chap 41
Tình Yêu Trong Những Giây Phút Ngọt Ngào
Khi Jungkook cảm thấy mình không thể đi nổi nữa, cậu chỉ có thể ngã vào vòng tay vững chãi của Taehyung. Taehyung ngay lập tức ôm chặt lấy cậu, lo lắng tột cùng. Mặc dù họ không còn ở bên nhau như trước, nhưng khoảnh khắc này, Taehyung vẫn là người đầu tiên cậu cần.
"Em sao vậy? Đau chỗ nào?" Taehyung hỏi, giọng anh khàn đi vì lo lắng.
Jungkook chỉ lắc đầu, đôi mắt nhắm lại, cảm giác như thế giới xung quanh bỗng trở nên quá nặng nề. Cậu cảm thấy bụng mình đau nhói, không biết có phải do lo lắng hay cơ thể cậu đang phản ứng với stress, nhưng đau đớn này không thể dễ dàng bỏ qua.
Taehyung không hỏi thêm gì, chỉ nhẹ nhàng nâng cậu lên tay, đưa về căn hộ của mình. Mặc dù biết rằng cậu sẽ không muốn ở lại, nhưng lúc này, anh không thể để Jungkook tự mình đối diện với nỗi đau này.
---
Vào Căn Hộ, Giới Hạn Rồi Được Xóa Bỏ
Khi về đến căn hộ, Taehyung nhẹ nhàng đặt Jungkook lên giường, rồi nhanh chóng lấy nước ấm và thuốc giảm đau cho cậu. Anh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Jungkook, như thể anh đang chăm sóc một đứa trẻ, một điều mà chính anh cũng chưa từng làm với ai ngoài Jungkook.
Jungkook nằm yên, nhắm mắt lại, cố gắng lấy lại sức. Mỗi khi có ai đó chăm sóc mình, đặc biệt là Taehyung, cậu lại cảm thấy trái tim mình quặn thắt. Dù biết rằng cậu đang cố gắng đẩy Taehyung ra xa, nhưng những hành động này vẫn khiến cậu cảm thấy như mình vẫn còn có một nơi để về.
"Taehyung..." Jungkook khẽ thì thào, nhưng không đủ sức để nói tiếp.
Taehyung ngồi xuống cạnh giường, nhìn cậu đầy âu lo. "Anh ở đây. Em đừng sợ. Anh sẽ không rời xa em đâu."
Cảm giác ấm áp từ giọng nói của Taehyung khiến Jungkook thấy lòng mình xao xuyến. Nhưng cậu không thể cứ mãi yếu đuối, không thể để anh làm thay mình mọi thứ, không thể sống trong vòng tay của anh mà không có sự tự do.
"Anh biết em sợ," Taehyung tiếp tục, không hề rời mắt khỏi cậu. "Nhưng anh ở đây, Jungkook. Anh sẽ luôn ở bên em, sẽ luôn bảo vệ em và con của chúng ta."
Câu nói ấy, tuy nhẹ nhàng nhưng lại như một lời hứa. Lần đầu tiên, Jungkook cảm thấy mình có thể tin tưởng vào ai đó, không phải vì cậu không muốn, mà vì tình yêu trong anh không hề có giới hạn.
Jungkook không nói gì, chỉ khẽ nắm lấy tay Taehyung. Những ngón tay thon dài của anh siết chặt lấy tay cậu, giống như đang truyền cho cậu sức mạnh để đối mặt với nỗi sợ trong lòng.
"Em sẽ không phải làm một mình," Taehyung thì thầm. "Anh sẽ cùng em chăm sóc con. Em có thể tin anh."
Jungkook nhìn vào đôi mắt chân thành của Taehyung, rồi dần dần cảm thấy một sự nhẹ nhõm trong lòng. Cậu biết rằng dù có khó khăn đến đâu, cậu sẽ không bao giờ cô đơn khi có Taehyung bên cạnh. Anh không chỉ là người yêu của cậu, mà còn là người bạn, người đồng hành mà cậu có thể dựa vào.
---
Những Khoảnh Khắc Yêu Thương
Và rồi, trong những ngày sau đó, Taehyung vẫn kiên trì chăm sóc Jungkook. Mỗi sáng, anh lại chuẩn bị bữa sáng cho cậu, giúp cậu thay đổi tư thế khi ngủ, đưa cậu đi dạo nhẹ nhàng trong công viên để cậu có thể thư giãn, tránh căng thẳng.
Mặc dù Jungkook luôn cố gắng từ chối sự giúp đỡ của anh, nhưng sự kiên nhẫn của Taehyung khiến cậu cảm thấy mình không thể từ chối mãi. Đặc biệt là khi Taehyung không chỉ quan tâm đến cậu mà còn lo lắng cho đứa bé trong bụng. Anh luôn hỏi thăm cậu về sức khỏe của con, dặn dò cậu ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi.
Một lần, khi Jungkook cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi, anh đã nhẹ nhàng xoa bụng cậu, như thể đang nói chuyện với đứa bé bên trong.
"Đừng lo, con sẽ ổn thôi," Taehyung thì thầm.
Jungkook nhìn anh, đôi mắt ánh lên chút cảm xúc chưa thể nói ra. Dù có cố gắng đến đâu, những khoảnh khắc này vẫn làm trái tim cậu loạn nhịp.
---
---
Cả hai người lại bắt đầu lại từ đầu, không phải là tình yêu mãnh liệt như trước, nhưng là sự tin tưởng, sự chăm sóc, và tình yêu chân thành không bao giờ phai nhạt.
Mỗi ngày trôi qua, Jungkook cảm nhận được tình yêu trong sự chăm sóc ấy, và từ từ, cậu bắt đầu nhận ra rằng có những điều trong cuộc sống không thể tính toán bằng lý trí, mà phải cảm nhận bằng trái tim.
Cả hai người, dù không nói ra, nhưng tình yêu và trách nhiệm dành cho con đã giúp họ từng bước tiến gần lại nhau, không phải vì quá khứ, mà vì tương lai mà họ muốn xây dựng cùng nhau.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro