Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 Không hợp

Tác giả: Lưu Ly Túy
Edit: Đồng Đồng

"Gia, Lăng Vân thà chết cũng tuyệt đối không ly hôn!" Tính tình Lăng Vân mạnh mẽ kiên cường kiệt ngạo, tuy miệng lưỡi không thể nói lời hoa mỹ, nhưng cũng không phải người ăn nói vụng về. Rõ ràng lúc Lâm Mộ Ngôn rời đi, y hơn một tháng mỗi một ngày đều hối hận áy náy, nhớ Lâm Mộ Ngôn đến phát điên, y có rất nhiều điều muốn giải thích với Lâm Mộ Ngôn.

Cũng không biết vì cái gì mà lúc Lâm Mộ Ngôn thật sự trở về, khi đối mặt với hắn, trong mắt y đó là thân ảnh mà y ngày đêm nhớ nhung, trong đầu trống rỗng, muốn nhận sai, muốn van xin hắn đừng không cần y nữa. Nhưng nói ra khỏi miệng lại chỉ có câu dù thế nào đi nữa y tuyệt đối sẽ không ly hôn.

Nói ra khỏi miệng lại cảm thấy những lời này cũng không mềm mại lại có chút ý tứ uy hiếp, hận không thể thu hồi câu nói kia lại hung hăng muốn đánh cho chính mình hai bạt tay.

Lâm Mộ Ngôn xoa xoa huyệt Thái Dương, đây là bộ dạng dù trên chiến trường cũng thà chết chứ không chịu khuất phục hắn đúng không? Nhưng hắn cũng không muốn làm gì y cả. Lâm Mộ Ngôn cảm thấy cùng Lăng Vân ở chung quá mệt mỏi, hai người căn bản không ở cùng một phương, không thể hạnh phúc khi ở bên nhau.

"Không! Gia, ta không phải có ý đó, lúc trước ta đối với chàng bất kính, hầu hạ không chu toàn, thỉnh chàng giáo huấn trách phạt ta, nhưng xin chàng đừng ly hôn, hãy cho ta một cơ hội nữa..."

Tuy rằng lần thứ hai nói cũng không rõ ràng lắm, nhưng Lâm Mộ Ngôn vẫn là nghe hiểu đại khái ý tứ. Bất quá, điều làm Lâm Mộ Ngôn kinh ngạc là nói tới nói lui vẫn là không muốn ly hôn, nhưng ly hôn không phải là mong ước mà y tha thiết tới nay sao. Với việc ly hôn, không còn bị hắn vũ nhục, không cần bị hắn trói buộc, có thể đi chiến trường biên cương lấy lại uy danh tướng quân lẫm liệt của mình, rốt cuộc là vì cái nguyên nhân gì lại không muốn ly hôn, lại cầu xin hắn cho y một cơ hội?

Nhưng hiện tại Lâm Mộ Ngôn có chút mệt mỏi, suốt cuộc hành trình đều là một đường phong trần, ngay cả đầu óc cũng rối bời, không còn sức lực để suy nghĩ thấu đáo, không muốn nói thêm nữa liền cởi quần áo vào bồn tắm. Đau đầu quá, việc này về sau hẵng nói đi.

Lâm Mộ Ngôn nằm trong bồn tắm nhắm mắt, lại nghe thấy tiếng thoát y phục, sau đó nước trong bồn tắm đong đưa. Lâm Mộ Ngôn còn tưởng là một nô tì đến hầu hạ hắn tắm gội.

Chỉ là thủ pháp kia khinh khinh trọng trọng ấn xuống làm Lâm Mộ Ngôn thật sự khó có thể chịu đựng, Lâm Mộ Ngôn nhắm hai mắt quát lớn một câu: "Như vậy cũng không để tâm, cút xuống đi tìm quản giáo lãnh phạt đi!"

Đợi một hồi cũng không thấy có động tĩnh gì, Lâm Mộ Ngôn mở mắt ra liền nhìn thấy người đang quỳ gối bên cạnh hầu hạ cư nhiên lại là Lăng Vân, sắc mặt trắng bệch như là hắn làm gì y, làm Lâm Mộ Ngôn đầu vừa đỡ lại đau lại.

"Là lỗi của thiếp, thiếp hầu hạ không tốt, thỉnh chàng trách phạt!" Lại cắn chặt môi, ngay cả xin tha đều là bộ dạng tâm cam không tình nguyện mà như bị bức ép.

"Lăn!"

Lâm Mộ Ngôn cảm thấy Lăng Vân thật có chút bản lĩnh, tính tình của hắn đã tốt lên không ít từ khi tới cổ đại này, vậy mà vẫn còn có người có thể làm hắn bức ra lửa giận. Trái một câu giáo huấn, phải một câu trách phạt, tâm hắn rất phiền. Mới vừa trở về liền làm hắn ngột ngạt, Lăng Vân này không phải là cố ý lưu tại Lâm trang để chọc tức chết hắn sao.

Không để ý tới Lăng Vân nữa, Lâm Mộ Ngôn gọi tới thị nô hầu hạ lúc sau lại thoải mái dễ chịu trở lại, ngủ một giấc đến thời gian cơm chiều.

Vẫn là Lâm phụ thân phái người tới kêu hắn dùng cơm, Lâm Mộ Ngôn lúc này mới bị đánh thức. Ngủ đủ giấc rồi tất cả buồn bực mỏi mệt đều không cánh mà bay, tâm tình Lâm Mộ Ngôn lại có thập phần sung sướng.

Không nghĩ đến trên bàn cơm, Lâm phụ thân lời trong lời ngoài đều là nói về y lúc trước với Lâm mẫu thân tình cảm tốt nhường nào, sâu đậm như thế nào, một người nam nhân tốt là phải biết yêu thương lão bà của mình.

May mà Lâm Mộ Ngôn không ăn nữa, đặt đũa xuống nhìn Lâm phụ thân. Lão cha của ta ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, vòng tới vòng lui có thấy mệt hay không, không thể nói thẳng ra được sao?

Lâm phụ thân đầu tiên là lúng túng ho khan hai tiếng, một lát sau mới nói: "Con à, vốn dĩ ta không nên quản chuyện hôn nhân của ngươi, nhưng đứa nhỏ Lăng Vân này từ nhỏ ta đã nhìn nó lớn lên, nhân phẩm tướng mạo bản lĩnh mọi thứ đều tốt, cũng có thể coi là mệnh long phượng giữa bầy hạc, gả vào nhà chúng ta làm nam thê vốn dĩ chính là ủy khuất nó, vi phụ cũng biết trong chốc lát ngươi đối với tên súc sinh họ Khúc kia vẫn không quên được, bất quá ngươi đã cưới Lăng Vân, ngươi phải đối xử tốt với nó, nếu không ta cũng không có mặt mũi đi gặp cha vợ của ngươi."

Lâm cha nói một phen Lâm Mộ Ngôn vẫn có chút mù mờ như lọt vào trong sương mù, chính hắn đối xử với Sở Lăng Vân như thế nào, chẳng lẽ trong một tháng động phòng hắn đối với y chưa đủ tốt sao? Sau khi y ra cửa, cũng không gọi y hay trêu chọc y. Hôm nay hắn vừa trở về. Cái việc không đối tốt này rốt cuộc bắt nguồn từ đâu.

"Lăng Vân đã quỳ mấy canh giờ, ngươi giận nó phạt nó còn chưa tính đi, nếu thương tổn đến thân thể sau này không thể có con nối dõi thì hối hận vẫn là ngươi."

Lâm Mộ Ngôn cuối cùng cũng hiểu ra, bất quá lần này Lăng Vân nháo hắn cũng không giận, đều mặc kệ y, ai muốn y đi phạt quỳ chứ? Nếu thích quỳ thì ngươi tìm một địa phương không người mà quỳ, lại nháo ầm ĩ đến Lâm cha, có ý tứ gì? Muốn dùng Lâm cha buộc hắn đi vào khuôn khổ sao? Còn có tâm kế như vậy, trước kia hắn thật đúng là đã xem thường y.

"Ngươi! Đi kêu Thiếu phu nhân lại đây ăn cơm! Liền nói là mệnh lệnh của ta!" Vô luận trong lòng Lâm Mộ Ngôn nghĩ thế nào, nếu Lâm cha đã mở lời, Lâm Mộ Ngôn nhất định phải có thái độ.

Lăng Vân vốn dĩ trên mặt có mười phần kiêu ngạo khí, hiện tại lại nhiều thêm vài phần ẩn nhẫn cùng thận trọng, Lâm cha nhìn đến càng ngột ngạt, ngược lại giống như hắn làm gì y, dường như là cho y chịu ủy khuất lớn. Một bữa cơm, trong lòng Lâm Mộ Ngôn không thoải mái, vội vàng ăn xong liền đặt chén đũa xuống trở về phòng.

Nghĩ đến thương hội trung tâm, Lâm Mộ Ngôn liền có hứng thú ở thư phòng viết viết vẽ vẽ nghiên cứu đến tối, đến khi ngáp một cái, có chút mệt mỏi, mới phát hiện đã đến lúc nghỉ ngơi.

Nhưng hắn không ngờ vừa vào phòng, Lăng Vân mặc trên người y phục thị tẩm mỏng quỳ gối ở cửa nghênh đón chính mình.

Lâm Mộ Ngôn xoa cái đầu đau, ngồi xuống ghế, quyết định cùng Lăng Vân triệt để nói rõ ràng.

"Ngươi cảm thấy ngươi như vậy là có ý tứ sao? Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?" Ta và ngươi lúc hoan ái thì ngươi không cam tâm tình nguyện, ta muốn đối xử ôn nhu dịu dàng với ngươi thì ngươi lại thờ ơ, đến khi ta muốn buông tay để tất cả đều thoải mái thì ngươi lại càng muốn dây dưa. Rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?

Lâm Mộ Ngôn cảm thấy mình đã là một người chồng tốt như lời người Trung Quốc thời hiện đại, bị cô phụ một đoạn tình nghĩa không chỉ sinh ra một tia oán hận không nói, mà cuối cùng vẫn săn sóc chu đáo suy nghĩ đến đối phương, giải quyết mọi lo lắng về sau của đối phương, để y tự do không một chút gánh nặng muốn làm gì thì làm.

"Mộ Ngôn, cầu xin chàng cho ta một cơ hội nữa, lòng ta tâm duyệt chàng, ngưỡng mộ chàng, đã không thể rời đi chàng, cầu xin chàng đừng ly hôn..."

Lâm Mộ Ngôn có chút phát ngốc, chỉ nghĩ tới khả năng Lăng Vân vì ân tình của Lâm gia mà hổ thẹn, hoặc là sợ Sở phụ thân bên kia không giải thích được vô pháp công đạo, cho nên mới không chịu ly hôn, nhưng Lâm Mộ Ngôn lại thật sự chưa từng nghĩ tới, nguyên nhân Lăng Vân không chịu ly hôn với hắn là vì đã yêu hắn rồi.

Nhưng nghĩ kỹ lại trong một tháng đó, hắn đối với Lăng Vân ôn nhu săn sóc tuyệt đối là một trượng phu tốt của Trung Quốc. Ở hiện đại, không chỉ có một người nói sự ôn nhu của hắn khi lơ đãng tuyệt đối là liều độc dược, làm người trầm mê trong đó muốn ngừng mà ngừng không được. Cho nên Lăng Vân thích hắn cũng không phải không có khả năng.

Nhưng vậy thì có thể làm gì chứ, thứ y thích chỉ là sự săn sóc dịu dàng của hắn, hoặc là nói y chỉ là bị lúc vô tình ấy của hắn mê hoặc, chính hắn ích kỷ tùy hứng bá đạo lúc trên giường hắn là cái biến thái thích dày vò người yêu, y kiêu ngạo lúc hắn bắt làm bằng miệng sống chết đều không muốn làm, thậm chí y còn cảm thấy nhục nhã khuất nhục vì bị hắn đè ở dưới thân, Lăng Vân làm sao có khả năng chịu được?

Nếu lúc trước Lâm Mộ Ngôn còn có kiên nhẫn cùng Lăng Vân chậm rãi từ từ, cố gắng khiến y chấp nhận mình từng chút một. Nhưng sau khi gặp được Minh Khải Sơn, Lâm Mộ Ngôn đã thay đổi chủ ý, giống như đụ mông cái thẳng nam khiến y yêu say đắm chính mình, tội gì lại đi đập nát xương cốt kiêu hãnh của Lăng Vân đâu? Trực tiếp tìm một người dù bị hắn chơi thế nào đều thích, cũng có thể hầu hạ hắn thoải mái người không phải càng tốt, chính hắn cũng sẽ sủng y đau y, chậm rãi đem y bỏ vào trong lòng.

"Lăng Vân, ngươi khả năng chỉ là bị sự ôn nhu săn sóc nhất thời của mê hoặc, ta chính là thấy khó chịu khi ngươi hầu hạ sẽ há mồm liền mắng giơ tay liền đánh, giống với những nô lệ hạ tiện mà ta chơi đùa, ngươi chịu không nổi, nếu miễn cưỡng chịu đựng thì cũng chỉ có thống khổ. Ngươi là một con đại bàng, biên cương mới là địa phương để ngươi tự do bay lượn."

"Không! Ngươi không phải ta, làm sao ngươi biết ta chịu không nổi? Làm sao ngươi biết ta sẽ chỉ có thống khổ, trước kia ta là một con đại bàng kiệt ngạo, nhưng hiện tại ta chỉ là một con ưng đã bị ngươi hoàn toàn thuần hoá, nơi nào có ngươi thì đó mới là nhà của ta, hùng ưng bị thuần dưỡng mà rời bỏ chủ nhân của nó thì kết cục cuối cùng chờ đợi nó chỉ có cái chết... cầu xin chàng, cho ta một cơ hội nữa... cầu xin chàng..."

"Vậy thử lại đi..." Đối với người đầu tiên mở mắt liền nhìn thấy trên thế giới này, cũng là người đầu tiên muốn đặt trong lòng, Lâm Mộ Ngôn vẫn là dễ dàng mềm lòng, lời nói của Lăng Vân rất khó làm hắn không rung động.

"Lăng Vân... không... thiếp hầu hạ gia đi ngủ!"

Lồng ngực Lăng Vân kích động không ngừng phập phồng, trong mắt tràn đầy hưng phấn cùng mừng như điên. Chút đỏ tràn đầy mặt bò tới dưới háng Lâm Mộ Ngôn, vừa vươn tay muốn kéo quần Lâm Mộ Ngôn xuống, lại bất ngờ bị Lâm Mộ Ngôn phiến một bạt tai.

"Không quy củ! Dùng miệng!"

Lâm Mộ Ngôn không phải cố ý làm Lăng Vân khó xử, Lâm Mộ Ngôn sẽ không để người của hắn chịu ủy khuất, nếu Lăng Vân thật sự muốn đi theo hắn, vậy nhất định phải thích ứng được sở thích của hắn, ngay cả điều này đều chịu không nổi, vậy thì nhân lúc còn sớm ly hôn đều tốt, đừng lại giằng co lẫn nhau.

"Thiếp sai rồi! Tạ gia giáo huấn! Thiếp lần sau nhất định nhớ kỹ!"

Lăng Vân dùng răng kéo mép quần xuống, ngay lúc vừa kéo xuống, côn thịt to lớn dữ tợn bật ra, đánh vào mặt Lăng Vân, để lại một tia nước trong suốt.

"Côn thịt của ta lớn không?" Lâm Mộ Ngôn vẫy côn thịt rồi đánh vào hai má của Lăng Vân.

"Lớn..."

"Cái gì lớn?" Lăng Vân vẫn là cảm thấy xấu hổ cùng quẫn bách, Lâm Mộ Ngôn càng ấn mạnh hơn.

"Côn... côn thịt ... côn thịt của gia rất lớn ..." Mặc dù nam nhân trong quân doanh đều có chút thô bạo hán tử, nhưng Lăng Vân từ nhỏ đã đọc đủ thứ thơ từ, chưa bao giờ mở miệng nói những câu ô ngôn uế ngữ như thế. Trong giọng nói tràn đầy run rẩy.

"Đĩ dâm ! Muốn ăn không?"

Lần đầu tiên bị nhục mạ, Lăng Vân khó có thể tin được mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Lâm Mộ Ngôn, liền thấy Lâm Mộ Ngôn cao cao tại thượng biểu cảm phảng phất như mang theo khinh bỉ, sắc mặt liền trắng bệch.

Trong mắt Mộ Ngôn, y thấp hèn như vậy sao liền như thế hạ tiện cũng không bằng? Đúng rồi, chính y đã từ bỏ sự kiêu ngạo và lòng tự tôn của mình, quỳ xuống van xin Mộ Ngôn đụ y, y so với thị nô còn đê tiện không biết xấu hổ hơn, thân thể Lăng Vân run rẩy chợt nhắm mắt, bức ép chính mình nói ra muốn ăn, môi đều bị chính y cắn hỏng.

Lăng Vân nhắm hai mắt, đau lòng tuân mệnh đến gần côn thịt kia, lại bất ngờ bị Lâm Mộ Ngôn phiến một bạt tai.

Đột nhiên mở mắt ra lại thấy nụ cười châm chọc như thất vọng của Lâm Mộ Ngôn.

"Thật mất hứng! Quên đi! Ta không phải ngươi, nhưng cũng biết ngươi chịu không được thế này."

Trái tim của Lâm Mộ Ngôn mệt mỏi cùng thất vọng không muốn dây dưa nữa, Lâm gia hắn từ khi khai trai tới giờ thật đúng là chưa từng gặp phải, một câu đĩ dâm liền dám nhìn hắn bằng sắc mặt đó. Quên đi, biết rõ Lăng Vân chính là như thế, vậy mà vẫn còn mềm lòng, Lâm Mộ Ngôn ngươi nha chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Lâm Mộ Ngôn mặc thêm áo ngoài đẩy cửa rời đi phòng ngủ, không thể trêu vào vậy trốn cũng không nổi sao...

__________________________
Edit trong lúc buồn ngủ, có sai sót thì nhắc để mình sửa ạ.
Trời ụ 😳 nửa đêm tự nhiên nghe tin chuẩn bị bay truyện tiếp, tỉnh mẹ ngủ luôn .
@dongdong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro