Quay về rồi
"Sao mày có thể ác độc như vậy?"
Junghwan giật mạnh người. Đôi mắt mở to rồi thở hốc, bên tai vang lên tiếng người đều đều nhưng chốc lát ù đi khiến cậu phải xem xét tình trạng bây giờ. Cậu quỳ trên nền đất lạnh lẽo, khuôn mặt và phần tóc trước trán thẫm đẫm nước, vài giọt nhỏ xuống sàn tí tách. Cậu cố gắng hít thở đều đặn rồi tự nhủ chẳng phải cậu đang hứng chịu trận đánh của bạn tù hay sao?
"Mày không thấy em mày đang rất chịu khổ à?"
Người đàn ông ngồi trên ghế đối diện Junghwan không ngừng trách mắng cậu với điệu bộ vô cùng ác nghiệt. Junghwan nghe những lời quen thuộc không hề đau buồn hay tức giận, ngược lại trong ánh mắt tràn đầy niềm vui. Cậu trùng sinh rồi, quay về khoảnh khắc đưa ra lựa chọn cho số phận sau này của mình.
Junghwan được ông bà Lee nhận nuôi nhưng thực chất trở thành đầy tớ nhỏ cho con trai họ là Lee Jinyoung. Cậu ta buồn thì cậu bị chửi, cậu ta đau thì cậu bị đánh, cậu ta giận cá chém thớt cậu bị bắt nhịn ăn cả ngày. Cậu chịu đựng cuộc sống như thế cho tới lớn chỉ vì thèm muốn hơi ấm gia đình. Nực cười cho suy nghĩ ngu ngốc đó của cậu.
Lee Jinyoung có hôn ước từ nhỏ với Kim Dohoon, anh là giám đốc uy quyền cũng là người cháu đích tôn của gia tộc họ Kim lâu đời. Jinyoung luôn lấy đó làm tự hào nhưng vẫn không hẳn sẽ từ chối tình ý của những vị thiếu gia lắm tiền nhiều của khác. Thật không may, vị hôn phu của cậu ta bị tai nạn nghiêm trọng trong một lần đi công tác dẫn đến sống thực vật. Cậu ta không thể cả đời chôn vùi trong hôn nhân với người sắp chết nên gào khóc với cha mẹ mình hết ngày này qua ngày khác. Ông bà Lee tiếc thương con trai nhưng không dám trở mặt với gia tộc Kim vì thế nảy ra suy nghĩ táo bạo để Junghwan thay thế qua bên kia. Kiếp trước cậu liên tục từ chối rồi nhận sự chì chiết, đòn roi của họ, cuối cùng hai nhà vẫn hủy hôn ước, sự nghiệp ông bà Lee cũng sa sút theo đó. Về sau Jinyoung không biết gây ra chuyện gì khiến thiếu gia của một nhà có uy quyền phải thừa sống thiếu chết. Cậu ta đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu Junghwan khiến cậu phải ngồi tù thay, chịu mọi sự tủi nhục tra tấn.
Junghwan không nghĩ là mình được sống lại, những cơn đau không còn trên người nhưng nó ám ảnh sâu đậm trong tâm trí luôn muốn tự do. Bả vai đột nhiên bị đẩy khiến cậu mất đà ngã ra. Cậu sực nhớ tình cảnh bây giờ ra sao. Cả nhà ba người họ Lee đang thỉnh cầu bằng ánh mắt ép cậu qua nhà họ Kim chăm sóc vị hôn phu của Jinyoung thay cậu ta.
"Mày ghét tao lắm đúng không?"
Jinyoung hét đỏ mặt, cậu ta không ngừng đẩy mạnh vai Junghwan.
"Nên mày hả hê khi tao rơi vào bước đường này đúng không? Tao không ngờ nhà tao nuôi mày bao nhiêu năm chỉ đổi lại được cái thứ vô ơn."
May bà Lee đã kịp thời ngăn lại để tránh phá hỏng kế hoạch của bọn họ. Ông Lee cảm thấy không thể bắt ép nên đành giả giọng dụ ngọt.
"Junghwan à, con xem đấy, nhà chúng ta nuôi con nhiều năm vốn dĩ không cần con trả lại cái gì cả nhưng em trai nó yêu thương con như thế, con nỡ để em con cưới người đó à?"
Junghwan nghe xong chỉ muốn bật cười. Cậu tự hỏi vì sao kiếp trước cậu lại moi hết thâm tình của mình ra để đối đãi với họ nhưng dù sao kiếp này cậu cũng đã có dự tính cho riêng mình rồi.
"Vâng, con đồng ý."
"Con nói gì?"
Ba người đang giả vờ thâm tình lập tức hỏi Junghwan vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
"Con đồng ý chăm sóc giám đốc Kim thay Jinyoung ạ."
Junghwan kiên định đáp. Lần này cậu quyết định đặt cược sinh mạng của mình lên gia tộc họ Kim. Cậu chỉ cần được yên bình, mặc kệ có phải sống chung cả đời với người thực vật cũng không sao hết.
"Quản gia, mau đưa người lên dọn lại đồ đạc cho Junghwan. Lát nữa lập tức đưa con trai tôi tới nhà họ Kim. Họ đang gọi gấp lắm."
Ông bà Lee sai người hầu như thể lo cho Junghwan thay đổi ý định. Cậu bật cười khinh thường trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ tiếc nuối và lo lắng. Đồ đạc của cậu vốn không quá nhiều nên không mất bao nhiêu thời gian thu dọn sắp xếp.
"Con có cần thứ gì không ba sẽ cố gắng đáp ứng cho con trước khi con đi?"
Ông Lee nhìn chiếc vali nhỏ gọn của Junghwan cảm thấy áy náy nên buột miệng lên tiếng. Junghwan không thiết tha những thứ ngôi nhà này nhưng sực nhớ gì đó nên cậu không ngại mà nói ra.
"Thật ra có một thứ con muốn ba cho con, chính là cái lắc tay dây đỏ."
Khi mọi người không biết Junghwan nói về thứ gì thì Jinyoung đột nhiên hét lên.
"Không được, thứ đó là của tôi mà."
"Của em á?"
Junghwan nhướn bên mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Jinyoung khiến cậu ta muốn phản bác nhưng phải cứng họng.
Lắc tay đó đi cùng cậu từ khi còn rất nhỏ, đó là thứ theo mọi người bảo rằng được truyền lại từ ba mẹ ruột của cậu. Khi đến đây Jinyoung không nói một lời trực tiếp giật lấy trên tay cậu rồi tự cho là đồ của mình mà chiếm hữu. Bà Lee cũng biết việc này nhanh chóng nghiến răng với Jinyoung.
"Mau vào phòng lấy ra đây."
"Mẹ!"
Jinyoung gắt lên nhưng đành giẫm chân hậm hực đi tìm lắc dây đỏ. Cậu ta biết mặc dù không thèm động đến nó lần nào nhưng cậu ta vẫn cảm thấy hả hê và trên Junghwan một bậc.
Junghwan nắm chặt lắc tay, ngoảnh đầu rời khỏi căn nhà gắn bó cả tuổi thơ mà không hề nhìn lại. Cậu cảm nhận làn gió êm đềm, dịu nhẹ như thể chào đón cuộc đời mới tươi sáng. Hạ quyết tâm lần nữa, cậu bước vào trong xe bắt đầu đến nhà họ Kim.
-
lần đầu thử sức với trọng sinh đồ đó:)))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro