Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49 + 50

Tầm mắt Trần Hi đột nhiên khựng lại.

Bởi vì bóng dáng kia cô quen, gần đây cũng thường xuyên xuất hiện ở câu lạc bộ, ngày hôm qua còn chia đồ ăn vặt cho cô nữa.

Đó không phải là......

Cảnh Miên sao!?

Sau khi Cảnh Miên xuống xe, cũng không nhanh chóng rời đi.

Hình như bị người trên xe chủ gọi lại.

Sau đó, Trần Hi nhìn thấy Cảnh Miên đi vòng qua trước xe, đi tới cửa sổ xe của tài xế chính.

Cửa sổ xe kia chậm rãi hạ xuống.

Từ góc độ của Trần Hi, hoàn toàn không thể nhìn thấy mặt người lái chính, ngay cả khi Cảnh Miên cúi xuống cũng bị thân xe che khuất phần lớn tầm nhìn.

Nhưng điều đó cũng không thể cản trở cô dời đi tầm mắt.

Cảnh Miên rũ mắt, dường như đang nghe người trên xe nói chuyện, sau đó thần sắc hơi ngẩn ra, có chút chần chờ cúi người, mở miệng nói cái gì đó.

Một giây sau, Trần Hi bỗng nhiên nhìn thấy một bàn tay thon dài trắng nõn, nắm lấy cổ tay Cảnh Miên.

Cho dù khoảng cách có chút xa, nhưng vẫn có thể nhìn rõ, khớp xương bàn tay kia rõ ràng, to rộng mà xinh đẹp, những đường gân xanh mờ nhạt nổi trên mu bàn tay, biểu thị chủ nhân của nó cực kỳ mạnh mẽ.

Trần Hy cảm giác trái tim đột nhiên nhảy dựng lên.

Ký ức nửa tháng trước chậm rãi hiện lên trong đầu cô.

Ngày thi đấu liên sever, Cảnh Miên mặc áo khoác của một tiền bối đi ra ngoài một chuyến, nhưng khi trở về, áo khoác kia đã được nhét gọn gàng bỏ vào trong túi.

Mà trên người của Miên Miên, lại được thay bằng một chiếc áo khoác sẫm màu, rõ ràng không phù hợp với thân hình của chàng trai trẻ, giống như nó bị người khác phủ lên vậy.

Chiếc áo khoác đó đã khiến cô vô cùng ấn tượng.

Bởi vì buổi sáng lúc lên máy bay, idol mà cô thích nhất cũng mặc một chiếc giống chiếc đó như đúc!

Khi đó trong lòng cô cũng đã có một dự cảm không thể tin được, cái áo Miên Miên đang mặc... không phải là áo khoác của Nhậm Từ Miên chứ?!

Nhưng thật sự quá mức hoang đường, liên tưởng này rất nhanh đã bị chính cô bác bỏ đi.

Mà giờ phút này, ký ức khi đó dần dần dung hợp với hiện tại.

Tại quán thịt nướng uống say rượu ngày đó, Miên Miên còn từng nói, bản thân cậu ấy có một vị hôn phu.

Khi đó tất cả mọi người đều đã uống say, khi nghĩ lại, đều cứ tưởng là một trò đùa lạnh của Cảnh Miên lúc say rượu.

Nhưng bây giờ có vẻ như…

Bàn tay vừa rồi xuất hiện ở vị trí lái chính hiển nhiên là tay của một người đàn ông.

Huống hồ đôi tay kia… Trần Hi cảm thấy cô sắp điên mất rồi, nhìn thế nào cũng có chút giống Nhậm Từ Miên.

Trần Hy không thể nghĩ ra người đàn ông nào khác có bàn tay xinh đẹp như vậy.

Sẽ không thật sự là...... Nhậm Từ Miên chứ?!??

Trần Hi cảm giác trái tim cô như đang run rẩy.

Mà Cảnh Miên bị cầm tay, lông mi khẽ run rẩy, đồng tử hiển nhiên ánh lên vẻ luống cuống.

Cậu bị kéo xuống hơi hơi cúi người, phần đuôi tóc bị áo hoodie che đi, đầu gần như muốn lọt vào trong cửa sổ ô tô.

Trần Hy nhìn mà nín thở.

Rất nhanh.

Trên cổ của Cảnh Miên lại bị quấn một chiếc khăn quàng cổ sáng màu.

Chiếc khăn quàng cổ rất dày nhưng cũng không kém phần mềm mại, sau khi đeo lên khiến chàng trai trẻ trông càng thêm xinh đẹp, khiến người ta không thể rời mắt.

Mãi cho đến khi khăn quàng cổ được choàng xong, người lái xe mới để cho cậu rời đi.

Cảnh Miên đứng yên, hơi mím môi dưới, không biết có phải do chóp tai bị đông lạnh hay không mà hơi hơi ửng đỏ.

Cậu vẫy vẫy tay chào người lái.

Cửa sổ xe trượt lên.

Chiếc xe khởi động rồi rời đi.

Cảnh Miên dừng lại 2 giây, sau đó xoay người, đi vòng qua con đường trong khu phố, dọc theo góc phố của tòa nhà văn phòng rồi đi về hướng của câu lạc bộ.

Trần Hi hơi há mồm, phải thật lâu sau mới lấy lại được tinh thần.

Cảm giác cằm của mình sắp đóng băng rồi.

Nếu như cô đoán không sai thì vừa rồi là người đàn ông kia đích thân đưa Cảnh Miên đến câu lạc bộ, còn quàng khăn cho Cảnh Miên, cùng với khi tập luyện Cảnh Miên thỉnh thoảng vẫn đeo chiếc nhẫn đó.

Hiện tại hai người sẽ không....là đã kết hôn rồi chứ?

Với lại, có vẻ như.

Đã sống chung rồi!??

Trần Hi cảm giác đại não như ngừng hoạt động, huyết áp có chút tăng cao.

Cô nuốt xuống ngụm nước miếng, ép bản thân phải tỉnh táo lại, không nhịn được nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.

Chỉ là.

Nghĩ đi nghĩ lại....

Lại cảm giác có chút thú vị.

Lần trước khoác áo khoác của mình có lẽ là ghen, lần này còn đích thân đưa đi làm, lúc xuống xe còn không nỡ tách rời, gọi người đến lái xe, bá đạo tổng tài thì dịu dàng kéo bà xã qua, choàng khăn quàng cổ cho Miên Miên.

Nhưng thành thật mà nói từ góc độ đó, cô thiếu chút nữa nghĩ rằng họ đang hôn nhau.

Hai vị kia, cũng quá ngọt ngào rồi.

Nếu quả thật là Nhậm Từ Miên.....

Đây là cái dạng chồng thần tiên gì vậy!?

*

Cảnh Miên rất nhanh đã đi đến câu lạc bộ.

Chẳng bao lâu sau Trần Hi cũng đến, cô ôm một thùng nước, theo sau là người giao nước, tuy nhiên vẻ mặt của Trần Hi không được tự nhiên, như thể mặt đã đỏ bừng rồi dịu lại, cô còn không dám nhìn Cảnh Miên.

Tuyên Thành nhìn đồng hồ, nói: “những người mà chúng ta sắp gặp đều là những lãnh đạo lớn ở Quang Diệu, bất kể vị trí nào họ chọn ra cũng sẽ rất quan trọng. Đến lúc đó mọi người kiềm chế một chút, nếu tôi ho khan, chính là tôi muốn mọi người im lặng, được chứ?”

Các thành viên khác nhai khoai tây chiên, rộp rộp.

Cảnh Miên gật gật đầu.

Tuyên Thành: “...”

Chỉ có người không cần nghe nhất lại chân chính nghe lọt.

Bữa sáng ăn rất no, cho nên khi câu lạc bộ ăn, Cảnh Miên hầu như không ăn gì mà chỉ đợi tới khi cả đội xuất phát.

Cả đội lên xe của đội trưởng và các đàn anh, nửa giờ đồng hồ đã tiến đến trụ sở của Quang Diệu.

Đây là lần đầu tiên Cảnh Miên nhìn thấy hình dạng tòa trụ sở công ty của Quang Diệu.

Trước đây cậu chỉ tập trung vào Games và chuyên tâm theo đuổi bước chân của Ash, Quang Diệu càng giống như vật dẫn tiếp nhận tín ngưỡng.

Cảnh Miên dùng phần lớn thời gian để lướt các diễn đàn game, nhưng chẳng bao giờ chú ý đến câu chuyện đằng sau của Quang Diệu.

Cho nên Cảnh Miên có một loại cảm giác mới mẻ lạ lẫm.

Chính tòa nhà cao tầng khổng lồ này đã tạo ra game cực hot hiện nay của Quang Diệu.

Cậu ấy đã tự cứu mình khỏi vực thẳm, thẩm chí lần đầu tiên bí mật rời khỏi nhà, lần đầu tiên chống lại mệnh lệnh của cha vì để được tồn tại trong thế giới ảo này. Giờ đây, cậu thậm chí có thể nói dối mà mặt không đỏ, tim không loạn còn giả vờ như mình đã từ lâu không đυ.ng vào game.

Sau khi đội trưởng bước vào tòa nhà, lập tức có lễ tân tiếp đãi bọn họ.

Đồng thời hướng dẫn bọn họ đi vào thang máy và đi lên tầng 16.

Thang máy chậm rãi dừng lại.

Theo sự hướng dẫn của nhân viên, bọn họ đi hành lang và đi đến cửa của một hội trường lớn, nơi đó có người dương như đã đợi rất lâu.

Sau hàng loạt chào hỏi khách sáo, đội ME được đưa đến khu vực game của trụ sở Quang Diệu.

Trước đó, Cảnh Miên đi vào nhà vệ sinh một chuyến.

Cậu cuối người, ở trước gương rửa tay, khẩu trang và áo hoodie đều chưa cởi xuống. Khi cậu hạ mi xuống, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên mí mặt của chàng trai trẻ một vệt mỏng.

Cảnh Miên chợt nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền tới.

Cảnh Miên khẽ liếc sang một bên, thấy đó là mấy nam sinh cao ráo mặc quần áo riêng, khoảng năm, sáu người ước chừng tầm 20 tuổi.

Bọn họ đang vừa nói chuyện vừa đi ngang qua phòng vệ sinh, đột nhiên người đi đầu dựng lại bước chân.

Người kia cùng người bên cạnh đang thầm thì cài gì đó , có vẻ như đang xác nhận.

Rất nhanh, Cảnh Miên nghe thấy tiếng bước chân của người kia đang tiến gần, kèm theo giọng nói dò hỏi:

“Xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi anh có phải là… Sheep đến từ khu Thanh Phong không?”

Cảnh Miên giật cả mình.

Ý thức được bản thân bây giờ đang che chắn kĩ càng, không khác gì với hình tượng khi phát sóng trực tiếp của bản thân. Đều là người trong giới gaming, bị nhận ra cũng không tính là ngạc nhiên.

Cảnh Miên cũng không che giấu, gật đầu: “Xin chào.”

Quả nhiên là cậu, chàng trai mỉm cười và bắt tay với Cảnh Miên: “Tôi đã xem buổi phát sóng trực tuyến của anh và rất mong muốn được gặp anh trực tiếp.”

Cảnh Miên bắt tay cậu ta, có chút ngờ vực: “.......Bạn là?”

Tôi là cố vấn điều hành ở Quang Diệu, chàng trai đưa danh thϊếp ra, cười nói: “Trước đây tôi là một người chơi có ID là Mobo, sau đó được thuê về trụ sở chính.... tuy nhiên bây giờ tôi vẫn chưa giải nghệ.”

Mobo?

Đồng tử của Cảnh Miên đang run rẩy.

Đây không phải là vị cao thủ kỳ cựu của Quang Diệu được người người biết đến hay sao? Cũng gần như ngang bằng với người chơi ở cấp độ như Greek.

Mobo gãi gãi đầu, dường như có chút ngại ngùng, nói: “Thật ra chúng tôi còn có những nhân viên khác, chẳng hạn như Ash.”

Tim Cảnh Miên đập thình thịch.

Mình copy phang thẳng luôn nên sẽ khó tránh khỏi những lỗi sai chính tả hoặc lỗi font chữ. Mọi người đọc lỗi ở đâu cứ comment liền chỗ ý cho mình để mình beta lại nhe. Ngày mai mình sẽ beta lại mấy chương này. Sau đó mình xin phép nghỉ 1 thời gian để chuẩn bị thi tadv, yên tâm là mình nghỉ không lâu lắm đâu, tầm hơn tuần thôi. Sau đó mình sẽ đăng song song 2 bộ mình thầu, tại mình thấy mình bỏ bộ kia hơi lâu rồi 🤧🤧🤧.

Chắc mọi người không tin chứ mình mua truyện này mà mình mới đọc 12 chương đầu vì đánh máy á. Tại nay mình copy đc nên mình bão chương luôn 🫦

Chương nào mà lỗi dịch kiểu QT ko ra QT mà Việt ko ra Việt thì báo mình nhé, tại máy mình nó set Tiếng Anh nên nhiều lúc nó hay bị lẩm cẩm =)))))

Chúc mn ngủ ngon, mà chắc giờ này mn ngủ hết r.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro