Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 19: Nineteen

Philip đề nghị Hermione và Draco ở lại uống vài tách trà. Họ đồng ý – mặc dù, phải mất một chút thời gian để thuyết phục Draco – và Philip giúp họ giải trí bằng những câu chuyện về 'những ngày tốt đẹp hơn' của ông ấy; những năm tháng ông làm việc trong lĩnh vực Địa chất và Khảo cổ học, cũng như việc ông cuối cùng đã tiếp quản Hiệu thuốc sau cái chết đột ngột của vợ mình như thế nào.

Sau hai tách trà, họ nói lời tạm biệt với Philip. Hermione thận trọng với việc ở lại quá lâu này, và cô có thể thấy Draco đang nóng lòng muốn đi. Khi họ rời khỏi cửa tiệm thì trời đã tối rồi. Hoàng hôn nhuộm màu cam nổi bật và đường phố yên tĩnh hơn so với khi họ đến chiều hôm đó; buồn ngủ, tĩnh lặng, giống như một tổ ong ban ngày đang dần lắng xuống vào hoàng hôn.

Đó là một đêm tuyệt đẹp, mát mẻ và dễ chịu, và cô có thể nhận ra bầu trời sẽ thoáng đãng; hoàn hảo để ngắm sao.

Khi họ đi dọc những con phố yên tĩnh, Draco tỏ ra ít nói và dè dặt. Cô hiểu tốt nhất nên để mọi chuyện như vậy, để hắn có vài phút ở trong đầu nơi hắn có vẻ thoải mái nhất.

Không ai nói một lời về những khám phá họ đã thực hiện ngày hôm nay, như thể họ đã có một thỏa thuận ngầm là sẽ giải quyết tất cả sau này.

Thay vào đó, họ tận dụng cơ hội để tiếp thu mọi thứ một cách riêng tư, tìm hiểu và liên kết các chi tiết, biết rằng bất kỳ mối liên hệ nào mà một trong số họ không thể tạo ra thì người kia sẽ làm được – một tương hợp tự nhiên dường như đến một cách bất ngờ trong mối quan hệ hợp tác của họ.

Đến bây giờ cô biết rằng khi cả hai cùng nhau suy nghĩ, bằng cách nào đó họ luôn có thể tạo ra những thân rễ kiến thức phức tạp – các chuỗi và hệ thống gốc rễ của tư duy kết nối và lặp lại với nhau như mạng nhện cho đến khi chúng tạo thành một giả thuyết hoàn chỉnh, có cấu trúc.

Họ bước đi trong sự im lặng thoải mái dọc vỉa hè vắng vẻ, ngắm nhìn những ánh đèn đường nhấp nháy khi bầu trời chuyển từ màu cam sang xanh đậm. Hermione cầm Viên đá Phục sinh trong túi, quay nó và đưa ra giữa ngón cái và ngón trỏ.

Họ vòng qua một góc phố dọc theo một con phố rộng rãi, yên tĩnh với hàng cây hạt dẻ, lá xanh tươi dưới những cột đèn. Khu vực này chắc hẳn là khu dân cư – những chiếc ghế gỗ được đặt ở hai bên lối đi bộ, cách đều nhau giữa những thân cây nhẵn nhụi, và các tòa nhà dường như có thiết kế và kiểu dáng phù hợp với cuộc sống hàng ngày của người dân, không gây quá nổi bật hay sang trọng. Họ đi ngang qua những tòa nhà chung cư cũ nhưng trông ấm cúng, nơi một vài cư dân hút thuốc trên ban công, nhìn Draco và Hermione đi qua với vẻ thích thú nhẹ nhàng.

Sau đó, một tiếng cười xa xa và âm trầm trầm của âm nhạc vang lên, cả hai đều hòa quyện với giọng nói vui vẻ, ăn mừng của một đám đông nhỏ. Hermione đoán chắc đó là một đám cưới. Cô tăng tốc để vượt qua Draco, sải bước ngang qua hắn như thể đang thực hiện một nhiệm vụ. Cô liếc mắt dọc theo con phố, tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh, lần theo chúng như vết bánh mì vụn.

"Granger?"

Cô phớt lờ hắn, đi nhanh hơn, ngày càng gần hơn với âm nhạc. Khi vòng qua một khúc cua, băng qua một hàng cây rậm rạp khác, cô tìm thấy.

Đó là một khu vườn bên cạnh một tòa nhà chung cư, được ngăn cách với vỉa hè bằng hàng rào sắt rèn cũ và những bụi cây được cắt tỉa gọn gàng. Những ánh đèn lấp lánh treo lơ lửng trên bãi cỏ rộng lớn, ánh sáng ấm áp và vàng óng, và qua hàng rào, cô có thể nhìn thấy cách bày trí lãng mạn: vải ren trắng trên những chiếc bàn tròn nhỏ, những chiếc ghế kiểu Pháp trang nhã được xếp bên dưới, ở giữa là một sàn khiêu vũ lớn. Hoa và ly sâm panh pha lê, trên bàn bày món khai vị; mọi người trong những bộ váy mùa hè bồng bềnh và cài cúc tinh tế, trò chuyện vui vẻ trong các nhóm nhỏ. Tiếng cười vang lên, nhẹ nhàng vui tươi trên nền nhạc, tiếng reo hò ăn mừng đáp lại tiếng cụng ly; nâng ly chúc mừng niềm hạnh phúc bất tận.

Hermione quan sát, mê mẩn, những ngón tay cô quấn chặt quanh những thanh sắt của hàng rào. Draco đuổi kịp cô, bước chậm lại đến bên cô. Cô cảm thấy hắn đang quan sát cô nhưng quá mải mê với khung cảnh đám cưới nên không thể nhìn vào mắt hắn được; cô cũng không muốn nhìn vào ánh mắt dịu dàng mà cô biết hắn đang nhìn.

"Em như đứa trẻ trong cửa hàng kẹo vậy. Trong một thoáng tôi tưởng em nhìn thấy Potter hay gì đó đại loại vậy."

Cô nhìn về phía hắn, hất cằm về phía quầy lễ tân khi cô thả tay ra khỏi hàng rào, để cánh tay buông thõng về phía mình.

"Tôi chỉ từng dự một đám cưới. Là của anh Bill và chị Fleur Weasley. Nó... bị gián đoạn."

Draco dường như hiểu ý cô ngay lập tức, gật đầu rồi quay lại nheo mắt nhìn qua hàng rào trong buổi lễ ăn mừng sôi động. Hermione tận dụng cơ hội để nhìn hắn kỹ hơn – hắn trông mệt mỏi và suy tư. Đôi mắt hắn lướt qua những khoảng trống trong bụi cây khi hắn ngắm nhìn khung cảnh đó, và Hermione đưa ánh nhìn của cô xuống cổ hắn.

Cô ngạc nhiên khi thấy vết bầm tím vẫn còn ở đó; rõ ràng là dấu vết cô đã để lại cho hắn, màu như rượu vang đỏ ngay trên gân nổi cổ hắn. Cô thậm chí còn nhớ âm thanh hắn đã tạo ra khi cô đặt môi mình vào đó; hương vị của làn da hắn, sức nóng của nó. Cô phải ép mình nhìn đi chỗ khác – nuốt nước bọt, gạt bỏ niềm tự hào dâng trào với dấu vết cô để lại trên hắn.

"Sau một thời gian, đám cưới thuần chủng thường sẽ nhàm chán. Chúng bắt đầu trở nên như một nhiệm vụ. Ít nghi lễ nhưng lại nhiều sản phẩm hơn, giống như mọi người đang cạnh tranh xem ai có thể chi nhiều galleon nhất hoặc có nhiều khách nhất."

Hermione nở một nụ cười ngọt ngào với hắn, huých nhẹ vào vai hắn.

"Có vẻ như anh chưa từng dự một đám cưới thực sự."

Hắn bắt gặp cái nhìn của cô và ánh nhìn của hắn sắc bén, không thể đọc được.

"Chắc là không."

Hermione biết rằng Draco, về bản thân hắn, đủ để khiến cô trở nên liều lĩnh. Nhưng cô nghĩ có lẽ cô thích phần này của mình; rằng nó luôn ở đó, bị logic và lý trí che mờ và chỉ được bộc lộ trong những hoàn cảnh tồi tệ nhất.

Cô thích điều đó không cần mất bất kỳ thời gian hay suy nghĩ cẩn trọng để đưa ra quyết định. Thích rằng cô sẽ làm điều đó vì cô muốn: không phải vì cô đã nghĩ đến hậu quả hay cân nhắc những ưu và nhược điểm. Cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn theo cách này. Tự do hơn.

"Tôi đoán là anh cũng chưa bao giờ đột nhập vào đám cưới phải không?" cô hỏi, bước vòng qua hắn và tiến về phía cánh cổng có chốt, nơi cô nhấc chốt lên, để nó mở ra một cách yên tĩnh để lộ ra một con đường lát đá chìm dẫn đến khu vườn.

"Chắc em đang đùa thôi ha," Draco lạnh lùng, đứng thẳng người lên khi ném cho cô một cái nhìn cau có đầy chỉ trích, kiểu luôn xuất hiện trước mỗi bài giảng. Nhưng cô không cho hắn cơ hội – mở cánh cổng và bước vào lối đi trong khi cô nở một nụ cười khích lệ với hắn.

"Granger, tôi nói thật đấy, chúng ta không thể chỉ..."

"Muggle thường làm điều này mọi lúc mà," cô khẳng định, bước tới nắm lấy cổ tay hắn. Hắn càu nhàu phản đối khi cô kéo hắn qua cánh cổng đang mở, hắn lắc đầu phản đối và nụ cười đắc thắng hiện lên trên môi cô. "Thậm chí sẽ không có ai biết chúng ta ở đây. Sẽ vui lắm đó."

Draco nhướn mày, khuôn mặt hắn gần với cô dưới mái vòm mọc đầy cây thường xuân đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn trên tóc mình. Hắn nhìn cô với vẻ phẫn nộ nửa vời, ánh mắt hắn rời khỏi ánh mắt cầu xin đến môi cô, rồi lại nhìn lên. Cổ họng hắn nghẹn lại, và đôi mắt của Hermione bị thu hút trở lại vết cắn yêu.

"Tôi nghĩ tôi thực sự không có nhiều lựa chọn trong vấn đề này."

Hermione nhếch mép cười.

"Tôi rất vui khi cuối cùng anh cũng bắt đầu công nhận quyền lực của tôi, Malfoy."

"Đừng thử vận may của mình, Granger."

Cô thả cổ tay hắn xuống, quay người và dẫn họ vào khu vườn đông đúc. Kỳ lạ thay, dường như không ai để ý đến hai người đến trễ và mặc quần áo không phù hợp – hoặc quá say rượu sâm panh hoặc quá say mê tình yêu để nhận ra rằng Hermione và Draco không thuộc về nơi đây.

Khung cảnh thậm chí còn lộng lẫy hơn từ bên trong. Đúng như cô mong đợi, bầu trời trong xanh và những ngôi sao được hiện lên như thể chúng được yêu cầu đặc biệt để trang trí đám cưới: rực rỡ và lấp lánh phía trên những ngọn đèn.

"Tụi mình mặc đồ không có hợp," Draco ghé vào tai cô, giọng hắn thấp và trầm. Cô dẫn họ tới một chiếc bàn có những ly sâm panh đang sủi bọt, cầm lấy hai chiếc ly xinh xắn và đưa cho Draco một ly.

"Chỉ cần uống thôi. Không có ai chú ý đến chúng ta đâu."

Draco hừ một cái, nhưng vẫn cầm lấy chiếc ly từ tay cô và đưa thẳng lên môi, uống một ngụm rồi cầm một ly khác. Hermione cười khúc khích, làm điều tương tự rồi họ cùng đi dạo trong vườn vài phút. Một người phụ nữ lớn tuổi nhìn họ với ánh mắt cảnh giác, nhưng Hermione nở một nụ cười tự tin và trấn an cô ấy, người phụ nữ đáp lại rồi quay lại cuộc trò chuyện của mình.

Hermione dừng lại để xem cô dâu và chú rể trên sàn nhảy; Chiếc váy trắng của cô dâu tinh tế, giản dị và cô ấy mỉm cười với người chồng của mình, với tình cảm không thể chối từ. Cô không thể không ngưỡng mộ họ, bị mê hoặc khi họ quay vòng quanh sàn nhảy, cười và thì thầm vào tai nhau những điều hạnh phúc. Draco rời khỏi cô một lúc, quay lại lấy một ly sâm panh khác. Hermione nhấp một ngụm nhỏ, thận trọng để giữ tỉnh táo. Cô không chắc chuyện gì sẽ xảy ra, cô có thể nói gì nếu để bản thân trở nên bối rối dù chỉ một chút khi ở cạnh Draco.

Cô sợ những lời thú nhận mà cô sẽ nói ra.

Bài hát đang phát kết thúc và một tràng pháo tay nhẹ vang lên khi cô dâu và chú rể kết thúc vòng quay, dừng lại trao nhau nụ hôn vội. Hermione cũng thấy mình vỗ tay, gõ nhẹ ngón tay vào các đốt ngón tay trên bàn tay kia để không làm đổ ly sâm panh.

Cô quay lại tìm kiếm Draco và thấy hắn... đang bận rộn. Một cô phù dâu đã đến gần hắn, cầm ly sâm panh chưa chạm tới của mình và mỉm cười ngọt ngào với hắn với đôi má ửng hồng và đôi mắt lấp lánh. Cô dường như đang lắng nghe hắn, hoàn toàn say mê khi hắn nói điều gì đó, hơi nghiêng người về phía trước để có thể nghe thấy hắn qua tiếng nhạc.

Bụng Hermione quặn lên khó chịu khi người phụ nữ đó cười; nó vang lên rõ ràng và trong trẻo trong không khí, một tiếng cười mà Hermione không bao giờ có thể hạ lòng để tái hiện. Draco cũng mỉm cười, nhún vai và tiếp tục nói, để cô phù dâu đặt lòng bàn tay tán tỉnh lên bắp tay hắn một lúc rồi cô ta rời đi.

Hermione uống một ngụm sâm panh dài – để bọt tấn công cổ họng, lấp đầy dạ dày, cố gắng rửa đi cơn ghen mà cô cảm thấy bằng rượu. Cô uống hết đồ uống trong ba ngụm nhanh chóng, lau môi bằng mu bàn tay và đặt cái ly lên bàn gần cô nhất. Một người đàn ông trung niên quay lại nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, cô đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo, tiến sâu hơn vào đám đông về phía sàn nhảy.

Cô quyết định điều này ổn khi nào? Việc ghen với Draco Malfoy, tán tỉnh, hôn hắn trong hành lang tối tăm có ổn không?

Lẽ ra nó phải đảo lộn hoàn toàn vũ trụ của cô; lật đi lật lại cho đến khi mọi thứ rung chuyển đến mức không thể nhận ra. Cô nên chiến đấu chống lại nó, đập, đá và phủ nhận nó cho đến tận cùng trái đất. Đáng lẽ cô nên hình dung mình lúc mười hai tuổi, tự hỏi cô bé đó sẽ nghĩ gì nếu nhìn thấy Hermione trưởng thành khó chịu vì có người khác tán tỉnh chàng trai mà cô từng ghét – người đã dạy cô tất cả những lý do mà thế giới nên ghét cô.

Vấn đề là, đó không còn là Draco Malfoy nữa. Vấn đề cô thấy ổn với điều đó.

Vấn đề là cô muốn nó; hơn bất cứ thứ gì.

"Tôi tưởng chúng ta lẽ ra phải ở cùng nhau chớ, Granger."

Giọng nói của hắn vang lên phía sau, cảnh báo cho cô biết hắn sắp xuất hiện. Draco lách qua vài người để đến cạnh cô. Ly sâm panh của hắn lại được đổ đầy, và hắn trông có vẻ nhẹ nhõm khi tìm thấy cô.

"...Chúng ta còn chưa quyết định câu trả lời của ta sẽ là gì nếu có ai đó hỏi chúng ta là bạn của cô dâu hay chú rể kìa."

Cô tránh nhìn hắn, nhìn những người trên sàn nhảy khi bài hát kết thúc. Cô dâu cười vui vẻ khi chú rể ôm lấy eo cô ấy từ phía sau, kéo cô ấy về phía mình như thể thiếu cổ trong cả một bài hát có thể là điều tồi tệ nhất trên đời.

"Vậy quyết định của anh là gì?" cô hỏi, vén một lọn tóc ra sau tai.

Cánh tay của Draco áp vào tay cô, ấm áp và quen thuộc, và cả hai đứng nhìn đám đông chuyển thành từng cặp, tìm một người cùng lắc lư khi một bài hát chậm bắt đầu.

"Cô dâu. Chúng tôi từng học cùng trường với cô ấy khi còn nhỏ. Chúng tôi mất liên lạc một thời gian, nhưng một ngày nọ tình cờ gặp nhau ở cửa hàng và giữ liên lạc lại. Chúng tôi luôn yêu mến sự lạc quan và thái độ vô tư của cô ấy, và, chao ôi, chú rể thật hoàn hảo cho cô ấy phải không? Chúng tôi rất mừng cho họ."

Hermione không khỏi bật ra một tiếng cười đầy ấn tượng, ngước nhìn hắn với vẻ bối rối thích thú. Draco nhếch mép cười với cô, vui tươi, trêu chọc. Cổ cô đỏ bừng, mạch đập nhanh hơn khi hắn chờ đợi phản ứng của cô.

"Nó có hiệu quả không?"

"Theo như tôi có thể nói," hắn đáp, nhấp một ngụm sâm panh. "Có một chút rào cản ngôn ngữ và tôi không thể biết liệu điều đó có giúp ích hay cản trở tôi khi nói vậy hay không."

Hermione chỉ mỉm cười, quay lại nhìn sàn nhảy. Ánh mắt của Draco dừng lại trên khuôn mặt cô một lúc, và cô bồn chồn, không thoải mái trước cái nhìn chằm chằm rõ ràng của hắn. Hơi nóng làm ấm bụng cô, lan lên tai và xuống chân cô, mọi phần cơ thể cô đều nhận thức được hắn; sự gần gũi của hắn, đôi mắt của hắn, mùi hương của hắn. Không thể tập trung vào điệu nhảy, vào khung cảnh trước mắt họ, vào lời của bài hát lơ lửng trên không với những vì sao.

Cô cố gắng loại bỏ hắn; cố gắng, cố gắng.

Nhưng cô không thể.

Cô không bao giờ thích cảm giác thất bại, nhưng cô cũng biết khi nào nên chấp nhận nó; thừa nhận và cúi đầu tôn trọng.

"Nhảy cùng tôi đi, Granger."

Cô nhìn hắn nhanh đến nỗi cổ cô thắt lại, tim cô thắt lại trong cổ họng khi cô đưa mắt nhìn hắn.

Hắn đang đợi cô, đầy mong đợi, nhưng không có dấu hiệu nào khác cho thấy hắn có thể đang cảm thấy gì – không có gì để cô đọc ngoại trừ đôi mắt nheo lại gần như đầy thách thức của hắn.

"Cái...anh nghiêm túc đấy à?" cô hỏi một cách hoài nghi, ném cho hắn một cái nhìn đầy nghi ngờ để nói với hắn rằng cô mong đợi một ý đồ khác từ hắn.

"Chà, chúng ta có thể đứng đây và không làm gì cả, hoặc chúng ta có thể tỏ ra mình thuộc về nơi này. Hơn nữa, Granger – em từng nói với tôi là em luôn muốn nhảy khi say mà." Hắn nhướn mày, thách thức cô.

"Ồ, tôi có say đâu."

Hắn đưa ly sâm panh đã vơi một nửa cho cô, những đốt ngón tay của hắn sượt qua tay cô.

"Chưa muộn đâu."

Bên trong Hermione đang sủi bọt – cô nghĩ đã uống quá nhiều sâm panh rồi – nhưng cô vẫn cầm lấy ly, uống cạn hai ngụm cuối cùng và đặt nó xuống bàn bên cạnh.

"Được thôi."

Draco gật đầu, giấu nụ cười với cô khi hắn đưa lòng bàn tay ra cho cô nắm lấy. Cô đặt tay mình lên một cách miễn cưỡng, nhìn hắn với vẻ cảnh giác rõ ràng, như thể hắn đang cố gắng lôi kéo thứ gì đó vào cô.

"Em có thể thư giãn, Granger," hắn nói khi kéo họ lên sàn nhảy, tìm một chỗ trống và dễ dàng đặt tay cô lên vai hắn trước khi buông ra. Sau đó, bằng một chuyển động mượt mà khiến cô hít một hơi lặng lẽ qua mũi, Draco trượt một tay quanh eo cô, kéo cô lại gần mình rồi đặt bàn tay của mình lên eo cô.

"Tôi có thể đảm bảo với em là ý đồ của tôi không kém phần danh dự."

Cô ngước lên nhìn hắn khi hắn nắm lấy bàn tay còn lại của cô, đặt nó vào tay hắn rồi bắt đầu di chuyển.

"Vậy là anh sẽ không cố gắng quyến rũ tôi nữa chứ?"

Hắn nhếch mép cười với cô, một nụ cười bắt đầu chậm rãi nhưng đáng để chờ đợi, và liếm môi bằng đầu lưỡi hồng hào.

"Chà, tôi chưa bao giờ nói vậy."

Hắn định xoay cô đúng lúc để cô che đi vết ửng đỏ tươi đang nở trên má. Các đầu dây thần kinh của cô bị rối loạn, tim cô đập thình thịch và tai cô ù đi. Khi hắn kéo cô lại, cô thấy mình áp sát vào ngực hắn; cánh tay hắn đặt trên lưng cô đóng vai trò như một chiếc thắt lưng để đẩy cô lại gần hắn hơn, và cô không còn cách nào khác ngoài quay đầu lại và tựa má mình lên vai hắn.

Vị trí thân mật đến đáng kinh ngạc; gần như còn hơn cả sự kết hợp nảy lửa của họ vào đêm trước. Nhưng ít nhất cô không phải nhìn vào mắt hắn. Ít nhất cô có thể để mình hoảng sợ khi không có ánh mắt liếc nhìn đầy hiểu biết của hắn trên vẻ mặt bị sốc của cô.

Họ di chuyển qua lại theo điệu nhạc, Draco dẫn dắt, Hermione theo sau một cách tôn trọng. Đầu ngón tay cô vuốt ve lên xuống vải áo trên vai hắn và cô để mình thở ra một hơi run run, thư giãn trong hắn. Không thể cứng nhắc quá được. Cô phải tin tưởng hắn.

Draco di chuyển một cách uyển chuyển; thoải mái nhưng quyết đoán, giống như đại dương sẽ làm vậy nếu nó tự nhận thức được. Họ di chuyển cùng nhau như thể họ đã từng làm điều đó trước đây, như thể đây không phải là vượt qua hàng triệu ranh giới bấp bênh mà Draco đã từng nói với cô rằng chỉ có cô mới có khả năng vượt qua.

Đó là những đường ranh giới chắc chắn. Chính con người đã làm hỏng mọi chuyện bằng cách vượt qua chúng.

Đến bây giờ, cô đã xóa sạch chúng một cách hiệu quả; san phẳng cát và để thủy triều cuốn lên chúng, như thể cô chưa bao giờ vẽ chúng ngay từ đầu.

"Tất cả những điều này làm tôi tự hỏi khi nào Blaise và Weaslette sẽ kết hôn," một lúc sau Draco nói. Hermione rời đầu khỏi vai hắn để nhìn hắn, biết ơn vì hắn đã bắt đầu cuộc trò chuyện.

"Blaise chưa nói gì với anh về chuyện đó à?" cô hỏi, nhìn Draco lướt qua sàn nhảy, lơ đãng miết ngón tay cái lên eo cô.

"Chỉ là cậu ấy muốn cưới cô ấy thôi. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cậu ấy đợi Potter quay lại, để cậu ấy có thể chắc chắn là Ginny sẽ không... thay đổi quyết định."

Hermione dừng lại, không buông Draco ra mà giữ nguyên cơ thể và thúc giục hắn nhìn lại cô.

"Ginny sẽ không làm thế đâu," Hermione nói, cảm nhận được điều đó đến tận đầu ngón chân khi hơi thở sâu của Draco đẩy ngực hắn vào ngực cô. "Em ấy yêu Blaise. Nhiều hơn em ấy từng yêu bất cứ ai. Harry sẽ luôn đặc biệt với em ấy, nhưng Blaise là dành cho em ấy. Dù Harry có ở đây hay không."

Draco gật đầu, quan sát đôi mắt của Hermione khi họ tiếp tục lắc lư theo điệu nhạc. Bài hát thay đổi nhưng vẫn chậm và họ không rời mắt khỏi nhau trong giây lát.

"Thật buồn cười," hắn nói, miệng nhếch lên, "Tôi cứ cố tưởng tượng xem liệu em sẽ làm gì khi chúng ta tìm thấy cậu ta. Tôi có thể thấy em khóc, cười và chạy vào vòng tay cậu ta. Tôi đang cố gắng hình dung xem nó sẽ trông như thế nào... đối với điều gì đó mà tôi đã giúp để làm em hạnh phúc. Ích kỷ lắm phải không? Rằng tôi muốn em được hạnh phúc vì tôi nghĩ điều đó sẽ làm cho bản thân tôi cảm thấy tốt hơn. Bởi vì bằng cách giúp em tìm Potter, tôi có thể bù đắp được tất cả những chuyện tôi đã làm em không vui."

Lời thừa nhận của hắn đánh vào cô với một sức mạnh như tia sét – một loại cảm giác mạnh như điện giật lan tỏa khắp cơ thể cô.

Cô nghĩ rằng hắn hẳn đã phải rất can đảm mới nói được điều này với cô, đó là lý do tại sao cô không biết phải trả lời thế nào – không chắc làm thế nào để nói chuyện với hắn như thế này và cởi mở bản thân như cách hắn đã làm. Cô nở một nụ cười giả tạo, trống rỗng, tạo cơ hội cho hắn rút lui nếu hắn muốn.

"Tối nay anh đã uống bao nhiêu rồi, Malfoy?"

Hắn lắc đầu, lông mày hơi nhíu lại khi hình thành câu trả lời.

"Đó không phải là vấn đề, Granger. Vấn đề là, tôi đã tự nhủ quá lâu rằng nếu tôi làm chuyện này vì em – giúp em tìm thấy Potter – tôi sẽ không cần phải nói lời xin lỗi nữa. Nhưng tôi sẽ tự lừa dối mình nếu tôi nghĩ tôi có thể giải quyết mọi chuyện theo cách đó."

Bây giờ họ đã ngừng khiêu vũ hoàn toàn. Họ chỉ đứng ở góc sàn nhảy, ôm nhau trong khi những người khác di chuyển theo nhịp điệu âm nhạc xung quanh họ.

"Ba tôi thường nói hành động có giá trị hơn lời nói," cô nói với hắn, không biết phải nói gì khác; mong hắn sẽ nói nhiều hơn

"Đó là phần tôi gặp khó khăn. Cách ăn nói." Hắn nhẹ nhàng hắng giọng, ánh mắt đảo qua nhìn lại trên má cô như thể hắn đang đếm số tàn nhang của cô.

"...Nhưng 'tôi xin lỗi' chỉ có ba từ, và tôi nghĩ đến giờ tôi đã nghĩ đủ về nó trong đầu để nói với em rằng tôi hối hận về cách tôi đối xử với em ở trường. Tôi không có lời bào chữa nào, nhưng tôi rất hối hận. Tôi hối hận rất nhiều điều. Nhưng tôi không hối hận khi giúp đỡ em. Không chỉ vì tôi có thể giúp em gặp lại Potter, hay vì điều đó làm Madge hạnh phúc, mà bởi vì em – dù em có hóng hách, khó chịu và cáu bẩn thế nào – đã khiến nó trở nên dễ dàng đến khủng khiếp để hiểu được ý nghĩa của việc làm những điều tốt. Và tôi đang cố gắng. Tôi đang cố gắng không ích kỷ. Nhưng tôi rất vui vì có may mắn được ở bên em, Granger, vì em đã cho tôi thấy điều đó là có thể."

Miệng cô khô khốc, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

"Chắc chắn là anh đã uống quá nhiều rồi."

Đó là một lời tránh né và cô biết điều đó. Nhưng hắn cũng biết điều đó.

"Hoặc, Granger, tôi đang cố nói với em điều gì đó."

Hermione nuốt nước bọt, cảm thấy như thể cô và Draco đang đứng ở rìa một vách đá rất cao; chờ xem ai trong số họ sẽ là người đầu tiên đủ dũng cảm để thực hiện cú nhảy.

Như thể quyết định rằng hắn cần thêm một bài kiểm tra nữa, hoặc thậm chí có thể để trì hoãn việc nhảy xuống không thể tránh khỏi, cô nói,

"Cô phù dâu kia thích anh đó. Tôi có thể nói thêm rằng cô ấy đang tán tỉnh anh, một cách không tế nhị gì cả."

Draco ép cô lại gần hắn hơn, buộc cô phải ngước cằm lên để nhìn hắn.

"Thật không?"

Hermione gật đầu, và những ngón tay của Draco uể oải lướt qua lưng cô, di chuyển xuống thấp hơn cho đến khi bàn tay hắn chạm vào nơi xương sống chạm vào mông.

"Đừng ngốc vậy chớ. Cô ấy xinh mà."

"Tôi không để ý đến phù dâu đó, Granger."

"Tại sao không?"

"Đừng có ngốc thế. Tôi không để ý cô ta vì tôi đang cố gắng quay lại với em."

Cảm giác lao dốc tốt hơn nhiều so với những gì cô dự đoán. Cô thường không thích cảm giác bị ngã, nhưng cô sẽ rơi tự do vì hắn bất cứ lúc nào.

"Xin chào, cho hỏi?"

Một giọng nói mới cắt đôi khoảnh khắc dồn dập, Hermione và Draco quay lại nhìn cô dâu và chú rể đang thận trọng tiến lại gần họ, nụ cười lo lắng trên khuôn mặt họ.

"Xin lỗi vì đã thô lỗ, nhưng chúng tôi có biết các bạn không?" chú rể hỏi bằng giọng tiếng Anh khó nghe.

"Đến lúc phải đi rồi, Granger," Draco nói để chỉ có mình cô nghe thấy, mệnh lệnh khàn khàn của hắn đủ để kéo cô trở lại thực tại.

"Xin thứ lỗi...và xin chúc mừng!" Hermione cười toe toét với họ một cách xin lỗi khi Draco kéo cô băng qua sàn nhảy và xuyên qua đám đông, quay lại con đường họ đã bước vào. Draco kéo cô, thúc giục cô di chuyển nhanh hơn, và họ len lỏi qua các bàn và giữa những người quan sát đang bối rối cho đến khi họ thoát ra được bên ngoài – lao xuống phố đến nơi họ dùng khóa cảng.

Trong khoảnh khắc họ về đến nhà, lặng lẽ đi vào nhà và đi lên cầu thang, Hermione biết rằng điều đó giờ đây tùy thuộc vào cô.

Có thể nói như vậy.

Tối nay Draco đã nói rõ, và trước khi họ bị gián đoạn, Hermione đã biết đến lượt cô phải nói điều gì đó.

Có thể là do rượu, hoặc có thể là do cảm giác hưng phấn kéo dài khi tìm được thông tin mới, nhưng tối nay Draco đã thành thật với cô. Hắn đã xin lỗi.

Nhưng hắn không thúc ép cô nữa. Hắn để cô vào phòng ngủ của mình; không nói bất cứ điều gì, hoặc nhìn cô khi hắn đi về phòng mình. Trong một khoảnh khắc, cô bị cám dỗ để tin rằng hắn không có ý gì trong đó – rằng cô đã đọc quá kỹ. Cô ngồi trên giường trong nhiều phút, suy ngẫm, cố gắng giải mã giữa sự thật và hư cấu.

Sau đó, khi thay đồ, cô tự nhủ mình đừng ngu ngốc nữa. Cô mặc đồ ngủ vào, rón rén đi ra cửa và bước ra hành lang, máu dồn dập trong tai.

Cô gõ cửa – một lần, hai lần, nghe thấy sự cho phép lặng lẽ của hắn qua cánh cửa và đẩy nó mở.

Căn phòng tối om, chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt duy nhất trên mặt bàn làm việc của hắn. Cô bước tới, đứng ở ngưỡng cửa.

Cô lo lắng. Cô hầu như không bao giờ lo lắng.

Draco đang ngồi trên giường. Hắn đã mặc đồ ngủ, nhưng chỉ có cái quần, và cô có thể thấy hơi thở của hắn gấp gáp như thế nào qua cách bộ ngực trần của hắn phập phồng. Hắn đang ngồi thẳng, đôi chân dài duỗi thẳng trước mặt, lưng tựa vào tường, một tay cầm một cuốn sách đang mở.

Hắn mời cô vào trong và Hermione đứng chết trân ở ngưỡng cửa, mạch cô đập nhanh hơn từng giây.

Tóc hắn mềm mại, bù xù, như thể hắn đang luồn tay vào tóc vậy. Hắn đang mang một vẻ mặt mà cách đây vài tháng cô gọi là cứng rắn, nghiêm khắc. Bảo vệ cảm xúc của mình một cách cẩn thận. Nhưng đôi mắt lại phản bội hắn.

Hắn nhìn cô, từ đầu đến chân, một cách chậm rãi; Đôi mắt hắn chuyển động như mật khi hắn quan sát. Hermione hít vào thở ra bằng mũi, cố gắng duy trì nhịp đập đều đặn.

Bên ngoài tiếng côn trùng kêu vo ve. Tất cả những điều từng nghe có vẻ xa lạ giờ đây đã trở nên quen thuộc với cô. Ngôi nhà bốn bức tường xa lạ, trống vắng này giờ đã trở nên quen thuộc với cô. Draco đã trở nên quen thuộc với cô.

Draco chậm rãi đặt cuốn sách của mình xuống bàn cạnh giường ngủ, tay hắn di chuyển lên bụng, nơi những móng tay của hắn cào vào cơ bắp săn chắc. Ánh mắt của Hermione rơi xuống chùm lông đen kéo dài từ rốn đến tận cạp quần của hắn, rồi quay trở lại nơi mắt hắn vẫn đang nhìn vào khuôn mặt cô.

"Lại đây."

Một mệnh lệnh được nói nhẹ nhàng.

Cô đi đến chỗ hắn, di chuyển mà không cần suy nghĩ hay nỗ lực đến mép giường của hắn. Tấm chăn nhăn nhàu dưới chân hắn, cây đũa phép của hắn được đặt trên đầu giường để dễ dàng lấy.

Hắn được tạo thành từ sự tương phản, trong thời điểm đó. Sắc nét và uể oải; quyết đoán và do dự; lựa chọn và để lựa chọn được thực hiện.

Hermione run rẩy nhấc đầu gối lên, trèo lên nệm ngay khi Draco dịch người, ngồi thẳng hơn, di chuyển chân như thể đã biết trước kế hoạch của cô. Cho đến lúc này cô vẫn chưa nhận ra hắn đã học cách đọc cô tốt như thế nào.

Cô nín thở, má đỏ bừng khi cô lóng ngóng về phía hắn trên đôi chân run rẩy, tấm nệm lún xuống và làm nghiêng cô khi cô tiến về phía hắn cho đến khi cô quỳ giữa hai chân hắn.

Hắn vẫn nhìn cô, vẻ mặt dửng dưng; níu kéo, chờ đợi xem liệu hắn có thể lấy được thứ mình muốn hay không.

Hermione ngồi xuống trước mặt hắn, lòng bàn tay đặt lên đùi như thể cô sắp cầu nguyện. Cô lấy hết can đảm để ngước lên nhìn hắn, chạm mắt hắn khi họ trao nhau một khoảnh khắc quyết định không lời.

Hít một hơi run rẩy, Hermione nhấc tay lên và đặt đầu ngón tay lên ngực Draco, nhẹ như tơ, như thể chạm vào hắn có thể làm tất cả những thứ này nổ tung.

Nhưng không phải.

Đôi mắt của Draco nhìn xuống những ngón tay của cô, nhưng cô lại nhìn hắn. Nhìn hàng mi hắn rung rung, môi hắn hé mở khi cô lướt ngón tay xuống ngực và bụng hắn, lướt chúng trên làn da mịn màng cho đến khi cơ bụng hắn co lại một cách rùng mình.

Cô nghe thấy hơi thở của hắn nghẹn lại, những đường nét ở cổ hắn căng ra và nhấp nhô khi hắn nuốt. Mắt hắn lại tìm thấy mắt cô và sau đó hắn đưa tay ra để kéo cô lại gần, quấn quanh eo cô và kéo cô về phía hắn. Cô gần như ngã về phía trước, đỡ mình bằng cách đặt lòng bàn tay lên khuôn ngực ấm áp của hắn, đầu ngực của hắn nhỏ và cứng dưới đầu ngón tay cô.

Hắn cúi đầu về phía trước, ra khỏi tường, từ từ đưa mặt lại gần hơn trước khi dụi mũi vào cạnh mũi cô; môi hắn lơ lửng trên khóe miệng đang mở ra của cô và họ trao đổi những luồng không khí nóng bỏng, cố gắng lấy lại nhịp thở trước khi bắt đầu.

Hermione di chuyển cẩn thận nhất có thể, trèo lên đùi hắn cho đến khi cô cưỡi lên hắn, trượt tay qua vai và giữ chặt sau gáy hắn.

Cô phát ra một tiếng thút thít êm dịu khi môi Draco lướt qua môi cô, trêu chọc, trước khi hắn đặt những nụ hôn chậm rãi, nhẹ nhàng lên khắp mặt cô; từ má đến trán, xuống hàm và sau tai. Đó là bài học tàn nhẫn nhất về sự kiên nhẫn, chờ đợi hắn tìm đường trở lại môi cô, nơi cuối cùng hắn hôn cô với một áp lực chắc chắn, có tính toán và kiên định.

Cô tự hỏi hắn tìm thấy ở đâu mà hắn có thể vững vàng đến vậy, khi ở bên hắn như thế này đã khiến cô rung động hoàn toàn từ trong ra ngoài.

Bàn tay còn lại của hắn tìm đến gáy cô, ôm lấy nó, ấn cô vào trong hắn khi những ngón tay hắn luồn qua những lọn tóc trên da đầu cô. Hắn hôn cô với một niềm sủng ái mà cô từng nghĩ rằng mình chưa từng trải qua; sủng ái mà cô nhận thấy đã biến mất khi cô hôn Ron và Viktor.

Draco biết cách hôn. Nhưng đặc biệt hơn, Draco biết cách hôn . Mỗi cử động của hắn giống như một sự thúc đẩy; như thể hắn luôn biết, theo bản năng, cách chạm vào cô. Như thể hắn không cần phải suy nghĩ xem mình phải làm gì. Hắn chỉ biết thôi.

Cô chìm vào trong hắn, lướt lưỡi dọc theo đường viền môi hắn cho đến khi hắn cho phép cô tiếp cận. Những ngón tay đan vào tóc, hai cơ thể áp sát vào nhau, Hermione biết chuyện này sẽ dẫn đến đâu tiếp theo. Đã sẵn sàng cho nó.

Tách ra khỏi hắn và hơi thở hổn hển, Hermione bắt gặp ánh mắt của Draco – đồng tử sẫm màu, rộng, mi mắt nặng trĩu – và giơ tay lên trần nhà, chờ đợi. Draco quan sát cô một lúc, đánh giá cô, đảm bảo rằng hắn biết cô đang hỏi gì.

Cô cảm nhận được điều đó trong bụng khi hắn bật ra một tiếng cười; nó gợi cảm, thích thú, như thể hắn không thể tin vào vận may của mình. Hắn nghiêng người về phía trước để ấn môi mình vào môi cô một lần nữa trước khi ngón tay hắn tìm đến áo cô và bắt đầu kéo lên trên. Hermione nín thở suốt thời gian đó, dự đoán và khao khát nặng nề trong cơ thể cũng như không khí xung quanh cô. Cô cảm nhận được luồng không khí mát lạnh từ cửa sổ trên thân mình và đầu ngực của cô hiện rõ qua chất liệu lưới mỏng của áo ngực. Draco vò nát cái áo phông thành một quả bóng và ném nó đi đâu đó trên sàn, mắt hắn không rời khỏi ngực cô.

Hermione, thiếu kiên nhẫn, làm phần việc còn lại cho hắn – đưa tay ra sau và tháo móc cài, để vải rơi xuống và rời khỏi ngực cô, để cô lộ ra trước mặt hắn.

Draco hít một hơi thật mạnh khi cô vứt mảnh vải nhỏ đi, quai hàm hắn hoạt động, mắt liếc từ ngực đến mặt cô, hết lần này đến lần khác, như thể hắn không chắc liệu cô có thực sự cho phép hắn nhìn thấy cô nhiều như vậy hay không. Để đảm bảo, hoặc có lẽ trong nỗ lực khiến hắn nhanh lên, cô đưa tay ra và xoa ngón tay cái dọc quai hàm hắn, dịu dàng, khích lệ.

Họ trao nhau cái nhìn, một cái gật đầu, và Draco cuối cùng cũng đặt cả hai bàn tay ấm áp lên bụng cô, trượt lòng bàn tay lên thân cô cho đến khi hắn ôm lấy ngực cô, giữ trọng lượng của chúng trong tay. Hermione thở hổn hển khi ngón tay cái của hắn lướt qua đầu ngực của cô. Đầu cô ngửa ra sau, mí mắt khép lại, và cô thở hổn hển khi những ngón tay hắn khám phá làn da cô, vuốt ve cô, kéo cô thật chặt cho đến khi cô kiệt sức, cần nhiều hơn nữa.

Cô thể hiện sự nhiệt tình của mình bằng cách xoay hông dựa vào hắn, ép xương chậu của họ vào nhau theo cách mà cô biết hắn sẽ cảm nhận được. Draco rên rỉ, một âm thanh khàn khàn và không chủ ý, rồi cúi xuống hôn cô lần nữa, tay hắn di chuyển ra sau lưng cô, nơi hắn giữ xương vai cô và ấn chặt cô vào hắn.

"Em muốn điều này vô cùng," cô thì thầm vào tai hắn, rải những nụ hôn dọc quai hàm và cổ hắn khi họ cọ sát vào nhau, tìm kiếm sự ma sát. Hắn đã cứng sẵn rồi, và cô nghiêng hông mình, tiếp xúc trực tiếp và rên rỉ khi cô di chuyển tay qua lại trên xương đòn và lên vai hắn.

"Granger... em không biết..."

Cô ngắt lời hắn, hôn hắn lần nữa rồi tiến tới cởi quần; họ lúng túng, tuyệt vọng, khi Hermione quỳ xuống, cởi cúc áo và đẩy chúng xuống đùi, trong khi không bao giờ cho phép mình ngừng hôn hắn.

Draco nhận thấy cô đang gặp khó khăn trong việc kéo quần qua đầu gối nên đẩy về phía trước, nhẹ nhàng hạ cô xuống cho đến khi lưng cô chạm vào nệm. Hắn trườn lên người cô, để lại những dấu hôn ướt át từ cổ xuống xương hông. Hắn dừng lại ở quần lót của cô, khuôn mặt hắn hằn lên sự đói khát, ham muốn.

Hermione ngọ nguậy trên tấm trải giường, nhìn hắn, chờ đợi. Hắn đưa cô vào, quan sát cô từ những lọn tóc xoăn cho đến những ngón chân, rồi nhẹ nhàng kéo chiếc quần ra khỏi chân cô, nhanh chóng ném chúng về cùng hướng với chiếc áo phông của cô.

Bây giờ cô gần như khỏa thân – chỉ có quần lót che chắn, và cô cũng muốn nhìn thấy hắn nhiều hơn nữa. Ngực cô phập phồng khi cô hít không khí, da cô nổi da gà.

Draco đã ôm lấy bắp chân cô kể từ khi hắn cởi quần cô ra, đặt hai chân cô xuống hai bên cơ thể hắn, dang rộng cô ra cho hắn. Hắn nhìn cô với vẻ thích thú không hề nao núng, má hắn hồng hào, mái tóc bù xù hơn bao giờ hết; lòng bàn tay hắn trượt lên xuống đùi cô một cách chắc chắn, vuốt ve làn da cô trước khi móc ngón tay cái của hắn vào cạp quần lót của cô và kéo nó ra.

Mặt cô nóng bừng.

Không phải là cô xấu hổ – không phải là cô sợ những gì hắn sẽ nghĩ hoặc những gì hắn đang nhìn thấy. Mà khoảnh khắc họ đang chia sẻ với nhau là một trong những khoảnh khắc thân mật nhất trong cuộc đời cô; nằm ngửa cho hắn, để lộ ra ngoài, đầu gối cô dang rộng và ngực cô căng và nhọn, tất cả trong khi hắn quan sát cô từ vị trí thuận lợi của mình, chiếm lấy cô.

"Anh nói gì đi chứ," cô thì thầm, dùng răng cắn chặt môi. Quần lót của cô không được đối xử giống như những bộ quần áo khác của cô. Chúng đã được đặt cẩn thận trên tủ đầu giường, bên cạnh cây đũa phép của hắn.

Cô mất cảnh giác, bằng một cú kéo mạnh, Draco siết chặt đùi cô và kéo cô về phía hắn, để đầu gối cô ấn vào hai bên lưng hắn.

"Anh đã nói với em rồi, Granger," hắn nói, giọng khàn khàn và hơi trêu chọc. Hắn nghiêng người về phía trước, hôn lên đùi trái của cô. Ngước nhìn cô qua hàng mi, tay hắn trượt xuống dưới mông cô, đồng thời giữ cô đứng lên và mở ra, phần lưng dưới của cô lơ lửng trên nệm.

"...Anh không giỏi ăn nói."

Miệng hắn nói với cô và cô cười trước nhận xét thông minh của hắn.

Những ngón tay của cô cố gắng bám vào tấm ga trải giường, nắm chặt chúng khi miệng cô há hốc ngay lập tức rên rỉ.

Draco nhanh chóng xử lý cô. Lưỡi của hắn tự động hoạt động dọc theo trung tâm cô, xuyên qua các nếp gấp và lên đến cái ấy của cô, nơi nó tìm thấy nhịp điệu đều đặn và chỉ bị gián đoạn bởi tiếng cọ nhẹ của răng hắn. Cô để một tay buông ra tấm ga trải giường, thay vào đó chọn luồn ngón tay vào tóc hắn khi cô cắn môi, cố gắng giữ im lặng.

Hông cô đẩy về phía trước, tìm kiếm hắn, tìm kiếm áp lực, và Draco lướt một lòng bàn tay lên cơ thể cô để ôm lấy ngực cô, xoa bóp nó, lăn đầu ngực giữa ngón cái và ngón trỏ của hắn.

Hắn đưa lưỡi mình vào bên trong cô, xoay tròn, kéo và đẩy cho đến khi cô chắc chắn rằng mình có thể bùng nổ ngay lúc đó.

"Chết tiệt," cô thì thầm, quay đầu sang một bên và chui vào ga trải giường khi hắn tấn công cái ấy của cô lần nữa. Cô hếch hông lên trước cảm giác đó, nhưng những ngón tay của hắn lại thọc sâu vào xương hông để ghì cô xuống, gần như bầm tím. Draco không bỏ cuộc – dành thời gian để tìm hiểu những gì cô phản ứng và những gì cô không, vặn vẹo, nếm và chạm trong khoảng thời gian có thể là hàng giờ, cho đến khi cô nhạy cảm và đau đớn vì điều đó.

Cô biết cô gần đến. Cô không ngạc nhiên chút nào khi cơn cực khoái của cô đang tiến dần đến đỉnh điểm, hình thành ở nửa dưới khi cô uốn cong các ngón chân, nắm lấy tóc Draco đến mức chắc hẳn là rất đau.

Hắn đưa cô lên bờ vực chỉ vài giây sau đó, khi miệng cô há hốc trong một tiếng hét thầm lặng, khi cơ thể cô căng cứng và cứng đờ.

Niềm vui sướng tột độ không gì sánh bằng khiến cô run rẩy dưới hắn, bám lấy hắn. Draco chậm lại, hướng dẫn cô vượt qua, vòng tay hắn nới lỏng khi cơ thể cô thả lỏng.

Hắn rời khỏi phần trung tâm, cắt một đường trên bụng cô rồi đi đến ngực cô, hắn đưa vào miệng và đánh dấu chúng cẩn thận bằng răng của mình.

Hermione lấy lại hơi thở, nghiêng cằm nhìn hắn khi miệng hắn để lại những vết đỏ trên ngực cô. Cô thích việc hắn để lại chúng – thích biểu tượng đằng sau chúng, như thể mỗi người đều được để lại một vết đỏ như một dầu hiệu sở hữu, như một lời nhắc nhở cho sau này.

Đôi mắt của Draco chạm vào mắt cô và hắn di chuyển khắp cơ thể cô, vươn người lên để hôn môi cô. Cô có thể nếm được vị giác của mình trên lưỡi hắn, và Draco cười khúc khích trong miệng cô khi cô quấn chân quanh hông hắn, bắt chéo mắt cá chân ra sau lưng hắn để kéo hắn xuống người cô.

Cô muốn trao cho hắn tất cả những gì hắn vừa đưa cho cô – đang cố gắng nói với hắn mà không cần lời nói rằng hãy nhanh lên, rằng cô đã sẵn sàng.

Cô đã chờ đợi xong. Đã xong việc tự hỏi hắn sẽ cảm thấy thế nào khi ở trong cô; nếu sự kiểm soát mà hắn dễ dàng duy trì trong cuộc sống hàng ngày của mình sẽ bị mất đi, và điều đó sẽ như thế nào đối với hắn.

"Cởi quần ra đi nào," cô ra lệnh vào tai hắn, luồn ngón tay vào dưới cạp quần co giãn và để nó chạm vào da hắn. Hắn lùi lại, gạt lọn tóc ra khỏi mặt cô và cười toe toét với cô – một nụ cười gợi cảm, thoải mái, nụ cười mới nhất trong bộ sưu tập ngày càng tăng của cô.

"Buồn cười ghê, sao em chỉ ngọt ngào với anh khi em muốn thứ gì đó," hắn dài giọng, cởi quần ra và ném chúng xuống sàn cùng với bộ quần áo bị bỏ quên của Hermione.

Cô định tranh luận thì Draco đã cởi quần ra, duyên dáng hơn nhiều so với những gì cô có thể làm, giữ thăng bằng một cánh tay bên cạnh đầu, nơi cô có thể chiêm ngưỡng những cơ bắp căng cứng trên bắp tay hắn.

Cô hít một hơi, nhìn hắn, hắn cúi xuống hôn cô lần nữa. Sau đó, kéo một chiếc gối từ đầu giường, hắn dễ dàng nâng hông cô lên nhét cái gối vào dưới mông cô, nâng cô lên cho hắn rồi trèo qua cô.

"Anh không để em trả ơn à?" cô hỏi khi hắn đứng vững trên người cô, giữ thăng bằng trên một cánh tay trong khi Hermione điều chỉnh lại chân của mình, mở rộng cơ thể mình cho hắn một lần nữa. Draco rên rỉ, một âm thanh ầm ầm thoát ra khỏi cổ họng hắn và xuyên thẳng vào cô.

"Chết tiệt, Granger," hắn gầm gừ, lướt hai ngón tay qua khe hở của cô để chắc chắn rằng cô đã sẵn sàng cho hắn. Được rồi.

"...Nếu anh để em làm thế bây giờ, anh không nghĩ mình sẽ trụ được."

Lời thú nhận làm cô đỏ mặt, tự hào vì dường như cô đã góp phần đảm bảo sự sẵn sàng của hắn.

"Vậy thì để lần khác ha," cô thì thầm bên tai hắn, hôn vào nó trước khi đi theo đường cổ xuống hõm cổ họng hắn.

Draco ậm ừ, đẩy vào cô. Cô có thể cảm nhận được đầu của cậu nhỏ áp vào khe hở của cô và cô biết ngay rằng hắn đang căng cứng đến đau đớn. Cô đưa tay xuống và vòng tay mình quanh nó, cảm thấy nó co giật dưới những ngón tay cô khi cô dẫn hắn về phía trước, cho phép hắn đẩy vào trong cô khoảng một inch.

Cả hai đều thở hổn hển khi hắn kéo cô ra, và khi móng tay của Hermione tìm thấy điểm cô thích bám vào trên lưng hắn, Draco rít lên và ngừng cử động hoàn toàn, đóng băng trước cô. Hắn mím môi, nhắm mắt lại để lấy lại tự chủ, rõ ràng là không muốn chuyện này kết thúc sớm.

"Xem em đã làm gì với anh này, Granger?" hắn nghiến răng nghiến lợi, tất cả các cơ bắp căng lên vì bị kiềm chế. Việc biết rằng hắn đã sẵn sàng khiến cô choáng váng, nhưng nó cũng chỉ khiến cô muốn hắn nhiều hơn và nhanh hơn. Draco mất vài giây để thở, cúi xuống và đặt vài nụ hôn nhanh lên xương đòn của cô để đánh lạc hướng.

"Tụi mình có thể cứ thế này bao lâu tùy thích," cô nói với hắn, nhìn vào mắt hắn và nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Em không phiền đâu."

Cô lướt ngón tay cái của mình lên đầu ngực nhỏ và nhọn của hắn, khơi gợi một luồng không khí nóng bỏng khác từ môi hắn. Draco giữ ánh mắt của họ chạm nhau, vẻ mặt gần như không thể tin nổi. Hắn cúi xuống để gặp cô, mái tóc ẩm ướt của hắn cù vào trán cô khi hắn hôn cô; chậm rãi, say mê, thiếu thốn.

"Nhắc lại anh chuyện đó vào lúc khác đi," hắn nói, lùi ra. Sau đó, không nói thêm lời nào, hắn trượt hoàn toàn vào trong cô, hông hắn đập vào hông cô khi chúng đồng thời phát ra những âm thanh khoái cảm.

Cô nghĩ mình đã chửi thề thành tiếng, nhưng cũng có thể là của Draco. Cảm giác hắn mang lại thật yomost; trải dài cô, lấp đầy cô, bao quanh cô. Ban đầu có hơi đau một chút, nhưng cơn đau nhanh chóng qua đi, thay vào đó là khoái cảm nóng bỏng, nhức nhối khi Draco tìm được góc độ và tốc độ phù hợp.

Từ đó Draco lấy những gì hắn muốn, và cô để cho hắn lấy; quan sát hắn với sự say mê và khao khát khi hắn tăng tốc độ đẩy của mình, tìm ra nhịp điệu vừa nhanh vừa mạnh, không đồng đều và chính xác. Cô hiểu sẽ không tồn tại được lâu; nhìn thấy điều đó trong mắt hắn và cảm nhận nó trong những chuyển động tuyệt vọng của hông hắn khi chúng kết nối với cô. Nhưng cô không bận tâm.

Hắn nhìn cô suốt. Nhìn vào biểu cảm của cô, bộ ngực của cô, nhìn hắn trượt vào và ra khỏi cô, hông hắn liên tục giật mạnh.

Ngực cô nảy lên trên ngực hắn khi hắn đu vào cô, cơ bắp căng ra và khuôn mặt đỏ bừng vì gắng sức. Hắn quay đầu hôn lên đầu gối cô, đặt một tay lên bụng dưới của cô và tạo một áp lực làm rung chuyển những nơi sâu bên trong cô.

"...cảm giác thật tuyệt, Granger," hắn lẩm bẩm sau một cú đâm đặc biệt sâu khiến cô phải hét lên, trượt tay xuống phần mông cơ bắp của hắn; tìm kiếm vết rạn ở phía dưới lưng hắn và tự hứa với bản thân rằng sau này sẽ hôn vào từng vết.

"...nhìn em xem..."

Chẳng bao lâu sau, những cú đẩy của hắn trở nên điên cuồng, không đồng đều, tốc độ của hắn chùn bước khi hắn ngửa đầu ra sau trong trạng thái ngây ngất. Sau đó, với một tiếng 'chết tiệt' lầm bầm trong hơi thở, các cơ của hắn căng cứng, hắn nhanh chóng rút ra khỏi cô để truyền hơi ấm vào bụng cô, phát ra một tiếng rên rỉ sung sướng kéo dài. Hermione say mê quan sát khi chất lỏng của hắn chạm vào da cô nóng hổi và nhớp nháp, bị quyến rũ bởi biểu cảm hưng phấn của hắn – miệng mở, mắt nhắm, cách lưỡi hắn liếm môi khi hắn trượt nắm tay dọc theo chiều dài của cậu nhỏ, rút ​​ra niềm vui.

Sẽ là nói dối nếu nói đó không phải là điều gợi cảm nhất mà cô từng trải qua. Việc nằm đó với cơn cực khoái của hắn trên cái bụng phập phồng của cô, nhìn hắn vắt mình đến từng giọt cuối cùng, nhìn xuống cô như thể hắn cũng cảm thấy giống hệt như vậy, sẽ không thể mãi mãi ăn sâu vào tâm trí cô.

Hắn đứng yên, chỉ đợi khoảng một lát rồi ngã người về phía trước, sức nặng nóng bỏng, rắn chắc của hắn dễ chịu đè lên trên cô. Sau đó, hắn lăn sang bên cạnh cô và nằm ngửa, như thể hắn sợ mình sẽ đè bẹp cô, và thở hổn hển lên trần nhà.

"Anh xin lỗi vì em không... Nếu anh chịu đựng được lâu hơn..."

"Được rồi."

"Ừ, nhưng không phải khi anh..."

"Em hứa với anh, anh đã cho em mọi thứ em cần rồi. Nó rất hoàn hảo."

Họ nằm trơ xương trên nệm, nhìn lên trần nhà để hơi thở trở lại bình thường, để nhịp tim chậm lại, để mồ hôi khô trên trán. Draco dùng đũa phép của mình để loại bỏ mớ hỗn độn của họ, hôn ngực cô lần cuối trước khi gục xuống bên cạnh cô lần nữa.

Hắn đặt lòng bàn tay ấm áp lên đùi trần của cô, vuốt ve cô, vuốt ve ngón tay cái qua lại trên làn da mềm mại theo nhịp điệu dịu dàng và đều đặn.

Sau đó hắn nhìn cô, và cô nghĩ đó là khoảnh khắc mà mọi thứ thay đổi: khi hắn vươn tay tới và quấn một trong những lọn tóc của cô quanh ngón tay hắn, thả nó ra rồi lướt tay lên má cô.

Cô hôn hắn.

Tiếp tục hôn hắn cho đến khi họ mệt mỏi đến mức không thể hôn được nữa, ngủ thiếp đi dưới tấm chăn của hắn.

Có rất nhiều khoảnh khắc trong cuộc đời mà Hermione ước mình có thể sống lại, nhưng nếu có cơ hội, đây là khoảnh khắc cô sẽ chọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro