuống giếng, vậy thì hết cứu. 

Edogawa Ranpo bình tĩnh nhìn Dazai Osamu mấy giây, vẻ mặt khó lường.

Dazai cậu ấy cố tình làm thế.

Cậu ấy cố tình gục trước cửa nhà 【 Oda Sakunosuke 】.

Vậy thì trong trường hợp này, loại trừ rằng đây là cuộc gặp mặt lần đầu của Dazai và 【 Oda Sakunosuke 】, ít nhất là không phải.

Bởi vì...

Ánh mắt của Edogawa Ranpo tối sầm, đây là một thế giới song song hoàn toàn mới.

Đáp án rất đơn giản, Oda Sakunosuke chỉ cần dùng đầu ngón chân chạm vào chàng trai, cứ như vậy đặt một chút trọng lượng vào đó, chàng trai này sẽ lăn khỏi cầu thang ngay.

Thế thì chàng trai này sẽ không còn nằm trong khu vực của gã nữa, mà là khu vực công cộng. Đây là lãnh thổ của quốc gia, những ai gặp khó khăn trong lãnh thổ quốc gia đều sẽ được quốc gia cứu giúp.

Còn một người đưa thư bình thường như gã thì nên quay về nhà ăn sáng. 

Oda Sakunosuke cũng không phải là kẻ lạnh lùng không có lòng thương xót, đây là điều phải làm để tồn tại. Vết thương trên người chàng trai này rõ ràng là vết thương do đạn bắn, khắp cơ thể có rất chỗ bị trúng đạn.

Vết đạn trên người cậu ta, chỉ sợ nhiều hơn so với những gì gã có thể thấy.

Nhưng điều cuối cùng ngăn Oda Sakunosuke cứu chàng trai này chính là, xấp tiền mới toanh bên tay trái của cậu ta.

Điều này có nghĩa là gì? Chẳng có gì cả. Chẳng có gì ngoại trừ cho thấy, sự tồn tại của người này chính là phiền toái lớn nhất, và chẳng có gì tốt đẹp xảy ra nếu dính dáng đến cậu ta.

Nói cách khác, rõ ràng cậu ta không phải là người mà những người công dân bình thường nên dính líu tới. Người bình thường gặp phải tình huống này, chỉ cần thấy cậu ta thôi cũng đủ để họ ba chân bốn cẳng chạy đến thành phố khác rồi.

Giống như Giô-na trong Kinh Thánh đã làm khi lần thứ hai chạm trán với con cá khổng lồ trong cơn bão biển.

"Người đưa thư bình thường ư?" Nakajima Atsushi hơi sửng sốt, "Từ một sát thủ, ngài 【 Oda 】 giờ thành nhân viên chuyển phát nhanh của bưu cục ư?"

"Mặc dù nhân viên chuyển phát nhanh của bưu cục rất bình thường, nhưng nếu là ngài 【 Oda 】, nghĩ thế nào cũng không tầm thường." Miyazawa Kenji nói.

Tanizaki Junichirou: "Cao thủ lánh mình nơi thành phố."

"Xấp tiền ấy có vấn đề gì không nhỉ?"

Kunikida Doppo nhích lại gần xem xét, im lặng một lúc.

Hắn nói: "Này chắc là tiền giả."

Đó là tiền giả mới toanh, Kunikida Doppo liếc nhìn vết máu trên tờ tiền giả, vẻ mặt muốn nói lại thôi, này là Dazai tấn công xe vận chuyển tiền sao?

"Ồ?" Tanizaki Junichirou chấn động kinh ngạc, cậu nhìn xấp tiền mặt, nhìn mãi cũng không nhìn ra, "Làm sao để nhìn ra được vậy?"

Kunikida Doppo giải thích: "Rõ thế mà. Xấp tiền trên tay Dazai vẫn nguyên vẹn chưa từng được sử dụng."

"Mặc dù dính đầy máu, nhưng giấy niêm phong buộc bên ngoài chứng tỏ nó là hàng mới, mặt ngoài của giấy niêm phong không có in tên của ngân hàng, mà chẳng có gì được in lên đó cả."

"Và số sê-ri của những tờ tiền này hoàn toàn được xếp theo thứ tự tăng dần."

"Chỉ có thể nghĩ tới hai khả năng. Một là có thể xấp tiền này được đem ra khỏi nhà máy in tiền của Ngân hàng Dự trữ trước khi được lưu hành ra ngoài thị trường." 

"Người bình thường tuyệt đối không thể chạm tay vào những thứ như vậy được. Tiền giấy được in ấn tại nhà máy in tiền sẽ được gửi đến Bộ Tài Chính đầu tiên, nơi họ sẽ quét số sê-ri để tờ tiền có thể chính thức sử dụng được."

"Sau đó, tiền sẽ được đưa lên xe vận chuyển tiền để gửi đến các chi nhánh của Ngân hàng Dự trữ, tại khu vực này, tiền lại tiếp tục được chia ra và phân phối cho các ngân hàng thông thường. Khi đó, giấy niêm phong sẽ được thay thế bằng giấy niêm phong thông thường của ngân hàng."

Kunikida Doppo lại nhìn xấp tiền mà Dazai Osamu đang cầm một lần nữa, "Nhưng trên tờ giấy niêm phong này không có in gì cả."

"Với lại, Dazai cầm xấp tiền trong tình trạng này, có nghĩa là cậu ấy đã đánh cắp chúng từ Ngân hành Dự trữ, khả năng cao nhất là tấn công xe vận chuyển tiền."

"Về việc tại sao cậu không nhìn ra, là vì nó là một tờ tiền giả hoàn hảo."

Miyazawa Kenji ngơ ngác khi nghe Kunikida Doppo giải thích. Dù vẫn không hiểu nguyên lý nhưng chỉ cần biết xấp tiền này là tiền giả là được rồi.

"Ngài Dazai làm ra tiền giả ư?!" Nhưng sau khi hiểu được sự thật này, Miyazawa Kenji chấn động kinh ngạc hơn nữa.

Chỉ khi đó, những người khác cũng mới nhận ra được sự thật này.

Khả năng làm ra những tờ tiền giả hoàn hoả mà không ai có thể phân biệt được, năng lực này... Thật sự vô lý!
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro